Ngọc Kiếm Ly Hồn Tiêu

Chương 10: Hồi 10

Bốn nàng đi dọc theo bên bờ Bạch Vân bình, lát sau đã đến dưới chân ngọn núi ấy.

Ngọn núi này cao không quá ba mươi trượng, chỉ cần khinh công cao thâm, từ trên núi phóng xuống Bạch Vân bình chẳng có gì là khó.

Nhạc Dung tiến lên một bước, khẽ nói :

- Nhị muội, chúng ta hãy dọ thám trước, xem trên núi phải chăng đã có người ẩn nấp, kẻo khi gặp địch sẽ không kịp trở tay.

La Ngọc Quyên thoáng chau mày :

- Theo tiểu muội, nhất định đã có người tiềm phục từ trước, và thậm chí đã phát hiện ra hành tung của chúng ta. Thế nhưng, mục tiêu của họ không phải là chúng ta, không đến đỗi xảy ra xung đột như là Trại Ngoại tứ hung, chỉ cần chúng ta đừng trêu đến họ, chẳng ai dại gì tự chuốc lấy phiền phức vào thân.

Nhạc Dung gật đầu :

- Đúng lắm...

Đoạn chỉ tay ra phía trước, nói tiếp :

- Chúng ta hãy chọn nơi kia.

La Ngọc Quyên mỉm cười :

- Đó hệt như một khán đài thiên nhiên, còn gì bằng, chúng ta lên nào.

Thế là bốn nàng liền nối tiếp nhau trèo lên. Bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, hệt như nơi đây không có một người nào cả.

Nhưng bốn nàng đều hiểu rõ, khi họ giao chiến với Trại Ngoại tứ hung, đã làm kinh động đến những người mai phục xung quanh Bạch Vân bình, song vì việc không dính dáng đến mình, nên họ không ra mặt đấy thôi.

Vậy thì bốn nàng dù hành tung bí mật đến mấy thì cũng có kẻ theo dõi trong bóng tối.

Nơi mặt trước đỉnh núi có mấy ngọn cổ tùng, cành cây xoắn tít, ít ra cũng rậm hơn mười trượng.

La Ngọc Quyên ngước lên nhìn, cười nói :

- Đây thật là một nơi ẩn thân quá lý tưởng.

Đoạn liền tung mình phi thân lên.

Trên ngọn cây tầng tầng lớp lớp, hệt như những giường treo, do bởi cành cây rất to và khinh công bốn nàng lại trác tuyệt, nên phi thân lên, cành cây không chút rung động.

Cung Mỹ và Tư Mã Ngọc Yến hết sức khoái trá, bởi trên ấy, chẳng những thoải mái, cảnh sắc xinh đẹp, Bạch Vân bình và các ngọn núi xung quanh đều hiện rõ trong tầm mắt.

La Ngọc Quyên khẽ nói :

- Để bảo đảm an toàn, chúng ta hãy ngồi đâu lưng vào nhau, mỗi người quan sát một phương hướng.

Thế là, theo ý kiến của La Ngọc Quyên, bốn nàng ngồi đâu lưng vào nhau, chăm chú theo dõi động tĩnh bốn phía, xung quanh vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, ít ra trong vòng vài trượng không có người ẩn nấp.

Yên lặng một hồi, Tư Mã Ngọc Yến bỗng nói :

- Đại tỷ, nhị tỷ, bỗng dưng tiểu muội có một ý nghĩ quái lạ...

Nhạc Dung quay qua nhìn nàng hỏi :

- À, tam muội nghĩ gì vậy?

Tư Mã Ngọc Yến chau mày :

- Chúng ta ngoại trừ gặp Trại Ngoại tứ hung đánh nhau một trận, chẳng thấy một bóng người nào cả.

Cung Mỹ cũng thắc mắc nói :

- Phải rồi, theo lẽ thì xung quanh Bạch Vân bình sớm đã đầy rẫy người võ lâm mới phải, với công lực của chúng ta, chẳng thể nào không chút phát hiện, vì sao chớ hề trông thấy một bón người nào cả thế này?

Tư Mã Ngọc Yến nói tiếp :

- Cho nên tiểu muội mới thấy khả nghi, rất có thể gia phụ với Thiên Ngoại Huyết Ma đã đột ngột thay đổi địa điểm giao đấu, chúng ta ở đây chờ, rốt cuộc chẳng được gì cả.

Ba nàng đều lặng thinh, lời nói của Tư Mã Ngọc Yến quả rất có lý, điều ấy chẳng phải là không có khả năng.

Thốt nhiên, một tiếng nói rất khẽ vọng đến :

- Các vị cô nương chớ đoán bừa nữa, cứ yên tâm mà chờ, sáng mai chắc chắn sẽ có trò vui để xem.

Bốn người giật mình kinh hãi, song họ phát giác ra ngay tiếng nói ấy phát ra từ tầng trên. Bốn nàng bất giác vừa hổ thẹn vừa kinh ngạc, lúc các nàng phóng lên đã xem xét rất kỹ, chẳng thấy có người ẩn nấp từ trước, vậy thì đây nếu không phải là thần tiên thì là yêu quái rồi.

Nơi phát ra tiếng nói cách đầu bốn nàng chừng một trượng, cành lá rậm rạp thế này thật khó thể nhìn thấy.

Nhạc Dung trấn tĩnh khẽ hỏi :

- Dám hỏi lão tiền bối tôn tánh đại danh.

Bởi lẽ bất luận qua tiếng nói hay hình dáng mơ hồ đều có thể nhận ra đó là những người lớn tuổi.

Chỉ nghe người ấy khẽ cười nói :

- Hỏi danh tánh để nhận định lão phu là chính hay tà, là địch hay bạn phải không? Nhưng do các vị cô nương biết cũng không sao, danh tánh lão phu là Công Dã Chuyết.

La Ngọc Quyên biết nhiều hiểu rộng, liền sửng sốt reo lên :

- Ồ, thì ra là Thiên Ngoại Long Ma Công Dã tiền bối

Lão nhân ấy chính là Thiên Ngoại Long Ma và cũng là Độc Long Tẩu đã ẩn tích ba mươi năm tại Hóa Cốt đàm trên núi Võ Di, nghe vậy lại cười hề hề nói :

- Một khi lão phu báo ra danh tánh thì mối quan hệ giữa chúng ta lại càng phức tạp hơn, bởi lão phu với các vị cô nương có thể nói là chẳng phải địch mà cũng chẳng phải bạn, đúng không nào?

Bốn nàng cùng gật đầu, Ngân Y La Sát thản nhiên cười nói :

- Đã vậy thì tùy ở sự lựa chọn của Công Dã tiền bối thôi.

- Không cần phải lựa chọn, mối quan hệ giữa chúng ta đã được định từ lâu rồi, phải là bạn thôi.

Cung Mỹ tiếp lời :

- Đó là Công Dã tiền bối đã xem trọng chúng tiểu nữ, nhưng câu “đã được định từ lâu” thì tiểu nữ không hiểu.

Thiên Ngoại Long Ma cười bí ẩn :

- Xin thứ cho lão phu nói một câu mạo muội, bốn vị cô nương phải chăng đã tự cho mình là “Vị Vong Nhân” của Sở Thiên Vân?

Bốn nàng bất giác đều đỏ mặt, Nhạc Dung ấp úng nói :

- Công Dã tiền bối quả là tin tức tinh thông.

Độc Long Tẩu cười bí ẩn :

- Không hẳn vậy, chẳng qua là vì lão phu đặc biết lưu ý về hành tung của vị tiểu huynh đệ ấy, nên mới biết được một số điều về bốn vị, lão phu đã giao hảo với Sở Thiên Vân thì đương nhiên cũng là bạn của bốn vị cô nương rồi.

Tư Mã Ngọc Yến nghiến răng :

- Tiền bối đừng nhắc đến tên khốn kiếp Sở Thiên Vân nữa, ngu tỷ muội đều hận hắn đến tận xương tủy.

Độc Long Tẩu cười :

- Vậy thì lạ thật.

