Nghe Lời Anh Nhất

Chương 3

Edit: Mộc Tử Đằng
Nếu là trước kia thì Trình Tư Miên sẽ không hề nương tay mà đánh người ngay lập tức nhưng đây là hiện tại cô chỉ đành lực bất đồng tâm.


“Buông tôi ra.” Cô trầm mặt xuống nhìn ba cô gái đang nắm cánh tay mình, “Bạn học, mấy người có chút chí khí nào không vậy, Lâm Ánh Hàm kêu mấy người làm cái gì thì phải làm cái đò à?”


Ba người đó cũng không phải dạng hiền lành gì nhưng mà trong tình huống này bị Trình Tư Miên nói lời châm chọc thế này nên làm cho bọn họ sững sờ một chút, “Câm miệng, mày đang nói vớ vẩn gì đấy?”


“Đúng vậy, nghe Ánh Hàm nói trước kia mày rất lợi hại mà, thế nào, bây giờ sợ rồi sao?”
Lâm Ánh Hàm nghe vậy đắc ý cười một tiếng, đi đến gần vỗ mặt cô một cái, “Thế này mà không sợ sao, Trình Tư Miên, nhìn xem bây giờ còn ai có thể đứng cạnh mày đây!”


“Mày kêu bọn họ thả tay ra, mày có tin hay không tao…”
“Này…Trình Tư Miên?” Một giọng nói yếu ớt truyền đến cắt ngang màn giương cung bạt kiếm của hai người.
Trình Tư Miên ngừng một lát rồi nghiêng đầu nhìn xem người mới tới.
“Có tin hay không cái gì hả?”


Nói xong lại thấy Trình Tư Miên không trả lời mình, Lâm Ánh Hàm liền bước đến phía người mới tới, “Mày là ai. Tránh sang một bên, không phải chuyện của mày.”
“Tôi..các người, các người đang làm gì đó.”


Người tới chính là Phó Tử Văn, tan học cô ấy cũng sẽ đi đường này, mới vừa rồi ở phía xa xa đã thấy người nào đó giống như Trình Tư Miên, không nghĩ tới khi đến gần thì quả thật không nhìn lầm người. Nhưng mà tình huống này…có chút là lạ.


“Các cậu kéo cậu ấy làm gì vậy?” Phó Tử Văn thấy mấy nữ sinh đó đang nắm cánh tay của Trình Tư Miên, trong lòng dần dần có câu trả lời, cô ấy có chút sợ nhưng vẫn không nhịn được nói, “Các cậu không được bát nạt người khác.”


“Hừ, con mắt nào của mày thấy tao bắt nạt người khác.” Lâm Ánh Hàm đi đến trước mặt Phó Tử Văn, dáng người của Phó Tử Văn có hơi thấp, Lâm Ánh Hàm từ trên cao nhìn xuống cô ấy, “Mày muốn giúp nó sao?”
Trình Tư Miên nhìn Phó Tử Văn một cái nói: “Này, cậu đi về nhà đi.”


Phó Tử Văn lo lắng nhìn cô, “Trình Tư Miên, cậu, cậu và tớ cùng về đi.”
Trình Tư Miên có chút kinh ngạc, Phó Tử Văn là một người nhát gan nhưng không ngờ vào lúc này lại nói như vậy. Cô ấy đây là muốn giúp mình à.


Lâm Ánh Hàm liếc mắt, “Tao kêu mày cút đi, mày nghe không hiểu hả!”
Vừa nói xong còn thuận tay đẩy Phó Tử Văn một cái, nhưng cô ta không ngờ, Phó Tử Văn bị đẩy một cái liền ngã xuống.


“Lâm Ánh Hàm, mày thiếu đòn rồi phải không!” Trình Tư Miên thề có trời đất chứng giám là cô không hề muốn gây chuyện nữa, nhưng mà nhìn đến bạn học vì mình mà bị bắt nạt thì lửa giận cô chịu đựng từ nảy đến giờ liền bộc phát hết cả ra.


Cô dùng sức giãy giụa tránh thoát mấy người kia rồi nhấc chân đá một cước.
“Ui da!” Ba nữ sinh kia bị đạp đau.


“Mấy người bắt nó lại ngay!” Lúc trước Lâm Ánh Hàm có bóng ma tâm lý bị đánh, còn bây giờ dám cỡi lên đầu lên cổ Trình Tư Miên hoàn toàn là do cô không còn gia thế hay bối cảnh gì nữa, cũng không có ai chống lưng cho, lúc này nhìn thấy Trình Tư Miên nổi nóng thì cô ta vội vàng sai khiến người khác làm lá chắn.


