Khi Lý Dật rời khỏi Hồng môn võ quán thì đã gần tới buổi trưa. Căn cứ theo Trương Đức Khôn báo cáo, buổi liên hoan ở khách sạn đã được cử hành tốt đẹp. Bao nguyên một gian đại sãnh. Ngoại trừ Phong Lâm ra. toàn bộ đại ca phân bộ đều tới tham dự.
Lý Dật đi tới phòng của Anh Hoa. thì nàng cũng không có ở bên trong. Điều này làm cho Lý Dật hơi nghi hoặc, tại kí ức của hắn. Anh Hoa luôn luôn không thích đi loạn, càng sẽ không thông tri cho hắn mà tự tiện rời đi.
Đang nghi hoặc. Lý Dật móc di động ra bấm số điện thoại của Anh Hoa. rất nhanh đã chuyển liên lạc. Lý Dật quan tâm hỏi: “Cô đi đâu vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, dường như Anh Hoa ở một nơi đang tranh cãi ầm ĩ, trong tai nghe truyền ra một trận tạp âm. Theo sau, Anh Hoa đi tới chỗ vắng người. nói: “Tôi ra bên ngoài mua chút đồ vật, một lát nữa liền trở về.”
Nghe Anh Hoa nói như thế, Lý Dật nhẹ nhàng thở phào, một tiếng. sau đó trực tiếp cúp điện thoại. Ném chiếc điện thoại sang một bên, Lý Dật cởi quần áo ra, đi tới phòng tắm. Bởi vì lúc trước Anh Hoa mới tắm Xong, nên bầu không khí ở trong phòng tắm tràn ngập một cỗ hương thơm của nữ nhân, chính là cái loại mùi hương cơ thể.
Nằm trong bồn, Lý Dật khẽ Xoa hai huyệt thái dương, dùng phương pháp này giảm bớt căng thẳng tồn động. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, bỗng nhiên Lý Dật mở mắt. mi mắt híp tịt lại thành một đường chỉ nhỏ, lỗ tai dựng thẳng lên, cẩn thận nghe ngóng tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Sau vài giây đồng hồ. Lý Dật buông lỏng chân mày ra. bởi vì tiếng bước chân ở bên ngoài nghe thực quen thuộc, đó chính là Anh Hoa.
Nương theo một tiếng “ca sát" vang lên. Anh Hoa tiến vào phòng. trong tay của nàng cầm theo một túi quần áo rất lớn. Lúc này Anh Hoa vẫn mặc áo đỏ. bó sát người, bên dưới vận một chiếc váy ngắn màu đen, váy rất ngắn, chỉ đủ bao trùm cặp mông đầy đặn kia mà thôi, đem hai chiếc đùi đẹp tràn ngập lực lượng mỹ cảm, hoàn toàn phơi lộ ra ở giữa không trung.
Nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Anh Hoa hơi do dự một chút, đem chiếc túi ném lên trên ghế sofa, sau đó chậm rãi bước tới của phòng tắm, đẩy cửa ra.
“Tôi giúp anh tắm rửa nhé." Anh Hoa đứng ở trước cửa. đón nhận ánh mắt của Lý Dật, giọng điệu có chút phức tạp. Nguyên bản trong đôi con ngươi lạnh lùng chạy qua một tia nhu tình. Có thể chính bản thân Anh Hoa cũng không phát hiện, từ sau cái hôm đứng ở dưới cửa sổ kia, thời gian nàng đối diện với Lý Dật đã thay đổi không ít, giống như là đã trở thành người tình của hắn.
“Không cần đâu. tôi chuẩn bị Xong rồi.” Lý Dật cười cười. sau đó kì cọ nhanh hơn. Vừa nghe Lý Dật nói như thế, Anh Hoa cũng không có níu kéo mà đóng cửa phòng tắm lại. Thế nhưng trên khuôn mặt lãnh diễm kia. bất tri giác nói lên một tầng mây hồng.
