Ngày Em Đến

Chương 12

Ngày đầu năm, đường xá khá vắng vẻ, xe cộ không nhiều. Trương Tư Ninh thuộc dạng lái xe an toàn là trên hết không cần nhanh chóng, nên dù không kẹt xe, cô cũng mất gần một giờ đồng hồ mới đi hết quãng đường từ ngoại ô vào trong nội thành.

Chạy vào trục đường chính, qua bảy tám cái đèn xanh đèn đỏ, quẹo cua hai lần, về được đến nhà cũng đã hơn mười hai giờ trưa.

Đậu xe trong gara xong, hai người vào thang máy để lên nhà, vào cửa đổi giày. Hôm qua, Trương Tư Ninh đi Carrefour mua thức ăn, tiện tay mua luôn một đôi dép lê cho nam, không nghĩ tới hôm nay liền phát huy công dụng.

Trương Tư Ninh thuận tay ném túi xách lên ghế sofa đơn, cởi áo khoác, vừa cột tóc vừa hỏi, “Ngoài món ăn kèm, bữa trưa anh muốn ăn sủi cảo hay hoành thánh?” Sau đó nói thêm một câu: “Đều tự làm ở nhà, không phải mua trong siêu thị đâu.”

Vệ Cẩm Huyên nhướng mày: “Tôi có nên khen em huệ chất lan tâm không?”

Trương Tư Ninh mỉm cười: “Không cần anh khen, tôi vốn huệ chất lan tâm mà.”

Anh cũng cười, sau đó chọn sủi cảo, giải thích: “Tôi thường ăn hoành thánh vào buổi tối.”

Trương Tư Ninh thì sao cũng được, bảo anh cứ ngồi thoải mái, rồi nhớ ra mình đang khát nên đi tới máy lọc rót nước uống, sau đó vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.

Vệ Cẩm Huyên không còn khách sáo như lần đầu tiên đến đây, anh tiện tay cởi áo khoác treo lên giá áo ở lối vào, để lộ ra chiếc áo len cashmere* màu cà phê bên trong. Vốn dĩ trời sinh dáng người Vệ Cẩm Huyên là móc treo đồ, vai rộng chân dài thắt lưng hẹp, trên người không có chỗ nào mất cân đối, mặc cái gì cũng rất đẹp mắt, dù là áo khoác ngoài màu đen bảo thủ hay áo len cashmere đơn điệu cũng đều có thể toát ra phong cách đặc biệt.

(*Cashmere là chất liệu rất đặc biệt. Nó cũng là một loại sợi tự nhiên hiếm nhất trên thế giới. Thuật ngữ “cashmere” liên quan đến các loại trang phục làm từ chất liệu này.)

Trương Tư Ninh lại chạy ra hỏi: “Anh muốn ăn nhân thịt boa rô hay nhân nấm cải thảo?”

Vệ Cẩm Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Đều nếm thử đi.”

“Vậy anh muốn sủi cảo nước hay là hấp?”

“Tôi thích có nước.”

Thức ăn đã làm sẵn từ tối qua nên không mất nhiều thời gian để hâm lại, chưa đến một tiếng đồng hồ, hơn mười món ăn đã được bưng lên bàn. Trương Tư Ninh để Vệ Cẩm Huyên ăn trước, cô đi thả sủi cảo vào nước sôi, Vệ Cẩm Huyên cũng không khách khí cầm đũa gắp một miếng sườn cho vào miệng.

Sau khi ăn xong, Trương Tư Ninh rửa chén bát, thấy anh uể oải tựa lưng vào ghế, biết chắc là do ăn quá no, cô có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, cười hì hì hỏi: “Có muốn ăn thêm chút hoành thánh không ạ?”

Biết cô đang trêu mình, Vệ Cẩm Huyên bất đắc dĩ: “Để buổi tối ăn đi.” Xem như anh cũng đã liều cái mạng già, nói được thì làm được, giúp cô giải quyết đồ ăn dư, lúc này thật sự là hết khả năng chống đỡ rồi.

Trương Tư Ninh giả vờ mất hứng: “Buổi tối còn muốn ăn cơm ạ?”

Vệ Cẩm Huyên đáp: “Đúng vậy, không chào đón sao?”

Cái người này….sao mà trong ngoài hoàn toàn không đồng nhất vậy nè, sự cao ngạo lạnh lùng lúc mới quen đâu mất rồi? Nhớ đến hôm đó, anh ra vẻ chiếu cố lắm mới nhận danh thiếp của cô, quả nhiên là khác xa một trời một vực mà.

