Nghe nói anh yêu em

Chương 2: Tình yêu cửu biệt trùng phùng

Điều khiến người ta thấy đau đầu nhất khi sống ở Bắc Kinh, đó là hành trình đi hết chỗ này đến chỗ khác để xem nhà. Tốn biết bao công sức, rụng rời cả đầu gối mà cũng chưa chọn được một căn phòng như ý. Nhưng nếu trong tay bạn có đủ tiền, thì tất cả mọi chuyện sẽ khác, chỉ cần bạn pha một tách trà thơm, đọc cuốn “Chỉ nam về mua nhà” thì tất cả sẽ xong ngay.

Trên đường Trường An trước kia là Long Đình, men theo trục chính đi về phía Đông chừng tám cây sẽ tới khu đất xây biệt thự rất lớn mới được động thổ gần đây, theo giới thiệu trong quảng cáo là “trong khu hoàng thất, cao quý, sang trọng”, với giá mỗi mét vuông ba mươi tám ngàn tám trăm đồng, bao gồm cả việc lặp lại những lý niệm.

“Khu biệt thự của chúng tôi ở trung tâm Trường An, nhưng mật độ người ở thấp. Tạo ra sự tĩnh lặng trong cái ồn ào, náo nhiệt là tiêu chí và mục tiêu nhất quán của công ty chúng tôi. Hơn nữa, từ đây tới trung tâm mua sắm chỉ có ba cây số, đi xe hoặc đi bộ đều được, sinh hoạt rất tiện lợi. Long Đình Trường An là khu đất dành cho xây dựng ven theo đường Trường An cuối cùng được chính phủ phê duyệt…”

Có vẻ cô gái tiếp thị nhà cửa này rất hiểu tâm lý của những con người nhậy bén trong trong lĩnh vực làm ăn, buôn bán, nên đã dùng một câu cuối cùng lấy lòng khách hàng. Cô ta mỉm cười đón tiếp cặp vợ chồng trước mặt với những tính toán sẵn trong đầu. Mặc dù trên nét mặt của cả hai vợ chồng người khách hàng không để lộ điều gì, nhưng rõ ràng là người chồng có vẻ rất vừa ý.

Trịnh Hy Tắc quay sang hỏi Lương Duyệt lúc đó đang trong vẻ lơ đãng: “Thế nào, chúng ta mua căn này chứ?”

Trong tay anh là một tấm bản vẽ ngôi nhà hai tầng, với một phòng khách hơn 50 mét, ngay cả hai gian vệ sinh cũng có diện tích mỗi gian lên tới hai mươi mét vuông. Nghe thấy câu hỏi ấy, Lương Duyệt mới định thần lại, liếc nhìn bản vẽ vuông vắn trong tay anh, vội gật đầu, để chứng tỏ mình cũng đang chăm chú xem xét, cô mỉm cười nói: “Ba khu hai phòng, để một phòng làm phòng đọc sách là vừa đẹp.”

“Không chọn nữa à?” Trịnh Hy Tắc mỉm cười.

Lương Duyệt nhìn qua lớp kính của căn phòng rộng lớn của trụ sở giao dịch, bên ngoài là những tán cây xanh mướt, cảnh vật rất yên tĩnh, giữa các dãy nhà là những đường nước thông nhau, phía trên là đường hành lang xuyên qua. Nghe nói mùa hè ở đây còn nuôi những loài động vật quý hiếm, vì thế phong cảnh ở đây quả là rất tuyệt.

Cô khẽ mỉm cười, gật đầu.

“Thế em định mấy tầng?” Trịnh Hy Tắc hỏi cô, tay chỉ vào sơ đồ với vẻ không mấy chú tâm. Lương Duyệt nhìn theo ngón tay của anh, đáp: “Thì ba, bốn tầng gì đấy, tầng trên nóng lắm, dưới thấp thì lại ẩm thấp.”

Cô gái tiếp thị rất tinh ý, vì thế vội nói xen vào: “Bà nói rất đúng, nhưng chắc ông nhà có vẻ thích căn này hơn.”

Cô đưa tay chỉ vào một mô hình một biệt thự đứng riêng rẽ ở bên cạnh sa bàn. Nhìn thấy hai người khách có vẻ bị tác động trước những lời vừa rồi của mình, cô ta vội nắm lấy cơ hội, nói: “Biệt thự bên này lớn hơn hẳn bên ấy, nếu sau này nhà có thêm trẻ em và thêm người giúp việc thì sẽ không lo gì vấn đề thêm phòng cho những người đó, hơn nữa hướng nhà của những biệt thự này đều là hướng tốt, đều là hướng Nam Bắc, có đủ ánh mặt trời, nhất là tầng hai, lại vuông vức, diện tích cũng lớn hơn. Buổi sáng khi tỉnh dậy, ông có thể tập Yôga ngay tại ban công trong nhà, hoặc sửa ban công thành khu thư giãn, để ngồi nhâm nhi tách trà dưới ánh mặt trời rực rỡ, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Lương Duyệt liếc nhìn sang rồi vội lắc đầu, căn biệt thự ấy dễ chừng phải hơn bốn trăm mét vuông, nếu chỉ ở một mình thì quá lãng phí, sau này có dọn dẹp cũng sẽ rất vất vả, còn như chuyện uống trà…cô quay sang nhìn Trịnh Hy Tắc… thì chưa bao giờ thấy anh uống trà.

