“Công tử… Ngài thật sự không thể không đi sao……” Vừa nghe nói Giang Ngâm muốn rời nhà đi xa, huyết sắc trên gương mặt thanh tú của Tâm Nguyệt nhất thời biến mất hầu như chỉ còn đọng lại duy nhất một màu trắng nhạt thếch yếu ớt.
Trong khoảnh khắc đó, Bình Nam vương tựa như nhìn thấy lại hình ảnh của người thiếu niên nhu nhược bất lực năm đó vẫn đơn phương cô linh đứng trong tuyệt vọng.
“Tâm Nguyệt, ta chỉ là đi ra ngoài làm chút việc vặt… rất nhanh sẽ trở về thôi.” Giang Ngâm từ tốn kiên nhẫn an ủi.
Tâm Nguyệt bi thương cúi đầu, hàm răng trắng thuần cắn chặt lên bờ môi non mềm đỏ lựng. Hàng lông mi dày đậm khẽ rung động hạ xuống, đáy mắt ẩn ẩn có hơi sương thoáng hiện.
Giang Ngâm bất đắc dĩ thở dài, Bình Nam vương phỏng chừng cố gom hết dũng khí mở miệng: “Tâm Nguyệt, ngươi không cần sợ… sư huynh đi rồi còn có ta mà, ta sẽ thay hắn chăm sóc ngươi…”
Tâm Nguyệt nhăn vội mi thanh, người duy nhất khiến hắn an tâm và tin tưởng bỗng nhiên đột ngột ly khai, có thể nào không làm cho hắn khủng hoảng sợ hãi sao!?
Tai nghe Bình Nam vương lại liên miên nói với Giang Ngâm: “Nơi này rừng núi hoang vắng… rất không an toàn! Hay để ta đưa hắn quay về Vương phủ… Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, ít nhiều cũng đảm bảo được an toàn hơn…”
Tâm Nguyệt trong lòng mạnh mẽ chấn động, nhịn không được chùng bước hét to: “Ta không trở về Vương phủ… Ta có chết cũng không quay về Vương phủ đâu!!!”
Giang Ngâm cùng Bình Nam vương hiển nhiên bị tiếng thét chói tai đó dọa sợ, đồng loạt quay đầu, giật mình nhìn hắn.
Cảm xúc của Tâm Nguyệt bất chợt lên đến mức kích động dị thường, trên mặt thấm đầy nước mắt nghẹn không thành tiếng, lẩm nhẩm nói: “Ta không muốn về nơi đó! Ta chắc chắn sẽ lại bị bọn họ bức hiếp chà đạp nữa… Bọn họ căn bản không xem ta là con người! Ta không chịu nổi đâu… Ta không có cách nào để chịu nổi đâu…..” Hình ảnh khuất nhục bi thảm ngày nào lại hiện về vô cùng rõ ràng trong tâm trí hắn, toàn thân đau đớn tiếp cận đến cực hạn, muốn lập tức lao dậy điên cuồng phá vỡ mọi thứ.
Bình Nam vương vội vàng la lên: “Yên tâm đi Tâm Nguyệt, có ta ở đây không ai dám vũ nhục bắt nạt ngươi đâu!…” Còn chưa nói xong, Giang Ngâm đã lên tiếng cắt ngang lời hắn: “Đừng nói nữa Thành Khang, Vương phủ tuy an toàn, nhưng nó đã gây cho Tâm Nguyệt quá nhiều thương tổn, ta sợ hắn sẽ nổi điên lên mất! Tốt nhất vẫn cứ nên để hắn ở lại đây đi.”
Bình Nam vương kinh ngạc sửng sốt sững lại một lúc rồi tiếc thương cúi đầu, đây hết thảy đều là do một tay hắn gây ra, nhìn Tâm Nguyệt lã chã nước mắt, bộ dáng rơi vào cùng cực đau khổ, tâm hắn chợt thu về quặn thắt đến đau lòng.
Giang Ngâm rời đi, Tâm Nguyệt vốn đã khôi phục tinh thần mà hoàn toàn bình tâm, giờ đây lại lần nữa tinh thần sa sút, rơi vào khủng hoảng. Vì để bảo vệ hắn, Bình Nam vương không hề trở về Vương phủ ngày nào, ngày ngày đều yên phận ở lại gian nhà tranh hẻo lánh bên núi, mỗi ngày ba bữa đều ra lệnh hạ nhân Vương phủ mang thức ăn lên núi.
Tâm Nguyệt và Bình Nam vương mặc dù cùng sống chung dưới một mái nhà, nhưng người kia đối với hắn vẫn tìm mọi cách tránh né, cử chỉ lạnh lùng hờ hững. Đại đa số thời gian đều ở trong phòng riêng đọc sách, trừ giờ ăn ra tất tần tật đều thu mình không chịu bước ra.
