Edit: susublue
Nhìn Bách Lý Thần ngủ say, Thượng Quan Tây Nguyệt tự đánh giá một cái, để Duyên Duyên vào không gian huyền ảo đợi, tự mình đi về phía trước tìm hang động, đi được nửa khắc đồng hồ, nàng thật sự đã tìm được một cái sơn động, nàng quay về đường cũ, đỡ Bách Lý Thần lên cật lực đi về phía sơn động kia.
"Thật nặng" Vào sơn động, Thượng Quan Tây Nguyệt thở hồng hộc đ hạ Bách Lý Thần xuống, sau đó ngồi một bên thở hồng hộc.
Nàng nghiêng đầu nhìn Bách Lý Thần ngủ say, bĩu môi, thật không biết hắn ăn cái gì để lớn lên, rõ ràng nhìn gầy như vậy, mà sao khi cõng lại nặng đến thế.
Nghỉ ngơi một hồi, Thượng Quan Tây Nguyệt quan sát sơn động một chút, sơn động này không lớn, chắc là nơi trước kia bọn thợ săn dùng để nghỉ ngơi, bởi vì trên tường còn có một thanh đao đi săn.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy nơi hẻo lánh này còn có một số nhánh cây, vừa vặn dùng để sưởi ấm. Tuy nói là mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, hơi không chú ý sẽ ngã bệnh.
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng lên chất hết mấy nhánh cây vào một chỗ, sau đó vận dụng linh lực, đầu ngón tay toát ra ánh lửa màu đỏ, chỉ về phía trước một cái, nhánh cây bắt đầu bắt lửa.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt ngủ say của Bách Lý Thần vẫn rất yếu ớt, giờ phút này mắt của hắn nhắm thật chặt, lông mi dài rũ xuống mặt nhìn như một bóng ma, mặc dù gương mặt tuấn tú tái nhợt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ lạnh lùng của hắn, cứ việc ngủ say, nhưng lại tản ra khí thế vương giả mê người, khiến người ta không thể rời mắt được, hắn như vậy thật khiến người khác dễ dàng động tâm.
Thượng Quan Tây Nguyệt chạm nhẹ theo sườn mặt của hắn, trong lòng không khỏi ghen ghét, sao da của hắn lại giống nữ nhân vậy, không, còn tốt hơn nữ nhân nữa, một chút tì vết hay lỗ chân lông cũng không có, khó trách dù hắn là kẻ ngốc, Vũ Huyên Huyên vẫn yêu đến chết đi sống lại, gương mặt đẹp lại thêm khí chất như vậy ai mà không thích được.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy bối rối, nàng ngáp một cái liền nằm xuống bên cạnh Bách Lý Thần.
"A" Sau khi cùng hai người Thượng Quan Minh Tuyên xuống vách núi, Thượng Quan Lâm không cẩn thận bị trặc chân, nàng vịn vào Vũ Huyên Huyên, cho nên Vũ Huyên Huyên cũng đi lảo đảo đi về phía trước.
Các nàng thấy hai người Thượng Quan Minh Tuyên không biết mệt, Vũ Huyên Huyên nhịn không nổi nữa mở miệng.
"Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút hay không, chân của ta đau quá."
Long Hạo Lăng nghe thấy không nhịn được quay đầu lại, hắn lúc này đã không còn dáng vẻ ôn nhuận như lúc trước nữa, hiện tại trong lòng hắn chỉ có Thượng Quan Tây Nguyệt, hi vọng có thể mau chóng tìm được Thượng Quan Tây Nguyệt và bằng hữu của mình.
"Đau thì ngươi dừng lại đi, không ai kêu ngươi đi theo chúng ta!"
