Nghị Lực Người Đàn Bà

Chương 28

“Bà đưa chúng cháu đi chơi một chuyến, được không, bà?" Arnaud hỏi, ngước cặp mắt cầu khẩn lên nhìn Stevie. Cậu bé đang đứng tựa vào đầu gối nàng, đầu nghiêng sang một bên. ”Bà bằng lòng đi nào!"

“Được, nhưng cháu yêu ạ, còn tùy cháu muốn đi đâu chứ.” Stevie đáp, lấy ngón tay chạm nhẹ vào má đứa cháu nội.

“Đi lên thiên đường. Gặp mẹ.”

Tim Stevie thót lại. Nàng đưa tay nắm chặt hai bàn tay đứa cháu trai, dịu dàng giảng giải. “Nhưng tuần này thì không được rồi Arnaud, cháu hãy hiểu cho bà là... “

Đứa bé méo xệch miệng, ngắt lời bà. “Cháu muốn gặp mẹ. Ba bảo mẹ ở trên ấy. Không về nữa.”

Bé gái Natalie nói theo, đập bàn tay lên đầu gối Stevie, “Lên thiên đường. Cháu muốn gặp mẹ.” Nó vừa ăn sôcôla nên ngón tay để lại trên chiếc váy màu xanh lam nhạt của nàng mấy vết bẩn. Nàng nhìn xuống váy, nhưng rồi quay ngay sang hai đứa cháu nội.

Arnaud nhìn bà nội bằng cặp mắt cầu khẩn. “Bà đưa chúng cháu lên gặp mẹ.”

Natalie thì thầm. ”Cháu hôn mẹ.”

Stevie thấy cổ họng khô khốc, nàng chớp mắt. ”Trong tuần này mẹ cháu không gặp chúng ta được. Mẹ cháu rất bận.”

Arnaud hỏi, "Mẹ cháu làm gì trên thiên đường?" Cặp lông mày vàng hoe nhíu lại.

”Mẹ cháu làm những đôi cánh cho các thiên thần," Stevie không biết trả lời ra sao đành nói bịa.

“Thế ạ?" Cặp mắt to của đứa bé trai mở ra to thêm nhìn bà nội. “Để thiên thần bay, hả bà.”

“Đúng thế. Thiên thần bay được vì có đôi cánh trắng tinh rất xinh. Thế là các thiên thần bay lượn trên trời. Bà có một cuốn sách tranh về các thiên thần ở nhà. Cháu có thích, bà cho.”

“Có ạ.”

"Cho cháu sách, bà?"

"Bà cho cả cháu một cuốn nữa, Natalie.”

Bé Natalie chăm chú nhìn bà, rồi đột nhiên cặp mắt ba tuổi ướt và nó òa khóc ầm ĩ. “Chảu muốn mẹ. Bà đem mẹ về đi, bà?”

“Phải rồi, bà đem mẹ chúng cháu về nhà đi.” Arnaud cũng gào lên và nước mắt chảy ròng ròng xuống đôi má.

Stevie cúi người, ôm chặt cả hai đứa bé. Arnaud vẫn khóc, “Tại sao mẹ bỏ chúng cháu? Mẹ còn yêu chúng cháu nữa không, bà?"

“Tất nhiên mẹ vẫn yêu. Mẹ yêu cả hai anh em, yêu vô cùng," Stevie nói. ”Mẹ không muốn đi khỏi đây và để các cháu ở lại. Nhưng, các cháu biết không, mẹ cháu bị đau mà không ai chữa được cho mẹ. Thế là Chúa Trời quyết định đem mẹ lên thiên đường với Chúa để Chúa chữa. Nhưng dù ở trên đó, mẹ cháu vẫn yêu hai cháu.”

“Mẹ vẫn yêu ba chứ, bà?" Arnaud vẫn nức nở nói. Nước mắt chảy như suối xuống má, đọng lại ở môi đứa bé.

Lấy ngón tay quệt nước mắt cho cháu nội, Stevie nói, “Có chứ. Mẹ vẫn yêu ba.” Nàng ngừng lại, nghẹn không nói thêm được nữa. Lấy khăn ăn chị phục vụ vừa đưa, nàng lau mặt cho Arnaud, rồi cho Natalie.

