Nghệ thuật quyến rũ

NGÔI SAO

Cuộc sống hàng ngày rất khó nhọc nên thường hầu hết mọi người đều tìm quên trong những tưởng tượng viễn vông hay trong giấc mơ. Ngôi Sao có thể giúp điền khuyết vào điểm yếu này; với tính cách đặc biệt và lôi cuốn, họ luôn nổi bật giữa mọi người và làm ta cứ muốn nhìn ngắm họ. Đồng thời, họ cũng mơ hồ và thoát tục, giữ khoảng cách và làm ta luôn tưởng tượng hơn là hiện thực. Phẩm chất như mơ của họ ành hưởng đến ta một cách vô thức; chúng ta thậm chí không thể nhận ra mình đã học theo họ đến mức độ nào. Hãy học cách trở thành người lôi cuốn mọi người bằng cách tỏa ra ánh hào quang lung linh và khó nắm bắt của Ngôi Sao.

Thần tượng ngôi sao

Vào một ngày trong năm 1922, ở thủ đô Berlin thuộc nước Đức, có một cảnh quay về một người phụ nữ trẻ đầy gợi cảm trong bộ phim mang tựa đề Bi kịch của tình yêu. Hàng trăm nữ diễn viên trẻ tranh nhau để được vai diễn đó, họ cố thể hiện mình để gây sự chú ý của đạo diễn, ngay cả phô diễn thân thể họ. Tuy nhiên, trong hàng người đó có một diễn viên nữ trẻ ăn mặc rất đơn giản, thể hiện không giống như những trò hề lố lăng của những cô gái khác, cô nổi bật lên với phong cách riêng.

Cô ôm một con chó với sợi dây xích trên tay, và một chiếc vòng cổ thanh mảnh được choàng quanh cổ chú chó con. Điều này khiến nhà đạo diễn để ý đến cô ta ngay. Anh quan sát cô nàng khi cô đứng ở trong hàng, cách cô ôm con chó trong tay một cách nhẹ nhàng và chăm sóc nó. Khi cô hút một điếu thuốc, điệu bộ trông có vẻ từ tốn và khêu gợi. Anh ta bị cuốn hút đôi chân và khuôn mặt của cô ấy, cử chỉ mềm mại uốn lượn khi cử động, sự lạnh lùng ẩn hiện trong mắt cô ấy. Trước khi cô ấy đi ra trước, anh ta đã chọn quay cô. Cô ấy tên là Marlene Dietrich.

Trước năm 1929, khi đạo diễn Josef von Sternberg người Mĩ gốc Úc đã đến Berlin để bắt đầu quay bộ phim Thiên thần xanh, năm 27 tuổi, đạo diễn Dietrich đã được biết đến trong những bộ film ở Berlin và nhà hát kịch thế giới. “Thiên thần xanh” là bộ phim kể về một người phụ nữ tên là Lola-Lola, ả ta thích bạo lực trong tình dục, tất cả những nữ diễn viên nổi tiếng của Berlin đều muốn vào bộ phim, ngoại trừ Dietrich – một cách công khai, nghĩ rằng bộ phim là xấu xa. Tuy nhiên, sau khi đến Berlin một thời gian ngắn, von Sternberg đã đến xem một buổi biển diễn âm nhạc của một nam diễn viên, mà xét ra anh ta có vẻ phù hợp với vai diễn trong Thiên thần xanh. Dietrich là ngôi sao trong nghệ thuật âm nhạc, và ngay khi cô ấy bước lên sân khấu, von Sternberg đã nhận thấy rằng anh ta không thể rời mắt khỏi cô ấy. Cô nhìn chằm chằm vào anh ta một cách thô lỗ như một gã đàn ông, và sau đó cô ấy đứng dựa vào cạnh tường một cách khêu gợi. Von Sternberg đã quên ngay anh chàng nam diễn viên màmình đến để gặp. Anh đã tìm được người cho vai diễn Lola-Lola.

Von Sternberg đã tìm cách thuyết phục Dietrich tham gia vai diễn, và ngay sau đó anh bắt tay vào công việc, anh tạo cho cô giống với nhân vật Lola theo tưởng tượng của mình. Anh thay đổi kiểu tóc của cô ấy, vẽ một đường thẳng màu bạc dọc xuống mũi cô để làm cho nó thanh mảnh hơn, anh còn dạy cô cách nhìn vào máy quay với vẻ ngạo mạn mà anh đã từng xem trên sàn diễn. Khi việc quay phim bắt đầu, anh đã tạo một hệ thống ánh sáng dành riêng cho cô, một đường ánh sáng luôn di chuyển theo bước chân cô di chuyển, và được tăng cường thêm kỹ xảo bằng những làn khói mỏng và mây bay. Ám ảnh với sự sáng tạo của mình, Von Sternberg đã luôn theo cô ấy khắp mọi nơi, không ai có thể đến gần cô được.

