Ngày Gió

Chương 53: Cuộc sống yên bình

Ba năm sau...

Một cô gái mặc váy xếp li dài màu nâu nhạt, khoác chiếc áo bông dày màu sữa, tươi cười đứng trước cửa hàng bánh ngọt, đôi tay thon gầy khuấy ly trà sữa rồi đưa cho một cậu bé học sinh trung học.

“Theo ý em, ít đường nha”

Cậu học sinh nhận lấy cốc trà “Chị đẹp của em nhớ bức tranh em đặt đó”

“Trời, chị quên sao được. Mai giao đúng hẹn nha”

Một người đàn ông nước xuống từ chiếc ô tô màu trắng. Cô gái nhanh nhẹn đi đến đỡ lấy cặp.

“Hôm nay anh lại về giữa tuần sao? Đợi em một chút, em đóng quán rồi em nấu cơm tối”

Người đàn ông xoa đầu cô gái “Không cần đâu, em cứ bán hàng, anh mua đồ ăn rồi, để anh đạo diễn”

Cô gái cười díp mắt “Tuân lệnh anh”

Người đàn ông cười cưng chiều nhéo má cô một cái rồi đi vào bên trong.

Bên ngoài, mấy đứa nhóc học sinh nhao nhao.

“Chị Lam, chị Lam. Anh Vũ đẹp trai vậy chị không thích thì nhường bọn em đi”

Lam cười ha ha “Chị thả cho mấy đứa mà, chị đâu có nhốt ảnh lại đâu. Nhào zô đi nha”

Người đàn ông đang nấu trong bếp sa sầm mặt tức giận. Không biết bao giờ cô mới tiếp nhận anh. Ba năm trước anh phát hiện Lam trong thùng xe đông lạnh, chỉ nghĩ đơn thuần là cái tâm của một người bác sĩ. Biết cô không có nhà cửa ở Sài Gòn, anh đưa về nhà mình. Không ngờ ngày tháng trôi qua anh càng ngày càng có tình cảm với Lam, phát hiện cô có điểm thu hút không thể nào dứt ra được.

Vũ đang miên man suy nghĩ thì một giọng nữ nhẹ nhàng len vào.

“Hôm nay anh trai nấu nhiều món vậy sao?!”

Lam dọn quán đi vào đã thấy Vũ nấu nướng xong xuôi.

“Em dạo này gầy lắm, không tẩm bổ thì lấy lại sức khỏe làm sao được. Còn một cuộc phẫu thuật căng da nữa là em sẽ hoàn toàn bình thường”

Lam chần chừ một chút nhìn anh cười nói.

“Anh này, em không cần phẫu thuật nữa đâu, khuôn mặt trở lại như xưa là được rồi. Đằng nào em cũng không thích mặc bikini”

“Em không cần lo lắng. Lương của anh cao dư sức trả tiền viện phí, thẩm mỹ viện của anh dạo này hoạt động khá tốt, với lại anh là tay kéo chính cơ mà”

Vũ gắp gà chiên mắm đặt vào bát cô.

Lam nhìn anh cười “Anh còn phải lo gom tiền cưới vợ, trên 30 rồi”

“Chừng nào em lấy chồng thì anh lấy vợ”

“Anh biết em không thể lấy mà”

“Lam à, bây giờ y học rất hiện đại. Anh đã quyết rồi, cũng đăng ký ngày phẫu thuật cho em. Cấm không được cãi nữa”

Lam cúi đầu, miếng gà chiên trong miệng bỗng chua chát. Cô biết anh chỉ nói để an ủi mình, cô biết sức khỏe của mình thế nào. Bàn tay vô thức đưa lên bụng, nỗi chưa xót cay nồng đang xộc lên mũi. Ba năm trước, sức khỏe của cô đã bị tàn phá dữ dội, đau buồn nhất đứa con của cô và Phong - đứa trẻ mà cô chưa kịp nhận biết mình mang thai đã bị ông trời lấy đi. Không những vậy, bị nhốt trong thùng container đông lạnh quá lâu đã tước mất khả năng làm mẹ của cô.

Lam cắn môi, cô không biết phải lấy gì để cảm ơn Vũ. Một lần nữa cô lại được một người xa lạ cứu vớt mạng sống. Nhưng tấm chân tình của Vũ cô lại không thể đáp lại được.

