N hiều năm qua, Olivia thường phải đi phát biểu ở nhiều nơi. Chị luôn có ý né tránh những lần phát biểu, nhưng ở địa vị của một đại biểu dân bầu thì Olivia khó lòng thoát được những việc như thế. Đấy là lần đầu tiên chị được mời phát biểu tại Trung tâm người cao tuổi Henry M.Jackson, và chị phải thú nhận là mình khá hồi hộp.
Những buổi tiệc trưa dành cho người cao tuổi được tổ chức vào thứ Hai đầu tiên của mỗi tháng. Tháng Sáu năm ngoái, Mary Berger đã đề nghị Olivia làm người phát ngôn của tháng Giêng. Sáu tháng trôi qua thật nhanh. Olivia đã viết vào lịch làm việc của mình về cuộc hẹn này với đầy ý thức trách nhiệm, nhưng rồi sau đó lại quên bẵng nó đi. Mãi đến khi giở lại quyển lịch hẹn để xem những việc cho năm mới thì chị mới giật mình nhớ đến.
Mẹ chị - người luôn gọi Olivia một cách đầy âu yếm và tự hào, “con gái tôi, thẩm phán”, đã rất hào hứng kể với bạn bè của bà về buổi nói chuyện này của Olivia. Biết mẹ rất kỳ vọng vào mình nên chị phải chuẩn bị trước cả tháng. Olivia rất biết ơn mẹ vì sự ủng hộ của bà, nhưng chị cũng thấy bà tự hào hơi quá về mình, và điều đó khiến chị hơi ngượng. Bà Charlotte luôn tranh thủ mọi cơ hội để khoe với bạn bè và cả những người lạ rằng cô con gái duy nhất của bà là một thẩm phán, tệ hơn, bà còn định kể chi tiết những vụ xử án khác nhau của chị, và không quên kèm theo những lời nhận xét bình luận của riêng bà.
Đang đứng trong phòng riêng thay trang phục chuẩn bị cho buổi tiệc trưa, Olivia bỗng dừng lại và cau mày khi nghĩ đến mẹ. Bà Charlotte đã làm quá nhiều vào kỳ nghỉ này, nào nướng bánh cho bạn bè, nào thăm hỏi và giám sát các sự kiện ở Trung tâm người cao tuổi, lại còn viết cho mục Người cao tuổi của tạp chí vào mỗi tuần nữa.
Đến ngày lễ Giáng sinh, bà Charlotte đã kiệt sức. Thường thì chẳng có gì khiến bà suy sụp được. Lần đầu tiên, Olivia nhận ra rằng mẹ mình đã già thật sự. Bà Charlotte không giống như bà của thường ngày, mặc dù vẫn cố gắng kiên cường che giấu sự mệt mỏi đang phải chịu đựng.
Buổi chiều hôm lễ Giáng sinh, khi cả gia đình tề tựu đông đủ ở nhà bà Charlotte, trông bà đã nhợt nhạt và mệt mỏi lắm. Ngay khi họ dùng xong bữa tối, Olivia khẩn khoản mời mẹ lên phòng nghỉ ngơi. Tất nhiên bà Charlotte chẳng muốn nghe lời con. Olivia tự hỏi không biết làm cách nào để thuyết phục mẹ mình sang năm ít tham gia vào các hoạt động hơn để giữ sức khỏe. Olivia chọn cho mình một chiếc váy mềm màu mỡ cừu tai tái và một chiếc khăn quàng nâu xen lẫn vàng để tới Trung tâm Người cao tuổi. Vẫn còn sớm vài phút. Bà Charlotte và bạn thân nhất của bà là Laura đã đứng sẵn ở cửa chờ chị từ bao giờ. Charlotte mỉm cười rạng rỡ và ôm ngay Olivia vào lòng, cứ như thề hàng tháng - chứ không phải mới có mấy ngày họ chưa được gặp nhau vậy. “Con vẫn nhớ cô Laura đấy chứ?”, bà cụ hỏi một câu hơi thừa, rồi kéo Olivia vào một căn phòng lớn xếp đầy những chiếc bàn dành cho tám người, một không gian cho tiệc đứng và một sân khấu hơi cao, bục phát biểu kê hơi sát bàn đầu.
“Tất nhiên là con nhớ chứ mẹ”. Olivia trả lời, mỉm cười ấm áp với người bạn đan len của mẹ mình. Bà Charlotte và bà Laura là những người chịu trách nhiệm thu hút hội viên nhằm phát triển hội đan len của những người cao tuổi. Bà Laura đầy nhiệt huyết ấy là một thợ đan len có tiếng. Olivia luôn tự hỏi không biết bà ấy có thuyết phục được cả thế giới này cầm những cây kim đan thay vì cầm súng hay không.
“Tôi rất vui vì cô đã nhận lời mời của chúng tôi”. Mary Berger, Giám đốc chính thức của Trung tâm nói khi tiến lại gần Olivia. “Chúng tôi đang nóng lòng muốn nghe bài phát biểu của cô đây”.
Olivia mỉm cười dịu dàng. Chị đã hồi hộp và hi vọng có thể phát biểu trôi chảy mà không vấp váp và cũng không cần dựa vào những ý đã chuẩn bị sẵn.
Chị không thể làm bẽ mặt bản thân và cả mẹ mình được.
“Bà có muốn Olivia - khách mời danh dự của chúng tôi ngồi cạnh bà không ạ?”. Mary hỏi bà Charlotte. Cô đứng dựa sát vào Olivia và hạ thấp giọng, “mẹ cô có ý muốn những người phát biểu mà bà quen biết phải ngồi cùng bà và bạn bè của bà thay vì ngồi ở bàn đầu đấy”. Cô ta muốn ám chỉ chuyện năm ngoái bà Charlotte đã giành giật Jack và kéo anh ngồi cạnh đám bạn đan len của mình.
Olivia nhớ là Jack Griffin đã phát biểu với những người cao tuổi vào năm ngoái, và mẹ cô đã túm được anh. Tuy nhiên, bà đã trả tiền khi Jack định thuyết phục bà đóng góp cho mục Người cao tuổi của tờ Bản tin vùng vịnh Cedar số ra hàng tuần.