Bộ phim Thiên thần xanh đã gây tiếng vang ở Đức. Khán giả bị cuốn hút với Dietrich: Vẻ lạnh lùng đó, cái nhìn chòng chọc đầy tàn bạo khi cô ta sải dài bước chân qua chiếc ghế, để lộ nội y bên trong; cô thể hiện một cách dễ dàng trên màn ảnh nhưng gây sự tập trung cao của khán giả. Ngoài ra, Von Sternberg đã trở nên bị mê hoặc bởi cô nàng. Một người đàn ông tên là Count Sascha Kolowrat đang chết dần vì bệnh ung thư, có một ước nguyện cuối cùng là được trực tiếp nhìn thấy đôi chân của Marlene. Dietrich buộc phải đến thăm anh ta trong bệnh viện vàvén chiếc váy của mình lên; anh ta ra dấu và nói “Cám ơn, bây giờ tôi có thể vui sướng mà ra đi”. Sau đó, công ty điện ảnh lớn đã đưa Dietrich đến với Hollywood để mọi người có thể nhanh chóng tiếp xúc với cô. Tại buổi tiệc, tất cả ánh mắt đều đảo quanh cô khi cô bước vào phòng. Cô được hộ tống bởi những người đàn ông đẹp trai nhất Hollywood, trong bộ trang phục đẹp và đặc sắc – bộ váy dài rộng màu vàng chanh nổi bật, như kiểu quần áo lính thủy với chiếc mũ lưỡi trai. Ngày hôm sau, những người phụ nữ trong khắp thị trấn đều bắt chước phong cách này, ngày kế tiếp, nó được phổ biến trên các tạp chí, vàbắt đầu một phong cách mới.

Tuy nhiên, mục đích thật sự của sự lôi cuốn không thể nào phủ nhận chính là khuôn mặt của Dietrich. Điều mà Von Sternberg bị mê hoặc là khuôn mặt vô hồn – với kỹ xảo ánh sáng đơn giản, anh có thể làm cho khuôn mặt thay đổi thành bất cứ kiểu gì như anh ta muốn. Về sau, Dietrich đã ngưng làm việc với Von Sternberg, nhưng cô không bao giờ quên những thứ mà anh ta đã truyền dạy cho cô. Vào một đêm năm 1951, đạo diễn Fritz Lang, ông đang định chọn cô ấy cho bộ phim Rancho Notorious, khi lái xe quay về phòng làm việc, ông nhìn thấy một ánh sáng lóe lên qua tấm kính cửa xe. Lo sợ kẻ trộm, ông ra khỏi xe và rón rén bước lên cầu thang, ông liếc nhìn qua mảnh vỡ của cánh cửa: Dietrich đang soi mình trong gương, ngắm nghía gương mặt của cô từ nhiều hướng.

Marlene Dietrich có một khoảng cách đối với con người của cô: Cô săm soi khuôn mặt, đôi chân, cơ thể của mình, như thể cô là một ai khác. Điều này khiến cho cô có khả năng biến đổi nét mặt của mình, thể hiện diện mạo sao cho có ấn tượng. Cô có thể làm điệu bộ giống như đã từng làm để cuốn hút đàn ông. Gương mặt lạnh lùng là tài sản của cô để bọn họ ngắm nhìn cô theo trí tưởng tượng của họ, liệu có phải là tính tàn bạo, khêu gợi hay là mối đe dọa nào không. Và mỗi người đàn ông nào gặp cô, họ đều đã từng xem cô biểu diễn, từng mơ tưởng viễn vong không ngừng về cô. Hiệu quả tiếp tục tác động của người phụ nữ là như vậy, trong những từ ngữ của người viết, cô đã thể hiện quan điểm “tình dục không phân biệt nam nữ”. Nhưng chính cái khoảng trống này đã cho cô ấy một nét lạnh lùng nào đó, dù trong phim hay trong chính con người của cô. Cô giống như một hình thể đẹp đẽ, thứ gì đó để thờ phụng hay ca tụng như cái cách mà chúng ta ngưỡng mộ một việc làm nghệ thuật.

Cái vật thể đó là một thứ điều khiển cảm xúc và cảm nhận về cuộc sống của chúng ta. Bởi vì nó là một vật thể mà chúng ta có thể tưởng tượng bất cứ những gì mà mình muốn có. Đa số con người đa sầu, phức tạp và sáng tạo thì muốn chúng ta nhìn họ như một thần tượng đáng để sùng bái. Sức mạnh của Thần tượng Ngôi sao là do khả năng biến hóa thành những vật thể, nhưng không phải bất kỳ vật thể nào, mà là vật thể chúng ta có thể trân trọng, giúp chúng ta có được những cảm xúc tuyệt vời khác nhau. Ngôi sao Thần tượng là sự hoàn hảo, giống như hình tượng của vị thần và nữ thần Hy Lạp. Tính đặc sắc của nó là gây sự hấp dẫn và có sức quyến rũ. Nhu cầu về những yếu tố cơ bản đó chính là khoảng cách. Nếu bạn thấy bản thân mình giống như một vật thể gì đó, thì những người khác cũng sẽ nhận thấy như vậy. Một bầu không khí trên không trung huyền ảo sẽ tăng cường thêm hiệu lực.
Bản thân bạn là một màn hình trống rỗng. Mọi người sẽ quan sát bạn và tranh giành với bạn. Tất cả các bộ phận của cơ thể đều nói lên được cảm xúc mà khuôn mặt là mạnh nhất, vì vậy phải học cách biến mình thành một công cụ truyền đạt những cảm xúc để có hiệu quả hơn. Và mình cần phải khác biệt với những người khác, cần phải tạo ra một phong cách riêng. Dietrich la một người luyện tập nghệ thuật này rất hiệu quả, phong cách của cô ấy cuốn hút đủ để gây ấn tượng, đủ kỳ lạ để lôi cuốn. Nên nhớ rằng những hình ảnh của mình là những thứ mà mình có thể điểu khiển được. Khi thực tập phương pháp này, người ta sẽ thấy mình tài giỏi và đáng để họ bắt chước.

