Thế nhưng, lúc này điện thoại di động của Lý Dật reo lên, cầm lấy điện thoại vừa nhìn, rõ ràng là điện thoại của mẫu lão hổ Trần Lâm.
“Anh đang ở đâu? Hiện tại lão nương lái xe qua đón anh.” Điện thoại vừa chuyển được, bên trong truyền đến thanh âm hào phóng của Trần Lâm.
Lý Dật bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Cô nói cô đang ở đâu, tôi đi qua tìm cô.”
“Lão nương đang ở phía tây cách nhà hàng Hương Sơn năm trăm mét.” Trần Lâm nói: “Anh nhanh lên một chút, tôi đã hẹn với tên ẻo lả kia gặp mặt lúc mười hai giờ.”
“Nếu cô đã ở gần như thế, vì sao không đồng ý ở cùng một chỗ với hắn chứ?” Lý Dật có chút chẳng biết nói gì.
Đầu kia điện thoại, Trần Lâm nghe được Lý Dật nói nhất thời nổi giận: “Lý Dật, anh có tin lão nương sẽ cắt thứ đó của anh hay không?”
Lý Dật chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, sau đó nói: “ Được, tôi lập tức đi qua.”
Thời gian hơn mười một giờ tuy rằng chưa tới giờ cao điểm, thế nhưng dòng xe cộ ngoài đường cũng nhiều hơn bình thường không ít.
Cũng may tài lái xe của Lý Dật không tệ, luồn lách thật nhanh, dọc theo đường đi siêu việt hơn trăm chiếc xe khác, cuối cùng cũng không muộn.
Khi Lý Dật cho xe đi tới địa điểm ước định với Trần Lâm thì cũng không nhìn thấy chiếc jeep quen thuộc của Trần Lâm, không khỏi có chút buồn bực, lẽ nào cô gái này đùa giỡn mình?
Đúng lúc này, cửa sổ của một chiếc Beetle màu vàng mở ra, lộ ra một gương mặt trang điểm đẹp mê người
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Lý Dật thiếu chút nữa từ trên xe ngã xuống tới.
Trong trí nhớ của Lý Dật, Trần Lâm chưa từng trang điểm bao giờ, thế nhưng hôm nay Trần Lâm lại vẽ mày, thậm chí còn dùng son môi.
“Anh còn suy nghĩ cái gì? Xuống xe, lên xe của tôi đi.” Trần Lâm thấy Lý Dật lộ ra biểu tình mê man liền vô ý thức nhăn lại đôi mày thanh tú, lại tái hiện biểu tình “đằng đằng sát khí”.
Tuy rằng không biết trong hồ lô của Trần Lâm đang bán thuốc gì, thế nhưng Lý Dật vẫn cho xe dừng dưới một tòa lầu gần một thương trường, sau đó đi tới xe của Trần Lâm, mở ra cửa xe, chui vào.
Sau một khắc, Lý Dật hoài nghi bản thân mình có phải vào sai xe rồi không.
Trong xe, Trần Lâm không giống như ngày thường mặc một bộ quân phục như ngày thường, hay một thân áo da, mà là một chiếc áo trắng cùng chiếc váy màu đen…
Đúng, không sai, là váy!
Thậm chí…không biết Trần Lâm có phải sợ lạnh cặp đùi đẹp kia hay không, cố ý mang một đôi vớ da màu đen cùng một đôi giày cao gót cũng màu đen!
Nhìn Trần Lâm trong bộ trang phục này, Lý Dật xác thực ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng Trần Lâm mặc loại trang phục như vậy nhìn qua thật có vẻ quá nữ tính, hơn nữa càng thêm hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, thế nhưng Lý Dật ngây người cũng không phải bởi vì Trần Lâm biến đẹp, mà bởi vì theo hắn xem ra, với tính cách của Trần Lâm thật không có khả năng mặc thành như vậy!
“Anh suy nghĩ cái gì? Đóng cửa xe lại đi!” Thấy hai mắt Lý Dật vẫn nhìn chằm chằm chính mình, Trần Lâm nỗ lực bày ra dáng dấp “dữ tợn” nhưng nàng lại cảm thấy tim đập có chút nhanh hơn, trên mặt không ngờ lại xuất hiện một tia đỏ ửng.
