"Ai, mặc kệ, dù sao có còn hơn không, về sau sẽ có ích "
Thượng Quan Tây Nguyệt cất kỹ năm viên Tụ Lực hoàn, đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
"Đúng rồi, Thiên Hoàng đỉnh nên để ở đâu đây, hay là cũng đặt ở trong nhẫn trữ vật?"
Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt còn đang suy tư nên để Thiên Hoàng đỉnh ở đâu, Thiên Hoàng đỉnh tự động thu nhỏ lại, bay đến trên tai Thượng Quan Tây Nguyệt.
"A" Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay sờ lên lỗ tai mình, mới phát hiện Thiên Hoàng đỉnh đã biến thành đôi bông tự động đeo lên lỗ tai nàng.
"Như vậy cũng tốt, còn có thể dùng làm đồ trang sức."
"Ai nha, mình nên ra ngoài rồi, nếu không Tiểu Ngôn chắc sẽ sốt ruột.”
Thượng Quan Tây Nguyệt đang tính đi ra ngoài, mắt vô tình liếc qua Tthánh Linh quả.
"Đúng rồi, hái hai trái cho Tiểu Ngôn và Bích Ngọc, như vậy các nàng cũng có thể tu luyện." Thượng Quan Tây Nguyệt nghĩ đến liền vui mừng hái hai trái Thánh Linh quả xuống bỏ vào ngực.
Sau đó ý thức của Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ động, đảo mắt liền trở về phòng mình.
"Tiểu thư, ngươi dậy rồi."
Thượng Quan Tây Nguyệt mới đi ra, Tiểu Ngôn liền đẩy cửa đi vào.
"A, ngươi là ai, tiểu thư nhà ta đâu." Tiểu Ngôn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu đột nhiên hô lớn.
"Tiểu Ngôn, ngươi nói cái gì đó, ta không phải là tiểu thư của ngươi sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt rất nghi ngờ đi đến trước mặt Tiểu Ngôn.
"Không đúng, đây là y phục của tiểu thư, giọng nói cũng thế, thế nhưng..." Bích Ngọc cẩn thận nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, vì sao không thấy vết bớt trên mặt tiểu thư.
"Rốt cục là có chuyện gì, nói rõ ràng đi, thật là gấp chết người." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn bộ dáng các nàng ấp úng, nôn nóng kêu lên.
"A..., thật sự là tiểu thư." Tiểu Ngôn bật cười, thật sự là tiểu thư, chỉ có tiểu thư mới có được vẻ mặt này
Thượng Quan Tây Nguyệt im lặng trợn trắng mắt, cho xin đi, ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, không phải là để các ngươi đến nhận diện ta.
"Tiểu thư, vết bớt trên mặt ngươi không còn nữa." May là Bích Ngọc phản ứng kịp.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, vội vàng ngồi vào bàn trang điểm.
Nữ tử trước mắt da trắng nõn nà, làn da như lòng trắng trứng, cười duyên dáng, đôi mắt đẹp long lanh, dù một thân thân quần áo mộc mạc, cũng không che giấu được dung nhan tuyệt thế của nàng.
"Tiểu thư, ngươi đẹp quá a." Tiểu Ngôn đứng ở bên cạnh ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt
"Đúng vậy, tiểu thư." Bích Ngọc cũng từ đáy lòng tán tưởng.
"Bất quá... Tiểu thư, trên người ngươi sao lại có mùi thối a." Bích Ngọc lúc này mới ngửi được mùi thối này, vội vàng nhảy ra xa.
Tiểu Ngôn nghe xong, xích lại gần ngửi.
"Đúng vậy, tiểu thư, trên người ngươi có mùi gì vậy."
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe các nàng nói chuyện, liền nhớ lại vừa rồi ở không gian huyền ảo đả thông kinh mạch nên mới phát ra mùi thối
"Đúng nga, các ngươi không nói ta liền quên, nhanh đi múc nước để cho ta tắm." Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nói vừa đi vào bên trong, nàng đem Thánh Linh quả đặt lên bàn, cởi áo khoác, Tiểu Ngôn liền chuẩn bị nước xong.
Thượng Quan Tây Nguyệt bước vào trong thùng gỗ, động tác nhanh chóng tắm rửa thật sạch, thay quần áo sạch sẽ liền đi ra.
"Tiểu thư, ngươi không còn bớt trên mặt nữa, xem người khác còn dám cười ngươi hay không, hừ" Tiểu Ngôn nhìn thấy tiểu thư nhà mình trở nên đẹp như thế, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Thượng Quan Tây Nguyệt không để ý đến Tiểu Ngôn, ngược lại nói với Bích Ngọc
"Bích Ngọc, ngươi biết hóa trang chứ?"
"Tiểu thư, ta có thể, nhưng chỉ sơ sơ thôi." Bích Ngọc không biết Thượng Quan Tây Nguyệt hỏi cái này để làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Vậy là tốt rồi, ngươi giúp ta vẽ lại vết bớt lên mặt đi." Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm nói với Bích Ngọc.