Khi Vũ Lâu có thai trong lúc đang tu sửa lăng tẩm Thái hậu, Vân Triệt tới thăm đã sờ được thai máy khiến cho Lam Tranh cứ canh cánh mãi trong lòng. Chờ khi Vân Triệt ầm ĩ xong rồi chạy lấy người, Lam Tranh liền tức giận bất bình, vài lần tỏ vẻ hắn là cha bọn nhỏ, dù bọn nhỏ có động cũng phải để hắn vuốt ve mới đúng.
Từ đầu mùa đông, việc tu sửa phải tạm dừng, Lam Tranh có rất nhiều thời gian để quấn quít lấy Vũ Lâu.
Hôm nay, nhìn sắc trời u ám bên ngoài, Vũ Lâu khẽ dụi dụi mắt rồi đẩy Lam Tranh: “Giờ nào rồi?”
Lam Tranh vén màn lên, nhìn quanh một chút, rồi ôm nàng khàn giọng: “À… tuyết rơi.”
Đây là mùa tuyết đầu tiên khi tới Kim Lăng, Vũ Lâu muốn ngồi dậy, hít thở không khí mới mẻ: “Ta muốn ra xem…”
“Đất trơn lắm, ngã thì sao?” Lam Tranh lười biếng nói, không cho nàng đứng dậy.
“Ta cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi, làm gì có chuyện vừa bước đi đã ngã được. Chàng muốn ngủ thì cứ ngủ đi, ta sẽ tự ra.” Nàng ngồi dậy, với tay lấy xiêm y ở đầu giường. Đang mặc thì Lam Tranh cũng ngồi dậy, híp mắt nhìn nàng.
“Đã nói chàng không cần dậy rồi mà.”
“Vũ Lâu…” Lam Tranh kéo nàng, gục đầu vào ngực nàng cọ cọ: “Đừng đi, đừng đi… đừng đi…” Vũ Lâu nghĩ hắn lo cho mình, liền hứa hẹn: “Ta sẽ để thị nữ cẩn thận giúp ta, chàng đừng lo.”
Lam Tranh quấn quít lấy nàng không buông, than thở: “Không cho nàng đi, ở đây giúp ta một chút nào…”
Thì ra là muốn nàng thân mật với hắn. Vũ Lâu không chịu nghe, từ chối một hồi rồi cũng không phải là đối thủ của Lam Tranh, nàng dí tay vào trán hắn nói: “Thật không có cách nào với chàng mà.”
Hắn ôm trán, nhắm mắt mơ màng than thở: “Để đối phó với mấy ngày tuyết rơi này, hôm qua ta bận bịu cả một ngày dài, giờ mệt chết đi được. Để ta ngủ nhiều một chút.” Vũ Lâu không biết làm sao, đành phải nằm xuống cùng hắn. Bên ngoài tuyết đang rơi, trong phòng hơi lạnh, Vũ Lâu bất giác nhích lại gần hắn, hưởng thụ chút hơi ấm rồi cũng ngủ lúc nào không biết.
Không biết qua bao lâu, bỗng nàng cảm thấy có bàn tay đang sờ sờ soạng soạng trên người mình, nàng hơi nhíu mày nói: “Lam Tranh, chàng dừng tay cho ta”. Dứt lời, Vũ Lâu mở mắt, nhìn cái người nào đó đang quấy rối kia với vẻ trách cứ.
Lam Tranh bày ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt, mím môi rụt rè nói: “Đừng hung dữ như vậy, ta chỉ đang sờ sờ con thôi mà…” Vũ Lâu nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, lại không tức nổi, nàng hơi nhấc người dậy: “Đừng giả vờ đáng thương.”
“Cái gì mà giả vờ đáng thương, ta vốn rất đáng thương mà.”
Vũ Lâu không nói gì, nhìn lên trời: “… Nếu chàng mà đáng thương, thì tự đi thương xót cho thân mình đi, đừng gặp ta nữa.” Vừa chợp mắt một chút, bây giờ nàng lại càng thấy buồn ngủ hơn, không chỉ không muốn ra ngoài xem tuyết, mà còn muốn ngủ thêm một chút nữa. Nhưng nằm xuống chưa được bao lâu đã cảm thấy thân dưới rất lạnh. Cảm nhận nguy cơ đang đến gần, nàng mở mắt thì thấy tiết khố của mình đã bị Lam Tranh cởi ra quá nửa.
“Chàng làm gì đó?”
Lam Tranh lại bày ra vẻ mặt cực kỳ vô hại: “Ta đang muốn nói chuyện với con…” Tiếp tục kéo hai chân nàng ra.
Vũ Lâu bực bội: “Nói hươu nói vượn!”
