Nghị Lực Người Đàn Bà

Chương 13

Stevie ngồi trong văn phòng của nàng trên tầng chót tòa nhà Jardine đồ sộ trên Đại lộ Số Năm vào thập niên 50.

Đó là buổi sáng một ngày thứ ba, sau cuộc bán đấu giá của hãng Sotheby tuần trước vài ngày. Viên kim cương Nữ Hoàng Trắng vừa mới được mang đến trước đấy một lúc. Thứ sáu vừa rồi mọi giấy tờ đã được hoàn tất và khoản tiền đã được chuyển từ nhà băng này sang nhà băng kia.

Thế là cuối cùng, một trong những viên kim cương hiếm hoi và quý giá nhất thế giới đã nằm tại đây, thuộc về Stevie, hoặc nói cho đúng hơn, thuộc về Công ty Jardine.

Stevie nhấc sợi dây chuyền với một đầu là viên kim cương lừng danh ra khỏi chiếc hộp bằng da thuộc màu lam thẫm của hãng kim hoàn Harry Winston, rồi đưa lên trước mắt. Viên kim cương khổng lồ hình mũi tên này nặng 128, 25 ca ra, có năm mươi tám mặt ở phần trên và tám mươi lăm mặt ở phần dưới. Viên kim cương phóng ra hàng triệu chấm sáng qua những lăng kính rất nhỏ, dưới ánh mặt trời lúc này đang tràn vào gian phòng qua cửa sổ lớn. Nó là loại kim cương không tì vết, do đó tuyệt đối hoàn hảo. Nó làm lóa mắt người ta, trong vắt và nhìn nó người ta cảm thấy như nghẹt thở.

Stevie thầm nghĩ, đúng là vẻ đẹp của nó làm người ta nghẹt thở thật. Nàng chăm chú ngắm nghía, đưa nó lại sát mắt, thán phục vẻ hoàn mỹ của nó. Viên kim cương được gắn với một dây chuyền đơn, sợi dây chuyền đeo cổ này gồm sáu mươi tám viên kim cương nhỏ cũng hình mũi tên, tạo thành một thứ trang sức tuyệt đẹp.

Do nổi hứng bất chợt, Stevie đứng dậy, đi nhanh ra trước tấm gương Pháp cổ kính mạ vàng, đặt chuỗi hạt kim cương lên trên nền vải của bộ đồ nhung đen nàng đang mặc. Tuyệt diệu. Và một ý nghĩ chợt đến với nàng, không biết sau này, khi nàng đã bán nó thì ai sẽ là người đeo nó?

Quay lại chỗ bàn giấy cổ Pháp thời Vua Louis XV kê gần cửa sổ, Stevie ngồi xuống và lại đưa chuỗi hạt kim cương lên chỗ có ánh sáng, ngắm những tia sáng ánh lên từ vô số mặt mài nhẵn của viên kim cương Nữ Hoàng Trắng. Rồi nàng ngước mắt nhìn ra cửa, vừa đột ngột mở ra. Nigel bước vào Stevie quá ngạc nhiên đến nỗi suýt làm rơi cả chuỗi hạt kim cương quý xuống sàn nhà. Nàng phải lấy hết nghị lực để giữ được vẻ mặt bình thản.

“Nigel Hay quá!" Stevie reo lên, rồi cất chuỗi hạt có viên Nữ Hoàng Trắng vào hộp. Nàng đứng lên định tiến đến vui mừng và yêu mến chào đứa con trai cả, bất chấp sự nghi ngờ anh ta đang âm mưu chống lại mẹ.

"Chào mẹ, " Nigel nói, rồi ngồi ngay xuống một chiếc ghế, tỏ rõ thái độ lạnh nhạt đối với mẹ anh ta.

Thái độ đó của Nigel làm nàng không thể làm gì hơn là ngồi xuống một chiếc ghế khác.

Nhìn hộp kim cương trên bàn, Nigel cay độc nói: "Đẹp đấy!”

