Ngày Gió

Chương 45: Những ngày bình yên hạnh phúc

Lam đã đi làm lại, Phong không muốn cô làm mảng điều tra, ông Thành cũng không muốn cô dấn thân vào nơi nguy hiểm cho nên đề đạt cô lên làm thư ký xuất bản của toà soạn. Vì vậy cuộc sống của cô khá bình lặng.

Hàng ngày đi làm rồi chiều về chờ Phong qua đón đi ăn tối đi chơi như bao cặp tình nhân khác. Cuối tuần Phong bắt cô ở bên cạnh anh hoàn toàn, hai người nấu ăn cùng nhau, rửa bát cùng nhau, vui đùa cùng nhau. Còn hạnh phúc nào hơn.

Phong thì có bận rộn hơn, cổ phiếu AV vì vụ của Diệp Anh mà không ổn định lắm, không giảm nhiều nhưng cũng không lên cao nổi. Nhiều người cho rằng hai tập đoàn trở mặt thì liên minh ANAZ không còn nữa, vì thế lo sợ bán tống cổ phiếu AV khiến cổ phiếu sụt nhẹ.

Bên AZ lại rất bình lặng, không tạo ra sóng gì. Kể với tính cách của vợ chồng ông Phúc và Diệp Anh chắc chắn không thể để yên như vậy được.

Chủ yếu khó khăn của Avenue bây giờ là liên tài chính có đứt đoạn một chút. Thực ra thì tài chính của Avenue không phải quá cạn kiệt nhưng tiền đã đổ hết vào các dự án. Để các dự án chạy trơn tru theo đường băng thì tài chính phải được liên hoàn. Nếu hổng một lỗ sẽ như một quân bài domino thiếu hụt, hiệu ứng dây chuyền sẽ ngừng lại và công ty sẽ gặp vấn đề.

Bây giờ anh phải đi vay vốn được các ngân hàng để bù vào lỗ hổng của tài chính liên. Hoặc phải tìm được cổ đông khác thay thế. Để tìm được một cổ đông lớn cỡ ông Phúc có vẻ khó. Mà tất cả các ngân hàng lớn Avenue đều đã vay vốn.

Ông Nguyên từ sáng sớm đã gọi điện thoại cho Phong giục giã xử lý chuỗi tài chính. Phong chỉ ậm ừ cho qua chuyện, không muốn bàn chuyện với ông ta.

Anh bấm một dãy số “Đã mua hết cổ phiếu bán ra của AZ chưa? Cứ mua tất tay cho tôi, không phải sợ. Tôi sẽ chuyển tiền ngay bây giờ”

Anh lại gọi một số khác “thế chấp hết tài sản công ty cho tôi, gom tiền đổ vào Avenue, lấy tên gì cũng được, đừng để tên tôi”

Phong nhíu mày, nắm chặt cây bút trong tay. Anh vừa làm một quyết định nguy hiểm, được thì sẽ được tất còn mất thì anh sẽ không còn gì cả.

(Đọc tại Facebook Lam Lam)

***

Lam đứng dưới khu tập thể cầm vali nhỏ. Cô mặc chiếc váy thun ba lỗ ôm sát màu thiên thanh dài đến bắp chân lộ đường cong hoàn hảo, khoác chiếc áo cardigan màu trắng, tóc tết rối buông hai bên, trông cả người cô bừng lên sức sống thanh xuân nhẹ nhàng tươi mát.

Phong xuống xe, hơi ngẩn người một chút nhìn cô gái trước mắt mình. Cô luôn cho anh cảm giác rất thanh mát nhẹ nhàng. Phong cầm vali trên tay cô, sờ hai má cưng nựng một chút.

“Em mặc thế này rất xinh”

Lam đẩy anh ra “Đừng, ở đây nhiều người lắm” Rồi vội vàng lên xe. Phong cười, cô ấy rất dễ xấu hổ.

Đến sân bay Tú đang chờ sẵn. Anh chàng lất pha lất phất mặc một bộ đồ thể thao màu cam chói lọi.

“Mả cha mấy cái đứa này. Ông đây chờ gần chết”

Lam mỉm cười gật đầu chào Tú. Cô mới chỉ được Phong đưa đi gặp hội bạn một vài lần, nhưng cũng khá có cảm tình với Tú, một cậu ấm nhà giàu có tính cách vô lo vô nghĩ không quan tâm gì ngoài xã hội.

