Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 359: Môn chủ Thiên Môn


Lời nói của lão khiến Hàn Phong có chút kinh ngạc.
 
Hắn không nghĩ tới vị lão giả trước mắt này, dĩ nhiên liếc mắt liền nhận ra được thân phận của chính mình.
 
Bất quá, Hàn Phong rất nhanh liền phản ứng kịp, nhìn thấy lão giả nói như vậy liền lập tức đứng dậy, khách khí ôm quyền đáp lễ nói:
 
- Tại hạ Hàn Phong, lần này mạo muội quấy rối, còn thỉnh tiền bối chớ trách.
 
Trải qua một phen quan sát tỉ mỉ, Hàn Phong phát hiện khí tức lão giả trước mắt sâu không thể đo lường, trong lúc nhấc tay nhấc chân, nhìn như vô cùng bình thường, thế nhưng Hàn Phong dựa vào thần thức cường đại có thể phát hiện được, mỗi một động tác của lão giả tựa hồ tuân theo một loại quy luật tự nhiên nào đó.
 
Loại cảm giác này khiến Hàn Phong cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
 
- Ha ha! Hàn phong tiểu hữu khách khí rồi, lần này nếu không có ngươi, chỉ sợ vị sư huynh trốn nhà mấy chục năm của ta cũng sẽ không trở về, nói đến ta còn phải cảm tạ ngươi mới đúng!
 
Hiển nhiên tâm tình của lão giả rất rốt, ha ha cười to nói.
 
Chỉ là, lời nói của lão giả khiến Hàn Phong có chút cổ quái.
 
Từ trong lời nói của hắn, Hàn Phong cũng hơi chút lý giải, thân phận của Lý Thần hẳn là sư huynh của lão giả trước mắt.
 
Thế nhưng ngữ khí của hắn, ngược lại càng giống như sư huynh của Lý Thần.
 
Nhưng lập tức nghĩ tới tính cách của Lý Thần, cũng không quá mức kỳ lạ.
 
Mà lúc này, lão giả một lần nữa mở miệng nói:
 
- Đã quên giới thiệu chính mình rồi, lão phủ chính là môn chủ Thiên Môn đời một trăm hai mươi tám Lý Duệ!
 
Môn chủ?
 
Nghe được Lý Duệ nói, trong lòng Hàn Phong cũng không nhịn được khiếp sợ.
 
Không nghĩ tới, vị lão giả hòa ái dễ dàng trước mắt dĩ nhiên là môn chủ Thiên Môn.
 
Vậy sư huynh Lý Thần của hắn, thân phận chẳng phải là?
 
Thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Hàn Phong, Lý Thần bên cạnh tựa hồ đã bình ổn tâm tình kích động trong lòng, lúc này hơi đắc ý nói:
 
- Tiểu tử, ngươi hiện tại cũng biết thân phận của ta, nhìn xem sau này ngươi còn dám không nghe lời!
 
Hàn Phong nghe vậy, chỉ lơ đễnh liếc mắt nhìn Lý Thần một lượt, không nói thêm câu nào, chỉ là biểu tình coi thường không chút sót lại hoàn toàn rơi vào tầm nhìn của Lý Thần, nhất thời kích động Lý Thần tức giận không nhẹ.
 
Ngược lại Lý Duệ bên cạnh nhìn bộ dáng quái dị của Lý Thần, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, lập tức nói:
 
- Sư huynh, ngươi vẫn cà lơ phất phơ như vậy, thảo nào năm đó…
 
Lý Duệ chỉ nói tới đây liền dừng lại không nói thêm, nhưng Lý Thần vừa nghe có chút không thèm để ý nói:
 
- Ta chính là như vậy, đời này đừng nghĩ ta sửa lại, năm đó môn thủ cũng không thích tính tình của ta, ném ta ra bên ngoài, thực không biết hắn làm như vậy đúng ý ta, đỡ phải ở lại trong tông môn, suốt ngày bị điểu khí môn quy gì đó khó dễ!
 
Đối mặt với thái độ chẳng thèm để ý của Lý Thần, Lý Duệ thân làm môn chủ cũng không biết nên làm như thế nào cho tốt, mà vị sư huynh rời khỏi tông môn nhiều năm này, hắn quen thuộc rõ ràng.
 
Năm đó, khi hắn mới chỉ là một mao đầu tiểu tử, Lý Thần đã là một cường giả Thiên giai, chỉ nói riêng thiên phú tại toàn bộ Thiên Môn được coi như vô cùng nổi tiếng.
 