Dù sao cũng là người đông thế mạnh, hơn nữa dáng người của ba người đó đều cao lớn hơn Trình Tư Miên nhiều, cho nên Trình Tư Miên chắc chắn sẽ không có lợi thế tốt gì.


Ngã rẽ ngay hành lang chỗ này không nhiều người qua lại, cho dù là có người đến cũng sẽ không ai dám nói gì. Trình Tư Miên bị ba nữ sinh kia làm vướng víu, không biết là móng tay sắc nhọn của ai cào đến, cô chỉ cảm thấy trên tay và trên cổ đau nhói lên.


“Trình Tư Miên! Các người dừng tay!” Phó Tử Văn gấp đến muốn khóc.
Trình Tư Miên hung hãn đẩy mấy người kia ra rồi lợi dụng chút khe hở mà kéo Phó Tử Văn bỏ chạy.
“Trình Tư Miên!”
“Không nghĩ đến bị đánh đã bỏ chạy!”
“Đi, chúng ta đi nói với giáo viên!”


Trình Tư Miên: “…”
Bây giờ cô sợ nhất là bị nói với giáo viên, mặc dù Lâm Ánh Hàm gây chuyện nhưng sau lưng cô ta hiện tại có bối cảnh so với cô hiện giờ thì cô chỉ là người bị thiệt hại mà thôi.


“Ngẩn ra gì đó! Đuổi theo nó cho tôi!” Thật vất vả mới đợi được Trình Tư Miên tan học, không thể không cho nó một bài học được!
Trình Tư Miên kéo Phó Tử Văn chạy ngược trở về nhưng mới rẽ qua một bức tường liền đụng phải một người.
“Xin nhường…”
“Trình Tư Miên?”


Âm thanh trầm thấp dịu dàng, Trình Tư Miên nghe thấy liền dừng lại một lát, nhìn theo cái tay đang nắm lấy tay mình lên trên, nhìn một cái liền ngân ngẩn cả người, “Tô, Tô…”
“Cô sao vậy?” Tô Hiển Ngôn nhíu chân mày lại, tầm mắt dừng lại ngay hai vế cào rướm máu trên cổ cô, “Chuyện gì xảy ra?”


Trình Tư Miên ở chỗ này lại đụng phải Tô Hiển Ngôn đã là chuyện xui xẻo rồi, còn chưa kịp nói gì thì mấy người kia đã đuổi gần tới, “Trình Tư Miên, mày đứng lại cho tao!”
Trình Tư Miên cứng đờ, nguy rồi, nếu Tô Hiển Ngôn nói với Trình Tần về chuyện này thì phải làm sao đây.


“À…Chúng tôi, chúng tôi đang chạy bộ, chạy về nhà thôi, vận động chút.”
Tròng mắt Tô Hiển Ngôn híp lại, “Chạy về nhà? Vậy chạy như thế này có phải ngược hướng rồi không?”


Trình Tư Miên nháy mắt một cái, “Phải không! Chạy ngược hướng rồi sao? Ôi, tôi muốn đưa bạn cùng bàn về trước, đúng không con muỗi?”
Phó Tử Văn thở hổn hển, nói: “Trình Tư Miên, nhà tớ cũng không ở hướng này.”
Trình Tư Miên: “…”


Tô Hiển Ngôn liếc nhìn mấy người phía sau, nhìn thêm chút nữa lại thấy mặt hai người đầy chật vật nhất thời trong lòng đã hiểu rõ.
Hóa ra đúng là một người không an phận mà.
“Về nhà với tôi.” Ngữ khí của Tô Hiển Ngôn nhàn nhạt.


Trình Tư Miên ngừng một lát, nói: “Anh tới đón tôi hả?”
“Hôm nay Trình Tần có việc bận nên để tôi đi đón.”
“Ồ.”
“Đi thôi.”
“Chờ một chút!” Lâm Ánh Hàm tiến lên, cô ta quan sát Tô Hiển Ngôn từ trên xuống dưới một lần, trong ánh mắt rõ ràng kinh ngạc.


Dáng vẻ Tô Hiển Ngôn quá xuất chúng, hơn nữa trên người lại có khí chất trầm ổn dịu dàng làm cho Lâm Ánh Hàm nhất thời không dám làm bậy. “Anh có quan hệ thế nào với Trình Tư Miên?”
Tô Hiển Ngôn không nhìn Lâm Ánh Hàm lấy một cái, lại chỉ hỏi Trình Tư Miên: “Bạn học của cô?”