Mười phút đồng hồ sau, Lý Dật trùm khăn bước ra khỏi phòng tắm, nữa thân trên hoàn toàn bại lộ ở giữa không khí. Thân hình của Lý Dật nhìn qua cũng không phải thập phần cường tráng. nở nang. Mà cơ thể hắn giống như là một khối đồng đen, cứng rắn dị thường, tràn ngập lực lượng bạo tạc.
“Đây là quần áo mà tôi vừa mua cho anh" Chứng kiến Lý Dật đi vào phòng khách. Anh Hoa lấy từ trong túi ra một bộ âu phục đen, nhìn Lý Dật nói.
Nghe Anh Hoa nói, nhất thời Lý Dật dừng bước. nháy mắt ngây ngẩn cả người. Nếu câu này từ miệng Hạ Vũ Đình phát ra, vậy thì Lý Dật tuyệt đối sẽ không kinh ngạc, nhưng người nói lại là Anh Hoa!
Phải biết rằng, trước khi gặp Lý Dật, thì Anh Hoa được mệnh danh là một cỗ máy giết người, thậm chí bởi vì thích nhìn thấy máu tươi, cho nên đối với màu đỏ phi thường yêu thích.
Một nữ nhân tính cách như vậy. dù rằng có được diện mạo Xinh đẹp cùng vóc dáng hoàn mỹ. Thế nhưng, bởi vì khí tức âm lãnh luôn bao trùm trên người, mà lại khiến cho nam nhân chỉ dám đứng từ Xa nhìn trộm.
Thấy Lý Dật vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn mình. Anh Hoa có vẻ Xấu hổ. chậm rãi cúi đầu khẽ nói: “Tôi đi tìm kiểu áo Tôn Trung Sơn nhưng mà không tìm được.”
Lý Dật không đợi Anh Hoa kịp nói hết lời. Nhanh chân bước đến trước người Anh Hoa, hai tay nâng khuôn mặt Xinh đẹp kia lên, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, ôn nhu nói: “Cảm ơn.”
“Tôi rất thích.” Hành động của Anh Hoa làm cho trong lòng Lý Dật cảm thấy ấm áp. Hắn biết rõ, nếu như muốn Anh Hoa tính cách lạnh lùng trứ danh đi mua quần áo cho nam nhân, đây là chuyện so với lên trời còn khó khăn hơn.
Những ngày qua. Anh Hoa luôn luôn hành động trong im lặng, Lý Dật đều biết. chỉ là không hiểu tại sao Anh Hoa lại muốn trốn tránh phần tình cảm này. Hiện giờ, Anh Hoa thay đổi, Lý Dật cũng biết. hắn có thể cảm nhận được, Anh Hoa đã toàn tâm toàn ý vì hắn!
Đối với Anh Hoa Xuất thân sát thủ mà nói, nhân lực cỦa nàng là phi thường khủng bố, làm bảo tiêu bên cạnh Lý Dật thời gian lâu như vậy. lại cùng đã từng quan hệ chăn gối. Cho nên vóc dáng người của Lý Dật, Anh Hoa nắm rõ như trong lòng bàn tay, nói khoa trương hơn một chút, thân thể của Lý Dật đối với Anh Hoa đã không còn gì bí mật. và ngược lại....
Dưới tình huống này, Anh Hoa đặc biệt lựa chọn âu phục cho Lý Dật, tự nhiên là mười phần vừa vặn.
Hai mươi phút sau. Lý Dật mặc bộ âu phục do Anh Hoa mua, đi tới một tòa khách Sạn có tên là “Mỹ Thực Phủ.”
Cùng Túy Xuân Lâu ở khu phố Tàu Los Angeles có điểm giống nhau, bên trong Mỹ Thực Phủ trang hoàng theo phong cách phương Ðông, trên vách tường hành lang được treo rất nhiều những bức tranh sơn thủy, mực đen giấy trắng, nhìn trông quả thực là rất tao nhã.