Stevie thấy rõ giọng trịch thượng của anh ta, nhưng nàng coi như không thấy, "Mẹ không biết con sang New York đấy. Con đến bao giờ?”

“Tối qua.”

“Vậy à?” Stevie ngưng lại một lát ngắn. “Giá con báo mẹ biết trước thì hơn, mẹ sẽ bố trí một việc gì đó... để hai mẹ con cùng tiến hành.”

Cặp lông mày của Nigel dướn lên, nhưng anh ta không nói gì.

Stevie nói tiếp, "Chắc con đã gặp hai em Chloe và Miles.”

Nigel ngồi xuống ghế xa lông, vẻ mặt vô cùng chán nản. Stevie buộc phải hỏi, "Con muốn gặp hai em không?"

"Gặp cũng được mà không cũng chẳng sao.”

Stevie ngả người ra lưng ghế, nhìn con trai cả, rất khó chịu về lối cư xử của anh ta. Lần nàng sang London gần đây nhất, Nigel đã tỏ thái độ thô lỗ kiểu y hệt như hôm nay, và điều đó làm nàng băn khoăn. Một lúc sau, Stevie hỏi, "Con sang New York làm gì đấy?"

Nigel ngập ngừng một chút rồi đáp, “Vua A Rập Kandrea muốn gặp con. Về một số viên đá quý. Và vì ông ấy không thể sang London được nên con bay sang đây.”

“Ông ta hiện ở New York hay Los Angeles?"

"New York.”

"Mẹ hoàn toàn có thể thu xếp việc này nếu con báo cho mẹ biết. Mẹ sẽ rất vui được gặp lại ông ấy. Con hoàn toàn không cần phải bay sang đây, Nigel.”

"Nhưng ông ta không muốn trao đổi với mẹ. Ông ta muốn bàn công việc với con.”

“Có thể ông ấy muốn thử bắt đầu làm việc với con, bởi mẹ và ông ấy đã quen nhau và làm việc với nhau từ lâu rồi. Cùng dễ hiểu thôi. Ông ta nổi tiếng là luôn làm những việc tùy hứng bất chợt. Và ông ta còn có tính bất nhất, hay thay đổi nữa, con phải cẩn thận, Nigel.”

“Con biết cách đánh giá người khác, mẹ không phải lo. Con đâu còn là đứa trẻ mặc quần cộc nữa.”

Stevie phải gắng nén lại câu nàng định nói ra, mà chỉ nói, “Vậy thì tốt.” Rồi nàng mỉm cười nhìn con trai cả, hỏi, “ông ta muốn mua loại đá quý như thế nào?"

“Con chưa biết. Con chưa gặp nhưng đã được ông ta hẹn gặp vào tối nay.”

“Con định ở lại New York trong bao lâu?"

“Có thể bay về ngay đêm nay, hoặc bay chuyến Concorde sáng mai.”

“Bên này mẹ có một số viên rất đẹp và vài viên thuộc loại đẹp đặc biệt nữa kia.”

"Chắc chắn ông Vua A Rập này không quan tâm đến thử kia.” Nigel hất đầu về phía viên Nữ Hoàng Trắng, nói giọng kẻ cả và khinh bỉ.

”Viên ấy mẹ không định bán?" Stevie xẵng giọng nói rồi bỏ viên Nữ Hoàng Trắng vào két, đóng sập cánh cửa lại. “Nhưng mẹ tin chắc ông ta thích loại đá quý lớn như thế. Xưa nay ông Vua A Rập này vẫn thích kim cương cỡ lớn, và mẹ tin đến nay ông ta vẫn thích.”

“Mẹ mua nó với giá quá đắt đấy. Mẹ dại quá.”

“Không đâu, Nigel. Khi nào bán, mẹ sẽ được khoản lãi lớn cho mà xem. Mẹ vừa mua về, đã có hai người hỏi mua lại rồi đấy. Trong khi họ cũng chỉ mới đem đến cho mẹ cách đây nửa tiếng. Nếu mẹ muốn bán thì chỉ trong chớp mắt mẹ bán được nó liền. Ngoài khoản lãi khi bán lại nó, mẹ thấy nguyên việc cửa hiệu Jardine ở New York có nó đã tác động như một thứ quảng cáo lớn cho cửa hiệu rồi. Tất cả các báo lớn trên thế giới sáng nay đã đưa tin hãng Jardine mua được viên kim cương Nữ Hoàng Trắng.”

