Ngoan, Đừng Nháo

Chương 78: 78: Ngoại Truyện 18 Câu Chuyện Thầm Mến Ngọt Ngào 11

Sau kỳ nghỉ 1/ , nhịp sống vội vàng lại bắt đầu.
Đột nhiên Trần Thiếu Ngang trở nên rất bận rộn, ngày nào cũng đi làm thí nghiệm, thậm chí là chủ nhật cũng nhốt mình trong thư phòng, ngoại trừ lúc ăn cơm thì không ra ngoài.
Nửa đêm, lúc Khúc Kỳ đi ngủ, cô mơ màng cảm thấy anh ôm lấy cô.


Nhưng hôm sau mở mắt ra lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả.
Hôm đó, lúc ăn sáng, Khúc Kỳ xé bánh mì trong tay, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao gần đây anh bận thế, so với các hạng mục trước đây có vẻ bận hơn rất nhiều.”
Khúc Kỳ nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh, trong mắt đầy tớ máu.


Ròng rã cả một tuần anh không được nghỉ ngơi tử tế.
Làm cô rất đau lòng.
“Em cảm thấy không cần phải liều như vậy, sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất.
Phòng thí nghiệm của anh nhiều thành viên như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người đều bận rộn giống anh hả?”


Trần Thiếu Ngang nhìn cô, cười: “Không sao, cũng sắp kết thúc rồi.”
“Vậy ngày mai thứ bảy, anh…”
Trần Thiếu Ngang áy náy nói: “Ngày mai anh còn có việc, em ở nhà một mình nhé, nếu em thấy khó chịu thì có thể tìm Tề Duy Duy đi dạo.”


Khúc Kỳ có hơi thất vọng, đã mấy ngày anh không dành thời gian cho cô rồi.
Nhưng mà cô biết làm thí nghiệm quan trọng hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, vậy anh nhớ chú ý sức khỏe.”
Sau bữa sáng, Khúc Kỳ ngồi xe buýt đi đến trường.


Trên đường đi có nhận được cuộc gọi của Tề Duy Duy: “Ngày mai thứ bảy, cậu có muốn ra ngoài chơi không? Mậu Tuyết nói khó khăn lắm mới có thời gian, rủ chúng ta đi dạo phố cùng.”
Khúc Kỳ nghĩ đến chuyện ngày mai Trần Thiếu Ngang muốn tăng ca, liền dứt khoát gật đầu: “Được.”


Tề Duy Duy hơi ngạc nhiên: “Sao lại nhanh gọn thế? Không nghĩ đến chuyện hẹn hò với bạn trai nhà cậu nữa hả?”
“… Anh ấy còn có việc.”
“Khó trách.” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười mập mờ của Tề Duy Duy.
Khúc Kỳ có hơi mất tự nhiên; “Mình cúp máy đây, ngày mai gặp.”
(EbookTruyen.Net)


Ngày hôm sau, lúc Khúc Kỳ vẫn đang mờ màng ngủ thì nhận được điện thoại của Tề Duy Duy: “Cậu dậy chưa?”
Không biết Trần Thiếu Ngang đã đi đâu, Khúc Kỳ dụi dụi mắt, sau khi nhìn đồng hồ, cô phàn nàn: “Mới 8h30 mà, đi sớm thế?”


“Mễ nhi nhà mình dậy sớm quá, mình vừa cho con bé ăn sáng xong, bây giờ ông bà nội qua trông, mình phải tranh thủ chứ sao.
Cậu chuẩn bị nhanh lên, Mậu Tuyết đang lái xe đèo mình đến chỗ cậu, sắp tới nơi rồi.”
Khúc Kỳ cựa quậy một chút rồi ngồi dậy.


Sao hai người này gấp gáp thế, có khi trung tâm thương mại còn chưa mở cửa ấy.
Nhưng mà dù gì cũng đang trên đường tới rồi, cô cũng không thể để hai người họ chờ lâu được, đành bất đắc dĩ đứng lên mặc quần áo, rửa mặt.


Cửa thư phòng đang đóng, chắc là Trần Thiếu Ngang đang làm việc.
Tối hôm qua cô quên nói với anh hôm nay muốn ra ngoài dạo phố, vì vậy liền đi tới gõ cửa.
Cửa không mở, nhưng có tiếng trả lời của Trần Thiếu Ngang: “Sao vậy em?”
“Ừm, Mậu Tuyết và Duy Duy tới đón em đi dạo phố.”


