Tên còn lại vừa cười vừa nói:
- Chúng ta là ai không quan trọng, nhưng thanh kiếm trên tay ngươi thoạt nhìn rất tốt, hẳn là có thể bán được giá cao.
Thì ra là thế, vừa nghe Hàn Phong liền minh bạch ý đồ đối phương ngăn cản mình.
Nhưng dù vậy thì sao? Hàn Phong đang định mở miệng nói thì đằng sau lưng hắn truyền đến một loạt tiếng bước chân.
- A, cuối cùng cũng bắt kịp ngươi, sao ngươi nhỏ mọn thế? Ta chỉ là muốn nhìn thanh kiếm trên tay ngươi một chút mà ngươi cũng không cho. Thật là nhỏ mọn!
Tiết Nặc chạy tới chỗ Hàn Phong, bất mãn nói.
Nàng vừa dứt lời thì hai người bạn đồng hành cùng nàng cũng vừa tới.
Hai gã nam tử vừa thấy có thêm ba người xuất hiện cũng rất kinh ngạc, lập tức nháy mắt ra hiệu với nhau rồi một người đứng ra nói:
- Mấy tiểu oa nhi các ngươi khong biết Ngân Sam thành này là địa bàn của ai sao? Thức thời thì mau biến đi, bọn ta có chuyện cần nói với tên tiểu tử này, nếu các người còn tiếp tục ở đây, đừng trách ta không nói trước.
- Hừ! Hai người các ngươi là cái thứ gì vậy? Nhìn mặt hắn là biết hắn không nhận thức các ngươi, còn dám ở trước mặt bổn tiêu thư oai phong!
Tiết Nặc vừa nghe tên nam tử kia nói liền bước tới hai bước, hai tay chống nạnh tức giận hừ hừ nói.
- Xem ra các ngươi rất muốn xen vào việc của người khác.
Tên nam tử kia trầm giọng nói.
Hàn Phong phát hiện, khi tên này nói, ánh mắt hướng xung quanh nháy nháy vài lần, sau đó liền có vài đạo khí tức hướng bên này chạy tới.
Hàn Phong nhất thời liền hiểu, những người kia chính là đồng bọn của hai tên nam tử này.
- Tiết Nặc, tiểu tử này không biết tốt xấu, chúng ta cần gì phải quan tâm đến hắn, nơi này dù sao cũng không phải đế đô, chúng ta không nên dính vào phiền phức!
Hàn Nhạc vốn không có ấn tượng tốt với Hàn Phong tự nhiên cũng không muốn quản chuyện của Hàn Phong.
Hắn vừa dứt lời thì Lâm Vị cũng hùa theo:
- Không sai, xung quanh lại kéo tới thêm mấy tên, chắc chắn bọn chúng đều là đồng bọn với nhau, hơn nữa khí tức cũng không yếu, chúng ta không thích hợp tranh đấu với đám người xấu này!
- Hừ, cũng là hai tiểu tử này có hiểu biết, việc hôm nay không quan hệ tới các ngươi, bây giờ liền đi đi, ta cũng không muốn có thêm chuyện.
Một tên nam tử mở miệng nói.
Hắn vừa dứt lời, xung quanh liền có thêm bốn thân ảnh, Hàn Phong thoáng đánh giá thì thấy bốn người này thực lực cũng sàn sàn hai tên nam tử trước mắt.
Với thực lực của hắn hiện nay, đồng thời đối phó sáu tên này tuy rằng có chút phiền phức nhưng cũng không phải vấn đề gì khó khăn.
Nghĩ vậy, Hàn Phong liền nói với Tiết Nặc:
- Các ngươi đi đi, đám người này để ta tự mình giải quyết.
- Hừ! Chết đến nơi mà còn già mồm, thừa dịp mấy người này còn chưa bao vây, chúng ta liền đi thôi, không cần để ý tới tên này nữa.
Hàn Nhạc lạnh giọng nói.
Tiết Nặc nghe Hàn Phong nói thì có chút do dự nói:
- Sáu người bọn chúng đều là Nhân giai võ giả, cho dù ngươi có lợi hại cũng không có khả năng đồng thời đối phó cả sáu người bọn chúng.
