Ngọc Quan Âm

Chương 19

Chính trong buổi chiều An Tâm tiễn bố mẹ để dọn về đội Phòng chống ma túy ở, em đã nhận được điện thoại của Mao Kiệt. Em đoán buổi chiều hôm Thiết Quân mang đứa bé đến Nam Đức, cũng chính là Mao Kiệt gọi điện đến đội tìm em.

Vừa nghe thấy cái tên Mao Kiệt, đội phó Tiền liền ngẩn ra, cứ ngỡ mình nghe nhầm, vội hỏi: “An Tâm, em đi gặp ai? Sao lại không gặp không về?”

An Tâm không trả lời mà len qua đám người, khập khiễng đi ra phòng ngoài, khó khăn lắm mới mở được ngăn kéo của bàn làm việc ra. Một tay An Tâm bị thương, vẫn phải buộc cố định vào cổ, em dùng tay kia kéo mạnh một cái, ngăn kéo rơi bộp xuống đất, sau đó em tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng đã thấy khẩu súng của mình.

Đội phó Tiền bước đến giằng lấy khẩu súng trên tay em, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh ta vẫn không thể nào tin được Mao Kiệt dám gọi điện đến trụ sở đội tìm An Tâm.

Hai mắt An Tâm vằn đỏ tia máu, em giằng lại khẩu súng từ tay đội phó Tiền nhưng không được. Anh ta đẩy An Tâm ra, có vẻ tức giận, hỏi: “Người lúc nãy gọi đến là Mao Kiệt phải không?”

An Tâm bị đội phó Tiền đẩy ra, loạng choạng ngã về phía sau, nếu không có cái bàn đỡ lại thì em đã ngã xuống đất rồi. Em dựa vào bàn, thở dốc, nhìn đội phó Tiền, nghiến răng nói: “Anh ta hẹn gặp em, còn hỏi em có dám đến không nữa.”

Đội phó Tiền định nói gì đó, bỗng nhìn chằm chằm ra phía cửa. An Tâm cũng quay lại nhìn, sếp Phan đang đứng sừng sững ở đó.

Ông ta lạnh lùng hỏi: “Cháu dám đi không?”

An Tâm nhìn thẳng vào mặt sếp Phan, đáp: “Dám!”

Sếp Phan vẫn bình thản hỏi tiếp: “Hắn hẹn cháu ở đâu?”

An Tâm nói: “Ở cổng chợ ạ.”

Đội phó Tiền đi tới, không biết là đang nhắc nhở An Tâm hay sếp Phan: “Mấy ngày nay, hắn theo dõi nhà em, nhưng chưa có cơ hội ra tay. Giờ lại muốn dụ em đến chợ, ở đó đông người, đường phố chằng chịt, rất lý tưởng để bắn lén. Chúng ta sẽ khó tìm thấy dấu tích của hắn, em mà đi chẳng phải sẽ làm mồi ngon cho hắn sao?”

An Tâm cương quyết nói: “Anh ta dám đi thì em cũng dám đi. Anh ta có súng, em cũng có súng.”

Đội phó Tiền vẫn muốn can ngăn nhưng sếp Phan đã ngắt lời anh ta: “Hắn hẹn cháu khi nào?”


“Bây giờ!” An Tâm đáp.

Sếp Phan đi đến giữa phòng, dừng lại suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, chú đi cùng cháu.”

Đội phó Tiền ngạc nhiên hỏi: “Hai người thôi sao? Có cần điều thêm người không?”

Sếp Phan quay người lại, trả lời rất nhẹ nhàng mà dứt khoát: “Toàn đội.”

Phải mấy giay sau, đội phó Tiền mới hiểu ý, đưa mắt nhìn xung quanh rồi dõng dạc hô: “Toàn đội!”

Bấy giờ, tất cả cảnh sát đứng trong phòng mới sực tỉnh, lần lượt đi ra cửa. Sếp Phan gọi điện cho lãnh đạo Sở Cảnh sát Nam Đức, trong lúc đó, tất cả cảnh sát trong đội đã chuẩn bị xong quân trang, đội phó Tiền lên xe đầu tiên. Sau đó, từng chiếc xe cảnh sát nối tiếp nhau xuất phát, hào khí ngút trời.

