Edit: susublue
"Huyên Huyên tỷ, ta không sao, nhưng Dục, hắn...." Không thể nói được một lời, Thượng Quan Lâm khóc không ra tiếng, đây chính là đệ đệ ruột thịt của mình, nhưng bây giờ cứ như vậy mà chết, ngay cả xương cốt cũng không còn, chuyện này xảy ra quá đột ngột, suy nghĩ của nàng còn chưa theo không kịp.
Còn Phấn Dẫn Thú nữa, sao lại ở trên người Dục được, chẳng lẽ là Thượng Quan Tây Nguyệt phát hiện, sau đó chuyển hết Phấn Dẫn Thú lên người Dục, cho nên mới hại Dục chết không còn xương cốt. Không sai, nhất định là như vậy.
Thượng Quan Tây Nguyệt thật ác độc, lại dùng phương pháp này để đối phó đệ đệ của mình, lúc này Thượng Quan Lâm đã quên, chuyện này kẻ cầm đầu chính là nàng, nếu không phải ngay từ đầu nàng có ý muốn hại người, Thượng Quan Dục cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Dục, ngươi yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ báo thù cho ngươi, để máu của tiện nhân Thượng Quan Tây Nguyệt bắn xa ba thước.
"Lâm muội muội, ngươi nén bi thương đi, Lâm muội muội? Lâm muội muội?"Vũ Huyên Huyên thấy Thượng Quan Lâm thẫn thờ nhìn xương cốt của Thượng Quan Dục, không nhịn được đẩy nàng hai lần.
"Ta không sao, Huyên Huyên tỷ "Thượng Quan Lâm lấy lại tinh thần, xoa nước mắt, đứng lên nhìn thấy bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, nhanh chóng phát hỏa, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chớ đắc ý, ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá đắt cho cái chết của Dục.
Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhìn nàng "Nhị muội muội, lần này heo đệ đệ của ngươi chết rồi, trở về ngươi phải nói làm sao đây!"
"Đại tỷ tỷ, Dục cũng là đệ đệ của ngươi, sao ngươi có thể nói như vậy!"
"Đệ đệ?" Giống như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt cười ha hả, một lúc lâu mới dừng lại "Nhị muội muội, đây chính là heo đệ đệ của ngươi, không có quan hệ gì với ta cả, Thượng Quan Tây Nguyệt ta chỉ có một người ca ca."
"Ngươi..."
"Được rồi, Lâm muội muội, đệ đệ ngươi chết rồi, chúng ta đều rất thương tâm, nhưng có náo loạn thì hắn cũng sẽ không sống lại, ngươi nén bi thương đi!" Nhìn các nàng cãi lộn, Vũ Huyên Huyên đứng ra giảng hòa, nhưng nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ hi vọng các nàng đừng làm chậm trễ chuyện của mình thôi, chỉ cần vừa nghĩ tới Bách Lý Thần, nàng hận không thể đưa Thượng Quan Tây Nguyệt đến Tây Thiên.
"Thần vương, ngươi không sao chứ!" Vũ Huyên Huyên quan tâm hỏi Bách Lý Thần một mực dán chặt lấy Thượng Quan Tây Nguyệt, nhìn hai người thân mật, nàng cực lực khắc chế cảm xúc của mình. Ai ngờ Bách Lý Thần không thèm để ý tới nàng, quay đầu đi hướng khác.
Vũ Huyên Huyên cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nàng toàn đổ hết sai lầm lên đầu Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng vẫn cho rằng chỉ cần không có Thượng Quan Tây Nguyệt, Bách Lý Thần sẽ không còn đối xử với mình như vậy nữa.
Nhìn thoáng qua Vũ Huyên Huyên, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng hiểu tâm tư của nàng, nàng giả bộ như không biết gì cùng ca ca đi về phía trước.
Thượng Quan Lâm cũng biết không thể gấp được, cùng Vũ Huyên Huyên đi sau lưng bọn họ.
Vừa đi không được mấy bước, dưới cây đại thụ xanh biếc, xuất hiện một cục lông trắng như tuyết, có đuôi dài trên mặt còn có bốn con mắt, tiểu sinh linh ngiêng đầu nhìn bọn họ.
