Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 454: Phát hiện bất ngờ


v
 
Sau khi quyết định, Tiêu Tấn liền bắt đầu phái ra nhân thủ đi du thuyết các thế lực khắp nơi.
 
Là người đứng đầu đế quốc, hoàng thất thống trị đã cả ngàn năm, tự nhiên hiểu rõ các thế lực như lòng bàn tay.
 
Hơn nữa các đời đế vương tận lực phòng bị, một ít thế lực trên nhị lưu cũng tuyên thệ thuần phục hoàng thất.
 
Tất nhiên phần trung thành này sau khi được Tiêu Tấn ưng thuận mới thể hiện ra.
 
Bất quá mặc dù có rất nhiều tông môn thế gia đều bị bọn họ lôi kéo về phía mình, nhưng Hàn Phong cũng không có hy vọng gì.
 
Tác dụng của bọn họ cũng chỉ là trong tương lai nảy sinh chiến đấu có thể hoi kiềm chế cao thủ đối phương, hoặc là đệ tử của Võ Hoàng Điện.
 
Về phần tiêu diệt Võ Hoàng thì không thể trông cậy vào bọn họ.
 
Cũng vì nhiều chuyện, Hàn Phong ở Huyền Thiên Tông đợi tròn hai tháng.
 
Mặc dù vẫn có một ít thế lực không chịu gia nhập, nhưng Hàn Phong lo lắng nhất vẫn không thể giải quyết.
 
Do đó đến nay Hàn Phong vẫn không thể biết được thực lực chân chánh của Võ Hoàng Điện?
 
Đồng thời còn có một điểm vô cùng quan trọng là trong lòng Hàn Phong mơ hồ cảm thấy sự tình kỳ thực không chỉ đơn giản như vậy.
 
Trong suy nghĩ của hắn, Võ Hoàng Điện muốn ra tay với Huyền Thiên Tông và hoàng thất chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng nếu Võ Hoàng thực sự muốn Võ Hoàng Điện hoàn toàn quật khởi, thì không cần vội vã tiêu diệt tứ các như vậy.
 
Phải biết rằng tứ các tùy tiện xuất ra một các cũng là nhất lưu thế lực, huồng hồ là tứ các liên hợp.
 
Võ Hoàng Điện dĩ nhiên có thể dựa vào năng lực của mình, đồng thời tập kích tứ các, cuối cùng giành được thắng lợi.
 
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Võ Hoàng Điện mạnh hơn rất nhiều.
 
Lấy năng lực này của Võ Hoàng Điện căn bản không cần vội vã, chỉ cần tập trung đủ lực lượng thì căn bản không có mấy ai ngăn cản được chúng.
 
Vì vậy nếu Võ Hoàng lựa chọn đồng thời công kích tứ các, hẳn trong chuyện này còn có bí mật.
 
Hiện nay tứ các tử thương thê thảm, mặc dù tứ các vẫn có đệ tử may mắn trốn thoát đến Huyền Thiên Tông nhưng đều là đệ tử tầm thường, tình hình của bọn họ cùng với Liễu Văn Văn cũng tương tự, căn bản vô pháp thu được tin tức hữu dụng từ trong miệng họ/
 
Một ngày này, Hàn Phong một mình ở trong phòng nhắm mắt tĩnh tu, đột nhiên nghe được ngoài sân một trận tiếng kêu sợ hãi.
 
Trong lòng kinh ngạc, nhưng Hàn Phong vẫn nhanh chóng lao ra ngoài, xem là chuyện gì xảy ra.
 

Lúc Hàn Phong ra khỏi phòng, đi tới sân thì thấy Triệu Vô Cực đang ngồi xổm trên đất, vẻ mặt chăm chú nhìn về phía trước.
 
Theo ánh mắt của Triệu Vô Cực nhìn lại, Hàn Phong thấy trước mặt hắn là một khối cầu màu trắng.
 
Tiến lên hai bước đi tới bên cạnh Triệu Vô Cực, Hàn Phong có chút nghi hoặc hỏi:
 
- Tiền bối, đang làm gì vậy?
 
Triệu Vô Cực căn bản không quay đầu nhìn về phía Hàn Phong, ngược lại vẫn chăm chú nhìn viên cầu màu trắng trước mặt, ngữ khí kinh hỉ nói:
 
- Là nó! Nhất định là, không sai!
 
- Là cái gì?
 
Hàn Phong tràn đầy nghi hoặc hỏi.
 
Lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên đứng lên, xoay mạnh người lại, tóm lấy Hàn Phong, kích động nói:
 
- Không sai! Không ngờ tìm được chìa khóa ở đây, ta tìm mấy trăm năm, không ngờ hôm nay rốt cuộc tìm thấy/
 
Trông thấy bộ dáng kích động của Triệu Vô Cực, Hàn Phong cũng có chút bất đắc dĩ nhưng lập tức từ trong phản ứng của hắn, tự hồ hiểu được nguyên nhân, Hàn Phong kích động nói:
 
- Tiền bối nói là tìm được chìa khóa mở ra cấm cố chi địa trong U Ám Sâm Lâm?
 
Lúc này, Triệu Vô Cực cuối cùng cũng từ trong kinh hỉ, tỉnh táo lại, nghe Hàn Phong hỏi như vậy, vừa nói:
 
- Mấy trăm năm qua, ta một mực tìm kiếm mà vẫn không tìm được manh mối, không ngờ vừa rồi rốt cuộc tìm được.
 
Ngừng một chút, Triệu Vô Cực đem ánh mắt chuyển đến bên cạnh, thản nhiên nói:
 
- Có thể mở ra cấm cố chi địa chính là nó!
 
