Ngày Của Kiến

- 2 -

Docsach24.com

áo Tiếng vang Chủ nhật:

BA ÁN MẠNG BÍ ẨN TRÊN PHỐ FAISANDERIE

“Hôm thứ Năm người ta đã phát hiện ra ba xác chết trong một chung cư trên phố Faisanderie, Fontainebleau. Không ai biết nguyên nhân dẫn đến cái chết của Sébastien, Pierre và Antoine Salta, ba anh em ruột sống chung trong một căn hộ.

“Khu phố này vốn rất nổi tiếng về an ninh trật tự. Chưa từng xảy ra vụ cướp tiền hay đồ vật quý hiếm nào ở đây. Cũng không thấy dấu vết gì của hiện tượng bẻ khóa. Tại hiện trường, người ta không phát hiện ra vũ khí gây án nào.

“Cuộc điều tra hứa hẹn sẽ gặp nhiều khó khăn được giao cho đội trưởng nổi tiếng Jacques Méliès, người đứng đầu Đội Trọng án Fontainebleau. Vụ án kỳ lạ này có thể sẽ là câu chuyện giật gân nhất mùa hè dành cho những kẻ yêu thích các bí ẩn trinh thám. Tên sát nhân liệu mà cảnh giác. L.W.”

6. BÁCH KHOA TOÀN THƯ

LẠI LÀ BẠN ĐẤY Ư?

Vậy là bạn đã khám phá ra tập hai cuốn Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối của tôi.

Hiển nhiên cuốn đầu tiên được đặt trên giá để kinh trong khu đền dưới lòng đất, cuốn này khó tìm hơn phải không?

Hoan hô bạn.

Đúng ra thì bạn là ai nhỉ? Cháu trai Jonathan của tôi? Con gái tôi? Không, bạn có thể không phải người này cũng chẳng phải người kia.

Xin chào, vị độc giả xa lạ!

Tôi mong hiểu được bạn rõ hơn. Trước những trang viết trong cuốn sách này, hãy nói tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp, quốc tịch của bạn.

Bạn quan tâm đến gì trong cuộc sống?

Đâu là điểm mạnh và đâu là điểm yếu của bạn?

Ồ mà suy cho cùng, điều ấy chẳng quan trọng lắm. Tôi biết bạn là ai.

Tôi cảm thấy bàn tay bạn đang vuốt ve những trang viết của tôi. Kể ra cũng khá dễ chịu. Trên mỗi đầu ngón tay bạn, qua từng đường vân tay ngoằn ngoèo, tôi đoán được những đặc tính bí ẩn nhất của bạn.

Tất cả đều được ghi vào tận từng phần dù là nhỏ nhất trong bạn. Thậm chí tôi còn nhận thấy ở đó gien của tổ tiên bạn.

Có thể nói hàng nghìn con người ấy đã phải sống qua rất nhiều năm. Phải quyến rũ nhau, làm tình với nhau cho đến lúc bạn chào đời!

Ngày hôm nay, tôi cảm giác như thấy bạn ngay trước mắt mình.

Không, bạn đừng cười. Hãy cứ tự nhiên. Hãy để tôi nói nhiều hơn nữa về bạn. Bạn còn hơn cả những gì bạn vẫn nghĩ về mình.

Bạn không đơn giản là một cái họ và một cái tên chứa đựng cả một lịch sử xã hội thôi đâu.

Bạn còn là 71% nước tinh khiết, 18% các bon, 4% nitơ, 2% canxi, 2% phốt pho, 1% kali, 0,5% lưu huỳnh, 0,5% natri, 0,4% clo. Cộng thêm một thìa xúp các nguyên tố vi lượng khác nhau: magiê, kẽm, mangan, đồng, i ốt, niken, brom, flo, silic. Lại cộng thêm một nhúm các chất nữa như coban, nhôm, molipđen, vanađi, chì, thiếc, titan, bo.

Đây chính là công thức cấu thành sự sống của bạn.

