Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 540: Dung hợp!


Chí Tôn cảnh giới!
Không phải hắn không muốn động mà hắn căn bản không thể động được. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng hắc quan cườn đại kia từng chút tới gần.
 
"Sẽ chết sao?"
 
Trong lòng Hàn Phong lúc này đột nhiên rất bình tĩnh, hắn không hề suy nghĩ gì nữa.
 
Hắn cảm thấy rất kỳ quái tại sao lại có cảm giác này.
 
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Hàn Phong nên không ai chú ý tới một bóng trắng thoát ra khỏi đoàn người phóng nhanh tới chỗ Hàn Phong.
 
Ngay cả Võ Hoàng cũng không phát hiện.
 
Lúc luồng hắc quan khủng bố kia sắp chạm vào người Hàn Phong thì thân ảnh màu trắng kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, vừa lúc ngăn trở một kích này của Võ Hoàng.
 
Vô tận tử khí trong nhát mắt oanh kích lên thân thể của thân ảnh màu trắng đó.
 
Hàn Phong vốn đang rất trầm tĩnh, khi thấy bóng trắn này mới kịp phản ứng lại.
 
Hắn mở to hai mắt, dùng hết sức lực điên cuồng gào lên:
 
- Tiểu Bạch!
 
Bất ngờ xuất hiện trước người Hàn Phong chính là Tiểu Bạch mà mọi người hầu như đã quên mất.
 
Từ lúc Hàn Phong ly khai Cấm Cố chi địa thì Vô Danh đã mang Tiểu Bạch theo bên cạnh hắn.
 
Được Vô Danh trị liệu, Tiểu Bạch đã hồi phục lại, khi Hàn Phong gặp lại Tiểu Bach cũng phát hiện ra trên người nó có một khí tức rất kỳ quái, tựa hồ sơ với trước kia yếu hơn rất nhiều.
 
Lúc đó hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho rằng do Tiểu Bạch bị thương nặng nên vậy.
 
Tuy rằng nghe theo lời khuyên của Vô Danh, Hàn Phong lúc nào cũng mang theo Tiểu Bạch bên cạnh nhưng trận đại chiến này hắn lại để Tiểu Bạch ở lại với Trầm Ngọc.
 
Cho nên từ lúc bắt đầu cho tới giờ Tiểu Bạch chưa từng xuất thủ.
 
Nhưng không ngờ ngay lúc Hàn Phong đối mặt với sinh tử thế này Tiểu Bạch lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, thay hắn đỡ một kích trí mạng.
 
- Ngaooooooo
 
Bị vô tận tử khí tập kích, Tiểu Bạch rống lên một tiếng thảm thiết.
 
Hàn Phong không biết lấy khí lực từ đâu ra, đột nhiên mở rộng hai tay ôm Tiểu Bạch vào lòng.
 

Tuy Tiểu Bạch chịu đại bộ phận tử khí nhưng theo động tác của Hàn Phong, tử khí còn sót lại trong nháy mắt đã nuốt chửng hắn và Tiểu Bạch.
 
Với thân thể Hàn Phong hiện giờ, mặc dù chỉ một chút tàn dư như vậy hắn cũng không thể chống đỡ nỗi.
 
Tuy vậy nhưng hắn vẫn cắn răng liều chết ôm Tiểu Bạch trong lòng.
 
Đúng lúc này, kỳ biến phát sinh.
 
Hòn hắc thạch Vô Danh giao cho hắn để dò xét vị trí Tứ diệu tháp đột nhiên từ trong lòng hắn bay ra.
 
Nó vừa xuất hiện đã toả ra quang mang chói mắt bao phủ Hàn Phong lại.
 
Khi đám tử khí chạm vào màng bạch quang này liền vô thanh vô tức biến mất.
 
- Đây là cái gì?
 
Khi hắc thạch vừa xuất hiện, trong lòng Võ Hoàng không hiểu tại sao lại có chút bồn chồn. Đối với Thiên giai cửu phẩm như hắn thì tình huống này không thể nào phát sinh, nhưng sự thật lại khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
 
Mấy người Trác Minh khi thấy công kích của Võ Hoàng đều cho rằng Hàn Phong lúc này đã không còn đường thoát nữa rồi. Cũng không phải bọ lạnh nhạt thấy chết không cứu mà căn bản là bọn họ bất lực.
 
Tiêu Linh và Trầm Ngọc khi thấy tử khí bao phủ lấy Hàn Phong nếu không nhờ sự lo lắng an nguy của Hàn Phong trong lòng thì chỉ sợ các nàng đã ngã xuống trước Hàn Phong rồi.
 
Ngay lúc các nàng tưởng như đã không còn hi vọng gì thi bên tai đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô.
 
Hai nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ Hàn Phong.
 
Lúc này các nàng mới phát hiện không biết từ lúc nào Tiểu Bạch đã ở đó thay Hàn Phong chịu một kích.
 
Cảm tình của các nàng với Tiểu Bạch cũng không kém, bây giờ Tiểu Bạch lại quên mình vì Hàn Phong như thế khiến các nàng thiếu chút nữa đã chịu không nỗi bổ nhào tới chỗ Hàn Phong.
 
Cũng may có Lý Thần đứng một bên kịp thời phóng tới ngăn trở các nàng.
 
- Tránh ra! Để cho ta qua đó!
 
