Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 337: Ngày giỗ

Đêm hôm đó, Lý Dật đến từ phương đông cũng không dùng thế lực của Hoa Nhân Bang giúp đỡ gia tộc Garnbino, nhưng cũng phái ra tổ chức Hắc Dạ trong tay lần đầu tiên tại nước Mỹ nhấc lên gió tanh mưa máu. thủ đoạn thiết huyết tàn nhẫn làm toàn bộ thế giới ngầm nước Mỹ khiếp sỢ!

Theo ý tôi, tuy rằng đêm đó Lý Dật không hề dùng lực lượng của Hoa Nhân Bang, nhưng khi Xuất thủ vẫn tạo thành uy hiếp thật lỚn đối với gia tộc Qiesi Jarno, đây là nguyên nhân trọng yếu giúp gia tộc Gambino có thể thủ vững được đến buổi sáng hôm sau.

Dunn. Eisenberg tự tay ghi chép trong sách giáo khoa mafia nước Mỹ.

Khi bóng đêm biến mất. vạn vật sống lại, bầu trời Xa Xa hiện ra ánh sáng trắng, người của gia tộc Qiesi Jarno rốt cục lui lại.

Dưới bầu trời mông mông Xám trắng, toàn bộ không gian trong trang viên gia tộc Gambino nổi lơ lửng một tầng huyết vụ. trong không khí tràn ngập mùi máu tươi dầy đặc. cửa lớn trang viên hoàn toàn bị thi thể ngăn chặn, mặt đất do đá cẩm thạch làm nền đỏ rực một mãnh, vết máu bên trên đại khái đều đã khô cạn.

Có thể do mùi máu tươi và sát khí thực sự quá nặng, đàn chim thường ngày hay đậu trên những cành cây trong trang viên đều biến mất không nhìn thấy. Toàn bộ trang viên giống như lâm vào cõi chết, yên tĩnh phảng phất giống như nhân gian điạ ngục băng lãnh.

“Thiếu gia, người của gia tộc Qiesi Jarno đã lui lại, bọn họ đang thanh lý thi thể bên ngoài trang viên.” Khi ánh bình minh đầu tiên rơi là tà trên trang viện gia tộc Gambino. bảo tiêu của Johnson. người da trắng vóc người thấp bé đi tới bên người Johnson. trầm giọng hồi báo.

Toàn thân hắn bị máu tươi nhiễm đỏ. trong đo có máu của địch nhân. cũng có máu của chính hắn. cả người hắn phảng phất giống như người máu. đứng nƠi đó làm cho người ta hình dung như một cỗ sát khí.

So sánh với hắn, hình tượng của Johnson đỡ hơn một chút, ân, cũng chỉ là đỡ hơn một chút mà thôi, Johnson luôn có hình tượng quý tộc đẹp đẽ của giới thượng lưu, vào lúc này hoàn toàn mất đi hình tượng ngày Xưa. quần áo của hắn dính đầy bùn đất, mái tóc lộn Xộn một đoàn. Trên mặt hắn có một vết thương thật rõ ràng, đó là khi viên đạn xướt qua làm trầy da. Lúc đó, nếu không phải bảo tiêu của hắn đúng lúc kéo hắn tránh một bên, hôm nay hắn đã trở thành một cỗ thi thể băng lãnh. Bởi không đúng lúc lau đi vết máu trên mặt, vết máu trên miệng vết thương đã đông lại, vết thương hiện rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ, làm cho hắn tăng thêm một cỗ khí tức XƠ Xác tiêu điều!

Có thể dự kiến chính là, sau này sẽ không bao giờ còn có người nói Johnson là một thanh niên tuấn mỹ thanh tú nữa.

Nghe được bảo tiêu nói. thần kinh căng thẳng của Johnson rốt cục thả lỏng Xuống tới. hắn nhịn không được lại đổi mặt đỎ bừng.

Có thể bởi vì thần kinh căng thẳng suốt một buổi tối, lúc nầy bỗng nhiên trầm tĩnh lại. Johnson chỉ cảm thấy toàn thân tuôn ra một cảm giác vô lực, trước mắt như biến thành màu đen.

Nhận thấy được Johnson giống như muốn ngã, bảo tiêu của hắn lập tức đỡ lấy hắn. Vài giây sau. Johnson mới từ loại trạng thái nầy hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt hắn mệt mỏi nói: “Anh đi gọi Locke qua đây.”

