Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 24: Phách Viêm tam thức


Mạnh Hùng gãi gãi đầu, Hàn Phong khiến hắn có cảm giác thần bí, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
 
Đối với sự hiểu biết của Hàn Phong về Mạnh Hùng thì khi hắn đã đáp ứng chuyện gì thì tuyệt đối sẽ tuân thủ lời hứa. Cho nên Hàn Phong cũng không lo lắng hắn sẽ thất hứa.
 
Vì vậy, Hàn Phong tiếp tục nói:
 
- Ngươi hiện tại cùng ta đánh một trận, có gì chờ sau khi đánh xong hãy nói.
 
Thấy Hàn Phong có vẻ nghiêm túc, Mạnh Hùng cũng có chút hồ đồ, thầm nghĩ không biết Hàn Phong muốn làm cái gì?
 
Thấy nghi hoặc của Mạnh Hùng, Hàn Phong cũng không giải thích mà khẽ quát một tiếng:
 
- Không nên phân tâm, nếu không sẽ rất đáng tiếc đó.
 
Vừa nói xong, Hàn Phong đã phóng tới chỗ Mạnh Hùng, hai người chỉ cách nhau vài bước nên Hàn Phong chỉ chớp mắt đã tới trước người Mạnh Hùng. Song quyền hướng tới chỗ yếu hại trên người hắn mà đánh.
 
Mạnh Hùng thấy thế, tuy rằng không rõ ràng tại sao nhưng thấy Hàn Phong công kích chỗ yếu hại trên người mình, hắn cũng vội vàng thu liễm tâm thần, toàn lực ứng phó.
 
Hàn Phong lúc này cũng không dùng thực lực chân chính của hắn, đấu khí vẫn dừng ở Cơ Sở tam phẩm nhưng phong cách công kích của hắn rất phù hợp với tính cách lãnh tĩnh thường ngày, đại khai đại hợp, mỗi lần xuất thủ đều khiến Mạnh Hùng có cảm giác hít thở không thông.
 
Hai người càng đánh, Mạnh Hùng càng kinh hãi. Hàn Phong đấu khí rõ ràng thấp hơn hắn nhưng mỗi lần xuất thủ đều ẩn hàm một loại khí thế rất lớn. Chỉ cần hắn thoáng thả lỏng một chút thì chắn chắn quyền đầu của Hàn Phong sẽ không khách khí nện lên người hắn.
 
Lại thêm mấy chiêu đi qua, trán của Mạnh Hùng đã xuất mồ hôi lạnh, trong lòng hắn càng khiếp sợ. Từ lúc hai người bắt đầu giao thủ đến giờ khí thế của Hàn Phong không ngừng tăng cường, đã ép hắn thở không được. Nhưng rõ ràng đấu khí của Hàn Phong vẫn chỉ là Cơ Sở tam phẩm, tại sao có thể như vậy?
 
Hàn Phong thấy Mạnh Hùng đã có chút không chịu nổi, lập tức tung một quyền mạnh mẽ bức Mạnh Hùng lui về sau, đồng thời mượn lực phản chấn hắn cũng nhanh chóng lui lại. Hai người lúc này mới đình chỉ giao thủ.
 
Hai người vừa thu tay, Mạnh Hùng đã không đứng được nữa, đặt mông ngồi phịch xuống đất thở dốc từng hồi. Vừa rồi chỉ chiến đấu trong chốc lát nhưng lại khiến hắn có cảm giác như đã qua rất lâu, khí thế vừa rồi của Hàn Phong thật đáng sợ, tựa như một con hung thú vậy.
 
Tới giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, hai mắt có chút không dám tin nhìn Hàn Phong. Hắn vẫn không rõ tại sao mình lại bại, đối phương rõ ràng chỉ là Cơ Sở tâm phẩm mà!
 
Hàn Phong thấy vẻ mặt khiếp sợ của Mạnh Hùng chỉ cười cười, không vội giải thích mà lẳng lặng đứng một bên chờ Mạnh Hùng khôi phục.
 
Thở dốc một lúc, Mạnh Hùng mới cảm thấy khí lực hồi phục một chút, hắn đứng lên, nhìn Hàn Phong với ánh mắt khó tin, hỏi:
 
- Hàn Phong, người vừa rồi làm sao được như thế? Rõ ràng đấu khí của ta hơn ngươi. Nhưng khi ta và ngươi chiến đấu vẫn bị ngươi áp đẩo, đến một chút khí lực cũng không dùng được.
 
