[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 18

Đối mặt với Cố Tích Triều vừa đi đã quay lại, Vãn Tình cũng rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu rõ, “Anh...... Đã biết?”

Cố Tích Triều gật đầu, “Nghe được trên TV......”

Vãn Tình cay đắng cười, “Em cũng đoán được dạng chuyện này sớm muộn gì tất cả mọi người cũng sẽ biết...... Thật không biết mọi người sẽ nhìn em thế nào nữa?”

“Vãn Tình! Cha em là cha em, em là em, những việc ổng làm không liên quan đến em!”

“Không liên quan sao?” Vãn Tình hỏi ngược lại, “Kỳ thật rất nhiều chuyện ba ba em làm đều là vì em, mẹ em qua đời sớm, trước nay chỉ có một người thân là ba ba, ông đối xử với em rất tốt, vì em chịu làm mọi chuyện, tuy rằng, ông đã làm sai, em biết ông hẳn phải bị trừng phạt mới đúng, nhưng em không trách ông......”

Vãn Tình nhìn khắp căn nhà trống rỗng, trong mắt khó đè nén toát ra đau thương. “Giờ đây chỉ còn một mình em...... Trước đây, bạn bè thân thích nhà em nhiều đến nỗi có thể đạp bung cửa, nhưng giờ thì sao —— một người cũng không thấy...... Thật ra cũng không sao cả, em ở nước ngoài hai năm, cũng đã quen cuộc sống một mình, nhưng khi ấy, ít nhất ——” Giọng nói Vãn Tình bắt đầu trở nên nghẹn ngào, “Ít nhất, em còn có thể nhớ về anh, nhớ tới giao ước của chúng mình, nhưng...... Giờ anh không cần em tiếp tục đợi anh nữa...... Em...... Không có người thân, đến cả anh cũng...... Em thật sự không biết ngày tháng sau này nên làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy Vãn Tình từ từ lệ rơi đầy mặt, Cố Tích Triều không khỏi đau lòng cùng tự trách, Vãn Tình giờ phút này không còn gì cả, nhưng cậu lại bỏ rơi cô...... Điều này, sao có thể?

“Vãn Tình......” Cố Tích Triều ôm lấy thân thể khóc đến run rẩy của cô, “Anh sẽ không bỏ mặc em, đừng buồn nữa được không?”

Vãn Tình tựa vào lòng anh, lúc lâu sau hơi thở mới dần dần ổn định, trong thoáng chốc, cô tránh khỏi vòng tay cậu, lau đi nước mắt trên mặt rồi cười xin lỗi, “Xin lỗi, dạo gần đây tâm trạng em thật sự rất tệ, nên mới...... Nhưng mà không sao, khóc rồi tâm trạng cũng tốt hơn, cám ơn anh, Tích Triều, giờ em không sao, thật đấy......”

Nhưng dù sao, dáng vẻ cô nhìn cũng không giống như không sao cả, Vãn Tình từng nói, cô không yếu ớt như trong tưởng tượng, nhưng, một cô gái, đột nhiên gặp phải biến cố lớn như vậy, thoáng cái không nơi nương tựa, cho dù là người có kiên cường hơn thế nữa cũng khó mà chống đỡ.

Cố Tích Triều cũng nhìn lướt qua căn nhà trống rỗng, rất to rất trống trãi, đèn trong phòng thật mờ, lại tự dưng khiến người khác có chút cảm giác sợ hãi, cậu bỗng nhớ tới mới trước đây thôi, mình một mình bị nhốt trong căn nhà tối om, khi đó cậu sợ hãi, cậu cô đơn, cậu bi thương...... Cũng chỉ người đã từng tự mình trải nghiệm mới có thể lĩnh hội.

Cái thứ cảm giác cô đơn đến đáng sợ này, cậu không muốn thử lại, cũng không muốn Vãn Tình trải nghiệm.

“Đêm nay, anh ở lại với em, một mình nhất định sẽ sợ?”