“Mẹ này, mẹ có muốn con ngồi cạnh mẹ, cô Laura và bạn bè của mẹ không?”. Olivia hỏi.
Bà Charlotte đờ người ra một lúc rồi nghiêng đầu nghĩ ngợi; như thể đó là một câu hỏi rất khó trả lời, “mẹ nghĩ là con nên ngồi ở bàn đầu”.
“Cháu cũng nghĩ vậy”. Mary nói nghiêm nghị. Nói xong cô quay đi và bước dứt khoát về phía sân khấu. Olivia định đi theo thì bà Charlotte túm tay lại. “Hãy lấy món tráng miệng của con cho sớm đi”, bà thì thầm thật to.
"Món tráng miệng ấy ạ?".
“Nếu con không lấy ngay thì mọi thứ sẽ hết veo trước lúc chúng ta xếp hàng chờ ăn búp-phê đấy. Vậy nên chúng ta phải ăn tráng miệng trước. Ở đây mọi người vẫn làm thế. Mẹ luôn muốn con được thưởng thức mỗi món một ít, nhưng có phải ai ở đây cũng nghĩ như mẹ đâu”.
“Thế cũng được mẹ ạ”, Olivia cũng thầm thì đáp lại.
Mary chỉ cho chị chỗ ngồi trên bàn đầu. Olivia với lấy chiếc đĩa đựng đồ tráng miệng như mẹ chị đã bảo. Những chiếc bàn bày la liệt các loại đồ ăn trông thật ấn tượng. Olivia chọn một miếng bánh xốp chanh và mang về ghế ngồi trong khi Mary nói lời phát biểu chào mừng. Khi bà Charlotte đi ngang qua, người giám đốc xã hội của Trung tâm Người cao tuổi này đã bộc lộ thái độ hơi khó chịu.
“Mẹ cô có lẽ không tán thành thông lệ ở đây, nhưng không thể ngăn được bà ấy tuân theo nó, đúng không?”. Mary nói cạnh bục phát biểu.
“Mẹ tôi bảo nếu không lấy nhanh đồ tráng miệng thì lát nữa sẽ chẳng còn lại gì để ăn đấy”. Olivia nói một cách bình thản, tay đặt miếng bánh xốp chanh sang bên cạnh cái đĩa trống.
Olivia cố nhịn cười. Mẹ chị nhiều khi hay nổi loạn, nhưng lại là kiểu nổi loạn rất đáng yêu. Nhiều hôm bà Charlotte làm chị phát điên lên được, nhưng cùng lúc ấy chị lại thấy cực kỳ ngưỡng mộ và nể phục bà. Bà Charlotte luôn quan tâm đến cuộc sống của con cái. Bà nghĩ ra nhiều hoạt động mang tính sáng tạo và luôn dành tâm huyết cho những hoạt động vì lợi ích của người khác. Olivia hi vọng hai mươi nhăm năm nữa mình sẽ được như mẹ. Nhưng bây giờ, một Charlotte không biết đến chiến bại dường như đang mất dần sức lực khiến mọi người trong gia đình vô cùng lo lắng. Olivia nói với mẹ rằng chị phải gọi bác sĩ đến khám cho bà.
Khi những người dự tiệc ngồi gần bờ tường nhất rời khỏi bàn ăn để xếp thành hàng dài lấy đồ ăn búp-phê thì Olivia nhìn thấy Justine và Seth ở cuối phòng. Con gái và con rể chị đến để nghe mẹ phát biểu. Bà Charlotte là người đầu tiên bước đến chỗ đôi vợ chồng trẻ mới cưới và nhanh chóng đưa họ về bàn mình. Olivia quan sát mẹ giới thiệu đôi trẻ với bạn bè của bà, những người rõ ràng là đang thấy rất vui, đặc biệt là bởi sự hài hước của Seth. Chẳng mấy chốc, chỗ ngồi quanh bà Charlotte được sắp xếp lại, và đôi vợ chồng trẻ ngồi xuống. Bà Laura lát sau đã bắt Seth đứng lên, đưa anh ra chỗ bàn bày đồ búp-phê để lấy thật nhiều đồ ăn cho anh và cô vợ trẻ.
Justine và Seth chẳng phải là những khách thăm bất ngờ duy nhất. Olivia thấy Jack lẻn vào cuối phòng ngay khi chị bước lên bục phát biểu đế bắt đầu cuộc nói chuyện của mình. Khi nhận ra anh, chị dừng lại và nhận được sự khích lệ của anh với một nụ cười tươi rói và một cái nháy mắt tinh nghịch. Chị cũng mỉm cười và bắt đầu bài nói chuyện - chủ đề về khả năng sáng tạo của những người già và họ đã cống hiến cho xã hội nhiều như thế nào.
Sau đó, Olivia không thể nhớ được mình đã nói gì, nhưng rõ ràng những điều chị nói đều rất có ý nghĩa bởi khi chị kết thúc bài nói chuyện thì dưới khán dài rộ lên một tràng pháo tay thật to để tỏ lòng cảm ơn và khen ngợi. Rồi Mary thông báo rằng Bob Beldon, chủ nhà nghỉ Thyme and Tide có lẽ sẽ là người phát biểu của tháng Hai. Cô cũng đưa ra một số thông báo khác có vẻ “nước chủ nhà”. Sau đó, cuộc nói chuyện kết thúc. Olivia vô cùng ngạc nhiên khi thấy một nhóm khán giả chạy ùa lên bàn đầu để cảm ơn chị vì đã đến tham dự và phát biểu hôm nay.
Bà Charlotte vòng qua bàn đi thật nhanh tới chỗ Olivia và đứng cạnh con gái, bám vào khuỷu tay chị và bảo với mọi người rằng Olivia là con gái bà - cứ như đó là một tin tức mới vậy! Mary đã giới thiệu điều này từ trước rồi, nhưng lõ ràng là vẫn chưa làm mẹ của Olivia thỏa mãn.