Mà môn chủ và các trưởng lão năm đó cũng ký thác kỳ vọng cực cao đối với Lý Thần, đồng thời còn có ý định lên kế hoạch bồi dưỡng trở thành môn chủ kế nhiệm đời tiếp theo.
 
Đáng tiếng mặc dù một thân thiên phú của sư huynh vô cùng tốt, nhưng tính tình quá mức lười nhác, hơi một chút là dạo chơi nhân gian, nói không dễ nghe chính là cà lơ phất phơ không nghiêm túc.
 
Thiên Môn sừng sững mấy nghìn năm qua chưa hề suy nhược, hiển nhiên trong môn có một bộ môn quy cực kỳ sâm nghiêm.
 
Thế nhưng bộ môn quy này đối với Lý Thần mà nói không khác gì ác mộng.
 
Vô luận là môn chủ hay các trưởng lão răn dạy nhiều điều thế nào đi nữa, Lý Thần thủy chung không thể tuân thủ, cuối cùng bất đắc dĩ, tuy rằng môn chủ cố tình thiên vị Lý Thần, thế nhưng bên dưới có nhiều đệ tử nhìn lên như vậy, nếu như Lý Thần làm sai không nghiêm phạt, sau này chỉ sợ Thiên Môn sẽ rối loạn.
 
Cuối cùng, xét thấy Lý Thần vi phạm môn quy, ngay lúc đó môn chủ và các trưởng lão thương nghị, quyết định tạm thời trục xuất Lý Thần khỏi Thiên Môn.
 
Tuy rằng vẫn bảo lưu thân phận đệ tử vòng ngoài, thế nhưng nếu không có môn chủ tự mình hạ lệnh, không thể một lần nữa trở về tông môn.
 
Kỳ thực đây cũng chính là biến tướng của việc trục xuất sư môn rồi.
 

Bất quá Lý Thần đối với quyết định của môn chủ và các trưởng lão không hề có chút oán hận nào.
 
Hắn tự nhiên biết rõ chính mình trước kia như thế nào, những lỗi mà bản thân vi phạm đã đủ để trục xuất mười lần trăm lần.
 
Nếu không phải có môn chủ và các vị trưởng lão liên tục che trở, hắn há có thể tiếp tục ở lại Thiên Môn lâu như vậy.
 
Bất quá, tuy rằng bị hạn lệnh không thể đặt chân trở lại Thiên Môn, trong lòng Lý Thần cũng chỉ thoáng có chút thất lạc, nhưng càng nhiều hơn chính là vui vẻ sổ lồng.
 
Dù sao loại không khí trang nghiêm nặng nề trong Thiên Môn xác thực không hợp với loại người có tính cách như Lý Thần ở lại lâu dài.
 
Hồi tưởng lại những việc đã qua, Lý Thần và Lý Duệ đều cảm thấy thổn thức không ngớt.
 
Hàn Phong ở một bên thấy hai lão đầu một xấp dày tuổi tác cảm khái tại chỗ, trong lòng hơi có chút buồn cười.
 
Mà lúc này, tình cách nguyên bản không câu thúc của Lý Thần để hắn hồi phục lại tinh thần rất nhanh, vung tay lên, bất mãn nói:
 
- Ta nói sư đệ, thế nào lần này ta trở về, ngươi lại toàn nói chuyện trước kia!
 
Lý Duệ nghe vậy, chỉ hơi cười cười, lập tức quay đầu nói với Hàn Phong:
 
- Để tiểu hữu chê cười, không biết lần này tiểu hữu tới đây có chuyện gì?
 
Hàn Phong thấy Lý Duệ hỏi, cũng liếc mắt nhìn Lý Duệ, lập tức chỉnh lý suy nghĩ trong đầu, lần lượt kể lại chuyện tình Diệt Hoàng.
 
Trong quá trình Hàn Phong tự thuật, cũng rất tập trung chú ý biến hóa biểu tình trên mặt Lý Duệ.
 
Chỉ là, khiến Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, từ đầu tới cuối, biểu tình của Lý Duệ vẫn luôn duy trì mỉm cười thản nhiên, không hề vì nội dung theo như lời Hàn Phong kể lại cảm thấy có bất cứ nghi hoặc hay kinh ngạc gì.
 
Phát hiện này càng khiến Hàn Phong thêm khẳng định, thực lực Thiên Môn sâu không thể đo lường.
 
