Nghề Vương Phi

Chương 126: Tìm ra lời giải

Ba ngày sau, tại Sùng Lan cung.
Vũ Lâu tiễn ngự y xong, nhẹ nhàng quay về bên cạnh Lam Tranh, mang theo cả cảm giác ẩm ướt của mưa bụi.
Lam Tranh nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhàm chán lật sách soàn soạt, thấy Vũ Lâu tiến vào, liền xua hết mọi người trong phòng đi, giơ tay ra phía nàng: “Lại đây, sưởi ấm tay cho ta.”


“Nếu lạnh, thì ôm ấm lô là được.”
“Ta chỉ muốn nàng thôi.”
Vũ Lâu liếc hắn một cái, rồi ngồi xuống, đưa tay nắm cánh tay bị thương kia, sưởi ấm cho hắn. Lam Tranh nhíu mày, rút tay về, hừ giọng nói: “Nàng là rắn hay sao mà tay lạnh thế.”
“Không cần thì thôi.”


Lam Tranh cười xấu xa hai tiếng, móng vuốt sói lại vồ đến ngực nàng: “Ở đây ấm áp này.”
“Bỏ ra!” Nàng gỡ tay hắn ra.
“Ui da.” Lam Tranh kêu lên: “Nàng đối xử với người bệnh như thế đấy à?”


Mấy ngày nay, hắn dùng chiêu này nhiều quá rồi, lần này Vũ Lâu không động tâm nữa, hầm hừ nói: “Đừng giả vờ, lần này là lần thứ ba của hôm nay rồi.”
Lam Tranh kêu gào: “Lần này đau thật mà, toát cả mồ hôi lạnh rồi này, nàng không thấy à.”


Đúng như hắn nói, trán của hắn lấm tấm mồ hôi. Vũ Lâu cũng mềm lòng xuống, nói: “Đừng làm loạn nữa, giờ quan trọng nhất là phải dưỡng thương cho mau khỏe đi.”


“Ừ, ừ, ta dưỡng thương.” Thân mình hắn khẽ động, ngã vào lòng nàng: “May là mũi tên không có độc. Còn có tài bắn cung vô địch của Vũ Lâu nhà ta nữa chứ.”


“Hừ, tự cho là mình thông minh, lại không dự đoán được Thái tử chuẩn bị đến hai người ám sát ngươi nữa, thích khách đầu tiên cố ý để lộ tin tức cho ngươi, tên thứ hai mới thực sự muốn lấy mạng ngươi.”


“Đúng là ta quá lơ là, quá tin tưởng vào mật thám.” Lam Tranh vẫn còn sợ hãi: “May mà có nàng, không thì ta đi gặp liệt tổ liệt tông trước cả Thái tử rồi.”
Vũ Lâu nghĩ lại cũng thấy sợ, nhẹ giọng nói: “Thật sự là quá nguy hiểm, giờ nghĩ lại, tim ta vẫn cứ đập thình thịch đây này.”


“Để ta sờ sờ xem nào, oa, đúng là đập nhanh thật.”
“Bỏ tay ra.” Vũ Lâu trừng hắn, Lam Tranh vội rút tay về.
“Ta nghe ngự y nói, tình hình của Thái tử cũng không được lạc quan lắm.”


Lam Tranh chỉ lên cổ, khoa tay múa chân, cười nói: “Vết thương trên cổ hắn phải chừng một tấc ấy, hắn không chết tại chỗ đã là kỳ tích rồi. Ta cứ tưởng hôm đó là ngày phát tang cho hắn ấy chứ.”


Mặc dù Vũ Lâu hận Thái tử thấu xương, nhưng cũng không muốn Lam Tranh sau khi tàn sát huynh đệ mà vẫn có thể nói về chuyện đó binh thường như thế: “Ngươi kiềm chế một chút đi, dù sao hắn cũng là ca ca của ngươi, là huynh đệ ruột thịt của ngươi mà.”


“Hắn là ca ca ta, nhưng không phải ruột thịt.” Lam Tranh lạnh nhạt nói.
“Hả?”
Lam Tranh cười, nói sang chuyện khác: “Nàng nói xem, nếu không có mũi tên kia của Cửu ca bắn chết hai con chó săn đó, thì liệu hắn có bị cắn chết tại chỗ không?”


Khi hai con chó săn dữ tợn kéo Thái tử xuống ngựa cắn xé, mọi người đều thất thần, sợ làm tổn thương Thái tử nên không ai dám động đao thương đi giết chúng. Tùy tùng của Thái tử chỉ có thể tự dùng thân thể mình, lao vào che chắn, chống đỡ bớt sự tấn công của chó săn cho Thái tử, nhưng chỉ trong vài giây, chó săn đã cắn ngập răng vào yết hầu hắn. Chỉ có Tấn vương phản ứng nhanh nhất, vội vàng bắn hai mũi tên, bắn chết hai con chó hung mãnh. Nhưng lúc đó, Thái tử đã ôm yết hầu, đau đớn ngã vào vũng máu của mình.