Hắn nói: “Nói ở chỗ này, con cũng sẽ nghe được rõ mà.” Nói xong, hắn làm như thật, cúi đầu chui vào giữa hai chân nàng.
Vũ Lâu nóng nảy, tung một cước đạp hắn ra xa, kéo quần lên đỏ mặt nói: “Sắc lang.”
“Ta còn chưa kịp sắc nàng đã phát hiện rồi…”
“Thì sao, nghe giọng chàng có vẻ không hài lòng hả?”
Lam Tranh gật đầu, ôm nàng dây dưa làm nũng: “Vũ Lâu, đại phu nói hai tháng đầu và ba tháng cuối thì không thể sinh hoạt vợ chồng, còn khoảng thời gian khác không sao mà, cho nên…” Còn chưa nói xong, đã bị Vũ Lâu nhéo hai má, giáo huấn: “Ta thật muốn nhìn xem trước đây chàng sống như thế nào. Nhìn cái bộ dạng của chàng này, vừa gian xảo vừa đa mưu túc trí, mà ăn dấm chua thì cũng không ai bằng.”
“Đâu có!” Nhất quyết không thừa nhận.
“Đâu có?! Sao không có?!” Vũ Lâu nói: “Tự chàng nghĩ lại đi.”
“Ta ghen không phải là vì yêu nàng sao.” Lam Tranh ra vẻ đang hồi tưởng lại: “Thật ra… lúc mới thành thân, ta rất chán ghét nàng, cho tới một lần…”
***
[Mới thành thân --- nhìn nàng không vừa mắt]
Nghe nói phải thành thân, dù Hoàng hậu nói thế nào, Huệ vương cũng không chịu lấy vợ, khuyên can mãi cũng không nghe. Cuối cùng, nhờ Lương vương khuyên hắn: “Đệ muốn bắt nạt Vương phi của đệ thế nào cũng được, đệ vui thì cho nàng vui, còn đệ không vui thì có thể bắt nàng không vui.”
“Thật à?” Huệ vương hỏi: “Như vậy, nếu ta bị Thái tử ca ca bắt nạt, cũng có thể trút giận lên nàng đúng không?”
Lương vương nói ra những lời rất trái lương tâm: “Đúng vậy.” Hắn vốn muốn nói, nàng là vương phi của đệ, buổi tối đệ muốn xoa nắn, sờ soạng gì cũng được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nói vậy thật quá tà ác, vì muốn tích cóp chút ân đức nên cuối cùng đành nén lại.
Vì thế, Huệ vương đồng ý cưới Vương phi.
Ngũ ca và mẫu hậu đúng là gạt người. Sau đêm động phòng, Lam Tranh đã nghĩ như vậy. Vương phi của hắn chẳng tốt chút nào hết, quá hung hãn, không giống nữ nhân tẹo nào, thích là bắt nạt hắn, hơi một chút là vỗ mông chạy lấy người, ghét nhất là, quản quá nhiều việc. Quần áo không mặc đúng cũng nói, không đọc sách cũng nói…
Vừa thành thân được vài ngày, nàng đã bày một đống sổ sách trong phòng ngủ, xem cả ngày lẫn đêm, chẳng để ý gì đến hắn. Lam Tranh buồn chán, chỉ có thể chơi với khỉ con. Hôm nay, khỉ con ăn chuối xong, thuận tay ném vỏ đi, lại ném trúng đống sổ sách trên bàn, mà sổ sách này đang mở ra ngay trước mặt Vũ Lâu.
Hắn không phản ứng gì, tiếp tục chơi với con khỉ kia. Một lát sau, con khỉ nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn, cầm một quyển sách lên xé loạn ra.
Bốp!
Lam Tranh chỉ thấy nàng cầm một quyển sách, đập thẳng vào đầu con khỉ kia. Dường như nàng dùng không ít lực, con khỉ chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã thẳng xuống đất. Mà nữ tử vừa dùng bạo lực kia lại làm như không có chuyện gì phát sinh, tiếp tục thản nhiên lật sổ sách.
“Ngươi — Tần Vũ Lâu! Ngươi dám đánh nó?!”
“Ai nhìn thấy ta đánh nó?!” Nàng hỏi: “Phi Lục, em nhìn thấy không?”
“Hồi tiểu thư, không ạ.”
Lam Tranh buồn bực: “Ngươi bắt nạt ta… Ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta…”
Hắn vốn muốn thành thân để kiếm một Vương phi mà bắt nạt, không ngờ lại bị nàng bắt nạt ngược lại. Hắn không phục.
Hắn xoay người, chán nản bước ra ngoài, chợt nghe tiếng nàng cười nhạt phía sau: “Vương gia, ngài từ bỏ con khỉ con này à?”
