Ngoan, Đừng Nháo

Chương 6: Tưởng nam khanh đúng không, mày chạy cái gì?

Editor: Kỳ Giản Niệm
Buổi trưa, hội học sinh tiến hành đi chấm bảng đen, toàn bộ bạn học trong lớp mang theo tâm trạng thấp thỏm cùng tâm tình kích động chờ đợi công bố kết quả.
Trang trí bảng đen như vậy, nếu không dành được giải nhất thì quả thực rất phi lý.


Trước đó, lớp một không tham gia hoạt động nào của trường, cho nên không có giải thưởng gì, khó tránh được mấy lời chế nhạo, nói lớp chọn bọn họ chỉ biết vùi đầu học tập, làm con mọt sách.


Hai ngày trước, mấy người Mục Lăng Thành thắng trận bóng rổ, bây giờ bảng đen lại có khả năng dành được giải nhất, thật sự là mở mày mở mặt.


Cho nên, chờ đến khi kết thúc tiết học cuối cùng, thời điểm thầy Trần từ bên ngoài tiến vào tuyên bố bảng đen lớp một dành được giải nhất, toàn lớp đều sôi nổi theo.
Ai nói lớp một bọn họ chỉ biết vùi đầu học tập?


Nhưng mà có người vui cũng có người buồn, tựa như Quách Mậu Tuyết không cao hứng nổi. Cô cảm thấy lúc trước không nên đề cử Tưởng Nam Khanh với, hiện tại chẳng khác nào lấy đá đập chân mình, quả thực là tức chết cô!
Đến lúc trở về nhà, sắc mặt của cô cũng không tốt hơn là bao nhiêu.


Lâm Thanh nghe được động tĩnh, từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt tươi cười: “Tuyết nhi về rồi sao?”
Lại nhìn ra phía sau cô, nghi hoặc hỏi, “Nam Nam đâu, con bé không có cùng con trở về?”
Quách Mậu Tuyết vốn đang không cao hứng, bây giờ nghe thấy cái tên này, sắc mặt càng kém.


“Không biết!” Nói xong đi thẳng lên lầu. Lâm Thanh bất đắc dĩ thở dài.
Mà lúc này Tưởng Nam Khanh còn ở lại phòng học chưa đi. Đã tan học được nửa giờ, học sinh trong lớp đã về gần hết.


Mục Lăng Thành nhìn thời gian, thấy cô chăm chú đọc sách Tiếng Anh, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Còn không về?”
Tưởng Nam Khanh cười khép sách lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Nên trở về rồi, quên không để ý thời gian.”


Cô nhìn xung quanh, chẳng biết mọi người đã đi hết từ lúc nào, chỉ còn hai người bọn họ.
“Sao cậu vẫn chưa về?” Tưởng Nam Khanh tò mò nhìn cậu.
Mục Lăng Thành nhếch môi, trên mặt không có biểu lộ gì: “Có một đề Vật Lý chưa làm xong, ở lại làm nốt, cuối tuần liền bớt việc.”


Cậu cũng thu dọn đồ đạc đứng lên, sau đó hứng thú đi xuống cuối lớp, quan sát tỉ mỉ hình vẽ trên bảng.
Tưởng Nam Khanh mỉm cười đi qua: “Coi như cậu đối với tác phẩm của tôi có lòng bội phục, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy chứ?”


Mục Lăng Thành dựa người vào thành bàn, nghe tiếng cô nói vậy thì liếc mắt nhìn qua, khóe môi câu lên thành một đường cong: “Cậu vẫn luôn tự luyến như thế sao? Tôi chỉ là đang thưởng thức dáng vẻ của bản thân thôi.”
Tưởng Nam Khanh im lặng.


Mục Lăng Thành đem chìa khoá trong tay đưa cho cô: “Cậu khóa cửa sau, tôi khóa cửa trước, nhớ kỹ đómg hết cửa sổ và tắt đèn đi.” Nói rồi chính mình đi về phía trước.
Hai người khóa cửa xong, cùng nhau xuống lầu, Tưởng Nam Khanh phát hiện Mục Lăng Thành không có mang sách, hai tay trống trơn.