Dọn dẹp phòng bếp xong, Trương Tư Ninh muốn đi ngủ một lát, sáng sớm đã chạy xe tới lui cả đoạn đường dài như vậy nên giờ có chút mệt mỏi. Vệ Cẩm Huyên bảo cô cứ thoải mái, anh vào thư phòng đọc sách. Dường như thật sự có ý định đóng cọc ở đây ăn cơm tối.

Trương Tư Ninh vừa chợp mắt đã ngủ thẳng một giấc đến khi trời tối, lúc tỉnh dậy Vệ Cẩm Huyên đã đi khỏi. Anh để lại giấy nhắn trên bàn trà trong phòng khách cho cô, nói là tạm thời có việc đi trước, thấy cô ngủ ngon như vậy nên không nỡ đánh thức. Trương Tư Ninh cầm tờ giấy xem hai lần, rồi tiện tay nhét vào ngăn kéo dưới bàn.

Mấy hôm sau đó, anh không liên lạc với cô, cô cũng thế, hai người cứ bình bình đạm đạm, thản nhiên như vậy. Gặp mặt, thì là bạn bè, có thể vui đùa trêu chọc, ở cạnh nhau một cách tự nhiên. Không gặp mặt, cũng sẽ không chủ động liên lạc.


Có lẽ mối quan hệ của hai người cũng không khác biệt bao nhiêu so với cái gọi là ‘quân tử chi giao đạm nhược thủy’*.

(* Quân tử chi giao đạm nhược thủy: tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước, vì tình cảm ấy được xây dựng trên cơ sở nhất trí về tư tưởng, lý giải với nhau nên bằng phẳng như nước, nhưng mưa gió lại cùng thuyền sống chết không thay đổi.)

Qua mùng năm, hầu hết các cửa hàng xung quanh đều trở lại buôn bán bình thường. Mới đầu năm cửa hàng hoa cũng không có nhiều khách, Kim Giai Di gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài dạo phố, hôm nay trời nổi gió lớn, Trương Tư Ninh không muốn ra ngoài, nói là phải trông tiệm. Kim Giai Di mè nheo cả buổi trời trong điện thoại cũng không thể làm cô đổi ý, cuối cùng bất đắc dĩ, liền tự mình chạy tới tiệm chơi với cô.

Vừa mới bước vào cửa tiệm, Kim Giai Di nhào tới ôm cô thật chặt, báo ngay tin tốt: “Công việc của tớ giải quyết xong rồi! Ha ha, để xem sau này mẹ tớ còn cười nhạo được nữa không! Hừ hừ~”

Chuyện gì đây hở trời?!

“Tết mà cũng có công ty tuyển người sao?” Cô tò mò.

“Đúng vậy, ngay trong dịp tết, giám đốc điều hành công ty đặc biệt cho tớ một công việc, he he!”

Trương Tư Ninh chịu không nổi dáng vẻ đắc ý kia của cô nàng bèn liếc mắt một cái: “Nói tiếng người.”

Kim Giai Di cười hắc hắc: “Anh họ tớ có một người bạn học vừa ở nước ngoài về, gia đình rất giàu có, trước đây chỉ ở nước ngoài cọ xát học hỏi, bây giờ ôm ấp dự định trở về nước. Năm trước, vừa đăng ký thành lập công ty nên hiện tại rất cần người, hôm qua, tớ với anh họ đi gặp anh ta, mọi người cùng nhau ăn cơm, sau đó anh ta hỏi tớ một số chuyện, chị đây trả lời phải nói là văn chương trôi chảy, vừa nãy anh họ gọi điện thoại tới nói tớ trúng tuyển, ngày mai đi làm.”

Vẻ mặt Trương Tư Ninh nghi ngờ: “Không phải cậu kiên quyết công ty không đến năm trăm người thì không làm sao? Những công ty quy mô vừa và nhỏ cậu đều không thèm để mắt tới, sao có thể coi trọng một công ty mới chưa có nền tảng gì như vậy?”

Không biết Kim Giai Di đang nghĩ tới điều gì mà gương mặt đỏ hồng, ngón tay bắt đầu ngọ nguậy, dáng vẻ thẹn thùng cúi đầu.

Phong cách này có gì đó không đúng!

Trương Tư Ninh rùng mình, xoa xoa cánh tay: “Làm ơn đi, cậu như vậy tớ thực sự không quen đó.”

Kim Giai Di: “Tớ......”

“Cậu làm sao?”

“Tớ thích một người.”