Bình Nam vương cũng không dám vượt mức mà tiến gần tới hắn, thường thường nếu không phải ngồi trong phòng đọc sách thì đi ra ngoài tản bộ vài vòng. Một vị Vương gia sống dưới lớp xa hoa nhung lụa mười mấy năm trời, mà nay lại muốn hạ mình sống ở gian nhà tranh đơn sơ rách nát, chôn bản thân trong mấy bức vách xiêu vẹo nhàm chán. Tất cả, âu cũng chỉ là vì một chữ “ái” nhỏ nhoi, mà muốn trọn vẹn tấm chân tình chung thủy với con người mà mình đang yêu thương say đắm, có thể cùng người yêu dấu sớm tối bên nhau cho dù có là thiên đao vạn quả hắn cũng vui vẻ bằng lòng.
Cứ thế hai người ấy vẫn dè dặt lẫn nhau mà lãnh đạm sống cùng một nhà, bất tri bất giác đã hơn nửa tháng trôi qua. Từ lúc Giang Ngâm bỏ đi đến nay vẫn bặt vô âm tín, không có bất kỳ một thư từ nào hồi âm trở về. Bình Nam vương ngày ngày trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy đến kinh thành tìm kiếm tăm tích sư huynh!
Song, chuyện làm cho Giang Ngâm và Bình Nam vương lo lắng cuối cùng cũng đến, Huyền Vũ đế không hiểu vì sao Bình Nam vương lại không muốn diệt trừ Tâm Nguyệt như thánh ý hắn ban ra, vì thế ngay sau đó lập tức phái tứ hoàng tử Tinh Dương lãnh binh dẹp yên chuyện này.
Khi Tinh Dương đích thân dẫn theo mười tám đội nhân mã xuất hiện trước gian nhà tranh, Bình Nam vương không khỏi ngây dại, xem ra Huyền Vũ đế lần này quyết ý phải đẩy Tâm Nguyệt vào chỗ chết mới thôi! Nhưng trong lòng hắn giờ phút này lại không sợ hãi, dững dưng đối mặt hết thảy. Về phía Tinh Dương tuy rằng nhiều người, nhưng dựa vào võ nghệ của hắn, mang theo Tâm Nguyệt sát phá vòng vây, lao chạy xuống núi cũng không có gì là quá khó. Chỉ cần trở về Vương phủ hiệu lệnh binh vệ Tương thành đứng lên chống đỡ, thì Tinh Dương kia chỉ mang theo chừng ấy nhân mã căn bản không cách gì đối kháng được hắn! Nhưng nếu rõ ràng làm vậy chẳng khác nào là dấy binh tạo phản, đã đến nước này Bình Nam vương một lòng vì Tâm Nguyệt đành phải ngang tàng bất kể mọi thứ!
Tinh Dương vạn nghĩ cũng không nghĩ tới, Bình Nam vương nguyên bản chán ghét oán hận Tâm Nguyệt mà nay chuyển hướng quay sang che chở bảo bọc cho hắn, tránh không khỏi giận dữ trách mắng: “Bình Nam vương ngươi dám cả gan kháng chỉ bất tuân, có phải cũng đã bị tên yêu nghiệt tạp chủng kia mê hoặc dụ dỗ hay không!?”
Lúc này, Tâm Nguyệt nghe được động tĩnh cũng chậm rãi bước ra, Tinh Dương vừa thấy hắn phong thái ưu tú càng hơn xưa kia gấp bội, lửa giận trong lòng càng sôi lên sùng sục, lạnh lùng chế nhạo: “Hừ… Tên tiện nhân này càng ngày càng phát ra yêu mị, khó trách được một Bình Nam vương luôn luôn cao ngạo tự kiêu cũng bị dụ hoặc đến mất nhân cách biến thành một con chó chỉ biết quẫy đuôi theo chủ!”
Bình Nam vương nghe hắn vũ nhục Tâm Nguyệt trong lòng khó chịu, lãnh đạm đáp lại: “Tinh Dương, ngươi mới là người năm đó nói lời xảo ngôn lừa gạt bổn vương, khiến bổn vương phạm rất nhiều sai lầm bất dung. Đường đường là hoàng tử đương triều mà lại đi làm những việc bỉ ổi đê tiện như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ hay sao!?”
Tinh Dương cuồng tiếu cười lớn: “Hạng tiện nhân *** đãng vô sỉ, mị loạn hậu cung, ai cũng muốn giết, bổn hoàng tử nay thay trời hành đạo, có gì là sai!?” Nói xong, liền híp hai mắt lại đe dọa nói: “Bình Nam vương, phụ hoàng rất thật vọng về ngươi nay đặc phái ta đích thân chấp pháp. Ngươi cả gan kháng chỉ phạm vào tội mất đầu, nếu có tâm ăn năn hối cãi thì hãy lập tức tự tay giết chết tên tiện nhân này, phụ hoàng từ bi vi hoài sẽ xét lại mà tha chết cho ngươi một mạng!”