“Học bá chủ nhật cũng không cần đọc sách sao?”
Mục Lăng Thành cười không nói.
Tưởng Nam Khanh mặc kệ cậu, từ toà nhà bước ra, một tay để ở trong túi quần, khoan thai huýt sáo.
Mục Lăng Thành nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, không khỏi nhướng mày. Vị hôn thê này của cậu thật thú vị.
____


Lúc về đến nhà, Tưởng Nam Khanh mới biết được Quách Mậu Duệ đã trở về.
Anh đứng bên ngoài ban công gọi điện thoại, lúc gọi điện xong nhìn qua, đi đến chỗ Tưởng Nam Khanh cười cười: “Nam Khanh trở về rồi?”


Người này là anh trai cùng mẹ khác cha với cô, khôi ngô tuấn tú, dáng người cao ráo, dáng vẻ hào hoa phong nhã, nhìn rất có hòa khí.
Bởi vì không quá quen thuộc, Tưởng Nam Khanh chỉ mỉm cười nhẹ, không có mở miệng gọi một tiếng “anh trai”.


Lâm Thanh từ phòng bếp đi ra, trông thấy Tưởng Nam Khanh hỏi: “Sao muộn như vậy con mới trở về?” Tưởng Nam Khanh giải thích: “Con ở lại trường đọc sách một lát.”
Lâm Thanh nghe vậy thần sắc hòa hoãn hơn rất nhiều, thanh âm cũng trở nên mềm mại: “Nhanh đi rửa tay, đến giờ ăn cơm.”


Tưởng Nam Khanh đi lên lầu, vào phòng cất cặp sách, đi rửa tay, Quách Mậu Duệ đưa cho cô một món quà: “Đây là chiếc váy anh mua, coi như là quà gặp mặt.”


Quách Mậu Tuyết ngồi trên ghế sofa khó chịu bĩu môi, hôm qua lúc anh trai trở về mang theo hai chiếc váy, vốn cho rằng đều là của cô, không nghĩ tới lại có phần của Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh là người ngoài, dựa vào cái gì mà phải tặng cho cô ta?


Ấn tượng của Tưởng Nam Khanh đối với Quách Mậu Duệ dừng lại ở ba năm trước đây, lúc ấy anh nhìn cũng không nhìn cô và Lâm Thanh một chút, đằng đằng sát khí có chút doạ người. Ngay sau đó liền không nói một tiếng bỏ đi Mỹ.


Hiện tại Quách Mậu Duệ dùng ngữ khí này nói chuyện với cô, còn tặng cô lễ vật, Tưởng Nam Khanh có chút thụ sủng nhược kinh, lại cảm thấy không được tự nhiên.


Cô không biết phải xử lí trường hợp này như thế nào, cộng thêm quan hệ giữa cô và Quách gia có chút lúng túng, chiếc váy này đối với cô mà nói quá phỏng tay.


Nhìn lễ vật trong tay anh, Tưởng Nam Khanh dịu dàng cười: “Cám ơn anh, em không mặc váy.” Quách Thịnh Khánh ngồi trên ghế sofa đọc sách nghe thấy vậy nhìn về phía bên này, lên tiếng: “Nam Khanh, anh trai con tặng con, con cứ nhận lấy đi.”
Tưởng Nam Khanh vẫn như cũ không có nhận. Quách Thịnh Khánh chỉ có thể nhìn sang Lâm Thanh.


Lâm Thanh cười đang muốn mở miệng khuyên cô, Quách Mậu Duệ nhàn nhạt thu tay lại, nhìn về phía Tưởng Nam Khanh, trên mặt vẫn cười như cũ: “Nếu em không thích thì thôi vậy, không cần phải miễn cưỡng.”
Lâm Thanh biết con trai là cố ý nhắm vào mình, thần sắc liền trở nên ảm đạm.


Tưởng Nam Khanh cũng nhìn ra chỗ không đúng, sau khi Quách Mậu Duệ trở về, đối với cô em gái cùng mẹ khác cha này có thái độ rất tốt, nhưng đối với Lâm Thanh tựa hồ vẫn là như cũ.
Nhưng mà khó trách, đối với người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi mình, thật không dễ dàng tha thứ.