Cung Mỹ hậm hực :

- Tiểu nữ hận chẳng thể cắn cho hắn một nhát chết tươi.

Độc Long Tẩu vờ thắc mắc không hiểu :

- Đàn bà con gái thật nóng lạnh thất thường, lúc thì cam nguyện làm Vị Vong Nhân, trọn đời ở góa vì y, lúc thì lại hận đến đỗi cắn cho y chết tươi, rõ là quái lạ.

Ngân Y La Sát Nhạc Dung thở dài :

- Điều này chẳng may là y chưa chết...

Độc Long Tẩu tiếp lời :

- Y chưa chết thì các vị lẽ ra phải cảm tạ Hoàng Thiên Bồ Tát mới đúng, sao lại căm hận y kia chứ?

La Ngọc Quyên cũng thở dài nói :

- Hận là hận y bạc tình vô nghĩa, cải trang địch dung lừa dối chúng tiểu nữ, chẳng rõ ngu tỷ muội đã làm gì đắc tội mà y lại lẩn tránh thế này?

Độc Long Tẩu ngạc nhiên :

- Ồ, có vậy thật ư?

Tư Mã Ngọc Yến tiếp lời :

- Chúng tiểu nữ đâu có dối tiền bối.

Độc Long Tẩu thấp giọng :

- Thôi được rồi, để ngày mai xong việc ở đây, lão phu sẽ giúp các vị tìm kiếm y hỏi cho ra lẽ.

Cung Mỹ nhướng mày :

- Sở Thiên Vân rất thân thiết với tiền bối thật ư?

Độc Long Tẩu cười :

- Lão phu với Sở Thiên Vân thân thiết đến mức như thể tri kỷ duy nhất trên đời, nhưng bây giờ nghe bốn vị cô nương nói vậy, lão phu cũng thấy giận y rồi.

Cung Mỹ lại hỏi :

- Vậy tiền bối nhất định biết y ở đâu phải không?

Độc Long Tẩu cười cười :

- Có thể nói biết, cũng có thể nói không biết.

Tư Mã Ngọc Yến tiếp lời hỏi :

- Tiền bối nói vậy nghĩa là sao?

- Sở Thiên Vân phiêu dạt khắp nơi, không một nơi dừng chân cố định, chẳng hạn như hiện nay, lão phu biết chắc chắn y đang có mặt quanh đây, nhưng muốn tìm gặp cũng chẳng phải dễ dàng.

Tư Mã Ngọc Yến lại hỏi :

- Vậy là tiền bối cũng đang cần tìm y phải không?

Độc Long Tẩu cười :

- Phải! Nhưng chưa đến lúc trận đấu diễn ra, e là chẳng có cách nào tìm gặp được y.

Cuộc nói chuyện ngưng chỉ, rất lâu không một ai lên tiếng.

Bỗng, Cung Mỹ giọng ảo não :

- Tiểu muội vừa nghĩ đến một điều, có lẽ chúng ta đã trách lầm Sở Thiên Vân rồi

Nhạc Dung liền hỏi :

- Tứ muội nghĩ đến điều gì vậy?

Cung Mỹ thở dài :

- Thiên Vân bị trúng Bích Độc chưởng của Hiết Độc Việt Thanh, chỉ có thể sống được ba tháng, bây giờ... tính ra y không còn sống được đến hai tháng nữa, có lẽ chính vì nguyên nhân ấy nên mới...

Tư Mã Ngọc Yến cười khẩy ngắt lời :

- Tứ muội chớ biện hộ cho y, đâu phải y không biết Thánh Tâm thảo ở Bắc Hải Vô Cực đảo có thể chữa trị, có lẽ y đã chữa khỏi độc thương từ lâu, người lòng dạ như y, đời nào lại chịu bó tay chờ chết?

Độc Long Tẩu tiếp lời :

- Độc thương của y quả đúng là đã khỏi, nhưng lão phu phải biện hộ cho y một câu, chữa khỏi độc thương của y không phải là Thánh Tâm thảo, chính bản thân y cũng không có ý định chữa trị độc thương.


Cung Mỹ liền thắc mắc hỏi :

- Vậy chứ y đã chữa khỏi bằng cách nào?

Độc Long Tẩu mỉm cười :

- Y từng lâm đại nạn, nhưng trong lúc nguy nan đã gặp kỳ ngộ, được ăn Địa Cực Sâm Quả, một kỳ trân hiếm thế, có công hiệu khải tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng, chỉ nghe đồn đại chứ chưa ai được chứng kiến.

- Ồ...

Bốn nàng đều sửng sốt kêu lên.

Cung Mỹ trước tiên hỏi :

- Có thật vậy không?

Độc Long Tẩu khẽ đằng hắng :

- Các vị cô nương la ầm lên thế này, sợ những kẻ nấp quanh đây không nghe thấy hả?

Bốn nàng im lặng một hồi, Tư Mã Ngọc Yến khẽ nói :

- Nếu vậy thì chúng tiểu nữ lại càng căm hận y hơn nữa.

Độc Long Tẩu cười nhạt :

- Bất luận các vị cô nương thương yêu hay căm hận thì cũng phải tìm gặp y rồi hãy tính... Bốn vị cô nương hãy tạm ở yên đây chờ một lát, lão phu phải đi một vòng dò xét xem thử ẩn nấp quanh đây là những nhân vật nào.

Vừa dứt lời, người đã như một làn khói nhẹ phóng xuống đất, men theo cỏ dại đá núi phi thân đi.

La Ngọc Quyên trông theo bóng sau lưng Độc Long Tẩu, khẽ thở dài nói :

- Thiên Ngoại Long Ma bỗng nhiên xuất hiện, cục diện ngày mai có lẽ càng thêm phức tạp hơn.

Nhạc Dung khẽ gật đầu :

- Phải rồi, ông ấy chẳng phải đã ba mươi năm không lộ diện rồi ư?

La Ngọc Quyên trầm ngâm :

- Hồi ba mươi năm trước, Tam ma lần lượt tuyệt tích giang hồ, mọi người xôn xao suy đoán, đều biết giữa họ đã xảy ra một sự cố không bình thường, nhưng không một ai hiểu rõ nguyên cớ, tam muội là thiên kim của Thiên Ngoại Tâm Ma, có lẽ cũng hiểu biết phần nào chứ?

La Ngọc Quyên trầm ngâm :

- Gia phụ tuy rất cưng yêu tiểu muội, nhưng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ấy, chỉ một lần ông say rượu...

Nhạc Dung nóng ruột hỏi :

- Lệnh tôn đã nói gì?

Tư Mã Ngọc Yến khúc khích cười :

- Cũng không nói gì, ông chỉ lẩm bẩm một mình, dường như hết sức đau buồn, không ngớt giậm chân thở dài nói: “Nếu đúng thật như vậy thì mình vô cùng có lỗi với Công Dã Chuyết...”., và cứ lập đi lập lại một câu ấy.

- Òa...

Nhạc Dung, La Ngọc Quyên và Cung Mỹ đều ngạc nhiên kêu lên.

Nhạc Dung trầm ngâm nói :

- Vậy có lẽ là lệnh tôn đã làm điều gì đó có lỗi với Thiên Ngoại Long Ma rồi...

Tư Mã Ngọc Yến vẻ ngại ngùng nói :

- Ai mà biết, thôi chúng ta đừng thắc mắc vấn đề ấy nữa.

Nhạc Dung cười :

- Phải rồi, việc của chúng ta còn chưa giải quyết xong, bận tâm làm gì chuyện của người khác?

Bỗng, Cung Mỹ đưa tay chỉ nói :

- Long Ma đã về kia rồi.

Mọi người liên nhìn theo hướng chỉ, quả thấy một bóng người phóng đến gần.

Song La Ngọc Quyên liền khẽ nói :

- Không phải là Long Ma.

Ba nàng kia cũng thấy rõ đúng không phải là Long Ma, chỉ nhìn thấy một cái bóng xanh, thân pháp kém xa Long Ma.