Tâm Nguyệt bấy giờ mới hiểu được Huyền Vũ đế đã hạ mật chỉ muốn diệt trừ hắn, tận trong lòng hoàn toàn không bi không giận, ngược lại thản nhiên đối mặt, âm thầm tự giễu: Cái ngày này rốt cục cũng đến!
Nghe xong những lời bố thí ban ân rẻ mạt của Tinh Dương, Bình Nam vương khinh thường cười lạnh: “Mặc kệ như thế nào, ta cũng quyết lòng bảo hộ cửu hoàng tử tới cùng, các ngươi nếu muốn giết hắn thì hãy bước qua xác ta trước đã! Thúc ngựa đến đây, xem thử ai có đủ bản lãnh bước qua nổi bổn vương hay không!?” Dứt lời lập tức rút ra bội kiếm bên hông, tiến lên từng bước bình tĩnh huơ trường kiếm chỉa thẳng về trước mặt, bày ra bộ dáng cường đại khí thế của một bậc võ tướng từng nắm giữ quan ải, ngăn địch chinh chiến suốt nhiều năm trường, sự biến trước mắt tức thì khiến Tinh Dương cùng bọn hộ vệ sợ tới mức trong lòng run lên, chùng xuống vài bước.
Thân mình tựa vào cửa trúc phía trước gian nhà, Tâm Nguyệt hờ hững đứng lặng nhìn dưới ánh chiều tà, bỗng nhiên cảm thấy Bình Nam vương ra tay trượng nghĩa quả thật dư thừa, muốn chém muốn giết cứ tùy ý ra tay, dù sao bản thân còn sống cũng chẳng còn tha thiết thế sự, hà tất gì phải cố cưỡng cầu tranh đoạt, giành giật mạng sống.
Tinh Dương bắt gặp Bình Nam vương dám công khai kháng chỉ, không khỏi cả giận lớn tiếng quát mắng: “Bình Nam vương, ngươi cố tình làm trái thánh ý, đừng trách bổn hoàng tử nay không khách khí!” Dứt lời, chỉ tay phái bốn tên đại nội thị vệ võ nghệ cao cường nhảy vọt lên phía trước.
Bình Nam vương thuở nhỏ được minh sư chỉ điểm tập võ, lại nhiều năm chinh chiến sa trường, kỹ năng điêu luyện có thể xem là đứng đầu cử quốc. Đối phó với bốn tên thị vệ nho nhỏ này căn bản nói dễ như chơi, hai ba quyền vung lên đã bỏ xa bốn tên tiểu tốt nằm gãy gọng trên đất không sao dậy nổi. Bấy giờ, Bình Nam vương niệm tình bọn họ đều là cấm quân hoàng triều không đành lòng hạ thủ sát hại, bằng không sớm đã đem bốn người đó thành vật tế sống dưới kiếm!
Mọi người nhìn thấy Bình Nam vương dũng mãnh phi thường, chẳng những không dám lại gần mà còn tim loạn xạ, Tinh Dương giảo hoạt gian trá, thấy tình thế bất ổn bèn lập tức âm thầm tính kế: Bình Nam vương võ công trác tuyệt, dù có trợ thủ giúp đỡ trên thực tế cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu toàn bộ xông lên, mặc dù có cơ hội đẩy lùi được hắn, nhưng hắn cũng có thể thừa cơ mà thân thủ mang theo Tâm Nguyệt lao phá vòng vây dễ dàng trốn đi, nếu để bọn họ trốn thoát được thì thật sự phiền toái sau này! Duy nhất hiện giờ chỉ có thể dùng trí!
Nghĩ vậy, Tinh Dương bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, điệu bộ thành khẩn hướng Bình Nam vương giả dối nói: “Bình Nam vương ngươi thân là vương gia hoàng tộc, lại là trọng thần của triều đình, được phụ hoàng hết mực tin cậy coi trọng, còn với ngươi ân sủng có thừa. Nay chỉ vì một tên hạ tiện nhỏ nhoi mà dám ngỗ nghịch Thánh Thượng phản bội triều đình, ngươi cảm thấy xứng đáng hay sao?”