Sếp Phan cúp máy, đứng lên nhìn An Tâm, bình thản nói: “Đi thôi.”

Trụ sở đội Phòng chống ma túy Nam Đức cách chợ không xa lắm. An Tâm ngồi cùng xe với xếp Phan, xuất phát sau cùng. Suốt đường đi, hai người đều im lặng. Gần đến cổng chợ, sếp Phan bảo cấp dưới dừng xe ở đầu đường, nơi có thể quan sát quang cảnh náo nhiệt, tấp nập bên trong chợ.

Lúc này An Tâm mới phát hiện, tất cả những đường lớn, đường nhỏ dẫn vào chợ đều đã có cảnh sát mai phục. Họ mặc quân phục rằn ri, tay cầm súng tiểu liên, nét mặt ai nấy đều nghiêm túc, chăm chú chờ lệnh của chỉ huy. Em còn nhìn thấy những đồng đội của mình đang tản ra khắp các ngõ phố, cẩn trọng tra xét những người qua lại trên đường, đặc biệt là những thanh niên trẻ đi về phía chợ.

Sếp Phan liên lạc với các trưởng nhóm bằng bộ đàm. Người dân quanh đó đứng từ xa nghe ngóng, không biết đã xảy ra chuyện gì. An Tâm định nhảy xuống xe thì bị sếp Phan ngăn lại. Ông ta hỏi: “Cháu định đi đâu?” An Tâm im lặng. Ông ta lại nói tiếp: “Không cần cháu phải lộ diện, cứ ngồi đây.” An Tâm đành ngồi yên trên xe. Em nhìn thấy ở một ngã tư, một nhóm cảnh sát chặn một chiếc xe buýt lại, hình như hai bên có xô xát, nhưng một lúc sau, mọi chuyện lại ổn thỏa. Nhóm trưởng của các nhóm báo cáo rằng không phát hiện ra mục tiêu. Có thể hắn không đến, hoặc đang trốn ở một nơi gần đó.

Đúng lúc đó, một chiếc xe con lặng lẽ đi tới, An Tâm biết đó là xe của lãnh đạo Sở Cảnh sát. Sếp Phan lập tức xuống xe, tới ngồi vào trong chiếc xe đó, ba phút sau, ông ta ra lệnh cho các trưởng nhóm rút quân. Một lúc sau, đường phố lại trở về trạng thái bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Sếp Phan trở lại xe của An Tâm, lái về trụ sở đội. Giống như lúc đến, sếp Phan và em không nói gì với nhau suốt cả quãng đường.

Tối hôm đó, sếp Phan không ăn cơm ở trụ sở, gnhe nói có điện thoại trên Sở Cảnh sát gọi ông đi. Sáng hôm sau, ông ta đến đội muộn hơn thường ngày, còn dẫn theo một cán bộ của Cục Chính trị. Người đó tầm hơn bốn mươi tuổi, An Tâm thấy quen mặt nhưng không nhớ tên, nghe sếp Phan gọi là Chủ nhiệm Phương. Chủ nhiệm Phương và sếp Phan, đội phó Tiền cùng đi vào phòng họp, năm phút sau, họ gọi An Tâm vào.

Vừa bước vào phòng, An Tâm đã cảm thấy có điều khác thường, họ bảo em ngồi vào dãy bàn đối diện, khiến An Tâm cảm thấy giống như thi vấn đáp thời còn đi học. Hơn nữa, vẻ mặt ba người đều vô cùng nghiêm túc. An Tâm tự nhủ, nhất định họ muốn bàn với em một việc quan trọng nào đó. Chủ nhiệm Phương mở lởi trước, đầu tiên ông ta hỏi thăm tình hình vết thương của em, sau đó tỏ thái độ thương tiếc về việc Thiết Quân qua đời. Sau khi đã thăm hỏi xong, ông ta đi thẳng vào vấn đề chính.