Mỉm cười, Hàn Phong giải thích:
 
- Vừa rồi, khi ta và ngươi chiến đấu, có phải ngươi có một loại cảm giác hít thở không thông, cảm giác như bản thân ngươi như một con thuyền nhỏ rơi vào giữa biển rộng mênh mông, tuỳ lúc đều có thể bị nước nhấn chìm không?
 
- Ngươi nói không sai, chính là cảm giác này.
 
Mạnh Hùng hai mắt phát sáng, kinh ngạc nói.
 
Gật đầu, Hàn Phong nói thẳng:
 
- Đây chính là thứ hôm nay ta muốn dạy cho ngươi.
 
- Là cái gì?
 
Mạnh Hùng có chút kích động hỏi.
 
Hàn Phong nói rõ từng chữ:
 
- Phách Viêm tam thức!
 
Vừa nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc không giải thích được của Mạnh Hùng, Hàn Phong biểu diễn Phách Viêm tam thức một lần cho hắn xem.
 
Mạnh Hùng là võ si, một lòng truy tìm võ đạo cực hạn, khi nhìn chiêu thức Hàn Phong biểu hiện, con mắt hắn liền dán chặt vào đó, có gắng nhìn cho rõ ràng tỉ mỉ từng chiêu từng thức, chỉ sợ bỏ qua chi tiết nào đó.
 
Phách Viêm tam thức này rất đơn giản, Hàn Phong chỉ một lát đã diễn xong, nhưng Mạnh Hùng vẫn bị chìm vào sự thiên biến vạn hoá trong đó, chưa thoát ra được.
 
Một lúc sau, hồi phục tinh thần lại, Mạnh Hùng không khỏi kinh thán nói:
 
- Ba chiêu vũ kỹ này rất tinh diệu, mỗi một chiêu thoạt nhìn rất đơn giản nhưng trong đó lại bao hàm khí thế thật đáng sợ.
 
- Tuy rằng chỉ có ba chiêu nhưng phối hợp với tâm pháp tương ứng sẽ biến cái đơn giản thành một tổ hợp phức tạp. Những huyền bí trong đó chỉ có tự thân lĩnh hội mới có thể đạt được thành tựu.
 
Hàn Phong giải thích.
 

Mạnh Hùng đã bao giờ gặp qua vũ kỹ tinh diệu như vậy đâu, nên lúc này hắn nghe như say, đợi hắn kịp phản ứng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, khiếp sợ nhìn Hàn Phong, có chút kích động nói:
 
- Ngươi … ngươi nói sẽ dạy cho ta cả tâm pháp và chiêu của Phách Viêm tam thức sao?
 
Hàn Phong lắc đầu nói:
 
- Không phải, bây giờ ta chỉ dạy ngươi Phách Viêm tam thức.
 
Nghe Hàn Phong nói thế, Mạnh Hùng hơi có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại, Hàn Phong đã khẳng khái dạy hắn Phách Viêm tam thức, vậy mà hắn còn không biết đủ sao.
 
Nghĩ vậy, Mạnh Hùng không khỏi xấu hổ không thôi.
 
Nhưng những lời Hàn Phong nói tiếp lại khiến hắn như nằm mơ.
 
Hàn Phong nói:
 
- Ba ngày thời gian chỉ đủ cho người luyện Phách Viêm tam thức này, về phần tâm pháp, chờ lúc ngươi đánh bại Lục Minh xong ta sẽ dạy cho ngươi.
 
Bỗng nhiên, Hàn Phong tự tin nói:
 
- Đối phó với loại như Lục Minh cần gì tâm pháp phối hợp, chỉ cần ba chiều là đã quá đủ.
 
- Thật sao?
 
Mạnh Hùng kinh hỉ đứng bật dậy, hai tay ôm lấy vai Hàn Phong, trên mặt không thể giấu được thần sắc không thể tin được.
 
Nhìn thấy Mạnh Hùng kích động như thế, Hàn Phong cũng có thể hiểu được, hắn khẽ cười nói:
 
- Đây là tất nhiên, nhưng điều kiện tiên quyết là người phải đáp ứng không nói chuyện này ra.
 
- Đừng nói là chuyện này, chỉ cần ngươi dạy ta, ngươi muốn ta làm cái gì ta đều sẽ làm.
 
Mạnh Hùng đã bị hành động của Hàn Phong chấn trụ cho nên nói năng có chút lộn xộn.
 
Đợi cho tâm tình thoáng bình tĩnh lại, thấy hai tay mình đang ôm bả vai Hàn Phong, hắn liền nhanh chóng buông ra, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, cười ha hả như tên ngốc.
 