Quách Mậu Tuyết nhìn thấy tình huống bên này có chút, lên tiếng làm dịu bầu không khí: “Rốt cuộc mọi người có muốn ăn cơm không đây, con đói đến nỗi bụng cũng dính vào lưng rồi!”


Người một nhà lên bàn ăn cơm, Quách Mậu Tuyết nhìn bữa tối phong phú, trong mắt lấp lánh: “Anh, đây toàn là những món anh thích ăn nhất, mẹ đối với anh thật là tốt!”


Cô kỳ thật là muốn làm dịu mối quan hệ giữa mẹ và anh trai, nhưng mà Quách Mậu Duệ cũng không cảm kích, chỉ nhíu mày hỏi một câu: “Trương tẩu không có ở đây sao?”
Trương tẩu trước kia là bảo mẫu của Quách gia, phụ trách nấu cơm cho hai anh em Quách Mậu Duệ.


Nói đến người này, nụ cười trên mặt Lâm Thanh có chút cứng ngắc, ngữ khí lại là ôn hòa: “Mẹ ở nhà cũng không có chuyện gì làm, cũng có thể nấu cơm cho các con, cho nên liền để Trương tẩu về nhà.”


Gương mặt Quách Mậu Duệ lạnh lùng, không nói gì. Quách Mậu Tuyết nhìn vẻ mặt lúng túng của Lâm Thanh, nhìn vẻ lạnh nhạt của Quách Mậu Duệ, lập tức có chút ngượng ngùng, đành phải vùi đầu ăn cơm.


Sau bữa cơm, người nhà Quách gia ngồi trong phòng khách vừa xem ti vi vừa nói chuyện, Tưởng Nam Khanh xưa nay không tham gia, đã sớm trở về phòng.
Dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, Tưởng Nam Khanh buồn bực ngán ngẩm, đeo tai nghe lên, bắt đầu làm bài tập.
____


Ba của Tưởng Nam Khanh trước đây từng đi lính, cho nên rất coi trọng vấn đề thể chất, Tưởng Nam Khanh cũng vì thế mà hình thành thói quen chạy bộ sáng sớm.


Bình thường lúc cô chạy bộ thời điểm, mọi người trong nhà còn chưa có thức dậy, vậy mà hôm nay lại ngoài ý muốn thấy được Quách Mậu Duệ mặc đồ thể thao.
Trông thấy Tưởng Nam Khanh xuống lầu, Quách Mậu Duệ cũng bất ngờ, dò xét cô một hồi, cười hỏi: “Chạy bộ?”
Tưởng Nam Khanh gật đầu.


“Cùng nhau đi.” Quách Mậu Duệ mở lời.
Tưởng Nam Khanh không tiện cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Hai anh em chạy một lúc, cuối cùng dừng lại ở cửa công viên cửa.


Quách Mậu Duệ nhìn hai gò má phiếm hồng của Tưởng Nam Khanh, cả người vẫn rất có tinh thần, kinh ngạc nhíu mày: “Không nghĩ tới em có thể chạy lâu như vậy, có mệt hay không?”
Tưởng Nam Khanh dùng khăn lông trắng trên cổ lau mồ hôi, tùy ý trả lời: “Em đã quen rồi, vẫn còn tốt.”


Quách Mậu Duệ liếc nhìn cô một cái, đi về siêu thị phía trước mua hai chai nước, lúc quay về, anh đưa cho cô một chai.
“Cám ơn.” Tưởng Nam Khanh đưa tay nhận lấy.


Hai người tựa lưng vào tượng đá, ngẩng đầu nhìn chân trời vừa mới dâng lên nắng sớm. Mặt trời mới lên đỏ rực, có chim chóc từng đàn bay qua, giống như một bức tranh sinh động.


Quách Mậu Duệ uống hai ngụm nước, liếc mắt nhìn cô: “Nếu như Tuyết nhi làm chuyện gì không đúng với em, anh thay mặt con bé xin lỗi. Thật ra, em ấy được buông chiều quá, dẫn đến kiêu ngạo, nhưng bản tính không xấu, em cũng đừng để vào trong lòng, ngày bình thường khoan dung với nó một chút.”


