Đông đi xuân tới, trên cây được khoác lên một tầng lá mới, trong vườn hoa xuân thi nhau nở rộ.
Phủ bối lạc có chuyện vui, Miên Dục được tấn phong làm Dự thân vương, Hải Lăng cũng được sắc phong lên làm phúc tấn thân vương.
Cho nê vừa qua năm mới, người trong phủ liền vội vàng dọn đồ ở phủ bối lạc, chuyển đến phủ đệ Dự thân vương được hoàng thượng ban tặng, trong phủ từ trên xuống dưới đều rất vui mừng.
Nhưng điều khiến Hải Lăng vui nhất không phải là chuyện Miên Dục được tấn phong, mà là đứa trẻ mới sinh đang nằm trong nôi ngủ say sưa.
"Tiểu gia hỏa này cuối cùng cũng chơi mệt."
"Đúng vậy, lăn qua lăn lại lâu như vậy, không dễ dàng gì mới dỗ được ngủ." Châu Nhi cùng ma ma chăm sóc hài tử cười nói.
"Phúc tấn, người đi nghỉ một lát đi." Châu Nhi rót cho nàng chén trà.
"Ta không sao." Uống một ngụm nhà, nhìn ra cảnh xuân bên ngoài, Hải Lăng đứng dậy đi ra ngoài viện, ngắt lấy vài cành hoa xuân, sau đó quay lại phòng cắm vào bình hoa.
Liếc nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, trong lòng nàng tràn ngập nhu tình.
Đứa nhỏ này không phải là do nàng sinh, mà là được Miên Dục ôm từ bên ngoài về, nói là vừa mới sinh liền đã không còn cha mẹ, rất đáng thương, hỏi nàng có muốn nuôi hay không.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa nhỏ, nàng không bỏ được, vì thế liền nhận nuôi đứa nhỏ này.
Nàng biết rõ, Miên Dục là vì muốn dời đi suy nghĩ của nàng, cho nên mới ôm đứa nhỏ này về. Sau này nàng liền nhận ra, Miên Dục là cố gắng không muốn nàng sớm có thai, cho nên mỗi tháng đều có vài ngày, dù thế nào hắn cũng không đụng vào nàng.
"Vương gia." Đằng sau truyền đến tiếng của Châu Nhi và ma ma.
Nàng vội vàng quay người lại, tươi cười nói: "Sao hôm nay chàng về sớm vậy?"
"Ngày mai ta phải đi ra ngoài làm việc, ước chừng khoảng một tháng mới có thể trở về."
"Lâu vậy sao?!"
Nghe thấy sự quyến luyến trong giọng nói của nàng, khóe môi hắn cong lên, kéo nàng ngồi lên đùi mình, đồng thời phất tay cho Châu Nhi và ma ma lui ra. " Sao nào, không nỡ sao? Xong chuyện ta sẽ nhanh chóng trở về."
Hải Lăng vội vàng lắc đầu, "Không, chính sự quan trọng hơn, chàng không cần phải gấp gáp quay về, cứ đi từ từ, đừng làm bản thân quá vất vả." Nàng không hy vọng hắn phải mệt mỏi, chỉ hy vọng hắn đi bình an, về cũng bình an là tốt rồi.
Miên Dục ôm eo nàng, hôn xuống môi hồng của nàng, "Con ngủ rồi sao?"
"Ừm, vừa mới ngủ không lâu." Chợt nghĩ đến một chuyện, nàng nói: "Đúng rồi, sáng nay thái hậu triệu thiếp vào cung, nói qua hai tháng nữa là tới sinh thần của người, muốn thiếp nói với chàng, ngài đã hai năm rồi không được xem quý phi say rượu, năm nay dù thế nào cũng nhất định phải xem."