“Thiếu gia, ngài..." Bảo tiêu của Johnson lo lắng thân thể hắn không thể tiếp tục chống đỡ nổi.

Johnson hung hăng thở mạnh một hơi, sau đó đứng thẳng thân thể, gằn từng chữ: “Tôi không sao. nhanh đi!”

Nghe được mệnh lệnh của Johnson, bảo tiêu của hắn cũng không nói thêm, bước nhanh chạy về chỗ của Locke đang ở.

Có thể nói, bảo tiêu của Johnson là người có thân thể trạng thái tốt nhất hiện giờ, so sánh với hắn mà nói, những ai còn may mắn sống sót đều vô lực ngồi bệch dưới mặt đất, trên người bọn họ đều dính vết máu. biểu tình thoạt nhìn cực kỳ uể oải. Bọn họ giống như bị ma quỷ rút đi hồn phách, ngồi trên đất, hai mắt nhìn chằm chằm thi thể chất đống như núi ngay cửa, thân thể không thể khống chế run lên. Tuy rằng bọn họ là thành viên hắc bang tiến Xấu lan Xa, tuy rằng bọn họ cũng từng giết người, thế nhưng bọn họ chưa từng chiến đấu giống như tối hôm qua!

Ðối với bọn họ mà nói, đây hoàn toàn là một hồi chiến tranh!

Trước đó do trời quá tối. bọn họ không thể thấy rõ tình hình ở trước mặt, cộng thêrn trong lòng có tín niệm chi trì, tràn đầu óc chỉ có máu nóng, chỉ lo liều mạng Xông lên, không nghĩ gì khác, hôm nay nhìn thấy tràng diện giống như điạ ngục nhân gian, bọn họ triệt để bị hách choáng váng!

"Oa"

Cách Johnson không Xa có một gã thành viên gia tộc Gambino rốt cục không chịu nổi nữa, thân thể hắn cong oằn Xuống như con tôm, không ngừng hộc ra những thứ trong dạ dầy.

Cử động của hắn rất nhanh ảnh hưởng tới người bên cạnh, những người đó vốn đang bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hãi. bỗng nhiên nghe được thanh âm nôn mữa, lập tức cũng nhào Xuống nôn theo. Bọn họ nôn thật có sức, tựa hồ muốn nhổ hết toàn bộ những gì trong dạ dày ra ngoài.

Chỗ Johnson đang đứng cách những người đó không Xa. những thứ nhổ ra tản mát vị tanh tưỡi, hỗn hợp cùng mùi máu tươi, một mùi hôi thối Xông vào mũi hắn. Dạ dày Johnson cuộn sôi lên. nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén không nhỗ ra.

Hai phút sau, Locke vẻ mặt uể oải đi theo bảo tiêu của Johnson đến bên người hắn. Tuy rằng tối hôm qua Locke không tự mình tham dự chiến đấu. bất quá tối hôm qua hắn cũng là tổng chỉ huy. ngoại trừ ngay cửa chính do Johnson điều động. những phương hướng khác trong trang viên đều do Locke chỉ huy.

Tối hôm qua. gia tộc Qiesi Jarno ba lần đánh vào trang viên. ba lần đều bị đuổi ra, trình độ chiến đấu thảm liệt không thể tưởng tượng!

Dưới tình hình này, với tuổi tác cao như Locke, không mệt chết cũng đã là một kỳ tích.

“Johnson thiếu gia.” Nếu như trước đây Locke luôn khinh thường cách sống phóng túng của Johnson. như vậy hôm nay hắn đối với Johnson lại thập phần tôn trọng. Johnson đã dùng hành động thực tế đề thăng được sự tôn trọng của Locke, cũng thăng được sự tÔn trọng của toàn bộ thành viên gia tộc Gambino!

Trước tối hôm qua. không ai sẽ tin tưởng, ngón tay trắng noãn chuyên dùng vuốt ve thân thể nữ nhân và chơi đàn dương cầm của Johnson lại biết bóp cò súng!

Mà trên thực tế, Johnson Xác thực đã làm như vậy, hơn nữa hắn còn suýt nữa bị bắn vỡ đầu.

“Locke, tôi biết hiện tại tất cả mọi người rất uể oải, thế nhưng cũng phải tận sức mà làm việc." Giọng nói của Johnson vô cùng mệt mỏi, nhưng làm cho người ta có loại cảm giác không thể hoài nghi: “Toàn bộ thi thể đưa tới chỗ hỏa táng. còn làm sao thanh lý vết máu trên mặt đất, chuyện này do ông quyết định.”