╭(‘°a°’)╮

Liên kết lại từ đầu tới cuối, trong nháy mắt Trương Tư Ninh đã hiểu ra: “Chính là bạn học của anh họ cậu?”

Kim Giai Di xấu hổ gật đầu, không ngờ bình thường em gái này luôn phóng khoáng mạnh mẽ mà trong chuyện tình cảm lại ngây thơ đến thế, đây là chuyện Trương Tư Ninh không bao giờ nghĩ tới. Lúc còn đi học, Kim Giai Di không có dính dáng gì đến chuyện yêu đương, đối với chuyện tình cảm trước giờ cô nàng chỉ đứng từ xa xem chuyện bát quái, không dễ gì đụng vào, nên Trương Tư Ninh vẫn nghĩ bạn thân mình chính là ‘nữ hán tử’*, ngờ đâu náo loạn một hồi thì ra cũng là cô em nhỏ thanh xuân.

(*Nữ hán tử: chỉ những cô gái giống con trai, tính cách độc lập, hành động quyết đoán, không dựa dẫm vào đàn ông. Ngày nay, có rất nhiều cô gái thích gọi mình là ‘nữ hán tử’)

Đúng là cháy rụi tam quan mà!

“Cậu vừa gặp đã yêu sao? Người đó dáng vẻ thế nào, năm nay bao nhiêu tuổi, à, tớ nhớ hình như anh họ cậu cũng đã hơn ba mươi, chắc anh ta cũng không còn trẻ, không phải là người đã có gia đình rồi chứ?” Trương Tư Ninh mở miệng tuôn ra một đống câu hỏi.


Đối mặt với một loạt câu hỏi của bạn thân, Kim Giai Di thoáng chút ngại ngùng, nhỏ giọng đáp: “Anh ấy rất nhã nhặn lịch sự, vô cùng phong độ, ba mươi ba tuổi, đã ly dị, có con trai nhưng thằng bé không ở trong nước mà sống với mẹ ở New Zealand.”

Điều kiện...... Thật khó nói, đối với chuyện này Trương Tư Ninh không có ý kiến chỉ lướt qua rồi trực tiếp hỏi: “Vậy cậu tính khi nào thì thổ lộ?”

“Haizz, còn chưa nghĩ ra.” Kim Giai Di cộc lốc nói: “Kế hoạch của tớ là tiếp cận đối phương trước, tìm hiểu hắn đồng thời cũng làm cho hắn hiểu về tớ, sau đó từ từ tính tiếp.”

Xem ra cũng còn lý trí, Trương Tư Ninh yên tâm rồi. Chuyện khác cô không sợ, chỉ sợ cô nàng lần đầu tiên trong đời có mục tiêu, bị kích động làm ra chuyện bốc đồng, dẫn đến hậu quả xấu, như vậy ‘được không bù nổi mất’.

“Đúng rồi, cậu ứng tuyển vị trí nào, công ty làm về cái gì?”

“Công ty quảng cáo, công việc trợ lý tổng giám đốc.”

Trương Tư Ninh nghe xong mỉm cười, trêu chọc: “Gần quan được ban lộc nha.”

Kim Giai Di hung dữ liếc mắt: “Ôi trời, đừng chỉ biết nói người khác, cậu thì sao ta, đêm giao thừa cậu ở với ai hả?”

“Với Thượng Đế.”

“Đi chết đi.”

Thứ bảy, Trần Bình Bình và Hứa Dương đi làm lại, hai người mang lên cho Trương Tư Ninh rất nhiều đồ ăn, đều do trong nhà tự làm, có lạp xưởng, hột vịt muối, thịt hun khói, cá khô, có cả hồng khô, bánh chưng, cả một đống lớn.

“Nhiều như vậy, sao chị ăn hết được.” Trương Tư Ninh bảo hai người mang về bớt một ít.

Trần Bình Bình đẩy ngược trở lại, nói: “Những thứ này đều có thể để được rất lâu, không bị hư đâu, chị Tư Ninh cứ để đó, từ từ ăn cũng hết mà, đây là tâm ý của gia đình tụi em.” Hứa Dương ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng rồi, chị nhận đi, cũng không đáng giá gì, chỉ là chút tâm ý mà thôi.”

Sau một hồi đẩy qua đẩy lại, Trương Tư Ninh thấy không thể từ chối mãi ý tốt của người ta nên nhận lấy. Nhưng nhiều đồ như vậy, cô ăn đến ngày tháng năm nào mới hết được chứ, hơn nữa cô cũng không thích lạp xưởng, cảm thấy mùi vị rất kỳ lạ, không thể hiểu được vì sao nhiều người lại thích ăn đến thế.