Nhưng nhìn cô tiếp thị thì có vẻ như cô ta nhất quyết không chịu rời bỏ mục tiêu, vì thế cô đành phải bước đến gần, giả bộ quan sát để rồi tìm ra những khiếm khuyết để chối từ. Nhưng khi ánh mắt lơ đãng của cô vừa lướt đến cánh cửa sổ ấy thì lập tức dừng lại, thì ra bên ngoài của cánh cửa kính ấy là một khoảng đất trống mênh mông.

Ngày đó, câu cửa miệng của người ấy là: “Chờ khi anh mua nhà, anh sẽ chọn chỗ có tấm cửa kính thật lớn. Lúc ấy em chỉ việc ngồi bên cửa sổ đánh máy, lên mạng hoặc viết những tiểu thuyết tình yêu lãng mạn tuỳ thích mà không phải lo lắng bất cứ chuyện gì.”

Còn cô thì lại thích làm cụt hứng vẻ đắc ý của anh bằng câu: “ Ngồi trước của kính mà đánh máy, ngược ánh sáng thì làm sao?”

Người ấy đã chau mày: “Lúc ấy thì cần gì máy tính, chúng ta sẽ mua mỗi người một cái Lap- top, mỗi người một cái, thích điều chỉnh ở góc độ nào thì cứ việc, như thế sẽ không hại cho mắt.”

Cô chất vấn: “Thế nếu em bị nắng mặt trời làm cho đen đi thì làm thế nào?” Người ấy tặc lưỡi một cái, ngửa đầu dựa vào gối, “Anh sẽ mua cho em một cái thẻ năm, hàng ngày em sẽ tới Thẩm mỹ viện, đảm bảo sẽ không bị đen nữa.”

Cô lại cười hỏi: “Anh làm cho em trẻ lại, nếu em đi theo người khác mất thì sao?”

Người ấy túm lấy tay cô ghì chặt đến bên gối, rồi giữ chặt bằng một tay, tay còn lại ôm lấy cô. Cô rất sợ bị làm cho buồn, mỗi khi bị ai đó làm cho như vậy là cô cười mãi không thôi, mà anh thì lại ra tay rất đúng chỗ, lần nào cũng thẳng vào vị trí dễ gây buồn nhất, cô chỉ còn cách vừa cười vừa kêu ầm lên.

Sau đó người ấy đã hỏi với vẻ rất dữ dằn: “Còn dám nói nữa không?” cô cười hổn hển, “Không dám nữa, không dám nữa.”

Người ấy thè lưỡi, rồi lấy đầu mũi chạm vào đầu mũi cô, “Nếu em mà đi theo người khác thì anh sẽ tìm cách lôi bằng được em trở lại. Cả đời này em đừng hòng nghĩ đến chuyện đi đâu, nghe chưa!” Nói xong, cặp môi mềm mại của người ấy áp chặt lên môi cô, đáp lại sự phản kháng của cô bằng một nụ hôn.

Trịnh Hy Tắc, nhìn đôi mắt cô thẫn thờ nhìn ra ngoài tấm cửa kính, như đang nhớ tới một điều gì đó của cô, bèn hạ giọng nói với cô gái tiếp thị: “Như vậy đi, tôi quyết định mua căn này.”

Sau khi cô gái tiếp thị rời khỏi với vẻ vui sướng như phát điên, anh đã tới đứng phía sau cô một hồi lâu, mãi cho tới khi cô rời khỏi dòng ký ức. Cô hốt hoảng đưa mắt tìm quanh căn phòng giờ đây đã trở nên trống không, một lát sau mới phát hiện ra rằng, chỉ còn lại một mình anh đứng ở đó, hai tay khoanh trước ngực đưa mắt nhìn cô như đang nghĩ ngợi điều gì.

“Có chuyện gì khiến em hốt hoảng thế? Anh đã đặt mua căn biệt thự mà em có vẻ thích rồi.” anh nói bằng giọng bình thản.

Lương Duyệt quay người nhìn, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên sa bàn, tạo nên một lớp bao bọc váng óng, ánh nắng khúc xạ qua tấm kính cửa sáng đến loá mắt. “Thế à.” cô gật đầu, mở miệng như định nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi và thay vào đó là một nụ cười.