Tất cả những vật liệu này đều bắt nguồn từ hiện tượng bùng cháy của các ngôi sao và bạn có thể thấy chúng ở khắp nơi trong chính cơ thể bạn. Nước trong cơ thể bạn cũng tương tự như nước của đại dương vô hại nhất trong số các đại dương. Phốt pho trong cơ thể bạn khiến bạn dễ trở thành những kẻ chóng hưng phấn. Clo trong cơ thể bạn giống như loại clo vẫn được dùng để tiệt trùng các bể bơi. Song bạn không chỉ là thế.

Bạn là một giáo đường hóa học, một trò chơi xây dựng vĩ đại với những liều lượng, những cân bằng, những cơ chế phức tạp chỉ có thể nắm bắt đôi chút. Bởi phân tử nào trong bạn cũng đều được cấu tạo từ những nguyên tử, những hạt, những quark(1), chân không, tất cả gắn kết với nhau, một cách khéo léo khó lòng nhận biết, nhờ nào là lực điện từ, nào là lực hấp dẫn, lực điện tử.

Song bất chấp vậy! Nếu bạn đã tìm được cuốn tập hai này, thì đó là vì bạn thật khôn khéo và biết rất nhiều điều về thế giới của tôi. Bạn đã làm gì với những kiến thức mà cuốn tập một mang đến cho bạn? Một cuộc cách mạng chăng? Hay một sự tiến hóa? Không gì cả, hẳn nhiên rồi.

Thế thì giờ đây, bạn hãy ngồi thật thoải mái để có thể đọc cho rõ hơn. Hãy ngồi thật thẳng lưng. Hãy thở thật bình tĩnh. Hãy thư giãn cơ mặt.

Hãy lắng nghe tôi!

Không có gì ở xung quanh bạn, trong thời gian và không gian, là vô ích cả. Bạn không vô ích. Cuộc sống ngắn ngủi của bạn mang ý nghĩa nào đó. Nó không hề bế tắc. Mọi thứ đều có ý nghĩa.

Như tôi, kẻ đang trò chuyện cùng bạn đây, trong lúc bạn đọc tôi thì tôi bị đám giòi nhấm nháp. Tôi nói sao ư? Tôi sẽ được dùng làm phân bón cho những mầm rau xếp phơi mơn mởn. Lớp người thuộc thế hệ tôi không hiểu tôi muốn kiếm tìm điều gì.

Với tôi giờ thì đã quá muộn. Điều duy nhất tôi có thể để lại là một vết dấu mong manh... cuốn sách này.

Với tôi giờ đã quá muộn, nhưng với bạn lại chưa phải quá muộn. Bạn đã yên vị rồi chứ? Hãy thư giãn các cơ nhé. Đừng nghĩ đến điều gì khác ngoài vũ trụ, nơi bạn chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi.

Hãy tưởng tượng thời gian được tua nhanh. Phụt, bạn chào đời, chui khỏi bụng mẹ mình như một hạt sơ ri tầm thường. Roạp, roạp, bạn nhồi cả nghìn món ăn đủ màu vào người rồi cùng lúc biến hàng tấn thực vật và động vật thành phân. Tạch, bạn chết.

Lúc sống bạn đã làm được gì?

Không nhiều lắm, hẳn nhiên rồi.

Vậy hãy hành động! Hãy làm việc gì đó, có thể nhỏ bé thôi, nhưng hữu ích! Hãy làm việc gì đó cho đời trước khi từ giã đời. Bạn được sinh ra không phải không có nguyên do. Hãy tìm hiểu xem nguyên do ấy là gì. Đâu là nhiệm vụ nhỏ bé của bạn?

Không phải ngẫu nhiên bạn có mặt trên đời này.

Hãy chú ý điều đó.

Edmond Wells,

Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, quyển II.

7. NHỮNG SỰ BIẾN ĐỔI

Nó không thích người ta bảo nó phải làm cái này cái kia.

Con sâu róm to bự lông lá đầy mình, màu xanh lá, đen và trắng, lánh xa khỏi con chuồn chuồn vốn hay khuyên nó phải cảnh giác với lũ kiến rồi đi về tít đầu cành cây tần bì.

