Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 53: Nằm mơ

Editor: AM

Ngày đó, Chung Tử Kỳ và Trầm Dục Bắc nói chuyện đến khuya mới trở về tiệm, nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ quay quanh Trầm A mẫu, dần dần chuyển đến cuộc sống, Trầm Dục Bắc trà trộn trên thương trường nhiều năm như vậy, hắn rất hiểu cách đi vào trong lòng mỗi người, để người đó chậm rãi thả lỏng.

Chung Tử Kỳ không phải là người từng trải, cho nên liền chậm rãi bị Trầm Dục Bắc dẫn dắt, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Triệu Chính An ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng chen vào một câu, ở chung rất hoà hợp, lúc gần đi, Chung Tử Kỳ còn khách khí mời Trầm Dục Bắc đến nhà mình chơi.

Tuy Chung Tử Kỳ vẫn còn kháng cự người lạ, nhưng mà dù sao thì người này cũng là cửu cửu trên danh nghĩa của mình, đến thăm nhà mình cũng là hợp tình hợp lý.

"Hôm nay không còn sớm, ngày khác đi."

Trầm Dục Bắc nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ, thật ra hắn cũng muốn đến nhà Chung Tử Kỳ, bởi vì hắn không còn thời gian nữa, hắn là người đứng đầu gia đình, không thể rời nhà quá lâu, còn nữa, hắn phải nói tin tức này cho phụ thân và A mẫu biết, không thể tránh được việc bọn họ sẽ đau lòng.

Lần này nhớ kỹ chỗ ở của Chung Tử Kỳ, lần sau hắn cứ đi thẳng đến là được rồi.

Rời khỏi Kim Hoa, Triệu Chính An hỏi Chung Tử Kỳ: "Ta cảm thấy người cửu cửu này cũng không tệ. Ngươi thấy sao?"

"Đúng là rất tốt."

Chung Tử Kỳ gật đầu, thái độ làm người ôn hoà không nóng giận, cũng không xem thường bọn họ là nông dân, rất nhiều kẻ có tiền đều xem thường bọn họ là dân chúng bình thường, ánh mắt khi nhìn bọn họ tràn đầy ghét bỏ và khinh thường, mà hắn lại không cảm thấy điều đó trên người Trầm Dục Bắc, cho nên hắn rất có hảo cảm với Trầm Dục Bắc.

"Hình như hắn sắp về, không bằng ngày mai mời hắn đến nhà chúng ta đi."

Triệu Chính An muốn thúc đẩy tình cảm giữa hai người, nếu không thì Chung Tử Kỳ sẽ cứ cô đơn không có thân nhân như thế, giống như không có chỗ dựa vào, không giống hắn, hắn sống một mình cũng không sao cả, nhưng mà hắn không biết Chung Tử Kỳ có mong chờ có được thân nhân để mình dựa vào hay không.


"Được, sáng mai làm xong bánh quẩy rồi đi mua đồ ăn về, hôm nay chúng ta quét dọn một chút." Lỡ như Trầm Dục Bắc muốn ở lâu!

"Ta cảm thấy nhà mình rất sạch sẽ, ngày nào ngươi cũng quét dọn mà."

Lời này, không phải hắn thổi phòng, mà thật sự là như thế, trừ khi Chung Tử Kỳ quá mệt mỏi hoặc có việc bận, nếu không thì hai ngày hắn sẽ quét dọn một lần, ngay cả một hạt bụi cũng không tìm được.

"Vậy cũng phải dọn dẹp một chút, còn có chăn nữa, trong nhà còn thiếu một cái giường, không bằng đi mua thêm một cái giường với bộ chăn mới đi."

Triệu Chính An gật đầu: "Được rồi, nghe lời ngươi."

Lúc này mặt trời đã xuống núi, mùa hè đã qua đi, buổi sáng mùa thu ngày càng ngắn, trời lại tối rất nhanh. Trên ngã tư đường có rất nhiều người đi lại, trên mặt đều là vẻ nôn nóng muốn được về nhà.

"Sao hôm nay không thấy rượu trái cây ở tửu lâu?" Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An chậm rãi đi trên giường.