Vũ Lâu nhớ lại, hít một hơi lạnh: “Rốt cuộc là ngươi đã sắp xếp như thế nào vậy?”


Ai mà ngờ được, nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi (*), Huệ vương vừa bị ám sát ngã ngựa, Thái tử lại gặp chuyện ngoài ý muốn, mà theo phản ứng của hắn bây giờ, nhưng quan trọng là, làm sao Lam Tranh có thể tính toán đúng thời gian đó mà sắp xếp làm hại Thái tử.


(*) Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Sóng trước chưa tan, sóng sau đã đến. Một vấn đề chưa được giải quyết, vấn đề khác đã lại xảy ra.
“Nàng có nhớ đâu lâu hương không. Ta đã nhờ nàng ngửi xem Thái tử dùng mùi hương nào.”


“Nhớ…..” Vũ Lâu chợt hiểu ra: “Ngươi để cho chó săn nhận biết mùi hương trên người hắn……?”
“Tất nhiên, không thì làm sao chúng không cắn người khác mà lại đi cắn hắn.”
Vũ Lâu kinh ngạc: “Ngươi hỏi hắn dùng hương gì, là vì mục đích này?”


Hắn vuốt cằm mỉm cười: “Ta mất không ít tâm tư mới có thể huấn luyện hai con chó săn kia thù hận mùi đâu lâu hương đấy. Ta để cho hạ nhân che mặt, xức mùi này trên người, rồi ngược đãi chúng nó…… Chà….. Thật ra ta rất thích động vật. Chờ đến hôm săn bắn đó, ta cho người dắt chúng ra. Nàng có biết không, tuy chó săn có thể nhận biết mùi hương trên cơ thể người, nhưng cần phải có khoảng cách nhất định. Nếu quá xa thì vẫn bình an vô sự, ban đầu ta để chúng cách Thái tử rất xa nên không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, nàng có nhớ lúc ta tiến lên phía trước, Ngự Lâm quân cũng tiến lên để bắt con hươu sao kia không, chờ đến lúc bọn hắn quay về, ta trúng tên ngã ngựa, đồng thời ra lệnh thả hai con chó kia ra, cho chúng đi tấn công Thái tử thôi.”


Lam Tranh kể rõ chân tướng sự việc cho Vũ Lâu nghe, nghe xong, nàng lạnh đến run người: “Như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.”


“Xuất kỳ chế thắng, xuất kỳ chế thắng, (thắng vì đánh bất ngờ), không thì làm sao thắng được Tứ ca âm hiểm giả dối kia.” Lam Tranh nói: “Đúng rồi, mấy tên ngự y kia nói tình hình của Tứ ca thế nào?”
“Bọn họ ấp úng, chỉ nói qua loa thôi.”
“Phương Bàng cũng không nói gì?”


“Hắn để lộ ra chút chút, nhìn nét mặt của hắn, thì tình hình có vẻ không tốt.”
Lam Tranh cười lạnh: “Ta chỉ biết, nếu là người khác thì còn có thể kiên trì vài ngày, chứ con ma ốm gió thổi bay kia, miệng vết thương có lẽ đã bị nhiễm trùng rồi.”


Vũ Lâu thở dài một hơi, không biết nên nói gì cho phải.
“Thở dài gì thế? Thấy hắn sắp chết nàng không vui sao?”
“Có giải được hận, nhưng không vui.”
“Vì sao? Hắn giết con chúng ta, ta gọi nàng đi đến nơi quây săn, chủ yếu là để cho nàng xem ta báo thù.”


“Ta không rộng rãi đến mức có thể tha thứ cho người đã làm tổn thương ta.” Vũ Lâu buồn bã: “Nhưng ta cũng không tàn nhẫn đến mức lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui của mình.”


“Ý nàng nói ta tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác)?” Lam Tranh nói: “Trái lại, nàng tự tô hồng mình lên thành tâm địa Bồ tát sao?”
Vũ Lâu lườm hắn một cái: “Ta nói thế lúc nào.”
Lam Tranh nói: “Thái tử không trụ được vài ngày nữa đâu.”


“Nếu hắn chết, ngươi định làm thế nào?” Giờ là lúc phải bàn bạc về chuyện sau này rồi: “Làm sao để giải thích cho người khác năm năm ngươi ngụy trang vừa rồi?”
“Ta đã tính cả rồi.”


Nàng tin là hắn có cách để giải quyết tất cả mọi việc: “Đúng vậy…… ngươi đang từ một tên ngốc, lại khôi phục lại, bọn họ cầu còn không được.”
Lam Tranh chép miệng nói: “Nàng sai rồi, người căm hận và sợ hãi ta hồi phục nhiều gấp mấy lần người vui mừng đấy.”


“A, ai vậy, nói nghe xem nào.”
“Nàng cũng tính là một người.”