Nó trượt đi trong tư thế trườn uốn lượn. Đầu tiên nó đặt sáu cái chân trước xuống. Rồi khi nó cuộn mình thì mười cái chân sau của nó nối tiếp với sáu cái chân trước.

Lúc tới đầu ngọn cây, con sâu róm khạc ra một ít dãi dính để cố định phần thân sau của nó rồi buông mình treo lơ lửng, đầu chúc xuống dưới.

Nó rất mệt mỏi. Nó đã hoàn thành chuỗi ngày sống đời ấu trùng. Những đớn đau trong nó đã chấm dứt. Giờ thì hoặc là nó thay hình đổi dạng, hoặc là nó chết.

Suỵt!

Nó cuộn mình vào một cái vỏ kén bằng sợi mảnh trong suốt, mềm mại và chắc chắn.

Cơ thể nó biến thành một cái bọc thần diệu.

Nó chờ ngày này từ rất lâu, rất lâu rồi. Lâu vô cùng.

Cái vỏ kén cứng lại và trắng ra. Cơn gió nhẹ khẽ đu đưa thứ quả trong suốt kỳ lạ ấy.

Một vài ngày sau, cái vỏ kén căng lên như thể sắp thốt ra một tiếng thở dài. Hơi thở của nó trở nên đều đặn hơn. Nó rung rung. Cả một quá trình luyện đan đang diễn tiến. Phía dưới đó, các sắc màu, các thành phần hiếm lạ, các hương thơm tinh tế, các mùi hương khiến người ta ngỡ ngàng, các thứ nước cốt, các loại hoóc môn, các màu sơn, các chất mỡ, các loại axit, các loại thịt và thậm chí cả các loại vỏ đang hòa quyện vào nhau.

Mọi thứ tự điều chỉnh sắp xếp, tự định mức liều lượng chính xác không gì sánh kịp nhằm sản sinh ra một thực thể mới. Thế rồi phần phía trên cái vỏ kén nứt toạc. Từ lớp vỏ bạc thò ra một cái râu rụt rè xoắn ốc.

Dáng hình đang thoát khỏi cái nôi áo quan kia chẳng còn nét gì giống với con sâu róm nguồn gốc xuất thân của nó nữa.

Một con kiến lang thang quanh đó đã dõi theo khoảnh khắc thiêng liêng này. Thoạt tiên, bị vẻ tráng lệ của quá trình biến đổi ấy thu hút, nó tỏ ra rất biết điều nhưng rồi nó sực nhớ đó chỉ là một miếng thịt săn. Nó bèn lao nhanh trên cành cây để giết con vật tuyệt vời ấy trước khi con vật kịp chuồn.

Cơ thể ẩm ướt của con bướm sư tử đã thoát hẳn ra khỏi tổ trứng gốc. Cánh nó dang ra. Sắc màu rực rỡ. Đôi cánh nhọn nhẹ nhàng và mỏng manh ánh lên. Từ những rãnh khía sẫm màu nổi bật các sắc vẻ lạ lẫm: vàng flo, đen mờ, cam sáng chói, đỏ son, hơi đỏ son và than đá ánh xà cừ.

Con kiến săn mồi lắc cái bụng nằm phía dưới lồng ngực để đứng vào tư thế bắn. Trong tầm nhìn cũng như tầm ngửi của nó, nó đang nhắm con bướm.

Con bướm sư tử nhận ra con kiến. Nó bị phần đầu nhọn của cái bụng dưới đang nhắm vào mình quyến rũ nhưng nó biết cái chết có thể phụt ra từ đó. Mà nó thì chẳng hề sẵn sàng chết chút nào. Không phải lúc này. Nếu không sẽ thật đáng tiếc.

Bốn con mắt hình cầu chằm chằm nhìn nhau.