Lam không có khả năng tiếp nhận anh. Một người phụ nữ không sinh được con không chỉ là nỗi đau của người phụ nữ mà còn là gánh nặng của người đàn ông.

Nhìn sắc mặt cô trầm xuống, Vũ dấu nỗi thở dài.

“Em ăn đi chứ, anh nấu không ngon sao?”

“Không, anh nấu ngon lắm”

Vũ xoa đầu cô “Ngon thì ăn nữa đi”

Anh bao giờ cũng xem cô như trẻ con vậy.

Cuộc sống của Lam bây giờ cũng tốt. Sau khi được Vũ dốc lòng chữa trị thì cô chuyển lên đây sinh sống. Vũ có một căn nhà nhỏ trước đây dùng làm phòng khám tư nay bỏ không và anh đưa cô về đó. Lam mở quán trà sữa bánh ngọt trước cổng trường. Chiều chiều lại mang giá vẽ ra đồng cỏ vẽ tranh để bán. Cuộc sống coi như cũng bình yên, chỉ có điều mỗi khi nhớ đến Phong lại cảm thấy nhức nhối trong lòng. Qua ba năm, tình yêu đối với anh không còn cuồn cuộn sóng như hồi đầu, nhưng nó như một cây kim nhọn, lâu lâu lại đâm vào tim cô nhói lên. Dẫu vậy, những ký ức ấy đã xa rồi, Xa Sài Gòn, xa những kỷ niệm buồn. Cô đặt tay bụng mình, một sinh linh nhỏ bé kết tinh giữa hai người chưa kịp biết đến tồn tại cũng đã rời xa. Đây cũng có thể coi như cô phải trả một cái giá đắt vì đã không đặt lòng tin ở anh, một cái giá mà có lẽ suốt đời cô sẽ phải sống trong ăn năn và ân hận.

Đời người rồi cũng bước qua nhau, đôi khi ngày hôm qua yêu đương nồng cháy hôm nay đã trở thành người xa lạ. Cô chấp nhận cái xa lạ này, chỉ mong anh sẽ hạnh phúc, sẽ hạnh phúc gấp trăm lần.

(Đọc tại Facebook Lam Lam)

***

Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, Khôi Minh đưa tay vuốt điện thoại lên xuống.

Ba năm rồi, không đêm nào anh được ngủ ngon giấc, trong đầu hình ảnh cô ấy vẫn quanh quẩn. Anh bây giờ không còn bồng bột và xốc nổi như xưa. Anh đã vững vàng trong công ty, được đề bạt lên chức giám đốc chiến lược. Tất cả những điều đó là nhờ động lực từ một cô gái, mà cô gái ấy hiện giờ không biết đã ở đâu.

Đang lướt vào page Nha Trang xinh đẹp, Minh dừng lại ở một bức tranh đồi cỏ xanh mênh mông. Bức tranh không có gì đặc biệt, chỉ là một đồi cỏ bao la bát ngát không một bóng người, không tiêu điểm hơi mơ màng mờ mịt nhưng nhìn vào lại có cảm giác thanh thản và thoải mái. Anh liếc mắt xuống dưới cùng của bức tranh, bút ký “Thiên Thanh” - cái tên nhẹ nhàng như một cơn gió nhưng có sức mạnh đánh thẳng vào trái tim anh. Minh lẩm bẩm “Thiên Thanh, trời xanh, lam”, anh giật mình ngồi dậy.

Minh quên cả khoác áo, đi nhanh vào phòng sách mở máy tính. Anh vào Facebook có tên Thiên Thanh kia, không hề có bất cứ một thông tin cá nhân nào cả. Chỉ có album những bức tranh được rao bán. Minh ôm hy vọng, niềm hy vọng rất lớn.

Ngón tay Minh run run, inbox cho Facebook đó “Tôi muốn mua bức tranh này liên hệ thế nào?”

Nhưng rồi anh lại xoá. Nếu đúng là Lam chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra Facebook của anh. Minh nhanh chóng lập một Facebook khác lấy một cái tên khác, đăng vài ba bức ảnh gió mây rồi mới inbox cho Facebook Thiên Thanh. Minh còn cẩn thận comment vào bức tranh “Check ib nhé”.

