Nghị Lực Người Đàn Bà

Chương 22

Hôm ấy là một ngày lộng gió.

Gió thổi mạnh uốn cong những cây lớn, làm rụng rất nhiều lá, kể cả lá còn xanh. Lá bay lồng lộn trong không trung rồi rơi xuống, nằm trên con đường mòn hẹp chạy qua những ngọn đồi và thung lũng, khiến Chloe bước lên trên. Cô đang trên đường về trang ấp.

Sáng nay trời hơi lạnh, nhưng bầu trời xanh trong như ngọc, ánh nắng chan hòa và những đám mây trắng trôi bồng bềnh.

Chloe rất thích bãi trống hoang dại này với những đồi và thung lũng nối tiếp nhau đến tận chân trời. Cả một vùng đất trống trải và bao la này có sức hút kỳ lạ đối với cô. Và những khi được rảnh rỗi lâu, cô thường tìm ra đây dạo chơi, giống như cô đã làm hồi còn nhỏ.

Trang ấp Aysgarth End có từ thời bản lề của thế kỷ. Ngôi nhà cổ kính, hình thù oái oăm do người ta vẩy thêm những gian nhỏ vào nhiều chỗ của bức tường bao quanh, được xây bằng thứ gạch màu xám của địa phương, nằm trên đỉnh một ngọn đồi hoang vu trong quận Coverdale, nhìn xuống làng West Scrafton, gần thị trấn Coverham.

Về đến cổng của trang ấp, Chloe đứng lại, ngoái đầu ngắm phong cảnh trải rộng xung quanh. Cô như nghẹn lại vì phong cảnh thiên nhiên quá đẹp. Phía xa là vùng đầm lầy Whernside trông trang nghiêm và có hình giống như một bàn tay được ai chạm khắc một cách khéo léo.

Xung quanh trang ấp là những thửa đất xanh rờn, ngăn cách nhau bằng những bức tường bằng đá xây từ xa xưa. Những thửa đất này nối tiếp nhau chạy xuống tận dưới thung lũng, nơi con sông Nidd chảy thành một sợi chỉ bằng bạc óng ánh ở tít xa.

Nắng chói chang làm Chloe phải nheo mắt lại. Cô đưa tay lên che mắt nhìn về phía con sông. Một lát sau, cô quay gót, mở cánh cổng, đi theo con đường đất. Đến gần ngôi nhà, Chloe mới chợt nhận ra là mình đang đói meo. Cô liếc nhìn nhanh đồng hồ đeo tay và thấy gần tám giờ. Đã đến giờ ăn điểm tâm. Cô rảo bước. Vài giây sau cô đẩy cánh cửa bằng gỗ sồi đi vào gian nhỏ bên ngoài.

Mùi cà phê thơm lựng, mùi bánh mì còn nóng và mùi thịt muối rán lại xộc vào mũi Chloe, trong lúc cô cởi tấm áo khoác nhãn Barbour và khăn quàng len màu đỏ treo lên mắc. Mở cánh cửa giữa, cô hít nạnh và trong lúc bước vào gian bếp miệng cô ứa nước bọt.

Tamara đứng bên chiếc bếp lò rất lớn nhãn Aga, đang giở những miếng thịt muối trong chảo.

Ngẩng lên và cười nồng nhiệt, Tamara nói, “Cuộc dạo chơi dễ chịu chứ, em Chloe?"

“Vâng, rất dễ chịu. Cảm ơn chị.” Rồi cô cười vang. ”Gió thổi mạnh nên không còn mạng nhện, thú nhất là thứ đó, cho nên cuộc dạo chơi dễ chịu vô cùng.”

“Tốt. Trời có lạnh không?" Tamara hỏi, ngoái lại phía sau, nhưng tay vẫn không ngừng giở thịt muối trong chảo bằng chiếc xẻng bếp.