Tưởng Nam Khanh cười: “Giữa người và người, để có thể hài hòa chung sống với nhau, phải do hai bên cùng phối hợp, mà không phải một bên đứng ra nhường nhịn, tha thứ, anh nói có đúng không?” Huống chi Quách Mậu Tuyết ngày nào cũng ngây thơ nhắm vào cô, cô cũng chưa từng để trong lòng.


Dù sao Tưởng Nam Khanh cô cũng không phải loại người chịu thua thiệt.
Quách Mậu Duệ khẽ giật mình, thế mới biết chính mình đã mới nói sai, vội vàng giải thích: “Anh không có ý tứ gì khác, chẳng qua là cảm thấy người một nhà nên cùng nhau hoà thuận, vui vẻ.”


Tưởng Nam Khanh quay sang nhìn anh, ngữ khí bình thản, khuôn mặt mang theo ý cười: “Chuyện giữa anh và mẹ, em không có nhúng tay vào, chuyện của em và Quách Mậu Tuyết cũng không cần anh hao tâm tổn trí. Em cảm thấy hơi mệt, nếu anh muốn ở lại, vậy em về trước.”


Cô mở miệng gọi một tiếng “anh”, trên mặt từ đầu đến cuối mang theo nụ cười nhu hòa, nhưng lại khách khí vô cùng. Nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa, Quách Mậu Duệ đột nhiên cảm thấy cô em gái trước mắt này không giống với những gì anh nghĩ.


Bên ngoài là một cô gái hiền hòa, ôn nhu, thật ra lại là một con nhím.
Anh vốn không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy cô bé này tuổi còn nhỏ không có cha bên cạnh thật đáng thương, chuyện của Lâm Thanh và cô không liên quan đến nhau, bây giờ đã ở lại Quách gia, anh cũng sẽ đối xử tốt với cô.


Nhưng mà bây giờ xem ra, cô tựa hồ rất để ý người khác dùng sự thương hại và đồng tình mà đối xử với cô.
Quách Mậu Duệ phân tích không sai, anh đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, trong lòng liền cảm giác khó chịu.


Mặc dù cô cùng Quách Mậu Duệ là anh em ruột, nhưng không quá thân thuộc.
Anh tỏ ra thương tiếc như vậy, khiến cô rất không thoải mái.
Những ngày tiếp theo, Tưởng Nam Khanh không có nói với Quách Mậu Duệ quá một câu.


Đến ngày thứ hai, vì tránh mặt Quách Mậu Duệ, cô đặc biệt dậy sớm mười phút, sau khi ra cửa cũng không có đi công viên ngày hôm qua, mà là chạy dọc theo đường lớn.
Thời điểm cô chạy đầm đìa mồ hôi, đột nhiên có vỗ vai cô một cái, theo bản năng quay đầu lại, là Mục Lăng Thành.


Cậu mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao màu đen, trên cổ quàng một chiếc khăn màu trắng, thở hồng hộc, hình như cũng đang chạy bộ.
“Ấy, sao cậu lại ở chỗ này?” Nhìn thấy Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh có chút bất ngờ.


Mục Lăng Thành chạy ở bên ngoài, sóng vai cùng cô, ngữ khí bởi vì chạy bộ nên không ổn định: “Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ, sao cậu lại ở chỗ này?”
Tưởng Nam Khanh nhìn chung quanh một chút, lúc này mới kịp phản ứng mình đã chạy đến trường học rồi.


Cô mải chạy bộ nên không để ý, thấy đường liền chạy, không có nghĩ nhiều như vậy.
“Chạy bao lâu rồi?” Mục Lăng Thành hỏi.
Tưởng Nam Khanh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bốn mươi bảy phút.” Nói xong thì dừng lại, đổi thành đi bộ để ổn định hô hấp.


Mục Lăng Thành cũng dừng lại, cùng cô sóng vai bước đi: “Không nghĩ tới tiểu cô nương yếu đuối như cậu vậy mà rất lợi hại.”
Tưởng Nam Khanh không để ý cậu, nhìn thấy trước mặt có máy tập thể hình, cô đi qua làm động tác duỗi chân.
Mà Mục Lăng Thành bên cạnh cô bắt đầu lên xa.


Làm xong động tác, quay đầu lại thấy Mục Lăng Thành vẫn ở đó, Tưởng Nam Khanh nghĩ nghĩ rồi đi qua: “Cậu có đói bụng không, tôi mời cậu ăn điểm tâm?”
Mục Lăng Thành từ bên trên xà đơn nhảy xuống, hơi nhíu mày, tựa hồ không hiểu ý cô.


