"Ngoan…….Uống xong, sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút………". Nhan Nhiễm Y tay cầm cái chén thuốc, nước thuốc bốc hơi nóng giữa hai người. Diệp Linh Cẩm lắc đầu."Ta không có bệnh....Đi chơi…." Nói rồi đứng dậy.Nhan Nhiễm Y kiên nhẫn ấn nàng ngồi xuống, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên chiếc áo màu xanh của hắn trông có vẻ nhu hòa, thân thiết. "Không cần nói với ta, Đại Hoàng nhà ngươi nói, bệnh có thể không uống thuốc"."………." Tại sao hắn còn nhớ rõ Đại Hoàng. Diệp Linh Cẩm bất đắc dĩ, nhận lấy chén thuốc uống một hơi.Nhan Nhiễm Y cầm khăn tay lau khóe miệng cho nàng."Sửa soạn một chút rồi đi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm, ôn nhu cười. Đợi một lúc thấy hắn không có ý định đi ra ngoài, vừa muốn thay quần áo nhưng cũng vừa không muốn thay trước mặt hắn, Diệp Linh Cẩm liền đứng lên cầm bộ váy đỏ đi ra ngoài mặc vào. Lúc nàng ngồi ở trước gương chải đầu, Nhan Nhiễm Y đã cầm lấy chiếc lược, sau đó búi tóc cho Diệp Linh Cẩm.Diệp Linh Cẩm ngồi ở trước gương nhìn mình, nhìn Nhan Nhiễm Y trong gương. Ánh đèn vàng nhạt có chút mê hoặc. Về sau phải nghĩ biện pháp nói với Nhan Nhiễm Y, mình sẽ búi tóc mới được. Trong lòng Diệp Linh Cẩm nghĩ như vậy.Đan Thành phồn hoa hơn Lạc Thành. Nếu đem so sánh Lạc Thành giống như một cô gái nhỏ thì Đan Thành chính là người phụ nữ phong tình vạn chủng. Buổi tối ở Đan Thành, đèn đuốc sáng trưng, xe cộ không ngừng qua lại, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Có lẽ là ngày gì đó, buổi tối hôm nay người bán hàng rong cũng không nghỉ ngơi.Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm một trước, một sau đi trên đường. Diệp Linh Cẩm tạm thời dẹp bỏ những khúc mắc trong lòng, thưởng thức cảnh phồn hoa náo nhiệt."Cô nương. . . . . . Xem những thứ kia một chút không?"Đi tới đi lui, Diệp Linh Cẩm bị một chiếc vòng tay trong một quầy hàng nhỏ hấp dẫn, không tự chủ dừng bước.Diệp Linh Cẩm cầm chiếc vòng tay lên. Đây là một chuỗi hạt châu màu đỏ, lớp bên ngoài hạt châu là màu đỏ trong suốt, lớp bên trong là màu đỏ đậm, có phần hơi giống với xâu Mứt quả của Diệp Linh Cẩm. Còn có một sợi dây màu đen nối với hạt châu, phần đuôi buộc lại thành tua."Ánh mắt Cô nương thật tốt …..chuổi hạt châu này người bình thường không hiểu được giá trị của nó………". Bà lão bán vòng tay nói.Diệp Linh Cẩm biết, ít có cô nương nào chịu coi trọng xâu Mứt quả, ……. cô nương nhà người ta, ai lại không đặc biệt yêu thích những thứ xinh đẹp, còn mang dáng vẻ văn nhã, ai lại muốn mang theo xâu Mứt quả như nàng?Nhưng mà Diệp Linh Cẩm càng xem vòng tay này lại càng ưng ý."Cô nương. . . . Mua đi. . . Cũng không đắt lắm. . . . . ."Diệp Linh Cẩm nhớ tới việc mình tới cái thế giới này, còn chưa có mua ình thứ gì, liền quyết định mua nó. Sau đó. . . . Nàng đột nhiên ý thức được. . . Nàng không có tiền. . . Vẫn luôn không có. . . . . .