Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 511: Tình hình chiến sự Ngân Nguyệt Thành


Ôm Tử Nhược đã hôn mê vào lòng, Hàn Phong kiểm tra qua phát hiện cô chỉ bị phong ấn tinh thần lực khiến cho thân thể có chút suy nhược.
 
Loại phong ấn này mặc dù Hàn Phong không thể giải được bằng tay nhưng may là tinh thần lực của Hàn Phong manh hơn người thường mười lần nên ngay cả những hắc ám thuật sĩ tu luyện tinh thần lực cũng chỉ bằng một nửa.
 
Bởi vậy, Hàn Phong dễ dàng vận dụng tinh thần lực của mình hóa giải phong ấn cho Tử Nhược.
 
Chỉ mất nửa ngày thời gian, Hàn Phong đã giúp Tử Nhược giải trừ phong ấn hạn chế trong người, chỉ có điều thần kinh Tử Nhược bị tổn hại nghiêm trọng, một chốc một lát chưa thể tỉnh dậy ngay được.
 
Sau ba ngày ba đêm truy đuổi, vị trí của Hàn Phong và Tử Nhược đã cách Thiên Khởi Thành rất xa.
 
Sau khi xem xét tình hình sức khỏe Tử Nhược, Hàn Phong dự định tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi Tử Nhược tỉnh lại rồi quyết định.
 
Đêm đó, trong một khu rừng xa lạ, một đống lửa trại thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng khô nứt.
 
Từ từ mỏ mắt, Tử Nhược cảm thấy toàn thân nhức mỏi, dường như đã mất đi toàn bộ sức lực.
 
Dùng lưỡi liếm liếm đôi môi khô nứt của mình, trong lúc Tử Nhược đang cố ngồi dậy, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc:
 
- Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?
 
Tử Nhược miễn cưỡng quay đầu, hướng sang phía giọng nói, không biết từ lúc nào, Hàn Phong đã xuất hiện bên cạnh, nhìn cô quan tâm.
 
Đầu óc Tử Nhược có chút mơ màng, hình như vẫn chưa tỉnh hẳn.
 
Cô nỗ lực nhớ lại mọi chuyện, những kí ức diễn ra trước khi hôn mê nhất thời trào ra.
 
Đầu tiên là Lục Hạo hẹn cô ra ngoài, nói có chuyện liên quan đến Hàn Phong muốn nói cho cô biết.
 
Đương nhiên, Tử Nhược không biết mục đích của Tử Hạo nên chẳng suy nghĩ nhiều, vội theo hắn ra ngoài.
 
Kết quả, vừa nhìn thấy Lục Hạo, không biết bằng cách nào đã bị Lục Hạo khống chế.
 
Sau đó, cô bị Lục Hạo áp giải đưa ra Thiên Khởi Thành, hơn nữa còn chạy không ngừng nghỉ.
 
Ba ngày liền, Tử Nhược cảm thấy như mình đang sống trong ác mộng, không dám tưởng tượng về vận mệnh trước mắt của mình.
 
Ba ngày đó, cô cũng muốn tự giải thoát cho mình nhưng sau đó phát hiện không thể điều động một chút sức lực nào, đừng nói gì tự sát.
 
Trong lúc Tử Nhược đang hoang mang không biết làm gì thì một thân ảnh như từ trên trời rơi xuống, xuất hiện ngay trước mặt cô.
 
Khoảnh khắc đó, Tử Nhược cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
 
Ba ngày, người Tử Nhược nghĩ nhiều nhất không phải phụ thân Tử Y, cũng không phải những người cô quen từ tấm bé, mà là người quen biết chưa lâu nhưng đã để lại trong cô ấn tượng sâu sắc: Hàn Phong.
 
Chỉ có điều, sau khi kích động, cô phát hiện Hàn Phong đơn thương độc mã đến, bây giờ thì Tử Nhược thực sự có chút lo lắng.
 
Cô thậm chí quên mất bản thân mình cũng đang nguy hiểm, khoảnh khắc đó, Tử Nhược chỉ mong Hàn Phong lập tức rời đi.
 
Dù có đánh giá thực lực Hàn Phong cao đến thế nào, Tử Nhược tuyệt đối không tin một mình Hàn Phong có thể đánh lại từng ấy hắc ám thuật sĩ.
 