Ngôi sao huyền thoại

Vào ngày 2 tháng 7 năm 1960, vài tuần trước Hội Nghị Quốc Gia Dân Chủ năm ấy, cựu tổng thống Harry Truman tuyên bố công khai là John F. Kennedy – hiện đã có đủ số đại diện để trở thành ứng cử viên tổng thống trong đảng của mình – hiện còn quá trẻ và ít kinh nghiệm cho việc này. Phản ứng của Kennedy thật đáng ngạc nhiên: Ông tổ chức một buổi họp báo, được phát truyền hình trực tiếp trên toàn quốc vào ngày 4 tháng 7. Thực tế là sự kiện họp báo đã gây xôn xao vì lúc đó ông đang trong kỳ nghỉ, do đó không ai có thể thấy hay nghe gì từ ông cho đến khi xảy ra sự kiện. Sau đó, đến giờ đã định, Kennedy sải chân bước vào phòng họp như ngài cảnh sát trưởng bước vào thành phố Dodge. Ông bắt đầu bằng cách phát biểu rằng ông đã đi hết các hội nghị tuyển lựa ứng cử viên của các bang, đã tiêu tốn đáng kể tiền bạc và công sức, và đã đánh bại đối thủ một cách công bằng và trung thực. Truman là ai ngoài kẻ đã phá vỡ tiến trình dân chủ? “Đây là một quốc gia trẻ”, Kennedy tiếp tục, giọng cao hơn, “được những người trẻ khai phá… và trái tim vẫn còn trẻ… thế giới đang thay đổi, và phong cách cũ sẽ không thể… Đây là lúc cho thế hệ lãnh đạo mới đối phó với những khó khăn và cơ hội mới”. Ngay cả kẻ thù của Kennedy cũng phải thừa nhận là bài phát biểu của ông lúc đó thật xúc động. Ông đã làm đảo lộn thách thức của Truman: Vấn đề không phải là sự thiếu kinh nghiệm của ông mà là sự độc tài của thế hệ cũ. Phong cách của ông cũng hùng hồn như giọng nói của ông, các bộ phim thời ấy đã gợi nhớ cách biểu hiện của ông – Alan Dadd trong Shane đã đối mặt với các chủ trang trại đồi bại, hay James Dean trong Rebel without a Cause (Nổi loạn không cần lý do). Kennedy giống với cả Dean, đặc biệt trong vẻ ngoài lạnh lùng xa cách.

Vài tháng sau, khi đã là ứng cử viên tổng thống đảng Dân Chủ, Kennedy cũng giải quyết xong đối thủ đảng Cộng Hòa, Richard Nixon, trong cuộc tranh luận truyền hình toàn quốc. Nixon cũng khôn khéo; ông ta biết trả lời các câu hỏi và tranh luận khá tự tin, trích dẫn các thống kê về thành tựu thời chính quyền Eisenhower, khi ông ta còn là phó tổng thống. Tuy nhiên dưới ánh sáng máy chụp hình, trên máy truyền hình đen trắng, hình ảnh ông ta tái nhợt – vào tuổi xế chiều, các vệt mồ hôi trên lông mày và ngực, khuôn mặt ủ rũ mệt mỏi, đôi mắt ông lảo đảo và chớp chớp, người cứng đờ. Ông ta quá lo lắng về điều gì? Thật sửng sốt khi thấy sự tương phản với Kennedy. Nếu Nixon chỉ nhìn về đối thủ, thì Kennedy nhìn vào khán giả, giao tiếp bằng mắt với người xem, diễn thuyết với họ ngay trong phòng ở của họ như chưa từng có chính trị gia nào trước đây đã từng làm. Nếu Nixon chỉ nói về các dữ liệu, tỉ mỉ về các chi tiết của cuộc tranh luận thì Kennedy lại nói về tự do, về xây dựng một xã hội mới, nắm bắt lại tinh thần tiên phong của Mỹ. Phong cách của ông thật chân thành và dứt khoát. Từ ngữ của ông không rành mạch, nhưng ông đã làm người nghe hình dung ra một tương lai tuyệt vời.

Sau cuộc tranh luận, điểm của Kennedy tăng vọt lên một cách phi thường, và dù ông đi đâu cũng được các cô gái trẻ chào đón, kêu gọi và nhảy nhót. Với bà vợ đẹp Jackie bên cạnh, ông như một hoàng tử của đảng Dân Chủ. Bây giờ sự xuất hiện của ông trước truyền hình như một sự kiện. Ông đã gần như được bầu làm tổng thống, và trong bài diễn văn nhậm chức, cũng được phát sóng truyền hình, thật là sôi nổi. Đó là một ngày lạnh lẽo và ảm đạm. Trong hậu trường, Eisenhower ngồi trong đống áo lạnh và khăn choàng, đầy vẻ mệt mỏi và thất bại. Nhưng Kennedy không mũ, không áo phát biểu trước toàn quốc: “Tôi không tin rằng bất kỳ ai trong chúng ta muốn đổi vị trí với bất kỳ ai khác hay bất kỳ thế hệ nào khác. Nguồn năng lượng, sự tận tụy, sự tin tưởng mà chúng ta mang đến cho sự cố gắng sẽ tỏa sáng quốc gia của chúng ta và những ai phục vụ nó – và ánh sáng của đống lửa sẽ thật sự chiếu sáng thế giới.”