Justine và Seth đợi cho đến khi những người hâm mộ Olivia rút khỏi. “Mẹ nói chuyện rất hay đấy”, Justine nói, “giờ thì con hiểu tại sao bà ngoại lại tự hào về mẹ rồi”.
Đây đúng là lời khen ngợi hiếm hoi của cô con gái. Phải mất một lúc, Olivia cảm động đến mức không thể nói được gì. Mối quan hệ của chị với Justine vẫn thường không suôn sẻ, mặc dù có Chúa biết chị đã cố gắng đến thế nào để cải thiện nó. Chị phát hiện ra rằng điều khó nhất của việc làm mẹ một đứa con trưởng thành là phải biết nín nhịn. “Thật là tuyệt vời vì con và Seth đã đến đây”.
Con rể của chị, Seth, đúng cao hơn mọi người trong phòng hẳn một cái đầu. “Thanh công xuất sắc, mẹ Olivia”. Anh nói với cái gật đầu thán phục.
“Bọn con rẽ qua đây để mời mẹ đến ăn tối hôm nay đấy ạ”. Justine nói. “Và con sẽ tự nấu bữa tối”.
Đây là lời mời đầu tiên của Justine từ trước đến giờ. Và Olivia không biết đích xác điều gì đã tạo nên sự thay đổi kỳ diệu đó. “Cảm ơn con. Mẹ rất sẵn lòng”. Sau đó chị nghĩ lại và mong muốn rằng hẳn là có một lý do nào đó đằng sau lời mời này nên gặnghỏi, “có lý do gì đặc biệt không?”
Seth đùa, ""Mẹ đừng lo, bọn con không đề nghị mẹ cho vay tiền hay cái gì đâu".
“Tin mẹ đi. Mẹ không lo gì cả. Chỉ là... tò mò thôi”. Olivia vô cùng xúc động khi thấy con gái hạnh phúc như vậy. Có lẽ Justine sẽ được bình yên hơn chị trong những năm sắp tới, và Olivia thấy rõ ràng là cuộc hôn nhân này thực sự làm con gái mình mãn nguyện. Chị không biết đã có chuyện gì xảy ra với Warren Saget, nhưng chị biết rằng anh ta đã thực sự ra khỏi cuộc đời con gái chị rồi. Điều đó chẳng làm Olivia mảy may áy náy.
“Mẹ sẽ đến nhé?”.
“Đương nhiên rồi, con yêu”.
Khi bà Charlotte tiễn họ ra đến cửa, bà nói. ""Bà Laura và mẹ sẽ đến cửa hàng sợi Silverdaleotte chiều nay"". Bà Charlotte cần thêm nhiều sợi cũng như sa mạc cần thêm nhiều cát vậy. Nhưng Olivia không có ý chê trách gì mẹ mình. Nếu mua được sợi với nhiều màu và khối lượng khác nhau mà có thể làm cho mẹ vui sướng thì chị cũng sẽ tán thành mà thôi.
“Tôi sẽ đưa mọi người ra xe”. Jack đánh tiếng, anh đã xuất hiện ở phía sau từ bao giờ. ""Chào bác Charlotte"". Anh hôn lên má bà mẹ, lối khoác vai Olivia. “Bài nói chuyện của em thật xuất sắc. Anh đã ghi lại được khối thứ đấy”.
“Jack!”, Olivia nhăn nhó. ""Anh không định viết bảo về bài của em đấy chứ?"".
“Chắc chắn anh sẽ viết”.
“Không, cháu không được viết”, bà Charlotte cắt ngang một cách nghiêm nghị làm cả hai ngạc nhiên, “mà chính tôi sẽ viết. Olivia là con gái tối và tối sẽ viết cho mục Người cao tuổi. Đừng vớ vẩn lấn sân của tôi. Tôi không quan tâm đến việc anh có là biên tập báo hay không, nhưng câu chuyện này là của tôi”.
“Thôi được, bác Charlotte, cháu đồng ý”. Jack giơ cả hai tay lên hàng, nhưng mắt lại nhấp nháy đầy hài hước. Jack khoác vai Olivia, đưa chị ra ngoài. “Bây giờ em đã thấy ổn chưa?”.
“Rồi anh ạ”. Olivia nói, ""nhưng em thấy mệt"".
Jack xem đồng hồ và nhăn mặt. “Thôi chết, anh muộn giờ báo cáo trong cuộc họp Hội đồng Thành phố rồi. Anh gọi lại cho em sau nhé?”.
“Vâng, anh đi đi”.
Jack hôn Olivia không phải bằng một nụ hôn tạm biệt ngắn ngủi, mà là một nụ hôn dài đầy ngọt ngào. Anh nói anh rất nhớ chị, nhớ những buổi hẹn hò cùng ăn tối vào mỗi thứ Ba. Olivia nói chị cũng rất nhớ anh. Thật ngạc nhiên là chỉ cần một nụ hôn thôi cũng đủ xoá nhoà mọi giận hờn.
Họ chia tay, Jack lưỡng lự một lúc rồi lao xuống phố nơi đỗ chiếc xe thể thao của mình. Olivia không muốn nhìn thấy anh đi. Chị thở dài, và quay lại tòa án để xử phiên buổi chiều.
Tối hôm ấy, khi lái xe đến nhà Justine và Seth, Olivia lại thấy lòng dấy lên mối băn khoăn về lý do của lời mời bất ngờ này. Hay là có chuyện gì cần phải công bố nhỉ?
Con gái chị ra mở cửa. Trông cô hạnh phúc và rạng rỡ đến nỗi Olivia phải nhìn con chăm chú. Trước đây chị mới đến căn hộ này có một lần, khi nó còn chật cứng những món quà cưới và hộp đồ mọi người tặng tại buổi chiêu đãi tân hôn thì đang nằm la liệt khắp nơi. Con gái chị đã làm một việc tuyệt vời khi kết hợp sắp đặt một cách khéo léo những đồ dùng của Seth trong một căn nhà hoàn toàn của phụ nữ thế này, và biến nó cũng thành nhà của cậu ấy luôn.