Toàn thân nó trắng như tuyết, không có một chút tạp chất, như bông tuyết thuần khiết, xoay tròn bốn con mắt đen nho nhỏ, như đang suy tư vấn đề gì đó, bốn cái đầu mập mạp, chân vừa nhỏ vừa ngắn, móng vuốt sắc bén mọc từ lòng bàn tay đang duỗi ra.
Tiểu sinh linh nghiêng đầu, lông xù lên, lỗ tai cảnh giác dựng thẳng đứng, nhìn chằm chằm đám người, tròng mắt như đá quý màu đen.
Lúc đầu mặt ủ mày chau đầy hận ý nhìn Thượng Quan Lâm, con mắt lập tức trừng lớn vội vàng xông lên phía trước.
"Đây là.. Đây là Tứ Đồng Linh Hồ " Thượng Quan Lâm rất kích động, không ngờ hôm nay lại gặp được một bảo bối, nếu mình có thể lập khế ước với nó, còn sợ không đối phó được Thượng Quan Tây Nguyệt sao?
Thượng Quan Tây Nguyệt cũng thấy kỳ quái nhìn con vật được gọi là Tứ Đồng Linh Hồ, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác tiểu Linh Hồ này một mực nhìn mình.
"Ca, Tứ Đồng Linh Hồ là cái gì!"
Thượng Quan Minh Tuyên nhìn thấy Linh Hồ cũng rất kích động, nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt hỏi, như thực như ảo nói "Truyền thuyết nói Tứ Đồng Linh Hồ là Thánh Thú, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn thăng thành Thần thú, diễn[[email protected] "Không sai "Long Hạo Lăng gấp gáp nói tiếp "Nhưng nếu muốn lập khế ước với một ma thú cấp Thánh Thú, nhất định phải có Tinh Thần lực cường đại mới được, nếu không, không những khế ước không thành công, có khả năng chính người đó cũng sẽ bị ma thú công kích." Tinh Thần lực cường đại, Thượng Quan Tây Nguyệt hiểu ý cười một tiếng, nói vậy không phải là mình sao? Xem ra hôm nay ngoại trừ mình ra không ai có thể có được con Linh Hồ này rồi. Vũ Huyên Huyên cũng đỏ mắt nhìn Linh Hồ, Tinh Thần lực cảu nàng rất cao, nếu ký khế ước với nó, nhất định sẽ càng thêm lợi hại. Quyết định xong, Thượng Quan Lâm và Vũ Huyên Huyên lại cùng lúc vận linh lực nhào tới chuẩn bị cưỡng ép nó lập khế ước. Linh Hồ trông thấy hai người này nhào về phía nó, không biết có phải mắt Thượng Quan Tây Nguyệt có vấn đề hay không thấy, mà lại trông thấy trong mắt của nó hiện lên một tia khinh thường. Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc há to mồm, thế giới này làm sao vậy, ngay cả một con hồ ly cũng biết khinh bỉ người khác? Kỳ thật Thượng Quan Tây Nguyệt không hề nhìn lầm, Tứ Đồng Linh Hồ quả thật có khinh thường, nó nhẹ nhàng mở đôi mắt đầy tia lửa mãnh liệt nhìn thẳng vào hai người Thượng Quan Lâm, không có một chút sợ hãi, cũng không tránh né, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn các nàng bay mất cách mình càng ngày càng xa. Nhìn Linh Hồ cũng không có ý ẩn núp, mắt Thượng Quan Lâm lóe lên vẻ kinh hỉ, xem ra Linh Hồ này sợ hãi, mình có thể đối phó nó dễ như trở bàn tay, nghĩ như vậy, Thượng Quan Lâm nhanh chóng bước lên. Vũ Huyên Huyên bên cạnh thấy vậy cũng nghĩ giống Thượng Quan Lâm muốn đoạt Linh Hồ, tức hổn hển trừng mắt nhìn nàng, phát huy sức mạnh Hoàng Linh đỉnh phong của mình, xuất chưởng đánh về phía nàng, một luồng sức mạnh cường đại bay về phía Thượng Quan Lâm, nàng trông thấy Vũ Huyên Huyên ra tay với nàng, vội vàng vận dụng linh lực