Hình Phong đã an bài một gian phòng ở phía đông trên tầng tám của khách sạn. Bên ngoài đại môn cũng không có mỹ nữ mặc sườn Xám nghênh đón, có chăng chính là thành viên của Hoa Nhân Bang.
“Lão đại!” Chứng kiến Lý Dật được Hình Phong đưa tới cửa nhà hàng. tám gã thành viên của Hoa Nhân Bang cúi đầu vấn an.
Lý Dật khẽ gật đầu, sau đó mang theo Anh Hoa cùng Hình Phong đi vào trong gian phòng. Trong phòng ăn tổng cộng bài trí sáu chiếc bàn bát tiên. giữa trần nhà có treo một chiếc đèn thạch anh đang tản mát ra quang mang dìu dịu, chiếu sáng toàn bộ nơi này.
Bên trong. Trương Đức Khôn và mọi người đã đến từ rất sớm, bọn hắn không có tách rời nhau, mà tụ tập ngồi ở cùng một chiếc bàn. Có lẽ mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần. từ chuyện Xảy ra hồi sáng, nên khi Lý Dật đến thì thấy bọn hắn đang ngồi trầm ngâm hút thuốc. Vừa bước vào cửa, mùi thuốc lá nồng đậm bốc lên ở trong không khí, khói sương vờn quanh giữa lưng chừng gian phòng. Người phục vụ đứng bên cạnh bận phụ trách châm trà. mặc dù đối với hành vi hút thuốc không thích ứng, tuy nhiên gã vẫn lộ ra nụ cười sáng lạn mang tính chức nghiệp...không dám có nữa câu oán hận nào.
Trông thấy Hình Phong và Lý Dật bước vào trong phòng ăn, Trương Đức Khôn cùng mọi người không hẹn mà dụi tắt thuốc lá đi, đem ánh mắt quăng ném về phía Lý Dật.
Lý Dật chậm rãi bước tới bên cạnh chiếc bàn bát tiên, khẽ liếc mắt nhìn Hình Phong một cái. Hình Phong lập tức khoát tay áo, làm cho người phục vụ rời khỏi gian phòng. Chứng kiến người phục vụ rời đi Xong, Lý Dật cũng chưa ngồi vào vị trí vốn thuộc về hắn. Mà chống hai tay lên trên bàn cơm, nhìn lướt qua mọi người. thản nhiên nói: “Tôi biết hiện giờ chư vị ở đây, hơn phân nữa đều không có tâm tư ăn cái gì.”
“Bất quá tôi tin tưởng. rất nhanh thôi, chư vị sẽ khoái trá mà hưởng thụ bữa cơm ngày hôm nay.”
Nghe Lý Dật nói, ngay cả Trương Đức Khôn ở bên trong mọi người, vẻ mặt đều nghi hoặc. Đúng lúc này. Anh Hoa chậm rãi bầy chiếc laptop cùng màn hình ra, hơn nữa còn thuần thục Xử lý bàn phím.
“Xong rồi!” Đây chính là lần đầu tiên Anh Hoa mở miệng ở trước mặt đám người Trương Đức Khôn. nhưng trong giọng nói lại kèm theo một cỗ hàn ý nồng đậm không thể hủy diệt.
Thấy Anh Hoa lên tiếng, mọi người đem vẻ mặt nghi hoặc nhìn vào màn hình, trong lòng không biết Lý Dật tính toán làm cái trò gì.
Lý Dật chưa giải thích cho đám người Trương Đức Khôn ngay, mà thong dong đi tới phía trước màn hình, ngồi Xuống ghế.
