Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 49: Nay đã khác xưa

Lý Dật không biết mình rời khỏi Vĩnh Hòa hội sở như thế nào, trong đầu của hắn tất cả đều là ánh mắt quan ái cùng vẻ mỉm cười hiền lành của Tiêu Thanh Sơn.

Thậm chí, ngay lúc ăn cơm, Tiêu Thanh Sơn cũng giống như Hạ Vũ Đình, cũng không ăn, mà chỉ gắp đồ ăn cho hắn.

Một khắc đó, Tiêu Thanh Sơn cho Lý Dật cảm giác giống như một người cha từ ái.

Loại cảm giác này thật tốt.

Trong đầu hồi ức tất cả, trong bất tri bất giác, Lý Dật đã đi tới trước cửa hội sở.

Nhân viên trong hội sở đã chạy xe của Lý Dật đến trước cửa, sau khi thấy Lý Dật, lập tức nhảy xuống xe, đi tới trước người Lý Dật, nói: “Dật ca, còn có gì dặn dò không?”

Nói tới đó, trong con ngươi tên nhân viên kia toát ra ánh mắt tôn kính.

Lý Dật tiếp nhận chìa khóa, miễn cưỡng cười cười, nói: “Không có việc gì nữa, cậu đi làm việc đi.”

Tên nhân viên gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp rời đi, mà Lý Dật ngồi vào trong xe, khởi động xe hướng về nhà.

Đang lúc hoàng hôn, mặt trời chiều dần dần hạ xuống, những chiếc xe nối dài trên đường như một con rồng lớn, uốn quanh bám vào trên một thân cây đại thụ, có chút đồ sộ.

Có thể bởi vì nguyên nhân kẹt xe, có thể bởi vì Lý Dật mang tâm sự, nguyên bản con đường hắn chỉ cần dùng bốn mươi phút là đi tới lại phải dùng một tiếng rưỡi đồng hồ.

Lúc hắn về đến nhà, bóng tối đã bao trùm.

Vừa mở rộng cửa, Lý Dật liền ngửi được hương vị kích thích người ta thèm ăn, ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện Hạ Vũ Đình đang ngồi bên bàn ăn chờ hắn, trên bàn đặt bốn món ăn, hai món canh, có thể nói là thập phần phong phú.

“Anh đã trở về!” Vẻ mặt Hạ Vũ Đình sáng lạn mỉm cười từ chỗ ngồi đứng lên, dự định đi bới cơm cho Lý Dật.

Mặc dù Lý Dật đã ăn cơm cùng Tiêu Thanh Sơn, thế nhưng nhìn thấy một bàn cơm nước, vẫn không ngăn cản cử động của Hạ Vũ Đình, chỉ mỉm cười gật đầu.

Thay đôi dép, rửa tay xong, Lý Dật đi tới bên bàn ăn hỏi: “Vũ Đình, có phải gặp được chuyện gì hài lòng hay không?”

“Vậy mà cũng bị anh nhìn ra.” Hạ Vũ Đình có chút ngại ngùng gật đầu, sau đó có chút hưng phấn mà nói: “Lý Dật, phúc lợi viện sắp dời sang chỗ mới rồi!”

“Hả?” Lý Dật hơi ngây ra: “Chuyện gì xảy ra?”

“Anh biết Tiêu Thanh Sơn chứ? Chính là vị thương gia nổi danh tại Thượng Hải.” Hạ Vũ Đình nhanh miệng: “Ông ta nói đã mua một mảnh đất trong khu vực thành thị, sẽ xây một khu phúc lợi viện, đồng thời đổi tên là Hợp Gia phúc lợi viện.”

Hợp Gia?

Cả nhà đoàn viên sao?

Nghe được Hạ Vũ Đình nói, Lý Dật hơi có chút thất thần, hắn hiểu rõ, Tiêu Thanh Sơn làm như vậy đều bởi vì hắn.