“Không sao......” Vãn Tình lập tức trả lời.

“Thật?” Cố Tích Triều nhướn mi, mang chút ý cười, hỏi lại.

Vãn Tình hơi ngượng ngùng cúi đầu, cười cười, “Vậy...... làm phiền anh!”

Vãn Tình dẫn Cố Tích Triều vào một phòng dành cho khách trong nhà, dọn dẹp giường dùm cậu rồi nói một tiếng “Ngủ ngon” đi ra ngoài định đóng cửa lại.

Cố Tích Triều đứng ở cửa trước khi đóng lại hô một câu, “Nếu có gì thì cứ gọi anh!”

Vãn Tình ngoái đầu nhìn anh cười, sau đó đóng cửa lại rời đi.

Của sổ phòng đối diện với đường cái, đèn đường bên ngoài sáng đến chói mắt.

Cố Tích Triều đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo dây rèm, rèm cửa sổ hai bên từ từ khép lại, trong lúc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác trên tay cậu bỗng dừng lại, đẩy rèm cửa sổ ra, mặt Cố Tích Triều gần như dính trên cửa kính, mắt mở lớn, tim bỗng dưng đập thình thịch không ngừng.

Cố Tích Triều nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, hướng cửa phòng Vãn Tình nói một tiếng, “Anh đi ra ngoài một chút, sẽ về liền.” Sau đó bước nhanh xuống lầu.

Dưới đèn đường, một bóng dáng quen thuộc thong thả bước qua lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên lầu.

“Thiếu Thương!” Cố Tích Triều chạy tới đứng trước mặt anh, Thích Thiếu Thương quay đầu cười vui vẻ với cậu, lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu hoắm.

“Cậu...... Sao cậu lại ở đây?” Cố Tích Triều nhíu mày, khó hiểu hỏi.


“Tôi đi theo cậu tới.” Thích Thiếu Thương cười nói.

“Đi theo tôi? Vậy......” Vậy không phải đã đợi rất lâu?

Thích Thiếu Thương giống như tâm linh tương thông nhấc tay nhìn đồng hồ, “Hai giờ ba mươi tám phút nha!”

“Đồ ngốc!” Cố Tích Triều không kìm lòng nổi đi qua ôm lấy anh, “Nếu tôi không thấy cậu, vậy không phải cậu phải đứng đây cả đêm sao?”

“Không sao,” Thích Thiếu Thương hai tay cầm vai, nhìn thẳng vào mắt cậu, ý cười nhất thời suy yếu, “Mặc kệ cậu đi tới đâu, tôi cũng phải theo cậu, tôi mới có thể an tâm.”

“Thiếu Thương......” Tim như hẫng một nhịp, đau đớn thoáng qua, Cố Tích Triều lắc đầu, “Tôi đã lớn đầu vậy rồi, kỳ thật cậu không cần vì tôi......”

“Tôi hiểu ý cậu,” Thích Thiếu Thương cắt ngang lời cậu, “Tôi biết, dù không có tôi, cậu cũng có thể tự chăm sóc bản thân, cậu cũng có thể sống vui vẻ, nhưng...... Nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên lòng...... Loại cảm giác này, cậu hiểu không?”

“Tôi hiểu......” Cố Tích Triều cắn môi, gật đầu, tôi hiểu cậu rất tốt với tôi, tôi hiểu cậu là thật sự —— yêu tôi......

“Vãn Tình sao rồi?”

“Không tốt lắm......”

“Vậy cậu ở lại chăm sóc cô ấy đi, mấy ngày này nhất định cô ấy rất cần người kề bên.”

“Thiếu Thương......”

“Nè, đừng nhìn tôi cảm kích vậy chứ, tôi cũng không nhỏ mọn thế đâu!”

Cố Tích Triều trừng mắt nhìn anh, ai kia sau khi thu hồi vẻ cợt nhả, đưa tay xoa xoa trán cậu, dần dần trượt xuống hai má, nâng cằm cậu lên, ở trên môi nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, “Tích Triều, nhớ phải về nhà.”