"Nhưng, dù bây giờ ngươi đi tìm cũng không có ích gì, trời tối như vậy, vốn không thể nhìn thấy đường, hơn nữa, cái vách núi này cao như vậy, nói không chừng nàng đã sớm té chết rồi!" Thượng Quan Lâm mở miệng nói theo bản năng, diễn[:dannf"";lle3 Quá tốt rồi, tiểu tiện nhân kia cuối cùng cũng chết, thật là tiện nghi cho ngươi, không chết trên tay ta. Thượng Quan Minh Tuyên đang dò đường ở phía trước, nghe thấy nàng nguyền rủa Thượng Quan Tây Nguyệt, tức giận xoay người, nhanh chân đi đến trước mặt Thượng Quan Lâm, vung tay cho nàng một bạt tay "Im miệng, nếu Nguyệt nhi có chuyện gì người thứ nhất ta muốn lấy mạng chính là ngươi." Thượng Quan Minh Tuyên rất điên cuồng, đến bây giờ còn chưa tìm được Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn cảm thấy sắp điên lên rồi, nếu không phải luôn nghĩ Thượng Quan Tây Nguyệt còn sống hắn đã sớm ngã quỵ rồi. Vậy mà lúc này, cái miệng rách của Thượng Quan Lâm còn giội nước lạnh nguyền rủa Nguyệt nhi. Long Hạo Lăng cũng rất nổi nóng, nhưng hắn không động thủ, mà chỉ cảnh cáo nàng "Các ngươi muốn đi theo hay không thì tùy, nhưng nên đóng chặt miệng của các ngươi lại, nếu không muốn theo nữa, hiện tại cút đi đi, ta vẫn là câu nói kia, nếu Nguyệt nhi có việc gì, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Nói xong, Thượng Quan Minh Tuyên và Long Hạo Lăng giúp đỡ lẫn nhau tiếp tục đi về phía trước. Thượng Quan Lâm hận che bên má bị đánh, tức giận đến nỗi sắp bộc phát, nàng muốn xoay người bỏ đi, nhưng nhìn thấy chung quanh đen kịt, nàng lại lui về. Nàng suy nghĩ, bây giờ không thể không nhịn, nếu như không đi theo bọn họ ai biết được sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Không còn cách nào khác, Thượng Quan Lâm và Vũ Huyên Huyên đều không nói một lời nào lẳng lặng đi theo phía sau. "A, nóng " Trong lúc ngủ mơ Thượng Quan Tây Nguyệt bị một tiếng lẩm bẩm đánh thức, nàng không tình nguyện mở hai mắt ra, quay đầu nhìn lại, thì ra là Bách Lý Thần, lập tức liền tỉnh ngủ. Nàng lắc lắc Bách Lý Thần "Bách Lý Thần, ngươi đang nói cái gì" vì muốn nghe rõ hắn nói gì, Thượng Quan Tây Nguyệt kề sát lỗ tai vào miệng của hắn. "Nóng, nóng" như đang đáp lại Thượng Quan Tây Nguyệt, Bách Lý Thần không ngừng lặp lại câu nói này, thân thể khó chịu giãy dụa."Cái gì, nóng" Thượng Quan Tây Nguyệt luống cuống, lập tức ngồi dậy, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt của hắn giống như bị lửa thiêu, đỏ bừng. Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay sờ trán hắn, thật nóng. Làm sao bây giờ, nhất định là do vết thương vừa rồi làm cho sốt, nhưng chỗ này không có gì cả, nên làm gì đây. Giống như ngại Thượng Quan Tây Nguyệt không đủ hoảng, Bách Lý Thần lại rên thêm lần nữa "Lạnh, ta lạnh quá, lạnh" nói xong còn vươn hai tay ôm chặt bả vai, giống như thật sự rất lạnh. Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, ngươi đang đùa ta, đúng không, một hồi lạnh một hồi nóng, ngươi kêu ta phải làm sao bây giờ. Nhìn Bách Lý Thần không ngừng kêu lạnh, thân thể cũng đang run rẩy, Thượng Quan Tây Nguyệt lại bỏ thêm nhánh cây vào trong lửa, lửa trở nên lớn hơn, Thượng Quan Tây Nguyệt đã cảm thấy hơi nóng, nhưng Bách Lý Thần lại đang phát run. Nghĩ nửa ngày, không có cách nào nữa, đành phải cởi áo ngoài của mình, đắp vào cho hắn. Nhưng vẫn không có tác dụng, Bách Lý Thần vẫn không ngừng kêu lạnh, răng cũng bắt đầu run lập cập. Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn trên người mình, chỉ còn lại có một cái yếm, cũng không thể cời cái yếm ra đắp cho hắn được, hơn nữa, cái yếm nhỏ như vậy, có thể đắp được cái gì chứ. Cuối cùng Thượng Quan Tây Nguyệt đưa ra một quyết định trọng đại, nàng nhắm mắt nằm xuống cạnh Bách Lý Thần, hai người dùng một mảnh quần áo che kín người, nằm dính chặt vào nhau. Hình như cảm thấy bên người ấm áp, Bách Lý Thần lật người duỗi hai tay ôm chặt lấy Thượng Quan Tây Nguyệt, cảm giác mình không còn lạnh nữ, trong lúc ngủ mơ Bách Lý Thần mỉm cười. Thượng Quan Tây Nguyệt không được tự nhiên, thân thể cứng