Seth mang ra một chai rượu lấp lánh trong khi Justine giúp Olivia treo áo khoác.
“Chúng ta có chúc mừng hay kỉ niệm gì không hả các con?”. Olivia hỏi sau khi yên vị trong chiếc ghế mềm mại bọc đệm chấm nhỏ.
“Chúng con có tin mừng”. Justine nói, mỉm cười ấm áp và liếc nhìn chồng. Seth đặt chai rượu lên quầy bếp, sau đó ngồi xuống cạnh Justine trên ghế sôpha. “Khi con trở về từ lần đi biển trước, Justine và con đã quyết định hai đứa không muốn xa nhau đến nửa năm như trước nữa”.
“Điều đó khó thực hiện được với cả hai chúng con mẹ ạ”. Justine thêm vào.
Chẳng nhẽ đây lại là tin mừng?
“Thế con bỏ nghề đi biển hả Seth?”. Olivia hỏi. Điều đó đã ngấm vào máu của Seth rồi. Gia đình Gunderson có cả một bề dày lịch sử trong nghề đánh bắt cá. Có lẽ phải đến bốn năm thế hệ.
“Seth và con sẽ mua một nhà hàng”, Justine thông báo. “Nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng được rao bán hai tháng nay và bọn con đã trả giá. Ông chủ nhà hàng đã chấp nhận giá đó”.
Được rồi, đây chưa chính xác là điều mà Olivia mong được nghe nhưng cũng không đến nỗi tồi lắm. “Thế thì tuyệt quá!""
“Bọn con chưa quyết định đổi tên nhà hàng là gì”, Justine nói, “nhưng chúng con rất mừng mẹ ạ”. Cô liếc nhìn chồng và anh nắm lấy tay cô.
Olivia thấy nhẹ nhõm. “Mẹ mừng cho các con. Công việc chắc chắn sẽ vất vả đấy, nhưng chắc các con đã lường trước rồi”.
“Anh Seth đã uống nhiều năm trong ngành nhà hàng, mẹ ạ”. Lại một lần nữa con gái chị tỏ ra tự hào về chồng nó. ""Tạm thời con vẫn giữ công việc hiện nay, nhưng sau này con cũng sẽ làm việc ở nhà hàng đó"".
“Thế các con định giữ nguyên nhân viên cũ hay tuyển người mới?” Olivia hỏi, băn khoăn không biết Cecilia Randall - cô nhân viên vân hay làm bán thời cho nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng có bị ảnh hưởng không.
“Bọn con vẫn chưa biết nhân viên nào”, Seth trả lời. “Việc này vẫn còn rất mới mẻ. Thực ra chúng con chỉ nhận được tin ông chủ nhà hàng chấp nhận giá của bọn con cách đây một tiếng thôi.”
“Bọn con mời mẹ đến ăn tối trước khi nghe tin của nhân viên nhà đất báo”.
“Thế ư? Ý con nói là có một tin vui nữa à?”.
“Mẹ yêu”, Justine nói, ngồi thẳng người và nắm lấy cả hai tay Olivia. Con gái chị chỉ xưng hô thân mật như thế khi nó rất xúc động; Olivia đã không được nghe tiếng gọi ấy nhiều năm nay rồi. Đôi mắt xanh đẹp tuyệt vời của Justine bỗng ngấn đầy nước, cô mỉm cười với Olivia. ""Chúng con sắp có con"".
Olivia để mặc cho nước mắt tuôn tràn vì hạnh phúc, chị đứng bật dậy. Justine và Seth cũng đứng dậy theo. Olivia ôm chầm cả hai người trong vòng tay. Đây mới chính là cái tin chị mong đợi và muốn nghe nhất.
Cliff Harding ngồi xoải chân một cách thoải mái, mắt vẫn dán chặt vào màn hình ti-vi. Loại phim sit-com này làm anh phát chán, nhưng anh chẳng chê trách kịch bản hay nhân vật bao giờ. Cả ngày anh có được yên lúc nào đâu. Đúng là một buối tối thứ Sáu chết tiệt. Việc duy nhất anh muốn làm hiện giờ là gặp gỡ Grace. Anh cố tình không nói chuyện với chị từ trước lễ Giáng sinh ít bữa. Anh mệt mỏi vì luôn luôn phải là người gọi cho chị trước, lần này anh đã quyết định rồi, Grace sẽ phải là người gọi cho anh. Mới có mười ngày đầu năm mà anh cảm thấy dài như mười đời người vậy, chí quyết tâm của anh ngày một mòn dần. Anh cứ nhắc đi nhắc lại mình là người kiên nhẫn, nhưng sự thật lại không hề như vậy. Anh có khả năng kiên nhẫn. Nhưng anh chẳng hề thích thú với chuyện đó cho dù chỉ là một chút.
Có lẽ Grace đã đúng. Cliff nên tìm hiểu thêm vài ba người phụ nữ khác nữa. Nhưng vấn đề là ở chỗ chẳng có ai làm anh thích thú quan tâm dù chỉ bằng nửa phần anh quan tâm đến Grace. Anh yêu mọi thứ ở chị: điệu cười quyến rũ, tiếng cười thoải mái, phong thái dịu dàng với trẻ em và các con vật nuôi. Grace có vẻ đẹp rất cố truyền, và cũng rất quý phái. Anh yêu cả mái tóc màu xám bạc của chị, anh rất thích kiểu tóc cắt ngắn như thế, nhưng nếu chị để tóc dài như trong tấm ảnh chụp cùng gia đình thì anh còn thích hơn. Mặc dù từ đó đến nay Grace cũng già đi nhiều, nhưng tuổi tác làm cho dung nhan chị sâu sắc và trưởng thành hơn.