“Dạ, Johnson thiếu gia!" Ðối với mệnh lệnh của Johnson. Locke không có bất luận điều gì bất mãn. từ khi Johnson quyết định lưu lại tính mạng cháu nội Pascal của hắn. hắn đã dự định đưa mạng mình bán cho gia tộc Gambino, bán cho Johnson.

Sau đó. Locke dựa theo chỉ thị của Johnson thanh lý chiến trường, mà Johnson lại đi cùng bảo tiêu hướng biệt thự số một đi tới.

“Thiếu gia, tôi đi lái Xe đưa cậu đi?" Bảo tiêu Johnson đưa ra đề nghị.

Johnson lắc đầu. nhẹ giọng nói: “Không cần, tôi muốn từ từ nhìn trang viện một Chút."

Lời Johnson vừa thốt ra, bảo tiêu của hắn tuyển chọn trầm mặc.

Giờ khắc này, biểu tình của Johnson thập phần bình tĩnh. giống như mặt hồ không hề gợn sóng. hoàn toàn không còn Vết tích vừa trải qua cuộc đại chiến.

Một chiếc Linlcon từ phía trước chạy nhanh tới, Xe dừng lại ngay cạnh bên Johnson. Sau khi Xe ngừng lại, Andrew trong bộ áo đen bước Xuống, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, cặp mắt màu lam đã hoàn toàn đỎ bừng, vành mắt hoàn toàn đen.

Tối hôm qua. Johnson và Locke chỉ huy kháng cự người của gia tộc Qiesi Jarno. Mà Andrew ở trong biệt thư chỉ huy đại cục. Nguyên bản, tối hôm qua Andrew đã muốn đi gặp Johnson, nhưng lại bị Nissen mạnh mẽ ngăn trở.

Trước đó, Andrew nghe được tin tức người của giạ tộc Qiesi Jarno lui lại. lập tức bảo Nissen lái Xe đưa nàng tới tiếp Johnson.

Lúc này nhìn thấy quần áo của Johnson dính đầy bụi bặm và vết seo trên mặt hắn. Andrew chợt theo bản năng dừng chân, thân thể nàng run rẫy lên dữ dội, trong giọng nói mang theo tia âm rung: “Em trai.”

Em trai...

Đây là lần đầu tiên sau khi Andrew hiểu chuyện, Xưng hô Johnson là em trai, trước đây nàng chỉ gọi thẳng tên hắn. Từ sự thất vọng ngày trước, đến sự yêu thương và tự trách bây giờ. hai tiếng em trai chứa thật nhiều tình cảm ruột thịt thâm tình.

Lúc Andrew vừa mở miệng, Johnson đang đi tới chỗ nàng, ngạc nhiên nghe được tiếng gọi em trai, bước chân hắn chợt khựng lại, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường. Hắn đi vài bước tới bên cạnh Andrew, nguyên khuôn mặt tiều tụy lại lộ ra dáng tươi cười nhợt nhạt. dáng tươi cười vẫn thập phần mê người hào hiệp, chỉ là trong dáng tươi cười chứa đựng sự khổ sáp khó thể Xóa đi: “Chị, địch nhân bị đánh lùi."

Một câu nói hời hợt cũng làm trong lòng Andrew nhấc lên cỗ sóng lớn tận trời, hai mắt nàng đỏ đến dọa người, nước mắt không thể khống chế chảy ra. Đây là lần thứ hai nàng rơi nước mắt, cũng là lần thứ hai rơi nước mắt vì một người đàn ông, lần đầu tiên vì Lý Dật, lúc này đây cũng vì Johnson!

Nước mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của Andrew, nàng vừa khóc vừa vươn tay vuốt ve vết thương trên mặt Johnson, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Johnson lắc đầu, không nói gì.

Thấy Johnson lắc đầu, Andrew cũng không khống chế được nữa, nàng kéo Johnson vào lòng, ôm thật chặt!