ngắc, nhìn Bách Lý Thần vùi đầu vào vai của mình, phà hơi thở lên bờ vai trần trụi của mình. Nàng để tùy ý Bách Lý Thần ôm, không dám động đậy, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng muốn cháy luôn rồi, lại còn nghĩ tới lời nói vừa rồi của Bách Lý Thần nữa. "Nguyệt nhi, dù nàng đi đâu, ta cũng đều theo nàng, dù sống hay chết" "Nguyệt nhi, ta... Không sao, nàng đừng... Khóc " "Nguyệt nhi, ta không muốn nhìn thấy nàng bị thương, nàng bị thương ta còn đau hơn nàng, nếu như vậy, ta tình nguyện bản thân mình bị thương, chính mình đau đớn!" "Nguyệt nhi, ta thật... Không sao cả, để ta nghỉ ngơi một chút có được không!" Hồi tưởng lại những lời này, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn chằm chằm đỉnh đầu Bách Lý Thần, sau đó vươn tay ôm đầu của hắn, ngơ ngác nhìn hắn. Nhìn Bách Lý Thần an tĩnh ngủ say, Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay sờ về phía khuôn mặt của hắn, lông mày của hắn, hai mắt của hắn, trên mặt hắn không có chỗ nào mà Thượng Quan Tây Nguyệt không chạm qua. "Ngươi biết không, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với ta những lời này, ngươi là người thứ nhất!" "Ngươi biết không, nghe ngươi nói những lời đó, ta rất cảm động!" "Chưa từng có ai quan tâm ta, lần đầu tiên ta có cảm giác khác đối với ngươi." "Còn nữa, nhìn thấy ngươi bị thương, ta cũng sẽ đau, nơi này!" Thượng Quan Tây Nguyệt phủ tay lên trái tim mình. Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn hắn lẩm bẩm nhỏ giọng nói, không biết là nói cho hắn nghe, hay là nói cho mình nghe. Vừa rồi bắt đầu nhìn thấy Bách Lý Thần bị thương đổ máu, trong đầu nàng trống rỗng, không biết nên làm những gì, chỉ biết đứng một bên thút thít, sợ hắn bỏ mình mà đi. Hai người bọn họ dựa vào rất gần, chỉ cách một bàn tay, cho nên Thượng Quan Tây Nguyệt có thể nhìn rõ Bách Lý Thần, nàng phát hiện mỗi khi nhìn hắn nàng càng trầm luân. "Nguyệt nhi " Bách Lý Thần đột nhiên gọi tên Thượng Quan Tây Nguyệt. Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng thu tay của mình lại, mắt chuyển hướng sang chỗ khác, diẽn{daanf Nhưng đợi nửa ngày, Bách Lý Thần cũng không nói ra một câu, nàng ngoái đầu lại len lén nhìn về phía Bách Lý Thần, thì ra vẫn còn chưa tỉnh, mà đang nói mơ. Ngay cả trong mộng ngươi cũng gọi tên của ta, mơ thấy ta sao? Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thoáng qua Bách Lý Thần, liền dựa đầu dựa vào vai của hắn bình yên ngủ thiếp đi. Một đêm không mộng, thẳng đến lúc trời sáng, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sơn động chiếu vào mặt Bách Lý Thần, hắn khó chịu vươn tay che trước mắt mình, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra. Thả tay xuống, đang chuẩn bị đứng dậy, phát hiện cánh tay của mình bị đè lại, cúi đầu nhìn thử, một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành chỉ mặc một cái yếm ngủ ở trong lồng ngực của mình, trên mặt nàng còn có vết bẩn, nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Bách Lý Thần giật nảy mình, đang chuẩn bị đẩy nàng ra, chợt thấy đống quần áo trên người mình, hắn cầm trong tay, đây không phải của Nguyệt nhi sao? Hắn lại quay đầu nhìn trong ngực một lần nữa nữ tử, khuôn mặt của nàng trắng nõn ửng hồng, phấn nộn non nớt, như sắp chảy ra nước, mặt của nàng thật sự giống Nguyệt nhi như đúc, nhưng còn vết bớt đâu! Bách Lý Thần vươn tay sờ vết bẩn kia, chẳng lẽ đây chính là cái bớt sao, thì ra khuôn mặt của Nguyệt nhi lại tuyệt sắc khuynh thành như vậy. Bách Lý Thần không rút cánh tay của mình ra nữa, mà lại nằm xuống, mê mẩn nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đã thay đổi khuôn mặt, ngũ quan của nàng rất hoàn mỹ, lông mi dài hơi cong lên, màu da trong suốt như ngọc, mái tóc đen dài rũ xuống hai vai, dưới ánh sáng yếu ớt rối tung trên bờ vai, khiến người ta cảm thấy thị giác có vấn đề. Còn có đôi mắt to sáng ngời, lúc này vì ngủ say mà đóng chặt lại, dưới mắt có màu xanh đen nhàn nhạt, chắc tối hôm qua vì chăm sóc vết thương của hắn nên không nghỉ ngơi tốt.