Thực lực của Diệt Hoàng như thế nào, Hàn Phong đã tận mắt thấy rõ ràng, thế nhưng hiện nay nhìn môn chủ Lý Duệ nghe kể thực lực Diệt Hoàng, vẫn như cũ một bộ biểu tình bình tĩnh tự nhiên, hiển nhiên phía sau có lực lượng ẩn dấu để hắn không hề sợ hãi Diệt Hoàng.
 
Suy tư đến đây, Hàn Phong càng thêm tin tưởng lời nói Lý Thần lúc trước.
 
Sau một hồi tự thuật, Hàn Phong cũng nói rõ ý định của chính mình khi tới đây, hi vọng có sự trợ giúp của Thiên Môn, đối phó với Trọng tài giả.
 
Mà nghe được Hàn Phong mở miệng thỉnh cầu, Lý Duệ không lập tức có bất cứ biểu thị gì, mà chỉ trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu sang nhìn Lý Thần đang ngồi bên cạnh, có chút cười khổ nói:
 
- Sư huynh, lẽ nào huynh đã quên tôn chỉ Thiên Môn chúng ta, không tham gia vào bất cứ tranh đấu nào giữa các thế lực trên đại lục?
 
- Điểm đấy ta tự nhiên hiểu, ta không phải không có cách nào mới tới tìm ngươi hay sao? Hiện tại ngươi đã là môn chủ đứng đầu rồi, chẳng lẽ còn không thể quyết định?
 
Lý Thần không hề để ý nói.
 
Mà lời nói của Lý Thần khiến một môn chủ đứng đầu như Lý Duệ không ngừng lắc đầu cười khổ.
 
Phỏng chừng làm môn chủ nhiều năm như vậy, thường ngày lúc đối mặt với môn hạ đệ tử đều bảo trì bộ dáng uy nghiêm mười phần, mà ngày hôm nay phỏng chừng là ngày hắn cười nhiều nhất trong mấy chục năm qua, chỉ là cười đều là cười khổ.
 
- Sư huynh, ta tuy rằng làm môn chủ, thế nhưng không thể tự ý đưa ra quyết định thiếu suy nghĩ.
 
Dừng lại một chút, Lý Duệ phiền muộn nói:
 
- Sư huynh hiếm thấy trở về sư môn một lần, vậy mà đã làm khó sư đệ này!
 
Lý Thần nghe vậy, không khỏi trừng mắt, bất mãn đáp lại:
 
- Nói gì vậy, ai bảo ngươi là sư đệ của ta, ta không đi phiền phức ngươi vậy muốn phiền phức ai? Lẽ nào ngươi hiện tại làm môn chủ rồi không nhận thức sư huynh nghèo túng ta?
 
Bị Lý Thần đáp trả lời này, trong lòng Lý Duệ dở khóc dở cười, hắn tự nhiên rõ ràng tính cách của sư huynh chính mình, vừa muốn nói cái gì đó.
 
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hừ lạnh bất mãn, sau đó hai đạo thân ảnh chậm rãi bước đến.
 
Nghe tiếng hừ lạnh này, không biết vì sao, Lý Thần đột nhiên rùng mình một cái, nguyên bản thân thể ngồi vô cùng bất nhã chợt trở nên cứng nhắc không gì sánh được.
 
Hàn Phong không hiểu ra sao nhìn Lý Thần biến hóa, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng túng quẫn của Lý Thần bên cạnh, trên mặt tuy rằng không có bất cứ biến hóa gì, thế nhưng một tia tiếu ý khó có thể che giấu.
 
Theo đó hai đạo thân ảnh đi đến, Hàn Phong cũng thấy rõ diện mạo hai người.
 
Hai người đều ăn mặc có chút tương tự với Lý Duệ, đều là một thân áo bào trắng.
 
Chỉ là tỉ mỉ phân biệt, hoa văn trên y phục hai người này có vài điểm khác biệt so với Lý Duệ.

 
Nhìn tuổi tác hai người này, rõ ràng cao hơn rất nhiều so với Lý Thần và Lý Duệ.
 
Trong có có một lão giả khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, thân hình hơi chút cao to, lúc này mở to hai con mắt, căm tức nhìn vào Lý Thần ngồi nghiêm chỉnh phía trước, vẻ bất mãn trên mặt không chút bảo lưu hiện rõ trước mặt mọi người.
 
- Đồ hỗn trướng nhà ngươi, dĩ nhiên không tôn kính môn chủ như vậy, ta xem ngươi càng sống càng chẳng ra gì!
 
