Chiếc ô tô màu đen chở tôi đến đây, trong nhà tù Bicêtre ghê tởm này.
Nhìn từ xa, tòa nhà này có một vẻ uy nghi nào đó trải rộng ở cuối chân trời, trước một ngọn đồi còn giữ lại được một vẻ đẹp cổ kính xưa kia, một dáng vẻ lâu đài vua chúa. Nhưng khi càng đến gần, tòa cung điện trở thành một tòa nhà tồi tàn đổ nát. Đầu hồi bị hư hại như đâm vào mắt. Tôi không biết có gì đáng xấu hổ và nghèo nàn hơn đã làm bẩn mặt ngoài của cung điện nhà vua. Người ta có thể nói các bức tường như bị hủi gặm nhấm. Không còn kính, không còn gương ở cửa sổ mà chỉ là những tấm sắt che chắn đặt chéo nhau, đây đó dán những hình ảnh xanh xao gầy gò một tên cai tù hay một thằng điên.
Đó là cuộc sống nhìn gần.