Bình Nam vương nhất thời có chút giật mình, đương kim Thánh Thượng cũng là thân thúc phụ của hắn, quan hệ quân thần vô cùng khăng khít, hơn nữa từ nhỏ đã được dưỡng dục khắc cốt ý nghĩ trung quân ái quốc – giờ đây hắn lại đi làm trái lời dạy đó mà đối nghịch triều đình. Nhìn Tinh Dương lộ ra biểu tình đau lòng tiếc rẻ, khiến hắn không khỏi ảm đạm thầm nghĩ: Việc hôm nay nếu xé lẻ ra ngoài chung quy cũng chẳng có gì hay ho, chi bằng đem chân tướng toàn bộ nói ra, hoặc giả cũng có thể thuyết phục Tinh Dương đứng về phía mình.
Vì thế, Bình Nam vương lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng nói: “Tinh Dương, một nhà lớn nhỏ Bình Nam vương ta đều chịu hoàng ân của Thánh Thượng trung thành tận tụy, không hề muốn làm ra những việc lật lộng tạo phản đại nghịch bất đạo! Bổn vương lần này kháng chỉ là vì có nguyên do khó có thể giải bày.” Nói xong dừng nghỉ một chút rồi lại trầm giọng nói tiếp: “Tinh Dương, bổn vương có nhiều chứng cứ xác thực có thể minh chứng cửu hoàng tử là thân sinh nhi tử của đương kim Thánh Thượng, và hắn – Tâm Nguyệt cũng chính là đệ đệ ruột của ngươi!”
Lời vừa nói ra, trước mắt Tâm Nguyệt nghe như sét đánh bên tai, đáy lòng chấn động mãnh liệt không thôi. Nắm chặt vào mép cửa toàn thân run lên cả người chao đảo không sao đứng vững.
Thì ra mình thật sự là con ruột của người kia ư!? Tâm Nguyệt thống khổ nhắm lại hai mắt, hình ảnh Huyền Vũ đế tàn nhẫn ngược đãi hắn rõ ràng tái hiện trong đầu như một thước phim quay chậm. Từng động tác tàn bạo cay độc lăng nhục ngay chính đứa con thân sinh mình đẻ ra! Đây quả thật là một chuyện quá sức hoang đường, là một tấn bi kịch vượt qua mức lằn ranh tội ác!
Nhưng đó chỉ là những tia xao động giây lát, tuyệt đối không phải vì đau lòng mà kích động, sau giây phút ấy đáy lòng Tâm Nguyệt lại trở về bình lặng như ban đầu, dù sao bản thân cũng đã từng hứng chịu quá nhiều thương tổn đả kích, tình cảm mãnh liệt nhất bấy giờ sớm đã theo tro tàn thôi táng, chấn động vừa rồi chỉ góp phần khẳng định lên sự tồn tại của bản thân vốn là một tội nghiệt!
Sau khi nói ra chân tướng, Bình Nam vương biết Tâm Nguyệt nhất định chịu phải đả kích rất lớn, hắn thậm chí cũng không dám quay đầu nhìn người kia, hắn sợ phải đối diện với gương mặt đau lòng bi thương của Tâm Nguyệt, sợ phải nhìn thấy những giọt nước uất nghẹn của người kia rơi xuống xát thêm muối vào đáy lòng hắn. Nếu được chọn lựa, hắn không bao giờ muốn nói ra sự thật tàn nhẫn đó, nhưng hiện tại tình thế cấp bách, đành bất chấp không tính thiệt hơn, liều một phen cứu thoát Tâm Nguyệt!
Cái gọi là chân tướng này đối với Tinh Dương mà nói lại giống như ngồi nghe sự phiếm kể chuyện tấu hài và với hắn sự thật đấy mới là một câu chuyện nực cười nhất thiên hạ, hắn căn bản không tin tên tiện nhân đó có thể có cùng chung quan hệ huyết thống với mình. Làm sao có khả năng đó! Không bao giờ có chuyện đó xảy ra! Hắn nhịn không được khóe miệng cong lên vẽ ra một nụ cười khinh miệt lạnh nhạt, cứ thế trong đầu hắn chợt thoáng hiện một ý tưởng âm hiểm ngoan độc, vì thế hắn thu hồi nụ cười bên môi, sắc mặt cố vờ thành bộ điệu kinh hoàng chấn động.
Bình Nam vương nhìn nét mặt hắn hiện vẻ kinh ngạc, đơn giản nghĩ rằng người kia đã bắt đầu cảm động vì thế tiếp tục nghiêm mặt nói: “Tinh Dương, bổn vương lấy đầu đảm bảo đảm, những gì nãy giờ vừa nói đều là sự thật! Thánh Thượng là vì bị kẻ gian khiêu khích lợi dụng nên mới căm hận cửu hoàng tử như thế, nếu biết Tâm Nguyệt là con ruột của hắn, lão nhân gia làm sao có thể dứt ruột mà hạ thủ giết chết con đẻ mình!”