"Nghe chưởng quầy nói đã đem đến bên kia rồi, bởi vì rất ngon cho nên bán được với giá rất cao."

"Bên kia của Kim Hoa là ở chỗ nào? Ngươi biết không?"

Chung Tử Kỳ rất hiếu kỳ, bởi vì hắn cứ nghe thấy bọn họ nói bên kia bên kia, nhưng bên kia là ở đâu?

"Ta cũng không rõ, hình như là ở kinh thành. Nhưng mà, chúng ta không cần để ý đến chuyện này, chúng ta là dân chúng bình thường, không có liên quan đến những thế lực đó."

"Ừ."

Chung Tử Kỳ đồng ý, chữ viết ở thế giới này khác với hiện đại, nhưng mà nguyên thân biết chữ, còn có trí nhớ, nếu muốn tham gia thi cử cũng không phải không được.

Nhưng mà ở trong triều cũng không tốt như tưởng tượng, địa vị thấp thì phải ra vẻ đáng thương, ăn nói khép nép, lấy lòng quan lớn thì mọi chuyện đều thuận lợi, người ta nhìn ngươi, giống như nhìn thấy một con kiến mà lúc nào cũng có thể bóp chết, nếu gặp chuyện gì thì ngươi chính là vật hy sinh, che chắn cho người ta, rồi bị giết chết.

Hắn không có dã tâm và ý nguyện vĩ đại như thế, hắn chỉ muốn trải qua cuộc sống bình yên mà thôi, hồi nhỏ bà nội đã nói với hắn rằng, bình yên chính là hạnh phúc, nhìn thấy đủ việc vui buồn, thế nhưng hắn vẫn ghi nhớ điều đó trong lòng, nhưng mà ở trong cuộc sống đô thị lúc trước, nếu bình yên, nhất định sẽ bị mọi người lơ là, muốn kiếm tiền cũng rất khó khăn, chỉ có thể từng bước tiến lên, cho dù sau lưng bị người ta nói xấu, hắn cũng không quan tâm, thế giới bây giờ lại khác với lúc trước, nhưng nó thoả mãn hy vọng xa vời của hắn, ngoại trừ việc thế giới này rất bạo lực, không an toàn.


Hai người về đến cửa tiệm thì Triệu A mẫu đang bắt đầu thu dọn.

"Về rồi à?" Hoàng A mẫu nói.

"Hai đứa không trở lại, chúng ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì!"

"Làm mọi người lo lắng rồi, chúng ta không sao." Triệu Chính An cười cười đi qua giúp đỡ.

Khi trở về, Chung Tử Kỳ ghé mua một cái giường và bộ chăn nệm.

"Không phải năm mới, ngươi mua chăn làm gì?"

Trên đường trở về, Triệu A mẫu hỏi hắn, hắn nhớ rõ ở nhà Chung Tử Kỳ có hai cái giường và hai bộ chăn, sao còn mua nữa.

"Nhà chúng ta có thân thích xa muốn đến thăm, cho nên mua thêm, không ở lâu nhưng mà cũng nên mua để dự trữ."

"Cũng có lý, nếu không người ta ở lại nhà ngươi, không có chăn thì thật khó coi." Triệu A mẫu không hỏi người đến là ai, trong lòng nghĩ chắc là thân thích của Chung gia, dù sao thì Chung gia cũng là gia đình bên ngoài chuyển đến, ngẫu nhiên có mấy người thân thích không quen đến cũng là chuyện bình thường.

"Đúng vậy, A mẫu, ngày mai còn phải làm phiền Triệu Trữ bán dùm ta một ngày, ngày mai chúng ta phải tiếp đón thân thích rồi."

Chung Tử Kỳ cảm thấy rất có lỗi, không phải hắn không muốn nghĩ bán, mà bởi vì các món ăn trong tiệm đều có liên hệ với nhau, hắn nghĩ bán một ngày, việc buôn bán sẽ giảm đi rất nhiều, cho nêm vì lợi ích của mọi người, hắn không thể nghỉ bán.

"Ngươi không sợ hắn bán mất hết khách thì cứ để hắn bán đi, tiểu tử đó rất ngốc."

