Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 26: 🍊

Cùng Diệp Lan gặp mặt xong, Ôn Đinh đang định về phòng làm việc, thì nhận được điện thoại của Vi Thiến, hẹn cô buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Ôn Đinh nghĩ đến Thẩm Hoài Cảnh, cuối cùng giữa Thẩm Hoài Cảnh và Vi Thiến, chọn Vi Thiến.


Lần trước Ôn Đinh mời Vi Thiến ăn lẩu, lần này Vi Thiến mời cô ăn cơm Tây, nói là muốn cải thiện khẩu vị của cô.


Ôn Đinh đến địa điểm đã hẹn, Vi Thiến đã ở đây. Cô hẳn là vừa mới làm tóc, mái tóc dài thẳng mượt thêm một phần tóc uốn lọn dưới đuôi, làm cho khuôn mặt ngây thơ của cô càng thêm quyến rũ.


So với lần trước hai người gặp mặt còn chút đề phòng, lần này thì là vò đã mẻ không sợ rơi, giống như tình địch cùng nhau ăn cơm là chuyện không thể bình thường hơn.


Vi Thiến đã sớm mở xong một chai rượu đỏ, lúc này nhân viên phục vụ đi đến và muốn giúp Ôn Đinh rót rượu. Ôn Đinh khoát khoát tay: "Buổi chiều tôi còn phải đi làm, uống say sẽ bị đuổi việc."


Vi Thiến khinh bỉ nhìn cô một cái: "Cô không phải dựa vào Cửu ca để ăn cơm sao? Chỉ cần phát huy bản chất tình nhân của cô là được, còn làm bộ công cái gì việc nha."
Dường như nhân viên phục vụ đã thấy quen rồi, nghe quen rồi, nên khi nghe được lời Vi Thiến nói cũng không có phản ứng gì.


Ôn Đinh nhíu mày, muốn nói Vi Thiến lần trước gặp cô còn bưng giá đỡ, lần này đã hoàn toàn buông thả bản thân. Đây là đối với cô trái tim đã buông xuống hay là bắt đầu đợt sóng mới?


Vi Thiến cũng không ép cô, nhận lấy rượu đỏ tự rót cho mình, chậm rãi từ tốn nói: "Trác Hải phản bội Từ lão Tứ."
Ôn Đinh tay dừng lại, Vi Thiến nhìn về phía cô, trong mắt mang theo khôn khéo: "Ôn Đinh, có phải cô lợi dụng tôi?"


Đôi mắt Ôn Đinh đảo lòng vòng, cầm ly nước trái cây trên bàn lên nhấp một miếng: "Vi tiểu thư cũng đừng ngậm máu phun người, tôi có cái gì tốt lợi dụng cô."


Vi Thiến hừ một tiếng: "Được rồi, đừng giả bộ, Từ lão Tứ đã đến chỗ ba tôi phát bực. Tôi còn nghĩ, cô không có chuyện gì mà mời tôi ăn cơm chứ, còn "Ngẫu nhiên gặp" Trác Hải, thì ra là thế."


Đầu bàn đến, Ôn Đinh bắt đầu ăn: "Tôi cái gì cũng đều không thừa nhận, cô đừng vu oan cho người tốt."
Vi Thiến liếc mắt, da mặt đủ dày.


"Tôi nói dạng người như cô, làm sao có thể ở bên cạnh Cửu ca đến tận bây giờ? Liên Hiên tính tình như thế cũng cho phép cô đi theo Cửu ca?" Vi Thiến quả thực rất buồn bực.
"Người như tôi? Tôi là hạng người gì?" Ôn Đinh mỉm cười nhìn cô ta.


Một câu phá hỏng Vi Thiến, Vi Thiến khoát khoát tay, cô thắng rồi.


Ôn Đinh ăn đồ ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vi Thiến: "Thật ra, ngược lại tôi rất hiếu kì cô là người như thế nào? Cô như thế mà tâm bình khí hòa(*) cùng tôi ăn cơm, chẳng lẽ trong lòng không có một chút u uất?" Lần đầu tiên gặp mặt, Ôn Đinh cảm giác cô gái này nhất định là yêu thảm Thẩm Hoài Cảnh rồi, cho nên mới sẽ nhẫn nhịn "Hoa tâm" của Thẩm Hoài Cảnh, thế nhưng, bây giờ cô không lý giải được.