Nguyên bản sau khi Edward chết, toàn bộ trọng trách của gia tộc Gambino rơi lên thân thể nàng. thế nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến chính là, đứa em trai chỉ biết ăn chơi trác táng lại giúp nàng chia sẽ trọng trách. thậm chí vì bảo vệ cho vinh quang của gia tộc, không tiếc thân mình liều mạng với địch nhân! T

Nhìn Andrew kéo Johnson vào lòng. vô luận là người lạnh lùng như Nissen hay cả người sát khí như bảo tiêu của Johnson. đều thấy mùi đau Xót, không đành lòng nhìn tràng cảnh nầy, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía nơi khác.

Johnson mặc cho Andrew ôm hắn bất quá cũng nhẹ giọng nói: “Chị, chúng ta không khóc, lúc này chúng ta không thể dùng nước mắt để chứng minh sự nhu nhược của chúng ta, chúng ta cũng không thể để cho thành viên gia tộc thấy sự nhu nhược của chúng ta! Dù muốn khÓc, chúng ta cũng phải đợi đến lúc đánh bại được địch nhân!"

Andrew dù sao cũng là một nữ nhân kiên cường, nghe được Johnson nói, nàng gật đầu, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt.

Thấy một màn này. Johnson lại lộ ra dáng tươi cười, sau đó hỏi: “Chị, tối hôm qua không phải Lý Dật đã nói hắn không thể chạy đến giúp đỡ chúng ta sao? Vì sao cuối cùng lại tới?”

Lúc hỏi ra vấn đề này. Johnson không khỏi nhỚ tới một màn nguy cấp lúc tối, lúc đó, người của gia tộc Qiesi Jarno đã tấn công vào trang viên lần thứ ba, người của gia tộc Gambino trên cơ bản đã không thể chống lại được nữa. Tại thời điểm mấu chốt này, thành viên Hắc Dạ đột nhiên Xuất hiện ngay phía sau gia tộc Qiesi Jarno tập kích bọn hắn. Làm cho đối phương sản sinh sợ hãi, sĩ khí hạ thấp, người của gia tộc Gambino lại đuổi được gia tộc Qiesi Jarno ra ngoài.

“Tối hôm qua. Hoa Nhân Bang của Lý bị Sơn Khẩu Tổ tập kích. hắn không thể điều động người của Hoa Nhân Bang đến giúp đỡ chúng ta, nhưng cũng đã phái tổ chức Hắc Dạ đến.” Andrew hầu như cả đêm nàng luôn liên hệ với Lý Dật, tự nhiên hiểu được nguyên nhân trong đó.

Hắc Dạ!

Nghe hai chữ này, Johnson bừng tỉnh hiểu ra: “Nguyên lai là như vậy, trách không được lúc đó bọn người của gia tộc Qiesi Jarno bị hoảng sợ kinh hãi."

Lời tuy nói như vậy, thế nhưng sự lo lắng trong giọng nói của Johnson thập phần rõ ràng. hắn biết rõ. nếu như đêm nay người của gia tộc Qiesi Jarno tiếp tục động thủ. Như vậy gia tộc Gambino không cách nào giữ vững được nữa!

Có thể đã nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Johnson, Andrew nói: “Em trai, Lý nói cho chị biết. chỉ cần chúng ta qua được tối hôm qua. như vậy hắn sẽ có thể giúp gia tộc kiên trì được tới ngày đàm phán!”

“Nga?" Andrew nói làm trước mặt Johnson sáng ngời. loại cảm giác này giống như người bị rơi Xuống nước bắt được một cọng cỏ cứu mạng. dù hắn có một trái tim kiên cường. cũng nhịn không được có chút kích động: “Lẽ nào Lý Dật có biện pháp?”

“Ân” Andrew gật đầu. trên gương mặt tái nhợt của nàng rốt cục lộ ra một tia tự tin. hiển nhiên nàng đã biết được toàn bộ kế hoạch: “Nếu như kế hoạch của Lý có thể thành công, chị nghĩ, gia tộc chúng ta có thể kiên trì tới cuối cùng!”

Thời gian hừng đông New York. bóng đêm phủ Xuống tại Tokyo ngoài ngàn dặm Một chiếc Bingley Xa hoa bình ổn chạy trên một con đường Tokyo, theo trước sau chiếc Bingley có bốn chiếc Xe Xa hoa khác, năm chiếc Xe tạo hình tam giác, chiếc Bingley được vây quanh ở giữa, Y Đằng ngồi trong Xe. tay cầm Xì gà. gương mặt lộ vẻ đăm chiêu.

