Ngoan, Đừng Nháo

Chương 12

Biệt thự Quách gia.
Ngày mai sẽ phải xuất phát về thành phố Du, sau bữa cơm chiều Tưởng Nam Khanh vào phòng sắp xếp quần áo.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vài cái.
“Ai thế?” Tưởng Nam Khanh đáp lời, đưa quần áo trong tay ném lên giường, đi mở cửa.


Đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Quách Mậu Tuyết, còn có đôi mắt sáng như đèn pha ô tô.
“Này!” Cô phất tay dặn dò Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh mặc dù có một chút bồn chồn, nhưng giọng nói thì rất bình tĩnh: “Làm sao vậy?”


Quách Mậu Tuyết rướn cổ nhìn bên trong: “Cô đang ở đây… Thu dọn đồ đạc à?”
Tưởng Nam Khanh nhíu lông mày không nói gì.
Quách Mậu Tuyết ấp úng: “À, mẹ bảo cô một mình về nhà ông bà thì bà ấy không yên tâm, muốn tôi đi cùng quan tâm cô.”


“Mẹ nói?” Tưởng Nam Khanh vẻ mặt không tin.
Quách Mậu Tuyết dưới ánh mắt sắc bén của Tưởng Nam Khanh ngoan ngoãn nói thẳng: “Tôi nói đấy.”


“Quốc khánh nghỉ bảy ngày, cô dẫn tôi đi cùng đi, dù sao bọn Lưu Minh Triết, Tề Duy Duy đều đi, để tôi đi cũng được mà?” Quách Mậu Tuyết mong chờ nhìn Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh cảm thấy cô ấy thật nhàm chán, không nói gì, tiếp tục trở về phòng thu dọn đồ đạc.


Quách Mậu Tuyết dứt khoát tiến đến: “Cô không nói lời nào có phải nghĩa là đã đồng ý rồi đúng không?”
“Không.” Tưởng Nam Khanh trả lời chắc như đinh đóng cột, “Nơi đó là thị trấn nhỏ, cũng không thoải mái như ở nhà. Thiên kim đại tiểu thư như cô sẽ không quen.”


“Sao lại không, nhìn tôi giống người không chịu khổ được à?” Quách Mậu Tuyết có chút không phục, “Tính ra tôi cũng là chị cô, cô không định giữ thể diện cho chị gái à?”
Tưởng Nam Khanh khó tin nhìn cô ấy.


Không nghĩ tới Quách Mậu Tuyết có một ngày lại có thể biết chủ động nhận cô ấy là chị gái cô. Đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Cô vẫn không nói gì, tiếp tục dọn hành lý của mình.
Quách Mậu Tuyết có hơi nhụt chí, mất mặt đi ra khỏi phòng ngủ Tưởng Nam Khanh.


Đợi cô ấy rời đi, Tưởng Nam Khanh ngồi xuống cạnh mép giường, nghĩ đến gần nhất Quách Mậu Tuyết luôn cố ý đến gần cô, không khỏi có chút đau đầu.
Cô không thích nhất là loại không khí khó hiểu này, vừa quái dị vừa không tự nhiên.


Nhưng cô từ chối dứt khoát thế có tổn thương trái tim thủy tinh mỏng manh của chị mình?
Sau đó nghĩ lại, hoàn cảnh ở quê cô hoàn toàn không hợp với Quách Mậu Tuyết. Đến lúc đó cô ấy khóc náo đòi về, chẳng thà tốt nhất là đừng đi.


Tưởng tượng như vậy, Tưởng Nam Khanh vứt chuyện này ra sau đầu, tiếp tục dọn đồ của mình.
____
Đối với chuyện Quốc Khánh đi thành phố Du, Lưu Minh Triết rất chi là nhiệt tình.


Ngồi nhà một lúc đã không chịu được đi tìm cái địa điểm du lịch ở thành phố Du, lúc này đang thảo luận cùng Trần Thiếu Ngang.


