Quả nhiên, lúc thuỷ triều rút, mặt trời vẫn chưa lặn.
Sóng biển từng đợt từng đợt rút lui, lộ ra một mảng bờ cát ướt át, cùng vô số vỏ sò, ốc biển khảm trên mặt cát nhão, còn có mấy con cua nhỏ giương càng.
Dọc theo bờ cát từ đông sang tây in đầy dấu chân hỗn loạn, hai người mở to mắt cẩn thận tìm kiếm, mãi đến lúc mặt trời chìm xuống mặt biển, lại vẫn không tìm được ốc biển thất tinh họ cần.
Có chút mất mát.
Thứ tốt lành trước nay đều không dễ dàng tìm được.
“Quên đi, lần sau tìm tiếp.” Cố Tích Triều xoay người đi về.
“Ừ.” Thích Thiếu Thương đuổi theo giữ cậu lại, “Từ từ, chúng ta còn phải xem mặt trời lặn mà!”
Hai người sóng vai ngồi trên bờ cát, nhìn ánh hoàng hôn loang trên mặt nước biển.
Nhìn một thuyền đánh cánh nhỏ từ từ vào bờ, thắng lợi quay về thả neo cập bến
Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, khuất bóng dưới mặt biển
Nhìn bầu trời biến từ màu xanh biếc thành xanh sẫm rồi thành xanh đen, trời dần dần cùng mặt biển trở nên bất phân
Nhìn thời gian chuyển động, đêm thay cho ngày, vật đổi sao dời.
Đời này, chỉ nguyện cùng người ngắm nhìn thuỷ triều dâng rồi lại hạ, mặt trời mọc rồi lại lặn, từ tóc đen thành tóc bạc, người có bằng lòng không?
Cậu có bằng lòng không?
Lúc quay về trung tâm thành phố, nơi đó vẫn như cũ người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Họ xuống xe, chậm rãi bước đi dọc theo trung tâm thành phố.
Hai bên đường đèn neon lấp lánh, trên đường người xe đông nghịt, tiếng người ồn ào huyên náo, tiếng động cùng phong cảnh thuộc về thành thị không giống như thiên nhiên.
Xa hoa truỵ lạc, muôn hình vạn trạng, mới là cuộc sống thật sự mà người sống chốn thành thị không thể không đối mặt.
Trốn không thoát.
Bỗng nhiên thật hâm mộ người xưa, có thể tìm một chốn đào nguyên vắng vẻ, rời xa thế tục, thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn.
(Trích “Ẩm tửu” – Đào Uyên Minh
Hán Việt:
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ?
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn…
Thử trung hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Dịch thơ:
Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
Không thấy ồn ngựa xe.
Hỏi ông: “Sao được vậy?”
Lòng xa, đất tự xa.
Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam.
Khí núi ánh chiều đẹp,
Chim bay về từng đàn.
Trong cảnh có thâm vị,
Muốn tả đã quên lời.)
Nhưng giờ đây người hiện đại sống tại trần thế này muốn tránh tránh không được, muốn trốn trốn không xong.
Ngắm hoa quế mùa thu, nghe ngư dân hát thu lưới, xa vời như truyền thuyết.
“Anh hai! Thích Thiếu Thương!”
Quay đầu lại nhìn, Thôi Lược Thương cùng Thiết Thủ đang đi nhanh về phía họ.
Thôi Lược Thương phấn khởi giữ chặt Cố Tích Triều, “Anh, em mới vừa gọi điện cho mấy anh, ai ngờ lại tình cờ gặp ở đây!”
“Có chuyện gì sao?” Cố Tích Triều hỏi.
“Em vẫn chờ hai anh về, chúc mừng em thoát khỏi biển khổ vùng mình giải phóng a!” Thôi Lược Thương dời mắt qua Thích Thiếu Thương, “Ý, chúng ta đi uống rượu đi! Hôm nay, em khao!”
“Được!” Có rượu uống! Thích Thiếu Thương hai mắt bừng sáng, “Cậu đã khao, tôi sẽ không khách sáo, đi BD, thế nào?”
“Không thành vấn đề!” Thôi Lược Thương sáng khoái đáp.