Sau khi Lý Dật đã an vị, nguyên bản trên màn hình trống rỗng, bỗng nhiên Xuất hiện một cái hình ảnh, người ở bên trong màn hình là Roddy. đội phó của Hắc Dạ. Lúc này. sau lưng hắn có bốn gã nam nhân đen gầy, thân mặc quân trang. đồng thời bọn chúng đang chĩa súng lên đầu của Roddy. Thế nhưng Roddy lại thờ ơ, vẻ mặt của hắn tương đối bình tĩnh, trong đôi con ngươi tìm không thấy một chút sợ hãi nào. Bất thình lình, Roddy nhìn thấy được Lý Dật ở trên màn hình. diễn cảm hơi biến hóa. cung kính nói: “Ông chủ.”
“Bỏ súng ra!" Lý Dật không đáp Roddy, mà lạnh lùng trừng mắt nhìn bốn gã quân nhân đứng ở phía sau lưng Roddy.
Bốn gã kia nghe thấy Lý Dật nói, bất quá vẫn thờ ơ, không có đem lời của Lý Dật để vào trong lòng.
“Người trẻ tuổi, anh thật hay nóng giận ah!” Lúc này, hình ảnh chuyển đổi, trên màn hình lập tức Xuất hiện một người đàn ông trung niên mập mạp. Thoạt nhìn người đàn ông này khá lùn, nước da ngăm đen, cái bụng khệ nệ. Hai mí mắt của hắn rất nhỏ, bởi vì bị lỚp thịt béo trên mặt chen chúc thành một đoàn.
“Khôn Sa tướng quân. Tôi không thích bị người ta gác súng lên đầu. Đồng dạng, huynh đệ của tôi cũng như vậy." Thoạt nhìn biểu tình của Lý Dật hết sức âm trầm giọng điệu càng trở nên đáng sợ: “Cho nên, tôi hy vọng ông kêu bọn hắn thu súng lại.”
Người trẻ tuổi. anh bạn là nên thầm kêu may mắn. bởi vì tôi còn chưa Xử lý hắn.” Trên khuôn mặt thịt béo của Khôn Sa, bài trừ một nụ cười lạnh lùng, trong đôi mắt nhỏ hẹp bắn ra từng đạo quang mang âm trầm, giống như ngạ lang nhìn thấy con mồi.
Nghe Khôn Sa nói, sắc mặt Lý Dật càng thêm khó coi, hắn lạnh lùng nói: “Khôn Sa, chẳng lẽ hắn không nói cho ông biết, chúng tôi muốn tìm ông để làm gì hay sao?”
“Đương nhiên. nếu như hắn không nói cho tôi hiết, anh muốn tìm tôi đàm phán sinh ý, vậy thì hắn sớm đã biến thành một cỗ thi thể rồi.” Khôn Sa ảm đạm cười: “Mặt khác, nếu trong quá trình thương thảo, anh khiến cho tâm tình của tôi không vui, tôi cũng sẽ biến hắn trở thành một cỗ thi thể. Nga. không. phải nói là bằng hữu của tôi sẽ làm như vậy mới chính Xác.”
Khôn Sa nói Xong, màn hình chuyển động, nhắm vào một người trung niên mặc âu phục.
Sau khi chứng kiến người trung niên kia, ánh mắt Lý Dật híp lại thành một đường chỉ nhỏ.
Đái Kình! Con trai của Đái Hồ!
Đại ca của Địa Tự Đầu Mãnh Hổ bang, nắm trong tay giang sơn hắc đạo khu vực Tây-Nam. Ngoài ra. chín mươi phần trăm thuốc phiện là từ tay hắn chạy vào Trung Quốc!
Nhận thấy được ánh mắt của Lý Dật, trên màn hình Đái Kình lộ Ia một nụ cười âm trầm: “Lý Dật. đã lâu không gặp!"
“Ta nghĩ, rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Lý Dật không cam lòng yếu thế. Đái Kình cười lạnh nói: “Như vậy. vì nghênh đón ngươi không bao lâu nữa sẽ trở về. Trước tiên, ta thu chút điểm lợi tức cho lão gia tử.”
