Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 360: Vô tình hữu tình

Ngạc nhiên nghe được Gia Cát Minh Nguyệt nói, Lý Dật phảng phất như bị điện giật, thân thể trong nháy mắt trở nên cực kỳ cứng ngắc, con ngươi của hắn bỗng phóng lớn, trên mặt tràn ngập bốn chữ: không thể tin tưởng.

Với tố chất tâm lý hiện tại của Lý Dật, đã có rất ít chuyện làm cho hắn động dung, về phần làm hắn khiếp sợ như vậy, hầu như là chuyện không có khả năng.

Nhưng dù hắn có được tố chất tâm lý đủ dùng từ biến thái để hình dung, dù hắn có được một trái tim kiên cường không gì sánh được, hắn vẫn bị chấn kinh, trái tim của hắn thậm chí dừng cả hô hấp, trong đầu đầy rẫy mấy chữ: Không có khả năng!

“Không có khả năng! Điều này tuyệt đối không có khả năng!” Lý Dật dùng sức lắc mạnh đầu vài cái, sau đó lạnh lùng nói: “Gia Cát Minh Nguyệt, nếu ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ đem ngươi đi làm gái ****!”

“Hắc! Thực sự là một nam nhân luôn tự cho mình là đúng.” Gia Cát Minh Nguyệt chẳng đáng cười nhạt một tiếng: “Ngày mai Trần Lâm cùng Thượng Hải Bối gia đại công tử Bối Văn kết hôn, tin tức ta đã đưa, tin hay không do ngươi.”

Bối Văn?

Ở trong trí nhớ của Lý Dật, lúc hắn còn ở trong quốc nội, Trần Lâm từng cùng Bối Văn ước hẹn ba lần, lần cuối cùng còn dùng hắn làm tấm mộc.

Khi đó, Trần Lâm đã từng nói cho Lý Dật, cha của Bối Văn là một đại lão của chính giới Thượng Hải, năng lực tại trung ương không nhỏ, rõ ràng Trần gia và Bối gia kết thông gia hoàn toàn là sự kết minh vì lợi ích.

Dưới dạng tình hình này, mặc dù Trần Lâm và Bối Văn cũng không thích đối phương, thế nhưng muốn cự tuyệt hôn sự, độ khó cũng không nhỏ.

Gia Cát Minh Nguyệt đã cắt đứt điện thoại, Lý Dật vẫn còn nắm chặt điện thoại, vẫn duy trì tư thế đang nghe, chỉ là biểu tình một mảnh tái nhợt, thân thể càng không thể khống chế run rẩy lên.

Thấy một màn như vậy, Andrew biến sắc, vội vã đứng dậy đi tới bên người Lý Dật, đỡ lấy hắn, vẻ mặt lo lắng mà hỏi thăm: “Anh yêu, anh làm sao vậy?”

Lời nói của Andrew kéo Lý Dật từ trong khiếp sợ trở lại hiện thực, hắn thở mạnh một hơi, sau đó tắt điện thoại, nhìn dáng dấp lo lắng của Andrew, Lý Dật thở dài: “Gia Cát Minh Nguyệt gọi cho anh biết, ngày mai Trần Lâm sẽ kết hôn.”

“Trần Lâm sẽ kết hôn?” Đối với quan hệ giữa Lý Dật và Trần Lâm, Andrew thập phần rõ ràng, lúc này nghe được Trần Lâm sắp kết hôn, nàng đầu tiên là ngẩn ra, bất quá sau đó liền bình thường trở lại. Nàng không phải là một cô gái cổ hủ, ngược lại nàng từng là người thừa kế của gia tộc Gambino, còn là cô gái cơ trí toàn mỹ của xã hội thượng lưu, nàng tự nhiên biết rõ với thân thế của Trần Lâm, hôn nhân hơn phân nửa là vật hi sinh vì lợi ích.

Hơn nữa nàng cũng rõ ràng, thân phận của Lý Dật đã được định trước rất khó đi tới cùng Trần Lâm!

“Annie, anh cần bình tĩnh một chút.” Lý Dật đưa cho Andrew một ánh mắt như xin lỗi, sau đó ngồi ở sô pha, lấy thuốc lá châm lửa lẳng lặng hút.