Suốt một tháng sau, Kennedy tổ chức vô số các cuộc họp báo trước màn ảnh TV, điều mà chưa có tổng thống nào trước đây dám làm. Đối mặt với ánh đèn máy chụp hình và hàng loạt câu hỏi, ông không lo sợ, trả lời điềm tĩnh và khá cứng cỏi. Điều gì ẩn sau đôi mắt, nụ cười ấy? Công chúng muốn biết về ông nhiều hơn. Các tạp chí khiêu khích người đọc với các thông tin – bức ảnh của Kennedy cùng vợ và các con, hoặc đang chơi bóng đá trên bãi cỏ trước Nhà Trắng, các cuộc phỏng vấn tạo hình tượng cho ông về một người đàn ông tận tụy trong gia đình, cũng như đáng được so sánh với những ngôi sao quyến rũ. Những hình ảnh ấy đã xóa tan tất cả – cuộc chạy đua không gian, Kennedy đang đối đầu với Soviet trong khủng hoảng tên lửa Cuba, cũng như ông đang đối đầu với Truman. Sau khi Kennedy bị ám sát, Jackie nói trong một cuộc phỏng vấn rằng trước khi lên giường ngủ, ông thường chơi các bản nhạc Broadways, và một bản ông ưa thích trong đó là Camelot, với những lời:
“Đừng để cho nó bị lãng quên
Dù đó chỉ là một điểm nhỏ

Với một khoảnh khắc tỏa sáng ngắn ngủi Được biết đến với tên gọi Camelot”.

Rồi sẽ có các tổng thống vĩ đại nữa, Jackie nói, nhưng không bao giờ có một “Camelot” nữa. Cái tên “Camelot” dường như phóng ra một mũi tên, làm cho hàng nghìn ngày trong văn phòng của Kennedy âm vang như một huyền thoại.

Ấn tượng về tổng thống Kennedy đối với công chúng người Mỹ là trí tuệ và mưu lược. Điều này thể hiện ở Hollywood nhiều hơn là Washington, mà không có gì phải ngạc nhiên bởi vì cha của Kennedy, ông Joseph, đã từng là nhà sản xuất phim, và bản thân Kennedy đã từng ở Hollywood một thời gian, ông chơi thân với các nam diễn viên và cố gắng tìm hiểu điều gì đã làm cho họ trở thành những ngôi sao. Ông đặc biệt quan tâm với Gary Cooper, Montgomery Clift và Cary Grant; ông thường nhờ Grant cho những lời góp ý.

Hollywood đã tìm ra cách để hợp nhất lại đất nước gần những vấn đề nào đó, hoặc những huyền thoại, mà thường là huyền thoại về phái Tây nước Mĩ. Những ngôi sao nổi tiếng nhất đã thành huyền thoại tiêu biểu như: Tộc trưởng John Wayne, người nổi loạn thuộc Prô-mê-tê (nhân vật trong thần thoại Hy Lạp) như Clift, vị anh hùng và là nhà quý tộc Jimmy Stewart, mỹ nhân Marilyn Monroe. Không có chút gì to lớn nhưng hình tượng về vị thần và nữ thần đã được tưởng tượng và mơ tưởng về họ. Tất cả những hành động của Kennedy đều đã được hư cấu lên trong những hội nghị tại Hollywood. Ông đã không tranh cãi với những đối thủ của mình, mà ông chỉ đối phó với họ một cách giả tạo. Ông làm điệu bộ để tạo sức lôi cuốn bên ngoài, cho dù đối với vợ con của ông hay một mình trên sân khấu. Ông bắt chước sự thể hiện nét mặt, vóc dóng của Dean hay Cooper. Ông không thảo luận chi tiết chính sách nhưng hùng hồn nói phóng đại về những chủ đề huyền thoại to lớn, điều này có thể liên kết lại một quốc gia từng có mâu thuẫn. Và tất cả những điều này đều đã được dự tính cho chương trình truyền hình, hầu hết Kennedy tồn tại như một hình tượng trong truyền hình. Hình ảnh đó đã ám ảnh trong những giấc mơ của chúng ta. Trước khi có cuộc ám sát ông, Kennedy đã lôi cuốn những ý nghĩ kỳ quặc, làm mất đi tính chất ngây thơ của những người dân ở châu Mỹ với những lời kêu gọi cho thời kỳ phục hưng với tinh thần là những người tiên phong, một vùng biên giới mới.

Trong tất cả những loại nhân vật, Huyền thoại của Ngôi sao có lẽ là có tác động lớn nhất trong số đó. Con người được phân chia thành những kiểu phân loại mang tính nhận thức – loài, giới tính, tầng lớp, tôn giáo, chính trị. Thật khó mà làm được, để giành được quyền lực ngồi lên trên một địa vị to lớn, hoặc thắng cử trong một cuộc bầu chọn, hay đưa ra những nhận thức đúng đắn. Tuy nhiên, một cách tự nhiên,có nhiều thứ để chúng ta có thể chia sẻ. Tất cả chúng ta ai cũng đều phải chết, đều biết sợ, mọi người đều có in dấu vết giống với đặc điểm của cha mẹ; không một thứ gì mà có thể chia sẻ được những kinh nghiệm nhiều hơn là sự tưởng tượng. Những kiểu mẫu đặc trưng của huyền thoại, một mặt bắt nguồn từ cảm giác mâu thuẫn không tự chủ được, mặt khác là sự khao khát đạt được danh tiếng muôn thửơ, điều đó được in sâu trong lòng tất cả chúng ta.