Trình Tư Miên liếc cô ta một cái: “Tôi cùng cô ta một chút cũng không quen, chỉ là trên đường chạy bộ trùng hợp gặp mặt thôi.”
Lâm Ánh Hàm: “Mày…”


“Anh trai! Chúng ta đi thôi!” Đột nhiên Trình Tư Miên gọi một tiếng “Anh trai” rất vang dội, vang dội đến nỗi không chỉ có Tô Hiển Ngôn mà ngay cả cô cũng giật mình.
“Anh trai?” Lâm Ánh Hàm hồ nghi nhìn bọn họ.


Trình Tư Miên chớp chớp mắt, ý tứ trong ánh mắt kia rất rõ ràng, cha tôi phá sản thì có gì ghê gớm, nhà tôi nhiều người tài giỏi đấy thôi, cô thì biết cái gì, thấy không, đây là anh trai tôi! Anh trai tôi!


Tô Hiển Ngôn là người khiêm tốn, nhưng lại rất chú trọng đến ăn mặc. Lâm Ánh Hàm tuy phản nghịch nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc nhiều với giới thượng lưu, nhìn quần áo nhãn hiệu gì thì cô ta rất hiểu rõ.
Người đàn ông này nhìn một cái liền biết không phải nhân vật đơn giản.


Tô Hiển Ngôn ban đầu có chút kinh ngạc nhưng sau đó cũng đã hiểu ra. Trong con người thoáng hiện ra chút bất đắc dĩ cùng ý cười, duỗi tay ra nắm lấy cổ áo của Trình Tư Miên, nói: “Được rồi, về nhà.”
“Này, này, này, được rồi, buông cổ áo tôi ra, cổ tôi…”


Đi tới cạnh xe Trình Tư Miên quay ra nói: “Con muỗi, nhà cậu ở đâu để tớ đưa cậu về.”
Phó Tử Văn khoát khoát tay, nói: “Không cần đâu, nhà tớ rất gần, đi mấy bước đã đến rồi.”


“Nhưng mà như thế cũng không được, nếu một lát cậu về lại gặp phải…khụ, làm thế nào hả?” Trình Tư Miên nhớ đến Tô Hiển Ngôn vẫn còn ở đây vì vậy cũng chỉ dám dùng ánh mắt để ám chỉ với Phó Tử Văn mà thôi.


Phó Tử Văn: “Tớ thấy họ cũng đã đi hết rồi, không có gì đâu. Mà này, Trình Tư Miên, các cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, bạn học kia tại sao phải…”
“Ôi, ôi, ôi, trên đường về nhớ cẩn thận nha, về sớm làm bài tập đi, ngày mai chúng ta trò chuyện tiếp.”


Trình Tư Miên cũng không chờ cô ấy nói xong đã đẩy đẩy cô ấy, “Tạm biệt, cố gắng làm bài tập nha.”
Phó Tử Văn: “…”
“Được rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi.” Trình Tư Miên ngồi lên xe, quăng cặp sách ra phía sau, mặt đầy ung dung nói.


Mấy giây sau lại thấy Tô Hiển Ngôn không có phản ứng gì, Trình Tư Miên cảm thấy bầu không khí có điểm gì đó không đúng vì vậy quay đầu nhìn anh, “À, không lái xe sao?”
Tô Hiển Ngôn lẳng lặng nhìn cô mấy giây rồi nói: “Đánh nhau với người khác?”


Trình Tư Miên trợn mắt, nói: “Không có!”
“Chắn chắn?”


Người này nhìn ôn nhuận như ngọc, rất dễ nói chuyện nhưng dùng giọng điệu nghiêm túc thế này để chất vấn lại làm Trình Tư Miên chột dạ, cô cúi đầu nắm chặt ghế ngồi, một tia sáng mặt trời sắp tàn lụi rọi vào trong xe, bầu không khí có mấy phần chậm chạp.


Không gian yên tĩnh này lại làm Trình Tư Miên có chút bất an, hồi lâu sau cô nghe được Tô Hiển Ngôn thở dài một cái. Cô ngẩng đầu lên muốn “dặn dò” anh đừng nói chuyện ngày hôm nay với Trình Tần nhưng lại thấy anh mở cửa xe đi ra ngoài.
“Này! Anh đi đâu đó?”


Tô Hiển Ngôn không trả lời lại, nhưng Trình Tư Miên lại thấy anh không đi đâu xa, chỉ đi đến sau xe rồi cô thấy anh mở cốp xe lên. Sau đó anh xách theo một cái hộp đi vào trong xe.
“Cái gì vậy?”