Một tháng trước. Lý Dật mang theo thành viên Hắc Dạ đối với Sơn Khẩu Tổ tiến hành một lần hành động huyết tẩy. làm Sơn Khẩu Tổ tổn thất thảm trọng. những Xã đoàn hắc bang khác của Nhật Bản đều nhân cơ hội này khiêu chiến quyền uy của Sơn Khẩu TỔ.

Trong một tháng qua, Y Đằng phải dùng mạng lưới quan hệ được Xây dựng suốt mấy chục năm trong chính giới và quân giới, cuối cùng vất vả chống đỡ sự khiêu chiến của những Xã đoàn hắc bang khác, đồng thời tiêu trừ tai họa ngầm

Tuy rằng hiện tại SƠn Khẩu Tổ không thể so sánh như trước đây. đang đứng một trong năm đại bang lớn nhất thế giới lại bị tụt Xuống, thế nhưng vẫn là long đầu tuyệt đối tại hắc đạo Nhật Bản!

Mà ngay một giờ trước, Y Đằng đi qua một đại lão chính giới làm dẫn đường. Cùng đại hắc bang Hắc Long Hội đứng thứ hai Nhật Bản gặp mặt, tiến hành đàm phán về sự kiện Xung đột phát sinh trong một tháng qua, cuối cùng đạt được kết quả mà Y Đằng mong muốn.

Đây là nguyên nhân chủ yếu làm Y Đằng hài lòng, trên thực tế đây cũng là lần đầu tiên trong suốt một tháng qua hắn có được dáng tươi cười, bởi vì hắn rất rõ ràng, nếu như không có sự uy hiếp của Hắc Long Hội, những hắc bang khác cũng không có tư cách khiêu chiến Sơn Khẩu Tổ!

Nguyên lúc tiêu trừ Xong tai họa ngầm, Y Đằng ra cửa cũng không cần phải cẩn thận như vậy, thế nhưng lần trước người của Hắc Dạ khiến cho hắn để lại sự sợ hãi không thể nào Xóa mờ. Trong một tháng nay, Y Đằng bị mất ngủ suốt mười một buổi tối, sáu buổi tối nằm ác mộng nhìn thấy tấm thiệp màu đen đẫm máu, mỗi lần mơ thấy tấm thiệp hắn đều giật mình tỉnh giấc từ trong mộng. Cả người toát mồ hôi lạnh, lúc tỉnh cũng không cách nào tiếp tục đi vào giấc ngủ. Hôm nay mỗi lần hắn ra cửa chí ít cũng dẫn theo mười hai bảo tiêu, chỉ có như vậy mới giúp trong lòng hắn yên tâm hƠn một chút.

Nữa giờ sau, năm chiếc Xe đi tới nơi ở của Y Đằng.

Sau khi Xe dừng lại. bọn bảo tiêu không đợi Y Đằng phân phó, chủ động Xuống Xe phân tán khắp bốn phía biệt thự, mà Y Đằng mang theo hai gã cận vệ đi vào chủ kiến trúc trong biệt thự.

“Y Đằng quân bữa cơm đã chuẩn bị xong, ngài muốn hiện tại dùng cơm không? “ Sau khi Y Ðằng đi vào biệt thự, người hầu cung kính hỏi thăm

Y Đằng cũng không dừng chân. mà hướng thang lầu đi đến. vừa nói: “Không, hôm nay ta thấy mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Có thể tin trong thời gian này Y Đằng Xác thực không được ngủ ngon, hắn thậm chí cũng không đi tắm trực tiếp đi vào phòng ngủ, tựa hồ hắn muốn thừa dịp tâm tình hôm nay không tệ, muốn nghỉ ngơi một chút.

"A!"

Y Đằng tiến vào phòng ngủ được nữa phút. bên trong phòng ngủ truyền ra một tiếng thét chói tai kinh khủng.

Hai gã bảo tiêu thủ hộ ngay cửa phòng nghe được tiếng thét, không nói một lời. trực tiếp tông cửa chạy vào.

“Y Đằng quân!"

Lúc hai gã bảo tiêu tiến vào phòng ngủ đồng thời cũng hô hoán tên của Y Đằng, thế nhưng Y Đằng cũng không trả lời.

Trong phòng ngủ. Y Đằng vẻ mặt kinh khủng ngồi dưới đất. hai mắt trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm tấm thiệp màu đen trên giường.

Dưới ngọn đèn. tấm thiệp màu đen ánh lên màu đỏ yêu dị.

