Tại nhà của Quân, xe vừa dừng lại Quân lập tức mở cửa đỡ vợ xuống:
- - Từ từ thôi em, giờ không phải chỉ có một mình em đâu nhé.
Nhi cười lém lỉnh:
- - Ra là anh chỉ quan tâm đến con thôi phải không..? Giờ em hết giá trị với anh rồi chứ gì..? Hừm.
Quân cười:
- - Đâu có, với anh em hay con đều rất quan trọng. Vào nhà thôi, để đồ đó anh xách cho. Kỳ nghỉ 10 ngày đã kết thúc, chào mừng em đến với ngôi nhà của chúng ta. Mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon để đón em rồi đó. Ngày nào mẹ cũng gọi điện hỏi thăm xem sức khỏe em thế nào, anh là anh ghen tị rồi đấy. Từ hôm nay ngôi nhà này cũng chính là nhà của em.
Nhi mỉm cười hạnh phúc, tuần trăng mật tại Đà Nẵng cứ như một giấc mơ giữa đời thực. Chưa bao giờ Nhi cảm thấy ngọt ngào và mãn nguyện đến như vậy. Đứng trước ngôi nhà khang trang, rộng rãi này cô càng vui hơn bởi cô được mẹ chồng nhất mực yêu quý. Điều đó còn tăng lên gấp nhiều lần khi mà bà Tâm biết tin Nhi có bầu, một đứa cháu nội bà ngày đêm ao ước.
Cánh cửa nhà được mở ra, bà Tâm nhìn hai con về mà lòng sung sướng, bà nói:
- - Về rồi hả con, mẹ đếm từng ngày đấy các con ạ…..Nhi, con có thấy mệt mỏi hay gì không..?
Nhi chào mẹ rồi đáp:
- - Con không mẹ ạ, cũng mới hơn 2 tháng thôi nên con không có cảm giác gì khó chịu cả.
Bà Tâm cười hiền từ:
- - Ừ, nhưng vẫn phải cẩn thận con nhé….Đi vào đây, để đồ đó thằng Quân nó xách cho.
Bà Tâm nắm tay con gái nhẹ nhàng bước vào trong nhà, nhưng vừa vào đến cửa, chân vừa chạm vào tấm thảm bỗng dưng Nhi cảm thấy khó thở:
- - Ụ...ụa…..Khụ...khụ.
Thấy con ho bà Tâm vội vàng hỏi:
- - Con sao vậy Nhi..? Con khó chịu ở đâu à..?
Mùi hương trầm, tại sao mùi hương trầm đang lan tỏa trong nhà lúc này lại khiến Nhi khó chịu như vậy. Cảm giác này giống y hệt lần đầu tiên Nhi về nhà ra mắt mẹ Quân. Đúng rồi, cổ họng như bị bóp nghẹn, tâm trí rối ren, khó chịu...Nhi vừa ho vừa nói:
- - Con không biết, nhưng...nhưng...con buồn nôn...với khó thở quá mẹ...ạ.
Quân bỏ lại dồ đạc ở ngoài sân chạy vội vào trong nhà đỡ vợ:
- - Nhi, em đau ở đâu….Sao lại thế, mấy ngày nay có sao đâu, em thấy trong người thế nào.
Quân dìu Nhi vào trong ghế sofa nơi phòng khách, khẽ đặt Nhi ngồi xuống dựa vào ghế. Nhưng càng ngửi mùi hương trầm Nhi lại càng tỏ ra khó chịu. Đứng bật dậy Nhi chạy vào nhà vệ sinh rồi nôn hết ra những thứ ban sáng cô mới ăn chưa kịp tiêu hóa. Nhìn vào gương Nhi thấy mặt mũi mình đang nhợt nhạt đi một cách rõ ràng. Không còn ngửi thấy mùi hương trầm nhưng sao Nhi lại thấy cơ thể mình càng lúc càng lạnh đi. Nhi thở gấp, cô chốt chặt cửa phòng vệ sinh, bên ngoài là những tiếng gọi đầy lo lắng của chồng và mẹ chồng. Vốn dĩ là người rất thông minh nên trong lúc còn tỉnh táo Nhi đã cố suy nghĩ xem tại sao mỗi lần đến nhà Quân thì Nhi lại gặp cảm giác khó thở như thế này, nhưng không phải vậy, có một lần Nhi đến đây mà không sao cả, đó chính là lần thứ 2.