Nhạc Dung khẽ nói :

- Thân thủ người này chưa đủ để đối kháng với chúng ta, nếu mục tiêu của y không phải chúng ta thì hãy mặc y, còn như y gây sự với chúng ta thì cứ cho y biết mùi lợi hại.

Ba nàng đồng thanh nói :

- Vâng, đại tỷ.

Trong khi ấy, bóng người kia đã đến cách chừng hai trượng rồi dừng lại. Bốn nàng đều vận công giới bị, sẵn sàng ra tay ứng phó.

Chỉ thấy bóng người kia bỗng giơ tay lên vẫy nhẹ hai cái.

Nhạc Dung ngạc nhiên nói :

- Vậy nghĩa là gì thế nhỉ?

La Ngọc Quyên chau mày :

- Lạ thật, y chẳng phải ra hiệu cho chúng ta là gì? Sao y biết trên cây có người thế nhỉ?

Nhạc Dung tiếp lời :

- Việc đời khó thể liệu lường, đừng màng đến y.

Lát sau, bóng người ấy lại tiến đến gần.

Bốn nàng tuy đã vận công sẵn sàng, song vì đối phương đã dùng tay ra hiệu nên bốn nàng chưa ra tay. Đồng thời họ cũng đã trông thấy rõ hình dáng đối phương, chỉ thấy người ấy toàn thân áo xanh, lụa xanh che mặt, thân hình vạm vỡ, nhưng không nhận ra được lai lịch.

Người áo xanh dừng lại dưới gốc cây, ngước lên khẽ nói :

- Bốn vị cô nương ở trên ấy phải không?

Ngọn cổ tùng này bởi quá rậm rạp, nên tuy đứng dưới cũng không thấy được trên có người, bốn nàng hết sức lấy làm lạ, sao người này lại biết mình ở trên đây thế nhỉ?

Bốn nàng đều không lên tiếng trả lời.

Người áo xanh đứng thừ ra một hồi, bỗng lẩm bẩm nói :

- Mình đã tìm sai hay là chủ nhân đã nói sai địa điểm nhỉ?

La Ngọc Quyên nghe vậy, quay sang Nhạc Dung khẽ nói :

- Đại tỷ hãy hỏi y thử xem.

Nhạc Dung gật đầu, khẽ nói :

- Tôn giá là ai vậy?

Người áo xanh liền mừng rỡ ngước lên nói :

- Bốn vị cô nương đó phải không?

Nhạc Dung trầm giọng :

- Bổn cô nương hỏi tôn giá là ai?

- Tiểu nhân là thuộc hạ của Độc Long Tẩu, phụng mệnh chủ nhân đến đây dẫn đường cho bốn vị cô nương.

- Chủ nhân tôn giá hiện đang ở đâu?

- Ở sau ngọn núi bên phải kia.

La Ngọc Quyên kề tai Nhạc Dung nói :

- Người này có vẻ lấm la lấm lét, phải hỏi kỹ mới được.

Nhạc Dung gật đầu :

- Không sai, tỷ tỷ cũng thấy rất khả nghi nhị muội hỏi đi.

La Ngọc Quyên liền trầm giọng hỏi :

- Ngươi thật to gan, dám đến đây đánh lừa chúng cô nương. Nói mau, ngươi là thủ hạ của tên ma đầu nào?

Tư Mã Ngọc Yến tiếp lời :

- Sự sống chết của ngươi đã nằm trong tay bọn ta, chỉ cần bọn ta động thủ, ngươi đừng hòng thoát khỏi ba bước.

Người áo xanh chẳng chút sợ hãi, khẽ cười gằn nói :

- Tại hạ có lòng đến đây dẫn đường cho các vị, chẳng ngờ các vị lại ngang tàng thế này.

La Ngọc Quyên cười khẩy :

- Theo bổn cô nương biết, Độc Long Tẩu đã ẩn cư ba mươi năm trong Hóa Cốt đàm núi Võ Di chỉ có một thân một mình, sao bây giờ bỗng dưng lại có thuộc hạ thế này, vậy chẳng phải ngươi giả mạo là gì?

Người áo xanh lạnh lùng nói :

- Tại hạ cũng có nghe chủ nhân nói đã từng ẩn cư ba mươi năm trong Hóa Cốt đàm, nhưng tại hạ theo chủ nhân chưa đầy một tháng, bởi khâm phục thịnh danh của ông ấy và tham thù lao hậu hĩ nên mới cam nguyện chịu sự sai bảo của ông ấy.

La Ngọc Quyên lại cười khẩy :

- Vậy sao khi nãy không nghe ông ấy đề cập đến?

- Có thể gia chủ nhân đã không ngờ đến phải bảo tại hạ đến đây báo tin với bốn vị, nên không cần thiết đề cập đến, ngoài tại hạ còn bốn người khác nữa, đã phụng mệnh gia chủ nhân tiềm phục quanh Bạch Vân bình sẵn sàng chờ lệnh điều dụng, có lẽ bốn vị cô nương cũng không biết?

La Ngọc Quyên bán tín bán nghi :

- Vậy Độc Long Tẩu bảo tôn giá đến đây báo tin gì và dẫn bọn này đi đâu?

- Gia chủ nhân bảo tại hạ đến đây báo với bốn vị cô nương là gia chủ nhân đã phát hiện tung tích một người tên là Sở Thiên Vân trong một ngôi miếu sơn thần ở phải sau ngọn núi bên phải, hỏi bốn vị cô nương có muốn đến đó hay không?

Bốn nàng đều giật mình sửng sốt, Tư Mã Ngọc Yến vội nói :

- Có thật vậy không?

Người áo xanh nghiêm giọng :

- Tại hạ phụng mệnh gia chủ nhân hành sự, sao dám đặt điều nói dối?

Cung Mỹ mừng rỡ :

- Vậy sao Độc Long Tẩu không đến đây?

- Gia chủ nhân đang phải giám sát hành tung của Sở Thiên Vân, kẻo y tẩu thoát thì bốn vị lại hụt hẫng.

Bởi người áo xanh truyền báo là tin về Sở Thiên Vân, bốn nàng lòng đều khích động, chẳng màng đến gì khác nữa, vội lần lượt tung mình xuống đất.

Nhạc Dung hối hả nói :

- Phiền tôn giá dẫn đường cho.

Người áo xanh nhếch môi cười, đoạn liền lom khom phóng đi, nhờ vào sự che chở của cây cỏ, tiến về phía bên phải. Bốn nàng nối tiếp theo sau, cũng đều rón rén tiến bước.

Lúc này đã sau canh tư, trời đã mờ sáng song hơi sương dầy đặc, bốn bề vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

Người áo xanh phóng đi khá nhanh, chừng thời gian một tuần trà đã vượt qua ngọn núi bên phải. Bên kia núi cũng hoàn toàn yên ắng nơi không xa là một cánh rừng phong, cuối cùng quả nhiên có một ngôi miếu sơn thần nho nhỏ.

Nhạc Dung theo sát sau lưng người áo xanh khẽ nói :

- Chính là nơi này ư?

Người áo xanh liền gật đầu :

- Gia chủ nhân đang chờ ngoài miếu, còn Sở Thiên Vân có lẽ đang say ngủ trong miếu.

Trong khi nói, đã đến cách ngôi miếu sơn thần chừng mười trượng.

Đối diện ngôi miếu là một đường sơn cốc gồ ghề, hai bên là núi cao hơn ba trượng, ngôi miếu sơn thần ở trên một ngọn đồi cao nơi cuối đường sơn cốc, lúc này thấp thoáng có ánh đèn yếu ớt từ trong miếu hắt ra.

La Ngọc Quyên bỗng dừng bước, nắm tay Nhạc Dung giữ lại trầm giọng nói :

- Hãy khoan, dường như có điều không đúng.

Nhạc Dung vội hỏi :

- Điều gì không đúng vậy?

- Nếu đúng thật là Sở Thiên Vân ở trong miếu, không bao giờ lại thắp đền như thế này.