Ngôi sao huyền thoại là những nhân vật huyền thoại có thật trong cuộc sống. Để đạt được quyền lực đối với họ, trước hết bạn phải nghiên cứu về bản thân của họ – cách mà họ bình chọn một phong cách đặc biệt, là lãnh đạm hay tính cuốn hút từ vẻ bên ngoài. Và bạn phải thừa nhận tác phong của nhân vật huyền thoại: Nổi loạn, khôn ngoan gia trưởng, người phiêu lưu. Những mối liên kết này mơ hồ, chúng sẽ không bao giờ được rõ ràng đối vời những bộ óc tò mò. Lời nói và hành động của bạn nên thể hiện một cách rõ ràng không nằm trong một phạm vi nào đó về diện mạo bên ngoài; dường như bạn không đối diện với một vấn đề cụ thể, thực chất của những vấn đề và những chi tiết nhưng ngoại trừ với những vấn đề về sự sống và cái chết, yêu và ghét, quyền lực và sự hỗn độn. Tương tự, đối thủ của chúng ta được hư cấu không chỉ đơn thuần là một địch thủ cho những lý do của sự tưởng tượng hay sự cạnh tranh chỉ là tên côn đồ, một kẻ hung ác. Con người thì dễ bị ảnh hưởng một cách vô vọng với huyền thoại, vì thế phóng đại bản thân là vị anh hùng. Và giữ khoảng cách của bạn – để mọi ngườico tểh nhận diện bạn mà không thể chạm vào bạn được. Họ chỉ có thể nhìn ngắm và mơ ước.

Đặc điểm nổi bật

Sự cám dỗ là một hình thức của sự thuyết phục mà hướng đến nhận thức lòng vòng, làm chấn động đến tiềm thức. Đây là minh chứng cho lý do đó: Chúng tôi bị bao vây bởi sự kích thích cạnh tranh với sự quan tâm của chúng tôi, tấn công chúng tôi bằng những tin nhắn rành mạch và bởi những người bị chính trị công khai và lôi cuốn, điều mà hiếm khi lôi cuốn chúng ta hoặc quyết định bởi chúng. Chúng ta gia tăng lời chỉ trích. Cố thuyết phục một người bằng cách làm mủi lòng những cảm nhận của họ, bằng cách nói công khai những điều mà bạn muốn, bằng cách đưa tất cả danh thiếp của bản, và những điều kì vọng của bạn. Bạn vừa hơn một lần loại bỏ sự phiền muộn.

Để tránh vận mệnh này bạn phải học nghệ thuật nói bóng gió, nghiên cứu tiềm thức. Ấn tượng hùng biện nhất của sự vô thức là giấc mơ, điều mà liên quan phức tạp tới sự bí ẩn; diễn ra trong giấc mơ, chúng ta thường mơ thấy ma với những hình ảnh và lời nói mơ hồ. Giấc mơ ám ảnh chúng ta bởi chúng xen lẫn giữa cái thực và ảo. Chúng làm tăng thêm với những tính cách thực và thường liên quan đến những tình huống có thực, chúng làm tăng thêm tính phi lý, móp méo sự thật, tăng thêm sự mê sảng. Nếu mọi thứ diễn ra trong giấc mơ trở thành hiện thực, sẽ không có quyền lực nào chống đỡ lại chúng ta. Nếu mọi thứ không có thực, chng ta sẽ cảm thấy ít bị dính dáng đến sự hài lòng và sợ hãi đối với ma. Nó chia ra theo hai hướng là điều gì đưa hồn ma đến. Đấy là điều mà Freud gọi là “điều huyền bí”: Vài điều mà dường như xảy ra cùng lúc và tương tự.
Thỉnh thoảng theo kinh nghiệm về sự huyền bí trong nhận thức cuộc sống – trong dej vu, sự trùng hợp ngẫu nhiên huyền bí, những sự kiện huyền bí mà lặp lại lời của trẻ em. Người ta có thể gặp những tác động tương tự, những cử chỉ, lời nói, chẳng hạn rất nhiều đàn ông giống Kennedy hoặc Andy Warhol, gợi lên điều có thật và không thật: Chúng ta không thể nhận ra nó (và sự thật chúng ta sẽ như thế nào), nhưng chúng giống như điềm báo cho chúng ta. Chúng có những nét đặc biệt là giữ chặt chúng với điều có thật đáng tin, khôi hài, yêu thích – nhưng trong cùng thời điểm chúng tách ra, điều siêu nhiên, hầu hết không thực tế làm chúng có vẻ lấy từ trong phim ảnh.