Hôm nay là thứ bảy, Trương Tư Ninh bảo Trần Bình Bình và Hứa Dương ngày mai hãy đi làm, thấy hai người không đồng ý, Trương Tư Ninh nói thêm hiện tại vẫn còn đang không khí mừng năm mới, cửa hàng cũng không buôn bán được gì, năm giờ sẽ đóng cửa.

Lúc này cũng đã gần bốn giờ, thấy hai người còn đang lưỡng lự, Trương Tư Ninh liền mạnh mẽ đẩy cả hai ra ngoài: “Trễ nữa sẽ phải chen chúc trên xe đó, về đi, nhớ sáng ngày mai đừng đi làm trễ là được.”

*******

Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay là rằm tháng giêng, công viên Nhân Dân có bắn pháo hoa và trình diễn ánh sáng, Trần Bình Bình và Hứa Dương cũng muốn đi xem, liền dụ dỗ Trương Tư Ninh đi cùng. Trương Tư Ninh không thích đến những nơi đông đúc, nghĩ đến cảnh biển người chen nhau tấp nập, cô chẳng có chút hứng thú nào.

Có điều cô không phải là bà chủ keo kiệt, Tết nguyên tiêu đi xem trình diễn ánh sáng cũng không có gì quá đáng, vì thế vô cùng rộng rãi mới bốn giờ đã cho hai người ra về, Trần Bình Bình và Hứa Dương vui đến mức vây quanh cô gọi chị chị, hết sức thân thiết.

Tám giờ tối, Trương Tư Ninh đóng cửa tiệm. Cô về nhà chuẩn bị nấu hoành thánh, đang nấu nước thì điện thoại di động vang lên, là Kim Giai Di gọi tới, hỏi cô có muốn đi hát hò không, Trương Tư Ninh nói không đi, Kim Giai Di khẽ nói trong điện thoại: “Cậu tới đi, lát nữa bạn hắn cũng tới, nếu lúc đó chỉ có mình tớ thì xấu hổ lắm.”

Trương Tư Ninh phản ứng vô cùng nhanh chóng, cho dù bạn thân không nói thẳng ra, cô cũng đã hiểu rõ nhưng vẫn muốn chọc cô nàng bèn nói: “Hắn? Hắn là ai vậy ta?”

Kim Giai Di ‘trời ạ’ một tiếng, hờn dỗi: “Hắn chứ ai, nam thần của tớ!”

“Tốc độ của cậu đuổi kịp tên lửa rồi đó, mới có mấy ngày đã hẹn hò riêng rồi sao?”

“Không phải như cậu nghĩ đâu, dù sao cậu cũng tới đây nhanh đi, Kim Đỉnh trên đường Kim Hải cậu biết không, nhanh lên, tớ chờ đó, đến thì gọi điện thoại cho tớ.” Nói xong liền cúp máy, hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối.

Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, đành tắt bếp, cầm chìa khóa xe đi đến nơi hẹn, dù sao cô cũng rất tò mò về người đàn ông đã cướp được trái tim sắt đá của em gái nhỏ nhà cô.

Kim Đỉnh cách cửa hàng Trương Tư Ninh không xa, lái xe khoảng hai mươi phút là tới. Vừa đậu xe xong lại nhận được điện thoại của Kim Giai Di, Trương Tư Ninh nói đến rồi, Kim Giai Di ở đầu bên kia vô cùng thục nữ nói số phòng bảo cô tự mình đi lên, giọng nói thùy mị dịu dàng, khiến người ta nổi hết da gà.

Thông thường, các nhà hàng karaoke đều lấy màu tối làm gam màu trang trí chủ đạo, Kim Đỉnh cũng không ngoại lệ, có vẻ kinh doanh rất tốt, quán bar ở tầng một đã chật kín người. Gian phòng Kim Giai Di nói ở tầng ba, Trương Tư Ninh vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy cô em gái nhỏ đang đứng đợi bên ngoài.

“Không phải bảo tớ đi thẳng tới phòng bao sao?” Cô nhướn mày hỏi.

Kim Giai Di cười hì hì ôm vai cô: “Cậu là khuê mật của tớ, đương nhiên tớ phải ra đón rồi.”

Trương Tư Ninh liếc mắt, không phải muốn biểu hiện tốt trước mặt người yêu hay sao, xí, cô cũng lười vạch trần cô nàng.