“Nếu ở địa vị của mẹ, con không thích thú gì với kiểu quảng cáo thấp hèn ấy.”

“Đó không phải thứ quảng cáo thấp hèn đâu mà là thứ quảng cáo rất giá trị.”

“Hãng Jardine không cần bất cứ một thứ quảng cáo nào cả, Nigel to giọng với thái độ kẻ cả, ít ra thì cửa hiệu ở London không cần.”

“Nghe oai đấy. Nhưng con nói thế hoàn toàn sai, Nigel. Chúng ta cần đến thứ quảng cáo tốt ở cả hai bờ Đại Tây Dương. Thời nay chúng ta sống trong cuộc cạnh tranh dữ dội, cho nên phải biết quảng cáo thật mạnh để không bị lu mờ trước các hãng kim hoàn khác. Thập niên 90 hiện giờ tình hình là như thế. Con hỏi bất kỳ một chuyên gia thương mại nào cũng sẽ thấy.”

"Càng ngày mẹ càng nói bằng cái giọng Mỹ.”

”Mẹ vốn là người Mỹ, Nigel. Và con là nửa Mỹ. Hay con quên điều đó?"

“Mẹ đi xa quá rồi đấy.”

Stevie chưa hiểu cụ thể Nigel nói thế nghĩa là sao, nhưng nàng lờ đi coi như không nghe thấy câu đó, vẫn tiếp tục nói, giọng bình thản, còn về viên kim cương Nữ Hoàng Trắng thì không phải nó chỉ là một cuộc mua có lợi nhiều mặt mà còn được giá hời nữa.”

“Ông nội Bruce không nghĩ như thế. Ông nội bảo mẹ hớ, bỏ ra số tiến quá lớn lẽ ra không nên bỏ.”

“Ông nội Bruce nói như vậy sao?" Stevie nghi hoặc hỏi, rồi nàng bỗng phá lên cười. “Có đúng là ông nội nói như thế không?"

“Đúng.” Nigel đáp. ”Ông nội bảo mẹ chuyên môn mua đắt, nhất là mua kim cương.”

“Nhưng mẹ như thế từ bao giờ? Ông nội có nói cho con biết không?"

Nigel cúi đầu và nhìn mẹ vẻ chống đối. “Từ khi mẹ khai trương cửa hiệu trên Đại lộ Số Năm?"

“Thế thì lạ đấy. Tại sao ông Bruce lại nói như thế, trong khi cửa hiệu ở đây thu được lợi nhuận khổng lồ. Con có thấy ông nội bắt đầu suy nghĩ kiểu già nua rồi không?"

"Tất nhiên con không thấy như thế.”

“Vậy con gặp ông nội gần đây nhất là khi nào?"

“Mới hôm qua. Trước khi ra sân bay. Vì con có ghé vào cửa hiệu ở London. Gần đây ông hay ra cửa hiệu lắm.”

“Lạ đấy nhỉ?" Stevie đứng lên, tựa người vào thành bàn, cặp mắt sắc sảo nhìn thẳng vào mắt con trai. “Nếu vậy tức là chúng ta đang có một bước ngoặt đấy. Khi mẹ ở London cách đây hai tuần, ông nội còn bảo mẹ rằng ông nội sẽ không đến cửa hiệu nữa.”

“Có lẽ ông đã thay đổi ý kiến.”