Tuy rằng mấy ngày nay, trải qua tu luyện và đan dược phụ trợ, thân thể Hàn Phong đã không còn gầy yếu như trước. Thân hình của hắn nhìn như một tiểu tử mười ba mươig bốn tuổi, chứ không phải mười một tuổi, nhưng ở trước mặt tên to con như Mạnh Hùng thì hắn tự nhiên có chút nhỏ bé. Vì vậy, vừa rồi Mạnh Hùng chộp vai Hàn Phong nhìn có chút khôi hài.
 
Nhưng Hàn Phong cũng không ngại, đối với hắn mà nói, loại cảm giác này càng thêm thân thiết.
 
Sau đó Hàn Phong lại thi triển Phách Viêm tam thức thêm một lần nữa cho đến khi Mạnh Hùng hoàn toàn ghi nhớ mới dặn dò:
 
- Bởi hiện tại không có tâm pháp phối hợp nên ba thức này chỉ có thể phát huy được ba thành. Ba ngày tới ngươi cố gắng mà tu luyện, chỉ cần ngươi có thể hoàn toàn nắm vững thì cho dù chỉ có ba thành uy lực cũng đủ để đánh bại Lục Minh.
 
Nói xong, Hàn Phong liền rời đi, lưu lại Mạnh Hùng một mình tu luyện.
 
Ba ngày rất nhanh đã qua, hôm nay là ngày Mạnh Hùng và Lục Minh quyết đấu, Mạnh Hùng sớm đã tới rừng trúc sau núi đứng đợi.
 
Trong ba ngày này, hắn vẫn chuyên tâm tu luyện Phách Viêm tam thức mà Hàn Phong dạy.
 
Tuy rằng ba ngày rất ngắn, nhưng Mạnh Hùng tự thân đã nắm giữ Phách Viêm tam thức này được bảy tám phần, cho nên hôm nay hắn rất tự tin.
 
Cũng không lâu sau, Hàn Phong và mấy người Đoạn Nhạc cũng đã đến.
 
Hàn Phong cũng mới được Đoạn Nhạc giải thích Lục Minh và Mạnh Hùng tại sao lại có thù oán.
 
Nguyên lai, Lục Minh khi vừa gia nhập vào Huyền Thiên Tông, ỷ vào bản thân thiên phú tốt, được sư phụ yêu thích, liền tụ họp một nhóm người khi dễ các đồng môn nhỏ yếu. Có một lần, Mạnh Hùng thấy Lục Minh khi dễ Triệu Lâm Lâm, với tính cách nhút nhát của nàng ta rất nhanh đã bị Lục Minh làm cho phát khóc, Mạnh Hùng nhìn thấy chịu không được nên xông lên ngăn cản. Mà lúc này một vị sư bá đi ngang qua, hỏi nguyên nhân, sau đó liền răn dạy đám Lục Minh một trận.
 
Từ đó về sau, Lục Minh liền hận Mạnh Hùng thấu xương, thường tìm cơ hội hạ nhục Mạnh Hùng.
 
Biết rõ ngọn nguồn, trong lòng Hàn Phong đã có quyết định, chờ lần quyết đấu này kết thúc, nhất định phải cấp cho Lục Minh một chút giáo huấn. Nếu sau đó hắn vẫn còn không đổi tính thì Hàn Phong cũng không ngại vì Huyền Thiên Tông diệt trừ một bại hoại.
 
Đi tới trước mặt Mạnh Hùng, Hàn Phong thấp giọng hỏi:
 
- Có nắm chắc không?
 
- Có!
 
Mạnh Hùng nắm chặt song quyền, hai mắt tràn ngập lòng tin, gật đầu nói.
 

Thấy bộ dáng này của Mạnh Hùng, Hàn Phong cũng rất hài lòng.
 
Phách Viêm tam thức này, ngoại trừ ưu điểm về khí thế, trước khi Hàn Phong chọn nó để dạy cho Mạnh Hùng cũng đã lo lắng tới tính cách của hắn. Với tính cách hay xung động của hắn thì ba thức này rất thích hợp.
 
Bỏ qua phòng ngự, chỉ có tấn công và tấn công, thẳng cho đến khi địch nhân bị đánh bại mới thôi. Đây cũng chính là tinh tuý của ba thức này.
 