“Được, em cứ đi đi, nhớ ăn sáng đấy.
Anh có để trên bàn ăn đấy.”
“Vâng ạ.”
Đợi Khúc Kỳ ăn xong thì Quách Mậu Tuyết và Tề Duy Duy cũng đến.
Cô đeo túi xách đi ra ngoài, thấy xe của Quách Mậu Tuyết liền mở cửa ghế sau ra ngồi vào.


Tề Duy Duy ngồi ở ghế lái phụ, cô ấy xoay người lại, trêu chọc: “Ra ngoài đi chơi với chị em mà qua loa thế, trang điểm thì không, quần áo cũng mặc tùy tiện.”
Dạo này thời tiết đang nóng lên, Khúc Kỳ chỉ mặc đơn giản, áo thun, quần bò, giày trắng.


Khúc Kỳ xem thường: “Mình cảm thấy như này rất tốt mà.
Hơn nữa, lúc cậu alo mình, mình còn chưa dậy đâu, nếu như mình trang điểm rồi lại cẩn thận chọn quần áo thì các cậu sẽ phải chờ lâu đấy.”
Sau đó hỏi Quách Mậu Tuyết đang lái xe: “Hôm nay rảnh rỗi như vậy a?”


Quách Mậu Tuyết mặc áo khoác đen, buộc tóc đuôi ngựa.
Cô nghiêng đầu trả lời Khúc Kỳ: “Có một hoạt động bị hủy, mà hôm nay mình không có lịch trình gì khác nên muốn đi giải sầu một chút.”


Nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Quách Mậu Tuyết, Khúc Kỳ hơi ảo não: “Mình cảm thấy phải quay về trang điểm mới được.
Cậu với Tưởng Nam Khanh ăn gì mà đẹp thế.”
Tề Duy Duy liếc cô: “Bây giờ mới thấy hối hận hả? Muốn rồi.”


Khúc Kỳ đưa tay bóp bóp mặt Tề Duy Duy: “Mình cảm thấy mình không trang điểm cũng không kém cậu nhiều lắm, không sao, cứ để vậy cũng được.”
Tề Duy Duy: “…” Cậu mù hả? Nhìn kĩ lại đi trời!
Khúc Kỳ chuyển chủ đề: “Chúng ta đi đâu đây?”


“Mình vẫn chưa ăn sáng.” Quách Mậu Tuyết nói, “Hai người các cậu đi ăn với mình đi, sau đó đến trung tâm thương mai.”
Đợi Quách Mậu Tuyết ăn xong, ba người cùng đi đến trung tâm thương mại.


Quách Mậu Tuyết đội mũ lưỡi trai, mặc dù đã cúi thấp đầu, nhưng vẫn bị không ít fan nhận ra, đến mức cả đường đi ba người đều bị vây chặt.
Khúc Kỳ chưa thấy chuyện này bao giờ, bị dọa đến mức phải ôm lấy cánh tay Tề Duy Duy: “Mình không muốn đi chơi với cậu ấy nước đâu!”


Tề Duy Duy nhìn mấy người kia cứ chĩa máy ảnh vào họ, cô ấy nói với Khúc Kỳ: “Sáng nay mình còn rủ Nam Khanh đi cùng, kết quả là Mục Lăng Thành không cho.
Lúc nãy trên đường đi đón cậu, cậu ấy còn phàn nàn với mình, nói Mục Lăng Thành chuyện bé xé ra to.


Thật ra mình cảm thấy Mục Lăng Thành rất sáng suốt, cậu nói xem, Nam Khanh và Mậu Tuyết trông giống nhau như vậy, lỡ fan của Mậu Tuyết nhận nhầm người rồi vồ tới thì sao, cậu ấy lại đang bụng to, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?”
Khúc Kỳ nghĩ nghĩ, cảm thấy Tề Duy Duy nói có lý.


Một mình cô còn không thoát nổi, nói chi là Nam Khanh lúc này đang mang thai.
Quách Mậu Tuyết thấy mấy cô thì thầm, có chút tủi thân: “Này, hai người các cậu cứ vậy mình sẽ hoài nghi bản thân bị cô lập đấy.”
Tề Duy Duy và Khúc Kỳ cười xấu hổ, quét mắt qua những người kia.