Tinh Dương nhíu mày do dự, vờ nói: “Việc này sự thể trọng đại, mà ta không thể chỉ dựa vào mấy lời phiến diện của ngươi rồi tin rằng đó là sự thật! Năm đó, xử án Lệ phi có không ít người đứng ra chỉ tội vạch mặt, chứng cứ rành rành, nay há có thể chỉ vì một câu nói mà phủ nhận toàn bộ vụ án!”
Bình Nam vương thở dài một hơi thản nhiên nói tiếp: “Tinh Dương, việc này nói ra rất dài, nhưng nếu có một ít thời gian bổn vương nhất định có thể minh chứng cho ngươi xem! Ngươi hiện tại nếu vẫn còn muốn giết cửu hoàng tử – chính đứa em ruột thịt của mình, thì ngày sau chân tướng rõ ràng ắt sẽ khiến ngươi hối hận không thôi!”
Tinh Dương bị những lời nói đó tức thì làm chấn động, sắc mặt ngưng trọng, cúi đầu suy xét.
Đứng lặng thinh trước gian nhà, Tâm Nguyệt ảm đạm cười khổ, một người thì nhất quyết không tin, một người thì tìm đủ mọi cách để thuyết phục, tại sao vừa nhìn qua lại giống như một trò khôi hài như thế, hắn không muốn tiếp tục đứng đó làm bù nhìn nữa, bèn lặng lẽ quay người trở lại vào bên trong.
Bình Nam vương nhận thấy Tâm Nguyệt đã quay vào trong nhà, hắn lo lắng quay lại nhìn theo bóng dáng người nọ. Chợt nghe thấy phía sau, Tinh Dương trầm giọng lên tiếng: “Bình Nam vương, ta và ngươi thuở nhỏ giao hảo, lại đương là huynh đệ cùng họ nay ta sẽ bấm bụng tin ngươi một lần! Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngươi giải thích hết toàn bộ ta nghe.”
Bình Nam vương thấy hắn rốt cục dao động, không khỏi vui vẻ, vội nói: “Tinh Dương ngươi vẫn còn rất lý trí đó! Nào, đến đây… chúng ta cùng vào nhà bàn bạc đi….”
Lời mà Tinh Dương muốn nghe nhất chính là câu này, lập tức xoay người không đắn đo, xuống ngựa theo hắn bước vào nhà trong, khóe miệng âm thầm nhếch lên.
Tiến vào nội đường, Bình Nam vương không nhìn thấy Tâm Nguyệt bất chợt sửng sốt, thuận miệng nói vài câu với Tinh Dương: “Ngươi ngồi xuống trước đi, ta đi xem Tâm Nguyệt một chút….” Nói xong vén bức màn che lên, lẳng lặng nhìn vào buồng, chỉ thấy Tâm Nguyệt ngồi lặng im ôm gối trong góc phòng nhìn ra ngoài cửa sổ ngây dại, có nghe thấy tiếng động cũng không hề mảy may phản ứng.
Bình Nam vương trong lòng an tâm, xoay người trở lại phòng ngoài, đã thấy Tinh Dương ngồi cạnh bên bàn, tay cầm bình nước rót vào hai chén, sẵn giọng nói: “sống ở đây quả thật kham khổ, đến ngay cả một chung trà cũng không có nổi! Ngươi đường đường có một Vương phủ chăn ấm nệm êm, lại khi không chạy đến đây sống khổ?” Nói xong bưng chén nước lên một ngụm uống cạn.
Bình Nam vương miễn cưỡng cười gượng, nhất thời không biết nói gì đáp lại. Hắn vừa mới trải qua một trận giao chiến, nhìn thấy Tinh Dương uống nước cũng có chút cảm thất khô cổ khát nước, lập tức bước tới bưng lên một chén khác trên bàn uống hết. Lại hoàn toàn không nhận ra dưới đáy mắt Tinh Dương lóe lên một tia hàn quang quỷ dị.
Tinh Dương nhẹ nhàng buông chén xuống, chậm rãi đứng dậy trong gian phòng nhỏ hẹp đảo qua một vòng, bỗng nhiên dừng lại nhìn thẳng Bình Nam vương nói rõ từng từ: “Ta thật sự không rõ, tên tiện nhân đó có cái gì tốt đẹp, mà các ngươi lại thay phiên nhau mê luyến hắn đến thần hồn điên đảo!”
Bình Nam vương nghe ngữ khí hắn chợt thay đổi đột ngột, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn tiêu sái tràn đầy vẻ âm hiểm giả dối, con quỷ đội lốt ngũ quan tuấn tú trong phút chốc biến tấu về nguyên dạng vặn vẹo ghê sợ.
