Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 22: Ngôi nhà gạch cuối đoạn đường đất

Duy quay ngoắt người lại nhưng không thấy ai cả, chỉ có tiếng cười, tiếng nói vẫn đang vang lên văng vẳng bên trong ngôi nhà. Tiếng cười đó lúc gần, lúc xa, nó đang vọng lên từ bên dưới tầng một. Duy với tay bật điện nhưng bóng đèn không sáng, gió vẫn thổi từ bên ngoài qua cánh cửa sổ phòng của Hữu vào bên trong lạnh buốt.

“ Hi..hi..hi….hi..hi...hi “

“ Dưới...này...nè…..ở...dưới...này..”

Bất giác tâm trí của Duy như đang bị thứ gì đó điều khiển, Duy tự bước xuống cầu thang theo tiếng gọi đầy ám ảnh. Càng xuống đến gần bên dưới thì tiếng gọi, tiếng cười đó càng rõ. Duy đi đến đâu chố đó sáng đến đấy, đứng dưới chân cầu thang tầng một Duy không còn nghe thấy tiếng trẻ con cười nữa, thay vào đó là một giọng khác, là một giọng nữ, cô ta đang rên rỉ rất đau đớn:

“ A….a…..đau….quá…..khốn...nạn….”

Bước đến ngưỡng của gian bếp, Duy nhìn thấy đang nằm bên dưới sàn nhà là một cô gái với cái bụng bầu, hình như cô ta sắp sinh. Tại sao trong nhà lúc này lại có một cô gái đang mang thai, Duy vội chạy đến với ý định giúp đỡ nhưng không được. Đôi chân Duy lúc này cứng đơ không còn cảm giác, rồi dần dần cơ thể Duy cũng không cử động được, thứ duy nhất có thể cảm nhận, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra chỉ còn đôi mắt.

Cô gái kia đang vượt cạn một mình, đau đớn, quằn quại cô ta cố rặn với toàn bộ sức lực. Toàn thân nhễ nhại mồ hôi mồ kê, tóc tai rũ rượi, máu đang từ từ chảy ra ướt đẫm phần bụng dưới của cô gái. Lần đầu Duy tận mắt chứng kiến cảnh một người phụ nữ chuyển dạ sắp sinh con, những tưởng cô gái đó phải đau đến chết đi sống lại, cuối cùng sau một tiếng la thất thanh, đứa trẻ cũng được sinh ra, nằm trong vũng nước ối pha lẫn máu tươi. Đứa bé vẫn còn nguyên dây nhau nối liền với người mẹ trẻ. Cô gái kia đã nằm bất động, không biết là cô ta còn sống hay đã chết. Nhưng thứ nhỏ nhắn vừa được sinh ra kia hình như vừa cử động, không chỉ vậy Duy còn nghe thấy tiếng khóc yếu ớt đang khẽ phát ra:

“ Oe...oe….oe..”

Một lúc sau cô gái kia cử động, cô ta thở hổn hển, gương mặt cô gái ấy nhợt nhạt, trong đầu Duy đang cố gọi:

“ Cứu nó đi, nó còn sống đó. “

Trái với điều mà Duy suy nghĩ, cô gái tự dùng kéo cắt dây nhau, dù đôi chân vẫn còn đang run run nhưng cô ấy gắng gượng đứng lên, điều mà Duy không hiểu đó là tại sao cô ấy không hề bế con mình. Đứa trẻ vẫn nằm trong vũng máu nhơ nhớp, ngón tay của nó vẫn đang khẽ động đậy.

“ Chơi….với….con...đi…”

“ Con….ở….đây...này..”

Duy rùng mình khi mà tiếng nói đó đang ở ngay bên cạnh mình, đứa bé, một đứa bé trần như nhộng đang bám lấy chân Duy, nó không mở miệng mà giọng nói vẫn phát ra rõ mồn một. Duy hoảng sợ tột độ nhưng cơ thể không cử động được, Duy muốn kếu cứu khi mà đứa bé đó vẫn đang bò từ từ lên trên người Duy, nó nhoẻn cái miệng đỏ au ra cười trong khi hai bàn tay nhỏ bé trắng ởn vẫn đang bấu chặt lấy bụng của Duy.

