Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu lên nhìn, mới vừa rồi hắn còn bày ra nét mặt lãnh khốc mà giờ đây lại cố gắng làm ra vẻ mặt ôn hòa ,làm Diệp Linh Cẩm thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười, vì vậy lại lập tức cúi đầu. Nhưng Diệp Linh Cẩm bên trong lại không chút kiêng kị cười đập bàn Quan Hoán Chi đang cố gắng làm nét mặt ôn hòa nhưng có chút ẩn nhẫn tức giận. Hắn hít vào một hơi, khuôn mặt giận giữ lại chuẩn bị hiện ra.Nhan Nhiễm Y ở một bên nhìn thật lâu cuối cùng mới mở miệng: " À....Tại hạ vừa rồi quên không nói, nàng trời sinh đã là ngốc tử, e là không trả lời được vấn đề mà công tử hỏi""..........." Quan Hoán Chi giựt giựt khóe miệng, giang hồ quả nhiên không có người hiền lành. Thành kiến về người giang hồ trong lòng hắn lại thêm một tầng nữa.Hắn không có phát hiện vẻ mặt của hắn hôm nay so với mấy tháng trước tốt hơn nhiều.Diệp Linh Cẩm thở dài, tiểu thần bộ đáng thương.......... Nhan Nhiễm Y khẽ cong khóe miệng, Diệp Linh Cẩm thấy hắn cười hết sức ác liệt. Nàng bỗng nhiên nhớ đến việc hắn keo kiệt cho nàng mặc đồ như nha hoàn dẫn đến chuyện bị bắt cóc đi lấy máu. Vì thế sự đồng tình với tiểu thần bộ cùng với nỗi oán hận kế mẫu chất chứa trong lòng, Diệp Linh Cẩm quyết định đùa dai một phen.Diệp Linh Cẩm ngơ ngác nhìn Quan Hoán Chi chậm rãi nói: " Mỹ nam ca ca.......Tốt......" Sau đó quay qua nhìn Nhan Nhiễm Y, nói: " Kế mẫu....Hư "Sau khi Diệp Linh Cẩm nói xong đã cảm thấy mình rõ là muốn đi tìm chỗ chết, không nói đến vụ" Nhiễm Y" nhất định sẽ bị đại xói xám báo thù. Lần này lại đắc tội với Nhan Nhiễm Y, mình nhất định sẽ không có đường sống nha. Hơn nữa bây giờ nàng đang ăn của hắn, dùng đồ của hắn, ngộ nhỡ bị hắn ghét bỏ, hắn ném nàng đi thì làm sao giờ?Nhan Nhiễm Y:".............."Tâm tình Quan Hoán Chi chợt tốt lên" Nhan công tử ngược đãi nha hoàn của mình như vậy sao?" Rất hiếm khi Quan Hoán Chi nói ra những lời này. Diệp Linh Cẩm trong lòng nhất thời tức giận muốn lật bàn (ノ=Д=)ノ┻━┻ Ai là nha hoàn hả?...............Đồ không có mắt nhìn. Vậy mà vừa rồi nàng lại nhất thời mềm lòng đi đắc tội với kế mẫu."Diệp cô nương, tại hạ là Quan Hoán Chi, phụ trách ......vụ án" Diệp Linh Cẩm bắt chước nghiêm trang nói chuyện nhưng mà trên mặt cố gắng trở nên ôn hòa với Quan Hoán Chi."Tại hạ vừa mới phát hiện, thì ra là nhặt được bảo vật a..." Nhan Nhiễm Y nhếch khóe miệng nói.Diệp Linh Cẩm cố gắng bắt chước nhưng không thể nào bắt chước giống được vì nàng đang giả ngốc mà. Nói tóm lại là vẻ mặt nhìn hết sực khó coi.Quan Hoán Chi nhớ khi nãy mình cũng cố gắng làm vẻ mặt ôn hòa, khi quay đầu lại thấy Nhan Nhiễm Y làm mặt khỉ đùa giỡn, khuôn mặt hắn nhất thời đen lại."Khụ.....nếu Diệp cô nương đã như vậy, bản quan cũng không nên hỏi điều gì." Quan Hoán Chi bày ra kiểu cách nhà quan :" Bản quan còn một chuyện nữa, chính là đến nói cảm ơn, đa tạ Nhan công tử đã cung cấp manh mối, tên Lâm Viên Ngoại kia nhẹ dạ nghe một người nói cách 7 ngày uống một chén máu tươi của xử nữ sẽ được trường sinh bất lão. "