Quách Mậu Tuyết quay đầu lại, cười tủm tỉm với fan, không biết mấy người họ nói gì, sau một lúc thì chào tạm biệt rồi rời đi.
Cuối cùng Quách Mậu Tuyết phải mua một chiếc khăn lụa che mặt lại, sau đó kéo Tề Duy Duy và Khúc Kỳ nhanh chóng thoát khỏi đám người.


Ba người đứng trên hành lang không có người thở hồng hộc, lúc đầu mới chạy, Khúc Kỳ còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ hai gò má lại hơi phiếm hồng: “Tuyết, sau này cậu đừng gọi mình đi đâu nữa, mình không đi với cậu đâu.”


Quách Mậu Tuyết cười xấu hổ: “Cậu đừng hẹp hòi như vậy mà, mình cũng không cố ý.
Được rồi được rồi, mình biết rất rõ mấy tiệm có quần áo đẹp, mình đưa hai cậu đi xem.”
Vào đến cửa hàng, Quách Mậu Tuyết bắt đầu điên cuồng chọn quần áo cho Khúc Kỳ và Tề Duy Duy.


Khúc Kỳ thấy cô ấy đưa cho mình một chiếc váy thì kinh ngạc: “Mình đâu nói là muốn mua quần áo.”


“Đi dạo phố mà không mua quần áo thì làm gì? Không phải lúc nãy cậu nói dạo này Trần Thiếu Ngang bận lắm, không thèm để ý tới cậu sao, vậy thì cậu phải mặc đẹp lên, chắc chắn cậu ấy sẽ để ý tới cậu ngay.”
Khúc Kỳ: “…”


Quần áo của tiệm này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại rất đắt, tuy vẫn có thể trả được, nhưng Khúc Kỳ cảm thấy Trần Thiếu Ngang vất vả ngày đêm để kiếm tiền, cô không thể tiêu xài như vậy được.
Vì vậy, lúc Quách Mậu Tuyết đẩy cô vào phòng thay đồ, cô liền không chịu.


Quách Mậu Tuyết bất đắc dĩ thở dài: “Vậy coi như đây là quà mình tặng cậu có được không, khó lắm mới tìm được chiếc váy đẹp như vậy, sao có thể không mua chứ.” Nói xong, cô đưa váy cho nhân viên gói lại.
Khúc Kỳ bất đắc dĩ, đành vội chạy đi giành trả tiền.


Lúc thanh toán xong, cô thấy Quách Mậu Tuyết và Tề Duy Duy đang thì thầm cái gì đó.
Khúc Kỳ nghi hoặc đi tới: “Hai cậu đang nói gì đó?”
Tề Duy Duy cười: “Nói cậu mà mặc chiếc váy kia sẽ rất xinh!”
Khúc Kỳ nhìn cô ấy: “Vừa rồi cậu thử nhiều đồ lắm mà, sao không mua?”


Tề Duy Duy nhíu mày: “Dáng người của mình bây giờ thì mặc được gì chứ?”
____
Bởi vì vẫn còn sớm, ba người quyết định đi xem phim sau đó đi ăn trưa.
Buổi chiều thì đến nhà Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh đã mang thai năm tháng, phần bụng đã lộ rõ.


Có lẽ là dạo này được Mục Lăng Thành vỗ béo, mặt cô tròn như ngọc, trông đầy đặn, xinh xắn, so với lúc trước còn quyến rũ hơn.
Tề Duy Duy thở dài: “Lúc mình mang thai Mễ nhi, tay chân đều sưng vù lên, mặt mũi cũng biến dạng.”


Quách Mậu Tuyết xoa xoa bụng Tưởng Nam Khanh: “Đó là bởi vì cháu trai mình ngoan hơn Mễ nhi nhiều.”
Tề Duy Duy bĩu môi.
Khúc Kỳ cũng ghé tai vào bụng Nam Khanh nghe thử, cô cảm giác bản thân vừa phát hiện một chuyện rất thần kì, hai mắt đều sáng rực.


Tưởng Nam Khanh thấy túi quần áo bên cạnh Khúc Kỳ, lấy ra xem thử, là một chiếc váy màu vàng nhạt, bên hông váy điểm xuyết vài viên pha lê nhỏ, trông rất lấp lánh.
“Váy này của Khúc Kỳ hả? Mặc cho mình xem thử đi.” Tưởng Nam Khanh nói.