“Hòm thuốc.” Tô Hiển Ngôn nhìn vết cào trên cổ cô một cái, có máu rỉ ra ngoài còn có chút sưng đỏ.
“Trong xe anh còn có hòm thuốc nữa à.”
“Tùy tiện phòng hờ thôi.” Tô Hiển Ngôn ý vị xâu xa nói, “Cho tới bây giờ đều chưa dùng qua nhưng hôm nay nó lại có đất dụng võ rồi.”


Trình Tư Miên có chút lúng túng, nói: “Không cần khoa trương như vậy, chỉ bị thương nhẹ thôi, trước kia tôi đều không quan tâm…”


Đang nói lại hơi ngừng lại một chút, trời ơi cũng không cần nói sự kiện anh dũng trước kia ra vậy chứ. Trình Tư Miên sờ mũi một cái, chuyển đề tài nói: “Hay là về nhà trước đi, tôi đói rồi, muốn ăn cơm.”


“Không phải là không muốn để chú cô biết sao?” Tô Hiển Ngôn vừa mở hòm thuốc ra vừa nói, “Nhiễm trùng còn phải đi bệnh viện, cô chắc chắn không muốn cậu ta biết chứ?”


Trình Tư Miên muốn nói lại thôi, bôi thuốc lên không phải càng rõ ràng hơn sao, nhưng mà nhìn dáng vẻ an tĩnh cúi đầu lấy thuốc đó của anh mà đột nhiên Trình Tư Miên không còn hứng thú nói chuyện nữa.


Da của Tô Hiển Ngôn rất trắng. Hơn nữa còn vô cùng tốt, cô quan sát gần như vậy mà không hề nhìn ra khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Lông mi rất dày, rũ xuống thấp còn để lại bóng mờ dưới mi mắt.
Trình Tư Miên có chút thất thần, đàn ông mà còn có lông mi dài đẹp như vậy sao.


“Quay đầu sang chỗ khác.” Tô Hiển Ngôn đột nhiên lên tiếng làm Trình Tư Miên sợ hết hồn, “Quay, cái gì?”
“Vén tóc lên rồi quay đầu qua chỗ khác, bằng không thì bôi thuốc kiểu gì.”
“À, Ồ…” Trình Tư Miên qua loa vén tóc lên, “Anh bôi thuốc giúp tôi hả?”


Lông mi Tô Hiển Ngôn hơi chớp nhẹ nhàng, “Tự cô bôi được?”
Trình Tư Miên lắc đầu một cái.
“Ừ, vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên đó.”
Trình Tư Miên không nói gì nữa, cô quay đầu ra nhìn của sổ, tim đột nhiên đập nhanh có chút dọa người.


Ở cổ truyền đến một trận đau rát nhưng cô lại không có tâm tư quan tâm đến nó, bây giờ dường như tất cả giác quan của cô đều tập trung trên người Tô Hiển Ngôn. Cho đến bây giờ cũng chưa có ai cẩn thận bôi thuốc cho cô như vậy.


Trước kia không ai thèm quản, cha mẹ cô đã sớm ly hôn, cha thì bận bịu công việc, rồi cũng nhanh chóng ở chung một chỗ với mấy người đàn bà không biết xấu hổ kia, căn bản cũng không quản cô nữa.


Cô cố ý đi gây họa, vô cùng tận lực gây chuyện. Nhưng cô có làm nhiều thế nào thì cha cũng không mắng cô, ông ấy luôn cho người don dẹp cục diện rối rắm mà cô gây ra, sau khi dọn dẹp xong lại tỏ ra như không có chuyện gì, chỉ nói cô ngoan lại một chút rồi nhanh chóng rời đi.


Ông ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm xem cô có bị thương hay không, có muốn ông chăm sóc hay không…


Dần dà Trình Tư Miên cũng tập thành thói quen, cô tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết không nên đi cầu tình thân, không nên đi cầu sự quan tâm của người khác, cô học làm sao có thể tự bảo vệ được chính mình, học phản nghịch, học muốn làm gì thì làm.


Nhưng bây giờ trong lòng cô có một giây lại mềm nhũn ra, nguyên nhân cũng vì có người đối xử dịu dàng với cô, cảm giác này rất tốt, vô cùng tốt. Mặc dù Tô Hiển Ngôn quan tâm có thể vì cô là người thân của Trình Tần, cũng có thể do anh nhất thời tốt bụng…