“Dù ông có thay đổi hay không thì vấn đề cũng không quan trọng. Mẹ mới là người lãnh đạo, có cửa hiệu ở London lẫn cửa hiệu ở đây, và mẹ không quan tâm nhiều đến ý kiến của ông Bruce về chuyện mẹ mua bán kim cương hoặc đá quý. Mà dù ý kiến của ai đi nữa mẹ cũng không quan tâm. Nhưng hãy quay lại chuyện ông nội của con, ông không có quyền lực gì hết. Ông đã nghỉ từ lâu rồi... Cái danh vị "Chủ tịch Công ty" của ông chỉ là hình thức chứ không phải thực quyền. Đó chỉ là vì lịch sự thôi.” Stevie ngừng lại một chút để khắc sâu cái câu đó vào óc con trai rồi mới nói tiếp. “Lịch sự của mẹ!"

Nigel nhìn mẹ, ánh mắt hằn học, nhưng anh ta biết cãi lại là dại.

Stevie nhìn đáp lại cái nhìn của con và cặp mắt nàng cũng lạnh lùng như thế. Nàng không thể không nghĩ rằng một trai trẻ hai mươi chín tuổi đẹp mã thế kia, với cặp mắt xanh sáng, cái mũi thon và dài, làn tóc màu vàng sẫm lại có thể... Nigel đáng cao, ăn mặc lịch sự, dáng điệu quý phái đến thế mà tại sao tâm hồn nó lại không cân xứng với tất cả bề ngoài đáng mến kia?

Nigel thấy bối rối trước, bèn chớp mắt rồi đưa mắt lảng ra khỏi luồng mắt xanh lục pha ghi của mẹ. Anh ta bật đứng lên, đi ra phía cửa. ”Con đi đây” anh ta nói khẽ rồi đến bên cửa, đứng lại, nói, "Chào mẹ.”

“Trước khi con về London mẹ con ta còn gặp nhau nữa không, Nigel?" Stevie hỏi rất nhanh, và ngay lập tức nàng ân hận đã để tình cảm làm cho mềm yếu, và đối xử với anh ta như một người mẹ, trong khi lẽ ra phải đối xử như chủ với người làm công.

“Con nghĩ là không. Nếu có thể, con sẽ ra sân bay ngay cho kịp chuyến bay đêm nay.”

“Mẹ hiểu. Mẹ cũng sẽ sang London sau đấy khoảng mười ngày.”

“Mẹ định nghỉ lễ Noel bên đó?"

“Đúng thế. Mẹ và em Chloe định sẽ bay sang đó vào ngày hai mươi.”

Nigel gật đầu rồi mở cửa.

"Cho mẹ gửi tới Tamara và hai đứa trẻ mỗi người một cái hôn.”

“Vâng, " Nigel nói rồi đi nhanh ra ngoài, không ngoái đầu lại nhìn mẹ một lần nào. Và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sevie vẫn đứng đó, mắt nhìn ra cửa, bàng hoàng. Nàng cảm thấy mình càng ngày càng ít hiểu con trai cả hơn. Điều làm nàng chưa hiểu là tại sao Nigel không cho nàng biết sáng nay anh ta ghé vào cửa hiệu ở đây để làm gì, trong chuyến đi vội vã sang New York này? Có thể anh ta không có mục đích gì, chỉ là ghé vào theo thói quen. Mà cũng có thể Nigel muốn xem tình hình kinh doanh ở đây ra sao. Có thể còn một lý do nữa, là anh ta muốn nhìn viên kim cương Nữ Hoàng Trắng xem nó ra sao, mặc dù anh ta phản đối việc mua nó. Hay Nỉgel muốn gặp mẹ nó để gây sự, để tuyên chiến. Những câu hỏi này nàng không sao trả lời được.

Tất nhiên Nigel ghé vào cửa hiệu New York này không phải để chúc mừng mẹ nhân ngày sinh nhật như thoạt đầu Stevie tưởng, khi thấy con trai cả bước vào phòng. Nhưng chỉ một giây sau, bằng thái độ rõ ràng là chống đối mẹ, Nigel đã làm cho nàng thấy mình lầm. Thậm chí nó không hề nhắc đến chuyện kỷ niệm sinh nhật mẹ nó.

*

Hôm nay, thứ ba, nhưng cửa hiệu Jardine và Công ty đóng cửa sớm hơn thường lệ là sáu giờ chiều.