Khúc Kỳ hơi ngượng ngùng: “Lúc đầu mình không định mua, là hai cậu ấy kích mình.”
Tưởng Nam Khanh cười: “Rất đẹp mà, cậu vào phòng thay ra cho mình nhìn đi.”
Khuôn mặt Khúc Kỳ đỏ bừng, nhưng mà dưới ánh mắt mong chờ của Tưởng Nam Khanh, cô vẫn cầm quần áo đi vào phòng ngủ.


Lúc Khúc Kỳ bước ra, ba người kia đang nói chuyện phiếm.
Tề Duy Duy chỉ vào TV: “Mậu Tuyết, cậu đắc tội với tổ tạo hình đấy hả, trông xấu thế.”
Quách Mậu Tuyết: “…”
Tưởng Nam Khanh quay đầu nhìn Khúc Kỳ.


Làn da cô trắng hồng, dáng người mảnh mai, bây giờ lại mặc chiếc váy lệch vai này khiến cô càng trở nên quyến rũ.

“Chị gái à, ánh mắt của chị cũng tốt đấy chứ.” Tưởng Nam nhìn Khúc Kỳ rồi nói với Quách Mậu Tuyết.


Quách Mậu Tuyết rất đắc ý: “Chuyện, cũng không nghĩ xem chị gái của em làm nghề gì, có khi còn phải thay mấy bộ quần áo trong một ngày cơ.”
Khúc Kỳ mặt mỏng, bị ba người nhìn chằm chằm có hơi ngại: “Mấy cậu nhìn cũng đã nhìn rồi, thi đi thay ra đấy.”


“Thay cái gì!” Tề Duy kéo cô lại, “Váy đẹp như vậy sao lại thay ra, cậu định để ở đáy tủ để nó mọc cây à?”
Khúc Kỳ: “…”
Tưởng Nam Khanh xoa cằm: “Mình nghĩ nên làm kiểu tóc khác, váy này không hợp với tóc đuôi ngựa, trông quê lắm.”


Quách Mậu Tuyết đứng lên: “Cái này đơn giản mà, để chị chải đầu cho Cookie.
Nam Khanh, lược nhà em để ở chỗ nào?”
“Không cần đâu, cũng không phải tham gia tiệc tùng gì, làm vậy phiền lắm.” Khúc Kỳ nhíu mày.


Tề Duy Duy nói: “Chúng ta cũng không có việc gì làm mà, chỉ giày vò cậu một chút thôi, cậu đừng hẹp hòi như vậy chứ?”
Giày vò một chút?
Khúc Kỳ không biết phải nói gì nữa, thôi bỏ đi, mọi người vui vẻ là được.


Quách Mậu Tuyết rất khéo tay, sau khi tết tóc lên, nhìn Khúc Kỳ trông nữ tính hơn nhiều.
Sau đó Tưởng Nam Khanh mang hộp đựng đồ trang điểm ra, đặt lên bàn trà: “Mình đang mang thai, không dùng được mấy thứ này, vẫn còn chưa unbox đâu.
Mọi người cứ dùng thoải mái đi.”


Lúc này, Khúc Kỳ chợt phát hiện ra gì đó, cô nhanh chóng phản ứng lại.
“Có phải các cậu giấu mình chuyện gì không?”
Cô nhìn Tề Duy Duy, Tề Duy Duy nhìn Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh cười: “Thật ra bọn mình định tối nay ra ngoài ăn cơm, lúc đó ông xã nhà mình sẽ gọi Trần Thiếu Ngang đi cùng.


Cậu ăn mặc xinh đẹp vào, lát nữa cậu ấy nhìn thấy cậu sẽ rất kinh ngạc đấy.”
“Tối nay hả?” Khúc Kỳ ngây ra một lúc, “Nhưng anh ấy rất bận, chắc sẽ không đến đâu.”


“Sao cậu biết cậu ấy sẽ không đến, cậu ấy đã đồng ý rồi.” Tưởng Nam Khanh chớp mắt với, “Cho nên cậu phải mặc thật đẹp vào, để cậu ta sáng mắt lên?”