Lý Dật hôn mê rồi lại hôn mê!
Hắn thà rằng tin tưởng trên thế giới này có quỷ, thà rằng tin tưởng lợn mẹ biết leo cây cũng sẽ không tin tưởng Trần Lâm sẽ mặc trang phục của thục nữ, sau đó lộ ra biểu tình xấu hổ!
Điều này quả thực so với tháng sáu tuyết rơi còn có khả năng thấp hơn!
“Lẽ nào tôi mặc bộ đồ này thật khó coi lắm sao?” Trần Lâm thấy biểu tình của Lý Dật có chút không thích hợp, nghĩ rằng do mình mặc bộ đồ thật khó coi, không khỏi có chút lo lắng.
Thấy dáng dấp lo lắng của Trần Lâm, Lý Dật cảm thấy cơ mặt co rút, sau đó nói: “Đẹp…đẹp.”
Mắt thấy Lý Dật miệng không đúng với lòng, Trần Lâm bỗng nhiên hung hăng vỗ lên tay lái, mắng: “Lão nương chỉ biết, trang phục thành như vậy thật rất khó xem, kết quả bọn họ ai cũng nói đẹp! Hừ, đợi tôi trở lại sẽ thu thập bọn họ!”
Trần Lâm nói, bỗng nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc xe giống như viên đạn pháo, trực tiếp lao ra ngoài đường.
Nghe Trần Lâm vừa nói như thế, Lý Dật hiểu được, Trần Lâm cũng không phải là cố ý ăn mặc thành dáng dấp như thế này, mà là bởi vì trong nhà nàng an bày.
Mà điều này làm cho Lý Dật có thể hiểu ra, người của Trần gia đối với việc hôn sự này hẳn là cảm thấy rất trọng yếu.
Về phần chính hắn…phỏng chừng đã sớm bị người của Trần gia bóp chết từ lâu.
Không biết vì sao, sau khi hiểu được điểm này, trong lòng Lý Dật không ngờ có chút khó chịu nho nhỏ.
“Hôm nay nếu lão nương không làm tên ẻo lả kia phải nôn mửa, lão nương sẽ cởi áo ra lau cho hắn.” Trần Lâm vừa lái xe thật nhanh, vừa lớn tiếng mắng, biểu tình giống như muốn đi tìm người liều mạng, mà không phải là đi thân cận.
“Cô không phải muốn hạ sát thủ đối với tên ẻo lả đó chứ?” Lý Dật nhịn không được hỏi.
“Lão nương thật ra rất muốn, thế nhưng không thể làm như vậy!” Trần Lâm có chút tiếc nuối nói: “Lão tử của tên tiểu tử ở trên Thượng Hải có thể lật mây làm mưa, tiền đồ bất kể hạn lượng. Mà ông nội của hắn ở tại trung ương năng lực cũng không nhỏ. Có thể nói, tại toàn bộ Giang Tô, năng lực gia tộc của tên ẻo lả trong quan trường là cực mạnh.”
Nghe Trần Lâm vừa nói như thế, Lý Dật cũng liền bình thường trở lại, người có thể ở trên quan trường lật mây làm mưa, người đó phải là ai?
Điều này rất dễ đoán được.
Hiểu rõ được điểm này, Lý Dật cũng có chút lo lắng, vạn nhất đến lúc đó thật sự đắc tội tên ẻo lả kia, tên kia sẽ không đem lửa giận phát tiết lên Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang đi?
“Trần Lâm, trước tiên tôi nói với cô, tôi giả làm bạn trai cô cũng không thành vấn đề, thế nhưng xảy ra chuyện cô phải chống đỡ cho tôi!” Lý Dật nghiêm mặt nói: “Nhất là khi tiểu tử muốn lợi dụng lực lượng gia tộc đối phó Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang, cô phải ngăn cản.”
Lúc nói lời này, Lý Dật cũng biết, ngày sau muốn để Trần gia đứng ra giải quyết một ít phiền phức, cơ bản là chuyện không có khả năng, mà thật ra riêng Trần Lâm sẽ ra mặt sẽ có khả năng rất lớn.
“Sợ cái gì? Tiểu tử kia nếu dám bất lợi đối với anh, lão nương sẽ cho hắn biến thành thái giám đầu tiên của thế kỷ 21!” Vẻ mặt Trần Lâm sát khí nói.