Cliff tin vào lòng chung thủy - niềm tin đã được minh chứng qua lần ly hôn trước - và anh chẳng hề muốn yêu một người phụ nữ dễ dàng quay lưng lại với anh sau ba mươi lăm năm chung sống. Nhưng Dan mất tích đã chín tháng nay, và mọi bằng chứng đều cho thấy chính anh ta đã lựa chọn giải pháp ra đi ấy. Những chuyện anh nghe được đều nói lên một thực tế rằng người chồng cũ của Grace đã dan díu với một người đàn bà khác. Cái buổi chiều Grace ở bên trang trại của anh, chị đã chia sẻ với anh cảm xúc cảa mình trong những tuần đầu sau khi Dan biến mất. Khi nhắc đến chuyện tìm thấy chiếc nhẫn mua ở cửa hàng trang sức, Grace đã khóc như mưa. “Rõ ràng Dan đã sắm một chiếc nhẫn và dùng thẻ tín dụng để thanh toán. Bản sao kê chi tiêu cuối cùng của chiếc thẻ đã ghi lại số tiền mua và nhẫn đó, và nó đã được cơ quan anh ta gửi về cho Grace.
Điều làm Grace đau lòng là ngoài cái dải băng vàng mộc mạc mà Dan tặng cho vợ hồi cưới nhau, chồng chị chưa bao giờ mua một chiếc nhẫn nào cho chị cả. Vậy mà anh ta đã mua nhẫn cho một người đàn bà khác. Điều này khiến trái tim Grace tan nát như bị dao cắt.
Cliff bước vào văn phòng và cầm lấy một cuốn tiểu thuyết đó là câu chuyện cảm động mới nhất của một tác giả mà anh đặc biệt yêu thích. Nhưng thậm chí trước khi quay về phòng khách và mở cuốn sách ra, anh biết trước là cũng chẳng ích gì. Tâm trí anh chỉ nghĩ về Grace, chứ không phải về một kiểu giải trí bằng phim sit-com trên truyền hình trống rỗng nào hết, càng chẳng phải những huyền bí của một vụ giết người trong truyện.
Tuần lễ Giáng sinh là lần cuối cùng anh gặp Grace. Ồ, cứ như trời xui đất khiến, anh lại nghĩ đến chị rồi. Sau chuyến đi đến trang trại của anh, chị đã viết cho anh một bức thư ngắn gọn, vẻn vẹn chỉ có ba dòng. Một lời cảm ơn đơn giản, còn anh thì cứ lật qua lật lại tờ thiếp để tìm xem có thông điệp bí mật chị muốn gửi cho anh, hay một lời khích lệ động viên nào mà chị muốn gửi cho anh không, nhưng anh không phát hiện được gì cả.
Cliff đã chờ đợi cho đến trước lễ Giáng sinh rồi mới rẽ qua thư viện vịnh Cedar, mang theo một món quà. Cũng chẳng có gì là đắt đỏ hay sáng tạo. Chỉ là một vật kỷ niệm nhỏ, đủ để Grace hiểu là anh đang nghĩ đến chị. Nhận được bức thư ngắn của Grace, anh biết chị đã dùng chiếc bút máy đó. Bản thân anh cũng rất thích nhưng chiếc bút máy. Anh đã lựa cái bút đó trong bộ sưu tầm bút của anh, mang ra cửa hàng nhờ họ gói ghém cẩn thận, sau đó chuyển luôn đến cho Grace đang ở thư viện. Chị rất ngạc nhiên và biết ơn anh nhưng cũng hơi ngượng ngùng vì chẳng có gì để tặng anh cả.
Grace không thể đủ tiền mua chiếc bút này và Cliff nhận ra điều đó. Người chồng cũ mất tích rõ ràng đã để lại những gánh nặng về tài chính cho chị, trước đây chị làm việc trong tình trạng có hai nguồn thu nhập và bây giờ chỉ còn một nguồn. Câu chuyện của họ cũng ngắn gọn, cái hôm anh gặp chị ở thư viện, nhưng anh có thể dễ dàng đọc được điều ẩn sâu giữa những dòng ấy. Đây là một Giáng sinh đầy khó khăn với Grace, không chỉ đơn thuần bởi vì nó là Giáng sinh đầu tiên sau vụ ly hôn.
Cliff vẫn hy vọng rằng Grace sẽ mời anh đến dự bữa tiệc buổi tối lễ Giáng sinh, nhưng chị lại tổ chức cùng con gái. Anh phấp phỏng mong Grace sẽ gọi điện cho mình vào đêm Giao thừa, có lẽ chỉ để hẹn gặp nhau đi uống cái gì đó.
Nhưng điều đó cũng chẳng xảy ra.
Giờ đây Cliff bắt đầu nghi ngờ bản thân - và nghi ngờ cả Grace nữa. Có lẽ chẳng bao giờ chị quên được Dan. Ngay cả khi họ đã chính thức ly dị, anh vẫn sợ rằng chị sẽ luôn luôn thương nhớ về Dan. Có lẽ tốt nhất là anh nên chạy trốn và quên đi chuyện đã gặp và yêu người phụ nữ ấy.
Điều đó thì không hề khó. Họ chưa bao giờ hơn nhau. Thật ra anh chỉ hôn Grace mỗi một lần vào má. Họ cũng chỉ đôi lần nắm tay nhau, nhưng những chuyện đó không thể tạo nên một tình cảm sâu sắc. Cliff là người chứ đâu phải thánh, và bất cứ lúc nào họ ở bên nhau thì sự thèm khát được ôm Grace vào lòng và hôn chị, một nụ hôn thật sự theo đúng nghĩa nụ hôn của hai người yêu nhau, lại dồn lên mãnh liệt trong anh.
Chuông điện thoại reo vang làm Cliff giật mình tỉnh mộng. Anh chưa bao giờ là người thích những cuộc điện thoại kéo dài. Giọng nói cộc cằn thiếu thiện cảm của anh luôn làm cho những người buôn chuyện thấy chán mà bỏ cuộc, anh coi chuyện này như một ưu điểm trời cho để thoát khỏi những cú điện thoại vô vị.
“Harding nghe đây”, anh gắt lên.
Không có ai nói gì ở đầu dây bên kia. Cliff đang chuẩn bị gác máy thì bỗng nghe giọng Grace rụt rè chào anh. Anh giật lại tai nghe và hỏi.
“Grace đấy à?”.