Khúc Kỳ đỏ mặt, lại cảm thấy lời giải thích này của Nam Khanh không đáng tin lắm, nhưng cẩn thận ngẫm một lúc, cô vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Quách Mậu Tuyết trang điểm rất nghiêm túc, lúc xong xuôi đã là 2 tiếng sau.


Cô ấy xoa xoa eo: “Bình thường mình chỉ cần 3 phút là giải quyết xong rồi, hiếm khi nào làm tỉ mỉ như này.”
Sau đó đưa gương cho Khúc Kỳ soi: “Thế nào, không tệ đúng không?”


Khúc Kỳ nhìn mình trong gương, lại hỏi Nam Khanh: “Thật sự chỉ là ăn một bữa cơm thôi hả? Nhưng sao các cậu ăn mặc đơn giản thế, mình như này cũng quá chói mắt rồi, không thoải mái lắm.”
Ba người còn lại quay đầu nhìn nhau.


Lúc này, điện thoại của Tưởng Nam Khanh vang lên, sau khi cô trả lời vài câu thì cúp máy.
“Sao rồi, bên kia xong chưa?” Quách Mậu Tuyết hỏi.
Tưởng Nam Khanh gật đầu: “Có thể đi rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi, đưa Cookie về.” Quách Mậu Tuyết đứng lên.


Khúc Kỳ vẫn đang mơ màng: “Rốt cuộc là các cậu muốn làm gì thế?”
Tề Duy Duy cười, bóp bóp mặt cô: “Bạn trai cậu chuẩn bị cho cậu một bất ngờ, mau đi xem thôi.”
Khúc Kỳ kinh ngạc.
Không phải anh nói mình rất ận sao, hơn nữa dạo này anh toàn tập trung làm thí nghiệm.


Cô còn chưa kịp suy nghĩ đã bị mọi người kéo lên xe.
Khúc Kỳ và Tưởng Nam Khanh ngồi ở phía sau, cô khẩn trương nắm lấy tay Tưởng Nam Khanh: “Rốt cuộc là bất ngờ gì thế? Các cậu có thể tiết lộ với mình một chút không?”


Tưởng Nam Khanh nhìn đôi mắt long lanh nước của cô, cố nín cười: “Mình rất muốn nói cho cậu biết, nhưng mình lại không biết gì cả.”
Khúc Kỳ: “…”


Cô đang định hỏi Tề Duy Duy, Tề Duy Duy lập tức ngồi thẳng người lên: “Mình cũng không biết, chỉ nghe nói là bất ngờ, nào có ai biết trước bất ngờ chứ.
Nhưng mà Cookie này, đây là lần đầu tên khó hiểu kia nhà cậu làm chuyện lãng mạn này đúng không?”


Khúc Kỳ nghiêm túc suy nghĩ, hình như là vậy thật.
Tề Duy Duy thở dài: “Thế thì cậu đừng ôm hy vọng quá lớn, cậu, cậu cứ bình tĩnh đi, chưa chắc bất ngờ này đã khiến cậu ngạc nhiên mà, đúng không?”
Tưởng Nam Khanh bật cười: “Sao cậu lại không tin tưởng mấy người họ như vậy chứ?”


“Vậy mình hỏi cậu, Mục Lăng Thành nha cậu có yếu tố lãng mãn nào không? Theo mình thấy là không.
Lưu Minh Triết thì càng không phải nói, anh ấy là mắc bệnh ung thư trai thẳng giai đoạn cuối đấy.
Cậu nói xem, mấy người bọn họ có thể tạo ra bất ngờ gì chứ?”


Quách Mậu Tuyết đang lái xe bỗng cảm thấy không phục: “Cậu đừng có xem thường, Cố Trí Dương biết không ít đâu.
Mục Lăng Thành cũng gọi anh ấy đến mà.”
Tề Duy Duy nhíu mày: “Bạn yêu à, câu này của cậu có đã để lộ một thông tin quan trọng đấy, anh ấy biết cái gì thế?”


Quách Mậu Tuyết bị câu hỏi của cô ấy làm cho nghẹn lời.
Vốn dĩ Quách Mậu Tuyết không muốn trả lời, nhưng mà Tề Duy Duy cứ líu lo không ngừng: “Dù gì anh ấy cũng là ảnh đế, gặp qua không ít minh tinh, chắc là cao thủ tình trường đấy nhỉ?”
Quách Mậu Tuyết nguýt cô ấy một cái: “Cậu đừng nói lung tung.