"A mẫu, ngươi nói gì vậy! Sao ta lại ngốc chứ!" Lúc đầu Triệu Trữ đứng nghe rất nghiêm túc, không ngờ mới chớp mắt mà A mẫu đã nói xấu hắn.

"Được được được, ta không nói, Triệu Trữ nhà chúng ta rất giỏi." Triệu A mẫu vội vàng cứu chữa.

Triệu Thăng nhỏ giọng nói bên tai đệ đệ: "Cũng không biết là ai, tiền lời mà cũng tính không được."

Triệu Trữ tức giận nhéo cánh tay Triệu Thăng, Triệu Thăng bị đau vội vàng cầu xin tha thứ. Lúc này Triệu Trữ mới hết giận buông tay.


Mọi người đứng bên cạnh nhìn thấy đều bật cười.

Nói nói cười cười, đi đến đầu thôn, Chung Tử Kỳ và Triệu A mẫu liền tách ra. Chung Tử Kỳ đi tới cửa nhà liền phát hiện Vương Thúy Hoa đang đi tới đi lui trước nhà bọn họ. Chung Tử Kỳ nhận chăn trong tay Triệu Chính An, ý bảo hắn đến xem có chuyện gì. Chung gia vừa mới yên tĩnh thì Triệu gia lại tới nữa rồi.

Triệu Chính An vỗ vỗ đầu hắn, cất bước đi qua: "A mẫu, có chuyện gì sao?"

Vương Thúy Hoa cười không được tự nhiên, nói lảng tránh: "Các ngươi về rồi à, Kỳ ca nhi có sao không, mệt mỏi cả ngày rồi."

Triệu Chính An nhíu mày: "A mẫu ngươi đến là có chuyện gì sao? Có việc thì cứ nói thẳng, không nên giấu diếm như vậy."

Vương Thúy Hoa ấp úng nửa ngày, đến khi Triệu Chính An không còn kiên nhẫn mới nói: "Chính An... Ngươi... Ngươi và Kỳ ca nhi có thể cho ta mượn chút tiền được không?"

"Vì sao lại mượn tiền? Mượn bao nhiêu?"

"Chính An, mấy hôm trước đệ đệ ngươi đã chọn ngày thú ca nhi kia, còn thiếu chút tiền chuẩn bị sính lễ."

"Sính lễ? Tiền trong nhà đâu? Chẳng phải vừa mới bán lương thực hay sao? Vậy tiền đâu?"

Triệu Chính An rất không vui, hình như năm nay đệ đệ của hắn mới mười bốn tuổi thì phải? Sao phải vội vã đính hôn như vậy, dựa theo luật pháp Đại Trạch thì mười sáu tuổi mới có thể lập gia đình, bởi vì núi cao xa hoàng đế, cho nên ở trong thôn cũng có rất nhiều nhà thành thân trước tuổi quy định, đương nhiên đều là số ít, trừ khi là có việc gấp.

Còn nữa, đính hôn sớm như vậy, giống như hắn lúc trước, lỡ như xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn bị từ hôn.

"Ta đã góp một ít tiền bán lương thực trong nhà, nhưng mà vẫn không đủ."

Vương Thúy Hoa nói thật, nhà bọn họ có chút tiền, nhưng đều bỏ ra hết rồi, chỉ còn lại một ít, hơn nữa còn phải để dành chi tiêu trong nhà.

"Ca nhi nào? Sính lễ bao nhiêu?" Còn chưa có đến gặp mặt, vì sao phải đưa sính lễ?

"Thôn bên ngoài, gia cảnh không tệ, có mấy chục mẫu đất, nhà bọn họ chỉ có một ca nhi, muốn tìm một nhà tốt một chút, sính lễ là năm lượng bạc."


"Năm lượng?" Triệu Chính An nâng cao giọng: "Sao không đi cướp luôn đi?"

"Không phải, ca nhi đó, chủ yếu là nhìn xem gia cảnh bên này có tốt hay không thôi, đợi đến khi thành thân thì dễ nói rồi."