Nghe vậy, bỗng Miên Dục lại nhắm mắt lại. Sinh thần năm kia của thái hậu, hắn đang chinh chiến ở Chuẩn Cát Nhĩ, năm ngoái thì hắn phải ra ngoài làm việc, không ở trong kinh thành, không nghĩ đến thái hậu vậy mà lại không quên chuyện này.
Không nhìn ra vẻ mặt hắn có vẻ kỳ quái, nàng khó hiểu hỏi: "Thái hậu bảo chàng đi mời gánh hát sao? Nhưng những chuyện như thế này không phải đều là do phủ nội vụ phụ trách sao?"
"Người không phải muốn ta đi mời gánh hát." Hắn vỗ về chơi đùa vành tai của nàng.
"A, không phải? Vậy vì sao muốn thiếp nói với chàng như vậy?"
"Có thể là người chỉ nhắc vậy thôi."
"Thái hậu còn nói thiếp cùng tiến cùng, người nói người đó hát rất hay."
"..." Mơ tưởng, ngày đó hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng tiến cung.
"Ừm, Miên Dục..." Hắn cúi người ngậm vành tai của nàng, khiến cho cả người nàng run rẩy, đón nhận ánh mắt tràn ngập tình dục của hắn, má hồng thoáng chốc liền đỏ bừng.
Hắn dùng miệng tháo từng nút thắt quần áo của nàng.
Hô hấp của Hải Lăng bắt đầu dồn dập, thân thể cũng dâng lên một cỗ khô nóng, nàng thẹn thùng ôm cổ hắn, thấp giọng nói, "Chúng ta...Lên giường có được không?"
Miên Dục ôm lấy thê tử cả người đỏ bừng, đi vào bên trong.
"Đã thành thân lâu như thế rồi nàng vẫn còn dễ đỏ mặt như vậy." Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười.
Ngoài phòng cảnh xuân khắp nơi, trong màn lụa xuân ý triền miên.
***************
Ngày Miên Dục rời đi, trong phủ Dự thân vương có hai vị khách không mời mà đến.
"Tỷ tỷ, biểu ca, sao hai người lại đến đây?" Hai người bọn họ không phải là bỏ trốn rồi sao? Sao lại có thể tìm đến nàng?
"Chúng ta nghe nói muội đã thành phúc tấn thân vương, cho nên đến thăm muội một chút." Đổng Hải Đường thân thiện cầm tay nàng, cẩn thận đánh giá sắc mặt hồng nhuận, muội muội lớn lên đã xinh đẹp giờ lại càng thêm lộng lẫy. "Nhìn bộ dạng hiện giờ của muội, quả nhiên có chút dáng vẻ của phúc tấn rồi. Muội mau nói cho tỷ tỷ nghe một chút, rốt cuộc là thế nào mà muội lại thành phúc tấn thân vương."
Trên người muội muội mặc là tơ lụa tốt nhất, trang sức mang trên người cũng đều là vàng bạc châu ngọc, mọi thứ đều là thượng phẩm, khiến nàng không thể rời mắt.
Người đẹp vì lụa quả nhiên không sai, quần áo trên người Hải Lăng khiến cho nàng giống như một quý phu nhân, còn mình...Đổng Hải Đường cúi đầu nhìn quần áo vải thô mình đang mặc, trong lòng càng thêm hối hận.
Trong mấy ngày cùng Thường Hoằng bỏ trốn tới nay, tiền bạc trên người nàng đều đã dùng hết, đành phải quay về nhà Thường Hoằng để xin giúp đỡ, nhưng phụ thân Thường Hoằng lại giận dữ mắng chửi bọn họ không biết xấu hổ, không chỉ không chịu tha thứ cho bọn họ, còn không chịu cung cấp tiền tài cho bọn họ, vì thế nàng đành phải bán dần trang sức trên người.
Khi bán hết trang sức, hai người càng ngày càng túng quẫn đến sắp không chịu được nữa, lúc này bọn họ chỉ có thể vụng trộm quay về tìm mẫu thân đòi tiền, lúc này từ chỗ mẫu thân mới biết được tin muội muội lại trở thành phúc tấn thân vương.