Anh ý mới trải qua hai lần yêu đương thôi, lần đầu tiền là thích thầm, chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, lần hai chính là mình.”
Tề Duy Duy chậc chậc hai tiếng: “Đẹp trai như vậy mà cũng thích thầm người khác hả, còn thất bại nữa? Quan trọng nhất là để bạn gái hiện tại của mình biết chuyện này.


Xem ra EQ của anh ấy cũng không cao lắm.”
Quách Mậu Tuyết: “… Tuổi dậy thì đi thích thầm người khác cũng là chuyện bình thường mà, như này đã là gì đâu, lúc học cấp 3, ông xã nhà cậu còn nói Nam Khanh là nữ thần của cậu ấy đấy.”


Sắc mặt Tề Duy Duy cứng lại: “Thích thầm đúng là chuyện bình thường, có ai mà không biết suốt hai năm học lớp 10, 11, hoa khôi của trường Cần Nam vẫn luôn thích thầm Mục Lăng Thành chứ.”


Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười: “Đừng kéo vợ chồng mình vào chứ, hay là hai người dừng xe lại xuống dưới đánh nhau một trận đi?”
Quách Mậu Tuyết: “Chẳng qua em ấy là em gái ruột của mình nên mình mới nhường em ấy, không thèm cướp người thôi.


Hơn nữa, bạn trai của mình bây giờ còn đẹp trai hơn Mục Lăng Thành!”
“Ồ.” Tưởng Nam Khanh nín cười, nhàn nhạt đáp.
Tề Duy Duy và Khúc Kỳ cũng che miệng cười trộm.
Quách Mậu Tuyết đen mặt: “… Có gì đáng cười chứ?”


Tề Duy Duy lại gần, cười tủm tỉm: “Tuyết, vậy mình có thể nhiều chuyện một chút không, cô gái mà idol của mình từng thích thầm là ai thế?”
Quách Mậu Tuyết liếc mắt: “Anh ấy có fan như cậu từ lúc nào thế, mình không nhận đâu.”


Mấy người cười nói một hồi, lúc Quách Mậu Tuyết dừng xe lại đã thấy có ba người đàn ông đứng ở phía trước.
Từ trái sang phải là Mục Lăng Thành, Cố Trí Dương, Lưu Minh Triết.


Khúc Kỳ thấy vậy liền sợ ngây người, đều sợ ngây người, cô mấp máy môi, kéo tay Tưởng Nam Khanh lại: “Sao đột nhiên mình thấy khẩn trương vậy chứ?”
Tưởng Nam Khanh cười, an ủi cô: “Đừng khẩn trương, bọn mình ở dưới này chờ, cậu tự vào đi.
Lát nữa chúng ta cũng nhau đi ăn cớm.”


Lúc này Khúc Kỳ mới bình tĩnh lại, cô bước xuống xe, đi vào nhà.
Mở cửa ra, bên trong rất yên tĩnh, cả căn nhà tối đen.
Nhưng mà giây tiếp theo, có ánh đèn màu hồng phấn xuất hiện, lúc này Khúc Kỳ mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt.


Phòng khách sạch sẽ, trên bàn trà có một bó hoa, cô cầm lên xem, trên tấm thϊế͙p͙ viết một dòng chữ: Quãng đời còn lại có em thật tốt biết bao!


Phòng khách không cố ai, cô tò mò nhìn quanh một vòng, phát hiện trên mặt đất có một con đường nhỏ được tạo bởi cánh hoa hồng màu trắng, còn đường này dẫn đến cửa thư phòng, cứ cách vài bước sẽ có một bức thư được đặt lên những cánh hoa.


Khúc Kỳ đặt bó hoa xuống, chậm rãi đi tới, khom lưng nhặt bức thư thứ nhất lên:
【Năm lớp 10, anh phát hiện có một bạn nữ thích trộm ngắm anh, anh vừa quay đầu lại, cô ấy sẽ đỏ mặt liếc đi chỗ khác.