"Nghe ý tứ của ngươi, hình như ca nhi kia chưa đồng ý ở chung với Chính Hoành?" Triệu Chính An càng nghe càng thấy hồ đồ.

Vương Thúy Hoa xấu hổ: "Bởi vì gia cảnh ca nhi kia rất tốt, cho nên đánh tiếng rằng phải có sính lễ, rất nhiều nhà đều đỏ mắt mong chờ."

Vương Thúy Hoa nghĩ rằng, dáng vẻ Triệu Chính Hoành nhà bọn họ không xuất sắc, lúc đầu không đủ tư cách, thế nhưng bởi vì danh tiếng của Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ rất lớn, cho nên nhà kia mới biết đó là ca ca tẩu tử của Triệu Chính Hoành, mới miễn cưỡng liếc mắt nhìn bọn họ, đương nhiên người ta chỉ cần liếc mắt một cái thì bọn họ liền vui vẻ.

Triệu Chính An không nói gì, đây là muốn ăn thịt thiên nga chứ gì: "Không được, chúng ta sẽ không đưa tiền, cũng không cần phải đưa tiền, ngươi tìm cho Chính Hoành nhà nào ổn định đi, ngươi làm như vậy rồi đón người ta đến đây, lập tức sẽ bị lộ tẩy."

"Chính An, ngươi không thể nói như vậy, ngươi có biết nhà ca nhi kia có bao nhiêu mẫu đất hay không? Là bốn mươi mẫu đất đó, mà nhà bọn họ lại chỉ có một ca nhi, đến lúc đó chẳng phải tất cả tiền đều của Chính Hoành nhà chúng ta hay sao."

Đây là lần đầu Triệu Chính An phát hiện, A mẫu mình có giấc mơ như thế, nhưng mà hắn thích nằm mơ, thế nhưng Triệu Chính An hắn lại không muốn.

Chung Tử Kỳ đứng dưới cây cổ thụ nhìn vào nhà, hắn không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng mà từ biến hoá trên mặt Triệu Chính An, có thể thấy được, Triệu Chính An mất hứng, mà Vương Thúy Hoa còn đang thêm mắm dậm muối.

Cuối cùng, không biết Triệu Chính An nói gì, vẻ mặt Vương Thúy Hoa rất cụt hứng, dáng vẻ căm giận. Sau đó Triệu Chính An mất kiên nhẫn nói một câu gì đó rồi vẫy tay với hắn.

Chung Tử Kỳ chậm rãi đi qua, cũng không nhìn Vương Thúy Hoa. Vương Thúy Hoa mạnh miệng, nhưng hắn không dám nói với Chung Tử Kỳ, bởi vì hắn biết Chung Tử Kỳ còn khó chơi hơn cả Triệu Chính An.

Triệu Chính An đóng cửa, ngăn cản bước chân của Vương Thúy Hoa.

"Hai người nói gì vậy? Nói lâu như vậy?" Chung Tử Kỳ bỏ chăn vào trong ngăn tủ.

"Cũng không có gì." Triệu Chính An suy nghĩ rồi kể cho Triệu Chính An nghe.

Chung Tử Kỳ câm nín: "Hắn nằm mơ à?"


Đệ đệ của Triệu Chính An, dáng vẻ xấu xí, muốn đáng khinh thế nào thì đáng khinh thế nấy, có người nào bị mù mới xem trọng hắn, tuy không phải là cùng một A mẫu sinh ra, nhưng mà dù sao cũng cùng phụ thân, dáng vẻ của Triệu Chính An vô cùng anh tuấn, thế nhưng đệ đệ của hắn lại rất thê thảm.

"Ai biết, đừng nói bọn họ nữa, chúng ta không cần xen vào là được, dù sao thì cũng không thể bỏ tiền ra, một lần đưa đi thì sau này có sinh hài tử hay xây phòng ở thì cũng sẽ đến tìm chúng ta." Triệu Chính An nói.

"Ngươi nói rất đúng, quyết tâm không thể bỏ tiền ra." Chung Tử Kỳ rất hài lòng với thái độ của Triệu Chính An, kiễng chân vỗ vai hắn.

Triệu Chính An dở khóc dở cười nhìn Chung Tử Kỳ.