Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 123: Sư huynh muội


- Sư huynh, bọn ngươi sẽ giúp ta giáo huấn Mạnh Hùng được không?
 
Lâm Phỉ Vân đang chớp mắt nhìn Hàn Phong, đôi bàn tay bé nhỏ đáng kéo áo hắn, vẻ mặt ngây thơ nói.
 
Lúc này, Hàn Phong đã ra khỏi tiểu viện của Lâm Nguyệt, đang đi tới chỗ của mấy người Tiêu Linh. Phía sau hắn chính là Lâm Phỉ Vân đang mặc váy hoa lục sắc.
 
- Tên Mạnh Hùng kia sao lại chọc tới muội?
 
Đối mặt với Lâm Phỉ Vân không ngừng lằng nhằng, trên mặt Hàn Phong không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, thở dài hỏi.
 
Nghe được Hàn Phong rốt cục phản ứng, nhãn tình Lâm Phỉ Vân sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt có chút tức giận nói:
 
- Mỗi lần ta gọi hắn giúp ta giáo huấn mấy kẻ bại hoại, hắn đều mượn cớ tu luyện, không chịu giúp ta, ngươi nói hắn có đáng ghét hay không?
 
- Chỉ vì chuyện này thôi sao?
 
Hàn Phong dở khóc dở cười nói, trong lòng không khỏi thay Mạnh Hùng cảm thấy oan ức.
 
Nhìn thấy Hàn Phong tựa hồ không chịu, Lâm Phỉ Vân không khỏi có chút gấp gáp, hôm nay đã rất bội phục vị sư huynh vừa gặp mặt này.
 
Vừa rồi, Hàn Phong cùng Lâm Nguyệt giao thủ trong tiểu viện. Kết quả tất nhiên là Hàn Phong dễ dàng đạt được thắng lợi, kết quả này khiến Lâm Phỉ Vân đứng bên cạnh tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
 
Không chỉ là nàng, ngay cả Lâm Nguyệt, cũng kinh ngạc dị thường.
 
Vốn nàng chỉ muốn xem đồ đệ xa cách hai năm, thực lực hiện tại có chút tiến bộ nào hay không?
 
Khiến nàng không ngờ chính là trải qua một phen giao thủ, Lâm Nguyệt phát hiện thực lực của Hàn Phong đã khác biệt so với ngày trước.
 
Đấu khí của Lâm Nguyệt không chút bảo lưu thi triển nhưng Hàn Phong vẫn bình tĩnh, vô luận Lâm Nguyệt biến hóa vũ kỹ thế nào, hắn cũng không chút khó khăn hóa giải.
 
Thấy điều này, đôi mắt đẹp của Lâm Nguyệt cũng không ngừng hiện lên vẻ kinh dị.
 

Bất quá, đối với việc thực lực của đồ đệ mình vượt quá bản thân, trong lòng Lâm Nguyệt cũng không hề cảm thấy đố kỵ, mà chỉ cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng.
 
Không nghĩ tới đồ đệ hai năm trước nàng phải thập phần lo lắng, hôm nay đã trưởng thành vượt qua tưởng tượng của nàng. Hơn nữa nhìn dáng dấp của Hàn Phong hiển nhiên vừa rồi vẫn chưa xuất ra toàn lực.
 
Mà đối với lần luận bàn này, Hàn Phong cũng không có bảo lưu thực lực quá nhiều, cho nên đối với vẻ kinh dị trong mắt Lâm Nguyệt cũng là nằm trong dự liệu của hắn.
 
Hiện tại thực lực của hắn đã tiến nhập địa giai, cũng không dự định giấu diếm.
 
Lúc trước mới vừa gia nhập Huyền Thiên Tông, Hàn Phong sở dĩ không có bại lộ thực lực chân chánh, thứ nhất là bởi vì tu vi đấu khí thực sự quá yếu, Hàn Phong cảm giác nguy cơ kiếp trước quấy phá nên vô ý thức làm như vậy. Vả lại hắn hi vọng tìm về cái cảm giác được Lâm Nguyệt tận tình quan tâm như khi kiếp trước mới gia nhập Huyền Thiên Tông.
 