Bình Nam vương đoán biết sự thể dị thường, mạnh mẽ đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu óc một trận mê muội, tứ chi đau nhức suy yếu, khí lực toàn thân đồng loạt biến mất không còn tăm hơi.
Hắn tự biết đã lần nữa rơi vào bẫy của Tinh Dương, gom hết khí lực còn lại trong người, dốc hết sức định chạy thẳng vào buồng.
Nhưng thân hình hắn lung lay chậm chạp, Tinh Dương thấy thế chợp lấy cơ hội liền hô lớn một tiếng tung chưởng đánh úp sau lưng!
Thân là vương tử hoàng gia Tinh Dương đương nhiên cũng tập võ từ bé, chưởng lực không nhỏ, bất ngờ bị tấn công Bình Nam vương cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lảo đảo loạng choạng bước vào buồng trong.
Tâm Nguyệt vốn đương ngồi bó gối trên góc phòng ngây người, thình lình thấy biến cố vội vàng từ trên giường nhảy xuống, thần sắc kinh nghi nhìn Bình Nam vương miệng phun máu tươi, lung lay sắp ngã.
Chợt nghe một tiếng “roạt” lớn vang lên, Tinh Dương kéo rách tấm màn duy nhất xuống đất, cười lạnh xuất hiện ở cửa.
Bình Nam vương một tay che ngực miễn cưỡng đứng chắn trước người Tâm Nguyệt giận dữ nói: “Tinh Dương, Ngươi thật bỉ ổi! Thừa dịp ta không chuẩn bị mà hạ độc vào chung nước!”
Tinh Dương đắc ý cười lạnh, thản nhiên nói: “Tất cả đều là tại ngươi quá sơ suất mà thôi, trách sao được ta!? Bổn hoàng tử hôm nay đích thân ra tay để xem tên tiện nhân này có năng lực gì trốn thoát được!? Toàn bộ nãy giờ chỉ là giả mù sa mưa vờ vui với ngươi trong chốc lát, ngươi tưởng rằng ta đây ngu dại đến mức tin lời xằng bậy của ngươi sao!?”
Bình Nam vương hối hận không thôi, thầm mắng chính mình đần độn sơ ý mắc lừa kẻ thù, còn bị tên tiểu tử gian trá đó nắm gáy sau lưng!
Lại nghe Tinh Dương tiếp tục cười lạnh huyên thuyên: “Bình Nam vương, kết cục hôm nay chỉ trách bản thân ngươi ngu ngốc mà thôi! Bổn hoàng tử lúc nào cũng mang bên mình Mị Hương Tán – loại kỳ độc vô sắc vô vị, hôm nay vừa lúc phát huy công dụng! Cho dù ngươi võ công cái thế, một khi trúng phải Mị Hương Tán một thân công lực toàn bộ mất hết! Ta xem ngươi lấy cái gì mà bảo hộ tên tiện nhân đó! Nếu thức thời thì hãy mau ngoan ngoãn quy hàng, lui sang một bên, chờ bổn hoàng giết xong tiện nhân, may ra sẽ quay sang giải độc cho ngươi!”
Vừa nghe đến ba chữ “Mị Hương Tán” Bình Nam vương trong lòng thoáng chút giật mình, hắn đã từng nghe nói về loại độc dược này. Một khi trúng độc tuy không trí mạng nhưng toàn thân vô năng, công lực mất hết, giống như trở thành một tên phế nhân bình thường, giờ phút này hắn vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh, lạnh lùng ném trả một câu: “Nếu muốn giết Tâm Nguyệt thì giết chết ta trước đi! Còn không trừ phi ta chết tuyệt đối cũng không bao giờ chùng chân lùi bước!”
Tinh Dương ngửa đầu cuồng tiếu một trận đắc ý, híp đôi con ngươi đen láy hung ác cợt đùa nói: “Bình Nam vương, ngươi nay chết đến nơi mà còn mạnh miệng cuồng ngôn! Sẵn đây, nói rõ cho ngươi biết điểm đáng sợ nhất của loại độc dược này, sở dĩ nó được người đời gọi là Mị Hương Tán không phải chì là hư danh vô nghĩa, đương nhiên còn ẩn hàm cả tác dụng xuân dược trong ấy, sau một thời gian không lâu người trúng độc sẽ bị dược tính kích thích dục hỏa đốt người, điên cuồng muốn phát tiết thú tính. Nếu như không tìm được cơ thể phát tiết kịp thời, máu huyết nghịch chuyển, khí tuyệt mà vong mạng!”
Nghe xong mấy câu đó, Bình Nam vương khiếp sợ phát lãnh toàn thân, hung hăng trừng mắt mắng to: “Súc sinh! Không, ngươi thật sự còn không bằng cả súc sinh!”
