Ngộ Xà Truyện Full

Quyển 1 - Chương 14

Editor: Phác Hồng

Đêm này nếu đổi thành người khác, hoan ái quá độ như vậy chỉ sợ mệt đến chết đi sống lại, liên tục vùi trong chăn ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng Trầm Thanh Hiên vốn không phải người vô tri, tâm tư y nặng, ngày thường ngủ cũng không nhiều.Tối nay thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mệt đến mắt mở không nổi, nhưng y chẳng thể ngủ sâu, một đêm thanh tịnh lại bị nhiễu chút mộng kỳ quái, toàn thân đều là mồ hôi. Mãi đến khi bóng đêm ngoài cửa sổ sắp tan, y mới hoảng hốt chìm vào giấc ngủ. Ngủ một lần này, ngủ đến mặt trời lên cao, ngày sắp sang trưa, y cũng không buồn tỉnh lại.

Y rất ít khi ngủ say như vậy, hôm nay quả thật khác thường.Tuy bọn hạ nhân mãi ở trong viện lo việc của mình,chưa ý thức đượcnhưng nha hoàn bên người Trầm Thanh Hiên đã nhanh nhẹn phát giác ra chút khác lạ này. Sáng tinh mơ, nàng đã sớm bưng chậu nước cùng với vật dụng thanh tẩy đứng hầu ngoài cửa, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa nghe được tiếng chuông đồng vang lên từ trong phòng. Lòng sinh hoài nghi, nàng lo lắng thân thể của đại thiếu gia không biết đã xảy ra chuyện gì, nên lặng lẽ đẩy cửa, bước vào sương phòng.

Từ lúc năm tuổi, nàng đã vào Trầm gia hầu hạ, vốn dĩ là chăm sóc bên cạnh Trầm mẫu. Vì tuynàng tuổi nhỏ nhưng dáng vẻ nhanh nhẹn, lại thêm ăn nói lanh lợi, nên Trầm mẫu rất thương yêu, cũng không sai sử nàng như hạ nhân bình thường. Trầm phu nhân thấy nhi tử tính cách quái gở, suốt ngày cô độc nên đưa nàng đến hầu hạ bên cạnh Trầm Thanh Hiên, để bầu bạn cùng y, khả vì có nàng cũng khiến y cởi mở hơn chút. Dần dần, tiểu cô nương đến tuổi cập kê, nàng hiểu rõ đạo lí, lại đối mọi người hòa nhã nhân từ. Trầm mẫu vốn nghĩ cấp nàng cho Trầm Thanh Hiên, nạp nàng làm thiếp, ngày sau có thêm vài tôn tử, dù là nha hoàn sinh hạ nhưng cũng là huyết mạch của Trầm gia.

Trong phủ không ai là không biết ý định này của Trầm mẫu, cho nên đối nàng cũng không giống các nha hoàn khác.

Chút tâm tư này của mẫu thân, sao Trầm Thanh Hiên có thể không biết, nhưng y nhìn nàng ngày thêm nhan sắc cũng không dậy lên tình cảm nam nữ, cho nên cũng không dám hồ đồ. Y vốn nghĩ muốn nói rõ với mẫu thân, nhưng chưa tìm được thời gian thích hợp, hơn nữa nàng dù sao cũng hầu hạ y mười mấy năm, cũng coi như một nửa người thân, y không muốn khiếnnàng thương tâm. Dù sao ngày xưa y tính tình lạnh lùng, chỉ mỗi cô bé này khi gặp y sẽ bày ra bộ dạng vui vẻ, cùng y tán gẫu vài câu.Hiện giờ, nàng vẫn chưa nhận thức được ý định cự tuyệt của Trầm Thanh Hiên, chỉ nghĩ Trầm thiếu gia da mặt mỏng, nàng lại là phận nữ nhi, sao có gan nói ra miệng, cho nên việc này mới dây dưa không rõ ràng như thế.