Hít một hơi thật sâu, Stevie nói tiếp, "Hai cháu phải dũng cảm vì ba. Mẹ muốn thế, muốn hai cháu chăm sóc ba.”

Có tiếng động bên ngoài, Stevie nhìn ra. qua cửa phòng khách, thấy Nigel đứng đó đang xem ba bà cháu trò chuyện. Nàng thấy mặt con trai cả vẫn chưa có chút thần sắc nào và cặp mắt vẫn lộ vẻ đau xót chưa nguôi.

“Nigel!” Stevie kêu lên, cố lấy giọng mừng rỡ. ”Con về đấy à, con trai yêu quý?"

Nhìn thấy Nigel, hai đứa trẻ đẩy bà nội ra, chạy đến bên cha, mỗi đứa ôm một chân.

Nigel cúi xuống, dang tay ôm chặt hai đứa con. ”Chào các con?" Anh cố gượng cười. “Các con chơi với bà nội ngoan chứ?"

“Vâng. Nội bảo mẹ đang làm cánh cho các thiên thần trên thiên đường, ba ạ.” Arnaud kể.”Các thiên thần bay được đấy.”

“Thật à. Vậy mà bây giờ ba mới biết đấy.” Nigel đáp khẽ, cố nén không để lộ ra nỗi buồn. Anh nhìn Stevie và mỉm cười gượng gạo với nàng.

Rồi đứng lên, Nigel hai tay dắt hai đứa trẻ bước vào nhà.

Stevie đứng dậy, đón con trai cả. Nigel hôn lên má mẹ. Thấy váy mẹ nhem nhuốc, anh nói, "Cháu làm bẩn váy của bà rồi kìa.”

“Không sao. Trên đời còn nhiều thứ quan trọng hơn cái váy này. Con muốn uống trà không?” Nàng hỏi và lại ngồi xuống.

”Để con vào bảo cô phục vụ pha. Cô trông trẻ Agnes đi chữa răng đã về chưa ạ?"

Stevie đáp, "Nó vừa về cách đây vài phút.”

Nigel gật đầu rồi đi về phía bếp.

Lát sau cô trông trẻ Agnes ra, nói. ”Hai anh em về phòng trẻ đi. Chào bà nội và hôn bà nội đi nào!"

Arnaud hỏi, "Cháu có được xem Vua Sư Tử không ạ?"

“Sao lại không?" Agnes đáp rồi mỉm cười với Stevie.”Cảm ơn bà đã trông hai đứa trẻ giúp cháu buổi trưa hôm nay, thưa bà Jardine.”

“Có gì đâu, cô Agnes?"

Natalie chạy đến, leo lên ngồi trên đầu gối Stevie rồi quàng cánh tay mũm mĩm lên cổ bà nội nó, hôn đánh chụt một cái vào má nàng rồi thì thẩm vào tai nàng. ”Bà đừng lên thiên đường nhé?"

“Được. Bà ở lại đây với Arnaud và Natalie. Cháuđừng lo.”

Đứa trẻ gái tụt khỏi đầu gối Stevie để xuống đất. Đến lượt Arnaud chạy đến, áp người vào chân nàng. Nàng cúi xuống cho nó hôn lên má. Amaud hỏi, "Cháu muốn có một con chó, được không bà?"

“Nếu ba bằng lòng thì được. Bà sẽ cho cháu một con chó bông.”

“Cháu sẽ đặt tên nó là "Thiên thần". Arnaud tuyên bố. ”Mẹ sẽ làm cho nó đôi cánh.”

Stevie cười, nhưng tim nàng thót lại. Nàng không trả lời đứa cháu nội. Nàng không biết trả lời nó thế nào.

Khi hai đứa trẻ đã đi theo cô Agnes xuống phòng trẻ, Stevie đứng dậy, cho thêm một thanh củi vào lò sưởi. Đã giữa tháng Năm mà thời tiết vẫn còn ẩm ướt. Stevie thấy phòng khách rộng lớn này lạnh giá và u buồn.

*

Vài phút sau Nigel quay ra phòng khách mang theo tách trà. ”Chị bếp hỏi mẹ có muốn uống trà không ạ?".

"Không, cảm ơn con. Mấy tuần lễ vừa qua mẹ đã uống quá nhiều trà rồi.”

