Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Chương 38

174.

Người đại diện:

– Ôi Lam Ngạo Văn, cậu chạy đi đâu đấy? Bây giờ trên mạng ồn ào lắm rồi, có hai học sinh trung học đã chỉ ra và xác nhận cậu tấn công họ! Chuyện gì thế hả?!

Lam Ngạo Văn đi tới bàn trà, cúi đầu nhìn tiêu đều trên weibo, giữ lại laptop:

– Mở họp báo đi, tôi sẽ nói rõ ràng.

Diễn đàn Hải Giác.

– Trời ạ, nữ vương muốn mở họp báo để làm sáng tỏ sự thật!

– Tin tức ở đâu đấy?

– Weibo.

– Hai học sinh lớp 11 nói khi chúng đang chơi với mèo thì bị Lam Ngạo Văn tập kích, mày chơi với mèo của mày thì người ta tập kích mày làm gì, kết hợp với tình huống kia, rất có khả năng chúng nó ngược đãi mèo! Lam nữ vương của tôi chỉ là gặp chuyện bất bình thôi!

– Tôi cũng tin tưởng nữ vương! Giá trị vũ lực của nữ vương tăng vọt để một chọi hai chắc!

– Nói là nói thế, nhưng hai học sinh kia đúng là đang trong viện, dư luận đều đứng về phía hai học sinh đó.

– Tôi nghĩ Lam Ngạo Văn có chút khó giải thích rõ được.

– Phát sóng trực tiếp không? Hay phải lên mạng xem trực tiếp?

Họp báo.

Lam Ngạo Văn và người đại diện đi vào hội trường, không còn những bộ đồ xinh đẹp hợp thời của người mẫu, hôm nay, cậu mặc một chiếc áo sơmi caro thông thường rất giản dị. Hiện trường ồn ào, còn chưa ngồi xuống, các kí giả đã tranh nhau đặt vấn đề.

– Đúng là anh đã tấn công hai học sinh lớp 11?

Lam Ngạo Văn:

– Là tôi.

Tất cả ồ lên.

– Nhưng họ đã không nói rõ ràng tình huống.

Lam Ngạo Văn sát vào micro:

– Tôi tấn công họ vì thấy họ ngược đãi mèo. Mọi người có thể không tin tôi, bởi lẽ mèo không thể nào làm chứng, thế nhưng lời của tôi không trái lương tâm mình.

– Vì hai học sinh ngược đãi mèo mà anh đánh họ thành trọng thương, đây gọi là không trái lương tâm sao?

– Phải, hành vi tự tung tự tác của tôi khi ấy hoàn toàn không đúng.

Người đại diện giật mình nhìn về phía Lam Ngạo Văn đang dùng kính ngữ. Bên dưới mọi người cũng đều ngạc nhiên.

Lam Ngạo Văn:

– Khi ấy tôi chỉ muốn làm một con vật, làm một con vật mỗi ngày chỉ cần ăn ăn ngủ ngủ, cùng chơi đùa vui vẻ với các bạn nhỏ, lúc vui thì lăn trên bãi cỏ, khi tức giận có thể cào thứ này thứ khác để phát tiết, cho dù cào hỏng cũng không bị trách cứ. Làm một con vật sẽ không phải để ý tới ánh mắt của người khác, chẳng cần mỗi ngày cực khổ kiếm tiền, làm sai cũng không cần xin lỗi… Không cần phải đi vào toilet công cộng, không cần mua vé lúc lên xe, có người cho ăn không cần nói “Cảm ơn”, giẫm lên chân người khác cũng chẳng cần “Xin lỗi”, mỗi ngày đều sống tự do tự tại, vô câu vô thúc…

Phía dưới có phóng viên cười nhạo:

– Vậy anh cứ đi làm động vật là được!