Lão giả chống một cây quải trượng nhìn không ra rốt cuộc là làm từ vật liệu gì.
 
Nói xong lời cuối cùng, lão giả giơ quải trượng lên đỉnh đầu, một côn đập xuống đầu Lý Thần.
 
Lý Thần thấy cử động của lão giả này, lập tức hoảng sợ thất sắc, vội vàng chuyển động thân hình, tránh thoát khỏi quải trượng của lão giả, vội vàng thối lui sang một góc.
 
Nhìn thấy Lý Thần né tránh, lão giả thực ra không hề tiếp tục truy kích, kỳ thực vừa rồi lão giả xuất thủ, Hàn Phong đứng nhìn một bên, một côn lão giả đánh xuống, căn bản không hề dùng tới bất cứ đấu khí gì, chỉ đơn thuần là đe dọa Lý Thần.
 
Bất quá Hàn Phong lại bị hành động của hắn làm hồ đồ, không rõ lão giả vừa mới xuất hiện là ai, dĩ nhiên có thể khiến Lý Thần trời không sợ đất không sợ phải kinh hãi tới như vậy.
 
Mà lúc này, Lý Duệ một bên thấy thế, cũng vội vã nói:
 
- Mộc Tu trưởng lão, xin bớt giận, hiện tại ta đang tiếp đãi khách nhân, dừng làm cho khách nhân chê cười.
 
Mộc Tu nghe vậy, liền thu hồi quải trượng lại, đầu tiên thở phì phì trừng mắt liếc nhìn Lý Thần, lúc này mới cung kính nói với Lý Duệ:
 
- Lão phu đã thất lễ rồi, thỉnh môn chủ chớ trách tội!
 
- Vô phương! Ta đến giới thiệu cho các ngươi một chút!
 
Lý Duệ cười nhẹ chỉ vào Hàn Phong nói:
 
- Vị này chính là anh hùng thiếu niên vang danh khắp đại lục thời gian gần đây, Hàn Phong tiểu hữu đến từ Huyền Thiên Tông!
 
Sau đó, Lý Duệ thay Hàn Phong giới thiệu nói:
 
- Vị này chính là Mộc Tu trưởng lão Thiên Môn ta, còn đây là Hỏa Đằng trưởng lão!
 
Hàn Phong nghe được lời giới thiệu của Lý Duệ, cũng ôm quyền khách khí đánh tiếng bắt chuyện.
 
Mà Hỏa Đằng trưởng lão chưa từng mở miệng, thân hình có hơi chút béo mập, lúc này mỉm cười, nếp nhăn trên khuôn mặt rung lên, lập tức nói:
 
- Nguyên lai vị này chính là Hàn Phong, lão phu nghe danh như sấm bên tai a!
 

 
Hàn Phong cũng không nghĩ tới, Thiên Môn hiện tại có biết đến mọi chuyện xảy ra trên đại lục.
 
Hôm nay xem ra mặc dù Thiên Môn thường ngày điệu thấp dị thường, thế nhưng không phải hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đối với mọi chuyện xảy ra hiển nhiên cực kỳ quan tâm.
 
Nhìn thấy trên mặt Hỏa Đằng trưởng lão tràn đầy tiếu ý hài lòng, hiển nhiên Hàn Phong có thể đoán được trong lòng hắn tồn tại một tia tán thưởng.
 
Tuy rằng Hàn Phong không nghĩ cái gì, thế nhưng hắn biết được tốc độ tấn cấp của hắn quả thực khắp đại lục chưa hề xuất hiện qua, nhất là trước đó Huyền Thiên Tông liên tiếp tiêu diệt Tinh Hải Các và thập đại tông môn, đặc biệt Thủy Ma Tông dẫn đầu ngũ đại tông môn tới xâm phạm, hắn và Huyền Thiên Tông đã vang danh khắp đại lục.
 
Đối mặt với tình hình như vậy, Hàn Phong sớm có tâm lý chuẩn bị, ngược lại không có bao nhiêu ngoài dự liệu.
 
Bởi vậy, lúc này nghe được lời khen ngợi từ Hỏa Đằng trưởng lão, Hàn Phong liền khiêm tốn đáp:
 
- Hỏa Đằng trưởng lão quá khen rồi!
 
- Ha hả! Tiểu hữu không cần phải khiêm tốn như vậy, chỉ là ngươi có thể để Lý Thần cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh ngươi đã chủ chứng minh năng lực của mình!
 