Khi cánh cửa lớn, trông ra Đại lộ Số Năm được khóa lại, viên Nữ Hoàng Trắng được đem bầy trong chiếc tủ kính lớn nhất kê chính giữa cửa hiệu và được rọi đèn vào sáng rực. Đây là gian trung tâm của cửa hiệu, trần rất cao, treo nhiều bộ đèn chùm bằng pha lê rực rỡ. Xung quanh tủ kính lớn là rất nhiều tủ kính khác tuy cũng rất đẹp và sang nhưng không bằng, trong đó, trên các ngăn bầy rất nhiều đồ trang sức bằng các loại kim loại quý: kim cương, bạch kim, vàng bạc, và các loại đá quý. Tất cả đều được bố trí đèn rọi vào và bầy một cách khôn khéo, khiến hiệu quả vô cùng lớn. Dưới sàn trải những tấm thảm quý màu ghi bạc. Trong gian phòng, còn kê ở vị trí thích hợp một chiếc bàn phẳng và hai chiếc bàn Pháp cổ kính. Hàng ngày, các nhân viên chăm sóc việc bầy biện, nhưng đặc biệt hôm nay họ mua rất nhiều hoa bầy thêm.

Đúng sáu giờ rưỡi, các thành viên của Ban Điều hành đã có mặt đông đủ trong phòng khách để dự buổi tiệc rượu chúc mừng ngày sinh nhật của Stevie, đồng thời chúc mừng nàng đã "đoạt” được chuỗi kim hoàn lừng danh Nữ Hoàng Trắng. Nhân viên phục vụ đã bầy sẵn rượu sâm banh và các món đồ nguội. Ngoài thành viên của Ban Điều hành, Stevie còn mời thêm một số khách hàng và nhân viên cửa hiệu.

Có mặt cả con trai nàng, Miles, và con gái nàng, Chloe. Trong số khách mời có ông André Birron và trợ lý Matt, hai người này hoãn chuyến bay về Pháp để ở lại dự bữa tiệc mừng sinh nhật Stevie vào tối nay. Bốn người quây xung quanh Stevie, chúc mừng nàng nhân ngày sinh nhật, rồi cùng hát đồng ca bài "Happy Birthday" để chúc mừng nàng. Họ đều mê mẩn ngắm chuỗi hạt kim cương ở đầu gắn viên kim cương khổng lồ hình mũi tên Nữ Hoàng Trắng đang tỏa ra vô vàn tia sáng nhỏ và lóe. Bốn cặp mắt như bị thứ trang sức hiếm hoi kia hút chặt, không sao rời nó ra được.

Cuối cùng ông André quay về phía Stevie, nói, "Tôi rất vui đã có thể nán lại ở đây để được dự bữa tiệc này, cô bạn trẻ yêu quý Stevie ạ. Để một lần nữa chiêm ngưỡng viên kim cương có một không hai, cũng như để chúc mừng ngày sinh nhật tuyệt vời này của cô.”

“Tôi rất vui thấy ông có mặt ở đây tối nay, thưa ông André quý mến, và tôi muốn cảm ơn ông đã phù trợ tôi buổi tối hôm trước, trong cuộc bán đấu giá. Tối hôm đó quả thật tôi hết sức lo lắng.”

“Tôi có công lao gì đâu? Còn nỗi lo của cô thì cô có để lộ nó ra đâu?"

Chloe tiến lên, âu yếm khoác cánh tay mẹ, reo to, “Mẹ ạ, chuyện vừa qua quả là đáng sợ! Đáng sợ! Mẹ nhẹ nhàng đánh bại tất cả các đối thủ và giành chiến thắng. Mẹ thật đáng phục. Mẹ là người giỏi giang nhất trên đời!"