Tích Triều, nhớ phải về nhà.

Ba ngày, Thích Thiếu Thương lần nữa nếm trải tư vị ngày qua ngày đếm từng phút từng giây.

Trong lòng rất bức bối, ba mẹ đều đi trực ca đêm, trong nhà vắng vẻ, buồn đến khiến người phát hoảng, Thích Thiếu Thương dứt khoát đi ra ngoài.

Đường phố vừa lên đèn rực rỡ, Thích Thiếu Thương thong thả dạo bước giữa thành phố, ngẩng đầu nhìn trời, ánh đèn rất chói mắt, ngay cả sao cũng không thấy.

Trong đám người náo nhiệt, Thích Thiếu Thương không khỏi thở dài, tại sao ai cũng có đôi có cặp, không thì có bè có bạn, sao chỉ mình mình cô đơn chiếc bóng như vậy, đáng thương quá mà!

Tích Triều, không phải cậu đã quên đường về nhà đi thế nào rồi chứ?

Lạc trong khu rừng cao ốc, tâm Thích Thiếu Thương như đang lang thang trong hoang mạc, liều mạng tìm kiếm ốc đảo.

Thích Thiếu Thương bỗng trừng to mắt, Này...... này...... Ông trời quả nhiên đối với anh không tệ mà, ốc đảo —— Thật sự để anh gặp được.

“Tích Triều!” Cách nhau một con đường, Thích Thiếu Thương phất tay lớn tiếng kêu.

Người trên đường đối diện quay đầu qua, nhìn thấy anh, nháy mắt ngạc nhiên xong nở nụ tười tự nhiên tự tại, như mưa thuận gió hòa.

Thích Thiếu Thương cảm thấy cảnh hoang mạc trong tâm lập tức trở thành rừng cây um tùm, cành lá xum xuê.

Cấp tốc băng qua đường, Thích Thiếu Thương đứng trước mắt Cố Tích Triều, mặt nhăn mày nhíu, làm ra dáng vẻ đau đớn vô vàn, “Tích Triều, nếu cậu còn không về nhà, tôi thật phải bắt cậu về đó!”

Cố Tích Triều liếc qua anh, “Còn nói cậu không phải người nhỏ mọn?”

“Đương nhiên không phải!” Thích Thiếu Thương trả lời vô cùng hùng hồn, tiếp theo cười hì hì sáp lại gần, thấp giọng nói, “Nhưng tôi nhớ cậu mà!”

Cố Tích Triều lùi về sau một bước, nhìn anh, vẻ mặt có chút phức tạp.

Thích Thiếu Thương nhìn thấy cậu đang cắn môi, cậu đang do dự bối rối, lúc do dự luôn có hành động này, tim Thích Thiếu Thương bỗng chùn xuống.

Anh từng nói, anh biết Cố Tích Triều rất quan tâm Vãn Tình, anh thậm chỉ cảm giác được, chỉ cần Vãn Tình xuất hiện trước mặt Tích Triều, chỉ cần cô mở miệng, Tích Triều sẽ quay lại bên cạnh cô, anh rất sợ...... Giờ đây anh càng sợ hơn.

Cảnh ngộ ngày nay của Vãn Tình, Tích Triều sẽ không nỡ mặc kệ nàng không quan tâm.

“Tích Triều......” Nhưng, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn cậu ra đi?


“Thiếu Thương!” Tiếng Cố Tích Triều không cao nhưng lại âm vang mạnh mẽ, “Chúng ta, xa nhau đi!”

“Cậu, nói gì?” Thích Thiếu Thương mang theo hi vọng là mình nghe nhầm.

“Chúng ta xa nhau đi!” Cố Tích Triều lặp lại lần nữa, vẻ mặt u ám nhưng ánh mắt kiên định.