BD, tên gọi tắt của một quán bar tên Blue Dream, quán bar này khung cảnh đẹp, phong cách được, đương nhiên chi phí tính sơ sơ cũng nhỉnh hơn chút đỉnh. Nhưng Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều như nhau, chưa từng tiếc tiền của nhà Lược Thương.
“Đợi đã!” Nhìn thấy hai người chộn rộn, Cố Tích Triều cùng Thiết Thủ đồng thời la lên, họ chỉ biết để cho hai con sâu rượu này dính lấy nhau bảo đảm không có chuyện tốt!
“Thiết Thủ ” Thôi Lược Thương đong đưa tay áo Thiết Thủ, “Hôm nay chỉ đơn thuần là chúc mừng em thôi! Không có ý uống rượu đâu!”
Thích Thiếu Thương cũng lập tức cam đoan với Cố Tích Triều, “Tôi biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không uống say!”
Không lay chuyển được hai con sâu rượu, bốn người đi bộ đến thẳng BD.
“Cheers!” Thích Thiếu Thương cùng Thôi Lược Thương nóc một ly rồi lại một ly, còn nói có chừng mực, sâu rượu mà có chừng mực mới đúng là chuyện lạ có thật!
Nhưng dù sao cũng nể tình Lược Thương đang phấn khởi, Cố Tích Triều cùng Thiết Thủ cũng không phá hứng của họ.
Nhưng mà, nhìn Thích Thiếu Thương kiểu nào cũng giống như uống rượu giải sầu.
Vì thế, Thiết Thủ cùng Thôi Lược Thương một trái một phải theo Thích Thiếu Thương đi, cách xa Cố Tích Triều 2 mét, nhìn nhìn, khoảng cách tương đối an toàn,
Thiết Thủ đè thấp giọng hỏi anh, “Cậu cùng Cố Tích Triều sao vậy? Thoạt nhìn có hơi quái!”
“Quái chỗ nào?” Thích Thiếu Thương mạnh miệng hỏi lại.
“Đương nhiên quái!” Thôi Lược Thương nói: “Anh đi theo anh hai, vậy mà không có đùa giỡn tuỳ tiện, không có trêu chọc cãi vã, không thông đồng nói móc em cùng Thiết Thủ, không...... Nói tóm lại, đứng đắn như vậy...... Không phải, có vẻ hơi xa lạ...... Đương nhiên, cũng không phải thật xa lạ......” Thôi Lược Thương gắng sức lục mớ từ ngữ trong đầu, “Ừm..... Chính là kiểu như rất gắng sức bảo trì khoảng cách, có vẻ không tự nhiên cho lắm!”
“Đúng vậy!” Thiết Thủ phụ hoạ theo, “Hai người khẳng định có vấn đề! Có phải cậu lại chọc gì cậu ấy?”
“Hứ! Hai người ——” Thích Thiếu Thương trừng mắt họ, “Thật đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, người sau nhiều chuyện tọc mạch hơn người trước mà!” Nói xong bỏ lại một cái nhìn “Mặc xác mấy người” quay về cạnh Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều liếc mắt nhìn anh, rồi nhấp một ngụm rượu, hỏi, “Có phải họ hỏi cậu chuyện của chúng ta không?”
“Sao cậu lại biết?” Trong quán bar ồn ào thế, hẳn sẽ không bị cậu nghe thấy nhỉ?
“Hai người đó ——” Cố Tích Triều liếc nhìn hai người đang tuỳ tiện dính sát nhau kia, “Căn bản đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, đều tọc mạch như nhau, dùng ngón chân nghĩ cũng đủ biết họ sẽ nói gì rồi!”
Thích Thiếu Thương cười rộ lên, đây là kết quả nhiều năm như hình với bóng, hai người đến cả nói năng cũng thường hay đâm chọt vậy.
Nhưng cảm giác say bốc lên, trong lòng lại có phần cay đắng, “Xem ra kỹ năng diễn xuất của chúng ta đều quá kém!” Vốn muốn vờ như không có việc gì cả lại làm không được.