Nhạc Dung gật đầu :

- Đúng vậy, hãy bắt người kia hỏi thử.

Người áo xanh chỉ cách họ hơn trượng, lúc này cũng đã dừng lại, thản nhiên hỏi :

- Bốn vị cô nương sao không đi tiếp?

La Ngọc Quyên liền hỏi :

- Quý chủ nhân chẳng phải ở ngoài miếu hay sao?

Người áo xanh thấp giọng :

- Ở ngay trước kia, để tại hạ đi gọi ông ấy đến.

Dứt lời liền quay người định bỏ đi.

La Ngọc Quyên trầm giọng :

- Khoan đã.

Người áo xanh ngoảnh đầu lại :

- Cô nương sao vậy?

La Ngọc Quyên cười cười :

- Nếu quả đúng quý chủ nhân ở ngoài miếu thì sớm đã ra mặt đón tiếp rồi, đâu cần tôn giá phải đi gọi...

Bỗng gằn giọng nói tiếp :

- Bây giờ tôn giá nên thành thật cung khai là hơn.

Vừa dứt lời, vung tay chộp vào sau lưng người áo xanh, thủ pháp cực kỳ nhanh và chiêu thức kỳ ảo, trong khi ấy ba nàng kia cũng đã sẵn sàng ra tay, xem chừng người áo xanh không thể nào thoát thân được nữa.

Nào ngờ người áo xanh không hề có ý định đào tẩu, hai tay vụt vung lên, ném ra hai chùm phấn trắng.

La Ngọc Quyên đang lao nhanh đến, thu thế không kịp, liền bị phấn trắng trúng đầy đầu mặt, và một mùi quái lạ ập vào mũi, lập tức chấn độc tâm thần, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tư Mã Ngọc Yến và Cung Mỹ cả kinh thét to :

- Hãy cứu nhị tỷ mau.

Đồng thời phong bế hô hấp, tung mình lao tới. Song ngay khi ấy, xung quanh các nàng bỗng lại xuất hiện thêm năm sáu người áo xanh tương tự, hai tay cùng lúc tung ra, liền tức phấn trắng mù mịt, phủ trùm hết cả bốn nàng.

Và rồi hoàn toàn yên lặng, bốn nàng không còn chút động tĩnh nào nữa. Lát sau, chỉ nghe vài tiếng cười đắc ý vang lên.

Phấn trắng tan dần theo gió, chỉ thấy bốn nàng nằm sõng soài trên mặt đất, thảy đều hôn mê bất tỉnh, và bảy người áo xanh vây quanh không ngớt cười hăng hắc.

Sau cùng, một người trầm giọng nói :

- Bắt được bốn nha đầu này, công ao chúng ta chẳng nhỏ, hãy khiêng về Phân đà mau.

Thế là bảy người áo xanh liền xúm nhau định khiêng bốn nàng đi.

Đột nhiên, có tiếng chim phụng kêu vang và rồi một con chim phụng khổng lồ từ trên không bay vút xuống, bảy người áo xanh cả kinh thối lui.

Chim phụng bay lướt sát mặt đất, hai cánh vung rộng, gió dậy ào ào, cát đá bay mù mịt. Trên lưng phụng là một người áo trắng khí độ bất phàm, dưới cằm có một chòm rầu đen.

Chim phụng bay qua chỗ bốn thiếu nữ bỗng vươn vuốt ra chộp lấy Triều Dương công chúa, hai cánh vỗ mạnh, bay vút lên không thoáng chốc đã bay mất dạng trong mây mù.

Biến cố quá đột ngột, khiến bảy người áo xanh thảy đề sửng sốt, nhất thời đứng thừ như phỗng đá.

Hồi lâu, người lên tiếng khi nãy mới nói :

- Oâi chà, đã bị bắt đi mất một người rồi.

Một người khác tiếp lời :

- Người bị bắt đi là Triều Dương công chúa Cung Mỹ

Người lên tiếng trước chau mày :

- Chết thật, còn lại ba người không thể để xảy ra sự cố nữa, khiêng đi nhanh lên

Bảy người áo xanh thân thủ đều rất nhanh nhẹn, lập tức khiêng ba thiếu nữ lên, phóng nhanh về phía miếu sơn thần.

Ngôi miếu sơn thần này nhìn bề ngoài không có gì khác lạ, trong miếu có một ngọn đèn dầu leo lét, trước bàn thờ có một chiếc lư hương.

Một người áo xanh xoay nhẹ lư hương một vòng lập tức có tiếng rì rầm vang lên, khám (...) từ từ chuyển động, rồi thì hiện ra một địa đạo, con đường hầm chênh chếch dẫn xuống dưới lòng đất, dài chừng ba trượng, lại qua một cánh cửa, trước mặt bừng sáng, thì ra là một gian thạch sảnh khá cao rộng, trong sảnh đèn đuốc sáng choang.

Chỉ thấy chính giữa có một chiếc ghế dựa bọc da hổ, ngồi trên ấy là một người áo xanh râu bạc dài phủ ngực, cạnh đó là hai hàng người áo xanh đứng thành hình cánh nhạn, tay cầm đao kiếm hết sức uy nghiêm.

Người áo xanh ngồi trên ghế cũng che mặt bằng khăn xanh, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy đôi mắt sáng quắc.

Bảy người áo xanh đặt ba thiếu nữ xuống giữa đại sảnh, sau đó cung kính khom mình nói :

- Chúng thuộc hạ phục mệnh

Người áo xanh râu bạc giọng lạnh toát nói :

- Các ngươi công lao chẳng nhỏ, chờ khi bổn Đà chủ bẩm báo với Tôn chủ, ắt sẽ được thăng thưởng to... ủa, không phải bốn người sao?

Bảy người áo xanh cùng cúi mình, người đã đánh lừa bốn thiếu nữ vội nói :

- Có một người... đã bị cứu... cứu đi mất... chúng thuộc hạ...

Người râu bạc đứng phắt dậy, giận dữ quát :

- Sao? Bị người cứu đi mất ư?

Bảy người áo xanh càng cúi thấp hơn, không dám ngẩng đầu nhìn lên, hết sức sợ sệt.

Người áo xanh cầm đầu ấp úng nói :

- Người cứu ngồi trên lưng phim phụng to lớn, chúng thuộc hạ không kịp... ra tay tranh đoạt...

Thì ra nơi đây chính là Phân đà Thanh Thành của Vạn Tà môn, người râu bạc ngồi trên ghế là Phân đà chủ.

Người râu bạc từ từ ngồi trở xuống, lạnh lùng nói :

- Người bị cứu mất là ai?

- Là... Triều Dương công chúa Cung Mỹ.

Người râu bạc vỗ mạnh xuống thành ghế quát :

- Triều Dương là môn phái mà Tôn chủ hết sức mong muốn thu phục, nếu bắt được nha đầu Cung Mỹ, chẳng lo Triều Dương Quân Cung Tử Kỳ không chịu thuần phục, nhưng bây giờ thì hoài công mất rồi.

Người áo xanh cầm đầu hoảng kinh nói :

- Thuộc hạ đáng chết :

Người râu bạc giọng sắc lạnh :

- Hôm qua Tôn chủ truyền đến lệnh dụ khẩn cấp, bảo bổn Đà chủ bằng mọi cách phải bắt kỳ được bốn ả nha đầu này, giờ đã để thoát một người, bổn Đà chủ biết phục mệnh ra sao với Tôn chủ đây?

- Cúi xin Đà chủ tìm cách gỡ tội cho thuộc hạ.

- Hừ, việc trọng đại thế này, ngay bổn Đà chủ còn bị trách tội, sao thể bênh vực cho các ngươi được chứ?

Người áo xanh cầm đầu run giọng :

- Thuộc hạ đáng chết...

Đà chủ Thanh Thành quát to :

- Đã biết đáng chết thì mau liễu đoạn đi.

Người áo xanh cầm đầu giật bắn người :

- Đà chủ, xin niệm tình thuộc hạ...