Ngay cả người đại diện cũng toát mồ hôi lạnh vì Lam Ngạo Văn, nhưng cậu không phản bác, chỉ lẳng lặng rũ mắt, nói tiếp:

– Đối nhân xử thế cần nhiều lắm, phải sinh hoạt dựa theo khuôn phép loài người đặt ra, mỗi quy tắc chuẩn đều tràn đầy đầu óc tôi hằng ngày, thế này không được, thế kia không được… Đôi khi tôi nghĩ làm người mệt mỏi quá, nhưng mà…

Cậu dừng một chút, ngẩng đầu lên, tiếp tục:

– Nhưng tôi vẫn muốn làm người cho thật tốt, bởi chỉ có như thế tôi mới có thể thấu hiểu được người mình yêu, có thể làm những chuyện muốn làm vì người ấy, đối tốt với người ấy, có thể thực sự cùng người ấy nắm lấy tay nhau.

Hội trường lâm vào an tĩnh, chỉ có ánh đèn liên tục chớp nháy, đôi mắt lam của Lam Ngạo Văn nhìn thẳng vào mọi người, không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng chẳng sợ hãi:

– Trước đó tôi vẫn muốn đi đường tắt, nghĩ rằng làm người mới có thể có được tình yêu nhưng đồng thời lại muốn hưởng thụ tự do của động vật, sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi mới hiểu rằng đó là không thể nào, trên thế giới chẳng có chuyện gì là vẹn toàn đôi ngả. Có một câu thế này “Cá và tay gấu chẳng thể có cả hai”, ngữ văn của tôi không tốt, chẳng biết nói có đúng không, nếu như có sai xin cũng đừng cười. Tôi biết, giữa làm người và làm động vật, tôi chỉ có thể chọn một mà thôi.

Hội trường yên lặng, chỉ còn lại giọng nói của cậu, dưới ánh đèn flash vẫn đang chớp tắt, lần đầu Lam Ngạo Văn không hề kiêu căng như nữ vương, chẳng hề cao cao tại thượng như đế vương lại mang theo một loại duy mĩ như thần linh giáng phàm.

– Tôi chọn làm người, từ nay về sau quyết không lùi bước, tuyệt không hối hận, chỉ cần người tôi yêu không buông bỏ tôi, tôi có thể nguyện ý vì người mà cố gắng trở thành một người tốt nhất.

Người đại diện kinh ngạc nhìn Lam Ngạo Văn đứng dậy, cúi đầu thật sâu chào tất cả hội trường.

– Mong thân nhân của người bị hại nhận lấy sự ăn năn của tôi, sau đây, tôi sẽ tới đồn cảnh sát tự thú, xin mọi người giám sát.

175.

Phòng nghỉ.

Người đại diện:

– Xin lỗi, Ngạo Văn, ông chủ rất tức giận về chuyện này, chúng tôi có thể sẽ phải hủy hợp đồng với cậu.

Lam Ngạo Văn cầm túi trên salon lên:

– Không sao, cảm ơn ông đã chăm sóc tôi trong thời gian này, tôi biết bình thường mình vẫn đem lại nhiều khó khăn cho ông, thật xin lỗi.

Người đại diện lau đi giọt nước mắt rơi trên kính:

– Đừng nói thế…

Lam Ngạo Văn cười, lau nước mắt trên khuôn mặt người đại diện:


– Vui lên đi, tôi thấy rất vui, có thể chịu trách nhiệm những chuyện mà mình đã làm.

– Tôi không thể tới đồn cảnh sát với cậu được.

Người đại diện buồn bã nói:

– Không sao, tôi có thể tự đi.

Thanh niên tóc màu mật ong đeo balo lên vai, xoay người kéo cửa ra:

– Hẹn gặp lại.

Người đại diện đứng trong phòng một lát, cuối cùng không chịu được mà đuổi theo:

– Tôi lái xe đưa cậu đi!

Lam Ngạo Văn quay đầu:

– Ông chủ không giận à?

Người đại diện béo hít sâu:

– Là tôi kí hợp đồng với cậu! Cậu nói đúng, làm người thì phải chịu trách nhiệm vì hành động của mình!

176.

Trung tâm huấn luyện.

Nam thần nhìn chằm chằm di động, thật lâu mới hồi thần.

– Tô Trạch? Tô Trạch!

Tiếu Mạch gọi.