Tiết Nặc còn chưa nói xong, đám người kia đã nôn nóng:
- Mọi người, nhanh bắt tên tiểu tử này lại, chú ý đừng làm hỏng vũ khí trên tay hắn.
- Hác lão tam, ánh mắt của ngươi hôm nay không sai, vũ khí trên tay tiểu tử này nhìn không tệ.
Một tên mập mạp vừa mới tới cười nói.
Thấy bọn chúng muốn động thủ, Hàn Phong liền đẩy Tiết Nặc trước người qua một bên, Băng Phách Hàn Quang kiếm trong tay đồng thời xuất ra.
Một tiếng ông vang lên, theo đó là một đạo bạch quang chợt loé.
Ngay lập tức một tiếng hét thảm vang lên, mọi người nhìn lại thì một cánh tay của tên mập mạp kia đã bị chặt đứt, máu tươi không ngừng phun ra.
Năm người còn lại thấy thế cũng cả kinh.
- Cẩn thận! Tiểu tử này giấu nghề, mọi người cùng tiến lên.
Một chiêu vừa rồi của Hàn Phong cũng là xuất kỳ bất ý, lúc này năm người cùng liên thủ khiến Hàn Phong trong lúc nhất thời cũng không tìm được cơ hội tốt để hạ thủ.
Nhưng năm người liên thủ vẫn không cách nào tổn thương được một sợi tóc của Hàn Phong. Đây là Hàn Phong còn chưa sử dụng đến năng lực tiềm ẩn của Băng Phách Hàn Quang kiếm.
Vừa thong dong đối phó năm người này, Hàn Phong tiện thể liếc mắt quan sát xung quanh.
Ba ngươi Tiết Nặc lúc này cũng kinh ngạc nhìn Hàn Phong.
- Tiểu tử này có lai lịch như thế nào? Ta thấy đấu khí của hắn cũng chỉ xấp xỉ chúng ta, làm sao có thể đồng thời đối phó năm gã Nhân giai cao thủ, hơn nữa lúc đầu còn một kiếm chém đứt tay một người!
Hàn Nhạc vừa có chút khó tin vừa kích động nhìn một màn trước mắt.
Tiết Nặc thấy Hàn Phong lợi hại như vậy, đôi mắt đẹp cũng hết sức hiếu kỳ nhìn Hàn Phong có chút giật mình nói:
- Thật là lợi hại!
Trong lúc ba người còn đang kinh ngạc thì Hàn Phong đã tìm được thời cơ, hắn hơi nghiêng người tránh công kích của năm người, Băng Phách Hàn Quang kiếm trong tay đồng thời vung lên.
Một đám tia máu đồng thời phun ra kèm theo tiếng kêu thê lương vang vọng cả bầu trời.
- Không … không có khả năng … tiểu tử này rõ ràng chỉ có tu vi Nhân giai … làm sao có thể …
Thấy động bọn nằm trên mặt đất, tên nam tử lúc đầu sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hoảng sợ lẩm bẩm.
Hàn Phong tay cầm Băng Phách Hàn Quang kiếm không hề quan tâm tới vẻ mặt kinh hãi của chúng, tiếp tục cất bước hướng bọn chúng đi tới.
"Xoẹt! Xoẹt!"
Hai âm hưởng liên tục vang lên, hai tên nam tử lúc đầu đồng thời ngã nằm xuống đất.
Sáu người ngay vừa rồi còn rất kiêu ngạo bây giờ toàn bộ đã nằm trên mặt đất. Ba người Tiết Nặc nhìn Hàn Phong với ánh mắt thập phần chấn động.
- Hàn Phong, người chờ ta với, đừng đi nhanh như vậy!
Hàn Phong nghe thanh âm này, trên mặt liền lộ vẻ bất đắc dĩ, không cần quay đầu lại hắn cũng biết chủ nhân của thanh âm này là ai.
Cộp! Cộp! Cộp …
Tiếng bước chân sau đó liền theo sát tới, Tiết Nặc cùng với hai tên đồng bạn của nàng đã bắt kịp Hàn Phong. Lúc này cách lần đầu gặp mặt đã hai ngày.
Ngày đó, Hàn Phong sau khi đánh bại sáu gã kia liền suốt đêm rời khỏi Ngân Sam thành do không muốn dính thêm phiền toái.
