Không may là tôi không ốm. Hôm sau tôi phải rời khỏi bệnh xá trở về xà lim án chém.
Không đau ốm! Đúng là vì tôi còn trẻ, khoẻ, dòng máu nóng vẫn chảy trong huyết mạch, chân tay vẫn tuân theo mọi ý thích thất thường của tôi. Tôi khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, có thể trạng tốt đủ để sống lâu. Đúng vậy, điều đó là sự thật. Tuy nhiên tôi có một căn bệnh, một căn bệnh chết người do chính bàn tay con người tạo nên.
Từ lúc rời bệnh xá, một ý nghĩ xót xa chợt đến với tôi làm tôi phát điên. Đó là tôi có thể vượt ngục nếu người ta để tôi ở lại đó. Những thầy thuốc cùng những y tá lương thiện ở đó tỏ ra quan tâm đến tôi. Chết trẻ thế này mà lại chết vì án tử hình. Người ta có thể nói họ ái ngại cho tôi khi họ tỏ ra ân cần lo lắng bên giường bệnh. Những con người đó đã chữa cho tôi khỏi sốt nhưng không chữa được án tử hình cho tôi. Tuy vậy điều đó lại quá dễ dàng với họ. Cánh cửa đã mở, họ chỉ việc lẳng lặng để tôi đi, họ có phải làm gì đâu?
Bây giờ thì dịp may đó không còn nữa! Đơn chống án của tôi sẽ bị bác bỏ, bởi vì mọi việc đã đâu vào đấy. Nhân chứng đã đưa ra đủ các chứng cứ, những người biện hộ đã bào chữa hết mình. Các quan tòa cũng đã xem xét kỹ lưỡng. Tôi không tin vào chuyện đó, trừ phi… Không! Thật điên rồ! Không còn hy vọng gì nữa! Chống án chẳng qua là chiếc dây thừng treo ngươi lơ lửng bên bờ vực thẳm và người ta đã từng có lúc nghe thấy nó kêu răng rắc cho đến khi đứt hẳn và ngươi rơi xuống vực sâu, giống như lưỡi dao máy chém phải mất sáu tuần nữa mới rơi xuống cổ ngươi.
Nếu tôi được ân xá thì sao? Được ân xá! Ai ban lệnh đặc xá mới được chứ? Và tại sao? Đặc xá thế nào? Không thể nào người ta đặc xá cho tôi được. Phải tử hình tôi để làm gương như lời họ nói!
Tôi chỉ phải trải qua ba bước nữa: nhà tù Bicêtre, nhà tù La Conciergerie và cuối cùng là quảng trường La Grève.