“Lý Dật, trong khoảng thời gian này vận khí của phúc lợi viện chúng thật quá tốt! Hiện tại thật nhiều người có lòng hảo tâm.” Hạ Vũ Đình mỉm cười cảm thán.

Lý Dật lấy lại tinh thần, cười gật đầu, nói: “Đúng vậy! Khả năng hiện tại mọi người ai cũng có lòng nhân ái.”

Lời tuy nói như vậy, thế nhưng dáng tươi cười của Lý Dật cũng thật gượng ép.

Cơm tối Lý Dật vẫn ăn nhiều như ngày thường, đây không phải vì trước đó không có ăn no, mà là không muốn lãng phí một phen khổ tâm của Hạ Vũ Đình.

Ăn xong cơm tối, Lý Dật bồi Hạ Vũ Đình hàn huyên về việc phúc lợi viện đổi sang địa phương mới, liền cho Hạ Vũ Đình tự mình tính toán, mà chính hắn quay trở về phòng bắt đầu dùng tài liệu linh kiện mà Trần Lâm mang đến để làm máy móc.

Không biết có phải Trần Lâm có ý, muốn làm thêm mấy bộ, nhưng lại sợ kỹ thuật của Lý Dật không đủ, nên tài liệu mua cho Lý Dật cũng đủ cho hắn làm ba bộ máy móc luyện tập.

Hai ngày sau, Lý Dật dùng linh kiện làm xong ba bộ máy, cho Trần Lâm một bộ, mà hai bộ còn lại dự định đưa cho Trịnh Dũng Cương và Dương Phàm mỗi người một bộ.

Buổi chiều hôm nay, Lý Dật rời khỏi Vĩnh Hòa hội sở, không trực tiếp trở lại, mà chạy xe đi tới hướng của Phượng Hoàng dạ tổng hội.

“Tin tức lớn, có một người tên là Lý Dật đem Hàng Châu Kiều thất gia đạp dưới háng!”

“Thật hay giả? Anh nghe được tin tức ở đâu?”

“Thiên chân vạn xác. Do một người bạn trong hắc đạo nói với tôi đó.”

“Nga? Tiểu tử nào ngưu bức như thế, ngay cả Kiều thất gia hắn đều có thể đạp? Anh nói cho chúng tôi nghe một chút, hắn đạp làm sao?”

“Đúng vậy, mau nói!”

“Lúc đó, Kiều thất gia dẫn người đến Vĩnh Hòa hội sở, định đập phá bãi của Chiến Thần Phá Quân, kết quả Phá Quân không có mặt, tên tiểu tử Lý Dật tạm thời trông coi. Vì vậy, lúc Kiều thất gia đập phá, hai người bọn họ khởi phát xung đột, sau đó, hơn mười thủ hạ của Kiều thất gia đều ra mặt, các người nghĩ thế nào?”

“Kháo! Còn treo khẩu vị của chúng ta, mau nói, sau lại thế nào?”

“Thời điểm mấu chốt, Tiêu Thanh Sơn liền ra sân, buộc toàn bộ thủ hạ của Kiều thất gia quỳ xuống đất, đồng thời buộc Kiều thất gia chui qua đũng quần Lý Dật!”

…..

Khi Lý Dật chạy chiếc xe có rèm che đi tới ngay cửa Phượng Hoàng dạ tổng hội thì nơi này còn chưa mở cửa, bốn gã bảo an đang đứng ngay ngoài cửa nói chuyện phiếm.

Ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Dật lái chiếc xe đắt tiền, bốn người lập tức tách ra.

Khi thấy Lý Dật mặc một thân tây trang từ trong xe đi xuống, bốn người giống như nhìn thấy quỷ, con mắt trợn tròn, biểu tình vô cùng kỳ lạ.

Thậm chí, trong đó có hai người còn cố sức nhu mắt, nỗ lực muốn nhìn thấy rõ ràng hơn một ít.

Sau khi xác định là Lý Dật, bốn người giống như bị hóa đá, vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi Lý Dật đi vào dạ tổng hội, bốn người mới phục hồi lại tinh thần.

“Lý Dật lái chiếc xe này sao?”