Nhìn sang phía gian bếp, Duy còn bàng hoàng hơn khi mà cô gái kia đang cho đứa con của mình vào một cái bình sứ, đôi mắt cô ta ánh lên sự nham hiểm, cô ta vừa khẽ nhếch mép cười và nói:

“ Mày không nên có mặt trên cõi đời này.”

*********

- - Duy…..Duy ơi, dậy đi….muộn rồi đấy. Duy ơi….

Duy mở mắt choàng tỉnh, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Duy rùng mình bởi nỗi sợ vẫn còn nguyên vẹn trong từng giác quan của cơ thể. Duy thở hồng hộc và chưa thể cất tiếng nói. Bên ngoài giọng lúc này là giọng của Phước:

- - Hay là nó làm sao, gọi từ nãy giờ không thấy trả lời. Để tao đạp cửa vào xem sao..?

“ Cạch “

Cửa phòng mở ra, Duy mặt mũi hốc hác, đầu tóc bê bết vì mồ hôi đứng nhìn các bạn, Hữu vội hỏi:

- - Mày sao thế, ốm à..? Thế có đi học được không..? Sao người ngợm xanh xao thế kia..?

Duy thở phào khi nhìn thấy mọi người, tất cả những điều mà Duy nhìn thấy chỉ là mơ. Một giấc mơ khủng khiếp đầy đáng sợ, nhưng đã là lần thứ 2 Duy mơ thấy đứa bé đó. Trong giấc mơ ngôi nhà này chỉ có một mình Duy, mọi người đều không xuất hiện. Giờ đây nhìn ba thằng bạn đang đứng ngoài cửa gọi mình phần nào Duy thấy yên tâm hơn. Duy nói:

- - Chúng mày đi đi, hôm nay tao không đi được. Người mỏi lắm, chắc tao bị ốm thật rồi.

Hữu cẩn thận:

- - Vậy mày nghỉ ngơi đi, cố ngủ cho lại sức. Trưa về tao sẽ mua cháo rồi uống thuốc.

Duy đóng cửa phòng lại, tuy đã tỉnh giấc nhưng nỗi ám ảnh vẫn còn đó. Chuyện này không còn phải ngẫu nhiên hay trùng hợp nữa. Có điều bất thường trong ngôi nhà này liên quan đến đứa bé trong giấc mơ, bởi đây đã là lần thứ 2 nó xuất hiện. Nhưng còn cô gái một mình sinh con ra và hành động đáng ghê rợn của cô ta nữa, cô ta là ai..? Mọi chuyện càng ngày càng trở nên rối rắm một cách không có lời giải thích.

“ Tôi khuyên thật, các anh nên rời khỏi ngôi nhà đó di.”

Câu nói cảnh báo của cô gái hàng xóm liệu có liên quan gì đến giấc mơ hãi hùng mà Duy đã trải qua hay không..? Đầu Duy bống nhói lên đau điếng, cơn đau như búa bổ khiến cho Duy ôm đầu gào thét. Tuy ngủ cả đêm nhưng Duy cảm thấy cơ thể mệt mỏi, đau nhức, nhìn mình trong gương Duy thấy đôi mắt thâm quầng, hốc hác như thể cả đêm qua Duy không được chợp mắt.

Mọi thứ Duy nhìn thấy quá thật, nó thật đến cái độ từng bộ phận mà đứa bé chạm vào bây giờ vẫn còn cảm giác. Duy nghĩ trong đầu:

“ Không thể được, mình phải nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân chuyện này. Hoặc phải rời khỏi đây, ngôi nhà này có thứ gì đó vô cùng đáng sợ.”