(*)Tâm bình khí hòa: tức là tâm thái ổn định, có thể ngay trong cuộc sống đạt đến cảnh giới "Được không vui, mất không buồn, không bởi tốt xấu của ngoại vật và được mất của bản thân mà buồn mà vui".


Lúc lần đầu tiên gặp Vi Thiến, Ôn Đinh đối với tình yêu nam nữ cũng không có lý giải sâu, nhưng bây giờ không giống nhau. Nếu như là cô, nhất định sẽ ghen ghét đến phát điên, nhưng mà Vi Thiến lại không có một chút gì làm cho cô cảm thấy cô ta đang ghen tị.


Vi Thiến cắt miếng bò bít tết, cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ là tương đối rộng rãi mà thôi, còn nữa cô đừng quên, sau này tôi sẽ gả cho Thẩm Hoài Cảnh. Cho nên, cô cố mà trân trọng cuộc sống bây giờ đi."


Sau này tôi sẽ gả cho Thẩm Hoài Cảnh, câu nói này Vi Thiến nói với cô không chỉ một lần. Bây giờ nghe tới, không hề giống là báo cho Ôn Đinh biết, mà là lặp đi lặp lại lời nói cho chính cô nghe, giống như cho chính cô tăng thêm lòng tin, giống như nói nhiều đến, thành sự thật.


"Thật ra cô thế nào cũng không thích Thẩm Hoài Cảnh chứ?" Ôn Đinh thản nhiên nói.
Vi Thiến tay run một cái, dao cắt trên miếng sắt phát ra âm thanh chói tai, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đinh: "Đừng có dùng những lời này thăm dò tôi, tôi mới là bà Thẩm chính thức."


Ôn Đinh nhún nhún vai, lại một lần nữa khẳng định suy nghĩ của mình. Nếu như là cô, cô hạ độc hạ độc chết lòng cô ta cũng có, chứ mà với tình địch ngồi cùng một chỗ bình thản ăn cơm như thế này? Đương nhiên là không.


Cùng Vi Thiến ăn cơm xong, Ôn Đinh dự định về phòng làm việc. Từ nhà hàng Tây đến trạm xe buýt có khoảng cách nhất định, Ôn Đinh chậm rãi tản bộ đi qua, dù sao thời gian đi làm buổi chiều cũng còn khá nhiều, đi bộ một chút tiêu hóa cũng tốt.


Đi bộ, dường như trong lúc lơ đãng Ôn Đinh quay đầu lại. Buổi trưa, trên đường người không nhiều, phía sau cô cũng chỉ có một hai người đi đường.


Ôn Đinh nắm chặt túi trong tay, thoáng bước nhanh hơn. Từ sau khi Diệp Lan nhận ra cô là Khâu vũ, trong lòng của cô vẫn có chút cảnh giác, nếu đặt là trước kia, cô đã sớm rồi thành phố này đi.


Mấy ngày nay, không phải là lần đầu tiên cô phát giác được có người đi theo cô, nhưng mà cô còn ôm một tia hi vọng, có lẽ là thần kinh của cô quá nhạy cảm, nhưng bây giờ giống như cô không lừa được mình.


Ôn Đinh giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, quẹo vào một cái lối nhỏ, ven đường đều là Tứ Hợp Viện(*) cũ kỹ. Nhìn thấy một căn nhà, cánh cửa mở ra, nhanh chóng đem mình núp vào phía sau cánh cửa. Chuyện như vậy ở sáu năm qua cô đã làm vô số lần, quen tay hay việc, ở phương diện này cũng có tác dụng a, Ôn Đinh cười cười tự giễu.


Trên đường nhỏ rất nhanh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Ôn Đinh không nhìn thấy gương mặt hắn ra sao, chỉ nghe âm thanh bước chân đến rất gấp gáp, sau đó vang lên âm thanh gọi điện thoại: "Này, người tôi làm mất dấu rồi, anh đem ảnh chụp gửi tới cho ông chủ xem chưa? Người phụ nữ đó không phải Đường Ninh? Bên kia đưa ảnh chụp là ảnh chụp lúc mười mấy tuổi, với bây giờ khác nhau rất lớn, trong video mặt lại quá mơ hồ, nhìn không rõ lắm, nhưng mà tôi biết chổ cô ta làm việc, tôi đến công ty đợi cô ta, anh làm cho đối phương xác định một chút, tôi rất nhanh thì có thể bàn giao công việc."