Cố Tích Triều cúi đầu, xoay cái ly trong tay, chất lỏng màu đỏ trong ly dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar phản xạ một thứ màu sắc quỉ mị, “Thực ra tôi rất hâm một Lược Thương, có đôi khi hơi vô tâm ngớ ngẩn cũng là một thứ hạnh phúc! Suy nghĩ lắm vào, mãi tra tấn mình cũng tra tấn người bên cạnh mình...... Nhưng tôi không thay đổi được......”
Thích Thiếu Thương dùng ly của mình cụng ly của Cố Tích Triều, cười nói, “Thay đổi, không phải Cố Tích Triều của tôi!”
“Ai là của cậu......?” Cố Tích Triều cúi đầu uống rượu, nhỏ giọng lẩm nhẩm.
Thích Thiếu Thương vẫn nghe thấy, vươn tay giữ lại tay đang cầm ly rượu của cậu, mắt mở thật to nhìn thẳng Cố Tích Triều, “Lại không thừa nhận? Tôi nói cậu biết, dù hiện tại không phải, về sau cũng sẽ phải! Cậu chạy không thoát đâu!”
Cố Tích Triều nhăn mặt, đẩy tay anh ra, “Cậu say!”
“Tôi không say!” Thích Thiếu Thương uống sạch ngụm rượu cuối cùng trong ly, lại giựt luôn ly rượu của Cố Tích Triều một hơi uống cạn, rượu vang, lưu lại hương vị của cậu, xem như kiss gián tiếp đi.
“Này! Nếu cậu mà uống say tôi sẽ vứt cậu trên đường! Đừng trông mong tôi sẽ cõng cậu về!”
“Cậu sẽ không! Cậu sao nỡ vứt tôi trên đường chứ?”
“Thích! Thiếu! Thương!”
“Ý, họ giống như trở lại bình thường!” Thôi Lược Thương nói với Thiết Thủ.
Thiết Thủ lắc đầu, “Đó là Thích Thiếu Thương uống nhiều!”
Vào lúc hai bên đứng trên đường chia tay nhau, Thiết Thủ hơi do dự, nói với Cố Tích Triều, “Ngày hôm qua tôi gặp mặt Vãn Tình, cô...... Cô ấy còn hỏi tôi về cậu......”
Cố Tích Triều trong lòng thoáng trống rỗng, nhíu mày, lại giãn, chỉ nhẹ giọng trả lời, “Vậy à!”
“Anh à,” Thôi Lược Thương cũng nhăn mặt, đắn đo ngôn từ rồi nói, “Có một số việc, vẫn nên sớm nói rõ ràng thì tốt hơn...... Nhất thiết đừng để người ta tiếp tục đợi chờ hai năm nữa, rồi mới nói với cô ấy anh đã......”
“Lược Thương!” Cố Tích Triều cắt ngang lời cậu, “Không phải cậu luôn hỏi tôi nên theo ngành thì tốt nào sao? Giờ tôi đề nghị cậu đi theo báo chí tin tức đi!” Lắm chuyện vậy không đi làm phóng viên đúng là lãng phí!
Thích Thiếu Thương cước bộ có phần loạng choạng đi về phía trước, quỹ đạo bước đi cơ bản là hình chữ S, nhưng đầu óc của anh rất tỉnh táo, lớn vậy rồi, nhưng trên thực tế anh chưa một lần chân chính uống say.
Thứ cảm giác này thật tệ hại, đau đầu, đi đứng không có sức, rất bức bối, đầu óc lại tỉnh táo như thường, xứng với câu mượn rượu giải sầu sầu càng thêm sầu.
Dùng khoé mắt liếc nhìn Cố Tích Triều bên cạnh, Cố Tích Triều đang theo sau mình từng bước xa xa, không nói một câu lẳng lẳng bước đi, mí mắt cũng không nâng.
Thích Thiếu Thương bỗng cảm giác tác dụng của bản thân cũng giống như chó dẫn đường, chỉ sợ quỹ đạo bước đi của Cố Tích Triều cũng là hình chữ S.