“Hơi một chút, nhưng em tin rằng khi ngớt gió, trời sẽ ấm lên. Được cái nắng rất đẹp. Thời tiết này chỉ cần mặc cẩn thận cho đủ ấm thì đi dạo ngoài trời hết sức thú vị.”

Chloe đi ngang qua gian bếp, gian bếp này đã được mẹ cô sửa sang và trang trí lại từ nhiều năm trước. Từ ngày đó không ai thay đổi cái gì và Chloe rất thích thấy nó vẫn y hệt như ngày xưa, khi cô còn nhỏ. Đứng bên bệ cạnh tủ lạnh, cô tự rót cho mình một tách cà phê, cho thêm sữa và đường rồi bưng ra đặt trên bàn gỗ kê giữa gian bếp. Bàn được trải tấm khăn vải sọc hai màu xanh lục và trắng, rất hợp với màu rèm cửa. Chloe nhớ cái hôm mẹ cô đem những tấm rèm này lên vùng Yorkshire và tự tay treo lên các cửa sổ.

Ngồi xuống, Chloe hỏi, "Chị rán thịt muối cho ai đấy, chị Tamara? Thơm quá, em không chịu nổi.”

“Ai thích thì ăn. Còn một số thứ rán nữa đấy: cà chua, nấm, trứng. Và chị đã nướng lại bánh mì trong lò Aga kia rồi. Em muốn ăn, chị chuẩn bị một đĩa cho? Chị lấy mỗi thứ một ít nhé?"

"Tuyệt vời! Cảm ơn chị Tamara. Thế mọi người đâu cả?"

"Anh Nigel lên gác tìm ví: Anh ấy với các cháu nhỏ ăn rồi. Anh cô sắp đưa mấy đứa nhỏ đến Ripon với cô trông trẻ Agnes mua vài thứ cho chị. Còn chú Gideon thì ở ngoài phòng khách, đang gọi điện cho cô Lenore. Chú ấy sẽ lấy xe đi đón cô ấy về đây ăn trưa.”

“Hay quá? Em rất mến chị Lenore. Em rất vui thấy chị ấy sắp cưới anh Gideon. Chị cũng thế chứ?"

“Tất nhiên rồi. Đấy là điều may mắn nhất của chú ấy đấy. Chị định nói là việc cô ấy quay lại với chú ấy. Nhưng cậu Malcolm Armstrong vẫn đang cố thọc gậy bánh xe, bằng mọi cách cản việc ly hôn.”

“Vâng, em biết. Mẹ bảo anh ta làm như thế đúng là lố bịch.”

“Chị cho rằng rồi sẽ có người chịu tai họa do cậu ta gây ra đấy.”

“Em đồng ý. Mẹ bảo rằng mỗi người đều có cái giá của nó, không nhất thiết tính bằng tiền bạc.”

Tamara bật cười thấy câu Chloe nói có vẻ già dặn Chị quay sang nhìn đĩa thức ăn dành cho em chồng và tỏ ra thích thú được chiều chuộng cô em mười tám tuổi này.

Chloe vừa nhấm nháp cà phê vừa ngắm nghía gian bếp. Cô vẫn thích gian bếp này, thích nhất trong ngôi nhà cổ xưa. Nó có ý nghĩa đặc biệt đối với cô, từ cái trần là những thanh gỗ xếp thành hình nan hoa cho đến nền nhà lát bằng gạch không nung. Nơi đây có một vẻ ấm cúng và yên bình kỳ lạ. Trong những năm sống ở đây, mẹ cô đã sắm sửa, trang bị thêm bao nhiêu thứ tiện nghi: chiếc xô pha đồ sộ, hai ghế nệm bọc vải hồng kê ở một đầu gian, bên chiếc của sổ lớn trông ra cánh đồng. Stevie còn sắm thêm hai chiếc tủ treo, bên trên đặt hai chiếc đèn kiểu cổ rất đẹp. Chiếc bàn lớn ở giữa gian bếp có tám ghế đặt xung quanh, các ghế đều có nệm ngồi. Đây là chỗ ăn thông thường trừ những bữa có khách.