Nhìn biểu tình kiên định của nàng, trong lúc nhất thời Lý Dật có chút hoảng hốt, bởi vì hắn nghe ra Trần Lâm đang nói thật.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lý Dật có chút cảm động, lại không biết nên nói gì mới tốt.
Mà Trần Lâm lại tiếp tục nhấn ga vượt qua những chiếc xe phía trước, vào lúc mười một giờ năm mươi phút, dừng xe ngay trước cửa một nhà hàng của Pháp tên là Sông Seine.
Sông Seine là chuỗi nhà hàng toàn cầu, phục vụ nhất lưu, rượu đỏ bên trong đều từ những vùng sản xuất rượu nổi tiếng Châu Âu vận chuyển tới, hương vị và phẩm chất thuộc loại tốt nhất.
Hôm nay tuy rằng Lý Dật không mặc bộ tây trang Armani nổi danh toàn cầu, thế nhưng bộ tây trang trên người cũng là hàng hiệu, giá tiền xa xỉ, tính chất phi thường không tệ, bộ tây trang mặc trên người Lý Dật phảng phất như đo ni theo thân thể hắn, làm cả người Lý Dật thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, lại không hề mất dã tính.
Mà Trần Lâm vốn đã là một mỹ nhân bại hoại, chỉ là ngày xưa nàng không hề tự trang điểm sửa soạn cho mình, nên không hề thể hiện vóc người ma quỷ. Ngày hôm nay nàng mặc bộ trang phục như một thục nữ, làm lực mê hoặc nam nhân càng thẳng tắp bay lên.
Từ sau khi hai người đi vào nhà hàng Sông Seine, dọc theo đường đi, những ánh mắt rơi lên cả hai cũng không hề ngừng lại.
Lý Dật đã thành thói quen, mà Trần Lâm lại có chút không thích ứng được nên đưa thân thể dựa vào người Lý Dật, như vậy nhìn qua tựa hồ giống như dán sát lên người của Lý Dật.
Cảm thụ được hương vị từ trên người Trần Lâm truyền đến, Lý Dật do dự một chút, cuối cùng thừa nhận động tác của Trần Lâm.
Ở bên tay phải phía góc tây bắc, một người mặc một thân tây trang màu lam, mang kính đen nhìn thấy Trần Lâm và Lý Dật thân mật đi tới thì biểu tình hơi đổi, sau đó lại khôi phục như bình thường.
“Bối Văn.” Thấy nam nhân, Trần Lâm thoải mái nắm lấy cánh tay Lý Dật, nhìn nam nhân kêu lên: “Đây là bạn trai của tôi, anh không ngại tôi dẫn theo anh ấy cùng nhau ăn cơm chứ?”
“Đương nhiên sẽ không.” Bối Văn đứng dậy mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn Lý Dật vươn tay: “Lý tiên sinh, đã sớm nghe nói tới đại danh của anh, đáng tiếc vẫn không có cơ hội quen biết anh, ngày hôm nay có thể cùng anh còn có Trần Lâm ngồi cùng nhau ăn cơm là phúc khí của tôi.”
Hiển nhiên Bối Văn biết Lý Dật.
Dáng tươi cười trên mặt Bối Văn rất tự nhiên, biểu tình rất hiền hòa, không hề có cảm giác như đang làm ra vẻ, điều này không khỏi làm cho Lý Dật có chút hiếu kỳ, dù sao, Bối Văn là đối tượng cần thân cận với Trần Lâm, mà mình có thân phận là bạn trai của Trần Lâm…
Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng Lý Dật vẫn hữu hảo vươn tay, bắt tay Bối Văn một chút.
Cùng lúc đó, Trần Lâm tức giận liếc mắt trừng Lý Dật, tựa hồ là đang trách cứ hành vi của Lý Dật, mà Bối Văn cũng nhân lúc Trần Lâm không chú ý, len lén nháy mắt với Lý Dật.
Thấy cử chỉ này của Bối Văn, trong lòng Lý Dật đột nhiên hiểu được, Bối Văn cũng không thích Trần Lâm.
Bất quá Lý Dật lại lập tức nhớ tới ngày hôm qua Trần Lâm nói cho hắn, hai lần trước gặp Bối Văn phát sinh ra chuyện, trong lúc nhất thời biểu tình có chút cổ quái, hiển nhiên Bối Văn và Trần Lâm như nhau, đều bị áp lực của gia tộc mới gặp gỡ nhau.