Stevie đến ngồi trên xô pha. Nhìn Nigel, nàng không thể không xót xa thấy con trai cả của nàng quá hốc hác. Anh gầy tọp đi, bộ quần áo trên người đâm thành rộng thùng thình. Mặt thì bơ phờ, cặp mắt xưa kia xanh biếc đẹp là thế, vậy mà bây giờ bợt bạc và ngơ ngác. Nàng thấy thương con vô cùng. Tamara qua đời và đã mai táng được đúng sáu tuần lễ, vậy mà Stevie cũng như bất cứ ai khác đều nhận thấy Nigel vẫn còn trong tình trạng suy sụp.

“Trông con hốc hác quá," Stevie chậm rãi nói. Nàng chưa biết nên dùng cách nào để nói lên được ý nghĩ thật của nàng, thổ lộ được những điều nàng thực lòng muốn nói.

”Đầu óc con còn thảm hại hơn vẻ bên ngoài nhiều, mẹ ạ.” Nigel lấy tay che miệng rồi quay đi ho. Lúc quay mặt lại để nói tiếp, giọng anh lạc hẳn đi. Anh hỏi, “Hồi cha con qua đời, mẹ làm cách nào vượt qua được nỗi đau thương đó?"

“Mẹ không nhớ nữa, Nigel. Mẹ cũng không biết mẹ lấy đâu ra đủ nghị lực để chịu đựng nỗi đau đớn ấy. Mẹ chỉ nhớ là hết sức khó khăn. Nhưng bấy giờ mẹ có các con và ông Derek. Mẹ đã cố gắng tiếp tục sống. Bây giờ nghĩ lại, quả thật mẹ cũng không biết làm sao vượt qua được. Lúc đó tâm hồn mẹ trống rỗng, mẹ làm mọi thứ chỉ thuần túy theo phận sự, giống như máy tự động. Một thời gian dài mẹ sống như thế.”

Nigel gật đầu. ‘Con hiểu ý mẹ...” Anh ngừng lại rồi lắc đầu, mặt méo xệch đi. “Con quá yêu cô ấy, mẹ ạ.” Cuối cùng anh không ghìm được, nức nở, nhưng lại cố nén lại ngay. ”Tamara là người phụ nữ có một không hai, dịu dàng, tươi tắn và vô cùng phúc hậu.”

“Đúng thế, Nigel. Cho nên ai cũng yêu nó, quý nó.”

“Lúc nãy con có nghe thấy mẹ nói chuyện với các cháu. Con rất biết ơn mẹ.”

“Mẹ không biết cách nói với chúng... Chúng còn quá non nớt. Mà trẻ con luôn hỏi những câu rất khó trả lời. Chúng chưa đủ sức hiểu.” Stevie thở một hơi dài, rất muốn an ủi, động viên con mà không biết nói thế nào. Nhưng Nigel có thể tự tìm được lối thoát khỏi tình trạng đau buồn này. Nỗi đau đớn là một gánh nặng quá sức, và bao giờ con người ta cũng phải tự mình và một mình giải quyết lấy. Giá như nàng biết được cách nào để giúp con.

Stevie nhẹ nhàng nói, "Nigel ạ, nỗi đau nào cũng sẽ dịu dần theo thời gian. Mẹ biết nói thế đơn giản quá, nhưng mẹ không biết nói cách nào khác để con vơi đi nỗi đau khổ. Mẹ nghĩ bây giờ mọi lời lẽ đều vô giá trị.”

Nigel nhìn mẹ, không nói gì. ”Hồi ấy mẹ cũng không tin vào tác dụng của những lời an ủi. Mà đó là sự thật. Ngoài ra còn có công việc. Chính công việc đã giúp mẹ. Từ khi ông nội con đồng ý để mẹ vào làm việc cho hãng Jardine, cuộc sống của mẹ hoàn toàn thay đổi Theo hướng tốt lên. Mẹ nhận ra rằng công việc giúp mẹ quên đi nỗi đau và nỗi nhớ thương cha con.”

Không đắn đo cân nhắc gì nữa, Stevie nói luôn những gì trong thâm tâm nàng cảm nghĩ. ”Đấy chính là thứ lúc này con đang cần, Nigel ạ. Công việc. Chính lúc này con càng không nên quanh quẩn ở nhà, nghĩ ngợi về những mất mát. Tốt nhất là ngay ngày mai con quay về làm việc trong hãng Jardine.”