Chiếc lò sưởi khổng lồ, nơi lửa bên trong đang cháy đùng đùng, là một thứ bổ sung nữa của mẹ cô và trở thành trung tâm của gian bếp này. Rất nhiều chậu nhỏ bằng đồng treo bên trên lò sưởi phản chiếu ánh sáng trong lò sưởi, khiến gian phòng ánh lên một kiểu ánh sáng rất đẹp trong buổi sáng tháng Ba lạnh giá này. Củi xếp gọn gàng ở đầu lở sưởi. Đầu bên kia là cái lọ to cắm đầy những cành hoa khô. Trước mặt lò sưởi là hai ghế bành dành cho người già, có lưng cao, mấy chiếc gối để tựa, dưới sàn trải tấm thảm màu sặc sỡ. Đầu phòng bên kia là bếp lò nhãn Aga, cũng cung cấp thêm hơi ấm, tạo cho gian bếp thành nơi thú vị và ấm cúng nhất của cả ngôi nhà cũng như của cả trang ấp này. Mọi người thích tụ tập ở đây vào bất cứ thời điểm nào trong ngày. Nó đáng được gọi là trung tâm thực sự của ngôi nhà.

”Chúc em buổi sáng tốt lành!” Gideon nói và đi vào bếp. Cậu cúi xuống hôn Chloe. Lúc đứng thẳng người lên, cậu nói thêm, trông em xinh quá. Cuộc đi dạo ngoài trời làm má em đỏ ửng lên kìa. Em muốn đi chơi nữa với anh không? Anh sắp ra thị trấn Lyndenhill đón chị Lenore.”

“Có, cho em đi với. Cảm ơn anh Gideon," Chloe đứng dậy, đến chỗ bếp lò, đỡ đĩa thức ăn trên tay chị dâu. “Ngon quá, chị Tamara ạ. Cả màu sắc cũng đẹp nữa. Cảm ơn chị.”

Gideon vào tự rót lấy một tách cà phê rồi ra ngồi cạnh Chloe.

Tamara hỏi, “Chú Gideon ăn gì nào?”

“Một khoanh thịt muối ráng, bánh mì và bơ, chị ạ.”

“xong ngay," Tamara đáp và cười với cậu em chồng.

Chloe hỏi, "Chị Lenore có cho mấy đứa nhỏ đến nhà ta ăn bửa trưa không?"

“Ôi thôi, đừng. Tôi không cáng đáng nổi đâu. Cả mấy đứa con cô ấy cũng như mấy đứa con tôi!" Tamara kêu lên, rồi nhăn mặt kiểu làm trò.

Gideon cười vang, "Chị thừa sức cáng đáng, có thứ gì mà chị không làm nổi đâu, Tamara. Nhưng hôm nay quả là Lenore sẽ không đưa mấy đứa nhỏ đến đây. Chúng đã sang chơi trò cưỡi ngựa với mấy đứa anh em họ ở gần thị trấn Middleham. Đến đấy chúng được tha hồ vui chơi và chơi trò đua ngựa.”

“Đấy là nơi cưỡi ngựa thú nhất, " Tamara vừa nói vừa đặt miếng thịt muối lên đĩa và bưng đến cho cậu em chồng.

“Cảm ơn chị, Tamara. Thế chị ăn gì?"

"Cũng như chú thôi, Gideon.”

Lấy miếng thịt muối rán đặt vào đĩa cho mình rồi bưng đến bàn, Tamara ngồi xuống bắt đầu ăn. “Rất tiếc là chưa ăn xong bữa điểm tâm tôi đã phải lao vào bữa ăn trưa. Nhưng vì tôi định nấu món cá, hôm nay là ngày Thứ sáu Tốt lành mà. Nhưng anh Nigel lại không thích cá nên tôi phải làm thêm món bánh rán nhân thịt. Tôi có cả giăm bông mang từ London lên. Tôi sẽ làm món xa lát thập cẩm, chú và cô thấy thế nào?"