Mộc Tu trưởng lão trước đó còn giận dữ quát Lý Thần, lúc này đổi thành bộ dáng tươi cười nói tiếp, hoàn toàn không còn hình bóng nổi giận đùng đùng vừa rồi.
 
Sau một hồi nói chuyện với nhau, Mộc Tu trưởng lão lại mở miệng một lần nữa, khuôn mặt trịnh trọng nói:
 
- Mục đích tiểu hữu tới đây lão phu cũng biết được, thế nhưng xin thứ cho lão phu nói thẳng cự tuyệt, Thiên Môn chúng ta từ khi thành lập tới nay đã có lịch sử vài nghìn năm, mà trong mấy nghìn năm này, Thiên Môn không hề tham dự vào các cuộc tranh đấu trên đại lục mới có thể sừng sững không ngã tới hiện tại, hôm nay làm sao có thể vì một người Lý Thần mà phá hủy quy củ nghìn năm Thiên Môn!
 
Hàn Phong nghe vậy, tâm tình trầm xuống, mặc dù lúc biết được sư môn Lý Thần là Thiên Môn, trong lòng đối với điều này đã sớm có chút chuẩn bị.
 
Bất quá, tuy rằng hắn sớm đoán trước Thiên Môn sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, nhưng cũng không nghĩ tới vị Mộc Tu trưởng lão này lại trực tiếp gọn gàng dứt khoát nói rõ từ chối như vậy.
 
Lời nói của Mộc Tu trưởng lão còn khiến những lý do chuẩn bị thuyết phục từ trước trong đầu Hàn Phong không thể phát ra thành lời.
 
Mà lúc này, Lý Thần đứng khép nép một bên từa hồ đã hồi phục lại tinh thần sau một hồi mắng mỏ từ Mộc Tu trưởng lão, lại nghe được Mộc Tu trưởng lão thẳng thắn cự tuyệt, lập tức giúp đỡ Hàn Phong:
 
- Trưởng lão, chuyện này…
 
Ai biết, Lý Thần còn chưa nói xong, Mộc Tu trưởng lão lập tức hừ lạnh, tức giận nhìn chằm chằm Lý Thần, thở phì phì nói:
 
- Lý Thần ngươi tốt lắm, năm đó phá hủy môn quy, môn chủ nhân từ, chỉ trục xuất ngươi ra ngoài, mà không nghĩ tới hôm nay trở về, việc đầu tiên ngươi nghĩ đến lại chính là muốn môn chủ theo ngươi thay đổi môn quy.
 
Dừng lại, Mộc Tu trưởng lão tựa hồ càng nói càng tức giận, quải trượng trong tay không biết từ lúc nào đã giơ lên, chỉ vào Lý Thần cả giận nói:
 
- Ta nhìn ngươi vài chục năm trôi qua, cái tình tình chết tiệt vẫn không hề thay đổi!
 
Tựa hồ rất sợ Mộc Tu trưởng lão, bị hắn lớn tiếng quát mắng, Lý Thần đường đường là một cường giả Thiên giai ngũ phẩm, thế nhưng không dám có bất cứ phản bác nào, chỉ là vẻ mặt đau khổ, xin giúp đỡ nhìn về phía Hàn Phong.
 
Đối với tính tình của Lý Thần, Hàn Phong tự nhiên hiểu rõ, lại nhìn thấy Lý Thần bình thường luôn đĩnh đạc, không sợ trời không sợ đất, dĩ nhiên trước mặt Mộc Tu trưởng lão biểu hiện bộ dáng hoàn toàn khác hẳn như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy thú vị không thôi.
 
Bất quá nghĩ lại, Lý Thần cũng là vì giúp đỡ hắn mới bị Mộc Tu trưởng lão răn dạy, nghĩ tới đây, Hàn Phong liền mở miệng thay Lý Thần giải vây nói:
 
- Mộc Tu trưởng lão không nên trách cứ Lý Thần, kỳ thực chuyện này biểu hiện bên ngoài chỉ là ân oán giữa Huyền Thiên Tông chúng ta và Trọng tài giả, thế nhưng kỳ thực có quan hệ tới sự an ổn toàn cục toàn bộ thế lực Thiên Tinh đế quốc, vì vậy ta mới có thể mạo muội cầu Lý Thần dẫn ta tới Thiên Môn, tìm kiếm trợ giúp!
 
Nghe vậy, trên mặt Mộc Tu trưởng lão hiện lên một tia kinh dị, thế nhưng hắn không hề mở miệng, đưa ánh mắt chuyển sang Lý Duệ đang ngồi bên cạnh.