- Im ngay. Trong bổn môn, giới luật thứ nhất chính là vạn sự tòng mệnh, không được tranh cãi thượng cấp... nếu bổn Đà chủ phải hạ lệnh người khác động thủ, e rằng người càng chết đau khổ hơn.

- Thuộc hạ... tuân... mệnh Đoạn hai tay nắm lấy nhau, thụt mạnh vào ngực, bình một tiếng, đã tự vỡ tâm mạch mà chết, thi thể nhũn mềm ngã xuống đất. Sáu người áo xanh còn lại hồn phi phách tán, vội cùng quỳ sụp xuống.

Đà chủ Thanh Thành lạnh lùng nói :

- Các ngươi cũng đều có tội thất chức cả.

Sáu người áo xanh không dám hó hé, dập đầu lạy lia lịa.

Đà chủ Thanh Thành năm ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng đứng lên nói :

- Các ngươi tội chưa đáng chết, phạt mỗi người tự xẻo một tai cảnh cáo.

Sáu người áo xanh đồng thanh nói :

- Đa tạ đại ân Đà chủ.

Soạt một tiếng, mỗi người rút từ bên lưng ra một ngọn trủy thủ, chẳng chút ngần ngừ đưa lên bên tai phải, chỉ nghe xoẹt, xoẹt liên hồi, sáu chiếc tai đã xẻo xuống, máu tuôn xối xả.

Đà chủ Thanh Thành lại lạnh lùng nói :

- Hãy lôi tử thi ra ngoài.

- Tuân mạng.

Sáu người áo xanh đồng thanh đáp, hai người khiêng lấy thi thể người áo xanh tự tuyệt, nhanh chóng từ một cửa khác đi ra.

Đà chủ Thanh Thành bỗng quay người, trầm giọng nói :

- Bốn vị Hương chủ hãy nghe lệnh.

Trong số những người đứng thứ hai liền tức có bốn lão nhân râu đen tiến lên, khom mình thi lễ nói :

- Chúng thuộc hạ xin chờ lệnh.

- Hãy đưa ba ả nha đầu này giam vào bí lao, và canh giữ nghiêm ngặt, nếu có sơ suất, ngay cả thủ cấp của bổn Đà chủ cũng không giữ nổi.

- Chúng thuộc hạ tuân mạng, xin Đà chủ an tâm.

- Nếu không thật cần thiết thì đừng sai phái thuộc hạ ra ngoài nữa, hiện Bạch Vân bình đang đầy rẫy người võ lâm, chỉ còn chút bất cẩn, rất có thể gây nên biến cố trọng đại.

- Chúng thuộc hạ tuân mệnh.

Đà chủ Thanh Thành gật đầu nói :

- Vậy là bổn Đà chủ yên tâm rồi.

Ngưng chốc lát, lại nghiêm giọng nói :

- Sự thể khẩn yếu, bổn Đà chủ phải tức khắc đi gặp Tôn chủ bẩm báo, các ngươi cần hết sức thận trọng.

- Tuân mạng.

Bốn vị Hương chủ cùng cúi mình cung kính đưa tiễn.

Đà chủ Thanh Thành nói là đi ngay, sải bước từ một đường hầm khác đi ra.

Chờ cho Đà chủ đi khỏi, bốn vị Hương chủ lập tức bảo thủ hạ lấy mang đến ba sợi dây gân, trói tay chân ba thiếu nữ lại, sau đó bốn Hương chủ đích thân kiểm tra kỹ rồi mới hạ lệnh cho khiêng ba nàng đi ra khỏi đại sảnh theo một cửa khác.

Mọi sự xong xuôi thì trời đã quá canh năm.

Hãy nói về ngọn cổ tùng trên đỉnh núi, lúc trời sắp sáng, một bóng người lướt nhanh đến, đó chính là Độc Long Tẩu đã quay lại.

Khi phi thân lên đến chỗ bốn nàng ẩn thân, ông bất giác bật lên một tiếng sửng sốt, đảo mắt nhìn quanh, lẩm bẩm :

- Họ đi đâu rồi nhỉ?

Bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, không một tiếng động.

Độc Long Tẩu chợt chau mày :

- Bốn ả nha đầu này lạ thật, lúc này tại đây, họ bỏ đi đâu thế này nhỉ? À... nhất định đã xảy ra biến cố rồi.

Đoạn lại đảo mắt nhìn quanh, cắn răng nói :

- Bất kể thế nào thì mình cũng chẳng thể làm ngơ bỏ qua việc này, không thì mình thật có lỗi với Sở lão đệ.

Đoạn từ trên cây tung mình lên cao năm sáu trượng rồi lao đi như tên bắn, thoáng chốc đã mất dạng trong làn sương sớm.

Trời đã sáng tỏ, dưới ánh nắng ban mai, cảnh sắc Bạch Vân bình đẹp như tranh. Trên các ngọn núi xung quanh, lần lượt xuất hiện gần trăm nhân vật võ lâm, cùng tiến về Bạch Vân bình.

Trong số có đủ đạo ni tăng tục, nam nữ trẻ già, song tất cả đều là người thường xuyên đi lại trên giang hồ.

Trong đám động có một thiếu niên mặt mày đen đúa, và mặc áo dài màu vàng đất, dáng vẻ như một nhân vật giang hồ hạng ba, đó chính là Sở Thiên Vân.

Vì sợ bốn nàng nhận ra, nên chàng lại phải một phen cải trang, và không dám quay trở về sơn động kia, do đó chàng đã không gặp lại Cổ Mộ Quái Khất Tang Dật. Chàng cố làm ra vẻ mình là một kẻ giang hồ tầm thường đến đây để xem náo nhiệt, trà trộn trong đám đông.

Trên Bạch Vân bình lúc này ngoại trừ những người vây quanh xem náo nhiệt, vẫn chưa thấy Huyết Tâm nhị ma xuất hiện. Mọi người từng nhóm xúm nhau bán tán, suy già đoán non.

Sở Thiên Vân chọn một lùm cỏ kín đáo, ẩn thân chờ xem động tĩnh.

Thời gian chậm chạp trôi qua, trời đã gần trưa, trong khi mọi người đang sốt ruột, bỗng nghe tiếng chim, kêu vang trên không, mọi người liền tức ngẩng lên nhìn.

Chỉ thấy một con chim điểu tím, to lớn xếp cánh, xuyên qua mây mù, đáp xuống trên Bạch Vân bình.

Mọi người thảy đều bật tiếng kêu sửng sốt, chỉ riêng Sở Thiên Vân là hiểu rõ, đó chính là con chim điêu Tư Mã Ngọc Yến đã cưỡi hôm trước, giờ đây người ngồi trên ấy chắc chắn là Thánh Tâm đảo chủ Thiên Ngoại Tâm Ma Tư Mã Long, người đứng đầu Thiên Ngoại Tâm Ma.

Quả nhiên, người từ trên lưng điêu bước xuống chính là Thiên Ngoại Tâm Ma Tư Mã Long với toàn thân y phục tím, dáng người vạm vỡ và râu dài phủ ngực.

Thiên Ngoại Tâm Ma không nhìn ngó đến những người xung quanh, nhẹ vỗ lên cổ chim điêu nói :

- Hãy lên trên không đảo một vòng chơi đi.

Chim điêu như nghe hiểu tiếng người gật đầu, đoạn vỗ cánh bay vút lên không, biến mất trong mây mù.

Song nó không bay đi xa, chỉ loanh quanh bay lượn trong mây, bởi khoảng cách quá cao nên mọi người chỉ trông thấy một đốm đen bé nhỏ.

Tư Mã Long chắp tay sau lưng đi qua đi lại ra chiều nóng ruột, hiển nhiên ông cũng không ngờ mình lại đến sớm hơn Huyết Ma.

Thời gian chầm chậm trôi đi, đã qua giờ ngọ, song vẫn chưa thấy Thiên Ngoại Huyết Ma xuất hiện.