Lưu Minh Triết: 【 Trên mạng nói thành phố Du có ngọn núi bạch quả rất nổi tiếng. Thời điểm này cây bạch quả chỉ có màu vàng, siêu to khổng lồ. Ngày đầu tiên đến đây đi. 】
Lưu Minh Triết: 【 Ngày hôm sau thì chúng ta đi câu cá. 】
Lưu Minh Triết: 【 Ngày thứ ba đi dã ngoại được không? 】


Lưu Minh Triết: 【 Ngày thứ tư… Đúng rồi, chúng ta có thể ở thành phố Du chơi mấy ngày? 】
Trần Thiếu Ngang: 【 Cả đi cả về thì tầm bốn năm ngày. 】
Lưu Minh Triết: 【 Như vậy thì mình muốn sắp xếp ngày thứ tư và thứ năm nữa. 】
Trần Thiếu Ngang: 【 Kế hoạch không theo kịp biến hóa của cậu. 】


Lưu Minh Triết: 【 Cũng đúng, phải xem bọn Tưởng Nam Khanh có tính toán gì không. 】
Màn hình bên kia, Mục Lăng Thành nhìn tin nhắn trong nhóm chat, sắc mặt dần dần lặng đi.
Cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa, cầm điện thoại gửi tin: 【 Hai người các cậu có thể đừng nói chuyện riêng nữa được không? 】


Mục Lăng Thành cùng Trần Thiếu Ngang, Lưu Minh Triết là chơi cùng nhau từ bé đến lớn, ba người có một nhóm chat chung.
Mà chuyện Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết vừa nói là chat ở trong nhóm chung.
Nhóm chat yên lặng ba mươi giây…


Lưu Minh Triết: 【 Gửi nhầm chỗ rồi… @Ngang, Khúc Kỳ vừa nhắn cho mình thời gian tập trung và địa điểm, mình nhắn cho cậu 】
Sau đó nhóm chat yên lặng.
Mục Lăng Thành nhìn khung chat yên tĩnh, cả người càng thêm bực bội rồi.
Lúc này, điện thoại của cậu đột nhiên đổ chuông.


Mục Lăng Thành tim đập mạnh một cái, vội vàng cầm lấy điện thoại.
Vừa nhìn thấy tên lưu trong điện thoại, sắc mặt anh ảm đạm hẳn, lười biếng nghe: “Chị.”
Điện thoại truyền đến giọng Mục Phương Phỉ: “Chuyện gì xảy ra rồi, lâu như vậy mới nghe, không phải được nghỉ sao?”


“Điện thoại để yên lặng nên không nghe thấy.”
“Em ấy, đừng tập trung đọc sách, khó khăn lắm mới được nghỉ, ra ngoài đi dạo nhiều vào. Quốc Khánh nghỉ bảy ngày có định làm gì không?”
“Ở nhà cùng ba mẹ, chị thì sao?”


Mục Phương Phỉ nở nụ cười: “Cùng bạn học đi ra ngoài chơi. Nói cho em biết tin tức tốt, chị của em có người yêu rồi!”
“Cái gì?” biểu hiện trên mặt Mục Lăng Thành rốt cuộc đã có biến hóa: “Người nào?”


“Người trước kia đã nói với em đấy, bạn học chơi piano rất giỏi trong nhóm bọn chị, hơi xấu hổ, rất dễ đỏ mặt. Chị nói với em rồi đấy, tính cách anh ta không nóng không lạnh, chị biết anh ta có ý với chị lâu rồi. Hết lần này đến lần khác không có can đảm thổ lộ, mỗi lần lời nói đến miệng lại thôi. Vốn dĩ chị đã không chịu được tính cách của anh ấy rồi, ai ngờ đêm qua anh ấy đột nhiên say rượu, sau đó kéo chị ra một góc mà thổ lộ. Lòng chị mềm nhũn nên đã đáp ứng. Đúng rồi, tối hôm qua anh ấy còn tiễn chị đến dưới kí túc xá.”