Bất quá hiện tại tựa hồ đã không cần phải như vậy nữa, nên Hàn Phong cũng sẽ không tiếp tục ẩn giấu.
 
Đương nhiên, cuối cùng hắn đem tất cả chuyện này đều quy về công lao của hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão.
 
Lâm Nguyệt đối với hai lão giả thần bí khó lường cũng ấn tượng sâu sắc, tuy rằng vô pháp nhìn ra tu vi chân chính của họ, nhưng chí ít Lâm Nguyệt có thể cảm giác được thực lực của hai người so với tông chủ Huyền Ky Tử còn mạnh hơn không ít, tối thiểu cũng là địa giai cửu phẩm cao thủ.
 
Được hai người này chỉ điểm, đấu khí của Hàn Phong tiến triển nhanh như vậy cũng là chuyện bình thường.
 
Do đó, Lâm Nguyệt cũng không truy hỏi thêm.
 
Thực lực hiện nay của Lâm Nguyệt bất quá cũng chỉ là nhân giai cửu phẩm đỉnh phong, lấy tu vi của Hàn Phong tự nhiên là có thể đánh bại dễ dàng.
 
Hắn đáp ứng cùng Lâm Nguyệt luận bàn chủ yếu là trợ giúp nàng đề cao thực lực.
 
Hai sư đồ luận bàn xong, Hàn Phong đã đại thể nắm bắt được tình hình đấu khí của Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt dựa vào Bồ Đề Tâm Ảnh lúc trước trong hai năm ngắn ngủi đã từ nhân giai lục phẩm thăng cấp đến nhân giai cửu phẩm, tốc độ tu luyện như vậy tuy vẫn kém Hàn Phong, nhưng ở Huyền Thiên Tông vẫn là rất giỏi.
 
Bất quá, có thể là thăng cấp quá nhanh nên Lâm Nguyệt đối với lực lượng tự thân vẫn vô pháp nắm giữ hoàn toàn, cho nên Lâm Nguyệt muốn đột phá nhân giai đến địa giai chi cảnh sẽ có khó khăn nhất định.
 
Đương nhiên, hôm nay Hàn Phong trở về, trở về vấn đề tu vi của Lâm Nguyệt, hắn tất nhiên là có biện pháp giải quyết, chẳng qua vẫn còn muốn chờ một thời gian ngắn nữa.
 
Sau khi cáo biệt Lâm Nguyệt, Hàn Phong vốn là dự định đi tìm mấy người Tiêu Linh, ai ngờ vị tiểu sư muội này dĩ nhiên quấn lấy không rời, mà Lâm Nguyệt cũng không có phản đối, muốn Hàn Phong chiếu cố nàng cho tốt, không được phép khi dễ nàng.
 

Với điều này, Hàn Phong cũng đành vẻ mặt phiền muộn nhận lời, còn Lâm Phỉ Vân nghe được Lâm Nguyệt nói, liền cười gian nhìn hắn.
 
Bất quá, đối với vị sư tỷ kiếp trước, sư muội kiếp này, trong lòng Hàn Phong vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
 
Kiếp trước ngoại trừ sư phụ Lâm Nguyệt, trong Huyền Thiên Tông, Lâm Phỉ Vân là người quan tâm hắn nhất. Mặc dù biết khi đó đấu khí của hắn vẫn dừng lại ở cơ sở tứ phẩm nhưng nàng vẫn không ghét bỏ hắn, còn thường xuyên giúp hắn đánh đuổi những đồng môn hay ức hiếp hắn.
 
Những ký ức này không ngừng hiện lên trong đầu Hàn Phong.
 
Đương nhiên, khi đó tính cách của Lâm Phỉ Vân tuy rằng cũng giống tiểu hai tử, nhưng nếu so với hiện tại thì trầm ổn hơn một chút.
 