“Bỏ!”
“Ngài…”
Hắn xoay người hừ giọng: “Ngươi muốn nói gì?”
“Cẩn thận dưới chân!”
Tiếc là quá muộn, hắn vấp vào khung cửa, ngã nhào xuống đất.
“Vương gia! Ngài không sao chứ?” Nàng vội đứng dậy chạy lại đỡ hắn.
“Cút ngay! Không cần ngươi quan tâm!” Lam Tranh đứng lên, đạp cửa bỏ đi.
Hắn bị Vũ Lâu chọc tức, chạy tới hậu hoa viên, vừa đá sỏi đá vụn trên đường, vừa than thở: “Tần Vũ Lâu, ngươi chờ đó, ngươi dám bắt nạt ta.”
Đột nhiên, có vật gì rơi từ trên trời xuống, hắn ngồi xổm xuống nhìn, là một chú chim nhỏ. Hắn vội cười, ôm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ nói: “Để ta đưa ngươi về.”
“Vương gia — nguy hiểm — ngài không thể trèo lên được —.” Mọi người vừa thấy Vương gia định trèo cây, vội hét ầm lên, tỏ vẻ mình có thể nhận nhiệm vụ đưa chú chim nhỏ về tổ được, không cần Vương gia tự làm.
“Bản vương muốn đích thân đưa nó về, không ai được ngăn cản!” Dứt lời, hắn định trèo lên cây.
Đang lúc bọn thị vệ toát mồ hôi lạnh vì lo sợ Vương gia xảy ra sơ xuất gì, bọn hắn sẽ bị Hoàng hậu xử lý, thì không biết ai hô lên: “Vương phi đến —.”
Lam Tranh nghe thấy cái người thích xen vào việc người khác kia tới, quay đầu lại oán hận nói: “Ai cho ngươi tới đây, quay về đi!”
Ai ngờ, nàng đưa tay đoạt luôn chú chim nhỏ trong tay hắn, phi thân vài bước đạp lên cây, nhẹ nhàng đặt chú chim nhỏ vào tổ rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nàng lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Lam Tranh chỉ vào cái tổ nhỏ trên cây nói: “Ngươi bắt lại cho ta, ta muốn tự mình đặt lên đó.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, oán khí ngập tràn, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước đi. Lam Tranh bám lấy nàng không chịu buông: “Không được đi, không được đi — nói rõ ràng cho ta —.” Nàng không phản ứng gì, hắn tiếp tục bám theo cho tới khi về đến phòng ngủ.
“Tần Vũ Lâu!” Hắn từ đằng sau túm lấy tay nàng: “Ngươi lấy lại con chim kia cho ta!”
Nàng hất tay hắn ra, giận dữ nói: “Ngươi có biết ngươi vừa làm cái gì không?”
Lam Tranh mờ mịt: “Ta làm gì?”
“Ngươi như thế mà còn muốn trèo cây, có biết nguy hiểm thế nào không?!” Nàng chỉ chỉ vào ngực hắn giáo huấn: “Thân thủ của ngươi thế nào không phải tự ngươi biết rõ nhất hay sao? Đi đường còn không xong, còn muốn trèo cây? May mà ta chạy tới kịp, nếu ta tới muộn một chút, ngươi té ngã thì làm sao?” Nói tới đây, nàng nghẹn ngào: “Giống như hắn…”
Hắn ngẩn người, không biết làm sao. Bộ dạng kiêu ngạo như bị nước mắt của nàng đánh bại: “… Về sau ta không làm thế nữa là được… Ngươi đừng khóc…”
Lam Tranh sợ nhất là nhìn thấy nữ nhân khóc. Tuy hiện giờ hắn không thích nữ nhân này, nhưng cũng biết nàng vì mình mà khóc, trong lòng cũng không khỏi cảm động, thái độ đối với vị vương phi này cũng tốt hơn nhiều.
Từ sau hôm đó, hắn bất tri bất giác mà đặt vị Vương phi này trong lòng.
Đáng tiếc, chân tướng luôn làm người ta bị tổn thương…
***
Nghe Lam Tranh nhớ lại, Vũ Lâu cũng chợt nhớ ra, hình như có “chuyện nhỏ” này thật, nàng khoát tay ra vẻ không có gì đáng kể: “Ta khóc là vì nhớ Tô Tiêu, nói thật là không liên quan gì tới chàng cả.”
Lam Tranh giống như nghe được câu nói làm tan vỡ lòng mình vậy: “Thì ra không phải là vì ta, làm ta vui sướng lâu như vậy!” Nói xong, hắn buồn bực