Con kiến soi kỹ con bướm. Quả là con bướm rất xinh đẹp nhưng con kiến phải mang thịt tươi về cho đám ấu trùng. Không phải tất cả các loài kiến đều ăn chay, còn lâu mới thế. Đoán thấy con mồi của mình đang chuẩn bị cất cánh, con kiến này bèn hành động trước, nâng cao bộ phận bắn lên. Con bướm tận dụng khoảnh khắc ấy để lao đi. Tia axit formic phun chệch hướng xuyên qua cánh con bướm, khiến nó bị thủng một vết nhỏ tròn vành vạnh.

Con bướm hơi mất độ cao một chút, vết thủng ở cánh nó bị gió lùa qua. Con kiến là một tay thiện xạ nên đinh ninh mình đã bắn trúng. Nhưng con bướm không vì thế mà bớt đập cánh. Mỗi lần đập cánh là mỗi lần đôi cánh vẫn còn ẩm ướt của nó khô đi một ít. Nó lấy lại độ cao, nhìn thấy rõ cái vỏ kén của mình ở phía dưới. Và không hề cảm thấy chút tiếc nhớ nào.

Con kiến săn mồi vẫn luôn ở tư thế phục kích. Một phát bắn nữa. Một cơn gió trời nhẹ thổi qua làm một chiếc lá đung đưa và chặn tia bắn chết chóc lại. Con bướm chao cánh rồi bay xa đầy phóng khoáng.

Con kiến lính 103 683 đến từ Bel-o-kan đã bắn hụt. Mục tiêu của nó giờ đã nằm ngoài tầm với. Nó mơ màng ngắm con sâu thuộc bộ cánh phấn ấy bay đi và thoáng thèm được như thế. Con bướm sẽ bay về đâu nhỉ? Có vẻ như nó đang hướng về phía bờ rìa thế giới.

Quả vậy, con bướm sư tử dần khuất dạng về hướng Đông. Nó đã bay được nhiều giờ rồi và khi bầu trời bắt đầu trở nên xám xịt, nó phát hiện thấy một đốm sáng le lói từ xa và ngay lập tức vội vã lao về phía đó.

Bị lôi cuốn, nó chỉ có duy nhất một mục đích: đến được chỗ phát ra thứ ánh sáng phi thường này. Gấp gáp bay cho tới khi còn cách nguồn sáng vài centimét, nó càng tăng tốc hơn nữa để nhanh chóng được thưởng thức trong cực khoái.

Giờ thì nó đã ở rất gần ngọn lửa. Đầu cánh nó sắp sửa bùng cháy. Nó mặc kệ, nó muốn dấn mình vào đó, tận hưởng sức mạnh ấm nóng này. Tan chảy trong vầng thái dương này. Liệu nó có chết thiêu trong đó không?

8. MÉLIÈS GIẢI QUYẾT BÍ ẨN CÁI CHẾT CỦA BA ANH EM NHÀ SALTA

- Không ư?

Anh rút từ túi ra một cái kẹo cao su và ngoạm lấy.

- Không, không, không. Đừng để đám nhà báo vào đây. Tôi sẽ thầm lặng kiểm tra mấy cái xác chết của tôi và rồi ta sẽ thấy. Mà tắt giùm tôi đống nến kia đi với! Sao lại châm chúng lên thế? À, chung cư xảy ra sự cố điện à? Nhưng bây giờ lại có điện rồi, phải không? Vậy thì làm ơn, không có chuyện nguy cơ hỏa hoạn đâu nhé.

Ai đó thổi tắt nến. Một con bướm với hai đầu cánh đang cháy vừa kịp thoát khỏi vụ hỏa táng.

Viên đội trưởng vừa nhai kẹo cao su trèo trẹo vừa kiểm tra căn hộ trên phố Faisanderie.

Những năm đầu thế kỷ XXI, có rất ít điều thay đổi so với thế kỷ trước. Tuy nhiên các kỹ thuật tội phạm học lại có đôi chút phát triển. Xác chết được phủ phoóc môn và sáp dẻo trong để có thể giữ nguyên tư thế lúc chết. Nhờ vậy cảnh sát tha hồ nghiên cứu hiện trường theo ý mình. Phương pháp này thuận tiện hơn nhiều so với phương pháp vẽ mấy cái đường viền cổ lỗ bằng phấn.