Mấy tháng gần đây, Trầm mẫu thường xuyên kéo nàng vào phòng nói chút chuyện riêng, ngẫu nhiên trong lúc tâm sự, sẽ bàn tính vấn đề này với nàng.

Tuy là nạp thiếp, nhưng cũng là lần đầu Trầm Thanh Hiên có thêm người, quả thực là chuyện tốt. Việc này liền định đến sang năm nhưng còn chưa trao đổi với Trầm Thanh Hiên. Trong lòng nàng đã hiểu,lời nói và việc làm ít đi vài phần ngại ngùng, cẩn trọng, lại nhiều hơn chút mạnh dạn.


Nàng đẩy cửa phòng đi vào. Bầu không khí bên trong trầm tĩnh, ánh nắng chiếu vào mang theo chút bụi bặm, trong phòng không một tiếng động, chỉ có những mẩu giấy bị xé nhỏ như bông tuyết rải rác, như chỉ rõ trong phòng đã từng diễn ra một trận mãnh liệt. Nha hoànthấy giấy rơi đầy đất, trong lòng cả kinh, mặc dù Trầm Thanh Hiên tính tình quái gở, nhưng ít khi giận dữ, đột nhiên lại xảy ra chuyện xé sách như vậy, quả thực là chưa từng thấy qua.

Nàng cẩn thận bước qua mảnh nhỏ, đi đến bên giường.Trướng màn buông phủ, quang cảnh bên trong lờ mờ không rõ ràng, thấp thoáng có thể thấy hình dạng trên giường cũng không mấy khác biệt. Trên giường nhỏ, một nam tử đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều. Có vắt óc suy nghĩ, nàng cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Nha hoàn bình ổn tâm thần, nàng vươn tay, vạch một góc giường màn. Nàng theo đó quét mắt một vòng, gương mặt trắng mịn đột nhiên đỏ bừng, hồng nhiễm hương sắc của hoa đào tháng ba.

Trên giường một đống hỗn độn, cẩm y thêu hoa bị vò nhăn nhúm, vất lung tung, rõ ràng là vết tích bị người siết trong tay nhàu nát. Trong màn trướng phảng phất một loại mùi hương không thể nói rõ, khiến người mặt đỏ tim đập, cả thở cũng không dám. Cộng thêm vài vệt trăng trắng khô lại trên bề mặt chăn, rõ ràng liền biết nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.

Nha hoàn vừa định xoay người toan trốn, không hiểu sao lại ghì chân đứng lại. Nàng nghĩ thầm, ở nơi hoang sơn dã lĩnh như vậy, mà trên giường chỉ có một mình Trầm Thanh Hiên, sao lại phát sinh loại sự tình đáng hổ thẹn này, hay là… tư thông? Nhưng trong trang vốn không có nha đầu nào có thể so được với nàng. Nàng do dự một lát, liền cẩn thận vạch chăn trên người Trầm Thanh Hiên để xem xét.

Trầm Thanh Hiên không nghĩ đến có người sẽ phát hiện việc này, bản tính vốn thận trọng, sau khi xong việc liền chịu đựng ngồi dậy, mặc lại y phục xong mới tiếp tục nằm xuống. Thể lực y không tốt, lại rất ít khi tự mình làm việc này, mặc dù quần áo mặc vào có chút lộn xộn nhưng vẫn đầy đủ. Nha hoàn tuy cảm thấy quần áo thiếu gia có chút lộn xộn bất thường, nhưng chưa phát hiện được sơ hở gì. Mặt nàng càng đỏ dữ tợn hơn, chỉ vừa kéo chăn dưới chân Trầm Thanh Hiên lên một chút, thoáng nhìn sơ, trông thấy quần áo đầy đủ liền cuống quít buông xuống. Nàng không nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ Trầm Thanh Hiên ban đêm tịch mịch, thủ dâm tạo thành. Nhưng suy cho cùng, trong lòng vẫn có điểm khả nghi, dấu vết trên giường kia, Trầm Thanh Hiên cả người bị liệt sao có khả năng tự mình tạo ra, nghĩ mãi không được, nên đành khép cửa lui ra.