Nỗi ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt Nigel, thay thế cho nỗi u uất. Thoạt đầu anh tưởng mình nghe lầm. Anh chau mày, đôi lông mày nhíu lại giống hệt như đứa con trai nhỏ của anh lúc nãy. Anh bối rối, không biết trả lời ra sao. Và anh im lặng, không nói một lời nào.

Stevie nói tiếp, “Con cần làm thứ gì đó khiến con bận rộn. Hồi ba con mới mất, công việc đã choán hết tâm trí mẹ, không còn để chỗ cho đau thương, sầu não. Bây giờ con hãy làm như mẹ hồi đó. Làm như mẹ vừa nói. Mai con hãy quay lại làm việc ở cửa hiệu, Nigel.”

“Có nghĩa mẹ lại giao cho con công việc lúc trước?" Nigel hỏi, giọng hồ nghi và ngạc nhiên.

"Đúng. Mẹ muốn con trở lại làm việc.”

“Thật thế ư. Sau những lỗi lầm con mắc phải?"

"Tất nhiên là thật, Nigel. Mẹ đuổi việc con vì con không phục tùng chứ không phải vì con không có khả năng làm công việc ấy. Thực tế là con đã làm rất tốt. Rất giỏi. Và mẹ vẫn luôn nói như thế. Vả lại, hãng Jardine đúng ra là của con. Mẹ đã tính vài năm nữa sẽ nghỉ, khi đó con sẽ nắm quyền lãnh đạo hãng Jardine ở cả hai bên bờ Đại Tây Dương. Mẹ rất muốn con tích lũy thêm một số kinh nghiệm nữa trước khi mẹ nghỉ.”

“Con hoàn toàn không ngờ đấy," Nigel nói rất khẽ, mắt chăm chú nhìn mẹ. “Rất ít ai xử sự như mẹ, lấy con trở về làm việc như cũ.”

“Mẹ không như mọi người khác, Nigel. Mẹ là mẹ của con. Con là con trai cả của mẹ, con đầu lòng và mẹ yêu con vô cùng. Chưa bao giờ mẹ bớt yêu con, ngay cả khi con chống lại mẹ.”

“Một số người giữ mối căm giận ấy đến hết đời.”

“Mẹ là người đàn bà khác hẳn mọi người khác cho nên mẹ không thể xử sự như họ. Cố chấp là thứ tình cảm nhỏ nhen. Đó là vũ khí của kẻ yếu và những kẻ thiển cận. Nhưng nếu nói đến cố chấp, thì bà nội con sinh thời đã cố chấp, giữ mãi mối căm giận mẹ. Sau này, có lúc mẹ tự hỏi, phải chăng bà nội đã gieo hạt giống cố chấp và thù hận đối với mẹ ấy vào đầu óc con, lúc con còn non nớt.”

Nigel ngả người ra lưng ghế, nhắm mặt lại. Cuối cùng anh mở mắt, nói. “Bà nội Alfreda là một người đàn bà nhỏ nhen. Nhưng khi còn ở tuổi thiếu niên, con chưa nhận ra điều đó. Mẹ nói đúng, bà nội nói xấu mẹ rất nhiều... và còn xui con chống lại mẹ. Bây giờ nghĩ lại, con mới nhận ra điều đó. Bà bịa đặt ra những câu chuyện để nói xấu mẹ, thậm chí vu cho mẹ bao nhiêu tội, cuối cùng đã giết chết trong con lòng yêu mến mẹ.”

“Tội? Bà bảo mẹ có những tội gì?" Stevie ngạc nhiên.

“Bà bảo cha mất là tại mẹ.”

Stevie sửng sốt. Nàng không ngờ có người nghĩ như vậy. ”Sao lại như thế được? Con thừa biết đó không phải sự thật. Cha mất vì bị viêm phúc mạc. Một cuộc phẫu thuật sai lầm do một bác sĩ tồi thực hiện. Mẹ xin nói thêm rằng ông bác sĩ ấy do chính bà nội lựa chọn. Nếu có ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của cha thì người đó chính là bà nội Alfreda.”

"Ông bác sĩ ấy do bà nội lựa chọn ạ?"

"Đúng thế. Ông ta là con một người bạn của bà nội.”