Phương pháp này khiến người ta hơi bối rối một chút, nhưng cuối cùng các nhà điều tra cũng quen với đám nạn nhân, mắt mở, da và quần áo phết đầy sáp trong, bất động hệt như giây phút họ chết.

- Ai là người đầu tiên đến đây?

- Thanh tra Cahuzacq.

- Emile Cahuzacq ấy à? Ông ta đang ở đâu nhỉ? À, ở dưới nhà... Được đấy, bảo ông ta lên gặp tôi.

Một cảnh sát trẻ ngập ngừng:

- Ừm thưa đội trưởng... Dưới nhà có một cô phóng viên tờ Tiếng vang Chủ nhật khẳng định rằng...

- Ai khẳng định cái gì chứ? Không! không có nhà báo nhà biếc gì lúc này hết! Đi gọi Emile cho tôi.

Méliès sải bước đi đi lại lại khắp phòng khách rồi mới nghiêng xuống xác Sébastien Salta. Khuôn mặt anh ta gần như dính chặt vào phần mặt bị biến dạng, mắt như lồi khỏi tròng, lông mày nhếch lên, cánh mũi nở ra, miệng há hốc, lưỡi cứng đờ. Thậm chí anh còn nhìn thấy cả mấy cái răng giả và thức ăn từ bữa ăn nhẹ cuối cùng còn giắt lại. Hẳn người đàn ông này đã xơi đậu phộng và nho khô.

Tiếp đó, Méliès đi vòng quanh xác của hai em trai của người đó. Pierre thì mắt trợn trừng, miệng há hốc. Sáp dẻo trong đã giữ lại cả những vết nổi da gà tua tủa trên da anh ta. Về phần Antoine, gương mặt anh ta bị biến dạng với vẻ nhăn nhúm kinh hãi ghê gớm.

Viên đội trưởng rút từ túi ra một chiếc kính lúp có đèn và soi kỹ lưỡng lớp biểu bì của Sébastien Salta. Đám lông thẳng đơ như những cái cọc. Cả Sébastien cũng bất động với những vết nổi da gà.

Một dáng hình quen thuộc hiện ra trước mặt Méliès. Thanh tra Emile Cahuzacq. Bốn mươi năm phục vụ trung thành và hiệu quả tại Đội Trọng án Fontainebleau. Tóc muối tiêu hai bên thái dương, ria mép tỉa nhọn, một con người khiến người khác vững tâm. Cahuzacq là người trầm tĩnh và đã đạt được đúng vị trí của mình trong xã hội. Mong ước duy nhất của ông là được về hưu trong thanh bình, không gặp quá nhiều sóng gió.

- Ra ông là người đến đây đầu tiên đấy hả, Emile?

- Đúng vậy.

- Thế ông đã thấy gì?

- Thì cũng như anh thôi. Tôi đã ngay lập tức yêu cầu phủ sáp dẻo trong lên mấy cái xác.

- Ý tưởng hay đấy. Ông nghĩ gì về tất cả những chuyện này?

- Không vết thương, không dấu vân tay, không vũ khí gây án, không dấu hiệu xuất nhập... Rõ ràng đây là một vụ cực điên dành cho anh!

- Xin cảm ơn.

Đội trưởng Jacques Méliès còn rất trẻ, anh mới khoảng ba mươi hai tuổi song đã nổi tiếng với tài do thám tinh khôn của mình. Anh luôn coi thường những lề thói cũ và luôn biết tìm ra các giải pháp độc đáo cho những vụ phức tạp nhất.

Sau khi học xong và nắm vững chuyên ngành khoa học, Jacques Méliès đã từ chối theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu xán lạn để hướng về đam mê duy nhất đời mình: tội ác. Ban đầu, sách vở là thứ mời mọc anh dấn thân vào cuộc phiêu du đến xứ sở của những dấu chấm hỏi này. Anh nhồi đầy đầu các loại truyện trinh thám. Từ Juge Ti đến Sherlock Holmes, rồi Maigret, Hercule Poirot, Dupin hay Rick Deckard, anh đã ngốn ngấu cả ba nghìn năm các cuộc điều tra hình sự.