Tất nhiên Duy cũng đã suy nghĩ đến việc nhờ bố, bố Duy là thầy cúng, nhưng chẳng hiểu sao Duy lại muốn tự mình tìm hiểu. Dẫu sợ nhưng có một điều gì đang thôi thúc Duy mãnh liệt mà Duy cũng không thể giải thích được. Nghỉ ngơi một lát Duy thấy khá hơn, đi xuống nhà Duy dọn dẹp lại phòng khách, thu gom rác vào túi. Đứng trong gian bếp, Duy nhớ đêm qua mình cũng đứng ở đây, tuy cảnh vật trong mơ và đời thực có chút thay đổi nhưng chắc chắn cô gái Duy nhìn thấy đêm qua chính là ở trong ngôi nhà này. Nền gạch hoa vẫn y nguyên, chỉ có điều đêm qua nó dính đầy máu. Nhớ lại thôi cũng khiến cho Duy nổi hết gai ốc, đem túi rác đi đổ, vừa đi Duy vừa cố gắng xâu chuỗi lại những điều trong giấc mơ.

Vốn là một người thông minh, ban đầu Duy đưa ra giả thiết đó là đứa bé mà Duy nhìn thấy chính là đứa bé mà cô gái kia đã đem vứt bỏ. Tuy nhiên các dữ kiện khá mơ hồ và mập mờ, chúng không rõ ràng bởi giữa mơ và đời thực đâu có giống nhau.

- - Ui za, cái lưng của tôi…...Đau quá.

Duy chợt nghe thấy giọng ai đó, nhìn phía trước thì đó là một bà cụ, bà cụ khoảng tầm 60 tuổi, tóc đã bạc gần hết. Bà cụ đang chống gậy nhưng chắc do lưng đau nên túi đồ của bà rơi xuống đất. Hình như bà cụ mới đi chợ về bởi trong túi rơi ra mấy củ cà rốt và hành tỏi mỗi thứ một ít. Duy vội chạy lại nhặt đồ hộ bà cụ rồi cho vào túi, bà cụ cười:

- - Cảm ơn cháu, khổ già cả rồi nên lưng nách nó đau bất chợt vậy đấy. Giờ còn không cúi được, cúi xuống là không dậy được luôn. Nhặt giúp bà với nhé.

Duy cười rồi đáp:

- - Vâng, bà để đấy cháu nhặt giúp cho. Mà nhà bà ở đâu ạ, để cháu đưa bà về...Cháu cũng ở gần đây thôi.

Bà cụ cười hiền từ:

- - Nhà bà ở cuối cái ngõ này nhưng còn phải đi sâu vào đoạn đường đất cơ. Thế cháu cũng ở đây à, sao bà nhìn lạ thế..?

Duy xách túi đồ cho bà cụ rồi một tay dìu bà cụ, vừa đi Duy vừa nói:

- - Vâng, cháu thuê nhà ở đây thôi, mà thuê cùng mấy đứa bạn nữa. Cũng mới về đây bà ạ, nhà bọn cháu thuê kia kìa..

Duy chỉ tay về hướng ngôi nhà ba tầng cao đẹp nhất ở khu này, tưởng rằng bà cụ sẽ có phản ứng giống như những người quanh đây nhưng không, bà cụ đáp:

- - Ra thế, thảo nào bà không biết. Nhà đó thì to đẹp nhất ở đây rồi.

Lần đầu tiên trong gần 1 tháng qua, trong cái xóm này mới có người nói chuyện với Duy một cách bình thường. Kể cả khi nhắc tới ngôi nhà, bà cụ vẫn không tỏ thái độ gì cả. Liệu rằng đây có phải là người sẽ cho Duy biết điều gì đó về ngôi nhà, nhưng bà cụ đã lớn tuổi thế này không hiểu bà cụ có biết chuyện gì hay không..?

Đưa bà cụ đến cuối con ngõ xi măng, phải đi qua một đoạn đường đất nhấp nhô, hai bên cỏ mọc um tùm, cuối cùng Duy cũng đứng trước ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ nhưng không trát vữa bên ngoài. Ngôi nhà khá nhỏ đó là nơi ở của bà cụ. Bà cụ nói:

- - Vào nhà đi, nhà bà có nước chè sâm sen thơm lắm, để bà lấy cho cháu uống.

Duy cũng có chuyện cần hỏi bà cụ nên Duy vui vẻ ngồi trong nhà đợi, trong lúc bà cụ đi lấy nước, Duy nhìn trên cái phản bằng gỗ, Duy tiến lại gần thì nhận ra một thứ quen thuộc, Duy nói:

- - Đây…..đây...là….?