Những loại này có ma, tác động ám ảnh đến con người. Kể cả trong công chúng hay cá nhân, chúng cám dỗ chúng ta, làm chúng ta muốn sở hữu cả thể xác lẫn tâm limh. Nhưng bằng cách nào chúng ta có thể sở hữu được một người trong giấc mơ hoặc một ngôi sao điện ảnh, ngôi sao chính trị gia, hoặc thậm chí một trong những người thôi miên cuộc sống thực của họ, giống như Warhol, người có thể xuyên qua chúng ta. Không thể có được những người này, chúng ta trở nên ám ảnh với họ, chúng vào trong suy nghĩ giấc mơ trí tượng tưởng của chúng ta. Chúng ta bắt chước một cách vô thức. Chuyên gia tâm lý Sandor Ferenczi gọi điều này là “sự tiếp nhận”: Một người khác trở thành chúng ta trước đó, chúng tiếp thu những tính cách đó. Đó chính là năng lực cám dỗ xảo quyệt của các Ngôi sao.

Điều bạn cần phải làm là tâng bốc bản thân bạn. Những lời nói và hành động của bạn đôi khi đến từ sự vô ý thức – chính xác là mất tập trung. Bạn phải xem xét lại, thỉnh thoảng tỏ ra một nét gì đó khiến mọi người tự hỏi liệu họ có thật sự biết bạn hay không.

Ngôi sao là điển hình của điện ảnh hiện nay. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên: Phim ảnh tái tạo lại cuộc sống, chúng ta xem phim trong tối, trong tình trạng hơi buồn ngủ. Những hình ảnh đó đủ thật, và có nhiều tình huống thực tế, nhưng đó là những sự sắp đặt, những ánh sáng lung linh, những hình ảnh – chúng ta biết rằng chúng không phải là thật. Nó giống như thể chúng ta đang xem giấc mơ của ai đó. Nó là kỹ thuật điện ảnh mà đào tạo ra các ngôi sao nhưng không phải là kịch sân khấu.

Trên sân khấu kịch, diễn viên ở cách xa cuốn hút vào đám đông, nhưng có sự hiện diện của họ. Phim có thể làm cho ngôi sao điện ảnh gần gũi, nó thể hiện sự khác biệt giữa vai diễn và tính cách cũa diễn viên, sự đồng cảm của bạn với nhân vật trong phim. Những cảnh quay thể hiện một vài điểm không gần như tính cách của nhân vật mà họ đang diễn nhưng mà giống về họ. Chúng ta nhìn thoáng qua một vài nét của Greta Garbo khi chúng ta nhìn khuôn mặt cô ấy quá gần. Đừng bao giở quên điều này khi bạn là một ngôi sao. Trước tiên, bạn phải có một vóc dáng chung để tự tin trên màn ảnh. Bạn cũng còn phải có một phong cách hay vóc dáng làm cho bạn nổi bật trước mọi người nữa. Bí ẩn và kỳ diệu, không hẳn là khoảng cách hay sự vắng mặt – bạn không muốn mọi người lơ là việc tập trung hay nhớ về bạn. Họ phải mường tượng bạn trong trí óc của họ ngay cả khi bạn không có ở đó.

Vấn đề thứ hai là cải thiện những khuyết điểm, vẻ mặt lạnh lùng, mục đích là để gây ấn tượng. Điều này để cho mọi người hiểu được bất cứ những gì họ muốn biết về bạn, cho rằng họ có thể thấy được tính cách ngay cả tâm hồn của bạn. Thay cho những dấu hiệu tâm trạng và những cảm xúc, sự xúc cảm hay vượt quá xúc cảm, Ngôi sao đưa ra sự sáng tỏ. Đó là sức thu hút trên gương mặt của Garbo hay Dietrich, hay ngay cả Kennedy, người có những đặc điểm giống như James Dean.

Cuộc sống thì năng động và biến đổi trong khi mục đích hay ý tưởng thì bị động, nhưng chính cái bị động đó đã làm trỗi dậy khả năng tưởng tượng của chúng ta. Một người có thể đạt được quyền lực đó bởi phù hợp với một loại đối tượng nào đó. Nổi tiếng nhất thế kỷ 18 là Count Saint-German có nhiều phương cách trước khi là một ngôi sao. Anh xuất hiện bất ngờ trong khu phố, không ai biết biết anh ta đến từ đâu; anh nói được nhiều thứ tiếng nhưng giọng nói không thuộc một nước nào cả, cũng không biết chính xác anh ta bao nhiêu tuổi – rõ ràng tuy không trẻ lắm nhưng nét mặt trông còn trẻ. Dường như anh ta chỉ ra ngoài vào ban đêm. Anh ta luôn mặc đồ và trang sức màu đen. Khi đến cung điện của vua Louis XV, anh ta có linh cảm ngay, anh ta ngửi thấy mùi khói nhưng không ai biết nó bắt nguồn từ đâu. Anh làm cho nhà vua va hoàng hậu Madame de Pompadour tin rằng anh ta có tài năng đặc biệt, thậm chí anh ta còn có khả năng phát hiện được vàng (món quà của Philosopher’s Stone). Nhưng anh ta không bao giờ đòi hỏi bất cứ gì cho mình, đó là sự khôn khéo của anh ta. Anh ta không bao giờ nói “có” hoặc “không” mà chỉ nói “có thể”. Anh ta cùng ngồi ăn tối nhưng không bao giờ ăn. Một lần anh ta tặng cho hoàng hậu Madame de Pompadour một món quà là một hộp kẹo đầy màu sắc và hình dạng khác nhau tùy thuộc vào cách thức của bà cầm; đi vào vấn đề chính, bà nói rằng anh hãy nhắc bà nhớ về việc làm của anh ta. Saint-German đã vẽ một bức tranh kỳ lạ nhất mà chưa ai từng thấy – những màu sắc thì quá rực rỡ khi anh ta vẽ những trang sức, mọi người đều nghĩ chúng là thật. Những người hoạ sĩ tuyệt vọng muốn biết bí quyết của anh ta nhưng anh ta không bao giờ tiết lộ về chúng.
Anh ta có thể rời khỏi nơi đó như khi anh ta đã từng đến, một cách bất ngờ và yên lặng. Người mà anh khâm phục nhất là Casanova, người đã từng gặp và không bao giờ quên anh ta. Một thập niên trôi qua, khi anh ta đã chết không ai tin điều đó, một thế kỷ kế tiếp cũng vậy. Mọi người vẫn đinh ninh rằng anh ta vẫn đang lẩn trốn đâu đó. Một người đầy tài năng như anh thì không bao giờ chết