Bốn người liếc nhau, thần tình đều không thể tin được.

Sau đó một tên bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nhảy dựng lên nói: “Ta kháo! Lý Dật đạp Kiều thất gia sẽ không phải là hắn chứ?”

“Không có khả năng! Ngươi xem đức hạnh của tên tiểu tử này, có khả năng đạp được thất gia sao?” Tên gia hỏa kia lập tức liền phủ định: “Ta xem tiểu tử này hơn phân nửa là dụ được một bà nhà giàu, lên làm mặt trắng nhỏ!”

Ba người khác vừa nghe, nghĩ tên kia nói xong hữu lý, đều gật đầu.

Lý Dật cũng không nghe được bốn người đàm luận, trên thực tế, dù là hắn nghe được cũng sẽ không có gì biểu thị.

Phảng phất như nhớ lại tình hình lần đầu tiên Lý Dật đi tới dạ tổng hội, bởi thời gian còn sớm, các nữ tiếp viên còn chưa ra tiếp khách, mà đều ngồi trong phòng thay đồ, đang hút thuốc đồng thời trò chuyện đủ thứ linh tinh.

Thấy Lý Dật, trước mắt các nữ tiếp viên sáng ngời, trong đó có mấy người nhìn Phượng tỷ trêu ghẹo: “Phượng tỷ, Lý đại xử nam của cô tới nga! Cô nói trong một tháng sẽ phá thân xử nam của hắn, thế nhưng người ta không thèm cô a!”

“Khanh khách…”

Trong lúc nhất thời, trong phòng thay đồ của nữ tiếp viên, những nữ tiếp viên đều bật cười, mà Phượng tỷ cũng có chút xấu hổ liếc mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Dật, kết quả sau khi nhìn thấy một thân tây trang trên người Lý Dật, cười khổ nói: “Các chị em, lẽ nào mọi người không phát hiện Lý đại xử nam của chúng ta nay đã khác xưa sao? Bộ tây trang hắn mặc trên người, giá trị hơn mười vạn, đi đến dạ tổng hội chúng ta chơi, cũng không có mấy người ăn mặc tốt hơn hắn.”

Lời của Phượng tỷ vừa thốt ra, cả đám nữ tiếp viên trợn tròn mắt há hốc.

Bên tai truyền đến tiếng nghị luận của các nữ tiếp viên, Lý Dật cũng cười khổ một tiếng.

Lúc đi tới phòng an ninh, Dương Phàm đang một mình ngồi trong đó, hút thuốc đờ ra.

Nghe được tiếng mở cửa, Dương Phàm vô ý thức ngẩng đầu, thấy Lý Dật vào cửa, thân thể hắn run lên, tay phải run lên, tàn thuốc lập tức rơi xuống mặt đất.

“Lý Dật.” Dương Phàm đứng dậy, gãi gãi đầu.

Đối với việc ngoài đường truyền lưu Kiều Thất Chỉ bị người đạp dưới chân, Dương Phàm cũng có nghe nói qua. Những người khác không biết là ai làm, thế nhưng Dương Phàm rõ ràng!

Từ khi nghe được tin tức đó cho đến bây giờ, Dương Phàm vẫn mất hồn mất vía, nghĩ đến Kiều Thất Chỉ trong truyền thuyết lại chui qua đũng quần của Lý Dật, Dương Phàm có loại cảm giác như đang lạc trong mộng.

Hắn không ngừng một lần hỏi chính mình, Lý Dật ngày xưa luôn xưng huynh gọi đệ với mình thật sự đã đạp Kiều Thất Chỉ dưới háng?

“Gọi điện thoại cho Trần Dương, nói cậu muốn thôi việc.” Lý Dật đi tới bên người Dương Phàm, vỗ vỗ vai Dương Phàm.

Thôi việc?

Nghe hai chữ này, trái tim Dương Phàm mãnh liệt co rút lại một chút, có chút kích động nói: “Ý của cậu là?”

Lý Dật cũng chưa nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.