"Bây giờ con mới biết.”

"Bà nội còn kể tội mẹ gì nữa?"

"Bà nội bảo mẹ vô đạo đức... nhất là khi mẹ có thai Chloe.”

"Đúng là kiểu tính cách của bà nội!” Stevie đứng dậy, sang ngồi trên ghế xô pha bên cạnh con trai cả. ”Có phải bà nội đã giết tình cảm của con đối với mẹ không?"

“Không hoàn toàn như thế, mẹ ạ. Nhưng bà nội đã làm thương tổn tình cảm ấy. Bà nội làm cho con tin rằng mẹ muốn nắm quyền lãnh đạo hãng kim hoàn vì lợi ích của mẹ, nhằm thỏa mãn những mục đích xấu xa của mẹ. Bà nội còn bảo một ngày kia mẹ sẽ gạt con ra. Không để con lãnh đạo và điều hành công ty Jardine.”

"Và con tin bà nội nói là đúng?".

“Lúc đó con còn ít tuổi, chỉ là đứa trẻ.”.

"Mẹ biết. Vào tuổi đó con người ta dễ bị ấn tượng lắm. Bà nội quả là một người xấu xa, một người đàn bà độc địa.”

“Con rất tiếc mẹ ạ.”

“Mẹ biết. Con hãy nhớ rằng lòng yêu mến con của mẹ không bao giờ thay đổi hay giảm sút, bất kể xảy ra chuyện gì. Mẹ hy vọng con hiểu được điều đó. Hiểu rằng mẹ yêu con biết chừng nào, Nigel.”

“Bây giờ con mới bắt đầu hiểu ra điều đó, mẹ ạ.”

Stevie bật cười và cười rất tươi. Đây là nụ cười thật sự đầu tiên của nàng trong suốt nhiều tuần nay. ”Mẹ cười cái gì vậy?" Nigel hỏi.

Đôi lông mày lại nhíu lại. ”Có một điều có lẽ con chưa nhận ra, đó là cách con xưng hô với mẹ vẫn hệt như hồi con còn nhỏ.”

Nigel không đáp. Đột nhiên anh ôm chặt mẹ một lúc lâu “Làm sao mẹ có thể tha thứ cho con sau những gì con đã làm đối với mẹ?" Nigel hỏi trên mái tóc Sevie, trong khi vẫn ôm nàng trong vòng tay. ”Mẹ tha thứ cho con từ lâu rồi, Nigel. Từ nhiều tuần nay.”

“Vậy con phải làm gì để vui lòng mẹ?"

"Mai hãy ra cửa hiệu Jardine và bắt tay vào làm việc.”

“Con chưa biết phải làm gì để lại được mẹ quý mến như ngày trước?”

“Hãy làm tốt công việc của con trong hãng kim hoàn của gia đình nhà ta. Hãy chăm sóc hai đứa trẻ và yêu thương chúng. Hãy yêu quý ông Derek, bà ngoại Blair và ông nội Bruce. Hãy kiêu hãnh và tự hào, Nigel, và làm người đàn ông hoàn hảo theo như mẹ hằng hy vọng và mong ước ở con.”

“Con sẽ cố gắng. Không, con nhất định sẽ làm như thế. Con sẽ làm.”

Stevie mỉm cười với Nigel. Cặp mắt xanh ghi của nàng tràn đầy niềm yêu mến đối với con trai cả. Nàng trìu mến sờ vào má Nigel. “Tình yêu là thứ quan trọng vô cùng trong cuộc sống của chúng ta... mẹ nói tình yêu là theo nghĩa rộng, mọi thứ tình yêu, không chỉ tình yêu lãng mạn, Nigel. Tình yêu có khả năng chữa lành một thương tổn.”

“Vâng, con biết. Con đã chứng kiến sức mạnh của nó trong trường hợp Chloe. Bệnh tình Chloe khá lên chính nhờ tình yêu của mẹ.”

“Và nhờ bệnh viện. Nhờ cả ông nội Bruce, ông Derek và bà ngoại Blair. Nhờ cả Miles, Gideon và Lenore. Và nhờ cả con nữa, Nigel, và hai đứa trẻ. Toàn thể gia đình nhà ta đều có công trong việc Chloe bình phục, và cũng sẽ có công trong việc con hồi phục nữa.”