“Chào anh Cliff. Em hi vọng anh không thấy phiền khi em gọi điện bất ngờ thế này”.
“Chào em Grace”. Anh cố kìm giọng mình để khỏi tỏ ra quá vui mừng.
"Em muốn cảm ơn anh vì chiếc bút máy. Em rất thích những đường nét của chữ viết bằng cây bút này.”
Cliff chợt hiểu ra vấn đề rắc rối của anh chính là vì anh quá chờ mong Grace gọi cho nên mới nghĩ ra chuyện đợi-xem-sao mà chẳng liên lạc gì suốt từ hôm Giáng sinh đến giờ. Nếu như anh đỡ nhiệt tình hơn một chút, có thể chị đã cảm thấy nhớ anh hơn và nhìn nhận mối quan hệ giữa họ rồi. Đương nhiên là kế hoạch của anh đã phát huy tác dụng - cho dù chỉ vài giây trước anh đã sẵn sàng quên hẳn mối tình này. Một Cliff Harding lạnh lùng mới đúng là con người thật của anh.
“Hôm anh rẽ qua thư viện, anh có gợi ý là hôm nào đó chúng ta sẽ đi ăn tối với nhau”.
“Thế à?” Cliff hỏi với giọng thò ơ, nhưng anh biết rõ là mình từng nói như thế.
“Vâng”, giọng Grace thật mượt mà. “Em đang nghĩ em sẽ mời anh đi ăn -nếu như anh vẫn thích”.
Chắc chắn là anh thích chứ. Bây giờ thì anh cảm thấy khó mà che giấu được tình cảm của mình. ""Bao giờ hả em?".
“Em... em không biết. Lúc nào thì tiện cho anh?”.
“Để anh xem lại lịch đã nhé”. Cliff giở sột soạt những trang sách, giả vờ như đang xem một quyển số ghi lịch làm việc chật ních của mình. ""Tối mai, bảy giờ được không?"".
Grace thở phào, như trút được gánh nặng. “Được đấy anh ạ”. Suốt cả ngày thứ bảy, Cliff ở trong trạng thái hồi hộp phấp phỏng. Đến tối, mới có sáu giờ anh đã cạo râu, tắm rửa và thay đồ xong xuôi. Nếu bảy giờ đi, thì đường phố buổi tối xe cộ thường vắng nên anh sẽ chỉ mất khoảng mười lăm phút từ trang trại của anh sang nhà Grace. Mặc dù vậy, thà anh đến sớm còn hơn cứ quanh quẩn ở nhà mà chẳng biết làm gì.
Như dự đoán, Cliff đến nơi sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng. Anh sợ rằng việc mình đến sớm sẽ khiến Grace nhìn thấu được cảm xúc của mình. Nhưng rồi anh thấy ngạc nhiên thú vị và cả hài lòng nữa khi phát hiện ra chị cũng hồi hộp không kém gì anh. Chị cũng đã chuẩn bị xong xuôi cho buổi hẹn.
“Anh nghĩ chúng ta nên đến Tacoma”, Cliff nói. Anh muốn Grace cảm thấy thoải mái, bởi anh không chắc liệu chị có còn lo ai đó trông thấy họ đi với nhau hay không nữa. ""Có một nhà hàng ý rất ngon mà anh thích nằm ở bên kia cầu"". Cầu ở đây là cây cầu Narrows nối liền khu dân cư Kitsap Peninsul và Tacoma. “Em rất thích đồ ăn Ý”.
Cliff đã gọi điện trước và đặt bàn ở một góc kín đáo. Trên đường đi cả hai đều thấy thư thái, câu chuyện của họ được xen giữa bằng những khoảng lặng dễ chịu. Họ mất gần hai liếng quanh quẩn với bữa tối và rượu, rồi sau đó lại cà-phê và đồ tráng miệng. Cliff vẫn nấn ná chẳng muốn về nhưng nhà hàng thì đông quá và việc họ muốn giữ bàn ăn đó cả buổi tối là không ổn.
Quay trở về vịnh Cedar, họ đi lên cầu Narrows. Cliff cho xe đi chậm lại, anh liếc nhìn Grace. Chị đang ngả đầu ra lung tựa ghế, mắt nhắm nghiền.
“Em có hài lòng về buổi tối hôm nay không?”. Cliff hỏi.
“Em cảm thay rất tuyệt”, chị dừng lời rồi tiếp “thật là một buổi tối hoàn hảo”. Đồ ăn quá ngon, anh nhớ nhất món chim quay, nhưng thật ra anh hi vọng Grace muốn ám chỉ đến chuyện hẹn hò chứ không phải là bữa ăn. “Em cảm thấy... tự do”, Grace nói, mắt vẫn nhắm, ""em đã nghĩ rằng nếu đồng ý ăn tối với anh, cả đêm em sẽ mất ngủ vì mặc cảm tội lỗi"".
“Nhưng có gì đâu mà em phải mặc cảm tội lỗi”.
“Không ư?”. Grace ngẩng đầu dậy nhìn anh.
“Anh sẽ hôn em, Grace”. Cliff nói nhanh, mắt vẫn dán chặt xuống đường. “Và khi anh làm điều đó, em sẽ cảm thấy nụ hôn ấy có thể lan xuống cả những ngón chân đấy”.
“À…”.
“Sẽ là một nụ hôn làm em choáng váng... và sau đó là...”
“Cliff, em...”.
“Em có phản đối không?”, anh hỏi, giọng vân ngập ngừng với nỗi lo sợ bị từ chối.
“Chỉ có một điều là...”. Grace thì thầm và đặt tay lên đầu gối anh.
“Là gì hả em?”.
“Là anh hãy dừng xe và bắt đầu đi”. Cliff cảm thấy vui sướng ngập tràn.
Rosie và Zach vẫn căng thẳng với nhau trong suốt kỳ nghỉ Giáng sinh. Đã sang năm mới rồi mà mọi chuyện vẫn chưa khá lên được chút nào. Thực lòng Rosie cảm thấy mình nỗ lực rất nhiều, nhưng Zach thì ngày càng lắm đòi hỏi hơn và vô lý hơn.