Khi đó anh nghĩ, một cô gái tốt như vậy, sao lại để ý anh chứ? Cả người anh từ trên xuống dưới chả có chỗ nào đáng để cô ấy thích cả.】
Khúc Kỳ mấp máy môi, tiến lên hai bước nhặt bức thư tiếp theo:


【Kỳ nghỉ Quốc khánh năm lớp 11, mọi người cùng nhau về quê Tưởng Nam Khanh chơi, trước khi lên xe, cô ấy lén lút thương lương với Tưởng Nam Khanh, muốn ngồi cạnh anh.
Sau khi nghe vậy, anh đã cẩn thận chú ý đến cô gái thích thầm anh suốt một năm kia, đột nhiên anh cảm thấy, cô ấy rất thông minh.


Anh nhớ, lúc đến khúc cua, xe buýt hơi lảo đảo một chút, cô ấy liền nhào vào lòng anh, hai tai đỏ bừng, cứ cắn chặt môi dưới rồi nhìn anh mãi, có vẻ sợ anh tức giận.
Anh thấy, cô ấy không chỉ thông minh mà còn đáng yêu nữa.】
Bức thứ ba:


【Sau khi thi đại học, cô ấy thi không tốt nên đã ôm Tưởng Nam Khanh khóc môt trận, nói rằng có lẽ không đậu vào Đại học C.
Lúc đo anh đi ngang qua, nghe thấy cô ấy khóc thương tâm như vậy, đột nhiên anh hơi mềm lòng, muốn đăng kí vào Đại học Cần Nam.


Nhưng mà cuôi cùng anh vẫn không dám, hoàn cảnh của anh không cho phép anh tùy hứng như vậy.
Sau đó, anh biết được cô ấy muốn học trường sư phạm cạnh Đại học C, trường đó kém xa trường Đại học Cần Nam.
Anh biết, cô ấy làm vậy vì anh, anh rất cảm động nhưng lại không biết phải làm thế nào.


Anh rất nghèo, không thể cho cô ấy cái gì cả.】
Bức thứ tư:
【Cô ấy rất ngoan, dù đã lên đại học, học ngay cạnh Đại học C, nhưng chưa từng chạy đi quấy rầy anh.
Cũng có thể nói, cô ấy yêu rất dè dặt, giống như đang cầm một viên pha lê dễ vỡ.


Có lúc anh nghĩ, một cô gái tốt như vậy bên mình, nếu anh không giữ chặt lấy có phải là tổn thất rất lớn không? Có lẽ, anh phải cố gắng hơn, để bản thân có thể mang lại hạnh phúc cho cô.】
____
Bức thứ tám:


【Lúc vừa chuyển đến ở chung, cô ấy rất câu nệ, sợ thói quen khác nhau sẽ chọc anh không vui.
Khi đó anh mới phát hiện ra, anh nghĩ mọi cách để dành cho cô ấy những vật chất tốt nhất nhưng lại quên mất một điều, đó là bầu bạn và thổ lộ với cô ấy.


Thậm chí cô ấy còn không biết anh yêu cô ấy rất nhiều.
Anh rất đau lòng, cảm thấy bản thân thật thất bại.
Cũng may là anh kịp phát hiện ra, kịp sửa sai, rốt cuộc cô gái ấy cũng chịu mở lòng, đến gần với anh hơn.】
Bức thứ chín:


【Chiều tối hôm ấy, cô gái bình thường rất dịu dàng lại vì anh mà cãi nhau với Hàn Vũ Tê, giống như con nhím đang xù lông vậy, thậm chí còn tát cho Hàn Vũ Tê một cái.


Lần đầu tiên anh thấy cô ấy như vậy, trong lòng rất ấm áp, không nhịn được muốn ôm cô ấy vào lòng, dùng cả đời này bảo vệ cô ấy thật tốt.
Đột nhiên anh cảm thấy, đời này của anh không thể thiếu cô ấy được.】
Nhìn dòng cuối cùng, hốc mắt Khúc Kỳ nóng lên.


Cô giữ chặt những bức thư trong tay, mở cửa thư phòng ra bước vào.
Thư phòng còn tối hơn cả phòng khách, không nhìn thấy gì cả.
Khúc Kỳ tìm kiếm công tắc ở cửa.
Đúng như dự đoán, đèn trên trần nhà không sáng lên, chỉ có đèn led trang trí xung quanh là nhấp nháy.


Máy chiếu chiếu lên tường, hiện ra một trái tim đỏ rực cùng với một câu hát: “Chuyện lãng mạn nhất mà anh có thể làm chính là cùng em già đi.”
Có tiếng nhạc vang lên, trên vách tường có rất nhiều trái tim rơi xuống, giống như một cơn mưa, bao phủ khắp căn phòng.