Thích Thiếu Thương cảm giác tim mình như mảnh đất khô cằn từng tấc từng tấc rạn nứt dần, tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị nghe những dạng câu này, nhưng vào lúc những câu này quang minh chính đại từ xuất ra từ miệng Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương mới biết, anh đã đánh giá cao khả năng chấp nhận của bản thân.

“Vì Vãn Tình?”

Cố Tích Triều gật đầu.

Mấy ngày qua, cậu nhìn ra, có cậu cạnh bên, Vãn Tình rất vui vẻ, nhưng không che dấu được sợ hãi của cô, sợ hãi một ngày nào đó cậu sẽ ra đi.

Tuy rằng cậu biết Vãn Tình đích thực không phải một cô gái yếu đuối, cô có thể cười và nói với cậu, em không sao, em thật sự không sao cả, anh không cần phải suốt ngày theo em, về đi. Nhưng cậu biết, kỳ thật cô rất sợ một thân một mình cô đơn ở trong nhà.

Thứ cảm giác này, thuở nhỏ Cố Tích Triều đã lĩnh hội sâu sắc.

Hơn nữa, người có kiên cường hơn thế cũng cần một lý do để bản thân tiếp tục kiên trì, hiện giờ, cô hai bàn tay trắng, lý do duy nhất để cô có thể kiên trì chỉ có mỗi cậu, cô không thể lại mất cả cậu.

Chẳng sợ sau này khai giảng, cô còn phải ra nước ngoài, cậu không thể kề bên chăm sóc, nhưng cậu cũng tuyệt đối không thể nào giống như lúc trước chẳng màng đến cô.

Nhưng một khi bắt đầu quan tâm trân trong, dù chỉ là một cú điện thoại, một phong thư, Vãn Tình cũng sẽ ỷ lại vào cậu, đem cậu coi như điều an ủi tinh thần duy nhất, nếu có một ngày, cậu muốn rời khỏi cô, cô nhất định sẽ sụp đổ mất.

Cậu từng nói sẽ không để cô nếm thử cảm giác của người bị cả thế giới này vứt bỏ.

Hiện giờ không thể bỏ mặc cô, về sau lại càng không thể.

Suy nghĩ này của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương có thể đoán được, nên anh không hỏi lý do, anh chỉ hỏi, “Tích Triều, cậu yêu tôi chứ? Từ trước tới nay cậu không nói với tôi, giờ trả lời tôi đi, được không?”

“Dù tôi yêu cậu thì sao hả!” Cố Tích Triều gần như hét lên, hoàn toàn quên rằng họ đang ở trên đường lớn huyên náo, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, “Cậu cũng nhìn thấy thái độ của cô chú, họ hi vọng cậu có thể nhanh chóng tìm được bạn gái, họ là kiểu người bảo thủ, họ sao có thể chấp nhận tôi và cậu...... Hơn nữa, cô chú đối xử với tôi tốt như vậy, tôi tuyệt đối không thể làm họ đau lòng khổ sở, tôi không thể làm chuyện có lỗi với họ! Cậu hiểu chứ?”

“Tích Triều, tại sao......?” Thích Thiếu Thương tiến từng bước, giật mạnh tay Cố Tích Triều, mặc kệ đối phương giãy dụa thế nào cũng không buông, “Cậu có thể nghĩ cho Vãn Tình, có thể nghĩ cho ba mẹ tôi, tại sao —— Tại sao cậu chưa từng nghĩ cho tôi? Xa cậu, tôi sẽ vui vẻ sao?”

Cố Tích Triều tránh ánh mắt anh, thấp giọng nói, “Cậu có thể quên tôi......”

“Tôi sẽ không!” Thích Thiếu Thương kiên định đáp, siết tay cậu càng chặt.

“Thiếu Thương, đừng làm tôi khó xử được không?” Cố Tích Triều nhìn thẳng Thích Thiếu Thương, vẻ mặt gần như cầu xin.