Khói thuốc vờn quanh khuôn mặt Lý Dật, sắc mặt hắn thoạt nhìn thập phần xấu xí, ánh mắt không ngừng lóe ra, tựa hồ như đang lâm vào trong hồi ức.

“Ba ngày sau lão nương sẽ đi, trong ba ngày này anh phải bồi thường cho lão nương!”

“Thế nào? Chướng mắt lão nương a?”

“Lão nương là muốn cùng anh làm tình, điều này sao gọi là hồ đồ?”

“Làm tình còn cần có lý do sao? Muốn lên thì lên! Lề mề giống cái gì?”

“Không nên hỏi em vì sao, tối nay em chỉ muốn làm người đàn bà của anh.”

“Lý Dật, anh và em đều biết, đời này, chúng ta đã định trước không thể sống cùng một chỗ, anh có Vũ Đình, mà em cũng có chính nguyên nhân của mình, thậm chí em đến thăm anh cũng không được!”

“Lý Dật, em không lừa anh. Trước khi anh về nước đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa chúng ta, mặc dù sau này anh có về nước, chúng ta có gặp mặt hay không cũng rất khó nói. Chiếm em đi! Nếu như anh không chiếm em, em sẽ hận anh cả đời!”

Lý Dật nhớ tới ban đêm điên cuồng cùng Trần Lâm, đêm hôm đó, tính tình Trần Lâm đại biến, chủ động yêu cầu Lý Dật chiếm đoạt thân thể nàng, đồng thời còn nói ra những lời hết sức kỳ lạ. Lúc đó, tuy rằng Lý Dật đã nhận ra không đúng, bất quá cuối cùng hắn lại cho rằng Trần Lâm là vì nguyên nhân gia thế nên lo lắng không thể ở chung một chỗ với Lý Dật.

Hôm nay, sau khi biết được tin tức Trần Lâm sẽ kết hôn, Lý Dật hầu như có thể khẳng định, trước khi Trần Lâm đến Los Angeles, Trần Lâm và Bối Văn đã định xong ngày kết hôn!

Bằng không, trong khoảng thời gian Trần Lâm rời khỏi Los Angeles hơn nửa năm, không hề chủ động gọi điện thoại cho hắn, lúc đầu khi hắn gọi điện thoại cho Trần Lâm, giọng nói của Trần Lâm rất cổ quái, tựa hồ có lời gì khó nói, sau lại nói với Lý Dật nàng phải vào trong trại huấn luyện, thời gian huấn luyện là ba tháng!

Điều này trực tiếp dẫn tới trong suốt ba tháng Lý Dật không thể liên hệ với Trần Lâm!

Hôm nay, kết hợp với chuyện Trần Lâm phải kết hôn, Lý Dật hiểu được, Trần Lâm là cố ý làm như vậy, Trần Lâm đang cố ý tránh né hắn!

Nàng vì sao muốn làm như vậy?

Lý Dật trong lòng thầm hỏi chính mình, thân thể không thể khống chế run rẩy lên!

“Anh yêu.” Andrew không biết từ bao giờ ngồi xổm trước mặt Lý Dật, nàng vươn ngón tay trắng nõn vuốt ve khuôn mặt có chút trắng bệch của Lý Dật, ôn nhu nói: “Em biết hiện tại anh khẳng định hoài nghi tình yêu của Trần Lâm dành cho anh.”

Andrew nói nhất thời làm Lý Dật ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn xấu xí gật đầu: “Anh không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy.”

“Anh yêu, kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là hiện tại nỗi lòng anh rối loạn, không thể suy nghĩ ra manh mối mà thôi.” Andrew nhẹ giọng nói: “Thứ nhất, Trần Lâm không hề yêu anh, nàng yêu chính là nam nhân mà nàng muốn kết hôn. Thứ hai, Trần Lâm vẫn yêu anh, thế nhưng bởi vì một ít nguyên nhân bất đắc dĩ nên phải gả cho người khác.”

Nghe Andrew vừa nói như thế, con ngươi Lý Dật đột nhiên phóng lớn!