Được một lúc thì Triết đưa Hân đến. Hân hôm nay rất xinh, cô nàng cá tính với mái tóc ngắn, mặc quần sooc bò trắng áo boomber đen, bên cạnh Triết một cây thể thao trắng. Hai người đi cạnh nhau vô cùng hợp, nổi bật cả sân bay.

Hân và Lam thấy nhau như cá với nước, ôm chầm lấy nhau để lại hai chàng trai ngán ngẩm nhìn nhau.

Minh xuất hiện cuối cùng, một cây đen từ đầu đến chân, kính đen tay đút túi quần điềm tĩnh nhìn một lượt. Anh lướt qua một lượt dừng lại ở cô gái mặc váy xanh lam đang bị Phong gắt gao nắm chặt eo. Minh cảm thấy ánh mắt Phong rực lửa nhìn về phía mình.

“Mọi người tới lâu chưa?”

Tú nhanh nhảu “Mày đi lễ tang qua đây hả Minh?”

Triết huých một cái vào bụng Tú “Mẹ cái thằng vô duyên này, mày câm từ giờ sang bên đấy hộ tao”

“Tôi chuẩn bị đi lễ tang cậu đấy” nói rồi Minh kẹp cổ Tú đi vào trong nhà chờ.

Hôm nay là họp hội bạn du học cùng ở Anh của Phong, Tú, Triết, Minh. Mỗi năm hội bạn lại gặp nhau một lần. Năm nào cũng chỉ bốn người đi cùng nhau, năm nay có thêm hai Lam và Hân sôi động và vui tươi hơn hẳn. Lam là người hướng nội khá ít nói và dịu dàng nhưng Hân lại là người vô cùng hoạt bát, hai cô nàng như hai mảnh ghép hoà hợp, đứng cùng một chỗ nói về độ xinh đẹp một chín một mười luôn thu hút ánh mắt của người khác. Do vậy Phong và Triết không rời nửa bước. Đến nỗi hai cô gái phát cáu, có muốn buôn bán với nhau một chút cũng không được.

Phong nhìn hai cô gái đang tíu tít dính nhau không rời, mặt anh đen lại, nắm eo Lam kéo vào trong ngực, phóng ánh mắt bực bội nhìn Hân.

“Cô dính cô ấy ở nhà chưa đủ hả. Trả đây cho tôi”

Hân trợn mắt “Trời ơi tổng giám...”

Chưa nói hết câu đã bị một bàn tay giữ chặt nơi eo.

“Em đừng có chia rẽ uyên ương nhà người ta”

“Cậu làm ơn lôi Hân đi chỗ khác giúp tôi”

“Cậu tưởng tôi muốn lắm à. Mang tiếng đi chơi để có không gian riêng tư không được miếng nào. Từ nay chúng ta đừng đi chung nữa, nắm tay cũng không được. Thật là, rầu hết chỗ nói”

Hân ngọ nguậy “Anh không thể để em thở một chút hả. Ôm từ nhà đến đây. Khó thở muốn chết”

“Em khó thở sao, để anh hô hấp nhân tạo nhé”

Hân lườm Triết đẩy ra “Cấm anh lộn xộn, bạn bè anh bên kia kìa”

“Mặc kệ chúng nó. Muốn thì kiếm người yêu đi”

Bên trên Phong lột từng múi cam, lấy hạt đưa lên miệng Lam. Ăn xong lại kéo sát cô khoá chặt trong lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô. Anh thật hận không thể thu nhỏ cô mang theo bên mình.

Minh ngồi bên dưới cố hết sức bình thản, đeo kính đen tai nghe vào bật nhạc thật to. Biết thế này thì anh đi làm gì, để xem người ta trình diễn uyên ương trước mặt mình sao. Môi Minh mím lại, cố gắng đè nén cảm xúc chua xót trong lòng.

Buổi họp mặt cộng đồng cựu du học sinh nước ngoài khoá 06-10 của trường tại London được tổ chức tại một khách sạn. Lam không ngờ khách sạn lộng lẫy như vậy. Phong nhìn cô như con chim nhỏ vui vẻ trước khung cảnh mới lạ, kiểu này anh phải năng đi du lịch cùng cô mới được, nghĩ đến cảnh cả hai đi du lịch cùng nhau, Phong bất giác như mở cờ trong bụng, miệng không khép lại được.