"Cảm ơn con, Chloe.” Stevie nói rất khẽ, vô cùng hài lòng thấy con gái lại vui vẻ và thân thiết, yêu quý mẹ như trước. Trong mấy ngày liền sau lễ Tạ ân, Chloe có vẻ buồn bã, ít nói, vẻ mặt lúc nào cũng rầu rĩ khiến một người xung quanh đều thấy khó xử. Sau đấy, tất cả những thái độ kia đều có giảm, nhưng đến tối hôm nay thì chúng tan biến mất sạch.

Ông André nói, "Cháu Chloe nói đúng: đáng sợ. Mẹ cháu chính là như vậy đó, cháu yêu của ta ạ.”

“Thưa ông André, không có ai sánh được với mẹ cháu.”

“Ông rất vui thấy cháu đánh giá cao mẹ cháu. Mẹ cháu xứng đáng được đánh giá như thế. Nào, chúng ta cùng sang phía bên kia xem những viên đá quý khác chứ? Mẹ cháu bảo ông rằng tối nay mẹ cháu sẽ lần đầu tiên bầy ra bộ sưu tập những đồ kim hoàn mới nhất mẹ cháu kiếm được.”

“Vâng ạ," Chloe nói rồi khoác tay ông André kéo đi.

“Tôi cũng xin đi cùng, " Trợ ly Matt nói, rồi đi theo ông André và Chloe sang phía bên kia của phòng khách.

Bây giờ Stevie đứng một mình với Miles trước tủ kính bầy chuỗi hạt có viên Nữ Hoàng Trắng, và nàng nhìn xem thái độ của con trai ra sao. ”Con có thấy nó đẹp một cách nghẹt thở không, Miles?"

“Có chứ ạ, đúng là mắt con bị lóa lên vì nó rồi đấy, mẹ ạ.” Miles quay mặt về phía Stevie rồi đi tới bên mẹ. ”Chưa bao giờ con thấy một viên kim cương đẹp như thế này. Và con vẫn tin rằng sẽ đến ngày mẹ có được nó.”

“Con nói đúng. Mẹ đã nhìn thấy một số viên to như thế này, thậm chí một số viên còn to hơn. Nhưng viên này có một cái gì đó độc đáo, không viên nào có được. Nói đúng ra mỗi viên kim cương đều độc đáo vì không bao giờ có hai viên tuyệt đối giống nhau. Nhưng viên này có một thứ gì đó riêng biệt, rất riêng biệt mà mẹ không biết cách miêu tả.”

Miles gật đầu rồi quay mặt lại, ngắm viên Nữ Hoàng Trắng một lần nữa. ”Bên trong lớp chất ngọc trong suốt kia hình như có những tia sáng, như thể có ai thắp vô vàn những ngọn đèn bé li ti.”

“Đấy là do cách cắt gọt. Nhà chế tác Harry Winston đã cắt gọt nó từ một miếng kim cương thô, nhưng ông ta đã dầy công nghiên cứu trong nhiều tháng trời trước khi bắt tay vào chế tác. Ông ta đúng là có biệt tài trời phú về hiểu biết các loại đá quý, Miles ạ. Ông ta có tài nhìn vào một miếng kim cương hay ngọc thô và thấy được những thứ người khác không thấy.”

“Con rất vui thấy mẹ mua được nó. Con biết mẹ đã khao khát nó từ lâu. Một lần nữa xin chúc mừng mẹ. Và chúc mẹ thêm một lần nữa nhân ngày kỷ niệm sinh nhật. Quà của con mừng mẹ lát nữa sẽ được người ta đem thẳng tới phòng riêng của mẹ, và con hy vọng mẹ sẽ thích nó.”

“Nhất định mẹ sẽ thích, con yêu quý của mẹ ạ.”

“Viên kim cương hình mũi tên của ông André đẹp quá, mẹ ạ.”

“Đúng thế chứ? ông André rất vui là đã có thể ở lại và đến đây tối nay, và mẹ cũng rất vui về chuyện đó.”

“Em Chloe thì phấn khởi tột độ," Miles nói rồi nhe răng cười. "Con không muốn quay về cái thời còn là thiếu niên nữa, cái tuổi lúc vui lúc buồn chẳng ra làm sao.”