Mọi thứ về anh ta thì mơ hồ và cho nhiều cách hiểu. Rực rỡ và gây ấn tượng, anh ta nổi bật lên từ đám đông. Mọi người cho là anh ta vô đạo đức, chỉ là một ngôi sao không tên tuổi và mờ nhạt. Lời nói của anh ta giống như cách thể hiện – lôi cuốn, đa dạng, lạ kỳ, ý nghĩa của chúng không rõ ràng. Giống như là một năng lực mà bạn có thể điều khiển bằng cách biến đổi bản thân thành một đối tượng lộng lẫy.

Andy Warhol luôn ám ảnh tư tưởng rằng mọi người đều biết anh ta. Anh có những phong cách đặc biệt – những bộ tóc giả bằng bạc – gương mặt lạnh lùng và bí ẩn. Mọi người không bao giờ biết được những gì anh ta đang nghĩ; giống như bức họa, anh ta chỉ là bề mặt. Trong những đặc tính thể hiện của họ Warhol và Saint-German dã làm sống lại những bức tranh vẽ như thật của thế kỷ thứ 17, hay những bức ảnh của M.C. Escher – những sự pha trộn đầy hấp dẫn giữa chủ nghĩa hiện thực và giả tưởng, đã làm cho người ta phải thắc mắc liệu chúng là thật hay tưởng tượng.

Ngôi sao điện ảnh thì phải nổi bật, và điều này đòi hỏi một sự tinh tế trong việc gây ấn tượng, là cái kiểu mà Dietrich đã thể hiện vẻ bên ngoài tại những buổi tiệc. Mặc dù vậy, đôi khi, sự ám ảnh, ảo giác nhiều khi cũng có thể gây ra bằng những sự va chạm nhẹ: Cách bạn hút điếu thuốc lá, việc uốn lưỡi để phát âm, hay phương pháp đi bộ. Đó là những thứ nhỏ nhặt mà chọc tức những người xung quanh, và làm cho họ bắt chước bạn – mái tóc che bên mắt phải của Veronica Lake, giọng nói của Cary Grant, nụ cười nhếch mép của Kennedy. Mặc dù những sắc thái này vô nghĩa đối với những bộ óc trí tuệ có thể nhận thức được, ở trạng thái tiềm thức, họ có thể cũng bị lôi cuốn như một vật thể với một hình thể nổi bật hoặc màu sắc kỳ quái. Một cách không có ý thức, chúng ta bị lôi cuốn với những thứ lạ thường mà không có ý nghĩa gì ngoài trừ sự quyến rũ bên ngoài của chúng.

Những ngôi sao muốn chúng ta biết nhiều hơn về họ. Bạn phải học cách khêu gợi sự tò mò của mọi người bằng cách để cho họ biết mập mờ về cuộc sống riêng tư của bạn. Để họ mơ tưởng và tưởng tượng. Một nét tiêu biểu là phản ứng của những hành động này là một lời gợi ý về mặt tinh thần, mà có thể vô cùng suy diễn, giống như sự quan tâm của James Dean về triết học phương Đông và sự ra đời của nó. Dấu hiệu về lòng tốt và sự hào hiệp có thể có những hiệu quả tương tự. Những ngôi sao giống như những vị thần trên đỉnh Olympus, họsống cho ái tình và hưởng lạc. Những thứ mà bạn yêu thích – con người, sở thích, thú vật – thể hiện hình thức đạo đức đẹp đẽ mà con người muốn được nhìn thấy trong một Ngôi sao. Sự khao khát thành tích kỳ công cho thấy những hành động nhìn trộm của con người qua cuộc sống cá nhân của bạn, những động cơ bạn phải đấu tranh, người mà bạn yêu trong một nhất thời.