“ Tại sao lại như vậy..? “
- - Ọe….ọe…..ụa…
Nhi lại tiếp tục nôn dữ hơn, phản chiếu trong gương là đôi mắt đang ngày càng dại đi, nhìn xuống dưới cổ Nhi thấy cái vòng bạc có bình xá lợi nhỏ đang khẽ đung đưa.
“ Đúng rồi, lần thứ 2 mình đến đây không hề đeo cái vòng này. Chẳng lẽ là tại nó, chẳng lẽ đây là thứ bùa phép mà mụ thầy bói đã đưa để hại mình..? “
Lập tức Nhi tháo chiếc vòng đeo cổ ra, thở dốc một vài nhịp thì lúc này Nhi thấy hơi thở đã dần điều hòa trở lại bình thường. Cảm giác khó chịu đang mất dần, không còn buồn nôn nữa, da dẻ Nhi cũng bắt đầu hồng hào trở lại. Nhi run lên vì sợ hãi:
“ Cái vòng này….thực sự….có vấn đề….nhưng hai năm nay mình đeo nó đâu xảy ra chuyện gì….Chỉ khi đến đây mới thế này….Hay là tại ngôi nhà này có điều gì không ổn..? “
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Nhi, nhưng lúc này cô cần làm cho mọi người yên tâm đã. Mở cửa ra Nhi nói:
- - Con ổn rồi mẹ, chắc...chắc có...lẽ là do con ốm nghén mẹ ạ. Nôn ra thấy nhẹ người hẳn.
Phía đằng sau, tay Nhi vẫn nắm chiếc vòng trong tay, cô muốn tìm cách để vứt nó đi. Nhưng cô vẫn nghĩ nếu do chiếc vòng thì tại sao suốt hai năm qua cô không bị ảnh hưởng, phải chăng là vì lý do nào khác. Vậy nên Nhi quyết định cho chiếc vòng vào hộp, tạm thời không đeo nó. Bởi đã có lần Nhi thử không đeo chiếc vòng bạc thì sau đó cô gặp khá nhiều rắc rối, đen đủi, những tai ương không đáng có. Và khi đeo lại nó công việc của cô mới dần ổn định trở lại.
Cho nên với Nhi ngoài lời bà thầy bói Miện từng nói chiếc vòng giúp xua đuổi tà mà thì Nhi còn xem nó như một lá bùa hộ mệnh, may mắn của của mình. Cô không nỡ vứt…..Khi không còn đeo vòng cổ, Nhi ở trong nhà Quân thấy mọi thứ rất bình thường, bữa cơm gia đình sau đó diễn ra vui vẻ và đầm ấm. Quân đã lên kế hoạch sau khi kết thúc kỳ trăng mật, anh muốn vợ ở nhà để dưỡng thai, nhưng Nhi không đồng ý, Nhi nói:
- - Em vẫn còn có thể đi làm được mà, vị trí của em hiện nay rất nhiều người nhòm ngó. Chúng ta là một đôi ăn ý trong công việc, thiếu em anh sẽ gặp khó khăn. Cả hai ta đã nghỉ một thời gian cho lễ cưới, đây là lúc vợ chồng mình trở lại khẳng định vị trí. Đến tháng thứ 5 của thai kỳ em sẽ nghỉ ở nhà, em muốn vợ chồng mình cùng cố gắng để lo cho mẹ và con.