Thích Thiếu Thương lại kéo tay cậu rút ngắn khoảng cách, ôm eo cậu, “Tôi sẽ không từ bỏ, tôi lặp lại lần nữa, tôi sẽ không từ bỏ!”

“Thiếu Thương......”

“Còn cần tôi lặp lại lần nữa sao? Tôi sẽ không từ bỏ, tôi không muốn xa cậu!”

“Thiếu Thương......” Cố Tích Triều nhụt chí cúi gục đầu, hô hấp hơi rối loạn, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Thích Thiếu Thương, “Được, cậu đã không chịu nhượng bộ, chúng ta để ông trời quyết định phải xa nhau hay không.”

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều giải thích, “Ai cũng nói duyên phận là do trời định, không bằng chúng ta thử trắc nghiệm xem chúng ta có duyên phận hay không.”

“Nè, đây là trò chỉ có mấy cô bé mới thích chơi......”

“Tôi thích đấy, cậu có ý kiến?”

“Không...... Không ý kiến! Cậu nói phải thế nào, tôi nghe thế đấy!”

Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương đứng quay lưng vào nhau, bất luận là phía trước của cậu hay phía trước của anh cũng không thấy nơi cuối con đường dài, trên đường rộn ràng nhốn nháo tấp nập.

“Chuẩn bị xong chưa?” Cố Tích Triều hỏi.

“OK!” Thích Thiếu Thương gật đầu.

“OK, one, two, three, go!”


Hai người đều tự cất bước đi về phía ngược lại.

Mỗi người một trăm bước, áng chừng 60 70 mét, vốn cũng không phải khoảng cách rất xa, nếu họ giờ đang ở trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, đừng nói một trăm bước, dù có một ngàn bước, quay đầu lại, có lẽ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đối phương biến thành một điểm đen nhỏ bé.

Nhưng tại nơi này, là ngã tư nhiều làn giao nhau, dòng xe chen chúc, sóng người như thác, trừ khi hai người đều có chiều cao của Diêu Minh, nếu không, sau một trăm bước muốn nhìn thấy đối phương, quá khó khăn.

Nếu quay đầu lại nhìn không thấy đối phương, thì không cần phải quay đầu lại nữa, cứ từ đó tự bước đi con đường của mình.

Thích Thiếu Thương biết Cố Tích Triều là cố ý, cậu suy nghĩ mọi biện pháp buộc mình phải từ bỏ.

Văn học tuổi trẻ đúng là đòi mạng mà, truyện tình yêu đọc nhiều, viết nhiều, cả đầu toàn là mấy ý tưởng vừa lãng vừa mạng, lại mà còn muốn đem tình tiết trong sách hoán đổi thực tiễn, Thích Thiếu Thương trong lòng không khỏi bắt đầu oán giận.

Cố Tích Triều cũng không đếm xem mình đã đi được bao nhiêu bước rồi, cậu từng đọc được tình tiết này trong sách, nhân vật nam nữ dùng cách thức này để quyết định có nên chia tay hay không, vì thế cậu thuận tiện mượn dùng, cậu biết thế này kỳ thật rất nhảm nhí ngây thơ, nhưng, cậu chỉ mong tìm được lý do thuyết phục Thích Thiếu Thương đồng thời thuyết phục chính mình, từ bỏ!

Cậu bước nhanh hơn, không muốn dừng lại, cũng không định quay đầu.

Nhưng chân lại không nghe theo càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng chậm, từng bước từng bước một giống như nàng tiên cá vừa có hai chân, đạp trên mặt đất giống như bị đao cắt.

Cậu đã không còn nhớ rõ câu chuyện tình trong sách kia kết cục thế nào, nhưng, cậu cùng Thiếu Thương, chẳng lẽ cứ như vậy, từ nay về sau đi con đường riêng của mình?

Cố Tích Triều không ngừng tự hỏi chính mình, thật sự có thể rời khỏi anh sao?

Nếu có thể, cậu sẽ không vào lúc anh bị nghi nhiễm sars còn liều lĩnh hôn anh.