của mình chống cự, nhưng linh lực của nàng không cao bằng Vũ Huyên Huyên, lòng bàn tay của nàng trực tiếp đánh vào vai của mình, Thượng Quan Lâm theo quán tính ngã xuống dưới tàng cây cách đó không xa, đầu đâm vào thân cây, hôn mê bất tỉnh. Huyền Linh cao cấp? Không ngờ Thượng Quan Lâm đã đến Huyền Linh cao cấp, Thượng Quan Tây Nguyệt như đang suy nghĩ nhìn nàng, thấy nàng ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, nàng quả thật có chút thiên phú. Vũ Huyên Huyên nhìn thấy chỉ còn một mình mình, lộ vẻ tham lam nhìn chằm chằm Tứ Đồng Linh Hồ, ngươi lập tức sẽ là của ta. Linh Hồ không chút hoang mang nhìn Vũ Huyên Huyên, vẻ khinh thường trong mắt càng ngày càng nặng, lúc Vũ Huyên Huyên giang hai cánh tay nhào tới, Linh Hồ xoay người một cái biến mất không thấy bóng dáng. "A" Vũ Huyên Huyên vồ hụt, đột nhiên không biết có thứ gì đẩy mình một cái, thân thể vì dùng lực đánh tới phía trước, mà trực tiếp ngã gục xuống đất. Thượng Quan Tây Nguyệt mở to hai mắt, vừa rồi người khác có nhìn thấy hay không thì nàng không biết, nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy rất rõ ràng, như một thước phim chiếu chậm. Lúc Linh Hồ trông thấy Vũ Huyên Huyên đánh tới, chân nhún một cái, liền xuất hiện sau lưng Vũ Huyên Huyên, sau đó duỗi móng vuốt nhỏ mập mạp ra, đá vào sau lưng Vũ Huyên Huyên. Xong xuôi, giống như ngại ô uế móng của nó, xoã cái đuôi to như cây chổi ra, lướt qua lòng bàn tay, sau đó đứng ở một chỗ cách Thượng Quan Tây Nguyệt không xa. "Ha ha" Thượng Quan Tây Nguyệt bị động tác của nó chọc cho kìm lòng không được cười phá lên. Long Hạo Lăng không hiểu nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, không biết vì sao nàng lại cười, chỉ có Bách Lý Thần đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng, vừa rồi động tác của Linh Hồ hắn cũng nhìn thấy rất rõ, nhưng hắn lại không ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt cũng có thể nhìn thấy, phải biết rằng nếu linh lực không đạt tới mốc nhất định, sẽ không thể thấy rõ động tác nhanh như tia chớp vừa rồi của Linh Hồ, nhưng từ tiếng cười của Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn biết nàng cũng nhìn thấy. Còn Vũ Huyên Huyên té nhào trên mặt đất, vừa đúng lúc, trước mặt nàng có một hòn đá nhỏ, trán đập vào hòn đá đó, cũng ngất đi. Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn hai người họ ngất đi, im lặng nhếch môi, thật là, giằng co như vậy, lần này tốt rồi, đều choáng váng ngất xỉu, vậy Linh Hồ sẽ là của ta, nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt cười đắc ý, như một con cáo nhỏ. Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt đang nghĩ làm thế nào để tới gần nó, sau đó dùng Tinh Thần lực của mình lập khế ước với nó, Linh Hồ đã từ từ đi tới bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt. Đám người Long Hạo Lăng và Bách Lý Thần dùng ánh mắt phòng bị nhìn Linh Hồ, diễn<"Dafn""}llequy1d00n sợ nó sẽ làm chuyện bất lợi với Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng Linh Hồ không hề để tâm, coi như bọn họ không tồn tại, từng bước một đi về phía Thượng