Nếu hôm nay Mạnh Hùng vẫn như trước không có lòng tin đánh bại Lục Minh thì Hàn Phong cũng sẽ không cho hắn lên đài. Với tính cách của Lục Minh, tuy rằng sẽ nghĩ tới thân phận đồng mà không dám hạ tử thủ nhưng đả thương hay đánh cho tàn phế là khả năng rất lớn.
 
Nhưng hiện tại xem ra lo lắng ba ngày nay của Hàn Phong coi như đã được tháo gỡ. So với ba ngày trước, hiện giờ trên người Mạnh Hùng có thêm một cỗ khí thế mờ ảo, nếu nhìn không kỹ rất khó nhận ra.
 
Mặc dù Hàn Phong yên tâm nhưng những người khác lại rất lo lắng, Triệu Lâm Lâm cũng bỏ đi xấu hổ, nhỏ giọng khuyên bảo Mạnh Hùng, nhưng bây giờ lòng tin của Mạnh Hùng đã tăng vọt, tự nhiên sẽ không nghe theo khiến Triệu Lâm Lâm tức giận giậm giậm chân.
 
Đang lúc mấy người nói chuyện thì Lục Minh cũng mang theo một đám người đi tới.
 
Thấy Mạnh Hùng đã đến, khoé miệng Lục Minh liên tục cười nhạt.
 
Không có thừa lời, hai người liền đi tới đứng đối mặt nhau, những người khác rất tự giác nhường lại bãi đất rộng cho hai người.
 
Lúc này, Lục Minh mới mở miệng nói:
 
- Mạnh Hùng, nếu như hiện tại ngươi quỳ xuống dập đầu nhận sai thì ta sẽ hạ thủ lưu tình. Nếu như ngươi vẫn không biết tốt xấu thì, hừ …
 
Lục Minh mặc dù không nói hết, nhưng ý tứ khinh miệt đã thể hiện đầy đủ.
 
Mạnh Hùng phẫn nộ quát:
 
- Lục Minh cẩu hỗn đản, ngày hôm nay không đánh ngươi đến cả gia gia của ngươi cũng nhận không ra thì ta sẽ không gọi là Mạnh Hùng.
 
Trong mắt Lục Minh liền hiện vẻ tàn nhẫn, hai người trong nháy mắt triển khai khí thế.
 
Mọi người đứng xung quanh liền biết trận đấu đã bắt đầu.
 
Triệu Lâm Lâm đứng bên cạnh Hàn Phong, hai nắm tay nhỏ bé nắm thật chặt, vẻ mặt đầy lo lắng. Hàn Phong thấy bộ dáng của nàng liền an ủi:
 
- Yên tâm đi, Mạnh Hùng sẽ không có việc gì!
 
- Thật sao?
 
Triệu Lâm Lâm nghi hoặc nhìn Hàn Phong, có lẽ đang rất lo lắng nên nghe Hàn Phong nói, Triệu Lâm Lâm cũng yên tâm một chút, nhưng hai mắt vẫn khẩn trương nhìn vào hai người ở trung tâm.
 
Muốn phát huy uy lực lớn nhất của Phách Viêm tam thức, nhất định phải có trái tim không sợ hãi, đây chính là lời nói lúc trước Hàn Phong nói với Mạnh Hùng.
 
Vì vậy, ngay từ lúc đối mặt với Lục Minh có thực lực cao hơn mình, Mạnh Hùng hét lớn một tiếng, đấu khí trong cơ thể toàn lực vận chuyển, hướng Lục Minh phóng tới.
 
Phách Viêm tam thức, thức thứ nhất – Cuồng Phong Nộ Hống!
 
Lục Minh bị Mạnh Hùng bất ngờ ra chiêu nên giật mình, trong lòng kinh ngạc khi thấy khí thế của Mạnh Hùng lại mơ hồ vượt trên hắn, trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Nhưng hắn không cho rằng trong ba ngày Mạnh Hùng có thể có biến hoá gì lớn, vì vậy hắn bước tới trước một bước, đánh ra một chưởng đón lấy quyền đầu của Mạnh Hùng.
 
"Phanh!"
 
Một trận đau nhức lan tran trên cánh tay, trong lòng Lục Minh đầy khiếp sợ. Đấu khí của hắn lại bị một quyền phá vỡ, hắn lập tức không dám khinh thường nữa, cước bộ biến hoá tránh khỏi quyền đầu của Mạnh Hùng.
 
Mà Mạnh Hùng sau một kích đắc thủ thì lòng tin càng tăng mạnh, khí thế càng tăng lên, thân hình hắn quay ngược lại, nhằm phương hướng Lục Minh né tránh mà đánh tới.
 