Stevie gật đầu tán thành. Rồi rời khỏi tủ trưng bầy, nàng cầm tay con trai dẫn ra một góc phòng khách, nói. ”Nigel hôm nay đến đây.”

“Nìgel ạ? Anh ấy sang New York làm cái gì chứ?" Miles nói và nhìn mẹ vẻ bất bình.

”Nó bay sang để gặp Vua A Rập Kandrea, ông này hiện ở đây, hình như muốn tìm và mua đá quý.”

“Con tưởng ông Vua A Rập đó là khách hàng của mẹ?"

“Mẹ cũng đinh ninh là thế cho đến sáng hôm nay. Hình như bây giờ ông ấy thích quan hệ với Nigel hơn.”

"Mẹ nghe ai nói?”

"Con không tin.”

“Nigel bảo thế lúc nói chuyện với mẹ sáng nay.”

“Anh ấy nói dối. Anh ấy chuyên dối trá. Con cho rằng Nigel tìm cách bắt mối với ông Vua. A Rập ấy thì có. Rất có thể anh ấy còn nói dối ông ta rằng mẹ bảo anh ấy đến gặp ông ta, rằng mẹ bảo mẹ sẽ không chủ trì việc kinh doanh nữa mà chuyển sang cho anh ấy. Con không tin anh Nỉgel chút nào.”

“Mẹ không biết...” Stevie lắc đầu, nhấp một ngụm nhỏ sâm banh.

“Nếu mẹ gọi điện cho ông Vua A Rập ấy, con cam đoan ông ấy sẽ nói đúng như con đoán.”

“Mẹ không thể làm như thế. Người ta sẽ nghĩ gì về gia đình nhà mình?" Và ông Vua A Rập kia sẽ cho là trong gia đình nhà ta có chuyện.”

“Có sự thối nát trong vương quốc Đan Mạch!" Miles nhắc lại câu của Shakespeare trong vở Hamlet, đồng thời nhìn mẹ và dướn một bên lông mày lên.

”Tình hình có thể là như thế thật, nhưng chúng ta phải tỏ ra cho người ngoài thấy gia đình ta đoàn kết. Mẹ vẫn thường nhắc con như vậy đấy thôi. Nếu không, sẽ rất tai hại cho việc kinh doanh.”

“Rõ ràng Nigel đang âm mưu tiếm quyền, mẹ ạ.”

Stevie gật đầu. ”Nó muốn cản đường mẹ, Miles ạ.”

“Con có cảm giác anh ấy muốn lãnh đạo toàn bộ Jardine và Công ty. Nhưng anh ấy có đủ tài năng để lãnh đạo toàn bộ không?"

“Rồi sẽ đến lúc Nigel lãnh đạo toàn bộ. Tất nhiên hiện nay thì nó chưa đủ sức. Nó còn phải học rất nhiều thứ. Nhưng phải công nhận hiện nay nó đã là một nhà kinh doanh khá tốt rồi. Tuy nó không có khả năng sáng tạo như Gideon. Và nó còn hiểu biết quá ít về kim cương và đá quý. Mặt khác, trong hãng Jardine có rất nhiều chuyên gia về đá quý, cả ở bên New York này lẫn ở London, cho nên nếu nó biết cách khai thác, sử dụng họ thì tuy bản thân chưa biết nhiều cũng vẫn lãnh đạo được. Tất nhiên là hiện nay thì nó chưa đủ sức, Stevie ngừng lại, lộ vẻ tiếc rẻ. ”Mẹ tán thành cách nghĩ của con, Nigel đang muốn mẹ nghỉ.”

“Mẹ nghỉ bây giờ thì quá sớm. Mẹ còn trẻ ấy mà. Mà nếu mẹ nghỉ công việc kinh doanh kim hoàn thì mẹ định sẽ làm gì?”

“Điều đó chỉ có Chúa mới biết con ạ. Mẹ đang rất buồn. Nhưng mẹ chưa định nghỉ đâu, còn lâu. Mẹ hứa với con như thế. Điều Nigel muốn, nó sẽ không đạt được đâu.”