“Anh yêu, em có nghiên cứu qua tư liệu của nàng, nàng xuất thân trong gia đình quân nhân, bối cảnh gia đình rất cường đại, mà bản thân nàng lại rất độc lập. Hơn nữa tính tình thập phần táo bạo, có rất nhiều người đã từng nỗ lực truy cầu nàng, thế nhưng đều bị nàng cự tuyệt. Thậm chí nàng còn động thủ với một ít người theo đuổi! Với sự hiểu biết của em đối với nàng, nàng hẳn là bởi vì không thể chống cự lại áp lực từ gia tộc mang đến, cùng với thân phận của anh đã được định trước không thể ở chung một chỗ với nàng, cho nên nàng mới tuyển chọn làm như vậy.” Andrew tiếp tục nói.

Nghe xong lời giải thích của Andrew, nhớ tới biểu hiện quái dị của Trần Lâm lúc đầu, Lý Dật cũng đồng ý với nguyên nhân thứ hai, dù sao nêu như thật sự Trần Lâm không hề yêu hắn, tuyệt đối nàng sẽ không giao thân trong trắng của mình cho hắn, hơn nữa còn là ép hắn nhận lấy!

“Hiểu được.” Lý Dật thở mạnh một hơi, sau đó cầm tay Andrew, vẻ mặt áy náy nói: “Annie, xin lỗi.”

Andrew mỉm cười lắc đầu.

Lý Dật cũng không giải thích điều gì, mà lấy ra điện thoại di động gọi cho Jeffrey, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của Jeffrey: “Lão bản thân ái của tôi, ngài có chuyện gì phân phó sao?”

“Jeffrey, an bài máy bay, tôi muốn đêm nay bay tới Thượng Hải!” Lý Dật dùng một loại giọng nói không cho người ta hoài nghi.

Nghe được Lý Dật nói, Andrew thở dài, với chỉ số thông minh của nàng tự nhiên hiểu được, Gia Cát Minh Nguyệt nói cho Lý Dật nghe tin tức này, chính là vì muốn để Lý Dật đến Thượng Hải quấy rối hôn lễ. Vô luận là quân đội của Trần gia hay Bối gia trong chính giới đều là gia tộc nổi danh trong quốc nội, nếu như Lý Dật thực sự quấy nhiễu hôn lễ của hai gia tộc, như vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Nhưng Andrew cũng hiểu rõ ràng, với tính cách của Lý Dật, mặc dù thiên vương lão tử hạ phàm cũng không ngăn cản được quyết định của Lý Dật!

Nếu như thích, cứ đi lấy tình yêu về!

Đây là Lý Dật từng nói với nàng câu nói này, nếu như Lý Dật tuyển chọn buông tha Trần Lâm, như vậy cũng sẽ không còn là Lý Dật nữa!

Đầu kia điện thoại tuy rằng Jeffrey hiếu kỳ vì sao Lý Dật lại sốt ruột đi tới Thượng Hải, nhưng hắn rất thức thời không hỏi nhiều, mà trước tiên đáp ứng.

Ánh mặt trời sáng sớm tỏa xuống đường cái trong thành phố Thượng Hải, làm tòa thành thị tràn ngập sức sống này nghênh đón một ngày mới sinh cơ.

Mặc dù chỉ là sáng sớm, thế nhưng ngoài đường đã đầy xe cộ, đây là một tòa thành phố lớn thập phần bận rộn.

Một đoàn xe chậm rãi từ trong biệt thự Bối gia chạy ra, rất nhanh ra tới ngoài đường lớn, làm người qua đường đều phải ghé mắt.

Đoàn xe cũng không dài lắm, tổng cộng chỉ khoảng mười chiếc, hơn nữa đẳng cấp cũng bình thường, ở đô thị quốc tế hóa như Thượng Hải có thể dùng từ keo kiệt để hình dung, chỉ cần những gia đình bình thường khi kết hôn đều có thể dùng loại xe này, thậm chí còn nổi bật hơn.

Đoàn xe này khiến cho người qua đường chú ý chính là, biển số của đoàn xe!

Không sai!

Là biển số xe!

Đều không ngoại lệ!

Mà trên một chiếc xe còn gắn một đóa hoa hồng cực lớn!