Thức thứ hai – Phá Phủ Trầm Chu!
 
Mọi người xung quanh thấy cảnh hai người chiến đấu đều há hốc mồm, nhất là mấy người quen biết với Mạnh Hùng càng khiếp sợ dị thường. Tiểu bàn tử Đoạn Nhạc đôi mắt như muốn lọt ra ngoài, miệng thì thào:
 
- Kỳ quái, Mạnh Hùng hôm nay sao giống như người khác vậy! Cảm giác thật khác, dường như có nhiều thêm điểm gì đó!
 
Tôn Hàm và Thạch Viễn Bằng bên cạnh nghe Đoạn Nhạc nói cũng gật đầu đồng tình.
 
Mà Hàn Phong thấy dáng vẻ của Mạnh Hùng trong lòng cũng rất vui vẻ. Xem ra Phách Viêm tam thức này, Mạnh Hùng đã nắm được tinh tuý trong đó, tuy rằng sử chiêu còn chưa thuần thục nhưng hắn biết trận này Lục Minh chắc chắn sẽ bại.
 
Hàn Phong không biết khi Triệu Lâm Lâm thấy Mạnh Hùng chiếm thượng phong lại len lén nhìn hắn, thấy hắn vẫn thản nhiên như cũ thì trong lòng nàng không khỏi hiếu kỳ.
 
Tựa hồ cảm nhận được có người nhìn, Hàn Phong quay đầu lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt của Triệu Lâm Lâm. Triệu Lâm Lâm nhất thời như con nai con bị kinh hoảng, cúi gầm mặt xuống, hai lỗ tai đỏ bừng.
 
Hàn Phong có chút kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục quan sát trận chiến của Mạnh Hùng.
 
Biến hoá trong lòng mấy người này, Mạnh Hùng tất nhiên không biết, lúc này công kích của hắn đã áp chế Lục Minh triệt để, đối phương căn bản không có cơ hội xuất chiêu, chỉ có thể liên tục né tránh.
 
Càng đánh, Mạnh Hùng càng hưng phấn, khí thế lần thứ hai đề cao, thân hình biến đổi, công kích so với lúc trước càng nhanh hơn.
 
Phách Viêm tam thức, đệ tam thức – Phách Vương Nộ Hoả!
 
Cảm thụ được khí thế trên người Mạnh Hùng lúc này, Hàn Phong thầm nghĩ Mạnh Hùng có thể dùng Phách Viêm tam thức tới trình độ này đã vượt qua mong đợi của hắn. Nhưng như vậy càng chứng minh hắn dạy ba thức này cho Mạnh Hùng là lựa chọn chính xác.
 
Phách Vương nhất nộ, chấn tứ phương!
 
Bây giờ Mạnh Hùng đã hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng, động tác hoàn toàn là vô thức.
 
Còn Lục Minh đối mặt với hắn có khổ mà không nói nên lời.
 
Đối phương hoàn toàn là một tên điên, rõ ràng đấu khí chỉ là Cơ Sở lục phẩm nhưng lại có thể phá vỡ phòng ngự của hắn, hơn nữa mỗi chiêu nhìn như tương đồng nhưng kỳ thực lại có khác biệt. Lục Minh sau vài lần bị chật vật liền không dám chính diện đối cứng nữa. Nhưng Mạnh Hùng cũng không cho hắn có cơ hội thở dốc, lúc nào cũng dán dính lấy hắn.
 
Không biết tại sao, mỗi khi hắn thấy ánh mắt khát máu của Mạnh Hùng trong lòng đều cực kỳ sợ hãi, loại cảm giác này khiến hắn rất khó chịu.
 
Lục Minh biết, nếu còn tiếp tục như vậy hắn chắc chắn sẽ thua. Tuy trong lòng không cam nhưng lúc này hắn thậm chí còn cầu khẩn quyết đấu nhanh nhanh chấm dứt. Hắn tình nguyện chịu thua cũng không tái nguyện quyết đấu tiếp với một tên điên. Càng không muốn đối mặt với khí thế và ánh mắt kia.
 
Thấy khí thế nhiếp người mơ hồ trên người Mạnh Hùng, Hàn Phong hết sức hài lòng, nhưng hắn cũng biết Phách Viêm tam thức có một điểm yếu, đó là nếu không có tâm pháp tương ứng phối hợp, một khí thi triển mặt dù uy lực sẽ tăng lên hai phần nhưng thần trí sẽ không tỉnh táo, ý thức chỉ biết chiến đấu cho đến khi hết lực mới thôi.