Ai ngờ, ba người Tiết Nặc sau khi thấy cảnh hắn giết sáu tên kia vẫn không hề sợ hãi mà trái lại vẫn bám theo sau hắn tới bây giờ.
Nghe Tiết Nặc kêu, Hàn Phong cũng không để ý, vẫn như trước không nhanh không chậm đi tới phía trước.
Thấy Hàn Phong không để ý tới mình, Tiết Nặc khẽ cắn cắn môi rồi vọt tới trước mặt Hàn Phong, hai mắt trừng lên nhìn hắn rồi bĩu môi nói:
- Người ta gọi ngươi cả nửa ngày mà ngươi cũng không thèm để ý tới người ta! Đáng ghét!
- Ta đang có việc!
Hàn Phong đối với Tiết Nặc này cũng cảm thấy rất đau đầu, không biết cô nàng vì sao lại cứ theo hắn vậy không biết.
Dứt lời, thân hình hắn liền nhoáng lên tách ra khỏi Tiết Nặc tiếp tục đi tới phía trước.
Tiết Nặc chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên một cái thì thân ảnh của Hàn Phong đã biến mất trước mặt nàng.
Lúc này Hàn Nhạc và Lâm Vị cũng vừa đi tới.
Hàn Nhạc sắc mặt âm trầm, bất mãn nói:
- Tiết Nặc, người này không dễ chọc đâu, ngươi sao lại cứ đi theo hắn thế? Vạn nhất làm cho hắn nổi điên, ba người chúng ta đều không phải đối thủ của hắn đâu!
Lâm Vị tuy trong lòng không muốn thừa nhân nhưng cảnh tượng hai ngày trước Hàn Phong chém giết sáu tên Nhân giai võ giả kia đến giờ vẫn còn rất mới mẻ, nên hắn cũng tiếp lời:
- Hàn Nhạc nói không sai, Tiết Nặc (Nặc Nặc) đừng dây vào hắn nữa, nơi này không phải đế đô, thân phận của chúng ta ở đây không khởi lên tác dụng gì đâu.
Tiết Nặc nghe vậy thì khoát khoát tay nói:
- Hai người các ngươi thật nhát gan, vậy mà cũng gọi là nam nhân! Hai ngày nay chúng ta đi cùng một đường với hắn mà có thấy hắn động thủ với chúng ta đâu nào. Nếu hắn muốn động thủ thì sao phải chờ tới bây giờ?
Dứt lời, Tiết Nặc cũng không để ý tới hai người nữa, xoay người tiếp tục đuổi theo Hàn Phong.
- Lâm Vị, Nặc Nặc vì sao lại có hứng thú với một tên xa lạ như thế chứ? Ta thực sự không hiểu nổi!
Hàn Nhạc nhìn Tiết Nặc rời đi, vẻ mặt không cam lòng hỏi.
Lâm Vị thấy vẻ mặt của Hàn Nhạc cũng không nói gì, nhưng khi hắn quay đầu đi chỗ khác thì trên khoé miệng lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Tiết Nặc vất vả đuổi theo Hàn Phong, vừa đi vừa hói:
- Hàn Phong, người lần này đến đế đô làm gì? Người hình như không phải người ở đế đô? Nếu không ta không thể không nghe thấy tên một người trẻ tuổi lợi hại như ngươi được!
- Tìm người!
Hàn Phong nhàn nhạt trả lời.
Đối với Tiết Nặc, Hàn Phong trong lòng tuy cảm thấy có chút khó chịu nhưng thấy nàng tâm địa đơn thuần nên hắn cũng thuận miệng trả lời.
Nghe Hàn Phong nói muốn tìm người, Tiết Nặc có chút nghi hoặc tự hỏi một chút rồi như nghĩ ra điều gì, hưng phấn hỏi:
- Chẳng lẽ người cũng là mộ danh mà tới đế đô?
- Cái gì?
Hàn Phong kinh ngạc hỏi lại.
Tiết Nặc cười cười nói:
- Là Khuynh Thành công chúa! Đoạn thời gian trước, lúc ta còn chưa xuất môn đi lịch lãm, đế đô đã có rất nhiều người mộ danh Khuynh Thành công chúa tới đó. Ngươi cũng vì vậy mà đến đúng không?