Hô hấp của Ôn Đinh trì trệ, đầu váng mắt hoa. Đường Ninh, anh ta gọi cô là Đường Ninh. Rốt cục, Đường gia vẫn tìm tới sao?
Hô hấp của Ôn Đinh dồn dập, trong đầu loạn thành một đống. Đường Ninh, cả đời này cô không muốn nghe nhất là tên này, cô muốn nhất vĩnh viễn quên tên này.


Không thể, không thể, cô không thể để Dĩ Nam trở lại Đường gia, không thể, cô sẽ không để cho Dĩ Nam trở lại cái Đường gia lạnh lẽo đó.


Ngoài cửa đã không còn tiếng động, người đàn ông bước đi. Ôn Đinh cảm thấy toàn bộ sức lực của cơ thể đã cạn kiệt, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, tay có chút run. Mặt mẹ sau khi chết, còn có đứa trẻ vừa ra đời không kịp mở mắt thì đã chết, không ngừng hoảng loạn trước mắt cô. Ác mộng nhiều năm như vậy, ở bên Thẩm Hoài Cảnh thật lâu đều đã không nhớ gì cả.


"Cô gái, cô sao thế, không khỏe sao?" Một ông lão hơn bảy mươi tuổi từ trong nhà ra, vừa hay nhìn thấy Ôn Đinh dựa vào trên cửa.


Ôn Đinh chậm rãi lắc đầu, đứng lên lung la lung lay ra cửa lớn. Ngoài cửa mặt trời mùa đông, giống như không có nhiệt độ, chiếu vào người cô, làm cho cô lạnh đến rùng mình một cái.


Ôn Đinh hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, chạy ra hẻm, trên đường gọi xe, trở về nhà Thẩm Hoài Cảnh, nhanh chóng thu thập đồ dùng của cô với Dĩ Nam. Cuối cùng nhìn thoáng qua cuộc sống hơn hai tháng ở đây, rốt cục cũng không quay đầu lại, quyết tuyệt rời đi.


Sáu năm, cô vô số lần đi qua như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác đau lòng.
*


Thẩm Hoài Cảnh ở văn phòng phát ngốc cho tới trưa, chính là đợi đến lúc Ôn Đinh hẹn người khác cùng đi ăn cơm trưa, cho anh leo cây. Thẩm Hoài Cảnh nhìn thấy tin nhắn kia, cũng mất hứng ăn cơm trưa, chân dài chéo lại gác lên trên bàn, thân thể nửa dựa trên ghế sô pha, luôn cảm thấy trong lòng có chút bồi hồi, loại cảm giác này, đã rất nhiều năm chưa từng có qua.


Liên Hiên lắc lắc bước vào, nhìn dáng vẻ của Thẩm Hoài Cảnh liền vui vẻ: "Cửu ca, dáng vẻ bị vứt bỏ này của anh giống hệt oán phu, nhưng mà, người phụ nữ của anh bỏ anh để đi cùng tình địch của cô ấy đấu trí đấu pháp, đối với anh mà nói, cũng là rất mất mặt chứ?"


"Tình địch?" Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày nhìn cậu ta.
Liên Hiên nhún nhún vai: "Ôn Đinh cùng Vi Thiến đi ăn cơm." Anh đi đến gara của Vi Thiến rửa xe, vừa vặn đụng phải Vi Thiến trở về. Đặc biệt cùng anh khoe khoang, cô với Ôn Đinh cùng nhau ăn cơm, cũng không biết có cái gì tốt để khoe.


Thẩm Hoài Cảnh nhìn cậu ta một cái, khép đôi mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay cái được cái gõ lên mặt bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Liên Hiên quăng mình xuống ghế sô pha, bắt lấy cái gối, thì thầm nói: "Buổi tối hôm qua ngủ quá muộn, ngủ bù."


Thẩm Hoài Cảnh không thèm quản cậu ta, trầm mặc hồi lâu, nhìn đồng hồ. Đã hơn một tiếng đồng hồ làm việc, đứng lên đi ra văn phòng hướng xuống dưới nhìn nhìn. Ôn Đinh vẫn chưa đến, không khỏi nhíu mày lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho Ôn Đinh.


"Xin lỗi, thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin gọi lại sau, sorry..."


Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày, Ôn Đinh không phải là người làm việc không có chuẩn bị, cô mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, tại một số phương diện cũng có thể nói rất nghiêm trọng. Mỗi lúc trời tối, chuyện cuối cùng cô làm chính là đem di động sạc pin, mặc kệ trong điện thoại di động còn dư pin ít hay nhiều, nhất định phải sạc. Cô nói mỗi sáng, nhìn thấy lượng điện tràn ngập, trong lòng của cô mới có cảm giác an toàn. Đêm qua anh tận mắt nhìn thấy di động của cô sạc đầy pin, cho nên nhất định không phải là điện thoại hết pin làm tắt máy. Vì vậy, chính cô đã tắt máy di động?


Vì sao? Chẳng lẽ lại là vì tránh anh?
Suy nghĩ này làm cho chân mày của Thẩm Hoài Cảnh nhíu càng sâu, hai tay chống lấy lan can phát lạnh.


Liên Hiên ngủ một giấc hơn một giờ, dụi dụi con mắt, bước ra văn phòng của Thẩm Hoài Cảnh, thì nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh chống đỡ lan can ngẩn người. Thăm dò đi xuống xem, dưới lầu không có bóng dáng của Ôn Đinh, tất cả mọi người không dám thở mạnh một tiếng, yên lặng mang mang lục lục công việc.


Liên Hiên đụng anh một cái: "Cửu ca."
Thẩm Hoài Cảnh không nhúc nhích, Liên Hiên lại đụng anh một cái: "Cửu ca?"


Thẩm Hoài Cảnh giống như mới phản ứng được, chậm rãi xoay người lại nhìn cậu ta một cái, đột nhiên không nói một lời chạy xuống dưới lầu. Liên Hiên không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là ngay lập tức đi theo sau lưng Thẩm Hoài Cảnh xuống lầu.


Thẩm Hoài Cảnh lên xe, khởi động xe, Liên Hiên nhảy lên xe vào giây cuối cùng, xe lao vùn vụt ra ngoài. Liên Hiên còn chưa ngồi xuống, đầu đâm vào bên trên kính chắn gió, phát ra tiếng vang "Đông", không khỏi nhe răng nhếch miệng.


Trong lòng Thẩm Hoài Cảnh không thể ức chế cuồng loạn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, dưới chân chân ga càng giẫm mạnh. Liên Hiên cầm tay nắm, sắc mặt trắng bệch: "Cửu ca đây là nổi cái gì điên."


Ngày bình thường đi hơn nửa giờ lộ trình, bây giờ Thẩm Hoài Cảnh dùng hai mươi phút liền tới nhà. Xe còn chưa dừng hẳn, Thẩm Hoài Cảnh đã mở cửa xe đi ra ngoài, gương mặt lạnh lùng vào cửa nhà, đi thẳng đến phòng Ôn Đinh trên lầu hai.


Phòng Ôn Đinh so với lúc trước cũng không có sự khác biệt, Liên Hiên theo sau lưng thở hồng hộc lên lầu: "Sao thế, Cửu ca?"
Thẩm Hoài Cảnh phút chốc kéo ra tủ quần áo, bên trong ngoại trừ một vài thứ của anh, đồ của Ôn Đinh đều không thấy.


Sắc mặt của Thẩm Hoài Cảnh đã khó coi đến cực điểm, cứng đờ cầm điện thoại di động lên, gọi cho chủ nhiệm lớp của Ôn Dĩ Nam.
"Thẩm tiên sinh a, anh nói Ôn Dĩ Nam. Lúc chiều, em ấy nói người không khỏe, đi về nhà nghỉ ngơi rồi."


Thẩm Hoài Cảnh cúp điện thoại, đến phòng Ôn Dĩ Nam, quả nhiên đồ dùng cũng đều không thấy.
Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó, quanh người giống như nổi lên mưa to gió lớn, đi, cô ấy vậy mà không chào hỏi một tiếng liền đi.


Người phụ này, thật coi anh là giấy mà. Muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?
____________


(*) Tứ Hợp Viện: là kiểu kiến trúc nhà ở truyền thống của người Trung Quốc. Nó nổi tiếng với kiểu cấu trúc nhà cửa theo nguyên lý âm dương của trường phái Đạo gia, ngũ hành, cân bằng lâu dài, luân lý đạo đức và phong thủy.
_______________
Editor:


Ôn Đinh đã bỏ nhà trốn đi rồi... Thẩm Hoài Cảnh sẽ làm gì đây
Chương sau sẽ biết 😁.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.