Họ liên tục cãi nhau những chuyện vặt vãnh không đâu. Nhiều lúc Rosie thấy lấy chồng là một điều sai lầm. Zach không muốn có một người vợ, anh chỉ muốn có một bà giúp việc. Rosie cố gắng đáp ứng những gì chồng mong muốn, nhưng khi cô cố gắng thu xếp thời gian biểu vốn bận rộn để thực hiện những công việc vụn vặt của một người vợ thì chẳng ai thèm hưởng ứng. Bữa sáng là một ví dụ. Rõ ràng anh muốn cô phải dậy nấu ăn sáng cho cả nhà, nhưng thực tế thì chẳng ai thích cách nấu ăn của cô hết.
Gần đến lễ Giáng sinh, Rosie có tâm trạng muốn hoà giải với chồng. Cô làm bánh mì nhân thịt và khoai tây nghiền cùng với nước sốt. Eddie rất ghét món bánh mì thịt, còn Allison thì lúc nào cũng cằn nhằn khi phải ăn khoai tây. Rosie có thể chịu đựng được sự bất mãn của bọn trẻ nếu như Zach tỏ ra xúc động một chút vì những nỗ lực của vọ. Đằng này, anh lại còn chỉ trích là món khoai tây ngon thì chẳng bao giờ là khoai tây hộp cả, và rằng mẹ anh không bao giờ cho anh ăn nước xốt đóng hộp nửa kia. Rosie lập tức bảo cô có phải là mẹ anh đâu. Zach lẩm bẩm, “Em dám nói thế hả?”. Rosie nghe ra sự sỉ nhục trong lời nói của anh và nó đã xúc phạm cô ghê gớm.
Hôm nay mọi chuyện lại càng trở nên phức tạp. Sáng hôm ấy Zach quên vali ở nhà. Trên đường đi họp với ban thư viện nhà thờ, Rosie đã tiện thể mang nó đến văn phòng cho anh.
Cô như bừng tỉnh khi thấy Janice Lamond ở bên Zach. Thế này thì làm gì anh chẳng chán cuộc sống gia đình. Zach và người đàn bà ấy đã dan díu với nhau. Rosie không dám chắc là họ đã công khai quan hệ chưa, nhưng chắc chắn phải có cái gì đó giữa hai người.
Rosie quanh quẩn mãi với ý nghĩ đó trong suốt cuộc họp. Cô bỏ đó cuộc họp với hội tình nguyện ở trường vào buổi chiều cùng hôm. Suốt cả ngày cô cứ sôi lên, đứng ngồi cũng không yên. Với tâm trạng khó chịu như muốn nổ tung, cô dọn dẹp lau chùi nhà cửa, hút bụi và giặt giũ đến năm lượt quần áo. Cô hầm một nồi thịt trên bếp xong thì Zach về đến nhà.
Đứng ở cửa bếp, Rosie chống nạnh nhìn chồng.
“Có chuyện gì thế?”, Zach hỏi khi mới bưóc được hai bước vào nhà. “Chúng ta cần phải nói chuyện”.
“Về việc gì?”. Zach nới lỏng ca-vát, vẻ mệt mỏi. “Em muốn hỏi anh về Janice Lamond”.
“Cô ấy thì có liên quan quái gì ở đây?”. Zach vặc lại.
Cứ làm như anh không có tình ý gì với cô ta vậy. Đi qua đi lại trong phòng, Rosie quăng một chiếc đĩa vào máy rửa bát. ""Em nghĩ tốt nhất là chúng ta nên nói chuyện này sau khi bọn trẻ đã đi ngủ”.
Zach rút lui chùng năm phút, rồi anh quay lại, “nếu em có vấn đề gì thắc mắc, anh muốn nghe bây giờ”.
“Được thôi”. Rosie giật mình nắp ngăn kéo bằng bạc và lấy dao dĩa chuẩn bị cho bữa tối. ""Sáng nay em đã đến văn phòng anh, nếu như anh còn nhớ"".
“Đúng”. Anh khoanh tay và dựa lưng vào quầy bếp. “Thế thì sao?”.
“Em thấy cái kiểu nhìn của cô trợ lý dành cho anh - và cách anh nhìn cô ta”.
Zach nhăn mặt. “Em lại tưởng tượng rồi đấy”.
“Tưởng tượng cái quái gì”. Càng nghĩ đến điều đó Rosie càng muốn nổi đoá lên. Suốt cả ngày hôm nay cô cứ tự hỏi không biết có chuyện gì đang xảy ra giữa chồng cô và người đàn bà kia. Cô bừng bừng tức giận, thấy bị tổn thương và không thể không nghĩ đến chuyện đó.
“Giữa anh và Janice chẳng có gì hết”. Zach nói sau một vài giây im lặng
“Được. Em muốn anh đuổi cô ấy”.
“Cái gì?”. Zach gần như phát điên vì yêu cầu vô lý của vợ.
“Nếu những gì anh nói là sự thật...”, mà nói đúng ra là cô nghi ngờ anh đang nói dối, "... thì anh ngại gì mà không tuyển một cô trợ lý mới"".
“Bởi vì em cứ mắc bệnh ảo tưởng. Anh không thể đuổi cô ấy được”. Mỗi lần tỏ ra ngang ngạnh cằm anh lại bạnh ra như thế. ""Em cứ hay ghen vô cớ..”.
“Em có mắt, anh Zach. Em đã thấy cách cô ta nhìn anh”.
“Để anh nghỉ đi Rosie”. Hai tay anh nắm chặt.
“Không nghi ngờ gì nữa, anh luôn không hài lòng với mọi thứ ở em. Mấy tháng nay anh chẳng quan tâm gì đến em hết. Em không phải là người chăm nom gia đình tốt như anh muốn, những bữa ăn em nấu lúc nào cũng không đạt tiêu chuẩn anh đặt ra. Chỉ vì những điều đó thôi, đúng không?”