Trong lúc Tử Nhược còn đang bận lo lắng thì có nghe thấy lão giả áo xám định lấy cô ra uy hiếp Hàn Phong.
 
Khoảnh khắc đó, Tử Nhược càng lo lắng hơn…
 
Nhưng ngay sau đó, những câu nói lạnh lùng của Hàn Phong như tiếng sấm giữa trời xanh, đánh trúng tim Tử Nhược.
 
Tử Nhược chỉ cảm thấy không sao thở nổi, cả thế giới như chìm trong bóng tối và nội tâm thì tĩnh lặng theo trái tim tro lạnh của cô.
 
Liền sau đó, Hàn Phong triển hiện sức mạnh cường đại, một lúc chống lại một thiên cấp thuật sĩ và tám địa cấp thuật sĩ, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong.
 
Lại một lúc sau, Tử Nhược hình như nghe thấy có người hét, Hàn Phong không phải ẩn tu giả mà là võ giả.
 
Khoảnh khắc đó, nội tấm vốn đã chết lặng của cô lại nổi lên một tia dao động.
 
Tiếp sau nữa, Hàn Phong thần kì giết chết toàn bộ, cuối cùng đến trước mặt cô, yêu cầu Lục Hạo thả cô, trên khuôn mặt lạnh lẽo đó, Tử Nhược cảm nhận được một tia lo lắng.
 
Hắn đang lo lắng cho cô sao? Tử Nhược nghĩ.
 
Sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, Lục Hạo đáng ghét lăn ra chết, Tử Nhược cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, khoảnh khắc đó, Tử Nhược hiểu ra, Hàn Phong làm tất cả đều là để cứu mình chứ không phải hắn thực sự lạnh lùng như vậy.
 
Trái tim Tử Nhược một lần nữa sống lại, đang định lên tiếng nói chuyện với hàn Phong thì hai mắt đã tối sầm lại, sau đó thì không nhớ gì nữa.
 
Đây là lần thứ hai cô tỉnh lại.
 
Hàn Phong thấy Tử Nhược ngây ra nhìn mình, tưởng vết thương làm ảnh hưởng tâm tư, nhíu mày lo lắng hỏi:
 
- Tử Nhược, cô không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không, nói cho ta biết!
 
Nghe vậy, Tử Nhược mới hồi lại thần, nghe thấy ngữ khí quan tâm của Hàn Phong, trong lòng không khỏi cảm động, dùng giọng nói yếu ớt, khàn khàn nói:

 
- Nước, cho ta nước!
 
Hàn Phong thấy vậy, từ bên người lấy ra một túi nước nhỏ, nhẹ nhàng đổ vào miệng Tử Nhược.
 
Một lúc sau, sau khi được bổ sung nước, Tử Nhược hình như đã có chút sức lực, nhìn Hàn Phong chầm chậm nói:
 
- Cảm ơn ngươi, Hàn Phong!
 
Hàn Phong nghe vậy, chỉ cười, nhẹ nhàng thay Tử Nhược lau nước trên miệng, dịu giọng nói:
 
- Không cần nói những lời này, nghỉ ngơi cho tốt, có ta ở bên cạnh bảo vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô đâu!
 
- Ừm!
 
Tử Nhược hình như rất mệt mỏi, một lần nữa nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ trong giọng nói dịu dàng ấm áp của Hàn Phong.
 
Nhìn thấy Tử Nhược đã ngủ, Hàn Phong nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh cô, lo lắng tình hình bên Tử Y.
 
Ba ngày trước, trước khi Hàn Phong xuất phát, Tử Y nói với hắn, sợ để lâu có biến, sau khi Hàn Phong động thân, Tử Y lập tức triệu tập người toàn tộc, phát động công kích Ngân Nguyệt Thành.
 
Nếu như tiêu diệt di khí giả trước một bước, sẽ giảm bớt nguy hiểm cho Tử Nhược.
 
Chẳng may Hàn Phong không cứu được Tử Nhược, đến lúc đó di khí giả dùng Tử Nhược uy hiếp Tử Y, Tử Y căn bản không tưởng tượng nổi mình sẽ quyết định thế nào.
 