- Tiểu Bạch?
 
Hàn Phong kinh ngạc nói/
 
Triệu Vô Cực lại lắc đầu, chỉ vào khỏa cầu màu trắng trước mặt, nói:
 
- Là khỏa cấu trước mặt này.
 
Hàn Phong tiến lên hai bước, đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, có chút tò mò nhìn viên cầu trên mặt đất, tựa hồ có cút quen mắt.
 
Cẩn thận nhớ lại, Hàn Phong lập tức nhớ tới viên cầu này hắn đã từng nhìn thấy.

 
Đây là viên cầu mà khi trước Hàn Phong dẫn theo Tiểu Bạch tiến nhập hoàng gia bảo khố, lấy về.
 
Hàn Phong căn bản không biết viên cầu này có tác dụng gì, hắn chỉ nhớ khi đó gia hỏa này sống chết đòi ôm lấy viên cầu, không chịu bỏ ra.
 
Cuối cùng, đành bất đắc dĩ để nó ôm viên cầu này ra.
 
Hàn Phong đã từng nghiên cứu viên cầu này một phen, nhưng không có phát hiện gì, chỉ cảm thấy nó khá cứng rắn, ngoài ra không còn gì đặc biệt.
 
Từ đó, Hàn Phong liền không chú ý tới viên cầu này nữa, mà Tiểu Bạch cũng không biết đem dấu viên cầu này ở đâu, lâu ngày, Hàn Phong cũng không còn nhớ đến sự tồn tại của nó.
 
Lúc này lại nhìn thấy, Hàn Phong cũng hồi tưởng lại tất cả.
 
Mà lúc này, Tiểu Bạch thấy hai người có vẻ thập phần lưu ý viên cầu của nó, liền gầm nhẹ với Hàn Phong, nhân đó tỏ ra hết sức bảo hộ viên cầu, lo lắng sẽ bị Hàn Phong và Triệu Vô Cực cướp đi.
 
Thấy cử động của Tiểu Bạch, Hàn Phong và Triệu Vô Cực đều nhìn nhau cười.
 
Nhất là Hàn Phong một tay túm lấy Tiểu Bạch nói:
 
- Ngươi khẩn trương cái gì, đưa viên cầu cho ta xem.
 
Ai ngờ, nghe được yêu cầu của Hàn Phong, cái đầu tròn vo của Tiểu Bạch lập tức lắc như trống, mà tứ chi càng ôm chắt lấy viên cầu, căn bản không chịu bỏ ra.
 
Nhìn thấy Tiểu Bạch giữ viên cầu như vậy, càng khiến Hàn Phong lòng hiếu kỳ.
 
Bất quá, Hàn Phong tuy bình thường hay khi dễ Tiểu Bạch, nhưng kỳ thực hết sức quan tâm tói nó, đối đãi tựa như bằng hữu của mình.
 
Nếu không phải như vậy. lúc trước Hàn Phong cũng không vì yêu cầu của Tiểu Bạch mà lựa chọn một viên cầu vô dụng từ trong hoàng gia bảo khố,
 
Tất nhiên là vì ban đầu trong mắt Hàn Phong viên cầu này vô tác dụng, nên lúc này cũng mang đến cho hắn kinh hỉ không thôi.
 
Thoáng ngẫm lại, Hàn Phong liền dùng ngữ khí thương lượng với Tiểu Bạch:
 
- Đưa viên cầu cho ta mượn xem, một hồi ta sẽ trả lại, được chứ?
 
Tiểu Bạch trước tiên lắc đầu, sau đó lại như suy nghĩ, rồi khó khăn gầm gừ hai tiếng với Hàn Phong.
 
Ở cùng lâu như vậy, Hàn Phong tự nhiên hiểu ý của nó, hiển nhiên Tiểu Bạch bắt hắn phải hứa hẹn rồi mới đem viên cầu giao ra.
 
Nhẹ nhàng tiếp nhận viên cầu nhìn qua có vẻ tầm thường, chỉ cảm thấy một trận băng lãnh, ngoài ra không có gì đặc biệt nữa.
 
Đem Tiểu Bạch đặt trên vai, Hàn Phong thoáng quan sát trong viên cầu, khi nhìn không ra điểm gì đặc biệt, liền giao nó cho Triệu Vô Cực.
 
Triệu Vô Cực tiếp nhận viên cầu từ tay Hàn Phong, lập tức cúi đầu tỉ mỉ quan sát.
 
Nửa ngày, Hàn Phong vẫn không thấy Triệu Vô Cực lên tiếng, lập tức cảm thấy có chút buồn chán.
 
Ngẫm lại, xem ra Triệu Vô Cực đang chìm trong mạch suy nghĩ, Hàn Phong đơn giản không thèm quấy rối hắn, về việc hắn có thể phát hiện điều gì, đến lúc tự nhiên sẽ nói với mình, vì vậy liền mang theo Tiểu Bạch trở lại trong phòng.
 
Từ sau khi cùng Võ Hoàng giao thủ, Hàn Phong phát hiện tu vi của mình kỳ thực không phải mạnh mẽ như tưởng tượng.
 
Trước kia, hắn ngoài ý muốn tiến nhập thiên giai thất phẩm, đồng thời liên thủ với Triệu Vô Cực đẩy lùi người của Võ Hoàng Điện.
 
Kết quả cuối cùng cường giả thiên giai thất phẩm cũng không có nhiều như vậy. Chí ít hiện nay Hàn Phong mới gặp có vài người, khiến gần một năm nay tinh thần của hắn có chút buông lỏng, lại vì chuyện của Trầm Ngọc, trong lòng càng thêm khúc mắc.