Mọi người xôn xao bàn tán, kẽ nói Huyết Ma tuyệt đối không phải đối thủ của Tâm Ma, hẳn là không dám đến, đã lánh mặt rồi. Người thì bảo, cho dù Huyết Ma không đến thì Tâm Ma cũng sẽ đi tìm, bởi giữa hai người hận thù rất sâu, cần phải một lần giải quyết dứt khoát.

Sở Thiên Vân cũng hết sức nôn nóng, việc Thiên Ngoại Huyết Ma không đến đúng giờ hẹn tuy rất đáng thắc mắc song điều khiến chàng bồn chồn lo lắng là không thấy bóng dáng của bốn nàng nhóm Nhạc Dung.

Thiên Ngoại Tâm Ma là phụ thân của Tư Mã Ngọc Yến, dĩ nhiên nàng phải quan tâm hơn kẻ khác huống hồ bốn nàng đã có mặt tại đây, vì sao đến giờ cũng chưa thấy hiện thân.

Lúc này đã gần đến giờ mùi, Thiên Ngoại Huyết Ma vẫn chưa thấy xuất hiện.

Tư Mã Long bỗng nói :

- Huyết Ma không đến hẳn là có ý khiếp sợ, lão phu chờ thêm nửa giờ nữa, nếu y vẫn không đến thì lão phu đành rời khỏi đây thôi.

Tuy đó là ông nói một mình, nhưng tiếng nói ấy hết sức rõ rệt, hiển nhiên là muốn cho tất cả mọi người đều nghe, với dụng ý lợi dụng một người hiện diện truyền rao trên chốn giang hồ.

Thời gian trôi đi rất nhanh, nửa giờ lại qua đi.

Thiên Ngoại Tâm Ma quét mắt nhìn quanh, buông một tiếng cười vang nói :

- Lão phu đã chờ quá lâu mà Huyết Ma không đến, không còn hứng thú chờ tiếp nữa, đành phải rời khỏi đây...

Ngưng chốc lát, lại cười nói tiếp :

- Tuy chưa giao thủ, nhưng sự thắng bại đã rõ, Huyết Ma khoe khoang đã luyện thành kỳ công, đủ để khiến lão phu cúi đầu chịu thua, nhưng thật ra hoàn toàn là những lời nói khoác lác... chư vị từ xa đến đây mà không được xem trận quyết đấu, lão phu cũng có phần cảm thấy hổ thẹn đối với chư vị.

Tiếng vỗ tay vang lên cùng khắp, tiếng hoan hô liên hồi.

Thiên Ngoại Tâm Ma ôm quyền thi lễ một vòng, nói tiếp :

- Đa tạ chư vị đã mến mộ, nhưng Tư Mã Long còn có việc bận, xin cáo biệt chư vị.

Đoạn vừa định gọi chim điêu xuống...

Bỗng, một bóng người áo xanh phóng nhanh đến. Mọi người kinh ngạc, không hẹn cùng di chuyển ánh mắt về phía bóng người áo xanh.

Chỉ thấy người áo xanh tuổi khoảng trung niên, vai giắt trường kiếm, khí độ bất phàm, hướng về phía Thiên Ngoại Tâm Ma ôm quyền thi lễ nói :

- Tư Mã đại hiệp định bỏ đi ư?

Tư Mã Long ngạc nhiên hỏi :

- Tôn giá là ai?

Người áo xanh cười :

- Tiện danh không dám làm bẩn tai Tư Mã đại hiệp, tại hạ đây là phụng mệnh tệ thượng Cổ đại hiệp đến truyền tin.

- À, có phải Huyết Ma Cổ Hùng không?

- Chính là tệ thượng.

- Hừ, quý thượng thật là hống hách, báo hại lão phu chờ đợi gần một ngày trời.

Người áo xanh thản nhiên cười :

- Đó chẳng thể trách tệ thượng được, tệ thượng sở dĩ thất hẹn chưa đến hoàn toàn là vì Tư Mã đại hiệp.

Thiên Ngoại Tâm Ma ngẩn người :

- Vậy nghĩa là sao?

Người áo xanh cười bí ẩn :

- Bởi tệ thượng đã tình cờ hay tin lệnh ái gặp nguy hiểm, phải hết sức tiếp cứu nên mới lỡ hẹn với Tư Mã đại hiệp.

Thiên Ngoại Tâm Ma chau mày nói :

- Lão phu khó có thể tin được việc này.

- Tệ thượng cũng biết Tư Mã đại hiệp hẳn không tin, nên đã bảo tại hạ mang theo đây một tín vật.

Người áo xanh nói xong, liền thò tay vào lòng lấy ra một gói vải nhỏ và một mảnh giấy, hai tay trao ra.

Thiên Ngoại Tâm Ma vội đón lấy, trước tiên đưa mắt xem mảnh giấy, sắc mặt liền tức biến đổi. Lại vội mở gói vải ra xem. Sắc mặt càng biến đổi dữ dội, đầy vẻ kinh hoàng lẫn lo âu.

Sở Thiên Vân thấy vậy hết sức thắc mắc, chẳng rõ trên mảnh giấy đã viết gì và trong gói vải ấy là vật gì? Song qua thần sắc của Thiên Ngoại Tâm Ma, rõ ràng là đã xảy ra một việc gì đó hết sức trọng đại.

Đồng thời, chàng hết sức hoang mang bởi những lời nói của người áo xanh, rõ ràng là Tư Mã Ngọc Yến đi cùng với nhóm Nhạc Dung, sao nàng lại gặp nguy hiểm? Và nếu đúng thật như vậy thì nhóm Nhạc Dung cũng cùng chung số phận còn gì?

Trong khi suy nghĩ, chỉ nghe Thiên Ngoại Tâm Ma lớn tiếng hỏi :

- Tiểu nữ hiện đang ở đâu?

Người áo xanh cười :

- Tư Mã nóng lòng đến đó phải không?

- Đúng vậy, lão phu phải đến đó ngay.

- Vậy thì xin phiền Tư Mã đại hiệp hãy giải thích nguyên nhân với mọi người, rồi tại hạ sẽ dẫn đường cho Tư Mã đại hiệp.

- Được...

Đoạn lại ôm quyền thi lễ một vòng, cao giọng nói :

- Hôm nay Thiên Ngoại Huyết Ma Cổ đại hiệp không có mặt đúng hẹn là vì có nguyên nhân, bởi... tiểu nữ bất ngờ bị ác đồ hãm hại, may nhờ Cổ đại hiệp đã kịp thời cứu giúp nên mới trễ nải...

Trong đám đông bỗng có người hỏi :

- Vậy cuộc tỉ đấu giữa hai vị đến khi nào mới tiến hành?

Thiên Ngoại Tâm Ma vội nói :

- Không tỉ đấu nữa đâu... Lão phu với Cổ đại hiệp chẳng qua chỉ là hiểu lầm nhau nên mới hẹn nhau tỉ đấu, giờ đây Cổ đại hiệp vì cứu mạng tiểu nữ nên đã thọ thương, lão phu sao thể động võ với Cổ đại hiệp được nữa?

Dứt lời, liền tức theo người áo xanh vội vã phóng đi Quần hào hiện diện thảy đều hết sức thắc mắc, ái nữ của Tâm Ma ngộ hiểm, Huyết Ma cứu giúp nên thọ thương, vấn đề này thật khó có thể lý giải được.

Người kinh hoàng hơn hết là Sở Thiên Vân, chàng hệt như bị tiếng sét đánh ngang đầu, bèn chẳng chút chần chừ, phi thân ngầm bám theo ngay.

Thiên Ngoại Tâm Ma tuy hết sức nóng lòng nhưng người áo xanh khinh công kém hơn ông nhiều, nên thỉnh thoảng ông lại phải dừng chân chờ đợi.

Chừng hơn ba dặm đường, hai người đã vượt qua một ngọn núi, đến trước một cánh rừng phong.

Người áo xanh chỉ tay vào rừng nói :

- Đã đến rồi.

Đoạn liền định dẫn trước phóng vào rừng...

Đột nhiên, một bóng người lướt nhanh đến, đứng cản trước mặt hai người.