“Người nào kết hôn lại có vẻ ngưu bức như thế a?”

“Đúng rồi! Không ngờ lấy xe của thị ủy bí thư làm xe cưới.”

“Các ngươi thật ngốc, hôm nay là ngày vui lớn của Bối đại công tử đó.”

“Nguyên lai là ngày vui lớn của Bối đại công tử, trách không được lại phong cách như thế!”

“Quả thực quá phong cách, mẹ nó, so với những nhà phú hào còn mạnh hơn nhiều!”

“Đúng vậy, những phú hào làm sao có thể so với Bối đại công tử chứ?”

Khi đoàn xe chạy về hướng trung tâm, mấy người đứng đợi ở trạm xe bus còn đang thì thầm to nhỏ, bọn họ không hề che giấu lộ ra biểu tình ước ao.

Lấy mấy chiếc xe thuộc chính phủ Thượng Hải làm xe cưới, không chỉ là bọn họ, dù là những phú hào công tử nổi danh lừng lẫy Thượng Hải cũng phải ước ao không gì sánh được.

Mặc dù không có xe cảnh sát mở đường cho đoàn xe, nhưng trên đường lại xuất hiện rất nhiều cảnh tượng kỳ quái, nguyên con đường đang chen chúc chật chội, đột nhiên xuất hiện khoảng không, ở giữa đường được để ra khoảng đường trống, đủ cho đoàn xe thuận lợi đi qua.

Ở giữa đoàn xe, Bối Văn mặc một thân tây trang mới tinh, đeo kính đen nhìn thấy tràng diện này, cũng phải lộ ra một nụ cười khổ.

Bối lão gia tử vì không muốn làm cho oanh động, riêng cự tuyệt một ít phú hào thỉnh cầu cho xe thêm vào đoàn xe, hơn nữa cũng cự tuyệt lời đề nghị cho xe cảnh sát mở đường, thế nhưng vẫn khiến cho oanh động thật lớn!

“Bối thiếu, xem ra ngày hôm nay ngài không nổi danh cũng không được.” Lái xe cho Bối Văn là tài xế của Bối Hoa Phong, trên người không có chức quan gì, thế nhưng cũng là đối tượng cho tuyệt đại đa số quan viên tại Thượng Hải nịnh bợ.

Nghe được tài xế nói, Bối Văn cũng khe khẽ thở dài, trên mặt không hề có chút vui vẻ.

Thấy một màn như vậy, tài xế cũng có chút bất đắc dĩ, làm tài xế bên người Bối Hoa Phong, hắn tự nhiên rõ ràng Bối Văn cũng không thích Trần Lâm, hơn nữa cũng từng phản kháng chuyện kết hôn này, chỉ là không chịu nổi áp lực đến từ Bối lão gia tử mà thôi!

Hơn nữa hắn còn biết, được xưng là lừng lẫy quan trường như Bối Hoa Phong, cũng vì chuyện này mà tốn nhiều tâm huyết, cũng may cuối cùng Bối Văn cũng chịu thỏa hiệp.

Xa xa, Lý Dật ngồi trong một chiếc Lincoln, nhìn đoàn xe dần dần đi xa, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, không ai biết giờ khắc này hắn đang suy nghĩ điều gì.

Tại Giang Tô, khó vào nhất không phải là đại viện chính phủ tỉnh Giang Tô, mà là đại viện NJ quân khu, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

Không chỉ nói là dân chúng bình thường, dù là những người trong đại viện chính phủ muốn bước vào quân khu NJ cũng thập phần trắc trở.

Ánh mặt trời sáng sớm rơi trên đại viện, làm tòa đại viện vốn nghiêm túc trang nghiêm có thêm một tia khí tức vui mừng, mặc dù Trần Diêm Vương tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật quân nhân, không hề treo đèn kết hoa trong đại viện, thế nhưng bầu không khí vui mừng cũng không thể che đậy được.

Trong tòa biệt thự tận cùng, Trần Diêm Vương mặc một thân quân trang cười ha hả đang nói chuyện với nhưng đại lão quân ủy đến từ quân khu khác. Mà Trần Cương thân là đội trưởng bộ đội đặc chủng lại giống như một cây thương, không chút sứt mẻ đứng phía sau Trần Diêm Vương.