Nam thần mau chóng cất đồ:

– Tiếu Mạch, nhờ cậu xin nghỉ giúp tôi!

Tiếu Mạch:

– Ơ, sao thế? Cậu đi đâu?

Nam thần đeo cung, bước lên xe, người qua đường bị tạo hình này cùng cây cung làm cho hoảng sợ. Lúc này, một chiếc Jeep đen thắng gấp trước người anh, cửa kính bên phó lái hạ xuống.

– Lên xe, cậu thế này không kịp đâu.

Nam thần không nhận ra Lam Thượng Võ nhưng nhận ra người mặc đồ đen ở ghế lái, người con trai lạnh lùng:

– Tôi sẽ không giao cậu ấy cho các người đâu.

Nhẫn:

– Muốn bắt cậu ta không chỉ có chúng tôi đâu, Lam Ngạo Văn tham gia họp báo, khác nào nói cho Lâu Chiến rằng “Tôi ở đây, tới bắt tôi đi”.

Lam Thượng Võ:

– Cậu cũng không hi vọng Lâu Chiến tìm thấy cậu ấy phải không?

Nam thần lưỡng lự giây lát rồi gật đầu, lên xe.

Nhẫn:

– Chỗ cầu vượt bên biển có tai nạn, kiểm tra cho thấy là phản ứng do có năng lượng dị thường.

Lam Thượng Võ nhíu mày:

– Nhất định là Lâu Chiến.

Nhẫn:

– Ngồi vững. Sợ rằng chúng ta sẽ phải làm trái với một vài luật lệ đây.

Chiếc Jeep đen từ an tĩnh dần cuồng nộ.

177.

Trên chiếc cầu vượt biển, xe của Lam Ngạo Văn lật trên mặt cầu, trên cầu là các xe liên hoàn tông vào nhau, cảnh tượng thật thảm, ai nấy đều bò ra khỏi xe để gọi điện cho cứu viện, nhưng di động đều không có sóng. Lúc này, bỗng có người chỉ lên cao, kêu to:

– Trời ạ!

Một vật thể bay không xác định màu bạc đang bay vòng trên không, ánh sáng trắng tỏa ra sáng ngời, vô số xe cộ bốc cháy, mọi người gào thét trốn khỏi cầu.

Lam Ngạo Văn ngơ ngác tỉnh lại, phát hiện ra mu bàn tay bắt đầu thú hóa thì liền ôm tay đặt trước ngực, cắn răng nói:

– Không được!

Choang!

Cửa kính xe bị một chùm sáng bắn phá, hai người mặc đồ đen đã túm lấy mắt cá chân của cậu, lôi cậu ra ngoài.

Lam Ngạo Văn đá văng một người, xoay người dùng móng để thoát khỏi tên còn lại, thân thể cậu bắt đầu thay đổi giữa nhân loại và thú loại một cách không thể tự kiềm chế. Cậu lùi về bên cầu, tay trái đã thú hóa ôm lấy bên mặt cũng thú hóa, trầm giọng cảnh cáo:

– Tránh xa tao ra.

Hai người kia liếc nhau, một người trong số đó giơ lên súng ánh sáng.


Thân hình Lam Ngạo Văn nhoáng lên, thân thể cậu vẫn là của con người nhưng đã toát ra lực lượng và sức mạnh của loài báo, tên đồ đen cầm súng ngã nhào xuống đất, khẩu súng ánh sáng trong tay gã văn ra ngoài. Lam Ngạo Văn đá súng xuống khỏi cây cầu, tên đồ đen bị Lam Ngạo Văn chế trụ kinh hoàng trước sức mạnh dã thú của cậu, không phản kháng nổi. Đồng đội của gã siết cổ Lam Ngạo Văn từ phía sau.

Một tay Lam Ngạo Văn đè chặt tên ở dưới, tay kia thì kéo tên đánh lén lại, quăng hắn thật mạnh trên đất. Dưới áp lực từ Lam Ngạo Văn, bọn chúng ngạt thở mà ngất đi. Lam Ngạo Văn tức giận thấp người, răng nanh sắc nhọn đã chạm tới bên cổ đối phương nhưng lại dừng ở giây cuối cùng.