Trầm Thanh Hiên cũng không phát giác hết thảy chuyện này, vừa mới tỉnh ngủ chỉ cảm thấy mệt lả, cố gượng người lay chuông gọi nha hoàn. Y tựa ở đầu giường, rót nước trà rửa mắt, chấm thanh muối súc miệng, ăn thêm vài thứ, lại tiếp tục nằm ngủ trên giường.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần khôi phục hơn chút, y một lần nữa ngồi trở lại lăn y, ở trước án đọc sách vẽ tranh, trên mặt điềm tĩnh, không lộ ra chút điểm khả nghi*. Vì thế, nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng dò xét không ra một tia manh mối.

(Nguyên văn là 不显山不露水: bất hiển sơn bất lộ thủy, mình không hiểu lắm nên mạn phép dịch bừa vậy.)

Nàng nào biết rằng, chỗ sâu kín kia từng bị người tiến vào, khắc sâu đến tận cốt tủy, liên tục mấy ngày đều phát sinh cảm giác khác lạ, thời thời khắc khắc nhắc nhở, y từng như vậy có một đêm hoang đường, hoang đường đến ngay cả chính y cũng không nguyện nhớ tới.

Kể ra cũng lạ, trải qua một đêm áp lực như vậy, Trầm Thanh Hiên cảm thấy tâm tình khôi phục đáng kể, nôn nóng uể oải lúc trước đều tịnh biến mất không một dấu vết, tình triều là gì, mưa rền gió dữ như thế nào cũng bị đêm đó một phen gột rửa, sạch sẽ đến bàng hoàng. Thời điểm chung quanh không có ai, Trầm Thanh Hiên cũng sẽ suy tư, có phải vì y tịch mịch hơn hai mươi năm, mới nghẹn thành như vậy? Nếu không thì tại sao, một khi y được thỏa mãn, dã thúkhông ngừng giương nanh múa vuốt trong lòng cũng yên ổn thu mình trở về? Đột nhiên, Trầm Thanh Hiên lạilo lắng đến chuyện thành thân.

Vốn dĩ không có nam nhân nào thích bị một nam nhân khác đặt dưới thân làm loại chuyện đó, Trầm Thanh Hiên cũng vậy. Cho dù là Trầm Thanh Hiên cam tâm tình nguyện, cảm giác có tốt đến đâu, có vui mừng thế nào chăng nữa, thì ycũng không ngốc, liếc mắt một cái liền thấy được Y Mặc tâm không cam tình không nguyện, y phục cũng không cởi, thậm chí còn không muốn xuất ra trong cơ thể y. Ngay khitới đỉnh, Y Mặc liền bứt ra. Hắn dùng phong thái cao cao tại thượng nhìn y, huyễn hoặc nói hoan ái, không bằng nói rõ trắng đen, là một màn bố thí.

Huống hồ một người một yêu, một có tâm một lại vô tình, khoảng cách lớn đến nỗi y cam tâm nhận thua, lớn đến nỗi y cũng không có năng lực vượt qua. Có một số việc, không nói đến người, ngay cả yêu quái cũng đành bất lực.

Kể từ đêm ấy, đã nhiều ngày Y Mặc không ghé qua. Trầm Thanh Hiên dáng vẻ nhàn nhã,xuyên qua cửa sổ thong thả ngắm từng khóm hoa cỏ trong viện diễm lệ khoe sắc. Trong lòng y nhẩm tính, sinh thần mình cũng sắpđến. Hai ngày nữa y phải xuống núi, vào dịp này hàng năm y phải hồi phủ đoàn tụ cùng người nhà. Vậy thì trở về đi, là chính y, là Trầm đại thiếu gia, ngày sau cưới vợ sinh con, sống cuộc sống của kẻ phàm nhân nhỏ bé, không phải mê luyến, cầu mà không được một xà yêu lãnh tình lãnh tính kia.