Căn phòng khách sạn rất đẹp, màu chủ đạo là màu tro tàn điểm nhấn màu tím vô cùng sang trọng. Lam ngả người lên đệm sảng khoái.

“Cái đệm này tốt quá anh ơi, mềm chưa này em muốn ngủ một giấc luôn quá”

Phong cười ngã đè lên người cô “Hay là mình thử độ đàn hồi của đệm nhé”

Lam đỏ mặt đẩy anh ra “Anh đừng có linh tinh, em sang rủ Hân thuê phòng khác bây giờ. Bay 17 tiếng mệt muốn chết đây”

Phong vòng tay ôm cô “Anh massage cho em nha”

Lam đẩy vội “Không, em đi tắm”. Nhớ lại có lần anh bảo massage cô không thể rời giường được đã khiến Lam phát hãi.

Phong cười nhìn cô vội vàng khuất sau cánh cửa nhà tắm.

Cô bước ra, tóc vẫn còn đọng những hạt nước nhỏ vào vùng cổ trắng mịn. Chiếc áo tắm lụa màu vàng chỉ dài quá mông, để lộ cặp chân thon. Áo không có cúc chỉ buộc hờ hững dải lụa ngang hông khiến vùng ngực cô thoắt ẩn thoắt hiện.

Phong nhìn người yêu phát hoả, khó có thể kiềm chế. Anh kéo cô ngồi xuống giường, cầm khăn lông mềm nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Lam ôm ngang lưng anh nũng nịu vùi mặt vào lòng anh. Phong mỉm cười dừng động tác, mặc như vậy đã thách thức anh lắm rồi giờ một hành động nhỏ của cô ấy cũng khiến anh bùng cháy.

Nâng cằm cô lên “Con mèo nhỏ hôm nay rất thơm” nói đoạn kéo phăng áo lụa trên người cô...

Lam lườm anh. Người yêu cô dạo này cứ gặp nhau y như rằng là lao vào cô như hổ đói. Cô thật nghi ngờ một tổng giám đốc lạnh lùng ít nói ngày nào có phải là anh không!.

Phong cười gian tà bóp bóp eo cô.

“Thì anh có làm gì đâu, chỉ mấy tiếng thôi mà. Tối nay anh sẽ nhẹ nhàng”

“Tối nay anh ngủ dưới đất”

Phong “...”

“Anh làm thế này thì em làm gì còn mặt mũi đi gặp bạn bè anh nữa hả. Nhìn đây đi, thật tức chết đi được. Không đi nữa. Anh đi đi”

Lam chỉ lên cổ vai mình đầy những dấu vết đỏ rực.

“Anh hứa tối nay sẽ không làm thế nữa. Em thay váy đi, sẽ không lộ đâu”

Lam nhăn mặt “Không thay đâu, em không dám gặp ai nữa”

“Em không đi thì anh cũng sẽ ở nhà, tập thể dục với em”

Lam “...”

Lam bước ra khỏi phòng tắm, má vẫn còn ửng đỏ. Phong nhìn thấy cô, ngẩn ra như người cướp mất hồn, cô gái của anh sao lên đồ lại đẹp thế này. Anh chọn quả đúng không sai, cô rất hợp với lông vũ mà.

Chiếc váy hai dây pastel hồng điểm xuyết những sợi lông vũ lưa thưa màu hồng nhạt. Vạt dưới xoè ra như một nàng công chúa. Phong cởi chiếc khăn ở cổ cô ra.

“Đeo cái này trông thật ngứa mắt”

“Anh đừng, mọi người sẽ thấy”

“Thấy thì sao, càng đẹp”

Phong cầm một sợi dây nhỏ treo vào cổ Lam. Sợi dây mảnh lấp lánh có mặt đá như hình giọt nước đọng trên cổ càng tôn lên vết đẹp mảnh mai yêu kiều.

Trước khi ra khỏi phòng Phong còn cố hôn thêm mấy cái nữa. Giờ chỉ cần có cơ hội thì anh sẽ hôn cô mọi nơi mọi lúc.