Chiếc Chén Thánh của anh phải là một tội ác hoàn hảo, một tội ác chỉ có vẻ sắp diễn ra chứ chưa thực sự thành hình. Để hoàn thiện bản thân hơn, dĩ nhiên anh đã đăng ký theo học tại Học viện Tội phạm học Paris. Tại đó, lần đầu tiên trong đời, anh biết thế nào là khám nghiệm tử thi trên xác người mới chết (và cũng lần đầu tiên trong đời anh biết thế nào là ngất xỉu). Tại đó, anh được học cách mở khóa bằng một cái kẹp tóc, cách làm bom thủ công hay tháo kíp nổ. Anh cũng khám phá ra hàng nghìn cách chết chỉ tồn tại ở loài người.

Tuy nhiên, các tiết học có cái gì đó khiến anh thất vọng: nguyên vật liệu quá tệ. Người ta chỉ được làm quen với mỗi loại tội phạm hay để mình bị tóm. Đúng là những kẻ ngu ngốc. Còn bọn khác, cái bọn thông minh ấy, người ta lại chẳng biết gì về chúng cả vì người ta chưa bao giờ gặp chúng. Liệu một trong số những kẻ còn nằm ngoài vòng pháp luật đó có tìm ra cách tiến hành một tội ác hoàn hảo không?

Cách duy nhất để biết điều này là dấn thân vào lĩnh vực hình sự và chính bản thân mình phải lao vào cuộc săn lùng. Đây chính là việc anh làm. Anh thăng tiến không chút vất vả. Anh đã thành công ngoạn mục vụ đầu tiên trong đời khi vạch mặt ông thầy dạy gỡ mìn - vỏ bọc lý tưởng của một tay trùm khủng bố!

Đội trưởng Méliès tiến hành khám xét phòng khách, không bỏ qua một xó xỉnh nào dù là nhỏ nhất. Cuối cùng anh đưa mắt lên nhìn chăm chăm trần nhà.

- Nói tôi nghe đi Emile, lúc vào đây ông có thấy ruồi phải không?

Viên thanh tra trả lời rằng ông không để ý đến chi tiết này. Lúc ông tới, cửa ra vào và cửa sổ vẫn đóng nhưng ngay sau đó, ông mở cửa sổ và cả đống ruồi đã kịp bay đi.

- Có quan trọng không? ông lo lắng hỏi.

- Có. À mà suy cho cùng thì không. Cứ cho là thế thì thật đáng tiếc. Ông có hồ sơ về các nạn nhân chứ?

Cahuzacq lấy từ cái túi ông vẫn thường đeo chéo qua vai ra một cặp hồ sơ bìa các tông. Viên đội trưởng xem xét từng tài liệu một trong đó.

- Ông nghĩ gì về vụ này?

- Có vẻ gì đó rất thú vị... Cả ba anh em nhà Salta đều là các nhà nghiên cứu hóa học song một trong ba người họ, Sébastien, lại là một nhân vật không đơn giản như thoạt tiên người ta vẫn tưởng. Anh ta sống một cuộc đời hai mặt.

- Này, này...

- Anh chàng Salta này bị mấy trò cờ bạc quái quỷ ám ảnh. Trò anh ta hay chơi nhất là bài poker. Anh ta được mệnh danh là “gã khổng lồ poker”. Không những do vóc người anh ta mà trước hết là do anh ta thường đặt cược những khoản tiền kếch sù. Mới đây anh ta thua rất nhiều. Anh ta bị rơi vào vòng xoáy nợ nần. Và để thoát khỏi cảnh đó cách duy nhất anh ta tìm được là chơi càng lúc càng lớn.

- Sao ông biết những chuyện này?