Lạ thật, nghĩ đến vậy y cũng không cảm thấy bi thương, chỉ là có chút buồn bã, trong lòng như mất đi một thứ gì đó. Buồn cũng không phải, vui cũng không phải, có lẽ là chấp nhận.

Năm ngày sau, Trầm Thanh Hiên cùng nha hoàn bên người ngồi trong xe ngựa, hạ nhân mang theo chút phẩm vật đi ở phía sau, xa phu giục huyết mã, thét to một tiếng, đoàn người chậm rãi hạ sơn. Trên đường đi, Trầm Thanh Hiên vén rèm xe, ngoảnh đầu nhìn lại, núi cao dập dìu khuất sau trời mây, càng lúc càng xa, cuối cùng đọnglại là ngọn núi xanh ngát, một nửa ngăn ở lưng trời, một nửa bị cảnh vật xung quanh che khuất. Trầm Thanh Hiên nhìn thật lâu, mới quả quyết buông rèm, ngồi ngay ngắn lại, thân thểhơi lay động theo nhịp xe di chuyển, đáy mắt trầm tĩnh như nước, không hề dao động.

Năm trước, trạch phủ Trầm gia đã được tu sửa, ngói mới vểnh cong, tường phòng hỏa hiên ngang cao tám trượng. Dù đã qua một năm, dưới dãy hiên, đỉnh tường vẫn như cũ một màu tuyết trắng,bên trong khe hở, ngay cả cỏ dại cũng không kịp sinh trưởng. Tất cả đều sạch sẽ sáng ngời, xe ngựa dọc theo tường phòng một đường hướng đông, đi một lát thì tới cửa nhỏ phía nam, mở ra cánh cửa hình nguyệt, đi ngược chiều là đại môn đỏ thấm còn in mùi sơn. Cửa chính mở ra, hai bên là hạ nhân y phục chỉnh tề,cùng một người thanh sam trường bào chắp tay đứng thẳng, tay áo chắp lại hướng bên ngoài nghênh đón chính là lão quản gia.

Xe ngựa dừng lại, nha hoàn vén màn xe, Trầm Thanh Hiên ngồi phía trong tươi cười với lão quản gia, y vươn tay đặt lên bên vai của lão quản gia, rồi phất tay gọi hai gã hạ nhân dìu xuống, ngồi vào kiệu nhỏ đã được chuẩn bị đặt ở phía trước.

Xa mã được người dắt đễn chỗ khác. Bốn người hầu chịu trách nhiệm khiêng trúc kiệucủa Trầm Thanh Hiên, xuyên qua không biết bao nhiêu đình viện, thính đường, hành lang, thông đạo, mới tới được cửa chính sảnh viện.Hạ nhân hạ trúc kiệu, đổi thành lăn y, lại có tiểu tư ở bên phụ giúp, bánh xe bằng gỗ lăn trênđường nhỏ trải đầy những viên đá bóng loáng, đi tiếp qua hai đình viện, mới vào được vào đại sảnh.

Trầm lão gia cùng phu nhân, gia quyến chờ đợi bên trong sảnh, nhác thấy y phục thêu hình trăng câu của Trầm Thanh Hiên ẩn hiện sau thân cây, liền buông tách trà, đứng dậy nghênh đón.

Trầm Thanh Hiên ở trong nam viện, dùng xong cơm tối, mới đi qua sân trở lại tiểu lâu của mình.Tiểu lâu được dựng nên bằng gỗ limsáng trưng đèn đuốc, đồ dùng bài trí bên trong đều được đổi mới, không nhiễm một hạt bụi, dưới ánh nến phát ra màu sắc loáng bóng cùng sạch sẽ. Không hề giốngphòng nhỏ đơn giản ở biệt viện trong núi, mà được thiết kế theo kiểu trọng lâu, một cư phòng có đến ba cánh cửa, ở tận bên trong mới là chỗ của Trầm Thanh Hiên, sương phòng được bài trí ngăn nắp, khác biệt vớitầng trung gian là chỗ ở của các nha hoàn hầu hạ bên người, phía ngoài cùng là chỗ của nha hoàn nấu nước pha trà ban đêm.