Lúc này, hình ảnh lại chuyển động, người Xuất hiện trên màn hình là Khôn Sa, Khôn Sa lạnh nhạt cười nói: “Lý tiên sinh, anh cũng biết Đái Kình là bằng hữu của tôi rồi! Hắn khống chế trong tay chín mươi phần trăm mặt hàng thuốc phiện ở Đại Lục, là một trong những đối tác quan trọng của tôi! Vậy nên...nếu anh không thể làm cho tôi thõa mãn, như vậy người huynh đệ của anh sẽ chết rất thê thảm, tôi cam đoan.”
“Tôi nghĩ. ông sẽ không làm như vậy, Khôn Sa tướng quân." Bỗng nhiên Đái Kình Xuất hiện làm cho Lý Dật bình tĩnh trở lại, vẻ mặt của hắn nhìn qua đã không còn bất cứ một tia cảm Xúc dao động nào: “Ông không phải là cái hang chó mèo ngoài đường, đối với hạng người như ông mà nói. nhân tình cùng lợi ích luôn luôn có sự phân định rõ ràng. không phải sao?"
Vừa nói dứt lời, Lý Dật thậm chí còn lộ ra một nụ cười trào phúng.
Câu nói của Lý Dật rơi vào trong tai đám người Trương Ðức Khôn, nhất thời khiến cho bọn hắn biến sắc! Phải biết rằng, giờ khắc này Lý Dật đang đối mặt với Khôn Sa của Tam Giác Vàng!
Ở Tam Giác Vàng, Khôn Sa có quân đội vũ trang tư nhân, quyền lực chẳng khác gì làm vua một cõi, vừa có danh tiếng mà lại vừa có thực quyền.
Một người như vậy, tự nhiên tính cách cũng khác thường.
Quả nhiên, Lý Dật vừa nói Xong, trong con ngượi của Khôn Sa hiện lên một tia Sát khí: “Người trẻ tuổi. tôi không có thời gian nói lời vô nghĩa vỚl anh. Tôi cho anh năm phút đồng hồ, nếu trong khoảng thời gian này. anh không thể khiến tôi thõa mãn, vậy thì....đừng mong gặp lại bạn anh.”
Dứt lời. Khôn Sa chỉ vào Roddy. Thế nhưng Roddy vẫn bình tĩnh. dường như hắn không phải một người sắp chết.
“Khôn Sa, tôi hỏi ông! Ông đối với thị trường thuốc phiện Bắc Mỹ có hứng thú không?” Lý Dật mỉm cười nói. thoạt nhìn giống như tuyệt đối không hề lo lắng đến an nguy của Roddy.
Thị trường thuốc phiện Bắc Mỹ?
Nghe Lý Dật nói, Khôn Sa không khỏi biến sắc, trong đôi mắt dài nhỏ hẹp kia lóe lên một đạo tinh quang: “Người trẻ tuổi, lời này của anh là có ý tứ gì?”
“Huynh đệ của tôi vượt qua bao nhiêu trắc trở đi gặp mặt ông. chính là muốn thông tri, tôi muốn cùng ông đạt thành quan hệ hợp tác!” Lý Dật thản nhiên nói: “Mà nội dung hợp tác cũng là độc phẩm, tôi có thể khiến cho số thuốc phiện của ông ở Tam Giác Vàng chiếm đại lượng định mức trên thị trường thuốc phiện Bắc Mỹ!"
“Anh đang nói giỡn sao?” Hiển nhiên Khôn Sa không tin lời nói của Lý Dật.
Lý Dật khẽ mỉm cười, tiếp theo hướng Anh Hoa phất tay. theo sau chính góc độ camera. Tức thì đám người Trương Ðức Khôn Xuất hiện ở trên màn hình. “Khôn Sa, tin tưởng rằng ông cũng biết một số người trong bọn họ. ừm, bọn họ đều là những nhân vật cao tầng của Hoa Nhân bang.” Lý Dật giọng điệu không nhanh không chậm, nói: “Mà tôi đại biểu cho Hoa Nhân Bang cùng ông thương thảo. Ngoài ra chúng tôi còn là đồng minh của gia tộc Gambino!”