“Hôm nay, tôi thay mặt lãnh đạo thành phố, đến đây thông báo với đồng chí một việc. Trước tiên, chúng tôi cảm thấy rất hài lòng về những biểu hiện của đồng chí trong một năm thực tập ở đây. Đồng chí là một cô gái trẻ, vậy mà lại chọn vùng đất biên cương hẻo lánh như Nam Đức để thực tập, điều đó cho thấy đồng chí có tinh thần cống hiến cho ngành công an và tư tưởng vì dân phục vụ. Hơn nữa, sau một năm thực tập, chúng tôi thấy đồng chí đã tiến bộ cả về mặt tư tưởng, nghiệp vụ, ý chí lẫn phẩm chất. Hôm nay, chúng tôi mời đồng chí đến đây là vì vụ án của Mao Kiệt. Trong vụ án này, đồng chí đã phát huy tốt vai trò của mình, đã có công lao vô cùng to lớn trong việc triệt phá đường dây buôn bán ma túy, nếu không thì bọn tội phạm đã không điên cuồng ráo riết tìm đồng chí báo thù như vậy. Chính vì thế, Đảng ủy thành phố đã bàn bạc về quyết định nâng bậc quân hàm cho đồng chí, giấy khen và huy chương sẽ nhanh chóng được chuyển đến, đợi đến lúc đó sẽ chính thức làm lễ thăng chức cho đồng chí. Giờ chúng tôi xin chúc mừng đồng chí trước.”

Sếp Phan và đội phó Tiền ngồi cạnh đều gật đầu đồng ý, mỉm cưởi với em. Chủ nhiệm Phương lại tiếp tục nói: “Còn một việc nữa, vụ án này không có nhiều đầu mối, trước mắt chỉ có thể nhận định hai kẻ bắn chết Thiết Quân chính là Mao Kiệt và Mao Phóng. Giờ có lẽ chúng đang trốn ở một nơi khác, không còn ở Nam Đức nữa. Đồng chí thực tập trong đội hơn một năm nay, chắc cũng biết công tác phòng chống ma túy vô cùng gian khổ. Gia đình Mao Kiệt là những thành viên cốt cán trong đường dây buôn bán ma túy lớn của tỉnh, chúng đã chuẩn bị sẵn cho mình đường thoát thân, nhưng nhất định không bỏ qua cho đồng chí đâu, sớm muộn chúng cũng sẽ tìm đồng chí để trả thù. Nhiều việc tương tự đã từng xảy ra. Công an và tội phạm vĩnh viễn không thể đội trời chung. Căn cứ vào tình hình này, Đảng ủy đã đi đến một quyết định, bắt đầu từ hôm nay, sẽ thực thi phương án bảo vệ an toàn cho đồng chí. Đồng chi sẽ được chuyển đến một nơi cách xa Nam Đức, thay đổi lý lịch, sắp xếp một công việc khác, như vậy sẽ tránh được nguy hiểm.”

An Tâm ngạc nhiên vô cùng, dù biết lãnh đạo gặp riêng em chắc chắn là có việc quan trọng nhưng không ngờ lại là việc này. Hai ngày qua, em đã suy nghĩ rất nhiều, Thiết Quân không còn nữa, em không thể về nhà chồng, ngoài nhà bố mẹ đẻ ở Thanh Miên ra, em chỉ còn một ngôi nhà là đội Phòng chống ma túy này thôi. Em quay sang nhìn sếp Phan và đội phó Tiền. Sếp Phan cúi đầu hút thuốc, đội phó Tiền lúng túng ho khan vài tiếng, sau đó giải thích: “Đây không phải là chúng ta sợ bọn chúng mà là sự yêu thương, che chở của tổ chức đối với một đồng chí của đội Phòng chống ma tuý. Trước đây, phương án này đã được áp dụng cho nhiều đồng chí khác, chứ không riêng gì đồng chí...”