Nhi nói những điều vô cùng thông minh, mặc dù cũng muốn con dâu ở nhà vì đang mang thai nhưng bà Tâm cũng thấy cô con dâu nói có lý. Một công việc ổn định sẽ là nền tảng cho cả gia đình sau này. Mới tổ chức đám cưới xong dù sao cũng đã phải chi một khoản lớn. Cuối cùng cả nhà thống nhất Nhi sẽ tiếp tục đi làm cho đến khi thai được 5 tháng. Nhi cũng đã tính toán rất kỹ, khoảng thời gian cô nghĩ ngơi cũng là đầu năm sau, khi đó công việc không nhiều, và còn 1 điều quan trọng đó là sang năm có thể Quân sẽ được cất nhắc lên một vị trí mới cao hơn. Và Nhi muốn tận dụng quỹ thời gian còn lại để giúp chồng.
11h tối, Nhi bỗng thức giấc bởi những âm thanh lạ:
“ Cốc...cốc….cốc…”
Những tiếng gõ mõ đang phát ra trong nhà, Nhi ở tầng 2, bên kia là phòng của mẹ Quân. Mở cửa ra Nhi thấy cửa phòng mở, tiếng gõ mõ phát ra từ trên tầng 3, bỗng dưng cô giật mình bởi giọng của chồng:
- - Em mất ngủ à..? Mẹ ngày nào cũng ở trên gian thờ gõ mõ, niệm kinh 2 tiếng đồng hồ, 1 lát nữa là mẹ ngủ thôi. Đóng cửa đi em…
Nhi chép miệng thở dài:
- - Em thấy khó ngủ lắm anh ạ….Em quen yên tĩnh rồi giờ thế này sao em ngủ được. Còn con nữa chứ…
Quân yêu vợ, lo cho con nên dù tiếng mõ không hề lớn bởi phòng cũng kín, nhưng nghĩ vợ mang bầu, khó ở nên Quân đáp:
- - Ừ, để mai anh nói chuyện với mẹ. Giờ cố gắng một chút em nhé.
Nằm xuống giường chùm chăn lại nhưng lần này không chỉ có tiếng mõ mà Nhi còn nghe thấy những âm thành rì rầm, cứ như thế mẹ Quân đang đọc kinh ngay bên tai Nhi vậy.
Bỏ chăn ra Nhi quay sang gọi chồng, nhưng Nhi chợt rụt bàn tay mình lại ngay khi nó chạm vào lưng Quân, trong khoảnh khắc Nhi thấy tay mình toàn máu là máu. Toát mồ hôi lạnh Nhi rùng mình nhìn lại, Quân đang nhìn cô lo lắng hỏi:
- - Em lại sao vậy..? Mẹ dừng gõ mõ rồi mà..?
Nhi ngơ ngác:
- - Vậy….vậy hả anh…? Nhưng anh ơi, anh có nghe thấy mẹ đọc kinh không..?
Quân cười:
- - Em cứ đùa, tuy phòng nhà mình không cách âm nhưng anh dám chắc mẹ đọc rất nhỏ, đứng ngoài ban nãy em còn chẳng nghe thấy chứ nói gì đóng cửa trong phòng. Chỉ có tiếng gõ mõ là có phát ra nhỏ xíu thôi.
Không thể nào, Nhi chưa ngủ thì sao có thể mơ được, tiếng kinh cầu rõ ràng lúc mới đây cứ râm ran bên tai cô, sát cạnh luôn…...Rồi nữa, ảo ảnh ban nãy khi Nhi chạm tay vào người chồng thấy rất nhiều máu là sao..?
Đã rất lâu rồi, cho đến hôm nay Nhi mới lại cảm thấy một nỗi sợ vô hình khiến cô đổ mồ hôi lạnh. Kể từ lúc bỏ chiếc vòng ra mọi thứ dường như đang dần thay đổi……..Nhắm mắt lại lần nữa thì Nhi không còn nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào nữa.
“ Cộp...Cộp…”
Bà Tâm đi từ trên tầng 3 xuống, bước vào phòng bà Tâm thở dài:
- - Mọi hôm đọc kinh xong cảm thấy rất thư thái, nhưng sao hôm nay mình lại thấy bất an như thế này nhỉ…?
Đêm đã về khuya, thời tiết dự báo ngày mai sẽ có mưa, nhưng lúc này bầu trời đã nổ sấm chớp ầm ầm…….Có vẻ như cơn mưa này đã đến sớm hơn dự định.