Mục Phương Phỉ nhớ lại chuyện yêu đương tốt đẹp, lại nhịn không được thở dài, “Cũng may mà anh ấy nói ra, nếu không cứ để như vậy, chị cũng lười để ý anh ấy. Đàn ông lớn tướng rồi, thích thì nói ra, chủ động một tí rất mất mặt sao?”


Mục Lăng Thành không tập trung, nói chuyện điện thoại xong, đứng dậy đi nằm xuống giường. Rồi lại cảm thấy lòng mình rối như tơ vò.
Cuối cùng, anh ngồi dậy từ trên giường, mở cửa phòng ngủ ra.
Vừa ăn cơm tối xong, lúc này ba Mục và mẹ Mục đang tựa vai nhau trên ghế sô pha xem TV.


Mục Lăng Thành đi sang phòng bếp cắt hoa quả bưng qua: “Ba mẹ, ăn chút hoa quả đi.”
“Còn tưởng rằng con ở trong phòng đọc sách.” Bố Mục nói, dùng cây tăm xiên vào hoa quả rồi đút vào miệng vợ như một thói quen.


Mục Lăng Thành đối với mấy cái này tập mãi thành quen, nếu bình thường bị nhét thức ăn chó thế này anh chọn quay về phòng ngủ.
Nhưng hôm nay ngoại lệ, anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh trên ghế, cùng họ xem TV.


Bên kia hai vị phụ huynh họ Mục trao đổi ánh mắt, cuối cùng mẹ Mục cười nói: “Tiểu Thành, không phải trước đây con nói Quốc Khánh sẽ đi chơi cùng Thiếu Ngang và Minh Triết à. Vừa lúc bố mẹ định đi Bắc Kinh, mấy đứa lúc đó cũng không cần về sớm quá, nếu không thì trong nhà không có ai.”


Mục Lăng Thành nhíu lông mày, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao trước không nghe ba mẹ nói qua?”
Mẹ Mục cười: “Bố con muốn cho mẹ một bất ngờ, vé máy bay đã mua xong từ lâu rồi mà còn giấu, mẹ cũng vừa mới biết thôi.”


Mục Lăng Thành thở dài một tiếng, giọng nói rất là bất đắc dĩ: “Được rồi, ba mẹ đi vui vẻ, con ở nhà trông nhà.”
Mẹ Mục nhìn cảm thấy tâm trạng cậu không tốt, có chút hoang mang: “Làm sao vậy, ba người các con không bàn nhau đi chơi à?”


“Hai người bọn họ nghe nói Tưởng Nam Khanh phải về thành phố Du thăm ông Tưởng, bàn bạc cùng nhau đi chơi rồi.” Anh không đếm xỉa tới đáp, ánh mắt như có như không quan sát phản ứng của mẹ.
“Vậy còn con?” Mẹ Mục đứng thẳng lên từ sô pha, “Sao con không đi?”


Mục Lăng Thành tựa ở trên ghế sô pha, đưa thay sờ sờ mũi, sắc mặt bình tĩnh như thường: “Thành phố Du năm nào nhà mình chả đi, nên con bảo con không đi.”
Lúc ông bà nội còn sống, nhà bốn người bọn họ thường quay về thành phố Du thăm ông bà.


Về sau hai ông bà mất, nhưng ông nội Tưởng vẫn còn, bố Mục hằng năm nghỉ đông vẫn đi cùng cả nhà về thăm ông ấy.
Mấy năm này Mục Lăng Thành tuy rằng chưa thấy Tưởng Nam Khanh, nhưng anh và ông Tưởng rất thân đấy.