Hiện tại Lâm Phỉ Vân càng giống một tiểu cô nương không hiểu thế sự, tính cách ngây thơ trong sáng, trong lòng không có bất kỳ chuyện gì khiến nàng phải lo lắng.
 
Hai người một trước một sau, rất nhanh đã đến bên trong viện tử của đệ tử đời thứ ba, nơi ở của mấy người Tiêu Linh cũng ngay bên cạnh đấy.
 
Hàn Phong một đường đi tới, Lâm Phỉ Vân ríu rít kể cho hắn các chuyện lớn bé trong Huyền Thiên Tông gần đây. Bất quá nàng cũng mới nhập môn không lâu nên cũng không quá rõ ràng mọi chuyện.
 
Nên Hàn Phong cũng chỉ là nghe được đại khái.
 
Chủ yếu là về hai tên tới khiêu khích hôm nay, Hàn Phong đã hiểu rõ là đệ tử do Thiên Thánh Cốc phái tới đưa thiệp mời.
 
Về phần tại sao lại cùng mấy người Mạnh Hùng nảy sinh xung đột, hắn cũng được Lâm Phỉ Vân nói rõ ràng.
 
Thì ra thanh niên kia đúng là Thiếu cốc chủ của Thiên Thánh Cốc, còn Doãn Băng Hinh lại là đại đệ tử có thiên phú tốt nhất.
 
Hai người vốn là tâm cao khí ngạo, tự nhiên khinh thường tông môn nhị lưu như Huyền Thiên Tông, cho nên đối với ngữ khí khi nói chuyện với mấy người Đoạn Nhạc tràn ngập khinh miệt.
 
Vì vậy hai bên phát sinh tranh cãi, thẳng đến cuối cùng diễn biến thành giao đấu, đương nhiên là trên danh nghĩa luận bàn, kỳ thực chỉ là hai gã đệ tử Thiên Thánh Cốc muốn mượn chuyện này để giáo huấn mấy người Đoạn Nhạc.
 
Về phần kết quả, tự nhiên không cần nói cũng biết, đám người Đoạn Nhạc khẳng định không phải đối thủ của Trác Dật, mà Lâm Phỉ Vân cũng linh mẫn, nhìn thấy manh mối liền đến hậu sơn tìm Mạnh Hùng trợ trận.
 
Bất quá, lấy thực lực hiện tại của Mạnh Hùng mặc dù cực mạnh trong đệ tử đời thứ ba của Huyền Thiên Tông, nhưng chỉ là bình chiến được với Trác Dật. Chứ đối mặt với Doãn Băng Hinh thiên phú trác tuyệt, Mạnh Hùng ngay cả một chiêu cũng không đỡ được.
 
Mà sự tình sau đó, Hàn Phong tự nhiên cũng đã biết rõ.
 
Xem ra nội tình Huyền Thiên Tông vẫn có chút yếu, tông môn lớn chỉ tùy tiện phái ra hai gã đệ tử đã đánh bọn họ tới mức đó, nếu không có mình trở về đúng lúc, không chừng Mạnh Hùng đã nằm bẹp rùi.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong cũng hơi thở dài, mặc dù so với kiếp trước, Huyền Thiên Tông dưới sự trợ giúp của hắn xác thực cường đại không ít, nhưng so với thế lực khác vẫn tồn tại chênh lệch không nhỏ.
 
Dựa theo quỹ tích phát triển của kiếp trước còn có năm năm nữa, Huyền Thiên Tông sẽ bị Tinh Hải Các chèn ép, sau đó chiếm đoạt. Lấy tình hình trước mắt, thực lực của Huyền Thiên Tông vẫn là quá yếu ớt, hắn phải mau chóng nghĩ biện pháp để Huyền Thiên Tông càng cường đại hơn.
 
Bằng không năm năm sau phải đối mặt với Tinh Hải Các ra sao đây?