Chương 4
Tô Tiêu Tiêu đã thức cả một đêm, bây giờ ngủ dậy đầu óc vẫn có chút mơ hồ, căn bản không ý thức được bản thân đang nói chuyện với ai.
Cô ôm gối ngồi thẳng dậy, thần sắc còn hoảng hốt nhìn Chu Lâm Duyên, mơ hồ nói. "Tôi muốn ăn mì gói."
Chu Lâm Duyên giống như nghe được một việc rất thú vị.
Anh ngồi ở chỗ đó, ánh mắt đen nhánh mà nặng nề nhìn Tô Tiêu Tiêu, không nói chuyện cũng không phản ứng cô.
Phòng khách rất yên tĩnh, Tô Tiêu Tiêu vẫn mang vẻ mặt mơ hồ cùng Chu Lâm Duyên nhìn nhau một lát.
Qua nửa phút đồng hồ đầu óc của Tô Tiêu Tiêu mới chậm rãi thanh tỉnh, cô ngây ngốc mà nhìn Chu Lâm Duyên rồi đột nhiên nhớ tới lời chính mình vừa mới nói.
Cho nên cô vừa mới bảo Chu Lâm Duyên nấu mì gói sao.
Cô ngủ đến ngu người rồi a. Khó trách Chu Lâm Duyên lại nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo như vậy, có lẽ anh cũng không nghĩ tới một cấp dưới như cô lại dám sai mình làm việc.
Sau khi phục hồi tinh thần Tô Tiêu Tiêu cũng cảm thấy bản thân to gan lớn mật.
Cô theo bản năng ho khan một tiếng rồi giả vờ như chưa phát sinh chuyện gì, sau đó nghiêng người đem chiếc gối để lại chỗ cũ rồi đứng lên đi về phía cửa.
Lúc Tô Tiêu Tiêu đi tới cửa đang chuẩn bị ra ngoài thì phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh lãnh đạm của Chu Lâm Duyên. "Cô về thay quần áo rồi cùng tôi đi ăn."
Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt hoang mang.
Chu Lâm Duyên vẫn đang tiếp tục xem văn kiện, không ngẩng đầu mà chỉ lãnh đạm thốt ra một câu. "Không phải là cô đói bụng sao."
Tô Tiêu Tiêu: "...."
Đây là lương tâm trỗi dậy muốn mời cô ăn cơm hả.
Tối hôm qua Tô Tiêu Tiêu chỉ ăn một gói mì rồi lại thức suốt đêm để làm việc, sáng sớm cũng chưa kịp ăn thứ gì đã vội vàng tới nhà Chu Lâm Duyên, lúc này thật là đói đến không chịu được.
Trở về nhà Tô Tiêu Tiêu liền đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong thì sấy khô tóc rồi thay quần áo, cô cũng không quên trang điểm một chút để che đi đôi mắt thâm quầng.
Cô quyết định lát nữa sẽ xin Chu Lâm Duyên nghỉ phép. Dù sao cô vất vả lâu như vậy ít nhất cũng phải ngủ một tuần mới có thể hồi sức.
Con gái lúc ra cửa thường sẽ mất khá nhiều thời gian để trang điểm, nhưng mà Tô Tiêu Tiêu chỉ trang điểm đơn giản cho nên cũng không mất bao lâu, chẳng qua lúc tắm có hơi lâu một chút, chờ cô thay xong quần áo đã là 1 tiếng sau.
Bây giờ là giữa tháng 5, nhiệt độ cũng đã tăng cao. Tô Tiêu Tiêu mặc chiếc váy màu vàng nhạt, dài tới đầu gối, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân trắng nõn thon dài quả thực là xinh đẹp.
Mái tóc được buộc kiểu đuôi ngựa, cô mang theo chiếc balô nhỏ màu trắng, cả người đều tràn đầy một cỗ sức sống thanh xuân, càng nhìn càng thấy thật xinh đẹp.
Tô Tiêu Tiêu ở huyền quan thay đổi giày rồi cầm lấy chìa khóa ở tủ giày, lúc cô mở cửa thì thấy Chu Lâm Duyên đang ở bên ngoài.
Hôm nay Chu Lâm Duyên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen. Ống tay áo được anh xắn lên cao để lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, cổ áo mở ra hai cái nút, trông anh không còn bộ dạng nghiêm túc mà nhiều hơn vài phần lười biếng.
Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy anh lập tức cong mắt bật cười. "Chu tổng...có phải anh chờ tôi đã lâu rồi không ?"
Chu Lâm Duyên nhìn vào đôi mắt sáng ngời giống như ngôi sao của cô.
Sau khi đóng cửa, Tô Tiêu Tiêu lập tức quay đầu nhìn anh vui vẻ hỏi. "Chu tổng....bây giờ chúng ta đi ăn cái gì ?"
Chu Lâm Duyên lấy lại tinh thần, rũ mắt nhìn cô một cái. "Cô muốn ăn cái gì ?"
Anh vừa nói vừa đi về phía thang máy, giơ tay ấn thang máy.
Tô Tiêu Tiêu đối với anh kỳ thật vẫn có điểm oán hận, lượng công việc trong nửa tháng qua của cô thật sự quá lớn. Lúc trước cô muốn cùng anh thương lượng cho mình thêm mười ngày để làm bản thiết kế, kết quả người này quả thực vô nhân tính, anh không hề cho cô cơ hội để thương lượng.