- Tôi đã phải dò hỏi, cách đây không lâu lắm, ở những tụ điểm cờ bạc. Anh ta lâm vào đường cùng rồi. Hình như anh ta còn bị dọa giết nếu không hoàn tiền trong quãng thời gian ngắn nhất.

Méliès, vẻ trầm tư, không ngừng nhai kẹo cao su trèo trẹo.

- Vậy là có một động cơ nào đó liên quan đến anh chàng Sébastien này...

Cahuzacq lắc lắc mái đầu.

- Cậu nghĩ rằng anh ta hành động trước một bước và rằng anh ta tự sát chắc?

Viên đội trưởng không biết trả lời thế nào và lại quay về phía cửa ra vào.

- Lúc ông tới, cánh cửa ra vào bị khóa từ bên trong phải không?

- Phải.

- Cả mấy cái cửa sổ cũng vậy à?

- Tất cả các cửa sổ đều vậy.

Méliès lại bắt đầu nhai kẹo cao su mạnh hơn.

- Anh nghĩ đến gì vậy? Cahuzacq hỏi.

- Đến một vụ tự sát. Quả là như thế có thể hơi đơn giản nhưng giả thiết tự vẫn lại giải thích được mọi việc. Không thấy bất kỳ dấu vết khác lạ nào vì không có hiện tượng đột nhập từ bên ngoài. Tất cả diễn ra trong căn phòng đóng kín. Sébastien đã giết hai em mình rồi tự sát.

- Ừ, nhưng bằng vũ khí gì mới được chứ?

Méliès khép đôi mi lại để tìm cảm hứng tốt hơn. Cuối cùng anh tuyên bố:

- Bằng thuốc độc. Một loại thuốc độc cực mạnh có tác động chậm. Loại xyanua bọc caramen ấy. Khi tan chảy trong dạ dày, caramen sẽ giải phóng thứ chất chết người được bọc trong nó. Như một quả bom hóa học nổ chậm. Ông vừa nói anh ta là nhà hóa học phải không?

- Phải, ở CCG.

- Vậy Sébastien Salta đâu vất vả gì với việc tạo ra vũ khí!

Cahuzacq vẫn chưa bị thuyết phục hoàn toàn.

- Thế tại sao cả ba người họ lại có khuôn mặt sợ hãi đến vậy?

- Đau đớn. Khi xyanua ngấm vào dạ dày, người ta sẽ rất đau đớn. Còn tệ hại hơn một vết loét cả nghìn lần.

- Cứ cho là Sébastien Salta tự sát đi, Cahuzacq nói với giọng điệu vẫn còn ngờ vực, nhưng tại sao anh ta lại phải giết hai em mình khi hai người này chẳng có nguy cơ gì với anh ta hết?

- Để giúp họ tránh tình trạng kiệt quệ phát sinh từ cú vỡ nợ của anh ta. Cũng có thể do thứ phản xạ xưa cũ ở loài người vốn xui khiến người ta dồn cả gia đình vào chỗ chết. Tại Ai Cập thời cổ đại, các pharaon vẫn được mai táng cùng vợ, người hầu, động vật và tài sản của họ đấy thôi! Họ sợ chết một mình nên mới mang theo những người thân thiết...

Giờ thì viên thanh tra bắt đầu dao động trước niềm tin chắc chắn của viên đội trưởng. Vụ này có thể hoặc quá đơn giản hoặc quá ám muội. Song chỉ giả thiết tự sát mới biện minh nổi cho việc không thấy bất kỳ dấu vết lạ nào.

- Vậy tóm lại là thế này, Méliès tiếp tục. Tại sao mọi thứ đều khép kín? Vì mọi thứ diễn ra ở bên trong. Ai đã ra tay? Sébastien Salta. Bằng vũ khí nào? Thuốc độc tác động chậm tự chế! Động cơ là gì? Tuyệt vọng, không giải quyết được những khoản nợ kếch sù gộp lại từ các cuộc cờ bạc.