Nếu có thể, cậu cũng sẽ không vào những ngày anh bị bệnh qua một ngày bằng một bằng một sống không bằng chết.

Tồn tại của anh với cậu, đã sớm như ánh dương, như không khí, một giây cũng không thể xa.

Nhưng, Vãn Tình phải làm sao đây? Cô chú phải làm sao đây? Cậu không thể phụ lòng họ!

Làm sao bây giờ?

Thiếu Thương, chúng ta đến tột cùng phải làm sao bây giờ?

Cố Tích Triều bỗng quay đầu lại, cậu không biết mình rốt cục đã đi được bao nhiêu bước, nhưng cậu đột nhiên rất muốn nhìn thấy anh, chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng được.

Trong giây phút quay đầu lại, một loại sợ hãi tự dưng nảy lên trong lòng, nếu không nhìn thấy anh, nếu rốt cục nhìn không thấy anh, thì phải làm sao bây giờ?

Đầu người dao động trước mặt, Cố Tích Triều vẫn có thể thoáng liếc mắt đã thấy gương mặt tươi cười hai má lúm đồng tiền sâu hoắm, cách mình ngoài phạm vi năm bước.

Cố Tích Triều kìm lòng không được mỉm cười, có thể nhìn thấy anh thật tốt, nhưng ——

Cố Tích Triều nhíu mày chất vấn, “Sao cậu lại đứng sau lưng tôi?”

“Thích Thiếu Thương nhún vai, cười nói, “Tôi vẫn đi theo cậu mà!”

“Cậu ——” Cố Tích Triều nói không nên lời tâm trạng cảm xúc của mình lúc này đến cùng là thế nào.

Thích Thiếu Thương vẻ mặt đắc ý, “Tích Triều, truyện đó tôi cũng xem rồi, nhân vật nam trong đó chính là làm vầy nè, tôi tiện thể tham khảo chút! Cái này —— coi như duyên phân chứ?”

“Nhưng, tôi ghét người chơi xấu!” Cố Tích Triều nghĩ một đằng nói một nẻo bật ra một câu, xoay người bỏ chạy mất.

Không biết phải đối mặt thế nào, chi bằng chạy trước đã.

Thích Thiếu Thương lập tức đuổi theo, lại không khéo trước mặt là ngã tư, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tích Triều lẫn vào con đường đối diện, còn mình thì bị mắc kẹt đèn giao thông cấm qua đường, lát sau, dòng xe như nước, bóng dáng người nọ cứ vậy biến mất trong tầm mắt anh.

Lúc đèn giao thông vừa chuyển xanh, Thích Thiếu Thương vội vã chạy băng băng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng người nọ, nhưng chạy khắp cả con phố lại không có thu hoạch gì.

Thích Thiếu Thương vẫn không từ bỏ tiếp tục tìm, đã trễ thế này, không thể nào đi ra biển, bạn bè cậu quen, chỉ có Thiết Thủ cùng Lược Thương, nhưng cậu quyết không thể nào đến chỗ họ, còn quán bar mấy chỗ tạp nham bình thường một mình cậu sẽ không đến..... Chẳng lẽ là nhà Vãn Tình?

Thích Thiếu Thương lập tức chạy như bay tới nhà Vãn Tình, Vãn Tình mặt phức tạp nhìn anh, bảo Tích Triều vốn định ở lại bầu bạn cùng cô thêm mấy ngày, nhưng cô không muốn làm phiền cậu thêm nữa, liền khuyên cậu về, “Sao vậy? Tích Triều không về nhà à?”

Thích Thiếu Thương nhụt chí rời khỏi nhà Vãn Tình, nghĩ muốn nát óc không ra cậu ngoại trừ về nhà còn có thể đi đâu?

Về nhà? Chẳng lẽ.....


Thích Thiếu Thương thở hổn hển trèo lên lầu. Quả nhiên nhìn thấy Cố Tích Triều đang đứng dựa cửa.