Nên, vì không muốn liên lục đến thiên khởi giả nhất tộc, Tử Y đành phải nén nỗi đau trong lòng, phát động tấn công Ngân Nguyệt Thành.
 
Đến nay đã ba ngày, theo như tiến độ của bọn Tử Y, có lẽ đã gần đến Ngân Nguyệt Thành.
 
Hàn Phong không biết mình có kịp đến ứng chiến giúp đỡ Tử Y tiêu diệt di khí giả hay không.
 
Sau khi Hàn Phong cứu Tử Nhược thành công, ở Ngân Nguyệt Thành cách đó rất xa, đang diễn ra một cuộc chiến ác liệt.
 
Tử Y nét mặt bình thản nhìn chiến trường hỗn loạn trước mặt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
 
Chỉ có điều vị lão giả bên cạnh thì phát hiện trong đôi mắt ấy thỉnh thoảng lại lộ ra một tia bồn chồn, lo lắng. Không khỏi lên tiếng hỏi:
 
- Tộc trưởng, đang lo lắng cho Tử Nhược nha đầu sao?
 
Tử Y nghe vậy, hơi nhướng đôi lông mày anh tuấn, một lúc sau mới khẽ thở dài, nói:
 
- Không biết tình hình bên Hàn Phong thế nào, đến nay đã bốn ngày rồi, Tử Nhược nha đầu không biết an toàn hay không.
 
Trưởng lão bên cạnh thấy vậy, thì thầm nói:
 
- Yên tâm đi! Nếu như Tử Nhược rơi vào tay những người đó, chỉ cần năm ngày là đủ, tình cảnh trước mắt căng thẳng vậy m bọn di khí giả đã thấy mang Tử Nhược ra đâu, chứng tỏ vẫn chưa bắt được, hoặc là người thanh niên mà tộc trưởng coi trọng đã cứu Tử Nhược thành công.
 
- Hi vọng là thế!
 
Tử Y nói câu này đồng thời cũng như an ủi chính mình.
 
Thấy Tử Y nói vậy, trưởng lão bên cạnh không nói thêm gì nữa mà chuyển chủ đề:
 
- Không ngờ bao nhiêu năm rồi mà đám người này vẫn mạnh đến vậy.
 
Tử Y nghe nhắc đến di khí giả, tâm trạng nhất thời trùng xuống, trầm giọng nói:
 
- Nếu như không có thực lực này, sao chúng dám quang minh chính đại xuất hiện ở đây.
 
- Nếu như tộc trưởng sớm đã đoán ra thực lực của di khí giả, sao còn tiền hành vây thành, với tình thế trước mắt, thiên khởi giả nhất tộc chúng ta không hề chiếm quá nhiều ưu thế!
 
Vị trưởng lão đó nhíu mày hỏi.
 
Tử Y buồn rầu nói:
 
- Nếu như lần này không xuất thủ mà để mặc phát triển, sau này thực lực của những tên này sẽ còn vượt xa chúng ta. Đến lúc đó lấy gì để đối phó với chúng.
 
Dừng lại một lúc, Tử Y đột nhiên đổi ngữ khí, đanh giọng nói:
 
- Cho nên, lần này bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải giết hết đám người phản bội tín ngưỡng hắc ám thuật sĩ này, bằng không sau này thiên khởi nhất tộc chỉ có nước diệt vong.
 
Trưởng lão nghe vậy, không nói gì, rõ ràng cũng hiểu điều này, chỉ có điều nhìn đệ tử trong tộc không ngừng hi sinh, trong lòng giống như đang nhỏ máu.
 
Trong lúc Tử Y và trưởng lão nói chuyện với nhau, tình hình chiến sự trước mắt chỉ có thể dùng hai chữ khốc liệt để hình dung.
 
Cuộc chiến quy mô lớn giữa các hắc ám thuật sĩ, không giống như huyết chiến giữa các võ giả.
 
Nhưng đừng quên, thiên khởi giả nhất tộc đang đối mặt với di khí giả, những kẻ phản vội tín ngưỡng hắc ám thuật sĩ.
 

Đám di khí già này phần lớn đều là tu luyện cấm thuật.
 