Tinh Dương bị hắn mắng căm giận nghiến răng, giẫm chận lấy đà lao về phía trước ý đồ tóm gọn hắn. Bình Nam vương khẩn trương đang tìm kế sách đối phó thì chợt nghe Tâm Nguyệt phía sau nhỏ giọng nói khẽ: “Lùi ra sau một chút!” Bình Nam vương sửng sốt, không chút nghĩ ngợi từ từ lùi về ra sau một bước cơ hồ muốn áp sát người Tâm Nguyệt.
Tâm Nguyệt bình tĩnh sờ soạng khoảng tường trống sau lưng, tức khắc Bình Nam vương bỗng nhiên cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng mặt đất tách ra, lập tức hắn cùng Tâm Nguyệt toàn thân nhẹ nhàng, “Phịch” một tiếng rơi vào địa động, trước khi rơi xuống bên tai còn thoang tháng nghe tiếng Tinh Dương kinh hô tức giận.
Địa động không sâu, Bình Nam vương và Tâm Nguyệt chỉ chốc lát liền mạnh mẽ rơi xuống đáy động, chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang lên hai khối đá lót sàng bên trên tự động khép lại, ánh sáng bị ngăn cách, trong động lập tức biến thành từng khoảng tối đen vô định.
Bất ngờ ngã xuống, Bình Nam vương hãy còn chấn động, sự thể diễn biến nhanh lẹ, tận một lúc sau hắn mới hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Tâm Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
Trong bóng tối, Tâm Nguyệt gần như chần chờ một chút rồi mới thấp giọng đáp lại: “Ta không sao….”
Bình Nam vương cố điều khiển thân thể bủn rủn mệt mỏi, lê lết đến biên tường tựa lưng vào nghỉ ngơi, độc tính của Mị Hương Tán không quá nghiêm trọng, nhưng một chưởng vừa rồi của Tinh Dương lại khiến hắn bị thương không nhẹ.
Chậm rãi điều tiết hơi thở, Bình Nam vương lại ôn nhu hỏi: “Ngươi làm sao biết trong này có cơ quan, là do sư huynh chu đáo phòng biến cố khôn lường sao!?”
Tâm Nguyệt cúi đầu “ừ” một tiếng gỏn lọn rồi không hề nói thêm gì nữa.
Bình Nam vương thở ra một hơi, chậm rãi bình tĩnh trở lại. Rơi xuống cơ quan này cũng coi như tạm thời thoát khỏi uy hiếp của Tinh Dương, mặc kệ như thế nào thì cũng là may mắn lắm rồi!
Trong động đến một tia sáng cũng không có, bốn bề đều tối mịt âm u, hai người cứ như vậy yên lặng tĩnh tọa. Bỗng nhiên Tâm Nguyệt mở miệng nói trước: “Ngươi có đá lửa không, công tử nói nơi đây có nến.”
Bình Nam vương vội đưa tay sờ soạng ngực áo, hắn nhớ rõ trên người mình có mang theo đá lửa. Quả nhiên không nhớ lầm, rất nhanh hắn lấy ra một viên đá lửa, một bên nhẹ nhàng cười, rồi cảm thán nói: “May mắn quá, còn mang theo bên người!” Một bên di động thân thể tìm kiếm ngọn nến.
Chợt nghe Tâm Nguyệt thở dài đáp lại: “Ngươi bị thương khá nặng tốt nhất nên ngồi yên ở đó đi, để ta kiếm cho…” Nói xong, một bàn tay non mịn nhỏ bé chạm đến người hắn, sờ soạng từ tay hắn giật lấy đá lửa.
Trong phút chốc, đáy lòng Bình Nam vương giống pháo hoa nở rộ, toàn thân đều rừng rực bốc cháy. Tâm Nguyệt cư nhiên lại quan tâm tới hắn! Trời ạ! Đây có phải là sự thật chăng!? Mừng vui kích động gần như phát cuồng khiến đại não hắn dao động mạnh mẽ, trống ngực đập dồn không dứt, đến ngay cả hô hấp cũng hưng phấn dị thường.
Tâm Nguyệt không hề hay biết câu bình thường của mình lại làm cho Bình Nam vương sinh ra phản ứng mãnh liệt như thế. Sau một lúc lâu mò mẫm, hắn rốt cục chạm vào một cái bàn, trên bàn lại hiển nhiên có một cây nến, vì thế hắn đánh lửa đốt sáng ngọn nến. Địa động trong nháy mắt đồng loạt bừng sáng.
Tâm Nguyệt đảo mắt xung quanh, chỉ nhìn thấy địa động này ước chừng hơn hai trượng vuông vức, cũng xem là khá rộng, trong động ngoại trừ chiếc bàn nhỏ ra còn lại không có gì cả, trên bàn có một ống trúc đựng nước cùng một ít lương khô, chắc hẳn là Giang Ngâm sớm đã chuẩn bị từ trước.