Thích Thiếu Thương thật mạnh thở phào nhẹ nhõm, “Tích Triều, sao không đi vào?”

“Lúc chạy làm rớt mất,” Cố Tích Triều hơi ngượng ngừng hạ mắt, “Chạy một hồi, không biết sao lại về đây, nên.....” Dứt khoát không chạy nữa, phải đối mặt chung quy nên đối mặt.

Thích Thiếu Thương vui sướng mở cửa nhà, kéo Cố Tích Triều vào, “Tôi biết mà, cậu vẫn là không nỡ bỏ đi.....”

“Cậu đừng hiểu lầm!” Cố Tích Triều lập tức lạnh mặt cắt ngang lời anh, “Tôi ở đây, đương nhiên phải về đây, chẳng lẽ cậu muốn tôi ăn ngủ đầu đường xó chợ sao?”

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương thực bất đắc dĩ, “Tại sao cậu không chịu thành thực một chút vậy? Đúng vậy, mới nãy quả thật là tôi chơi xấu, nhưng, đó là vì tôi không muốn mất cậu! Tôi nói rồi tôi sẽ không từ bỏ! Vả lại,” Thích Thiếu Thương cười cười, “Chẳng lẽ cậu không chơi xấu sao? Tôi có đếm mà, cậu mới đi được 89 bước đã quay đầu lại!”

“Cậu ——” Cố Tích Triều nhất thời không biết nên nói gì chống chế.

“Tích Triều, cậu cũng không nỡ xa tôi mà phải không?” Thích Thiếu Thương áp sát cậu, hai tay khoát lên đôi vai gầy yếu của cậu, “Bằng không sao cậu lại quay đầu lại chứ?”

“Không phải!” Cố Tích Triều tránh ánh mắt anh, trả lời dứt khoát.

Thích Thiếu Thương thở dài, “Miệng cậu, rất không thành thực! Đúng là nên trừng phạt thỏa đáng mới được!” Nói xong liền há miệng cắn môi cậu, hung hăng hôn.

Đại não Cố Tích Triều nháy mắt trống rỗng, chỉ tồn tại nụ hôn nóng rực giữa môi lưỡi cùng đôi tay siết chặt nơi eo, làm cậu bất tri bất giác từ bỏ giãy dụa cùng chống cự.

Từ sau lúc cậu nói với anh họ tạm thời chỉ làm bạn bè, đã lâu rồi họ không có thân thiết như vậy, cậu rất tưởng niệm cảm giác này.

Nhưng mà, Cố Tích Triều rất nhanh đã bắt đầu hối hận bản thân đã thuận theo, để đối phương ngày càng táo bạo hơn.

Thích Thiếu Thương ấn ngã cậu lên sofa, kịch liệt hôn lên cổ cùng xương quai xanh, tay cũng không an phận chui vào trong quần áo cậu, ở trên làn dan láng mịn tinh tế của cậu lên xuống xoa nắn, thân thể anh nóng hổi kề sát cậu, khiến cho thân thể người dưới cũng không khỏi bất giác nóng theo.

“Đừng..... Thiếu Thương..... Buông ra.....” Cố Tích Triều bỗng thấy hơi sợ hãi, liền bắt đầu giãy dụa cố đứng lên.

Không ngờ tới Thích Thiếu Thương thật sự buông tha cậu, nhưng không đợi Cố Tích Triều kịp thở phào, anh lại một phát ôm ngang người cậu đi thẳng vào phòng ngủ.

Thân thể Cố Tích Triều rơi xuống giường lớn mềm mại, nhanh chóng bị một bóng người khác che phủ, cậu theo bản năng đưa tay đẩy ra, lại bị người nọ nhanh nhẹn giữ lại.

Ngoài dự kiến của cậu chính là, Thích Thiếu Thương cũng không lập tức làm gì cậu cả, mà chỉ từ trên cao nhìn xuống theo dõi cậu, hỏi, “Tôi hỏi lại lần nữa, Tích Triều, cậu yêu tôi không?”

