Tôi vội vã quay lại ngồi trên ổ rơm, gục đầu giữa hai đầu gối. Rồi nỗi kinh hoàng thơ ngây của tôi tan biến đi, tôi lại thấy tò mò muốn đọc tiếp những dòng chữ kỳ lạ trên tường.
Bên cạnh cái tên Papavoine, tôi gỡ một tấm mạng nhện dày đặc bụi bặm ở góc tường thấy lộ ra bốn hay năm tên hoàn toàn dễ đọc, cạnh đó là những dòng chữ khác đã mờ hết chỉ còn một vệt trên tường: Dauton, 1815, Poulain, 1818, Jean Martin, 1821, Castaing, 1823.
Tôi đã đọc những cái tên này, những kỷ niệm bi thảm lại lởn vởn trong đầu tôi. Dauton là một kẻ đã giết em trai rồi chặt xác ra từng mảnh, và ban đêm đi tha thẩn trên đường phố Paris rồi vứt đầu xuống một đài nước, thân mình thì trôi vào một miệng cống thoát nước[6]. Poulain kẻ đã mưu sát vợ[7]. Jean Martin[8] người đã bắn một phát súng lục vào cha mình khi ông già đáng thương đang mở cửa sổ. Castaing là một bác sĩ đã vô tình đầu độc người bạn thân của mình trong lúc đang chăm sóc bệnh nhân, vì đưa nhầm thuốc nên người bệnh chết tức khắc. Còn cuối cùng là Papavoine, một người điên kinh tởm đã giết những đứa con mình bằng những nhát dao đâm vào đầu nạn nhân.
Một cơn rùng mình đến phát sốt chạy khắp người tôi. Tôi nói với mình: đó là những người đã ở trong ngục tối này trước tôi. Chính tại đây, trên nền đá này, họ đã có những suy nghĩ cuối cùng, những con người phạm tội giết người, tay đã vấy máu. Chính xung quanh bức tường này, trong cái ô vuông chật hẹp này, những bước chân của họ đã đi đi lại lại như những bước chân của một con ác thú. Đó là những bước chân ngắn, có vẻ như căn ngục tối này không bao giờ vắng chủ. Họ đã lần lượt để lại chỗ ngồi, chỗ nằm còn nóng hơi người của họ cho người đến sau, trong đó giờ đến lượt tôi. Cũng như những người đi trước, đến lượt tôi, tôi sẽ đi gặp họ ở nghĩa trang Clamart nơi cỏ mọc xanh tốt làm sao!
Tôi không phải là kẻ mơ mộng hão huyền, cũng không phải là người mê tín. Chắc là những ý tưởng này đã làm tôi phát sốt nhưng trong lúc tôi mơ mộng như vậy, hình như bất thình lình những tên tuổi định mệnh đó đã được viết bằng lửa trên bức tường đen ngòm trước mặt, tai tôi ngày càng dồn dập tiếng leng keng, một thứ ánh sáng đỏ hoe lóa mắt tôi. Có vẻ như căn xà lim tối tăm này đông nghẹt người, những con người tay trái xách đầu qua mồm vì đầu trọc lốc không còn sợi tóc.
Tất cả đều nắm tay chỉ vào mặt tôi tỏ vẻ thách thức trừ kẻ phạm tội giết cha[9]. Tôi sợ chết khiếp, nhắm nghiền mắt lại và thế là tôi nhìn thấy rõ hơn tất cả. Mơ mộng hay ảo tưởng, hay thực tế, có lẽ tôi phát điên lên mất nếu không có một ấn tượng bất ngờ đã kịp thời thức tỉnh tôi.
Tôi suýt ngã ngửa khi cảm thấy dưới chân tôi một cái bụng mềm và những cái chân đầy lông lá, thì ra là một con nhện mà tôi vừa gỡ bỏ cái mạng nó giăng trên tường đang tìm đường chạy trốn.
Tôi như trần trụi, bị tước đoạt tất cả. Ôi! Những bóng ma khiếp sợ làm sao! Không! Đó chỉ là một làn khói do bộ óc trống rỗng và co giật của tôi tưởng tượng ra. Những người chết thì đã chết rồi. Nhất là những người vừa nói đến ở trên. Họ đã yên nghỉ dưới nấm mồ sâu khóa chặt. Nhưng đấy không phải là nhà tù mà người ta có thể trốn thoát. Vậy làm sao mà phải sợ hãi như vậy.
Cánh cửa mồ đâu có thể mở từ bên trong?