Sở Thiên Vân theo sau bất giác kinh mừng khôn xiết, bởi chàng nhận ngay ra bóng người ấy chính là Thiên Ngoại Long Ma Công Dã Chuyết. Song lúc này chàng chẳng tiện gặp gỡ, bèn ẩn thân chờ xem diễn biến.

Chỉ thấy Thiên Ngoại Tâm Ma kinh ngạc hỏi :

- Công Dã Chuyết, tôn giá chưa chết ư?

Độc Long Tẩu cười khẩy :

- Đúng vậy, xưa kia suýt chút nữa lao phu đã chết, song rốt cuộc vẫn sống tiếp đến giờ... Có lẽ tôn giá chẳng thể nào biết lão phu đã ẩn cư trong Hóa Cốt đàm núi Võ Di chứ?

Thiên Ngoại Tâm Ma cười :

- Không sai, nhưng lão phu không rảnh đến thâm tôn giá, hẳn tôn giá cũng biết lão phu cư trú ở Thánh Tâm đảo chứ?

- Không sai, lão phu biết rất rõ.

Thiên Ngoại Tâm Ma vòng tay nói :

- Lão phu đang có việc bận, hẹn tái ngộ.

Độc Long Tẩu cản trước mắt, cười nói :

- Vừa mới gặp nhau, sao vội bỏ đi thế này?

- Lão phu đang có việc gấp cần lo liệu, nếu tôn giá nhất quyết muốn thanh toán món nợ năm xưa thì hãy ở đây chờ lão phu.

Độc Long Tẩu lắc đầu :

- Ở đây chờ tôn giá ư? E là chẳng dễ dàng chờ được.

Thiên Ngoại Tâm Ma tức giận :

- Tôn giá nghĩ lão phu không dám quay lại hay là nghĩ lời hứa của lão phu không đáng tin cậy?

Độc Long Tẩu đột nhiên sấn tới vung chưởng :

- Đều không phải, mà là tôn giá không nên vào rừng.

Thế chưởng của Độc Long Tẩu hết sức hung mãnh và quái dị, Thiên Ngoại Tâm Ma tuy võ công cao thâm, song cũng nhận thấy khó tránh né, đành lùi nhanh ra sau mấy bước, tức giận quát :

- Tôn giá khiêu chiến hả?

Độc Long Tẩu lắc đầu :


- Lão phu thù hận sâu nặng với Huyết Ma, nhưng đối với tôn giá lại khác, không cần khiêu chiến mà cũng chẳng có ý khiêu chiến.

Người áo xanh thoạt tiên chỉ đứng bên bàng quan, bây giờ bỗng xen lời :

- Vị tiền bối này phải chăng chính là Thiên Ngoại Long Ma Công Dã Chuyết?

Độc Long Tẩu quay sang cười khẩy nói :

- Chính lão phu, vậy thì sao?

Người áo xanh mỉm cười :

- Vậy thì xin mời cùng vào luôn thể cũng được.

Độc Long Tẩu xẵng giọng :

- Lão phu chưa muốn chết và cũng không muốn trở thành thuộc hạ kẻ khác, đương nhiên lão phu không bao giờ vào trong ấy.

Người áo xanh thản nhiên cười :

- Công Dã tiền bối thật khéo nói đùa...

Đoạn quay sang Thiên Ngoại Tâm Ma giục :

- Tư Mã đại hiệp xin hãy mau quyết định, tại hạ còn phải về phục mệnh nữa.

Thiên Ngoại Tâm Ma liền gằn giọng quát :

- Công Dã Chuyết, nếu tôn giá còn dám ngăn cản thì chớ trách lão phu tuyệt tình, sẽ quyết một phen sinh tử với tôn giá ngay tại đây.

Độc Long Tẩu khẽ cười :

- Tư Mã Long, tôn giá thật uổng là một phương hùng chủ, sao lại không biết phải trái, lợi hại thế này?

Thiên Ngoại Tâm Ma ngạc nhiên :

- Tôn giá nói vớ vẩn gì vậy?

Độc Long Tẩu nghiêm giọng :

- Trong khu rừng này chính là Phân đà Thanh Thành của Vạn Tà môn, sớm đã bố trí đầy rẫy bẫy rập chẳng khác đầm rồng hang hổ, tôn giá vào đó chẳng phải nạp mạng là gì?

Thiên Ngoại Tâm Ma trầm giọng :

- Lão phu bất kể đây là chốn nào, chỉ biết tiểu nữ hiện đang ở đây và có cả Thiên Ngoại Huyết Ma Cổ Hùng...

- Cổ Hùng đã đầu nhập Vạn Tà môn từ lâu rồi.

Thiên Ngoại Tâm Ma thần trí mê loạn quát :

- Cũng chẳng sao, dù thế nào lão phu cũng phải giải cứu tiểu nữ.

Độc Long Tẩu cắn răng :

- Việc giải cứu lệnh ái, lão phu có thể giúp sức, nhưng hiện tại không được, tôn giá phải mau rời khỏi đây mau.

Thiên Ngoại Tâm Ma phân vân do dự, người áo xanh bỗng lớn tiếng nói :

- Tư Mã đại hiệp, lệnh ái đang ở ngay gần đây, còn chần chừ gì nữa?

Thiên Ngoại Tâm Ma liền quát to :

- Công Dã Chuyết, tránh ra mau, không thì lão phu động thủ đấy.

Đoạn liền vung tay toan xuất chưởng.

Độc Long Tẩu tức giận quát :

- Tư Mã Long, tôn giá rõ là không biết phải trái.

Đoạn liền hai tay cùng lúc vung lên, tranh trước xuất chưởng.

Thiên Ngoại Tâm Ma vung chưởng lên đón tiếp, cuộc chiến liền tức diễn ra.

Sở Thiên Vân chẳng chút do dự, liền định hiệp thân trợ giúp Độc Long Tẩu khống chế Thiên Ngoại Tâm Ma hầu có thể giải thuyết, bởi chàng tin lời nói của Độc Long Tẩu quyết chẳng phải giả dối, trong khu rừng này nhất định có một Phân đà Vạn Tà môn.

Nhưng ngay khi chàng vừa định tung mình lên, chợt cảm thấy có người ở sau lưng nắm kéo lại, đồng thời một tiếng nói rất khẽ vang lên :

- Không nên mạo muội.

Sở Thiên Vân giật mình sửng sốt, quay phắt lại nhìn, thì ra là Cổ Mộ Quái Khất Tang Dật.

Thì ra bởi qua chú tâm về Tâm Long nhị ma nên Sở Thiên Vân không hề hay biết Cổ Mộ Quái Khất đã lẻn đến sau lưng, bèn hết sức vui mừng khẽ nói :

- Nếu không ra tay trợ giúp, e rằng...

Cổ Mộ Quái Khất khẽ ngắt lời :

- Lúc này chúng ta không được làm cái gì cả, mà chỉ có thể ở yên đây theo dõi biến chuyển, bởi bất kỳ hành động gì cũng chắc chắn rước họa vào thân.

Chỉ thấy Độc Long Tẩu với Thiên Ngoại Tâm Ma giao chiến hết sức kịch liệt, chưởng phong ào ạt, cát đá tung bay, hai cây phong cách gần nhất đã bị chưởng kình quét gãy cành, rụng lá tơi tả.

Sở Thiên Vân chau mày nói :

- Cuộc chiến giữa bọn họ có lẽ năm ba trăm chiêu cũng chưa thể phân ra thắng bại.

Cổ Mộ Quái Khất cười nhăn nhúm :

- Bất luận có thể phân thắng bại hay không thì kết quả cũng như nhau mà thôi.

- Kết quả gì vậy?

- Long Ma với Tâm Ma hai người cùng bị độc thủ.

Sở Thiên Vân kinh ngạc :

- Sao Tang đại ca lại phán đoán như vậy, hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, đâu đến nỗi bị người ám toán.

Thiên Ngoại Tâm Ma khẽ thở dài :

- Nói ra bây giờ e quá sớm, chúng ta hãy chờ xem, lát nữa sẽ rõ ngay.