Cậu muốn làm người, không muốn làm dã thú!

Cậu che miệng đứng lên, vòng qua những khung xe, chạy băng băng về phía đầu cầu.

– Lam Ngạo Văn!

Một giọng nam đột ngột truyền tới từ trên cao.

Lam Ngạo Văn vô thức quay đầu. Một người đàn ông cao gầy mặc áo đen đang đứng trên chiếc xe bị lật.

Lâu Chiến cười nhạt:

– Tao gọi vậy mà mày lại quay đầu? Mày tưởng tên mày là Lam Ngạo Văn thật à? Mày chẳng qua chỉ là một con dã thú, làm người hay không, không phải do mày quyết định.

Khẩu súng ánh sáng trong nháy mắt đã bắn trúng Lam Ngạo Văn, thanh niên nửa người nửa thú thống khổ ngã trên đất.

Lâu Chiến đang muốn tiến lên thì một mũi tên xé gió bay tới, mũi tên sượt qua một bên mặt hắn, mang theo một tia máu màu xanh.

Thanh niên tóc đen mặc bộ đồng phục của đội cung thủ đang giương cung đứng trên nóc xe, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị:

– Tránh xa cậu ấy ra.

Lâu Chiến xóa đi vết máu trên mặt:

– Cậu là chủ nó?

– Cậu ấy là người, không có chủ nhân.

Lâu Chiến cười:

– Nó là một con báo, hẳn cậu hiểu rõ hơn ai hết.

– Bây giờ cậu ấy là một con người, hẳn anh cũng rõ ràng.

– Cậu biết vì sao nó biến thành người không? Chẳng qua chỉ là một lần thí nghiệm mà thôi.

– Với tôi thì không phải.

– Phải? Vậy với cậu thì đó là gì? Ý chỉ của thần à?

Nam thần nhìn về phía Lam Ngạo Văn đang phủ phục trên mặt đất, cả người run rẩy, giãy dụa giữa hình hài con người và động vật:

– Đúng.

Anh thu ánh nhìn lại, quay về phía Lâu Chiến.

– Là ý chỉ của thần.

Lâu Chiến buồn cười nhưng biểu tình trịnh trọng của đối phương lại làm gã không cười nổi, thần sắc hắn cứng lại, tay chắp sau lưng, nói:

– Đừng động vào cậu ta, bắt con báo kia đi.

Hai tên mặc đồ đen đang muốn tiến lên thì trong hư không bỗng xuất hiện một vầng sáng, vỏ đao của võ sĩ bổ xuống ngực chúng, khiến chúng bay xa.

Cánh tay cầm đao của Nhẫn chấn động, vỏ đao cũng vì chấn động mà rơi xuống, lưỡi đao sáng loáng còn tóe ra tia lửa chĩa vào hai người.

Lam Thượng Võ mau chóng còng chúng lại:

– Căn cứ theo Chapter 5 của Luật Tinh cầu: Điều 16, chính thức bắt các vị, các vị có quyền giữ yên lặng.

Rồi anh chuyển hướng về phía Lâu Chiến:

– Không nên tiếp tục chống cự, Đội Giám sát của tinh cầu sắp tới rồi.

Lâu Chiến:

– Có thể nhanh hơn tao sao?

Hắn cho tay vào túi áo, nhấn nút điều khiển từ xa.

Thân thể Lam Ngạo Văn bỗng bị phủ trong ánh sáng trắng.

Nhẫn ngẩng đầu nhìn:

– Còn một phi thuyền ẩn thân, họ mở ra hình thức truyền tống!

Khi thân thể Lam Ngạo Văn gần như biến mất, một luồng sóng điện bỗng phát ra từ người cậu, năng lượng mạnh mẽ cuộn trào đã ngăn lại truyền tống, thân thể cậu thú hóa càng nhanh. Cậu cử động, tiếng thét như người lại như thú, vừa giống ma lại vừa giống quỷ, một tay cậu đã thành chân thú, móng vuốt sắc bén cào ra một cái rãnh sâu hoắm, một tay khác còn duy trì hình người thì thống khổ che đi đôi mắt đã sắp thú hóa.