Tiêu Linh lúc này đã mặc kệ Lý Thần là ai, nàng chỉ biết là nàng phải ở bên cạnh Hàn Phong, nàng muốn được cùng Hàn Phong chết chung một chỗ.
 
Lý Thần mạnh mẽ nắm vai của nàng, lạnh giọng nói:
 
- Không nên cuống lên, trên người Hàn Phong tựa hồ có biến hoá, nhìn trước đã!
 
Tiêu Linh nghe vậy mới từ từ tỉnh táo lại, giương đôi mắt đẹp nhìn về hướng Hàn Phong nhưng lúc này đã không còn thấy thân ảnh của hắn đâu nữa mà chỉ thấy một màng bạch quang đang bao phủ nơi đó, đồng thời ngăn trở công kích của Võ Hoàng.
 
- Chuyện gì thế?

 
Câu hỏi của Tiêu Linh lúc này cũng không ai có thể trả lời cho nàng được bởi vì mọi người cũng đều có nghi hoặc như vậy.
 
Sự bất an trong lòng Võ Hoàng lúc này càng thêm mãnh liệt, hắn không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác này. Hắn đã là tồn tại đỉnh cao nhất trên đại lực này, thêm vào lúc hấp thu đầu ma vật bên trong Tứ diệu tháp kia hắn cũng đã trở thành bất tử chi thân giống như ma vật đó.
 
Một tồn tại kinh khủng như hắn lẽ ra không thể sợ hãi bất luận thứ gì mới đúng.
 
Nhưng ngay khi màng bạch quang kia vừa xuất hiện, nội tâm hắn lại cảm thấy bất an.
 
Đây là chuyện tuyệt đối không nên xảy ra. Với tính cách của Võ Hoàng hắn sẽ không cho phép bất kỳ thứ gì có khả năng uy hiếp đến hắn tồn tại.
 
Nghĩ vậy, Võ Hoàng lập tức xuất thủ, tử khí lại một lần nữa tập trung trong tay hắn, so với trước càng thêm nồng đậm hơn, oanh kích về màng bạch quang.
 
Dưới công kích của Võ Hoàng, hắc thạch khẽ run lên rồi vỡ vụn ra, bị tử khí triệt để bao trùm vào trong.
 
Nhưng khi hắc thạch vừa vỡ thì bạch quang quanh người Hàn Phong càng thêm chói mắt.
 
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực và Hư Không vẫn không tiếng động lại đồng thời vọt tới.
 
Hai người đồng thời đều hướng tới chỗ Võ Hoàng.
 
Lực chú ý của Võ Hoàng nãy giờ đều tập trung vào Hàn Phong nên hắn cũng không ngờ hai tên này vẫn còn thừa lực xuất thủ với hắn.
 
Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng với thực lực tuyệt đối thì hắn làm sao để ý đến hai người này!
 
Hừ lạnh một tiếng, Võ Hoàng không thấy có động tác gì mà hai luồng tử khí từ trong người hắn phát ra đánh về phía hai người Triệu Vô Cực.
 
Trong chớp mắt, công kích hai người Triệu Vô Cực và Hư Không dồn nén nãy giờ đã bị hai luồng tử khí này đánh tan.
 
Thân thể hai người bị tử khí đánh trúng liền bay ngược ra xa rơi xuống đất, không hề nhúc nhích nữa.
 
Lúc hai người xuất hiện, mấy người Trác Minh đã nổi lên chút hi vọng nhưng hi vọng này vừa chớm lên đã ngay lập tức bị dập tắt.
 
Thấy hai người Triệu Vô Cực nằm bất động không biết sinh tử nơi xa, Trác Minh đã triệt để bỏ qua ý niệm phản kháng trong đầu.
 
Có lẽ Võ Hoàng trước tiên sẽ tiêu diệt Hàn Phong rồi sẽ đến phiên bọn họ.
 
Nhưng khí Trác Minh ngẩng đầu nhìn quầng bạch quang đột nhiên chói mắt hơn chỗ Hàn Phong thì trong lòng lại dâng lên chút hi vọng.
 
Có thể bọn họ vẫn còn cơ hội.
 
Trác Minh không biết vì sao trong lòng hắn lại có suy nghĩ này.
 
Hành động vừa rồi của Triệu Vô Cực và Hư Không mặc dù không đắc thủ nhưng cũng không phải không có tác dụng gì.
 
Bởi vì hai người mà động tác trên tay của Võ Hoàng có một thoáng bị dừng lại.
 
Trong thoáng thời gian đó, quần bạch quang bao quanh Hàn Phong đột nhiên thoát khỏi đám tử khí đang bao quanh.
 
- Muốn trốn? Vọng tưởng!
 
Võ Hoàng thấy Hàn Phong muốn thoát đi thì hừ lạnh một tiếng, hai tay liên tục vũ động, vô tận tử khí theo đó mà cải biến phương hướng đuổi theo quần bạch quang. Nhưng lúc này một việc khó tin lại tiếp tục xuất hiện.
 
Quần bạch quang kia lại một lần nữa né tránh được đám tử khí của Võ Hoàng.
 
Võ Hoàng không tin, liên tiếp thử lại vài lần nhưng vẫn thất bại khiến Võ Hoàng rất giân dữ. Mà trái lại, Liên minh bên này mọi người đều nổi lên hi vọng, ánh mắt tập trung gắt gao vào quần bạch quang kia.