Thế là, hai người tiếp tục ngưng thần theo dõi.

Sở Thiên Vân bỗng khẽ nói :

- Sao Tang đại ca lại đến đây? Sở dĩ tiểu đệ đã không chờ đại ca trong sơn động là vì...

- Hóa tử đại ca biết cả rồi.

- Sao Tang đại ca lại biết nhanh vậy?

- Lão đệ hẳn phải biết Cái bang lừng danh chốn giang hồ là nhờ tin tức linh thông và chính xác chứ?

- Vậy Nhạc Dung, La Ngọc Quyên, Tư Mã Ngọc Yến và Cung Mỹ...

- Các vị cô nương đều đã bị đánh lừa bắt giữ, chỉ mỗi mình Triều Dương công chúa thoát hiểm.

Sở Thiên Vân kinh hãi :

- Họ đã bị lừa bằng cách nào? Vì sao lại chỉ mỗi mình Cung Mỹ thoát hiểm?

Cổ Mộ Quái Khất thở dài :

- Bốn nàng từng gặp Thiên Ngoại Long Ma Công Dã Chuyết, sau đó Long Ma bỏ đi dò xét tình hình quanh Bạch Vân bình, nào ngờ đã bị người của Vạn Tà môn phát giác, bèn mạo nhận thuộc hạ của Long Ma, với hành tung của lão đệ làm mồi, dẫn dụ bốn nàng đến ngoài Phân đà Thanh Thành bắt giữ... Còn về Cung Mỹ thì được Triều Dương Quân tình cờ phát hiện, nhờ có chim phụng cứu nàng mang đi.

Sở Thiên Vân nghe vậy bất giác ngước lên nhìn, thấy con chim điêu tím vẫn lượn quanh trên cao, lòng chàng càng thêm trĩu nặng, ba nàng đã bị bắt giữ, vì nghĩa tình chàng phải cứu họ thoát hiểm.

Tâm Ma với Long Ma vẫn còn toàn lực giao chiến, hai người không bên nào giành được thượng phong, bất phân thắng bại.

Sở Thiên Vân thở ra một hơi dài, lại nói :

- Ba người hiện ở đâu? Hẳn là Tang đại ca biết chứ gì?

- Nguyên là ở trong Phân đà Thanh Thành này, nhưng bây giờ thì không còn biết chắc nữa.

- Vì sao?

- Phân đà Thanh Thành hết sức cơ mật đệ tử bổn bang tuy biết tại đây có một Phân đà, nhưng không sao tìm được địa điểm chính xác, mãi đến gần đây mới phát hiện là ở trong khu rừng phong này. Thế nhưng Phân đà được xây dựng dưới lòng đất, đích thực có bao nhiêu con đường bí mật, đến bây giờ vẫn chưa rõ nên ba vị cô nương kia hiện giờ có còn bị giam tại đây hay không, rất khó khẳng định.

Sở Thiên Vân lặng thinh trầm ngâm, nghĩ cách giải thoát cứu ba nàng và hòa giải cuộc chiến giữa Tâm Ma và Long Ma. Song mặc cho chàng cố gắng đến mấy, vẫn không sao nghĩ ra được một biện pháp thích đáng.

Tâm Ma và Long Ma vẫn giao chiến quyết liệt, song vẫn bất phân thắng bại, xem ra ít nhất cũng phải trên ba trăm chiêu nữa mới có thể phân ra cao thấp.

Người áo xanh lặng thinh đứng bàng quan, ra chiều hết sức khoái trá.

Bỗng nghe một tiếng quát vang :

- Dừng tay ngay.

Tiếng quát như sấm rền, đinh tai nhức óc.

Sở Thiên Vân liền đưa mắt nhìn, chỉ thấy một đám người từ trong rừng sải bước đi ra, chàng bất giác giật mình, thì ra đi từ trong rừng ra gồm hơn hai mươi người, dẫn đầu là một người rất gầy bé, toàn thân áo dài màu tím đỏ, khăn đỏ che mặt, dáng vẻ hết sức thần bí.

Theo sau người áo tím là mười mấy người nhất loạt áo đen và lụa mỏng che mặt, đa số đều có chòm râu dài, hiển nhiên họ đều là người cao tuổi.

Tâm Ma và Long Ma nghe tiếng quát liền dừng tay, bất giác đều kinh ngạc đứng thừ ra tại chỗ.

Người áo tím hiển nhiên chính là thủ lĩnh cười nhạt nói :

- Hai vị cùng liệt danh Thiên Ngoại tam ma, vì sao lại động thủ nhau tại đây thế này?

Thiên Ngoại Tâm Ma lạnh lùng :

- Tôn giá là ai?

- Lão phu là Vạn Phương Tà Tôn, Môn chủ Vạn Tà môn.

Thiên Ngoại Tâm Ma sửng sốt :

- Ồ... lão phu hỏi danh tánh tôn giá kìa!

Vạn Phương Tà Tôn cười :

- Bổn tọa không cần danh tánh, chỉ cần đề cập đến danh xưng như Tôn chủ, Tà chủ hay Tà tôn là đủ đại diện cho bổn tọa rồi.

Thiên Ngoại Tâm Ma khẽ buông tiếng cười khẩy, quay sang người áo xanh trầm giọng nói :

- Vậy là người đã đánh lừa lão phu phải không?

Người áo xanh mỉm cười lặng thinh.

Vạn Phương Tà Tôn cười :

- Đó là chủ ý của bổn tọa, không thì tôn giá đâu chịu theo y đến đây.

Sở Thiên Vân lòng rúng động mãnh liệt, chàng thật lòng không thể ngờ lại gặp Vạn Phương Tà Tôn tại đây, bèn càng nín thở ngưng thần, cùng Cổ Mộ Quái Khất nấp trong lùm cỏ theo dõi.

Chỉ nghe Thiên Ngoại Tâm Ma lạnh lùng nói :

- Vậy tôn giá dẫn dụ lão phu đến đây với mục đích gì, tiểu nữ hiện giờ ở đâu?

Vạn Phương Tà Tôn bình thản cười :

- Lệnh ái hiện rất bình an, còn về việc dẫn dụ hai vị đến đây là vì bổn tọa khao khát cầu mời nhân tài, muốn mời hai vị giữ chức hộ pháp, chung sức bình định giang hồ.

Thiên Ngoại Tâm Ma cười to :

- Khó lắm, bởi môn phái tôn giá sáng lập thuộc về tà đạo, lão phu không muốn đứng chân trong tà môn, xem ra đành phải trái ý tôn giá thôi.

Vạn Phương Tà Tôn cũng cười to :

- Tà ma cũng như nhau, chữ Ma của tôn giá cũng chẳng hơn gì chữ Tà, vậy sao lại không được?

Ngưng chốc lát, nói tiếp :

- Chúng ta hãy bằng vào võ công định kết quả, đồng ý không?

Thiên Ngoại Tâm Ma cười khẩy :

- Tôn giá hãy vạch ra cách thức đi.

Vạn Phương Tà Tôn nghiêm giọng :

- Nội trong ba chiêu mà tôn giá không bại dưới tay bổn tọa, bổn tọa sẽ tức khắc thỉnh lệnh ái ra, để cho hai vị tự do rời khỏi, còn như kết quả ngược lại thì sao?

Thiên Ngoại Tâm Ma chẳng chút do dự nói :

- Nếu trong ba chiêu tôn giá đánh bại được lão phu, lão phu cam lịnh đầu nhập Vạn Tà môn, trọn đời chịu sai bảo.

Vạn Phương Tà Môn cười to :

- Đây là một lời đã định, xin mời tôn giá.

Đoạn liền cất bước chậm rãi tiến tới.

Thiên Ngoại Tâm Ma cũng ngầm vận công lực tiến tới...

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, mấy mươi người hiện diện mà im phăng phắc, tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Hai người dần tiến đến gần, khoảng cách chỉ còn chừng hơn một trượng, hai người từ từ đưa tay lên, mắt thấy đã sắp sửa xuất thủ...