Tưởng Nam Khanh giải thích: “Ngày đó không phải cậu mang bánh bao chiên của dì Mục cho tôi sao, tôi không thể thiếu cậu ân tình này được.”
Thấy Mục Lăng Thành không cự tuyệt, Tưởng Nam Khanh nhìn chung quanh một chút, chỉ vào cửa hàng bánh rán trước mặt: “Chỗ kia thế nào?”


“Cũng không tệ lắm.” Mục Lăng Thành tựa như tâm tình rất tốt, “Tôi không ăn hành lá và rau thơm.”
Tưởng Nam Khanh chạy đi mua hai phần bánh rán, thuận tiện mua hai cốc sữa đậu nành cùng hai quả trứng luộc nước trà, lúc trở về đưa một phần cho cậu.


“Cám ơn.” Mục Lăng Thành đưa tay nhận, dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho cô.
Tưởng Nam Khanh cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống say sưa ngon lành ăn bữa sáng của mình.
Hai người cùng nhau nói cười vui vẻ, cùng với tiếng chim hót thanh thúy bên tai.


Tâm tình Tưởng Nam Khanh không tệ, cô cản thấy không ăn cơm ở nhà rất tốt
“Đúng rồi” cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn sang, “Không phải buổi sáng cậu sẽ cùng chú Mục dì Mục ăn cơm sao? Nếu như cậu ăn ở bên ngoài rồi, hai người họ làm sao bây giờ?”


Mục Lăng Thành ngây ra một lúc, nhàn nhạt giải thích: “Cuối tuần hai người họ dậy muộn.”
“À.” Tưởng Nam Khanh hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều.
Ăn uống xong xuôi, hai người mỗi người đi một ngả, tự mình trở về nhà.


Mục Lăng Thành đứng trước cửa lấy chìa khoá, vừa mở cửa đi vào, đã nghe tiếng mẹ Mục từ trong phòng bếp: “Sao hôm nay Tiểu Thành lâu như vậy vẫn chưa về, đồ ăn sắp nguội hết rồi.” Nói xong, bà đem đồ đặt lên bàn.
Mục Lăng Thành rửa tay đi qua hỗ trợ.


Trên bàn ăn, nhìn con trai chỉ múc nửa bát cháo, trứng gà, bánh rán đều không động đũa tới, mẹ Mục cảm thấy kỳ quái: “Hôm nay không ngon miệng sao? Có phải chỗ nào không thoải mái không?”
Mục Lăng Thành giật mình, nhanh chóng giải thích: “Không có ạ, con vừa chạy xong nên có chút khát nước.”


Cậu uống một hơi hết bát cháo, đứng dậy nhìn cha Mục mẹ Mục nói: “Ba, mẹ, hai ngươi từ từ ăn, con đi tắm đây.”
Cha Mục mẹ Mục nhìn con trai có chút không bình thường, ngơ ngác nhìn nhau.
____


Buổi chiều cuối tuần, lúc này ánh nắng mặc dù không còn rực rỡ như giữa trưa, nhưng dư âm vẫn còn, trên phố người đi lại không nhiều, mấy cửa hàng vốn là náo nhiệt cũng trở nên vắng vẻ.


Tưởng Nam Khanh vào một cửa hàng mua đồ dùng ngày nay, đến khi lấy đủ rồi, lấy điện thoại xem thời gian, cũng mới hơn ba giờ.
Cô không muốn về nhà, dứt khoát đem đồ vừa cất vào trong túi xách, đeo lên vai, sau đó một thân một mình đi dạo phố, mua một que kem, một phần thịt vịt nướng.


Lúc đi qua ngõ nhỏ, cô đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, bước chân đình trệ mấy giây, theo bản năng bước nhanh về phía trước.
Mặc dù như thế, nhưng vẫn chậm một bước.


Ở ngã rẽ trước mặt đột nhiên có một thiếu niên xuất hiện, hai tay để ở túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, không đứng đắn bước đến gần: “Tưởng Nam Khanh đúng không, mày chạy cái gì?”