Lời này nói trúng suy nghĩ của Vũ Lâu. Nàng từng oán giận sự ngu dại của Lam Tranh, cũng từng vô cùng hy vọng hắn hồi phục, nhưng đến khi hắn thực sự hồi phục, thì khiến nàng cực kỳ sợ hãi, bất an, khiến nàng tình nguyện hy vọng Lam Tranh vĩnh viễn ngốc nghếch như cũ đi.


Lam Tranh lại nói: “Ta ngu ngốc, chịu sự chà đạp của các người, thì thật tốt, nhưng nếu ta tỉnh lại, chỉ có các người mới là kẻ bị đùa bỡn. Đúng không? Có lẽ nên nói, trò hay bây giờ mới bắt đầu nhỉ.”
“Ma quỷ.”


Lam Tranh tiếp nhận mỹ danh nàng vừa tặng cho: “Haha, nói rất đúng. Xử lý Thái tử xong, tiếp theo sẽ là Tần gia nàng.”
Vũ Lâu kéo đầu hắn ra khỏi chân mình, định xuống giường, Lam Tranh kéo nàng lại nói: “Nếu nàng biết điều một chút, ta sẽ không làm khó dễ nàng.”


“À? Thái tử chết, ngươi khôi phục lại. Theo thân phận con trai của Hoàng hậu, cùng với sự duy trì của thế lực bên ngoại, vị trí ở Đông Cung chắc chắn nằm trong tay ngươi rồi.” Vũ Lâu nói: “Đến lúc đó, ngươi nhất định phải cưới người khác, lập Thái tử phi, cho dù ngươi không làm khó ta, cũng sẽ có vô số những người mới đến khác tra tấn kẻ không danh không phận như ta đây! Chích kiến tân nhân tiếu, bất kiến cựu nhân khốc.(*) Chuyện này, cũng không phải là hiếm!”


(*) Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc.
Hai câu này trích trong bài “Trường Môn Phú” của Tư Mã Tương Như.


Khi đó, Hán Vũ Đế thích một phi tử mới nhập cung, nên hắn nhốt Trần Hoàng hậu, người mà hắn “kim ốc tàng kiều” từ nhỏ vào lãnh cung. Mỗi ngày Trần Hoàng hậu đều lấy nước mắt rửa mặt, càng ngày càng tiều tụy, nhưng Hán Vũ đế thì mỗi ngày đều ân ái cùng tân phi, Tư Mã Tương Như cảm thương cho Trần Hoàng hậu, làm bài thơ “Trường Môn Phú” hy vọng Hán Vũ đế có thể hồi tâm chuyển ý.


“Tự tòng phân biệt hậu, mỗi nhật song lệ lưu
Lệ thủy lưu bất tẫn, lưu xuất hứa đa sầu
Sầu tại xuân nhật lí, hảo cảnh bất thường hữu,
Sầu tại thu nhật lí, lạc hoa trục thủy lưu,
Đương niên kim ốc tại, dĩ thành không du du,
Chích kiến tân nhân tiếu, bất kiến cựu nhân sầu,


Khả liên đào hoa diện, nhật nhật kiến tiêu sầu,
Ngọc phu bất cấm y, băng cơ hàn phong thấu,
Phấn tai thϊế͙p͙ hoàng cựu, nga mi khổ thường trứu,
Phương tâm khốc dục toái, can tràng đoạn như hủ,
Bất kiến quân tử diện, nhất nhật như tam thu,
Bất kiến quân tử diện, thường vi quân tử ưu.


Đại nhạn nam phi khứ, long thể dương y cừu
Dạ yến mạc thường khai, hảo ẩm tu nhiệt tửu
Trường Môn phú, Trường môn phú,
Tư Mã Tương Như.


Sau khi Hán vũ đế đọc bài thơ này, sinh lòng trắc ẩn, đưa Hoàng hậu ra khỏi lãnh cung, nhưng chỉ cảm thông cho nàng, chứ không khôi phục ngôi vị Hoàng hậu, cũng không sủng hạnh Trần Hoàng hậu nữa.
(tạm dịch từ baike.baidu.com)


* Thật sự khi tìm tư liệu về câu thơ này, mẹ Cherry có rất nhiều cảm xúc. Đúng là vô tình nhất là bậc đế vương. Năm xưa xây tòa tháp vàng cho Trần hoàng hậu, giờ đây cũng chỉ là hư không, chỉ còn nhìn thấy nụ cười của tân phi, mà không nhìn thấy nước mắt của người xưa nữa. Vậy mà Trần hoàng hậu, mỗi ngày không gặp mặt Hán vũ đế, ngày dài tựa ba thu, không gặp mặt, lại càng lo lắng cho người.


Hồng nhan bạc phận…
Mẹ Cherry rất thích bài thơ này, cũng đã định thử dịch ra, nhưng vì văn không hay, chữ hơi dốt, nên thơ không được vần, vì để giữ nguyên “chất lượng” nên mẹ Cherry để nguyên Hán Việt vậy 
 Dù sao đọc cũng vẫn hiểu ý được mà, nhỉ nhỉ nhỉ ^^