“Đang nghĩ về Vãn Tình?” Thích Thiếu Thương bỗng xoay người lại đứng vững, Cố Tích Triều quả nhiên đụng vào anh, theo phản xạ lảo đảo lui về sau mấy bước, lại bị Thích Thiếu Thương giữ lấy vòng tay ôm eo cậu.
“Mau buông tay!” Cố Tích Triều vội vàng đẩy anh, “Ở đây rất nhiều người!”
Tuy rằng gần 11 giờ đêm, nhưng dòng người trong nội thành vẫn không hề ít.
Thích Thiếu Thương mặc kệ, tác dụng của cồn đối với anh không phải gây mê, mà có vẻ như —— thêm can đảm.
Anh dứt khoát kéo người trong lòng ôm càng chặt thêm, mặt kề sát bên tai cậu, lắp bắp hỏi, “ Tích Triều, có phải cậu vẫn không gác Vãn Tình qua được không?”
Cố Tích Triều bị anh cọ đến mặt nóng lên, chỗ sau lưng bị ngón tay anh ấn vào cũng tê dại, lại nghĩ đến đang ở trên đường, bất giác đỏ mặt, vì thế nỗ lực, thế nhưng về cơ bản thật không sức chống cự, “Cậu buông ra trước được không?”
Thích Thiếu Thương không nghe, Cố Tích Triều biết nếu mình không trả lời anh nhất định sẽ không buông tay.
Vì thế Cố Tích Triều nói, “Không phải tôi không gạt qua được, mà là không biết nên mở miệng thế nào với cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ đau khổ......”
“Tích Triều ——” Thích Thiếu Thương lúc này mới hơi kéo dãn khoảng cách giữa hai người, để cho hai người có thể nhìn vào mắt nhau.
Ánh mắt của Thích Thiếu Thương rất sáng, lại để lộ đôi chút ưu thương, “Tích Triều, tôi biết cậu rất quan tâm Vãn Tình, cô ấy là một cô gái tốt, đổi lại là ai cũng không nỡ tổn thương...... Có đôi khi tôi thậm chí cảm giác, chỉ cần Vãn Tình xuất hiện trước mặt cậu, chỉ cần cô ấy mở miệng, cậu sẽ quay lại bên cạnh cô ấy...... Tôi rất sợ...... Nhưng, bất luận thế nào, Tích Triều, tôi cũng phải nói với cậu —— Tôi yêu cậu!”
“Tôi yêu cậu, Tích Triều!” Thích Thiếu Thương lần nữa ôm chặt cậu, môi kề sát bên sườn mặt của cậu, một lần rồi một lần thấp giọng thì thầm, “Tôi yêu cậu...... Tôi yêu cậu......”
Thích Thiếu Thương người nồng nặc mùi rượu, hun đến Cố Tích Triều dường như cũng ngấm men say, cậu không hề tránh né để mặc anh ôm, cậu thậm chí muốn nói với anh, “Tôi cũng...... A!”
Cố Tích Triều đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ đằng trước đi tới, nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình cùng Thiếu Thương, không khỏi bật thốt một tiếng.
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu, khó hiểu nhìn vào mắt cậu, bỗng như ý thức được gì đấy lập tức quay đầu lại, là Tức Hồng Lệ!
Bên cạnh cô còn có một thanh niên cao lớn đẹp trai.
Thích Thiếu Thương luống cuống buông Cố Tích Triều ra, xoay người, lại là Tức Hồng Lệ bắt chuyện anh trước, “Thiếu Thương, xin chào!”
“Hả, à, chào! Ha ha......” Thích Thiếu Thương cố gượng cười hai tiếng.
“Giới thiệu với hai người,” Tức Hồng Lệ tự nhiên bước qua, chỉ vào anh chàng bên cạnh, “Thiếu Thương, đây là bạn đại học của em Hách Liên Xuân Thuỷ,” sau đó lại chỉ chỉ Thiếu Thương, “Anh ấy chính là Thích Thiếu Thương.”
“Ừm,” Hách Liên Xuân Thủy híp mắt tươi cười mang phần khiêu khích, chìa tay ra, “Thích Thiếu Thương, nghe danh đã lâu!”
