Con gái Marie đáng thương! Người ta đã đem nó đi chơi rồi, nó nhìn đám đông qua cửa xe ngựa và không còn nghĩ gì đến cái ông kia nữa.
Có lẽ tôi còn có thì giờ viết mấy trang cho nó để một ngày kia nó sẽ đọc và sau mười lăm năm nữa nó sẽ khóc cho sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Phải đấy, con bé phải được biết chuyện của tôi, do chính tôi viết và tên tuổi tôi để lại cho nó sao nhục nhã cay đắng đến thế!