Sở sĩ được gọi là cấm thuật vì những cấm thuật này chỉ cần thi triển, hiệu quả mà chúng mang lại sẽ rất u ám và đẫm máu, và quan trọng hơn là thay đổi một loại chất trong cơ thể con người.
 
Nói một cách đơn giản, giống như Võ Hoàng Điện mà Hàn Phong trước đây từng gặp, Diệp Võ Hoàng cũng thông qua các loại bí thuật tăng cường thực lực thành viên trong Võ Hoàng Điện.
 
Nhưng, để có được thực lực cường đại đó phải trả một cái giá rất lớn, trước đây Lâm hà vì muốn có được sức mạnh đánh bại Hàn Phong, tự biến mình thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, đó chính là minh chứng tốt nhất.
 
Cách làm của di khí giả cũng nhang nhác giống cách làm của Võ Hoàng Điện, chỉ là so với Võ Hoàng Điện, di khí giả chú trọng cải tạo phương diện tinh thần của hắc ám thuật sĩ hơn.
 
Kết quả tạo thành là khiến phần lớn di khí giả vì một nguyên do nào đó trong lòng, tính cách trở nên có chút kì cục, ví dụ tàn bạo, khát máu, vân vân các loại cảm xúc không tốt khống chế bản thân di khí giả.
 
Đây cũng là lý do tại sao thiên khởi giả nhất tộc liệt những thứ mà di khí giả nghiên cứu vào hàng cấm thuật.
 
Nhưng, không thể không nói, mặc dù những cấm thuật cường đại này mang lại di di khí giả rất nhiều ảnh hưởng không tốt, nhưng phương diện sức mạnh thì được nâng lên tương đối khả quan.
 
Như tình thế trước mắt, đệ tử thiên khởi giả nhất tộc nhiều hơn di khí giả năm lần.
 
Nhưng kết quả thiên khởi giả nhất tộc mặc dù chiếm ưu thế những chết và bị thương nghiêm trọng hơn di khí giả.
 
Đây chính là chuyện khiến vị trưởng lão vừa rồi lo lắng.
 
Lại một lúc sau, Tử Y thấy tình hình bên mình hình như bắt đầu trở nên không ổn, không thể đợi thêm được nữa, ông quat sang ra lệnh cho trưởng lão bên cạnh:
 
- Bảo những trưởng lão và chấp sự sau lưng, theo ta cùng xuất thủ, trận chiến hôm này, không phải thiên khởi giả nhất tộc diệt vong thì là bọn di khí giả phản bội tín ngưỡng diệt tuyệt.
 
- Nhưng, cao thủ thực sự của bên kia vẫn chưa xuất hiện!
 
Sau lưng có người băn khoăn nói.
 
- Chúng không ra thì ta ép chúng ta, trừ phi chúng muốn nhìn thấy thủ hạ của mình chết!
 
Tử Y nói xong, không đợi trả lời, lao vào giữa chiến trường.
 
Những người sau lưng thấy tộc trưởng đã động thủ, đương không không tiếp tục tìm kiếm lí do nữa, khởi động thân hình, nhanh chóng bám theo tộc trưởng, gia nhập vào trong cuộc chiến.
 
Lúc này, trong một sơn lâm vắng vẻ, Tử Nhược sau một ngày ngủ mê man cuối cùng cũng tỉnh dậy.
 
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Tử Nhược rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, chí ít có thể miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng, lúc cô tỉnh lại, chỉ phát hiện bên mình một đống củi đã cháy hết, không thấy bóng dáng Hàn Phong đâu.
 
Tử Nhược trong lòng có chút hoảng hốt, cô lo lắng nhìn khắp bốn phía xung, vẫn không thấy bóng dáng Hàn Phong đâu, liền vội vã trở mình đứng dậy.
 
Chỉ có điều, cô vừa mới hồi phục, thân thể còn yếu, phải mất mấy lần mới đứng vững được. Đúng lúc này, từ rừng cây bên cạnh xuất hiện mộ bóng người, bóng người trực tiếp lao đến bên Tử Nhược, vòng tay đỡ lấy cô.
 
Tử Nhược bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn rõ là ai thì bên tai đã truyền đến giọng nói quen thuộc khiến cô an lòng.
 