Nghe Tiết Nặc nói vậy, Hàn Phong hơi ngẩn ra.
- Khuynh Thành công chúa?
Tiết Nặc thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Phong thì cũng có chút nghi hoặc vuốt vuốt tóc nói:
- Ta nói sai sao?
Dừng một chút, vẻ mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng hỏi tiếp:
- Đừng nói là người không biết gì về Khuynh Thành công chúa nha?
- Không rõ ràng lắm!
Hàn Phong cũng nghi hoặc, nhàn nhạt trả lời.
Tiết Nặc nghe vậy thì làm ra một bộ dáng khoa trương nói:
- Trời ạ! Ngươi ngay cả Khuynh Thành công chúa mà cũng không biết, thật không biết hơn nửa năm vừa rồi ngươi trốn ở góc nào nữa.
Hàn Phong đối với lời nói của Tiết Nặc cũng có chút buồn cười, gần một năm này hắn cơ bản đều bế quan, hơn nữa hắn ở xa đế đô như vậy nên tin tức cũng không rõ ràng.
- Một năm nay ta đều ở trong tu luyện vượt qua, cho nên cũng không biết tin tức gì từ đế đô cả.
Hàn Phong thuận miệng nói.
Nhưng đối với cái tên Khuynh Thành công chúa này Hàn Phong cảm thấy rất hứng thú, cho nên hắn liền mở miệng dò hỏi Tiết Nặc lần đầu tiên trong hai ngày qua:
- Có thể nói cho ta nghe một chút về chuyện của Khuynh Thành công chúa này không?
Tiết Nặc nghe Hàn Phong hỏi, trên mạt liền có chút bất mãn:
- Hừ! Nam nhân các ngươi khi nghe thấy mỹ nữ đều như thế! Đúng là đáng ghét mà!
Nghe Tiết Nặc đánh giá như vậy, Hàn Phong cũng có chút dở khóc dở cười.
Tiết Nặc khẽ đảo tròng mắt, rồi lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, tiến tới gần Hàn Phong nói:
- Muốn ta nói cho ngươi biết cũng được, nhưng người phải cho ta mượn thanh kiếm trong tay ngươi xem một chút, được không?
Thì ra cô nàng này là vì Băng Phách Hàn Quang kiếm trong tay mình, Hàn Phong khẽ cười khổ giải thích:
- Không phải ta không muốn cho ngươi mượn xem, chẳng qua là thanh kiếm này ngươi không đụng vào được.
- Nói bậy, có cho mượn hay không, bày đặt tìm cớ, quỷ hẹp hòi!
Tiết Nặc lè lưỡi nhăn mặt, chun cái mũi nhỏ, bất mãn nói.
Thấy cô nàng này không tin, Hàn Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai. Băng Phách Hàn Quang kiếm này khi hắn thấy lần đầu tiên cũng mém chút bị đông lạnh, huống chi là Tiết Nặc hiện tại chỉ có tu vi Nhân giai.
Nhưng thấy vẻ mặt tức giận của Tiết Nặc, Hàn Phong biết nếu còn để nàng hết hy vọng thì về sau cô nàng sẽ tiếp tục quấn lấy hắn không ngừng. Hơn nữa hắn cũng rất muốn biết chuyện của Khuynh Thành công chúa.
Do dự một chút, Hàn Phong liền đưa Băng Phách Hàn Quang kiếm tới trước mặt Tiết nặc rồi nói:
- Vậy ngươi hãy vận khởi đấu khí toàn thân lên, sau đó hãy thử đụng vào một chút, ngươi sẽ biết ta nói có sai hay không!
- Ồ?
- Không nên hỏi lý Dịch Phong, thử sẽ biết!
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
Tiết Nặc nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ làm theo lời Hàn Phong nói vận toàn thân đấu khí, đồng thời bàn tay nhỏ bé của nàng cũng nhanh chóng chạm vào thanh kiếm trong tay Hàn Phong.