Trông thấy một đám nhân vật cao tầng của Hoa Nhân bang. Khôn Sa thoáng do dự, vài phút đồng hồ qua đi, trên khuôn mặt thịt béo lộ ra nụ cười tươi tỉnh: “Người trẻ tuổi, Xem ra anh thực có tài năng Xuất chúng nga! MỚi không bao lâu, vậy mà tên khốn kiếp Hồng Thanh Vân đã bị anh trừ khử! Được rồi, nghe anh nói rất có sức thuyết phục, khơi gợi lên lòng hứng thú trong tôi. Ha ha...Tôi nghĩ, hôm nay tâm tình của tôi sẽ luôn luôn vui vẻ!”
Hiển nhiên, sau khi Lý Dật nói Xong. Khôn Sa đã quyết định: “Sẽ không ra tay hạ độc thủ với Roddy.”
Nguyên nhân thì đúng như lời của Lý Dật nói. hạng người kiêu hùng giống như Khôn Sa, nhân tình và lợi ích sẽ luôn luôn có sự phân định rõ ràng!"
“Sa tướng quân, hiện giờ tâm tình của tôi lại không được tốt cho lắm" Lý Dật mỉm cười quỷ dị, nói.
Lý Dật đột nhiên nói như vậy, nhất thời làm cho Khôn Sa ngây người, theo sau, ông trùm khu Tam Giác Vàng này đảo mắt quanh tròng: “Lý tiên sinh, anh nói cho tôi biết, phải làm như thế nào, thì tâm tình của anh mới tốt lên đây.”
Lý Dật cũng không có trả lời ngay câu hỏi của Khôn Sa, mà chậm rãi móc bao thuốc từ trong túi ra, Anh Hoa chủ động tiến lên châm lửa.
Thích ý hút vài hơi thuốc lá. nhẹ nhàng nuốt mây nhả khói, Lý Dật mới nói: “Tôi tin tưởng, Sa tướng quân là một người thông minh.”
“Phanh phanh phanh phanh!"
Trên màn hình, thân thể béo mập của Khôn Sa bỗng nhiên lay động, hắn cực nhanh bạt súng ra. cơ hồ bóp cò cùng một thời gian.
Bốn phát Súng qua đi, bốn tên lính đang khóa tay Roddy nằm Xuống trong vũng máu. Mà trên mặt Khôn Sa lại Xuất hiện một nụ cười miễn cưỡng: “Lý tiên sinh, đây là biện pháp tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Đương nhiên. tôi biết giữa anh và Đái Kình có mâu thuẫn không nhỏ. Bất quá, anh cũng nên rõ ràng. hắn chính là đối tác kinh doanh của tôi.”
Ý tứ trong lời nói của Khôn Sa đã phi thường rõ ràng. Ta biết ngươi rất muốn ta Xử lý Đái Kình giúp ngươi. Nhưng Đái Kình là một trong những đối tác kinh doanh lớn nhất của ta. ta sẽ không vì ngươi mà đi Xử lý hắn!
“Khôn Sa, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm ý của tôi rồi. Quả thực, tôi chưa từng định nhờ ông đối phó Đái Kình, cái mạng của hắn, chính là của tôi!” Nói Xong Lý Dật ảm đạm cười: “Ông đã hành động rất anh minh, bây giờ tâm tình của tôi thật không tệ.”
Trên màn hình, Đái Kình nghe được Lý Dật nói, bỗng nhiên Sắc mặt biến đổi. Đôi con ngươi trong mắt bắn ra quang mang ngoan độc. Còn Khôn Sa thì vẫn cười híp mắt như cũ: “Lý tiên sinh, có thể nói cho tôi biết, chúng ta định hợp tác như thế nào đây?"