Quan Tây Nguyệt. Thượng Quan Tây Nguyệt cũng hứng thú nhìn nó, nhìn nó đi đến trước mặt mình, sau đó ngoài dự liệu, Linh Hồ thân mật cọ đầu trên bàn chân Thượng Quan Tây Nguyệt, ngay từ đầu khi nhìn thấy động tác của Linh Hồ, mấy người đều chuẩn bị xuất thủ, Thượng Quan Tây Nguyệt lại ngăn cản "Không cần lo lắng, nó không có ác ý!" Nhìn Linh Hồ trước mặt, cọ xong chân trái, lại cọ vào đùi phải, Thượng Quan Tây Nguyệt dở khóc dở cười, không biết nó muốn làm gì, chẳng lẽ muốn cọ khắp toàn thân của mình? Tất cả mọi người nhìn nhất cử nhất động của nó, Linh Hồ cọ xong sau đó ngẩng đầu lên, Thượng Quan Tây Nguyệt như trông thấy màu xanh nước ẩn hiện trong mắt của nó, sau đó nó cúi đầu cắt lòng bàn tay của mình, ra hiệu Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi xổm người xuống, Thượng Quan Tây Nguyệt hiểu ý của nó, ngồi xổm xuống. Linh Hồ duỗi móng vuốt sắc bén ra đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trên mu bàn tay trắng noãn của Thượng Quan Tây Nguyệt. Thượng Quan Tây Nguyệt không có phòng bị, mu bàn tay bị vẽ thành một cái lỗ hổng, chảy máu ra. "Nguyệt nhi" Thượng Quan Minh Tuyên nhìn muội muội mình bị thương, vận dụng linh lực chuẩn bị đánh bay con Linh Hồ này. Long Hạo Lăng kịp thời ngăn cản hắn "Chờ một chút, ngươi nhìn xem nó đang làm cái gì" chỉ thấy Linh Hồ đổ máu trong lòng bàn tay của mình lên mu bàn tay bị thương của Thượng Quan Tây Nguyệt. Máu tươi gặp nhau, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm giác có một dòng nước ấm chảy xuôi khắp toàn thân, bỗng nhiên trong đầu truyền đến một âm thanh cổ xưa "Lấy máu chúng ta, cùng lập khế ước, vĩnh viễn, không rời không bỏ, nếu trái lời thề, sẽ hồn phi phách tán." Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc nhìn Linh Hồ, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên khí thế toàn thân biến đổi, khác hẳn lúc trước, không hề có sự thống khổ như mấy lần tấn cấp trước đây. Hoàng Linh trung cấp? Bách Lý Thần kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, chỉ đơn giản như vậy mà có thể tấn cấp, hơn nữa còn là Hoàng Linh trung cấp, chấn động trong lòng không có ai biết, không ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt thay đổi to lớn như thế, 14 tuổi đã đạt tới Hoàng Linh trung cấp, thiên phú cỡ này người thường không thể so sánh, nói không chừng một ngày nào đó ngay cả mình cũng sẽ bị nàng vượt qua. Long Hạo Lăng cũng rất kinh ngạc, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, vì nàng tấn cấp, khí thế trào ra ngoài mà tóc tung bay trong gió, tựa như thiên nữ, thần thánh không thể mạo phạm, sự quyến luyến đối với nàng chỉ có tăng lên chứ không giảm đi. Thượng Quan Tây Nguyệt không ngờ chỉ lập khế ước với một con cáo nhỏ, lại vô duyên vô cớ tấn cấp nhẹ nhõm như thế. "Mẫu thân" một thanh âm non nớt truyền ra từ đáy lòng Thượng Quan Tây Nguyệt. "Hả" Thượng Quan Tây Nguyệt tò mò mở to mắt nhìn tiểu hồ ly, hơi khó tin, giọng nói vừa rồi là nó phát ra sao? "Mẫu thân, chính là ta đang gọi ngươi!" Tiểu hồ ly phối hợp, vươn móng vuốt ra vỗ vỗ người Thượng Quan Tây Nguyệt. Lần này Thượng Quan Tây Nguyệt mới định thần lại, không ngờ thật sự là con tiểu hồ ly này gọi, nhưng sao nó lại gọi mình là mẫu thân? "Nguyệt nhi, muội không sao chứ." Thượng Quan Minh Tuyên tiến lên đỡ Thượng Quan Tây Nguyệt, quan tâm hỏi nàng. Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu, ôm tiểu hồ ly vào trong ngực, nhếch môi khẽ cười, đầu ngón tay chạm vào bộ lông tơ trắng như tuyết của tiểu hồ ly, rất dễ chịu. Tiểu hồ ly trong ngực Thượng Quan Tây Nguyệt thấy Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ vuốt ve, thoải mái dễ chịu nhắm mắt lại, an tĩnh hưởng thụ, mẫu thân thật tốt, còn gãi ngứa cho mình. Lạc Lạc trốn trong nhẫn Thiên Hoàng nhìn thấy động tác của Thượng Quan Tây Nguyệt, lập tức không vui, cái ôm của chủ nhân là của ta, n hồ ly đáng chết nhà ngươi mau cút đi. Thượng Quan Tây Nguyệt vừa vuốt ve nó vừa nghĩ về việc nó gọi mình là mẫu thân, từ khi nào mà nàng lại trở thành mẫu thân của một con hồ ly? "Vật nhỏ, vì sao ngươi gọi ta là mẫu thân." Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không nói ra, mà bí mật truyền âm với nó, nàng biết nó có thể nghe được. Quả nhiên không sai, tiểu hồ ly nghe thấy câu hỏi, ngóc đầu lên nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó non nớt nói "Mẫu thân, bởi vì ngươi chính là mẫu thân của ta!" Trên trán Thượng Quan Tây Nguyệt xuất hiện vô số hắc tuyến, có lầm hay không, ngay cả đứa bé mình còn chưa sinh qua, sao lại sinh ra một con hồ ly? "Nguyệt nhi, muội thật lợi hại, lại có thể khiên Tứ Đồng Linh Hồ chủ động lập khế ước với muội" Thượng Quan Minh Tuyên kinh ngạc nhìn tất cả mọ chuyện, không ngờ Thánh Thú khiến người ta kinh sợ lại chủ động lập khế ước với con người, phải biết là một khi khế ước thành công, thì không hề bình đẳng, nếu ma thú chết, người bị ký khế ước sẽ không có bất kỳ tổn thương gì, có thể lập một khế ước khác. Trái lại, nếu người lập khế ước đã chết, ma thú cũng sẽ cùng chết theo, cho nên ma thú sẽ không dễ dàng lập khế ước cùng nhân loại. Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không bắt bẻ chuyện tiểu hồ ly gọi mình là mẫu thân, nghe thấy Thượng Quan Minh Tuyên nói vậy, nàng cười cười "Có lẽ ta và nó hữu duyên!" Thượng Quan Tây Nguyệt nói thật, lần đầu tiên nàng nhìn thấy tiểu hồ ly này liền rất thích nó. "Tiểu hồ ly, chúng ta đã hữu duyên, vậy ta đặt tên cho ngươi, gọi là Duyên Duyên, có được không!" Thượng Quan Tây Nguyệt cúi đầu sờ đầu của nó, trong mắt lộ vẻ yêu thích rõ ràng. Tiểu hồ ly nghe mình có danh tự, cao hứng gật đầu, miệng rốt cục cũng phát ra âm thanh Chiêm chiếp, chi chi!" mà tất cả mọi người có thể nghe được " Nhìn thấy bộ dáng Duyên Duyên đáng yêu, tất cả mọi người đều nở nụ cười, chỉ có Bách Lý Thần là rầu rĩ không vui nhìn con hồ ly thối chiếm lấy cái ôm của Thượng Quan Tây Nguyệt, đáng chết, Nguyệt nhi là của ta, hồ ly không biết xấu hổ nhà ngươi mau cút ngay cho ta. Như cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Bách Lý Thần, Duyên Duyên quay đầu nhìn hắn, diễ[email protected]/?lle3quy1;"d00n nhìn thấy dáng vẻ ăn dấm của Bách Lý Thần, Duyên Duyên nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ, hừ, ngươi dám giả ngu, muốn lừa gạt mẫu thân của ta, không có cửa đâu, có ta ở đây, ngươi đừng mong tới gần mẫu thân của ta. Hiểu ý của Duyên Duyên, Bách Lý Thần nắm chặt đấm tay đến nỗi vang lên tiếng răng rắc, hận không thể đi lên phía trước xé nát cái mặt tiểu nhân đắc chí của nó ra. Hừ, hồ ly chết tiệt, chờ đến lúc quan hệ giữa ta và Nguyệt nhi tốt hơn rồi, ta sẽ kêu nàng ném ngươi đi, xem ngươi còn đắc ý được không. Ngay lúc tất cả mọi người vui vẻ, hai người Thượng Quan Lâm và Vũ Huyên Huyên đã bị quên lãng đồng loạt tỉnh lại, thấy Tứ Đồng Linh Hồ vốn nên thuộc về mình lúc này lại an tĩnh nằm trong ngực Thượng Quan Tây Nguyệt. "Thượng Quan Tây Nguyệt, sao Linh Hồ lại ở chỗ của ngươi!" Vũ Huyên Huyên bưng cái trán lảo đảo đứng lên, nhìn thái độ của hồ ly hoàn toàn khác biệt với vừa rồi, Vũ Huyên Huyên hung ác nhìn nàng. "Duyên Duyên tự mình tới, muốn hỏi nguyên nhân, ngươi hỏi Duyên Duyên trong tay ta đi." "Duyên Duyên?" Thượng Quan Lâm nhạy bén nghi ngờ hỏi lại. "Không sai, Duyên Duyên, Linh Hồ đã chủ động lập khế ước với Nguyệt nhi, đồng thời nàng cũng cho nó một cái tên gọi là Duyên Duyên!" Long Hạo Lăng thay Thượng Quan Tây Nguyệt giải thích. Vũ Huyên Huyên chớp hai mắt, nàng nghe thấy cái gì. Khế ước? Tứ Đồng Linh Hồ là một Thánh Thú mà lại chủ động lập khế ước cùng nhân loại hơn nữa còn là một phế vật? Chuyện này đúng là trò cười! Vũ Huyên Huyên cực lực an ủi mình đây tuyệt đối là chuyện không thể, nhưng lúc này Linh Hồ thân mật với Thượng Quan Tây Nguyệt lại khiến nàng không thể không thừa nhận, phế vật Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự đã lập khế ước cùng nó. "Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào" Thượng Quan Lâm không tin kêu to, điên cuồng lắc đầu "Thượng Quan Tây Nguyệt chẳng qua là một phế vật, có tư cách gì lập khế ước với Thánh Thú." Duyên Duyên đang hưởng thụ Thượng Quan Tây Nguyệt vuốt ve mình, nghe thấy người trước mắt lại bất kính với mẫu thân của mình, bốn con mắt mở ra, phát ra ánh sáng khiếp người, lông toàn thân đều dựng đứng thẳng lên, nhảy vèo một cái ra khỏi ngực Thượng Quan Tây Nguyệt, thần tốc phóng tới chỗ Thượng Quan Lâm đang nói năng lỗ mãng, tốc độ kia cực nhanh, như một luồng ánh sáng trắng. Thượng Quan Lâm không phản ứng kịp, chỉ thấy một luồng sáng trắng đang cách nàng không xa, sắp đụng vào mình, vội vàng vận linh lực ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi, Duyên Duyên trực tiếp đá nàng nằm thẳng trên đất, cái trán đập xuống mặt đất phát ra một âm thanh chói tai. Nghe tháy tiếng vang này, Thượng Quan Tây Nguyệt mở to hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Lâm không nhúc nhích, không thể nào, đụng như thế, sẽ không phải đã chết rồi chứ, vậy coi như không có gì vui rồi. "Duyên Duyên, trở về " Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt kêu mình, Duyên Duyên quay đầu lại lắc mông một cái rồi trở lại trong ngực Thượng Quan Tây Nguyệt, thân mật cọ xát cổ của nàng, hai con mắt híp lại, như muốn Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục vuốt ve nó.