Trịnh Hy Tắc cũng không nói gì nhiều, anh khoác tay cô đi tới quầy đặt tiền, đúng vào khi hai người vừa bước tới quầy thu ngân, thì từ phía ngoài cửa một đôi nam nữ bước vào.

Đối với những khu nhà cao cấp sang trọng như thế này, muốn có cảnh tượng ngày nào cũng người ra người vào tấp nập là một điều rất khó, vì thế mà mỗi khi một vị khách xuất hiện thì đều lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, huống chi đôi nam nữ vừa bước vào lại quá nổi bật, người đàn ông rất đẹp trai phong độ, còn người phụ nữ thì cũng rất xinh đẹp.

Cô gái phụ trách thu ngân ở khu biệt thự mà Trịnh Hy Tắc đặt mua còn đang mải nhắc đi nhắc lại cách thức thu nộp các khoản tiền cũng như thời gian đến ở, đồng thời hỏi họ xem muốn đề nghị cung cấp các dịch vụ đặc biệt gì. Lương Duyệt nghe với vẻ thực sự chẳng mấy chú tâm. Tâm trạng vui mừng khấp khởi kể từ khi nhen nhúm giấc mộng mong có được một ngôi nhà của riêng mình trước kia giờ đây đã biến sạch, khi thực sự đủ khả năng có được thứ mà mình mơ ước thì sự phấn chấn trong lòng bỗng dưng chẳng còn thấy đâu nữa.

Cô nghiêng mặt nhìn ra mấy cây cầu nho nhỏ phía ngoài cửa. Và thế là thân hình quen thuộc kia đã lọt vào tầm mắt của cô.

Anh ấy vẫn với vẻ như năm nào, nụ cười, tư thế, kể cả thói quen ôm ngang eo người phụ nữ kia nữa, tất cả vẫn không hề thay đổi. Tất cả những điều đó đều được phản ánh trong mắt cô một cách trung thực, giống như cô đang nhìn lại sự thân thiết trước đây giữa anh với cô.

Cô đã từng hỏi với vẻ nũng nịu: “Vì sao anh lại cứ thích ôm ngang eo lưng em?”

Câu hỏi năm nào vẫn còn đây, nhưng người năm nào thì đã đi mất rồi. Bây giờ ánh mắt của anh đang lướt qua đầu cô mà không hề dừng lại lấy một giây, nó bình thản tới mức dường như hai người chưa hề quen nhau.

Bàn tay cô bị người đàn ông bên cạnh kéo và nhét vào đó một chiếc bút mà không hề gây lên một tiếng động. Anh ghé vào tai cô khẽ nói: “Ký tên vào đi.”

Lương Duyệt vội dời ánh mắt về và cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào bản hợp đồng trước mắt. Chiếc bút trong lòng bàn tay, nhưng đôi mắt mơ hồ chẳng nhìn thấy đâu chỗ ký tên.

Mũi cô bỗng dưng thấy ngạt, hơi thở cũng như ngột ngạt, cô biết cô gái tiếp thị và Trịnh Hy Tắc đang chăm chú dõi theo từng cử chỉ của mình, điều đó càng khiến cô thêm luống cuống. Cô hơi hé miệng, định nhờ giúp đỡ, cây bút trong tay lặng lẽ theo điều khiển của mấy ngón tay thon dài và dừng lại ở một dòng trống mờ mờ.

Cô cố gắng mở to đôi mắt, nhìn những con chữ đang nhảy nhót trước mắt: Trịnh Hy Tắc, và phía trước nữa là dòng chữ: chủ hộ

Ngón tay cô dần tê lạnh, đuôi mắt cô lướt nhanh sang người đàn ông mặt bộ âu phục màu bạc dáng người cao thẳng đang ôm người phụ nữ xinh đẹp dừng chân trước mô hình sa bàn.

Anh ấy…và cô ta cũng đang xem ngôi biệt thự ấy.

Bỗng nhiên cô cất tiếng hỏi cô tiếp thị bằng một giọng khàn đặc: “Xin hỏi, chỗ cô có nước uống không?”

Tất nhiên là cô gái kia đã bị câu hỏi đột ngột của cô làm cho giật mình, vì vậy vội vàng đáp: “Xin lỗi, tại tôi sơ ý quá, xin chị chờ cho một chút.”

Cốc nước được đặt trước mặt cô một cách nhanh nhất có thể, nước trong chiếc cốc giấy vẫn còn đang bốc khói.

“Tôi không uống nước nóng.” Cô cười miến cưỡng. Cô gái tiếp thị đứng bên cạnh vội vàng đi đổi tới một cốc nước lạnh.