“Tôi muốn hàng trong tay của ông." Lý Dật mỉm cười: “Là toàn bộ!"
Toàn bộ! Nghe được hai chữ nầy, trên màn hình, vẻ mặt của Khôn Sa có chút khiếp Sợ, nhưng càng nhiều hơn đó chính là kích động!!
Thân là ông trùm khu Tam Giác Vàng. hắn tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý Dật có hàm Xúc ra Sao. Nếu toàn bộ hàng trắng trong tay hắn mà tuôn vào nước Mỹ. Như vậy thị trường thuốc phiện cả thế giới sẽ bị khan hiếm tới mức nào.
Còn Đái Kình sắc mặt trở nên dị thường khó coi!
Lần nầy, hắn đích thân chạy đến Tam Giác Vàng, mấu chốt chính là vì không để cho Khôn Sa tuôn nguồn hàng đi nơi khác, cố gắng chèn ép giá cả mua hết toàn bộ. Hơn nữa, cũng đã thương lượng Xong bước đầu cùng với Khôn Sa rồi!
Hiện giờ, nữa đường Lý Dật đánh giết chạy ra, không thể hoài nghi là đang muốn phá hỏng chuyện tốt của hắn!
“Ngươi mua nổi toàn bộ sao?” Khôn Sa mạnh mẽ kìm nén nội tâm kích động, trầm giọng hỏi.
“Khôn Sa tướng quân, có thể ông không nhớ ra, tôi còn một cái thân phận nho nhỏ khác nữa.” Lý Dật cười ngạo nghễ: “Chẳng lẽ ông nghĩ rằng, số hàng trong tay ông đáng giá hơn cổ phần của tôi ở Toàn Cầu ẢnhNghiệp hay sao?"
“Ha ha! Ðược!” Vừa nghe Lý Dật nói như thế, Khôn Sa mở miệng cười, cười đến mức dị thường vui vẻ..
“Khôn Sa. ông...?" Trên màn hình. sắc mặt Đái Kình âm trầm cực điểm. Hiển nhiên, hắn rất bất mãn đối với hành vi trở mặt nhanh như trở bàn tay của Khôn Sa.
“Lão bằng hữu, giá tiền của anh đưa ra thật sự quá thấp, anh cũng biết đó. khi làm ăn tôi chỉ nhận tiền chứ không nhận người.” Khôn Sa lạnh nhạt giải thích một câu, hoàn toàn không cần nể mặt Đái Kình. Hiển nhiên, đối với hành vi Đái Kình mượn gió bẻ măng. Khôn Sa cũng rất không hài lòng. Nếu không phải số lượng hàng trắng quá lớn, hắn đã chẳng thèm ngồi lên bàn đàm phán cùng Đái Kình rồi!
“Tốt lắm, Khôn Sa tướng quân, tôi muốn chấm dứt cuộc nói chuyện ở đây. Thủ tục hơp tác cụ thể, huynh đệ của tôi sẽ đàm phán cùng với ông!” Lý Dật nghiêm túc nói:“ Mặt khác. tôi hy vọng, hắn được đãi ngộ một cách tốt nhất có thể.”
“Đó là đương nhiên, khách hàng chính là thượng đế!” Khôn Sa cười ha ha đáp ứng. Chấm dứt nói chuyện cùng Khôn Sa, một lần nữa Lý Dật đứng dậy đi tới bàn bát tiên.
Trong quá trình đi đường, Lý Dật có thể cảm nhận được rõ ràng, ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía mình, lại một lần nữa thay đổi, có khiếp sợ, cũng có nghi hoặc.
Bọn hắn khiếp sợ thái độ cường ngạnh của Lý Dật!
Nghi hoặc Lý Dật mua nhiều hàng như vậy, thì vận chuyển bằng cách nào. Biểu tình của mọi người được Lý Dật thu hết vào trong mắt, hắn đi tới bên cạnh chiếc bàn, liền lập tức ngồi Xuống, mỉm cười nói: “Đợt hàng đầu tiên chuyển đến nước Mỹ ở trong thời gian ngắn nhất. Hơn nữa, trên đường vận chuyển sẽ không bị người nào ngăn chận.”