"Nửa tháng nếu không giao ra phương án thì cô có thể xin từ chức." Đây mà là tiếng người sao...
Mỗi lần nhớ tới chuyện này cô lại nhịn không được mà mắng Chu Lâm Duyên vô nhân tính. Khó có được một ngày lương tâm của anh trỗi dậy mời cô ăn cơm, đã vậy thì cô nhất định phải ăn thật ngon nha.
Vì thế Tô Tiêu Tiêu quyết định mang anh đi tới nhà hàng cơm Tây vừa mới mở gần nơi họ sống, cô chính là muốn cho Chu Lâm Duyên hôm nay phải chi ra một số tiền lớn, như vậy mới có thể làm giảm cơn giận trong lòng. Mặc dù cô rất đói nhưng kỳ thật cũng không ăn hết bao nhiêu, ăn nhiều dạ dày liền khó chịu.
Chu Lâm Duyên thấy cô ăn chưa được bao nhiêu đã buông dao nĩa, anh nhìn cô nói. "Ăn nhiều một chút... Qua hôm nay cô sẽ không có cơ hội dùng tiền của tôi đâu ."
Chút tâm tư này của Tô Tiêu Tiêu làm sao anh lại không nhìn ra cơ chứ, trong giọng nói của anh còn mang theo ý cười.
Tô Tiêu Tiêu sờ sờ bụng, buông tiếng thở dài. "Buổi sáng tôi đã không ăn, bây giờ nếu ăn quá nhiều thì sẽ không được thoải mái cho lắm."
Chu Lâm Duyên dựa lưng vào ghế không nói chuyện.
Tô Tiêu Tiêu ăn no liền nhớ tới chuyện quan trọng. Cô bỗng nhiên vươn người về phía trước, hai tay đặt ở trên bàn, đôi mắt sáng rực nhìn Chu Lâm Duyên, sau đó thực nghiêm túc nói. "Chu tổng, tôi muốn nghỉ phép."
Chu Lâm Duyên ngước mắt hỏi cô. "Muốn nghỉ bao lâu ?"
"Một tuần."
Dự án khu du lịch Dung Tuyền không nằm trong phạm vi công tác của cô, nhưng vì Chu Lâm Duyên kéo vào cô đã phải cực cực khổ khổ mệt mỏi hơn nửa tháng, bây giờ xin nghỉ một tuần cũng không có gì sai.
"Ba ngày."
Tô Tiêu Tiêu mở to hai mắt. "Vì cái gì ?"
"Cô cảm thấy như vậy vẫn không đủ ?"
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu, ủy khuất. "Không đủ."
Cô thật sự mệt...
Chu Lâm Duyên nhìn bộ dạng uỷ khuất của cô. "Bốn ngày, buổi tối tôi đem bản vẽ tới, cô hãy hoàn thiện chi tiết và sửa chữa thật tốt những chỗ mà tôi đã đánh dấu, cuối tháng giao cho tôi ."
Tô Tiêu Tiêu: "..."
Đây là không cho nghỉ dài hạn, còn muốn tiếp tục áp bức cô hả.
Chu Lâm Duyên đã thành công chọc giận Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu cho rằng chính mình có thể nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian, cho nên hai ngày trước lúc mẹ Tô gọi điện thoại tới cô còn nói qua mấy ngày nữa về nhà.
Hiện tại thì tốt rồi, nghỉ bốn ngày còn muốn sửa phương án, vậy thì làm sao có thời gian cho cô về nhà đây.
Buổi tối, Tô Tiêu Tiêu nằm ở trên giường cùng mẹ Tô nói điện thoại. Mẹ Tô ở bên kia biết con gái không về liền cảm thấy thất vọng. "Làm sao lại không trở về nữa. Chẳng phải con bảo qua đợt này sẽ về nhà nghỉ ngơi mấy ngày sao. Mẹ cùng ba con đều đã nghĩ được món ăn nấu cho con ăn rồi nha, như thế nào nói không trở lại liền không trở lại."
Tô Tiêu Tiêu thở dài một cái, nghiêng người đem đầu vùi vào gối. "Lãnh đạo biến thái, không cho phép con xin nghỉ. Chờ qua đợt này con sẽ tranh thủ về nhà vào dịp cuối tuần nha mẹ."
"Ai nha! Lãnh đạo của con cũng thật quá đáng. Con làm việc cho anh ta lâu như vậy, chỉ muốn nghỉ mấy ngày cũng không đồng ý. Tại sao anh ta lại không có chút nhân tình nào thế."
Mẹ Tô ở kia đầu tức giận không nhỏ, đem cấp trên của con gái mắng một trận.
Tô Tiêu Tiêu nghe được liền vui vẻ, khó có dịp cùng người khác mắng Chu Lâm Duyên, cô liền vui vẻ cùng mẹ phun tào Chu Lâm Duyên nửa ngày, hai mẹ con nói chuyện tới 10 giờ tối, lúc này Tô Tiêu Tiêu cũng đã có chút mệt liền cùng mẹ Tô nói ngủ ngon rồi đưa di động đặt trên tủ đầu giường, sau đó mới xuống giường đi phòng tắm rửa mặt.
Tác giả có lời muốn nói:
"Chu tổng...anh đã đắc tội với mẹ vợ ."
Chu Lâm Duyên: "..."
NGHE NÓI TỔNG TÀI THẦM YÊU TÔI
Nghê Đa Hỉ