“Em thì rất thích, " Gideon khẽ nói. “Nhưng em thích cả món bánh rán nhân thịt, giống anh Nigel.”

“Còn em thích cá và xa lát," Chloe nói, nhìn Tamara. Rồi cô nói thêm, “Hôm nay bà Entwhistle ở dưới làng có lên làm giúp chị không?"

”Không, tôi bảo bà ấy là hôm nay không phải đến. Cô biết không, đứa cháu nội của bà ấy được nghỉ phép hai mươi bốn tiếng đồng hồ, vừa từ Portsmouth về. Thằng bé công tác ở Hải quân Hoàng gia. Vì vậy tôi không muốn làm phiền bà ấy. Tôi tự lo lấy được.”

Chloe quay sang Gideon, "Em nghĩ em nên ở nhà giúp chị Tamara làm bữa trưa.”

“Phải đấy. Mà anh cũng sẽ từ Lyndenhill về đây thật nhanh, để cả anh lẫn Lenore cùng xúm vào giúp thêm.”

Nigel nói từ ngoài cửa, "Mấy bố con chúng tôi cùng đến đây, chào Tamara yêu quý.” Anh bước đến bên vợ, hôn lên mái tóc chị, rồi hỏi Chloe, "Chào cô em. Thời tiết bên ngoài thế nào?"

“Chào anh. Gió mạnh và trời khá lạnh, nhưng nói chung thời tiết đẹp.”

Cô trông trẻ Agnes đi theo Nigel vào bếp, tay dắt hai đứa nhỏ Natalie và Arnaud. Cô chào Chloe và Gideon. Hai đứa trẻ buông tay cô Agnes, chạy đến ôm chân Chloe.

”Chào hai cháu," Chloe nói rồi cúi xuống kéo chúng lại, hôn.

“Cô đi với chúng cháu nhé, cô Chloe?" Arnaud nói.”Đi nào, cô.”

"Cô rất muốn nhưng không được. Cô phải ở nhà giúp mẹ cháu nấu bữa ăn trưa cho cả nhà. Nhưng chiều nay cô sẽ chơi trò trốn tìm với cháu. Cháu có thích cô chơi cái trò ấy với cháu không?”

Arnaud gật đầu, hớn hở nhìn cô.

Natalie nói, “Cho cháu chơi với.”

Chloe xoa đầu đứa cháu gái, thầm nghĩ hai đứa mới xinh xắn làm sao trong chiếc áo chẽn màu lục sẫm đi với quần cùng mầu, áo len dài tay màu đỏ và ủng ngắn nhãn Wellynton cũng màu đỏ.

“Ta đi thôi, hai nhóc!” Nigel đi ra phía cửa.

Tamara đuổi theo chổng, khoác tay vào cánh tay anh rồi tiễn anh ra đến chiếc xe Jeep đang đỗ ngoài cổng. “Anh xem nếu có bánh mì vòng thì mua nhé, thứ bánh đó nhà làm lấy không ngon bằng đâu.”

“Anh sẽ mua, em yêu.” Nigel đáp, rồi kéo vợ ôm chặt. ”Nếu ở Ripon không có, anh sẽ ghé vào Harrogate, mua ở hiệu ăn Betty thì chắc chắn có.” Nigel âu yếm nhìn thẳng vào mắt vợ rồi hôn lên miệng chị. “Tạm blệt em yêu," Nigel nói rồi đi nhanh ra xe, mở cửa, nhấc hai đứa nhỏ lên ghế sau.

"Tạm biệt hai nhóc!” Tamara nói và gửi cái hôn gió.

Hai đứa nhỏ cũng hôn gió chào mẹ nét mặt hồ hởi.

"Anh lái cẩn thận đấy," Tamara nhắc chồng.

“Đừng lo. Anh sẽ lái hết sức cẩn thận. Anh đi nhé, Tamara.”