Lúc này một nữ phục vụ người Pháp mặc đồng phục gương mặt mỉm cười đi đến, đưa thực đơn cho Trần Lâm, dùng tiếng Pháp chính tông hỏi: “Tiểu thư tôn quý, xin hỏi cô muốn dùng gì?”
Trần Lâm thân là người của đặc cần xử, bình thường hay ra ngoại quốc chấp hành nhiệm vụ, mà nước Pháp là quốc gia có nhiều lính đánh thuê nhất, nên nàng đối với tiếng Pháp cũng không xa lạ.
Rất nhanh, Trần Lâm dùng tiếng Pháp thành thạo chọn ba phần thịt bò, còn thêm một ít điểm tâm.
Nghe được Trần Lâm chọn món ăn, sắc mặt Lý Dật và Bối Văn đồng thời biến đổi, thậm chí, Bối Văn liếc mắt nhìn Lý Dật xin giúp đỡ.
Mà lúc này, Trần Lâm cũng cười nói: “Chúng ta nên ăn kích thích một chút, những món bình thường thật không ngon gì!”
“Trần Lâm, anh xem, hay là chúng ta đổi một chút đi?” Có lẽ do có ấn tượng không tệ đối với Bối Văn, có thể Lý Dật cũng không muốn ăn món thịt bò do Trần Lâm chọn, vì vậy nhìn Trần Lâm hỏi.
Bởi vì Trần Lâm chọn món thịt bò là loại món ăn không nấu chín, chỉ qua lửa vài giây liền để vào dĩa, khi cắt ra sẽ có máu chảy đầm đìa một mảnh, người bình thường vốn không thể nào ăn vào nổi.
“Anh?” Lý Dật nói làm Trần Lâm có chút khó chịu, mục đích hôm nay nàng gọi Lý Dật cùng đi, dùng Lý Dật làm tấm mộc, lại dùng sự “dã tính” để hù dọa Bối Văn, nhưng không nghĩ đến Lý Dật lại không hề có chút phối hợp.
Mà Lý Dật lại hoàn toàn không hề nhìn biểu tình tức giận của Trần Lâm, dùng tiếng Pháp tiêu chuẩn nói: “Tiểu thư, thỉnh đổi món thịt bò của vị tiểu thư này thành chín bảy phần.”
Nghe được Lý Dật nói, Trần Lâm rất phẫn nộ, nhưng càng nhiều chính là khiếp sợ!
Nàng vẫn tinh tường nhớ kỹ, Lý Dật vốn không hề xuất ngoại bao giờ, không ngờ lại biết tiếng Pháp, hơn nữa phát âm còn tiêu chuẩn hơn cả nàng!
Tuy rằng Bối Văn cũng có chút kinh ngạc, nhưng trước tiên vẫn liếc mắt cảm kích nhìn Lý Dật.
Hiển nhiên, Trần Lâm và Lý Dật đều có thể ăn loại thịt bò này, thế nhưng Bối Văn tuyệt đối sẽ ăn không vô.
Bữa cơm này ăn rất hòa hợp, trên bàn ăn, Bối Văn và Lý Dật không ngừng nói chuyện với nhau, cảm giác giống như bạn bè quen nhau nhiều năm, mà Trần Lâm nguyên vốn là diễn viên chính lại biến thành người diễn vai phối hợp.
Trong quá trình nói chuyện với nhau, Lý Dật rất bội phục Bối Văn bác tài đa học, đồng thời ấn tượng với Bối Văn cũng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi kết thúc bữa trưa, Bối Văn nói có việc nên rời đi trước, lưu lại Lý Dật và Trần Lâm đứng ngay cửa.
“Lý Dật, lão nương muốn cắt của anh!” Bối Văn vừa đi, Trần Lâm liền lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi, hướng Lý Dật phóng tới.
Những bảo an ngoài cửa nhìn thấy biểu tình vẻ mặt sát khí của Trần Lâm, trong lòng không khỏi lộp bộp, nghĩ thầm, một thục nữ xinh đẹp thế nào sau khi ăn cơm xong lại biến thành bạo lực nữ vậy?