Đội phó Tiền nói một hồi, về cơ bản vẫn là ý chủ nhiệm Phương đã nói. Mắt An Tâm nhòa đi, em cảm thấy bất lực, đó là quyết định của tổ chức, em chỉ có thể phục tùng. Em nghĩ mình nên cảm ơn tổ chức đã yêu thương, che chở cho em, nhưng vừa mở miệng, không hiểu sao em lại hỏi: “Sau này... em không được làm cảnh sát nữa sao...?”

Sếp Phan và đội phó Tiền đều cúi đầu không đáp. Chủ nhiệm Phương im lặng một hồi, cũng chỉ có thể nói mấy lời sáo rỗng: “Làm công việc khác cũng là vì dân phục vụ, cũng có thể cống hiến sức lực của mình cho xã hội, chỉ không giống với làm cảnh sát ở chỗ, đồng chí sẽ được an toàn hơn. Đồng chí đã từng học đại học, có kiến thức, tôi tin dù làm bất kỳ công việc nào, đồng chí cũng sẽ phát huy được trí tuệ và tài năng của mình.”

Điều ấy tất nhiên An Tâm hiểu, chủ nhiệm Phương nói rất chân tình, nhưng An Tâm không thể ngay lập tức chấp nhận, không phải vì vấn đề tư tưởng mà là tình cảm. Nước mắt lăn dài trên má, em nghẹn ngào hỏi: “Tôi không muốn làm việc khác, tôi không muốn mai danh ẩn tích, không muốn rời xa đội ngũ...”

Sếp Phan lúc này mới lên tiếng: “An Tâm, tổ chức đổi tên, đổi chỗ ở của cháu là đã phải xem xét, suy nghĩ rất kĩ. Cháu là đồng chí nữ, lại là thực tập sinh, tổ chức bắt buộc phải nghĩ đến sự an toàn của cháu. Hơn nữa, cháu còn một đứa con, nếu cứ để cho bố mẹ nuôi dưỡng, hai mẹ con xa nhau lâu quá sẽ không tốt. Nhưng nếu cháu ở lại trong trụ sở thì cũng không thể mang con theo. Giờ bọn tội phạm đang nhắm vào cháu, sự an toàn của cháu và đứa bé là áp lực lớn đối với tổ chức. Áp dụng phương án này cũng là vạn bất đắc dĩ, hi vọng cháu có thể hiểu và hợp tác.”

An Tâm không nói nữa, cố kìm nén dòng nước mắt. Căn phòng im lặng trong chốc lát rồi Chủ nhiệm Phương lại ôn hòa nói: “Đồng chí suy nghĩ kĩ đi.”

An Tâm không buồn ngẩng đầu nhìn họ, chỉ ấm ức hỏi: “Tôi chỉ có thể phục tùng thôi ư?”

Không ai trả lời em.

Cuối cùng, An Tâm ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, em hít sâu một hơi, dõng dạc hỏi: “Được, tôi nghe theo quyết định của tổ chức. Tổ chức điều tôi đi đâu, tôi cũng chấp nhận.”

Ba người còn lại nhìn em, không hề tỏ ra vui vẻ. Cuộc nói chuyện hôm đó đã kết thúc như vậy. Đó vốn là một việc tốt cho em, nhưng lời nói và những giọt nước mắt của em đã khiến ba vị lãnh đạo đều mang một tâm trạng nặng nề mà rời khỏi phòng họp.

Mấy ngày sau đó, An Tâm không được sắp xếp việc trong đội nữa, nhưng em cũng không có thời gian rảnh, vì người phụ trách điều tra vụ án của Thiết Quân đã đến tìm em hai lần, ngoài ra còn có một lãnh đạo của thành phố đến gặp em để bàn chuyện sắp xếp công việc sau này. Họ đã tìm cho em một công việc ở Bắc Khâu. Thành phố này cách quê hương em, Nam Đức và cả Bình Quảng rất xa, em sẽ có một thân phận mới, với cái tên Hà Yến Hồng.