Trầm Thanh Hiên đã quen với cuộc sống giản đơn, lần này hồi phủ, chưa thích ứng được lễ tiết rườm rà, nhanh mất kiên nhẫn, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, sớm gọi hạ nhân hầu hạ rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, từ lúc tinh mơ, y đã rời giường, đến thỉnh an phụ mẫu hai người. Trầm mẫu vốn ở sẵn trong phòng, chỉ chờ Trầm Thanh Hiên đến liềngiữ y lại cùng đàm luận hôn sự.


Trầm mẫu biết y không muốn cưới vợ, đã chóng vứt đi ý niệm này, chỉ bảo yhãy tìm một nha đầu, không được nữa thì đành thôi. Không nghĩ lần này Trầm Thanh Hiên tự mình đề nghị, Trầm phu nhân liền mừng rỡ đi đến trước bàn phật đốt ba nén hương, cúi đầu niệm Phật tổ phù hộ. Trầm mẫu không giấu được vui mừng, sai hạ nhân gọi tới Nhị nương, cùng nhau đàm luận chuyện hôn nhân đại sự, nữ nhinhà ai thì mới thích hợp, nữ nhi nhà ai thì tốt tính tốt nết.

Trầm Thanh Hiên chỉ có thể cười cười, viết: toàn bộ đều do mẫu thân làm chủ.

Hai tỷ muội đàm luận một lát, Nhị nương đột nhiên nói: Hiên nhi, tiểu nha đầu trong phòng kia, đã nghĩ nên sắp xếp thế nào cho tốt chưa?

Trầm Thanh Hiên sửng sốt, biết nàng nói chính là nha hoàn bên người mình, trầm ngâm một lát, liền đồng ý, viết: có thể.

Ba ngày sau, sự tình đã định, đối phương là tiểu thư của một vương gia trong thành, nhũ danh là Huệ nương, niên hoa vừa tới hai tám, từ nhỏ vốn đãthông minh. Vương gia này ban đầu cũng là đại tộc, về sau lại đi xuống, bất quá lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa. Hơn nữa, vương gia nề nếp gia phong luôn đứng đắn, Huệ nương lại là tiểu thư khuê các, bộ dáng cũng đã gặp qua, không phải chim sa cá lặn nhưng cũng rất có phong thái. Trầm mẫu đã đưa đến sính lễ, ngày hỉ được chọn vào dịp trung thu năm sau. Về phần nha hoàn kia, thì sớm nạp vào cũng tốt, dù sao cũng là bồi y từ nhỏ. Hiện giờ, trước để nàng bầu bạn bên gối, nhỡ mayngày sau tiểu thư vương gia tính tình khắt khe, nha hoàn kia cũng có thể chiếm chút thượng phong, không đến mức bị khi dễ.

Còn ngày nạp thiếp, Trầm mẫu nói: “Sinh thần sắp đến, không bằng dùng ngày này, vui mừng gấp bội.”

Ngày hỉ liền xác định vào sinh thần của Trầm Thanh Hiên, dùng kiệu nhỏ rước nha hoàn kia tiến vào cửa hông, rồi hảo đặt một cái danh phận.

Lời này truyền đếnTrầm Thanh Hiên, y vẫn là cười cười, vẫn là câu kia đáp trả: toàn bộ do mẫu thân làm chủ.

Việc nạp thiếp đã nhanh chóng sắp đặt. Từ đầu đến cuối, Trầm Thanh Hiên không hề muốn nghĩ đến, ở trong núi kiacó một người phong hoa tuyệt đại.