Bố mẹ Mục liếc nhau, sau đó mẹ Mục nhìn con trai, nói giọng thuyết giáo: “Tiểu Thành à, cái này là con không đúng rồi. Ông Tưởng và ông nội con quan hệ tốt như vậy, bây giờ chú Tưởng mất, ông Tưởng giống như không có nơi nương tựa. Con phải đối xử với ông ấy như ông nội mình. Nam Nam nói Quốc Khánh muốn về thăm ông, Thiếu Ngang và Minh Triết đều đi, con đương nhiên phải đi!”


Mục Lăng Thành suy tư, vô cùng thành khẩn gật đầu: “Mẹ, con cảm thấy được mẹ nói rất đúng, là con không chu đáo. Nhưng Tưởng Nam Khanh bọn họ đều đã sắp xếp xong rồi. Ban đầu con đã nói không đi rồi chẳng lẽ bây giờ lại đổi giọng à.”


Thấy con trai vẻ mặt khó xử, mẹ Mục suy nghĩ một chút, nghĩ kế nói: “Như vậy đi, mẹ gọi cho dì Lâm Thanh của con, hỏi khi nào Nam Nam đến thành phố Du, đến lúc đó con đến cùng một chỗ với con bé, bảo là mẹ nói.”
Mẹ Mục cầm lấy điện thoại bấm gọi.


Chờ gọi điện xong, mẹ Mục nhìn về phía con trai: “Dì Lâm Thanh vừa nói với mẹ xong, xế chiều mai lúc một rưỡi Nam Khanh sẽ đi. Con thu xếp hành lý đi, đến lúc đó đừng chậm đấy.”
“Vâng.” Mục Lăng Thành đứng dậy từ trên ghế salon, “Ba mẹ đi chơi vui vẻ nhé.”


Ba Mục gật đầu: “Thay ba mẹ hỏi thăm sức khỏe ông Tưởng nhé.”
“Vâng, được.” Mục Lăng Thành đáp lời quay người trở về phòng ngủ.
Nghiêm túc trở lại phòng ngủ, anh đè nén nội tâm hưng phấn, biểu lộ lạnh nhạt gửi tin nhắn trong nhóm chung: 【 Ngày mai mình đi cùng các cậu. 】


Lưu Minh Triết: 【 Thật hay giả, sao đột nhiên đổi ý rồi? 】
Mục Lăng Thành: 【 Bố mẹ muốn mình về quê, mình không phản đối. 】
Lưu Minh Triết: 【 Được được, vậy ngày mai một giờ rưỡi gặp nhau ở cửa bến xe. 】


Vứt điện thoại sang một bên, Mục Lăng Thành nằm ở trên giường bắt chéo hai chân, hai tay để sau đầu, tâm tình vui vẻ huýt sáo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu Thành, chuyện gì mà vui thế? Bình thường chưa thấy con ở nhà huýt sáo bao giờ.”
Là tiếng mẹ Mục.


Mục Lăng Thành tim đập bụp một cái, giật mình chạy tới cửa, ngăn cách ngăn cách bằng cánh cửa giả vờ bình tĩnh nói: “Mẹ, có việc gì không ạ?”
Bên ngoài cửa mẹ Mục nói: “Không có việc gì, định bảo con ngày mai về nhà ông Tưởng đừng quên mang theo lễ vật, tay không về nhà cũng không hay.”


“Vâng, con biết rồi.”
“Được, vậy con nghỉ ngơi sớm chút.”
“Vâng, mẹ ngủ ngon.”
Cửa ra vào yên tĩnh một lúc, mẹ Mục lại lên tiếng: “Đúng rồi con trai, bài con vừa huýt sáo nghe quen lắm, cái gì mà… Cái bài đang thịnh hành trên mạng ý《So High》đúng không?”,


Mẹ Mục nói xong không chờ con trai trả lời đã quay đi, chỉ là trong miệng cũng lẩm bẩm theo: “Cảm giác cuộc đời anh đã đạt tới cao trào rồi. Cảm giác như cuộc đời anh đã đạt tới đỉnh điểm rồi…”
Mục Lăng Thành: “…”
____