Vào đầu năm ngoái trong cuộc đại hội so đấu bộ đội đặc chủng, dựa theo tư liệu huấn luyện bộ đội đặc chủng mà Lý Dật cung cấp, hắn đã huấn luyện cho đội viên của mình, cuối cùng đạt được thành tích đệ nhất, làm quân ủy và sáu đại quân khu phải rơi cả kính mắt!

Mà sau đó, Trần Cương dẫn theo đội viên của mình so tài trong trận so đấu bộ đội đặc chủng toàn cầu, cũng đạt được thành tích đứng đầu, thật sự đã tranh đủ mặt mũi cho quân đội Trung Quốc!

Từ đó về sau, người trong quân đội nhìn thấy Trần Diêm Vương đều chân thành nói: “Lão Trần, tiểu Cương nhà ông thật giỏi a.”

Mỗi lần như vậy, Trần Diêm Vương đều vẻ mặt đắc ý nói: “Con cháu Trần gia mà có kẻ vô dụng sao?”

Bộ đội đặc chủng biểu hiện ưu dị vì Trần gia tranh đủ mặt mũi, đồng dạng cũng để Trần Cương dương oai quân giới, không ít đại lão trong quân đội nỗ lực giới thiệu cháu gái hay con gái mình cho Trần Cương, nhưng Trần Cương đều cự tuyệt, đương nhiên lý do thập phần uyển chuyển: Bây giờ tiểu Cương còn trẻ tuổi, không muốn nói đến chuyện tình cảm.

Lý do này không làm cho các đại lão quân đội tức giận, ngược lại càng làm cho bọn họ kiên định muốn cho Trần Cương trở thành con rể cháu rể của mình. Vì thế, không ít đại lão quân đội vì chuyện này còn đấu trí so dũng khí, đánh cho không ngừng nghỉ, thậm chí có người còn cãi nhau trở mặt.

“Tiểu Cương, người của Bối gia sắp đến rồi, cháu đi xem tiểu Lâm, coi nó chuẩn bị xong chưa.” Trần Diêm Vương giơ cổ tay nhìn đồng hồ, quay đầu phân phó Trần Cương.

“Rõ, thủ trưởng!” Trần Cương cúi chào lui ra, động tác cúi chào tiêu chuẩn đủ để xếp vào sách giáo khoa, trên mặt thủy chung vẫn giữ biểu tình nghiêm túc.

“Ha ha, tiểu Cương, ngày hôm nay là ngày vui lớn của em gái cháu, cháu cứ nghiêm túc như vậy làm gì?” Một vị đại lão quân đội đồng bối với Trần Diêm Vương ha ha nở nụ cười.

Những đại lão khác dù không mở miệng, nhưng cũng nở nụ cười.

Trần Diêm Vương cũng không nói gì, mặc dù hắn nổi danh bá đạo trong quân đội, thế nhưng quản giáo con cháu thập phần nghiêm ngặt.

Nghe được những vị đại lão đang nói cười, trong lòng Trần Cương cũng âm thầm thở dài, hắn không nói gì, chỉ nhanh chân đi ra biệt thự, hướng biệt thự bên cạnh đi đến.

Hai phút sau, Trần Cương đi tới một gian phòng, thình lình nhìn thấy một cô gái mặc quần áo màu đỏ đang rầu rĩ đứng ở cửa.

Cô gái kia không phải ai khác, chính là phù dâu của Trần Lâm, là một cháu gái của một vị đại lão quân đội có quan hệ tốt với Trần Diêm Vương.

“Trần Cương ca.” Nhìn thấy Trần Cương đi tới, vị phù dâu cảm thấy trước mắt sáng ngời, vội vã hô một tiếng.

Nhìn cô gái được xưng là bông hoa trong đoàn văn công, Trần Cương cũng không có một chút hứng thú, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô gái, nhíu mày hỏi: “Sao cô ở bên ngoài?”

“Tiểu Lâm nói cô ấy muốn yên lặng một lát, nên đuổi tôi ra ngoài.” Nghe được câu hỏi của Trần Cương, nhìn biểu tình lạnh nhạt của hắn, dáng tươi cười hưng phấn trên mặt cô gái dần thối lui, có vẻ có chút phiền muộn.