Người của Sở Cảnh sát Bắc Khâu đã tìm cho em một công việc ở công ty vật liệu xây dựng. Nghe nói lương khá cao, phúc lợi tốt, hơn nữa lại là chỗ quen biết. Tất nhiên, chủ công ty đó không biết thân phận thật của An Tâm, chỉ biết em được người quen giới thiệu.

An Tâm không thích công việc đó cũng như thành phố Bắc Khâu, có thể là do chúng quá xa lạ với em. Đối với em, việc phải rời xa Thiết Quân, rời xa Nam Đức và đội Phòng chống ma túy, cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát thực quá đau buồn, dù em đi đâu, làm gì, tên gì cũng không quan trọng nữa, vì em đã là người không có nhà để về. Vì thế, em lại càng trở nên ít nói, buồn bã. Sếp Phan và anh em trong đội ra sức khuyên em, nói Bắc Khâu là một thành phố sầm uất, có nhiều công ty lớn, nghe nói lương nhân viên văn phòng ở đó cao gấp mấy lần lương ở đội Phòng chống ma túy. Việc này rất có ý nghĩa thực tiễn, vì em còn phải nuôi con, sau này cũng nên tìm người thích hợp để kết hôn. Dần dần, An Tâm cũng nguôi ngoai, em nghĩ dù làm gì cũng phải nghĩ đến lợi ích của con trai, còn về việc kết hôn, có lẽ em sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Sếp Phan thở dài, nói: “Giờ thì cháu nghĩ thế thôi, nhưng cháu còn trẻ, cuộc sống sau này thế nào, khó nói trước lắm.”

Ngoài việc nhập hộ khẩu và tìm việc, còn có việc hậu sự của Thiết Quân nữa. Một hôm, có hai người ở Ban Tuyên truyền ở thành phố Bình Quàng đến, xin ý kiến của An Tâm về việc tổ chức tang lễ, đồng thời cho em xem trước bản điếu văn sẽ đọc trong tang lễ. An Tâm chỉ trả lời một câu: “Việc hậu sự của Thiết Quân, hoặc là theo sự sắp sếp của cơ quan, hoặc là nghe theo ý kiến của mẹ Thiết Quân.”

Di hài của Thiết Quân đã được đưa về Bình Quảng. An Tâm cũng chính thức kết thúc những tháng ngày trong ngành cảnh sát, lặng lẽ làm thủ tục bàn giao công việc, trả lại đồng phục, súng và huy hiệu. Sau đó, em nhận giấy khen và tám trăm tệ tiền thưởng, ngoài ra còn có tháng lương cuối cùng, ba nghìn tệ để ổn định cuộc sống trong thời gian đầu và lộ phí đến Bắc Khâu. Sếp Phan và cả đội cùng An Tâm đi ăn bữa cơm chia tay. Nếu không vì đợi điện thoại thông báo ngày đưa tang Thiết Quân từ Bình Quảng thì em đã mua ngay vé tàu, xách va ly rời khỏi Nam Đức, đến Bắc Khâu bắt đầu cuộc sống mới rồi.

Những khi được yên tĩnh một mình, An Tâm hoặc là khóc vì thương nhớ Thiết Quân, hoặc là suy đoán tương lai của mình. Càng nghĩ em càng tiếc nuối quá khứ. Một triết gia đã từng nói: “Ký ức luôn tươi đẹp, những thứ không tươi đẹp thì đừng nên nhớ đến làm gì.” Chính vì vậy, em cố không nhớ đến những điều không vui, như cuộc cãi vã với Thiết Quân, hay sự thù hận của anh ta đối với em. Mặc dù em thừa nhận mình có lỗi với Thiết Quân nhưng mọi sự hối hận và bù đắp đều không còn ý nghĩa gì nữa, vì anh ta đã mãi mãi ra đi. Em cố gắng chỉ nhớ về quãng thời gian mới quen và yêu Thiết Quân, những ngày mới cưới và cả thời gian nghỉ sinh, hai vợ chồng ở cùng mẹ Thiết Quân. Quá khứ càng hạnh phúc, hiện tại càng đớn đau, càng khiến em cảm thấy vô vọng với tương lai.