Hình ảnh trên tường bắt đầu chuyển sang video ghi lại những sinh hoạt trong cuộc sống của hai người.
Hai người cùng nhau bận rộn trong bếp.
Anh sấy tóc cho cô khi cô tắm xong.
Cô ôm Quả cam nhỏ nằm trên đùi anh, còn anh thì đọc sách.
Anh giúp cô chấm bài tập tiếng Anh.


Cô ngủ quên trên ghế sofa, anh ôm lấy cô, hôn lên trán cô.

Khúc Kỳ không biết những hình ảnh này được quay lúc nào, cô kinh ngạc nhìn mãi, khóe môi dần dần cong lên.
Cô từng tưởng tượng ra, cuộc sống của hai người sau khi kết hôn, chính là như vậy.


Cửa thư phòng lại mở ra, Trần Thiếu Ngang bước vào.


Anh mặc vest đi giày da, còn đeo cả cà vạt, ngoại trừ những buổi diễn thuyết, anh chưa từng mặc trang trọng như vậy bao giờ, Khúc Kỳ cũng chỉ thấy qua mấy lần, anh vẫn dịu dàng, sạch sẽ như vậy, khiến người khác không dời mắt được, vẫn giống như chàng thiếu niên hồi lớp 10.


Không đúng, bây giờ anh còn xuất xắc hơn lúc đó.
Trần Thiếu Ngang thấy cô mặc váy, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó anh cười: “Hôm nay trông em rất đẹp.”
Khúc Kỳ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng anh: “Anh, không phải anh bảo hôm nay có việc bận…”
“Muốn tạo cho em một bất ngờ.”


“Vậy dạo này anh bận bịu như vậy không phải là vì làm thí nghiệm hả?”
“Ừm, anh muốn làm em 0.”
Nghe anh nói vậy, trong lòng của Khúc Kỳ như bị thứ gì đó va phải, trở nên mềm nhũn, giống như một chiếc lá rơi mặt hồ yên tĩnh, tạo thành gợn sóng.
Cô cong môi cười.


“Nhưng mà anh định làm gì thế? Chơi lớn như vậy…”
Trần Thiếu Ngang bước tới gần cô, anh mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương: “Anh đã từng nói, anh còn nợ em một lần cầu hôn chính thức nữa.”


Khúc Kỳ có hơi kinh ngạc, cô mấp máy môi, thấp giọng nói: “Không phải em đã đồng ý với anh rồi sao?”
“Lần đó không tính, anh không thể để cho Cookie nhà anh thiệt thòi được.” Anh nói, “Anh còn nợ em một lần cầu hôn, một lần tỏ tình, hôm nay anh sẽ trả hết cho em.”


Khúc Kỳ xấu hổ cúi đầu xuống.
Trần Thiếu Ngang nhìn cô, vô cùng nghiêm túc: “Khúc Kỳ, cảm ơn anh đã yêu anh suốt 12 năm.
Quãng đời còn lại, hãy để anh được yêu em, chăm sóc cho em.
Em có nguyện ý đeo chiếc nhẫn này, gả cho anh không?”


Vừa nói, anh vừa quỳ gối xuống, ngửa mặt lên nhìn cô, trong mắt đầy mong chờ, còn có khẩn trương.
Khúc Kỳ đỏ mặt, hốc mắt nóng lên, cô nức nở phàn nàn: “Sao anh lại đáng ghét như thế, em đã đồng ý gả cho anh rồi, vậy mà anh vẫn còn chọc em khóc.”


Miệng thì nói vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoan chìa tay ra.
Trần Thiếu Ngang cười, đeo nhẫn lên ngón tay cô, ôm cô vào lòng rồi hôn lên những giọt nước ở khóe mắt cô, anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Sau này anh sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa.”
Khúc Kỳ ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh.


Hình ảnh cuối cùng trên tường là một bức tranh, phía trên có tán cây râm mát, vệt nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, dưới ánh mặt trời tỏa ra những chiếc cầu vồng rực rỡ.


Giữa bức tranh có một dòng chữ viết tay nhỏ: Em là ánh sáng chiếu rọi thanh xuân của anh, cũng là tia nắng ấm suốt cuộc đời này của anh.