Khi hai gã bảo tiêu của Y Đằng tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy tấm thiệp màu đen trên giường thì sắc mặt cũng trở nên có chút mất tự nhiên, khoé mắt càng không thể khống chế run rẫy lên.

Hiển nhiên không những Y Đằng bị bóng ma tâm lý, đồng dạng bảo tiêu của hắn cũng không thể Xóa được bóng ma ám ảnh này.

"Hô..."

Y Đằng thở gấp hỗn hển vài hơi. sau đó lau mồ hôi lạnh nói: “Đi...đi gọi tên hỗn đãn Sơn Dã lên đây cho ta!”

Nói Xong câu đó, Sắc mặt Y Đằng thoáng chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, hắn đưa đẩy theo tay dìu của bảo tiêu

Một phút đồng hồ Sau, một nam tử tóc húi cua đi vào phòng ngủ của Y Đằng, lúc vào cửa, biểu tình thập phần nghi hoặc, nghi hoặc vì Sao lúc này Y Đằng lại gọi hắn lên lầu.

Lúc này Sắc mặt Y Đằng đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là trong con ngươi vẫn lưu lại sự sợ hãi, tấm thiệp màu đen vẫn ở bên cạnh hắn. tên nam tử Sơn Dã vừa đi vào liền nhìn thấy tấm thiệp đen, sắc mặt không khỏi biến đổi lớn!

Bởi vì ý nghỉa của tấm thiệp đen đối với Sơn Khẩu Tổ, hắn biết rõ.

“Hỗn đãn, nói cho ta biết. chiều hôm nay có phải có người tiến nhập biệt thự hay không?" Thấy Sơn Dã đi vào phòng ngủ, Y Đằng Sắc mặt Xấu Xí hỏi.

Sơn Dã cũng không biết Xảy ra chuyện gì, lúc này nghe được Y Đằng nói như thế. hắn vội vã lắc đầu: “Y Đằng quân. từ buổi trưa tới giờ cũng không có người vào biệt thự"

“Mẹ nó. vậy ngươi nói cho ta biết, đây là cái gì?” Y Đằng hỗn hễn ném tấm thiệp đen cho Sơn Dã.

Sơn Dã theo bản năng lui về phía Sau một bước. sau đó quỳ sụp trên mặt đất, vẻ mặt kinh khủng nhìn tấm thiệp đen. kinh hoàng đáp: “Y Đằng quân. tôi...tôi.."

Không đợi Sơn Dã nói ra Câu kế tiếp, Y Đằng cầm lấy súng lục bên cạnh, một phát súng bắn vỡ đầu Sơn Dã, máu tươi và óc não trong nháy mắt chảy đầy đất.

“Thanh lý đi." Y Đằng sắc mặt Xấu Xí nói một câu. vẻ buồn ngủ trên mặt toàn bộ biến mất.

Lúc hắn nói ra lời này, điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông thình lình làm sắc mặt ba người trong phòng đồng thời biến đổi.

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, bảo tiêu Y Đằng cầm điện thoại đưa cho hắn, hồi bảo: “Là số điện thoại nước Mỹ.”

số điện thoại nước Mỹ?

Nghe mấy chữ. Y Đằng biến sắc. do dự một chút, cuối cùng run tay cầm điện thoại. chuyển máy.

“Y Đằng tiên Sinh, lễ vật ta đưa cho ngươi có thích không?” Sau khi điện thoại chuyển được. trong điện thoại truyền ra thanh âm trầm thấp, đối phương nói tiếng Nhật thật tiêu chuẩn

“Ngươi là ai?” Y Đằng kinh hồn bất định hỏi thăm

“Lý Dật." Đầu kia điện thoại, Lý Dật chậm rãi dụi tàn thuốc: “Y Đằng tiên sinh. ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta!”

“ra hỗn đãn ngươi!" Nghe được hai chữ Lý Dật, biểu tình Y Đằng bỗng nhiên biến đổi, tức giận mắng.

Lý Dật cũng không quan tâm đến sự phẩn nộ của Y Đằng. mà gằn từng chữ “ Y Đằng. ta cho ngươi nữa giờ, chỉ nữa giờ. sau nữa giờ. nếu như người của ngươi tại New York còn giúp đỡ gia tộc Qiesi Jarno, như vậy ta thề với thượng đế, ngày hôm nay Sang năm là ngày giỗ của ngươi!"