“Tôi.....” Cố Tích Triều lại tránh né ánh mắt anh, nếu không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cậu có thể không chút do dự đưa ra câu trả lời, nhưng giờ thì không thể.

“Nhìn tôi!” Thích Thiếu Thương giống như ra lệnh la lên, hai mắt nóng rực giống muốn phát hỏa, “Trả lời tôi, Tích Triều! Thành thực một chút, bằng không cậu tự biết hậu quả!”

Lửa trong mắt anh dường như đã lan tới cậu, Cố Tích Triều hồn nhiên gật đầu, hai má đỏ bừng.

Thích Thiếu Thương vui sướng khó kìm hôn xuống, người dưới thân còn đang giãy dụa, đang chống cự, nhưng anh lại không cách nào buông tha cậu được.

Tình cảm như thủy triều dâng cao, đã khó có thể tự ức chế.

Thích Thiếu Thương kéo áo cậu soàn soạt, nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống mỗi một chỗ trên ngực cậu.

Người trên bị phơi bày trong không khí làm Cố Tích Triều xấu hổ không ngớt, nhưng mà cảm giác hưng phấn từng đợt từng đợt đánh úp lại làm cậu dần dần chuyển chống cự thành nghênh đón.

Nhưng mà mấy thứ này còn lâu mới có thể thỏa mãn cái người không kiêng nể gì kia, tay Thích Thiếu Thương chậm rãi trượt, tiến vào lưng quần cậu, thăm dò xuống dưới vuốt ve.

Cố Tích Triều phản ứng đè tay anh lại, hoảng hốt lo sợ nhìn anh.

Thích Thiếu Thương thì cười kề sát bên tai cậu, nhẹ nhàng liếm mút vành tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn đục lại có một loại ma lực kỳ lạ, “Nếu cậu không muốn, thì tôi dừng lại.”

Cố Tích Triều hô hấp dồn dập, sức nóng dâng trào, lời ra khỏi miệng khiến chính cậu lấy làm kinh hãi, “Kéo màn xuống!”

Kéo màn xuống.....

———— Cảnh tối lửa tắt đèn, ta đây gì cũng không thấy ————

Thích Thiếu Thương trở mình, tay rờ qua kế bên lại là một mảnh lạnh lẽo, anh lập tức bừng tỉnh ngay, đầu rất choáng, sờ soạng tìm đến đèn ngủ đầu giường, cố sức mở mắt, hơn bảy giờ, đúng là phá kỉ lục mà, anh gần như chưa từng dậy sớm như vậy.

Lại đưa tay rờ rờ bên cạnh, vẫn là một mảnh lạnh lẽo.


Mở to hai mắt nhìn quanh, một giường bừa bãi chấn động khiến anh lập tức tỉnh ngủ.

Kích tình cùng triền miên ngày hôm qua từng dòng từng dòng truyền lên não, Thích Thiếu Thương không khỏi mặt nóng tim đập, nhưng, người kia đâu?

“Tích Triều! Tích Triều!” Thích Thiếu Thương lớn tiếng kêu gào, lại không nhận được câu trả lời.

Tâm Thích Thiếu Thương lập tức lạnh hơn nửa, anh cấp tốc mặc quần áo vào, cũng bất chấp việc thu dọn bãi chiến trường, lập tức lao khỏi phòng tìm người.

Lúc mở cửa nhà, thì nhìn thấy ba mẹ vừa hết ca đêm trở về.

“Thiếu Thương, làm gì gấp gáp vậy?” Ba mẹ vội vàng hỏi.

“Tìm người!” Thích Thiếu Thương quăng lại hai chữ cũng không quay đầu lại lao thẳng xuống lầu.

Ba mẹ ngạc nhiên bước vào cửa, tò mò đi vào phòng ngủ của Thích Thiếu Thương, sau đó không hẹn mà cùng sắc mặt trắng bệch.