Mặt khác, những Ngôi sao quyến rũ bằng cách làm chúng ta đồng cảm với họ, cho chúng ta những câu chuyện cảm động. Đây là những việc mà Kennedy đã làm trong cuộc hội nghị tranh chấp về Truman: Trong tình thế của ông ta, khi một người đàn ông trẻ cư xử không tốt với người lớn tuổi hơn, nảy sinh một mâu thuẫn bể tư tưởng giữa thế hệ đi trước và thế hệ tiếp nối, ông làm cho thanh niên đồng cảm với ông. Mấu chốt là đại diện cho một kiểu người, như Jimmy Stewart tiêu biểu cho những gì thuộc tinh hoa của trung Mỹ, một quý tộc hòa nhã như Cary Grant. Những kiểu người giống như bạn sẽ cuốn hút về phía bạn, chia sẻ cùng bạn niềm vui hay sự buồn đau. Sự hấp dẫn ắt hẳn không có chủ ý, truyền đạt không chỉ trong lời nói của bạn mà là từ điệu bộ của bạn, thái độ của bạn. Trong tình thế đó, hơn bao giờ hết, mọi người không an toàn, sự đồng nhất của họ không ổn định. Giúp họ tập trung thể hiện vai trò trong cuộc sống và họ lũ lượt tập trung lại để hòa hợp với bạn. Một cách đơn giản làm như cách gây ấn tượng của bạn, đáng chú ý và dễ dàng bắt chước. Tài năng của bạn có ảnh hưởng đến cảm nhận của mọi người trong cách cư xử này thì tinh xảo và sâu sắc.

Nhớ rằng: Mỗi người là một diễn viên công chúng. Mọi người không bao giờ biết chính xác những gì bạn nghĩ hay cảm nhận; họ nhận xét bạn dựa vào vẻ bên ngoài. Bạn là một nam diễn viên. Và những nam diễn viên nổi tiếng nhất đều có một khoảng cách bên trong giống như Dietrich, họ có thể đúc nắn vóc dáng sẵn có của họ như thể họ lĩnh hội nó từ bên ngoài. Khoảng cách bên trong này quyến rũ chúng ta. Những ngôi sao thường khôi hài về bản thân họ, luôn luôn thay đổi hình tượng của họ, để nó thích nghi với thời gian. Không thứ gì có thể nực cười hơn một hình tượng thích nghi 10 năm cách đây nhưng đã giờ không còn nữa. Những ngôi sao phải luôn luôn làm mới về vẻ đẹp lộng lẫy hay gương mặt tồi tệ của họ là điều tất yếu: Sự lãng quên.

Biểu tượng

Thần tượng – Hòn đá được tạc thành hình Chúa trời, có thể lấp lánh vàng và châu báu. Trong con mắt của người sùng bái, hòn đá vô tri vô giác trở thành vật linh thiêng. Hình dạng của hòn đá cho phép những người sùng bái nhìn thấy những gì họ muốn – Chúa trời – nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là hòn đá mà thôi, còn Chúa trời chỉ là hình ảnh tinh thần.

Điểm yếu

Những ngôi sao tạo những hình ảnh vui thích để nhìn. Nguy cơ là khi người ta mệt mỏi vì họ – những hình ảnh không còn sức thu hút – và quay sang ngôi sao khác. Khi điều này xảy ra thì bạn sẽ thấy rất khó khăn để tìm lại chỗ đứng trên lòng công chúng. Bạn phải thu hút mọi sự chú ý về bạn bằng mọi giá.

Không lo ngại điều xấu xa, hay những lời dèm pha về hình ảnh của bạn; rõ ràng là chúng ta có thể tha thứ cho các ngôi sao. Sau cái chết của tổng thống Kennedy, tất cả các sự thật khó chịu về ông bắt đầu sáng tỏ – những cuộc tình bất tận, sự đam mê liều lĩnh và hiểm nguy. Không có gì trong đó làm giảm bớt sự thu hút của ông, và thật sự công chúng vẫn coi ông là một trong những tổng thống vĩ đại nhất nước Mỹ. Errol Flynn đối mặt với nhiều vụ tai tiếng, bao gồm cả một vụ hiếp dâm xấu xa; nhưng chúng chỉ làm tôn lên hình ảnh ngang tàng của ông ta. Khi người ta thừa nhận một ngôi sao, bất kỳ một vấn đề công khai nào, ngay cả khi nó tồi tệ, chỉ đơn thuần là nuôi dưỡng ảo mộng. Tất nhiên bạn có thể đi quá xa: Công chúng thích một ngôi sao có vẻ đẹp siêu việt, và quá nhiều nhược điểm của con người cuối cùng sẽ làm họ vỡ mộng. Tuy nhiên công khai cái xấu còn ít nguy cơ hơn là biến mất trong một thời gian dài hay giữ khoảng cách quá lớn. Bạn không thể ám ảnh giấc mơ của công chúng khi họ không thấy bạn. Trong khi đó, bạn không thể để công chúng quá gần gũi bạn, hay để hình ảnh của bạn có thể dự đoán trước được. Công chúng sẽ quay lưng lại bạn ngay lập tức khi bạn bắt đầu làm họ chán, vì chán ngán cái nền tảng của tê nạn xã hội.

Có lẽ nguy cơ lớn nhất một ngôi sao phải đối mặt là moi móc sự chú ý vô hạn. Sự chú ý có thể trở nên đảo lộn và tồi tệ. Như bất kỳ người phụ nữ quyến rũ nào cũng có thể chứng thực, người ta trở nên chán ngán khi nhìn mãi, và ảnh hưởng có thể bị hủy hoại, như câu chuyện của Marilyn Monroe. Giải pháp là tạo ra một loại khoảng cách với bạn như Dietrich đã làm – tiếp nhận sự quan tâm và sùng bái một cách châm chọc, và duy trì một cuộc sống tách rời nào đó với họ. Tiếp cận hình ảnh của bạn một cách khôi hài. Quan trọng hơn, không bao giờ bị ảo tưởng với đặc tính áp đặt của công chúng yêu thích dành cho bạn.