Ban ngày, em thấy bất tiện khi cứ ngồi ở phòng làm việc của đội, nhìn đồng nghiệp người ra kẻ vào, bận rộn tấp nập. Theo lý mà nói, em không còn là người của đội nữa, nên em quyết định ra ngoài đi dạo hoặc lên núi Nam Mãnh chơi. Thế là lúc về, em bị đội phó Tiền mắng cho một trận: “Anh em nhà họ Mao còn chưa biết đang ở đâu, sao em dám không mang súng, một mình đi ra ngoài, lỡ có việc gì thì ai chịu trách nhiệm? Lần sau muốn đi đâu thì báo với anh, anh sẽ cử mấy đồng chí nam đi cùng em, em mà có mệnh hệ gì, anh làm sao ăn nói với lãnh đạo?”

Tuy thế, em không thể để đồng nghiệp đã bận lại còn phải dành thời gian đưa em đi chơi, hơn nữa em chỉ muốn ở một mình, tự do suy nghĩ, muốn khóc thì khóc, khóc được sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Khi đó, sếp Phan đang bận tiếp nhận một vụ án khác, phải đi công tác dài ngày. Sếp Phan không có ở trụ sở, khiến An Tâm càng cảm thấy cô đơn và buồn bã, chỉ sợ ông không về kịp để em nói lời tạm biệt trước khi đi Bắc Khâu. Cũng may, sếp Phan đã về kịp. Vừa về tới Nam Đức, ông ta đã gọi An Tâm vào phòng họp, thông báo thời gian làm lễ truy điệu cho Thiết Quân đã định, là chín giờ sáng ngày hôm sau, tại tang lễ số 1 của bệnh viện Nhân Dân thành phố Bình Quảng.

An Tâm nghe xong liền sững sờ: “Sáng mai sao? Đội trưởng, sao chú biết được? Mấy hôm nay, chẳng phải chú đi điều tra vụ án sao? Sáng mai cử hành lễ truy điệu, sao giờ này họ mới báo cho cháu?”

Sếp Phan không hề tỏ ra bất mãn như trong tưởng tượng của em, ông ta trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm qua, người của ban Tuyên truyền thành phố Bình Quảng gọi điện cho Văn phòng Chính trị thành phố, mãi hôm nay người ta mới gọi cho chú, bảo chú báo cho cháu. Vì chuyện này mà chú phải về gấp, lát nữa lại phải đi ngay.”

An Tâm thật sự không sao hiểu được, từ thái độ của sếp Phan, em đoán lại có chuyện gì đó phát sinh. Không biết từ đâu, cơn phẫn nộ trào dâng trong lòng em. Em đã nhường nhịn trong việc lo hậu sự cho Thiết Quân là vì chiều lòng mẹ Thiết Quân, vì đại cục, vậy mà họ đối với em chẳng có chút tôn trọng nào. Dù sao em cũng là vợ của Thiết Quân, là người có quyền phát biểu nhất. An Tâm không nhịn được hỏi sếp Phan: “Sao muộn thế này rồi họ mới thông báo cho cháu, mà lại không nói trực tiếp? Rốt cuộc họ có ý gì?”

Sếp Phan cúi đầu, có vẻ khó xử, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn em rất lâu rồi mới đáp: “Ý của họ là hi vọng chú có thể khuyên cháu không đến dự tang lễ của Thiết Quân.”

Mặt của An Tâm thoắt trắng bệch, tim em nhói đau, cổ họng nghẹn đắng, cố gắng lắm mới nói được hai chữ: “Cái gì?”

“Bởi vì mẹ Thiết Quân đã đề nghị không cho cháu đứng vào vị trí người nhà của Thiết Quân, bà ta không chấp nhận cho cháu đứng cạnh bà ta trong tang lễ. Cho nên, Chủ nhiệm Phương bảo chú dù thế nào cũng phải quay về nói chuyện với cháu.”