Thích Thiếu Thương cũng vươn tay bắt lại, dọa! Tay thằng này không nhỏ, tất từng luyện võ, Thích Thiếu Thương không khỏi mặt giật giật.
Hách Liên Xuân Thủy vẫn duy trì vẻ lịch lãm cùng nụ cười mím môi, “Thích Thiếu Thương, rất hân hạnh được mời cậu đi uống một ly, thế nào?”
Lại uống? Đương nhiên với tửu lượng của Thích Thiếu Thương dù có uống thêm nữa cũng không sao cả, bất quá là đi đường từ chữ S thành chữ Z thôi, nhưng —— Thích Thiếu Thương quay đầu lại nhìn Cố Tích Triều đứng phía sau diện vô biểu tình, giống như dù có chuyện gì cũng mặc kệ anh.
Đối diện ánh mắt dò hỏi của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều lịch sự nở nụ cười, “Không sao, cậu đi đi, tôi tự về nhà. Nhớ uống ít thôi.”
“Về nhà? Hai người sống chung?” Hách Liên Xuân Thủy kinh ngạc nhìn họ, rất nhanh hồi tưởng cảnh tượng của họ lúc mới nhìn thấy, sau đó rất đương nhiên hiểu sai......
Sắc mặt của Tức Hồng Lệ cũng theo đó thay đổi, ánh mắt khác thường nhìn nhìn Cố Tích Triều.
Lại thêm một kẻ lắm chuyện! Cố Tích Triều bỗng cảm thấy rất tức giận, lạnh lùng quét mắt một vòng, vứt lại một câu, “Đúng vậy! Chúng tôi chính là sống chung!” Sau đó tự nhiên xoay người rời đi.
Hách Liên Xuân Thủy cùng Tức Hồng Lệ bốn mắt “xoẹt” một cái đồng thời hướng về Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương lập tức ngẩng đầu nhìn trời......
Cố Tích Triều vừa về tới nhà, cô chú liền giành nhau hỏi, sao Thích Thiếu Thương không cùng cậu về? Đã trễ rồi còn đi đâu nữa?
Cố Tích Triều nói với họ, Thích Thiếu Thương gặp Tức Hồng Lệ cùng bạn đại học của cô, cùng họ đi uống rượu trò chuyện.
Hừm, Thiếu Thương cùng Hồng Lệ, chúng làm gì vậy? Cô có phần tinh quái áp sát lại, nhiều chuyện Thích Thiếu Thương không muốn nói với họ, nhưng cậu khẳng định sẽ nói cho họ nghe.
Cậu ấy không nói với cô chú sao? Cố Tích Triều ngạc nhiên hỏi, cậu ấy cùng Tức Hồng Lệ đã chia tay rồi!
Chia tay??!! Chú cùng cô đồng thời nhảy dựng, chuyện khi nào?
Chắc khoảng hai tháng trước. Nhìn thấy phản ứng của cô chú, trong lòng Cố Tích Triều rất ảm đạm.
Chuyện này —— Con không biết! Cố Tích Triều không phải không biết, chỉ là không muốn giải thích với họ, hai người vẫn nên đi hỏi Thiếu Thương đi ạ.
Ngay cả con cũng không biết? Cô nhụt chí ngã xuống sofa, thở dài, aiz, sao lại chia tay chứ? Hồng Lệ rất tốt, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, thằng quỷ này thật sự sống trong phúc không biết phúc mà!
Quên đi quên đi, vẫn là chú suy nghĩ thoáng hơn, chia tay thì chia tay, lại tìm người khác thôi! Đúng rồi, cô bé nhà bác sĩ Trương khoa nha vừa mới đậu đại học, so với Thích Thiếu Thương nhỏ hơn một tuổi, nghe nói ngoại hình không tệ......
Còn có cô bé nhà bác sĩ Tề khoa ngoại, cô cũng bắt đầu vắt óc suy nghĩ, hình như hồi trung học còn cùng lớp với Thiếu Thương nữa, tên Tề gì ấy nhỉ...... Tích Triều, con còn nhớ không?...... Ủa, Tích Triều đâu?
Cố Tích Triều ôm gối ngồi trên giường đờ đẫn, trong lòng bức bối hết sức vô cùng cực điểm.