Nghe được cô gái nói, Trần Cương trầm ngâm một chút: “Cô đi qua phòng khách nghỉ ngơi một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với em gái tôi.”

“Được!”

Cô gái vốn đang muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Cương, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời muốn nói vào trong bụng, biểu tình thập phần buồn rầu. Nàng mất rất nhiều công phu mới được làm phù dâu cho Trần Lâm, mục đích chính vì muốn tìm cơ hội đến gần Trần Cương, thế nhưng hôm nay xem ra, toàn bộ kế hoạch bị ngâm nước nóng, Trần Cương hoàn toàn không chút cảm giác.

Thấy cô gái rời đi, Trần Cương trực tiếp đẩy cửa vào.

Trong phòng, Trần Lâm mặc một bộ áo cưới màu trắng vẫn không nhúc nhích ngồi trước gương, ánh mắt ngây ngốc nhìn vào gương, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.

Phụ nữ có thể không thuận lợi trong sự nghiệp, thế nhưng tuyệt đối không nên lấy lầm chồng!

Những lời này không biết xuất phát từ miệng của người phương nào, thế nhưng cũng nói ra tầm quan trọng nhất trong hôn nhân của phụ nữ.

Theo rất nhiều phụ nữ xem ra, ngày kết hôn là ngày trọng yếu nhất trong đời, là ngày hạnh phúc nhất!

Nhưng làm cô dâu mới như Trần Lâm cũng không có một chút dấu hiệu của hạnh phúc, trên mặt nàng không có chút tươi cười, chỉ có sự bình tĩnh làm người đau lòng, mà cặp mắt vốn luôn cường thế lại hiện ra sự thống khổ không muốn cho ai biết.

Có thể đối với phụ nữ mà nói, bi ai lớn nhất là phải gả cho một người đàn ông mà mình không thích, phải trải qua cả đời với người đàn ông kia!

“Ngô Tinh, đừng nói nữa. Tôi muốn ngồi một mình được chứ?” Nghe được tiếng vang, Trần Lâm không hề động, mà gương mặt không chút biểu tình nói một câu.

Sau đó Trần Lâm nghe được tiếng bước chân dị thường, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, khi thấy Trần Cương trong bộ quân trang bước vào phòng, gương mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra biểu tình dị dạng, khóe mắt không thể khống chế mà run rẩy lên!

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng nhanh chóng khôi phục biểu tình bình tĩnh khiến kẻ khác yêu thương, đồng thời xoay người lại tiếp tục nhìn vào gương.

“Em gái.” Trần Cương trực tiếp đi tới sau lưng Trần Lâm, nhìn khuôn mặt mê người của nàng trong gương, nhịn không được đưa bàn tay thô ráp khoác lên vai Trần Lâm, nỗ lực nói gì đó, thế nhưng chỉ nói được hai chữ “em gái”, lại không biết nên làm sao nói tiếp.

Bởi vì hắn biết rõ, Trần Lâm không thích Bối Văn, không thích một chút nào!

Hơn nữa Trần Lâm vẫn luôn phản đối hôn sự này, thái độ thập phần kiên quyết!

Chỉ là đã thay đổi từ mùa hè năm trước.

“Anh qua nói cho ông nội, nếu em đã đáp ứng ông, thì nhất định sẽ làm cho ông thỏa mãn.” Trần Lâm tựa hồ biết ý đồ đến của Trần Cương.

Trần Cương thở dài: “Sao em phải khổ vậy chứ?”

“Anh.” Nghe được Trần Cương nói, Trần Lâm nở nụ cười, dáng tươi cười tràn ngập vẻ khổ sáp, trong con ngươi bịt kín một tầng hơi nước: “Hắn đã trở về, đúng không?”

“Ân.”

Trần Cương gật đầu.

“Không nên nói cho hắn chuyện em kết hôn.” Một giọt nước mắt trong suốt bừng lên, nhiễm ướt khuôn mặt mê người của Trần Lâm: “Mặt khác, anh chuyển cáo ông nội, chớ quên chuyện ngày trước đã đáp ứng em.”