Hình như có ai đó nói rằng, uống nước lạnh không tốt cho dạ dày, uống nước nóng thì sẽ tốt hơn. Phải rồi, hình như chính là anh ấy. Một tay cô cầm bút, một tay cầm chiếc cốc giấy, chỉ một hơi là uống hết, đến cả đôi mắt đang mờ cũng đã sáng trở lại. Cô chớp chớp mắt, nắm chặt cây bút, cúi xuống ký vào tờ giấy trước mặt.

Hai chữ Lương Duyệt đẹp đẽ liền ngay phía sau chữ Trịnh Hy Tắc.

Nét chữ ký rất thuận, Trịnh Hy Tắc lấy lại chiếc bút, rồi nắm lấy tay cô, mỉm cười với cô gái tiếp thị, rồi dắt cô rời khỏi đó.

Khi Lương Duyệt đi ngang qua trước cửa kính, cô lại liếc nhìn về phía chiếc sa bàn.

Và cô lại nhìn thấy anh. Năm năm đã trôi qua, mọi người đều thay đổi.

Ánh mặt trời chiếu lên tấm kính, toả ra thành những sắc màu lóng lánh, ánh sáng chói loá ấy khiến người ta không nhìn thấy những gì ở bên trong phía sau tấm kính. Tất nhiên cô cũng không nhìn rõ, khi đứng trước căn nhà đã từng mong ước có được nó, không hiểu anh có quay đầu lại nhìn mình không?

“Chung Lỗi, anh thấy căn này thế nào?” Thẩm Mông Mông đưa tay chỉ vào cửa sổ của ngôi nhà, hỏi với vẻ điệu đà tinh nghịch.

Một lát sau anh mới trả lời bằng giọng trầm trầm: “Ừ, được đấy.”

“Vậy thì anh phải xem đi, chứ sao lại quay ra nhìn gì ngoài cửa thế?” Cô ghét nhất những khi anh như vậy, rõ ràng là anh chẳng thèm nhìn, ấy thế mà lại nói với cô: cũng được, khi đi dạo phố cũng vậy. Nếu chẳng cần xem mà cũng có thể quyết định được thì cần anh đi cùng mà làm gì?

Anh quay đầu lại nhìn vào chiếc cửa sổ mà cô chỉ, ngước mắt nhìn lên, bên tai anh như vẫn nghe thấy đâu đây giọng nói bàn về những ý tưởng của cô, “Phía sau cửa sổ, chúng ta có thể làm thành khu nghỉ ngơi thư giãn, phủ lên đấy một tấm thảm Ả Rập, rồi treo tấm rèm thuỷ tinh của Đảo Thuỷ Tinh, sau đó anh sẽ ngồi đọc sách ở đó, còn em sẽ lên mạng bên cạnh, rồi còn có cả Cô-lôm-bô ngoan ngoãn của chúng ta bò bên cạnh, như thế sẽ hạnh phúc biết bao. Anh nói xem, được không?”

“Ừ, được lắm!” anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô với nụ cười rạng rỡ, cả đôi mắt sáng ngây thơ nữa, trong một thời gian dài anh đã bị hút hồn bởi chính đôi mắt ấy. Hôn lên đôi mắt ấy là chuyện vui sướng nhất đối với anh trong những ngày ấy, dù cho bị thất bại trong chuyện làm ăn, chỉ cần hôn lên đôi mắt ấy, là lập tức mọi mệt mỏi chán chường trong anh sẽ tan biến, và niềm vui sẽ lại đến với anh.

Đó không phải là những tháng ngày đau khổ nhất trong đời anh, những ngày khó khăn nhất đã qua rồi, nhưng hạnh phúc cuối cùng thì lại mang đến cho anh một người phụ nữ không cùng anh trải qua những giờ phút gian khổ.

Tất cả đều trần trụi và tàn nhẫn hệt như tiểu thuyết tình yêu, những điều trong hiện thực vẫn không ngừng xảy ra, anh tưởng rằng mình sẽ căm hận cô gái ấy đến đỉnh điểm, nhưng anh đã không như vậy. Cũng giống như bây giờ, khi anh đứng trước sa bàn nghe Mông Mông nói, anh đã mỉm cười bình thản, như thể vừa rồi anh đã không nhìn thấy người ấy đứng cạnh một người đàn ông khác.

Người đàn ông ấy có lẽ chính là con rùa vàng mà cô đã nhắc tới trong điện thoại.

Đó chính là đời người. Tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra trong qúa khứ đều sẽ qua đi cùng thời gian, bên cạnh mỗi một người đều có những người phù hợp với số phận của mình.

Quá khứ chỉ còn là ký ức, từ lâu nó đã không còn giống với hình ảnh trong mắt năm nào. Dù có lưu luyến cũng không nên quay đầu lại, quay đầu nhìn lại sẽ làm mất đi những gì tốt đẹp ban đầu và rồi sẽ thất vọng mà thôi.