Lúc bàn tay nàng chạm vào thân kiếm, Băng Phách Hàn Quang kiếm liền loé lên một tia quang mang khó thấy. Hàn Phong khẽ dùng sức phóng ra một tia năng lượng mà mắt thường khó nhìn thấy áp chế tia bạch quang đó lại.
Dù vậy, nhưng khi Tiết Nặc chạm vào thanh kiếm vẫn giống như bị điện giật, nhanh chóng lui lại phía sau.
Cảm giác bàn tay có chút tê dại, gương mặt nhỏ nhắn của Tiết Nặc khẽ nhăn lại, có chút sợ hãi nói:
- Chuyện gì vậy? Thanh kiếm này thật kỳ quái!
Hàn Phong thấy bộ dáng của nàng, bất đắc dĩ nói:
- Với thực lực hiện tại của ngươi thì vô pháp cầm được nó, cho nên khi ngươi chạm vào sẽ bị lực lượng của nó phản chấn.
Nếu vừa rồi không phải Hàn Phong đã tận lực áp chế thì chắc chắn Tiết Nặc đã bị thương nặng chứ không chỉ tê tay như lúc này.
Hàn Nhạc và Lâm Vị ở phía sau thấy hành động của Tiết Nặc cũng rất kinh ngạc, hai người có chút khiếp sợ nhìn thanh kiếm kỳ quái trong tay Hàn Phong.
Với kinh nghiệm của bọn họ thì căn bản chưa từng nghe nói tới thanh binh khí nào kỳ quái như vậy.
- Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết chuyện của Khuynh Thành công chúa chưa?
Hàn Phong thu lại Băng Phách Hàn Quang kiếm rồi nhàn nhạt hỏi.
Tiết Nạc mặc dù còn có chút không cam lòng nhưng vẫn trả lời:
- Ta cũng không biết rõ lai lịch của Khuynh Thành công chúa mà chỉ nghe cha ta nói, vị công chúa này vốn là huyết mạch bị thất lạc của hoàng thất. Nửa năm trước được Thiên Tinh đại đế tìm được, bởi vì đại đế không có nữ nhi cho nên rất thương yêu nàng và ban cho nàng danh hiệu Khuynh Thành công chúa.
Thấy vẻ mặt Hàn Phong vẫn không có biến hoá gì, Tiết Nặc nói tiếp:
- Ta cũng đã từng từ xa xa thấy Khuynh Thành công chúa một lần, đúng là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Càng lợi hại hơn là vị công chúa này còn có tài đánh đàn rất tuyệt vời. Rât nhiều thanh niên tuấn tú vì mộ danh nàng mà không quản đường xa vạn dặm tìm tới đế đô để được thưởng thức hình tượng của nàng.
Tiết Nặc dừng lại mốt chút, chỉ chỉ hai đồng bạn phía sau nói tiếp:
- Hai tên này nhờ thế lực gia tộc mình đã từng gặp vị công chúa kia vài lần, có thể bọn hắn biết nhiều hơn so với ta.
Thấy vẻ mặt không hờn không giận của Tiết Nặc, Hàn Nhạc vội vàng giải thích:
- Nặc Nặc, người đừng hiểu lầm, ta lúc đó chỉ là hiếu kỳ nên mới cùng một tên bằng hữu khắc nhìn một chút, hơn nữa ta căn bản cũng không có gặp qua hình dáng của vị công chúa đó.
- Muốn nhìn thì nhìn, ta đâu có ngăn cản ngươi đâu, giải thích với ta làm gi?
Tiết Nặc không hề để ý nói:
- Nhưng lúc trước ta có nghe nói Khuynh Thành công chúa và đại ca của Lâm Vị ngươi cũng khá tốt.
Sau khi nghe Tiết Nặc giải thích, Hàn Phong trong lòng đã biết rõ thân phận của vị công chúa này rồi.
Từ hành động của Thiên Tinh hoàng thất ban thưởng danh hiệu Khuynh Thành công chúa cùng với cầm kỹ tuyệt vời, Hàn Phong nghĩ trừ Tiêu Linh theo hắn từ Thiên Nguyệt đế quốc tới đây thì không thể là ai khác.
Nhưng Hàn Phong lại có chút nghi hoặc là tại sao Linh nhi không hảo hảo ở trong Huyền Thiên tông mà lại chạy tới đế đô làm gì?