Vừa nghe Lý Dật nói như vậy, đám đại ca phân bộ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm Đúng theo cam kết lúc trước của Lý Dật, tin tức nầy sẽ khiến cho bọn hắn thõa mãn khẩu vị.
“Tôi biết mọi người đang nghi hoặc, vì sao tôi lại mua nhiều hàng trắng như vậy.” Lý Dật tiếp tục mở miệng, khi hắn vừa ra lời. ngay cả Trương Đức Khôn ở bên trong đám người đều ngừng thở. vẻ mặt chờ mong đáp án của Lý Dật.
Lý Dật chậm rãi dụi tắt điếu thuốc trong tay, gằn từng chữ: “Chư vị huynh đệ cũng rõ ràng. ủy ban mafia bắt đầu quyết chiến rồi. Trong lúc họ đánh nhau, các gia tộc mafia hẳn là sẽ không có tinh lực dồn trí vào kinh doanh buôn bán. Thời kì này. Chúng ta có thể phóng túng thoải mái, không cần lo lắng gì!”
Lý Dật giải thích làm cho mọi người tỉnh ngỘ, đồng thời bài trừ ra biểu tình kích động. Nhất là Trương Đức Khôn, nên nhỚ rằng thu nhập hàng năm của Hoa Nhân bang, hắn chiếm đến phân nữa!
“Về phần ngày sau. tôi nghĩ. lấy quan hệ giữa tôi và gia tộc Gambino. Chúng ta không cần phải lén lút kinh doanh mặt hàng thuốc phiện. Hơn nữa, gia tộc Gambino chắc chắn sẽ thừa lại một ít định mức thuốc phiện cho chúng ta.” Lý Dật nói đến đây thì cố tình ngừng lại, yên lặng quan Sát phản ứng của mọi người.
Đúng theo như dự tính, nét mặt của mọi người càng tỏ vẻ kích động hơn rất nhiều. Trước kia lén lút buôn bán, sau này chẳng những quang minh chính đại, thế nhưng lại còn được phân chia định mức, điều nầy có thể không làm cho bọn hắn vui mừng hay sao?
“Đương nhiên. cần có một điều kiện tiên quyết. đại chiến lần này. gia tộc Gambino phải thắng mới được!”Chứng kiến nét mặt hưng phấn của mọi người. Lý Dật tiếp tục mở miệng, trong giọng nói mang theo một cỗ hấp lực vô hình: “Cho nên, vì bảo vệ lợi ích của chư vị đang ngồi đây. Cuộc chính biến ủy ban mafia lần nầy, chúng ta nhất định phải làm cho gia tộc Gambino một chút gì đó, chư vị cảm thấy thế nào?”
Khi nói chuyện, Lý Dật thâm ý liếc mắt nhìn quanh một vòng, giống như muốn nói rằng: “Nếu các ngươi muốn có nhiều lợi nhuận, như vậy phải toàn lực Xuất thủ trợ giúp gia tộc Gambino. chỉ khi nào Gambino thắng lợi. các ngươi mới được phân chia càng nhiều lợi nhuận!”
“Lão đại, chúng tôi nghe theo anh!"
“Ðược rồi, anh phân phó chúng tôi như thế nào, chúng tôi sẽ làm như thế đó!”
Lý Dật vừa dứt lời. mọi người liền sôi nổi bày tỏ thái độ.
Trông thấy phản ứng của mọi người, bất giác trong đầu Lý Dật hiện ra câu nói của Tiêu Thanh Sơn ngày trước. “Lợi ích là đồng minh tốt nhất, nên thế giới nầy chỉ có lợi ích vĩnh hằng, chứ không bao giờ có đồng minh vĩnh hằng.”