Tất cả mọi người đều bị luồng năng lượng này làm chấn động tới lùi về sau, hình thức ẩn của UFO cũng bị phá, chao đảo như một chiếc lá sắp rụng giữa luồng năng lượng. Chiếc cầu hệt như gặp phải động đất, dây văng lắc lư, mặt cầu như cuộn sóng, xe cộ ngổn ngang đâm vào nhau, rất nhiều xe văng khỏi cầu.

Nhẫn lắc đầu:

– Năng lượng phóng xạ mạnh quá, nếu máy thăm dò gần nhất phát hiện ra nó sẽ lập tức định vị mục tiêu và tiêu hủy.

Lam Thượng Võ bỗng thét lớn:

– Tô Trạch! Không được!

Thanh niên cầm cung nhảy từ nóc xe xuống, gắng hết sức chạy về phía Lam Ngạo Văn, năng lượng mạnh mẽ kia lập tức khiến cây cung kim loại trong tay anh văng lên cao.

Bộ đồng phục đơn bạc bay phần phật trong cuồng phong, măng sét bị tung ra, lộ hai tay đã nổi gân xanh, gió quất lên người anh tạo thành những vết thương, cánh tay anh khó khăn lắm mới ôm được thân hình Lam Ngạo Văn nhưng vẫn không thể nào thực sự ôm hết được. Anh cứ thế chống lại lực đẩy, cố gắng, liều mạng siết chặt vòng tay.

Khuôn mặt Lam Ngạo Văn khi thì là của thanh niên tóc xoăn màu mật ong, khi lại là báo hoa. Nhưng dù thế nào đi nữa, đều là khuôn mặt anh quen thuộc, là con “hổ mèo” mỗi ngày không liếm anh thì sẽ không vui, là con “hổ mèo” vì sợ anh không thích nên nhịn kêu những tiếng “grào”, là Lam Ngạo Văn giận dữ vì anh không nhận ra mình nhưng rồi lại luyến tiếc không nỡ rời đi, là người dẫn anh tới vùng đầm, vụng về tỏ tình với anh.

– Tôi có nghe trong buổi họp báo của mình, cậu nói với kí giả rằng cậu làm người mệt chết đi được nhưng cậu vẫn muốn làm người tốt. Cậu thấy mệt bởi lẽ cậu chỉ có một mình, một mình thì sẽ mệt mỏi, nhưng hai người thì không đâu, những thứ mà một người gánh vác thì sẽ trở thành hai người cùng gánh vác, con đường đi một mình cũng sẽ thành hai người cùng đi, sẽ không còn mỏi mệt nữa.

Lực đẩy yếu dần, cuồng phong cũng ngớt. Màu lông vàng trên tay Lam Ngạo Văn cũng khôi phục thành làn da mật ong nhạt, cậu kiệt sức ngồi trên đất, nam thần ôm chặt lấy cậu.

Lâu Chiến thờ ơ:

– Nực cười, chẳng qua nó chỉ là một con dã thú.

Lam Thượng Võ:

– Sao lại buồn cười? Cải tạo giống chính là phát minh của mày, tuy mục đích của mày là tạo ra một bầy quái vật thế nhưng thứ máy móc này tồn tại chẳng phải là minh chứng cho chúng sinh bình đẳng hay sao?

Nhẫn còng Lâu Chiến lại từ phía sau:

– Nhiệm vụ hoàn thành… một nửa.

Anh do dự nhìn về phía Lam Thượng Võ.

Lam Thượng Võ:

– Được rồi, giờ chúng ta quay lưng, thưởng thức vẻ đẹp của mặt trời lặn đi.

Nhẫn:

– Vương tử điện hạ…

Lam Thượng Võ nhìn về phía vịnh:

– Có lẽ chúng ta vi phạm luật của tinh cầu, nhưng tôi thấy mình không làm sai.