Emile Cahuzacq rất lấy làm ngạc nhiên. Như vậy vụ án bí ẩn vốn được báo chí tuyên bố là “giật gân nhất mùa hè” này lại được giải quyết dễ dàng thế sao? Thậm chí chẳng cần kiểm chứng, chẳng cần đối chất nhân chứng, chẳng cần nghiên cứu dấu hiệu, tóm lại là chẳng cần mấy thứ đồ lỉnh kỉnh chuyên ngành. Đội trưởng Méliès nổi tiếng tới nỗi không ai dám nghi ngờ. Vả lại lập luận của anh cũng là lập luận duy nhất có vẻ logic.

Một cảnh sát mặc đồng phục tiến vào:

- Vẫn cái cô phóng viên của tờ Tiếng vang Chủ nhật ấy muốn phỏng vấn anh. Cô ấy đợi từ hơn một tiếng đồng hồ rồi và cô ấy nằn nì để...

- Cô ấy có dễ thương không?

Viên cảnh sát lúc lắc mái đầu ra ý là có.

- Cô ấy thậm chí rất “dễ thương”. Tôi nghĩ đó là một cô gái lai Âu-Á.

- Ồ? Cô ấy tên gì? Tchoung Li hay Mang Chi-nang?

Viên cảnh sát phản đối:

- Không phải thế đâu. Laetitia Ouelle hay tên gì đó đại loại vậy.

Jacques Méliès ngần ngừ, nhưng sau khi liếc mắt nhìn đồng hồ, anh quyết định:

- Anh bảo quý cô ấy là tôi tiếc lắm, song tôi không còn thời gian nữa. Đã đến giờ phát sóng chương trình truyền hình yêu thích của tôi: “Bẫy suy tưởng”. Ông biết chương trình này chứ, Emile?

- Tôi từng nghe nói đến nó nhưng chưa xem bao giờ.

- Thế thì ông phạm sai lầm rồi! Lẽ ra chương trình đó phải là môn thể dục trí não bắt buộc dành cho mọi thám tử.

- Ồ anh biết đấy, với tôi thì đã quá muộn.

Viên cảnh sát húng hắng:

- Thế cô phóng viên tờ Tiếng vang Chủ nhật thì sao ạ?

- Anh bảo cô ấy là tôi sẽ phát biểu ở Văn phòng Trung tâm Thông tấn. Cô ấy chỉ việc dựa vào đó mà tìm cảm hứng.

Viên cảnh sát tự cho phép mình hỏi thêm một câu nữa:

- Thế anh đã tìm ra giải pháp cho vụ này chưa?

Jacques Méliès mỉm cười như một chuyên gia thất vọng trước một bài toán quá đơn giản. Tuy nhiên anh vẫn thổ lộ:

- Vụ này liên quan đến một tên sát nhân hai mặt và một vụ tự sát, tất cả đều bị đầu độc. Sébastien Salta nợ nần chồng chất nên hóa điên, anh ta muốn giải quyết dứt khoát một lần cho xong.

Nói tới đây, viên đội trưởng yêu cầu mọi người rời khỏi hiện trường. Tự tay anh tắt đèn và đóng cửa ra vào.

Một lần nữa, căn phòng nơi xảy ra vụ án mạng lại vắng người.

Mấy cái xác bóng nhẫy sáp phản chiếu ánh đèn nê ông đỏ xanh nhấp nháy trên phố. Lời khẳng định đáng chú ý của Méliès đã lấy khỏi chúng mọi vầng bi thảm. Ba người chết vì thuốc độc, đơn giản chỉ có thế.

Nơi nào Méliès đi qua, nơi ấy ma thuật biến mất.

Một việc vặt vãnh không hơn. Ba gương mặt thực bừng sáng dưới loạt ánh đèn flash sặc sỡ. Ba người đàn ông trẻ tuổi nằm bất động như những nạn nhân bị ướp xác ở thành phố Pompéi.

Song vẫn tồn tại một vấn đề nan giải: vẻ kinh hoàng tột cùng làm nhăn nhúm mấy khuôn mặt kia dường như chứng tỏ rằng họ đã thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả vụ phun trào nham thạch từ núi Vésuve(2)_.