Bởi vì phụ thân vẫn còn đang tức giận chuyện nàng cùng Thường Hoằng bỏ trốn, mà chuyện của bọn họ hàng xóm đều lời ra tiếng vào, nương liền bảo bọn họ đến chỗ muội muội ở tạm.
Thấy cuộc sống sinh hoạt xa hoa của muội muội, nàng quả thật vừa hối hận vừa hâm mộ.
Thấy tỷ tỷ hỏi đến chuyện này, Hải Lăng nghĩ rồi nói: "Này...Là từ lúc ta tiến cung làm cung nữ đã gặp ngài." Nàng nói qua loa.
Nghe vậy, Đổng Hải Đường bật thốt lên, "Cái gì?! Dự thân vương cứ như vậy nhìn trúng muội sao? Haiz, sớm biết vậy ta cũng nên đi tuyển tú mới đúng."
Tỷ tỷ vừa nói xong, nàng liền phát hiện vẻ mặt Thường Hoằng biểu ca hơi đổi, vì thế nhanh chóng cắt ngang lời, "Tỷ tỷ, hai người cũng mệt rồi, ta cho người đi chuẩn bị phòng, để cho hai người nghỉ ngơi."
"Ta không mệt, không bằng muội dẫn chúng ta đi dạo phủ Dự thân vương đi!" Cùng Thường Hoằng trải qua thời gian thiếu thốn, hiện giờ nàng rất hâm mộ cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Thấy nàng hứng khởi như vậy, Hải Lăng đành phải gật đầu, "Được rồi."
Thường Hoằng từ đầu đến giờ vẫn luôn yên lặng, lúc này mới mở miệng, "Hai người đi đi, ta muốn đi nghỉ trước."
"Ặc, được, ta cho người đưa ca đến phòng."
Sai người đưa hắn đến phòng nghỉ, Hải Lăng dẫn theo tỷ tỷ đi thăm quan phủ Dự thân vương.
"Tỷ tỷ, tỷ cãi nhau với biểu ca sao?" Nàng không xem nhẹ vẻ mặt vừa rồi của biểu ca.
"Không có." Đổng Hải Đường tham lam nhìn viên cảnh hoa lệ tinh xảo, không chút để ý trả lời.
"Vậy vì sao vẻ mặt biểu ca lại không vui như vậy?"
Đổng Hải Đường bĩu môi, "Ta sao biết được vì sao hắn không vui chứ?" Thấy hắn đi rồi, nàng bắt đầu oán giận với muội muội, " Lúc trước ta đúng là bị trúng tà, mới có thể Thường Hoằng bỏ đi. Mấy ngày nay ở cùng hắn, ta chịu khổ nhiều quá, ta không ngờ tới hắn lại vô dụng như vậy, sớm biết thế thì ta đã đi tuyển tú rồi." Nếu như vậy, thì người được hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực này sẽ là nàng, mà không phải là Hải Lăng.
"Sao tỷ tỷ lại nói như vậy? Không phải tỷ vô cùng thích Thường Hoằng biểu ca sao, thích đến nỗi không phải người đó thì không gả?"
"Không sai, lúc trước quả thật là ta thích hắn, nhưng mà thích thì có cơm ăn sao? Hắn ngoại trừ khuôn mặt đẹp, căn bản không biết kiếm tiền, muội nhìn xem bộ quần áo này của ta có đáng mấy đồng không? Mà tất cả trang sức của ta, đều bị bán hết rồi. Hắn vừa yếu đuối lại vô năng, ta thật hối hận lúc trước không nghe lời phụ thân nói, thật là bị ngu mới cùng hắn rời khỏi." Đổng Hải Đường ảo não liên tục mắng.
"Tỷ tỷ, tỷ không nên nói biểu ca như vậy." Hải Lăng nhíu mày.