“Anh không bao giờ cho rằng em giỏi tưởng tượng như vậy”. Anh nói với lời lẽ bình thường, nhưng giọng điệu thì chứa đầy khinh miệt. “Em đã đi quá xa rồi, thật là tiếc”. Anh đi vòng quanh bàn làm như anh không thể chịu đựng được chuyện này nữa.
“Em muốn cô ta ra khỏi văn phòng của anh”.
Zach chộp lấy chiếc ghế bằng cả hai tay, những khớp ngón của anh trắng bệch ra ""Quên chuyện đó đi"".
Rosie tức nghẹn họng, cô cũng đứng sau một chiếc ghế và bắt chước hành động của anh. Cô lườm chống qua bàn, đôi mắt nheo lại. Còn khuôn mặt anh méo mó vì giận dữ. Cô tự hỏi có phải Zach không có chút tình cảm nào với cô trợ lý hay không. Chưa bao giờ cô tưởng tượng được một ai đó sẽ xen vào giữa cuộc hôn nhân của mình.
“Tóm lại anh từ chối đuổi cô ta. đúng không?”.
“Anh không điên mà đuổi cô ta. Trước hết, đây không phải việc của em. Thứ hai, Janice Lamond là một nhân viên làm việc rất hiệu quả và có tổ chức. Cô ấy luôn yêu thích công việc của mình. Anh không bao giờ đuổi cô ta chỉ vì vợ anh là một người ghen tuông vô lý. Nếu có thể, em nên học tập cô ta đi, về cái cách giữ cho nhà cửa luôn được gọn gàng và ngăn nắp ấy”.
Những lời Zach nói giống như quả tạ giáng xuống đầu Rosia. “Nếu anh cảm thấy nên như thế”. Cô nói, ngạc nhiên khi thấy giọng mình lạnh nhạt và lạnh lùng quá mức.
“Đó chính xác là những gì anh nghĩ đấy”.
“Tốt hơn là chúng ta nên ly thân”.
Zach sững sờ nhìn vợ. “Em muốn như thế hả Rosie? Mẹ kiếp, em nên chắc chắn về những điều mình nói đi”.
“Em không thể chịu đựng được chuyện ngoại tình”. Cô muốn xác minh xem điều đó có thật không.
“Anh nói lần cuối cùng với em, anh không ngoại tình với Janice Lamond và chuyện em bịa ra như thế là một sự xúc phạm đối với cả Janice và anh”.
“Có lẽ anh chưa ngoại tình về mặt thế xác, nhưng tình cảm của anh với cô ta là có thật. Anh nghĩ em không biết à? Anh nghĩ là em mù nên không thấyđược những gì đang xảy ra ngay trước mắt, đúng không?”.
"Anh băn khoăn tự hỏi em có đủ khả năng để nhận biết sự thật hay không nữa"".
Rosie cắn môi ""Chính anh mới không đủ khả năng. Em muốn cô ta thôi việc".
Zach cười ngạo nghễ, “Anh đã nói rồi, điều đó còn lâu mới xảy ra”.
"Ý anh là thà để mất cuộc hôn nhân, mất vợ và các con và gia đình của anh còn hơn là mất một cô trợ lý hả? Cô ta quan trọng với anh quá nhỉ? Đoán xem điều đó chứng tỏ cho em thấy cái gì, anh Zach".
Allison bỗng xuất hiện và đứng ngay ở cửa bếp. “Bố mẹ lại cãi nhau đấy à?”
“Không”. Rosie trả lời, giọng mềm mỏng trở lại.
“Đúng đấy, bố mẹ đang cãi nhau”. Zach phủ nhận lời vợ, anh gần như hét lên vì tức giận, đôi mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Rosie chẳng thèm quantâm; cô không đáp lại lời nào của chồng. Anh đang cố tình gây mâu thuẫn, cố gắng khiến cho câu chuyện trở nên căng thẳng hơn và ầm ĩ hơn.
“Em không muốn cãi nhau trước mặt các con”. Rosie nói thẳng. “Em đã gây sự và chúng ta sẽ kết thúc chuyện này ở đây, ngay bây giờ”. Anh đập tay xuống bàn, làm rung cả khay đồ bạc.
“Mẹ? Bố?”. Eddie đứng cạnh chị gái từ bao giờ.
Rosie quay lại và nói. “Bữa tối sẽ xong trong mười phút nữa. Các con đi rửa tay đi”.
Cả hai đứa trẻ đứng nguyên tại chỗ. “Làm theo lời mẹ nói đi các con”. Zach ra lệnh.
Hai đứa miễn cưỡng đi ra khỏi bếp. Rosie nghe chúng nói gì đó với nhau. Mặc dù cô không đoán được chúng nói gì nhưng từ ly dị thì cô nghe rất rõ.
“Đây là những gì em muốn đúng không?”. Zach hỏi
“Là những gì anh muốn thì có. Anh hãy ném gia đình của mình vào sọt rác, rồi lấy cô trợ lý cho sướng”.
Zach lờ đi câu mỉa mai của vợ. ""Ly thân có lẽ không phải là một ý kiến tồi. Anh không muốn bọn trẻ phải chịu đựng chứng hoang tưởng của em”.
Rosie cố gắng nuốt cục tức đầy ứ trong họng.
“Nếu em muốn điều tồi tệ như thế, thì anh gợi ý em nên tham vấn một luật sư nào đó”. Zach lạnh nhạt nói.
“Em sẽ gặp luật sư”, cô trả đũa ngay, nhưng trái tim chết lặng, toàn thân cô run lên vì xúc động. Một cách vô thức, cô nắm chặt cái ghế đến nỗi móng tay bấm cả vào gỗ.
Zach đứng đó một lúc, sau đó quay đi và với lấy chiếc va-li. Anh bước ra cửa, đi về phía ga-ra ôtô.
“Anh đi đâu thế?”, Rosie cất tiếng hỏi.
Zach do dự một giây rồi đáp. ""Nếu chúng ta định ly thân, thì anh phải đi tìm một căn hộ"". Nói xong anh bước thẳng ra ngoài.
Rosie vẫn đứng ở đó, nghẹn ngào, cô không tin nổi cuộc hôn nhân của mình lại ra nông nỗi này.