Tức Hồng Lệ gì chứ! Cô bé nhà họ Trương gì chứ! Bạn học họ Tề gì chứ! Mấy cô gái đó có gì tốt! Bất quá là vì mấy cô ấy là con gái thôi......
Lúc Thích Thiếu Thương đi đường hình chữ Z loạng choạng về nhà, đã hơn nửa đêm, anh bất ngờ phát hiện từ khe của phòng ngủ của mình có ánh đèn hắt ra.
Còn chưa ngủ? Thoáng do dự, đi qua đẩy cửa vào, cư nhiên không khóa cửa!
Đẩy cửa vào, Thích Thiếu Thương nhìn thấy Cố Tích Triều đang ngồi trên giường, trong tay cầm quyển sách, nhưng trên căn bản là đang thả hồn phương nào đấy.
Nghe thấy tiếng động Cố Tích Triều lấy lại tinh thần lườm mắt nhìn anh, tức giận nói, “Không phải cậu ngủ sofa sao? Vào đây làm gì?!”
Thích Thiếu Thương đi đến bên giường, ngồi xuống, nhích lại gần Cố Tích Triều, hỏi, “Đã trễ rồi, sao cậu còn chưa ngủ?” Chỉ một thoáng, mùi rượu xộc thẳng vào mũi Cố Tích Triều.
“Ngủ không được!” Cố Tích Triều trả lời rất rõ ràng và cũng thành thật.
“Hử?” Thích Thiếu Thương chớp chớp mắt, bỗng cười nói, “Hắc, không phải cậu đang đợi tôi đấy chứ?”
“Mơ tưởng!” Cố Tích Triều đẩy anh, “Tránh ra! Tôi muốn ngủ!”
Thích Thiếu Thương rất nghe lời đứng dậy đi, vòng một vòng qua bên kia giường, đường hoàng ngã lên giường, “A —— Giường đáng yêu của ta, nhớ mày quá đi!” Sau đó kéo gối đầu qua đầy thoải mái gối lên, thỏa mãn nhắm mắt lại.
“Thích Thiếu Thương, cậu ——” Cố Tích Triều muốn đẩy anh, nhưng con sâu rượu này giống như đinh đóng trên giường không động đậy, miệng lảm nhảm, “Đầu đau...... Uống nhiều vào...... Hách Liên Xuân Thủy chết tiệt, muốn chuốc chết tôi...... Vẫn là ngủ giường thoải mái......”
Cố Tích Triều đành cam chịu xoay người qua, từ trên cao nhìn xuống anh, sắc mặt đỏ tím, xem ra thật sự uống rất nhiều.
Cố Tích Triều vỗ vỗ mặt anh, “Này, sâu rượu, có muốn uống trà giải rượu không hả?”
“Không cần......” Thích Thiếu Thương mí mắt không nâng nổi lắc đầu, lại vươn cánh tay ra chuẩn xác mò tới dưới nách cậu, vòng ra sau lưng kéo cậu xuống lật người nằm nghiêng ôm lấy, người cứ vậy nằm trong lòng cậu, “Ừm...... Thế này là được rồi......”
Thổ phỉ! Vô liêm sỉ! Cố Tích Triều thề, về sau sẽ không bao giờ cho anh uống rượu nữa!!
Cảm giác được đầu của con sâu rượu kia cứ cọ nguậy ngay cổ mình, một đôi móng vuốt sói đặt trên lưng mình cũng không an phận, Cố Tích Triều cả người run rẩy, vật lộn hơn nửa ngày rốt cục mới phun được bốn chữ, “Đừng...... đừng làm càn......”, lại phát hiện con sâu rượu kia đã ngáy đều o o —— đang ngủ! Động tác này cơ bản là vô ý thức......
Tức chết người mà!!! Cố Tích Triều ở trong lòng mắng Thích Thiếu Thương một vạn lần.
Miễn cưỡng rút cánh tay ra, cố gắng vói tới công tắc đèn ở đầu giường ấn tắt, Cố Tích Triều cũng mệt mỏi tựa vào lòng anh say ngủ.