An Tâm khóc không ra nước mắt. “Vì sao bà ấy lại làm như vậy? Bà ấy không có quyền làm như vậy...” Em yếu ớt nói trong vô vọng.

Sếp Phan chỉ có thể dịu giọng khuyên giải: “Cháu cũng biết đấy, bố mẹ Thiết Quân đều là cán bộ cấp cao của thành phố Bình Quảng, nên chính quyền thành phố chắc chắn sẽ ủng hộ bà ấy. Hơn nữa, chú nghĩ bà ấy đề xuất ý kiến ấy không hoàn toàn là vô căn cứ, bà ấy chắc chắn có lý do của mình, nếu không sao có thể tuỳ tiện tước đoạt quyền của cháu...”

“Bà ấy thì có lý do gì chứ!” Thái độ của An Tâm như muốn cãi nhau với sếp Phan.


Sếp Phân im lặng hồi lâu để tránh làm An Tâm kích động thêm. Ông ta không tỏ rõ thái độ phản đối hay đồng tình, chỉ có thể đứng ở vị trí trung lập để khuyên nhủ em. “Bà ấy có bằng chứng chứng minh quan hệ giữa Thiết Quân và cháu đã rạn nứt, hơn nữa trách nhiệm thuộc về cháu. Và có cả chứng cứ chứng minh đứa bé không phải con của Thiết Quân. An Tâm, đây vốn là chuyện riêng của cháu, dù biết nhưng chú cũng không tiện xem vào. Quan niệm về tình yêu của thanh niên các cháu bây giờ không giống thời chú còn trẻ, các cháu tự có chính kiến của mình, nhưng đến khi già rồi, cháu sẽ hiểu quan điểm của thế hệ bọn chú. Ít nhất cháu sẽ nhận ra một điều, ở Trung Quốc, hành vi của cháu và Mao Kiệt sẽ không được số đông chấp nhận. Nếu cháu muốn đến Bình Quảng để làm cho ra lẽ chuyện này, chú nghĩ đa số mọi người sẽ không đứng về phía cháu. Đó là hiện thực xã hội, cháu phải chấp nhận nó.”

An Tâm đứng phắt dậy, hai mắt đỏ hoe, đẩy của bước ra. Sếp Phan gọi với theo: “An Tâm, cháu đi đâu thế?” An Tâm đứng lại, khóc nấc lên. “Cháu phải đi gặp mẹ Thiết Quân, nhận lỗi với bà ấy. Cháu sẽ quỳ xuống trước mặt bà ấy, xin bà ấy cho cháu được đưa tiễn Thiết Quân. Cháu yêu Thiết Quân!”

Sếp Phan kéo An Tâm về lại phòng họp, im lặng nhìn em khóc nức nở một hồi. Mấy ngày vừa qua, An Tâm cảm thấy mình như đã khóc cạn nước mắt, nhưng rốt cuộc, em vẫn không thể kiềm lại được. Sếp Phan đứng đằng sau em, liên tục thở dài, nhỏ nhẹ nói: “Nếu cháu thật sự yêu Thiết Quân, cháu hãy để cậu ấy ra đi trong an tịnh. Chắc chắn Thiết Quân không muốn nhìn thấy cháu và mẹ mình xung đột đâu, cả hai đều là người thân của cậu ấy mà. Cháu yêu cậu ấy thì nhớ cậu ấy trong tim là đủ rồi. Nếu trước đây cậu ấy hiểu lầm cháu thì khi sang thế giới bên kia, tự chắc cậu ấy sẽ hiểu và tha thức cho cháu thôi. Nếu thật sự có linh hồn bất tử thì linh hồn của Thiết Quân chắc chắn sẽ được lên thiên đường. Lên đó rồi, cậu ấy sẽ nhìn thấu hết những chuyện của thế gian.”