- Cô định làm gì vậy, cơ thể còn yếu sao không nghỉ ngơi.
 
Hàn Phong vừa dìu Tử Nhược nghiêng ngả không vững, vừa nhẹ nhàng trách hỏi.
 
Tử Nhước ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt trách cứ đầy quan tâm của Hàn Phong, nhất thời cảm động, lao vào lòng hắn trước sự ngỡ ngàng của "nạn nhân".
 
Trong lòng đồng thời truyền đến giọng nói dịu nhẹ, khoan thai của Tử Nhược:
 
- Ta… ta tỉnh dậy, phát hiện không thấy ngươi, ta có chút sợ hãi!
 
Hàn Phong nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm nha đầu này thường ngày nhìn có vẻ kiên cường, không ngờ có lúc cũng yếu mềm vậy.
 
Thấy Tử Nhược ôm chặt mình, Hàn Phong mặc dù có chút bối tối, nhưng vẫn vỗ nhẹ vào lưng cô, thì thầm an ủi. Khó khăn lắm mới an ủi được Tử Nhược, Hàn Phong đỡ cô ngồi xuống, giải thích nói:
 
- Ta thấy cô ngủ say, không có việc gì làm nên đi một vòng xem xét tình hình xung quanh.
 
Tử Nhược mặt đỏ bừng, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Hàn Phong, rõ ràng vừa rồi trong lúc lo lắng, hành động ôm chặt lấy Hàn Phong cũng khiến bản thân cô cảm thấy có chút bất ngờ.
 
Lúc này, nghe Hàn Phong nói vậy, Tử Nhược mới nghĩ ra, hỏi:
 
- Chúng ta đang ở đâu?
 
Hàn Phong nghe vậy, chỉ lắc đầu, cười khổ nói:
 
- Không rõ, vì vội đuổi theo cộng thêm trên đường có mai phục nên ta căn bản không dư tinh lực ghi nhớ lộ tuyến, không biết đây là đâu, phải trở về thế nào.
 
Tử Nhược nghe xong, lập tức trở nên trầm mặc.
 
Hàn Phong thấy Tử Nhược không nói, cũng không tiếp tục độc thoại nữa mà ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi.
 
Một lúc lâu sau, Tử Nhược đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt chăm chú nhìn Hàn Phong, ngữ khí có chút nghi hoặc hỏi:
 
- Hàn Phong… ngươi thực sự không phải là ẩn tu giả?
 
Hàn Phong nghe vậy, đầu tiên sững người, sau đó nhìn thấy thần tình nghiêm túc của Tử Nhược, trực tiếp thừa nhận nói:
 
- Không sai, ta không phải là một ẩn tu giả, thậm chí cũng không phải hắc ám thuật sĩ, thân phận thực sự của ta là một võ giả.
 
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng lúc nghe Hàn Phong đích thân thừa nhận mình là võ giả, Tử Nhược vẫn giật mình, những, sau đó nhanh chóng hồi phục, Tử Nhược lại hỏi:
 
- Tại sao ngươi biết đấu khí? Nơi này đấu khí không tồn tại được, đấu khí của ngươi học được từ đâu?
 
Vì đã thừa nhận nên Hàn Phong chẳng còn gì phải giấu, trực tiếp trả lời:
 
- Nói một cách chính xác, ta không phải người ở đây mà đi vào từ một khe hở không gian.
 
- Khe hở không gina?
 
Tử Nhược nghe xong, ngay ra một lúc, sau đó lạnh giọng truy vấn:
 
- Vậy mục đích đến đây là gì? Là muốn nghe ngóng tin tức hắc ám thuật sĩ nhất tộc, rồi một ngày nào đó sẽ đến tiêu diệt chúng ta?
 
Tử Nhược mặc dù không trải qua trận đại chiến năm ngàn năm trức, nhưng được nghe đời trước kể lại, một cách vô thức cũng sản sinh tâm lý bài xích đối với võ giả.
 
Nhìn phản ứng của Tử Nhược, Hàn Phong cười khổ nói:
 
- Mọi chuyện không như cô nghĩ đâu, trước đây ta đã từng nói, ta đến đây vì đá hiền giả, mục đích cũng là để cứu người, chỉ có điều không phải cứu sư phụ, mà là một cô gái.