Anh chờ mãi không thấy nhắn lại. Bây giờ là 1h đêm, chắc là cũng ngủ rồi. Minh đi về phòng, leo lên giường đắp chăn nhưng không tài nào ngủ được. Anh đang rất hồi hộp. Linh cảm của anh cho biết đã 80% là Lam, nhưng 20% còn lại cũng có thể áp đảo sai số.

Đến tận 5 giờ sáng điện thoại mới báo tin nhắn.

Bên kia “Anh muốn mua tranh thì chuyển tiền trước cho tôi một nửa, sau khi tôi chuyển tranh đến thì anh chuyển nốt số còn lại, nếu đồng ý thì tôi nhắn số tài khoản”

Tay Minh run run bấm “Ok”

Liền sau đó ảnh chụp số tài khoản được gửi đến.

Minh thiếu chút nữa thì hét lên. Trời ơi, thật không, thật sự cô ấy rồi. Chắc chắn cái tên “Huỳnh Mạch Lam” sẽ không có người thứ hai.

Minh chuyển khoản hẳn cả số tiền tranh rồi dứt khoát nhắn cho Lam.

“Tôi đã chuyển khoản cho cô rồi. Tôi rất thích bức tranh này cho nên cô gửi vào đây cho tôi luôn”.

Minh nhắn địa chỉ một căn chung cư của nhà anh, chỗ này chắc chắn Lam sẽ không biết.

Nhắn xong Minh khoan khoái đi vào nhà tắm, một đêm không ngủ nhưng anh không thấy mệt chút nào, trái lại cảm thấy tinh thần khoan khoái vô cùng.

Bên kia Lam cũng vui mừng không kém. Sáng ra đã bán được tranh rồi. Người này có vẻ rất rộng rãi xem là mua luôn không cần mặc cả. Giá mà người nào cũng thế này thì tốt.

“Hôm nay có chuyện gì vui sao? Anh thấy em cười từ sáng giờ rồi đấy”

“Vâng hihi, sáng nay em bán được bức tranh “mặt trời trên đồng cỏ” rồi, mà giá lại cao nữa. Bức tranh đó em vẽ cả tuần liền mới xong”

“Đâu cần em phải rao bán trên mạng như vậy. Em có thể bán cho anh mà”

“Tranh của em đã ngập nhà anh rồi, còn có chỗ nào chưa treo đâu mà anh mua, em không muốn thẩm mỹ viện của anh thành phòng triển lãm tranh của em đâu”

“Kể ra vừa phẫu thuật vừa ngắm tranh cũng thú”

Cả hai cười vang góc nhà. Nha Trang hôm nay trời ấm, những tia nắng chiếu qua ô cửa nhảy nhót trên những bức tranh dựa trên tường.

***

“Alo giao tranh hả, được rồi chờ 10p tôi về ngay. Cậu nhớ chờ tôi về, quá 10 phút tôi sẽ tips thêm tiền đợi”

Minh vội vàng vơ áo khoác không thèm chào ai lao nhanh ra cửa.

“Thằng kia nó làm gì mà như ma đuổi vậy, một bức tranh thôi mà” Tú nhăn mặt.

“Kinh nhỉ, cậu ấm IT dạo này lại còn chuyển sang tranh vẽ cơ, sao mày không bảo nó đi học thêu thùa đi” Triết tấm tắc.

“Tao biết được nó làm cái mả mẹ gì đâu. Mấy ngày hôm nay gặp nó lúc nào cũng chúi mũi ngắm cái tranh ảnh khỉ gió gì đấy, rủ nó đi chơi không chịu đi. Một thằng thì đắm chìm trong tình cũ, một thằng thì thiếu nước đội vợ lên đầu. Má nó buồn” Tú lại than vãn.

Phong không chút để tâm, cầm cây bút ghi âm xoay xoay mắt nhìn chăm chú.

Triết nhìn Phong khẽ thở dài. So với hồi đầu Lam rời khỏi, cậu ấy đỡ rượu chè bê tha hơn, nhưng càng ngày càng trầm, càng ngày càng khó gần, cả ngày cạy mồm cũng không nói câu gì, suốt ngày chỉ chúi mũi vào công việc. Có cảm tưởng như Phong già hơn cả chục tuổi.