An Tâm không khóc nữa, từng câu từng chữ sếp Phan nói như đã chạm vào đáy lòng em. Em có thể nhận ra chúng đong đầy tình cảm và cũng rất thiết thực, khiến em tin rằng linh hồn thực sự tồn tại. Một khi linh hồn đã rời xa thế giới này và lên thiên đường, họ có thể nhìn thấy được tất cả nhân gian, bao gồm cả nội tâm con người.

Trưa hôm đó, sếp Phan không kịp ăn cơm, vội vàng lái xe đến một huyện biên giới làm nhiệm vụ. Qua lời sếp Phan nói, em biết tối hôm đó sẽ có một cuộc truy quét lớn. Từ khi cởi bỏ bộ cảnh phục, em cảm thấy mình cách biệt hẳn với cuộc sống tràn đầy biến động và sự phấn khích đó, vô hình trung mang tâm trạng của một kẻ ngoài cuộc. Em đứng ở hành lang, nhìn theo xe sếp Phan rời khỏi sân trụ sở, cứ ngỡ mình mới tới đó lần đầu tiên, mọi thứ đều trở nên xa lạ. Một năm qua, mỗi sự việc, mỗi vụ án dường như chưa từng xảy ra, dường như em chưa bao giờ sống ở Nam Đức cả.

Sếp Phan đi rồi, trong sân không một bóng người. An Tâm quay về phòng làm việc, mọi người đã đi ăn cơm hết. Quay về phòng mình, em lấy chiếc va ly dưới gầm giường ra, bên trong xếp đầy đồ dùng cá nhân. Em nhét nốt đồ dùng của mình vào va ly, sau đó đi ra ngoài, viết một bức thư gửi cho đội Phòng chống ma túy.

Đội trưởng Phan, cháu đi đây. Hôm nay cháu sẽ đến Bắc Khâu nhận công việc mới. Cháu xin gửi lời chào tới chú, tới các anh trong đội, những người đã ngày đêm chiến đấu cùng cháu.

Cháu từ một cô bé ngốc nghếch đã được mọi người thu nhận dìu dắt. Các chú, các anh đã dạy cháu cách làm việc, cách sống, cháu đã trưởng thành trong sự dạy bảo và yêu thương của mọi người. Và cháu cũng yêu quý mọi người, yêu quý đội Phòng chống ma túy, yêu quý Nam Đức. Cháu đã từng nghĩ nơi này sẽ là mái nhà của mình, không ngờ lại phải rời xa ngôi nhà thân yêu này nhanh như vậy, một mình đến nơi xa lạ bắt đầu cuộc sống mới. Cháu đã quen làm cô em gái nhỏ dưới sự yêu thương, bao bọc của mọi người rồi, không biết một mình nơi tha hươngs sẽ gặp bao nhiêu khó khăn, trắc trở đây...

Viết đến đây, An Tâm chực bật khóc nhưng đã cố gắng kiềm chế, run run viết nốt câu cuối cùng.

Cháu sẽ nhớ mọi người. Mọi người đều là những anh hùng trong lòng cháu.

Gửi tới mọi người lời chúc tốt đẹp nhất!

An Tâm

Viết xong, em thấy lòng mình trống vắng đến lạ lùng, vốn định viết mấy lời chúc cụ thể, nhưng nghĩ một hồi lại thôi. Chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả hết tâm tư trong lòng em lúc đó cả.

Viết xong, An Tâm xách va ly đi ra khỏi phòng, hướng về phía cửa sau của trụ sở. Nắng chiều ran rát, trong sân vẫn không một bóng người. Ra khỏi cửa, em gọi một chiếc taxi. Ngồi trên xe, em ngoái đầu nhìn cánh cổng mà ngày thường em hay ra vào dần thu nhỏ, cho đến khi rẽ sang một hướng khác.

Em đã lặng lẽ ra đi như thế.

Taxi đưa An Tâm đến ga tàu, có rất nhiều chuyến tàu chuẩn bị rời bánh. Em đến quầy bán vé, nhân viên bán vé hỏi: “Đi chuyến số mấy, đến đâu?” An Tâm không do dự mà trả lời: “Chuyến 376, đi Bình Quảng!”