Miles cười vang, rồi chăm chú nhìn mẹ.”Hôm nay mẹ tròn bốn mươi bảy tuổi.”

“Đừng nhắc đến cái tuổi ấy của mẹ.”.

“Con muốn hỏi mẹ một câu, được không ạ?”

“Hỏi câu gì cũng được, con yêu quý ạ.”

”Mẹ còn trẻ, vậy mà mẹ không chịu tái hôn... Tại sao vậy?”

“Vì một lý do hoàn toàn đúng đắn.”

“Vì chúng con, phải không ạ.”

“Chỉ một phần. Cái chính là mẹ chưa gặp người đàn ông nào mẹ muốn lấy.” Stevie nói rồi mỉm cười với con trai. ”Nhưng đến nay các con đã trưởng thành, có thể mẹ sẽ phải nghĩ đến chuyện tìm một người chồng.” Stevie cười khẽ, rồi để lảng sang chuyện khác, nàng nói, "Nigel hôm nay rất lạnh nhạt, thậm chí không cả chúc mừng mẹ nhân ngày sinh nhật.”

“Gia đình bắt đầu thối rửa,” Miles nói khẽ. ”Anh ấy vẫn có cái tính ấy, trước kia anh ấy cũng luôn cau có và lạnh nhạt với tất cả mọi người.”

Stevie nhìn con và ngạc nhiên thấy giọng cậu ta đầy hằn học.”Mẹ không ngờ con ghét anh Nigel đến thế.” Nàng nói và cố nhìn vào mắt con trai. ”Chưa bao giờ con nói cho mẹ biết là con ghét Nigel.”

“Con nói làm gì? Thú thật là xưa nay chưa bao giờ con thấy thích anh ấy. Nigel là một thứ người lòng dạ thay đổi như chong chóng, không thể tin được. Đang độc địa như con rắn bỗng không hiểu tại sao, xoạch một cái, đã quỳ xuống liếm láp bàn tay người ta và nịnh bợ đủ điều.”

“Đó là cách thích ứng của nó thôi, nhưng thú thật gần đây mẹ thấy thái độ nó rất khó chịu.”

“Làm sao anh ấy có thể quên ngày sinh nhật của mẹ? Hồi chúng con còn nhỏ, bao giờ đến ngày này, anh ấy cũng nháo nhào lên. Quả là tính nết anh ấy đã xấu đi rất nhiều...” Miles ngừng lại, rồi nói rất nhanh, giọng buồn bã. “Con không định nói xấu anh ấy, mẹ ạ.”

“Mẹ hiểu.”

“Con rất mừng thấy mẹ không mời Nigel đến dự bữa tiệc ông André tổ chức mừng mẹ tối nay.”

“Mẹ không hề định mời nó.”

“Có đấy. Mẹ vẫn có tính mềm yếu khi đụng đến những người trong gia đình nhà mình.” Miles phản đối.

”Mẹ không hề nghĩ đến chuyện mời Nigel. Nó sẽ làm mọi thứ mất vui. Vả lại nó cũng đang vội, muốn kịp chuyến bay về London tối nay.”

“Con không hiểu nổi tại sao chị Tamara chịu được anh chồng như thế.”

“Nigel là chàng trai có sức quyến rũ. Vả lại Tamara là một đứa con gái đặc biệt. Nó hiểu và thông cảm với chồng. Tamara còn biết cả cách tác động đến chồng.”

“Con cũng đoán thế. Ông André có mời chúng ta đến nhà hàng La Grenouille không ạ?"

“Có chứ. Đấy là nhà hàng ông ấy thích nhất ở New York. Và mẹ cũng thích. Nhưng bây giờ mẹ con mình phải gặp gỡ và trò chuyện với những người khác, kẻo họ cho mẹ con mình là bất lịch sự đấy.”

“Con đi theo mẹ," Miles trìu mến khoác cánh tay mẹ. Niềm tự hào về mẹ hiện lên rất rõ trên khuôn mặt đầy hào hứng của cậu.