Quang minh xuất hiện kéo Bình Nam vương từ trong ý loạn tình mê trở về thực tại, quay đầu lại nhìn những thứ bày ra trước mặt, không khỏi thở dài: “Sư huynh lo nghĩ quả thật chu toàn!”
Đúng lúc này, từ trên cao truyền đến từng trận “Đinh đang”, Bình Nam vương không khỏi biến sắc: “Tinh Dương ắt hẳn đang tìm công cụ phá hầm vào trong!”
Tâm Nguyệt tuyệt không sợ hãi bình tĩnh đáp lại: “Công tử từng nói, nơi này có đường hầm thông với một địa động thiên nhiên thật lớn, chúng ta có thể men theo đường đó mà bỏ trốn.” Nói xong bắt đầu sờ soạng bốn vách tường tìm kiếm cơ quan, chỉ chốc lát đã phát hiện ra một dấu hiệu đặc thù của Giang Ngâm để lại cho hắn, nhẹ nhàng nhấn vào một ngón, Một thanh âm “ồ ồ” vang lên bên tường từ từ hiện ra một cánh cửa ngầm, phía sau cánh cửa đen nhánh, là một lối đi rất dài và hẹp.
Tâm Nguyệt quay đầu nói với Bình Nam vương: “Đi thôi.” Nói xong xoay người cầm nến và bình trúc chứa nước cùng túi lương khô tiến vào địa đạo dẫn đường.
Bình Nam vương tuy rằng bản thân trọng thương, cả người vô lực nhưng vẫn cắn răng kiên trì đứng dậy, miễn cưỡng chống vào biên tường lê thân bước đi.
Tâm Nguyệt đè lại cơ quan khiến cửa ngầm khép lại, sau đó giơ nến chiếu sáng hướng đến những chỗ sâu nhất trong địa đạo, Bình Nam vương gian nan đi theo phía sau, chỉ chốc lát toàn thân mệt lã, khắp trán túa đầy mổ hôi.
Hai người khó khăn lắm mới đi được một đoạn, phía trước lại xuất hiện một cửa đá nữa, Tâm Nguyệt y dạng tìm được cơ quan mở ra, bên trong lại xuất hiện một con đường hầm thật dài khác. Nghĩ đến lúc trước Giang Ngâm đặc biệt thiết kế vài quan khẩu khác nhau để phòng trừ địch nhân tiến vào sâu hơn.
Đường hầm thứ hai đi được một đoạn lại là một cửa đá khác nữa, sau cửa đá này tất nhiên lại là một đường hầm khác nữa, Tâm Nguyệt vẫn đi trước bỗng nhiên quay đầu nhìn lại thì phát hiện Bình Nam vương sắc mặt trắng bệch tay chống trên tường không ngừng thở dốc, tựa hồ mỏi mệt đến độ không đi nổi nữa.
Tâm Nguyệt trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi lại: “Ngươi đi nổi không?”
Bình Nam vương bất đắc dĩ cười gượng, miễn cưỡng tỳ vào vách tường tiến lên về phía trước vài bước, cước bộ lảo đảo loạng choạng.
Tâm Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên chạy qua lo lắng đỡ lấy hắn.
Lúc này, không có ngôn từ nào trên cõi đời này có thể hình dung ra được sự kinh hỉ trong lòng Bình Nam vương, hắn tựa như nghe được tiếng chim chóc hòa ca vui cười bên thiên sứ, toàn bộ thế giới trong mắt hắn đều nở rộ ánh bình minh rực sáng. Trong lòng vừa mừng vừa lo thần trí hoang mang dần dần mê dại hồ đồ.
Tâm Nguyệt cầm ống trúc và cây nến đổi sang tay trái, chìa ra tay phải cố gắng dìu đỡ cánh tay Bình Nam vương kéo qua vai mình bắt đầu di động cước bộ. Bình Nam vương gắt gao tựa thân vào cơ thể mềm mại ôn hương của người yêu dấu, trong nhất thời mọi bệnh tật mệt nhọc đều tan biến đi mất không còn thấy tăm hơi tông tích, cả người tựa như bồng bềnh phiêu dạt ở miền tiên cảnh, lâng lâng vui sướng.
Đường hầm tuy rằng âm u ẩm ướt, nhưng trong mắt Bình Nam vương lại còn hơn cả kỳ quan diệu cảnh. Hắn thậm chí còn hy vọng có thể vĩnh viễn cùng Tâm Nguyệt đi mãi như vậy đến trọn đời, đấy chính là mong ước hạnh phúc lớn nhất của hắn hiện nay.